Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23


  Hóa ra trên đời này thực sự có quỷ?" Ân Thứ có chút đăm chiêu.

"Quỷ kì thực chỉ đơn giản là ý thức con người tích tụ mà thành thôi, nó mang theo tình cảm mãnh liệt nhất, tình yêu, oán hận, chấp nhất, điên cuồng, bi thống, tuyệt vọng... chúng nó bắt đầu từ tâm, cũng biến mất do tâm." Tề Dịch nghĩ nghĩ, lại đổi qua một cách nói đơn giản hơn: "Nó giống như một loại mầm bệnh hình thành sau khi con người chết đi, người bình thường nhìn không thấy, nhưng nó có thể ảnh hưởng tới tình tự, sức khỏe cùng số mệnh của bọn họ."

Ân Thứ trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: "Trên người tôi, có phải em cũng nhìn thấy... 'quỷ'?"

Tề Dịch gật đầu: "Đúng vậy."

Những chuyện Ân Thứ từng nghi hoặc phút chốc lộ ra ánh sáng.

"Vì cái gì quỷ lại bò lên người tôi?" Từ nhỏ đến lớn anh cơ hồ không có ngày nào an ổn: "Tôi tự nhận không thẹn với lương tâm, tuy không phải người tốt nhưng chưa từng làm ra những chuyện thương thiên hại lí."

"Tình huống của anh có chút đặc biệt." Tề Dịch nghiêm túc giải thích: "'Quỷ' trên người anh không phải xuất phát từ bản thân anh mà là chất chứa oán hận trăm năm từ tổ tông truyền lại. Ân Thứ, mạo muội hỏi một câu, lịch sử làm giàu của tổ tiên Ân gia có phải... không quá sạch sẽ không?"

Ân Thứ trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: "Không phải Ân gia, mà là Triệu gia."

"Cái gì?"

"Tôi vốn tên là 'Triệu Khải Vân', năm bảy tuổi được Ân gia nhận nuôi, đổi tên thành 'Ân Thứ'. Ân Thứ chầm chậm nói: "Tôi đối với Triệu gia cũng không còn kí ức gì, nhưng sau này cũng từng tra qua, đại khái biết Triệu gia từng hiển hách một thời, bất quá danh tiếng rất kém. Sau khi mẹ tôi khó sanh chết đi, ba cũng chết khi tôi được hai ba tuổi, chết vì gặp chuyện ngoài ý muốn, những thành viên khác của Triệu gia chiếm hết mọi thứ, tôi thì bị vứt vào cô nhi viện, thẳng tới khi được Ân gia nhận nuôi."

Tề Dịch không ngờ Ân Thứ lại là con nuôi của Ân gia, khó trách Ân gia không bị quỷ khí ảnh hưởng, vẫn sáng lạn như cũ... Từ từ, không đúng! Theo lý mà nói, với quỷ khí cường đại của Ân Thứ, phàm là ai thân cận với anh đều bị xui lây, đừng nói là cả nhà Ân gia cùng anh sinh sống hai mươi năm, chỉ cần ở chung vài ngày thôi cũng đủ để vận rủi quấn thân. Bọn họ sao lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng?

Ân Thứ đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt trở nên u ám, khô khốc hỏi: "Ba mẹ tôi chết, có phải... cũng là vì tôi?"

"Này..."

"Cho nên tôi mới bị thân nhân của mình vứt bỏ, bởi vì tôi sẽ mang tới xui rủi cùng tai nạn cho bọn họ?" Ngón tay Ân Thứ khẽ run, cả người chìm sâu vào kinh hoảng, quỷ khí bốc lên, cơ hồ sắp bao phủ lấy anh.

"Đừng vội kết luận." Tề Dịch ngồi xuống bên cạnh, khoát tay lên vai anh, nhẹ giọng nói: "Ân Thứ, mấy năm nay, những người bên cạnh anh tuy có gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng thực sự mất mạng vì gặp chuyện ngoài ý muốn thì có mấy người?"

Ân Thứ giật mình, yên lặng suy tư, sau đó biểu tình dần dần khôi phục bình ổn.

"Nhưng, tôi quả thực sẽ mang tới thương tổn cho người xung quanh, đúng không?"

"Này cũng không phải lỗi của anh, ngược lại, anh dựa vào ý chí của mình áp chế nó gần ba mươi năm, một mình nhận hết quả đắng, này không phải chuyện người bình thường có thể làm được." Tề Dịch nắm chặt tay anh: "Ân Thứ, anh thực sự rất giỏi."

Ân Thứ lẳng lặng nhìn Tề Dịch, trong mắt như có tia sáng, hệt như một con thú cưng thật to, đang cầu chủ nhân vuốt ve cùng trấn an.

Nhịn không được thầm xoa xoa đầu anh trong trong lòng, sau đó nói tiếp: "Cho nên không cần ôm hết tội lỗi vào mình, việc cấp bách hiện giờ là giải quyết vấn đề trên người anh."

"Có thể giải quyết?" Ân Thứ vội hỏi.

"Tôi cũng không chắc lắm." Tề Dịch nói: "Này phải chờ tôi điều tra Triệu Minh Huy xong mới có đáp án."

"Chuyện này liên quan gì tới Triệu Minh Huy?"

"Tình huống của ông ta cũng tương tự như anh, tôi đoán hai người hẳn có quan hệ huyết thống."

"Đúng vậy, Triệu Minh Huy là bác ruột tôi." Ánh mắt Ân Thứ ảm đạm: "Bất quá, ông ta không biết sự tồn tại của tôi.

"Thì ra là thế." Tề Dịch cũng không quá bất ngờ: "Quỷ khí trên người ông ta rất sinh động, nhưng kỳ quái chính là, cứ cách một đoạn thời gian ông ta có thể tẩy trừ chúng. Tôi nghĩ rất có thể ông ta nắm giữ phương thức độ hóa đặc biệt nào đó."

"Cho nên em mới tới khu Bạch Tượng làm bảo vệ."

"Đúng vậy." Tề Dịch mỉm cười: "Anh hiểu hết mọi chuyện rồi đó, không tức giận nữa?"

Ân Thứ nhìn nụ cười của cậu, thật lâu không thể dời tầm mắt.

"Tề Dịch, em có thất vọng về tôi không?"

"Thất vọng? Vì cái gì?" Tề Dịch khó hiểu.

"Tôi chỉ là con nuôi Ân gia, rời khỏi Ân gia, tôi cái gì cũng không phải."

Tề Dịch chỉ mình: "Biết tôi là ai không?"

"Em là Tề Dịch."

"Đúng, tôi là Tề Dịch. Tôi cũng mồ côi, là con nuôi Mạc gia, nhưng tôi có tên có họ, có mục tiêu cùng cuộc đời của mình. Vô luận là ở Mạc gia hay rời đi, tôi vẫn như cũ là Tề Dịch." Nhìn thẳng vào ánh mắt Ân Thứ: "Mà anh, Ân Thứ, chính là Ân Thứ."

Giờ phút này, Ân Thứ cảm thấy hết những những nguy nan mình gặp trước kia chính là cái giá để gặp được người trước mắt.

Chậm rãi ôm Tề Dịch vào lòng, áp lên má cậu, hấp thu ấm áp của cậu.

Tề Dịch dừng một chút, vươn tay ôm lại anh. Người này là một người đàn ông kiên cường lại yếu ớt, vẻ ngoài lạnh lùng khôn khéo nhưng lại có một trái tim cô độc yếu đuối. Đại khái trừ bỏ gia đình cha mẹ nuôi, không còn ai khác có thể thân cận.

Cậu cùng Ân Thứ hệt như hai thái cực, một người ngắn ngủi mà sáng lạn, một người dài lâu mà khô khan. Hạnh phúc cùng bất hạnh, bất quá chỉ cách nhau một lằn chỉ.

Để công bằng, Ân Thứ cùng Tề Dịch quyết định cùng điều tra Triệu Minh Huy. Ân Thứ phụ trách điều tra các mối quan hệ xã giao cùng những tư liệu liên quan, còn Tề Dịch thì phụ trách quan sát biến hóa quỷ khí của ông ta.

Lần trước đặc biệt chú ý tới phòng 506, chủ hộ tên là Triệu Tùng, là chú họ của Triệu Minh Huy, cũng là ông chú của Ân Thứ.

Căn cứ theo kết quả điều tra của Ân Thứ, những thành viên Triệu gia còn sống chỉ còn lại Triệu Tùng, Triệu Minh Huy cùng đứa con trai của ông ta, Triệu Tuyền , Triệu Tuyền năm nay hai mươi tuổi, đang du học ở Anh quốc. Những thành viên khác mấy năm nay lần lượt qua đời, phần lớn đều chết do bệnh tật cùng tai nạn, cơ hồ không có ai sống thọ. Triệu Tùng năm nay đã bảy mươi tuổi, tuy thọ nhưng lại bị bệnh tật quấn thân, hành động không tiện, quanh năm cần người chăm sóc.

Xem ra, người Triệu gia tựa hồ đều bị báo ứng. Một khi đã vậy, quỷ khí trên người Ân Thứ vì sao không hóa giải, cũng không giảm bớt? Quỷ khí đến từ Triệu gia, cũng chấm dứt vì Triệu gia. Triệu Minh Huy vì sao chỉ lo cho bản thân? Hơn nữa ông ta đã dùng biện pháp nào để tiêu trừ quỷ khí?

Sau khi làm việc ở Bạch Tượng một tháng, Tề Dịch gặp được Triệu Minh Huy hơn mười lần, quỷ khí trên người ông ta mỗi lần đều có biến hóa. Đặc biệt là năm ngày trước, quỷ khí đột nhiên tiêu tan, thẳng đến hai ba ngày sau mới một lần nữa ngưng tụ.

"Em xem mấy thứ này đi, có lẽ có phát hiện kì quái." Ân Thứ đưa qua một tập tư liệu cho Tề Dịch.

Tề Dịch cẩn thận lật xem, sau vài phút, cậu kinh ngạc nói: "Triệu Minh Huy có nhiều tình nhân đến vậy à?"

"Này chỉ là ở A thị, những nơi khác vẫn chưa điều tra." Mỗi A thị thôi cũng đã có tới ba bốn chục người.

"Di?" Tề Dịch kinh ngạc: "Có nhiều tình nhân như vậy nhưng không hề có đứa con riêng nào?"

Các cô tình nhân này đại đa số đều có ghi chép sanh non, cho dù sinh ra đời thì đứa nhỏ cũng không sống quá ba tuổi.

"Em có ý tưởng gì không?" Ân Thứ nhìn Tề Dịch.

Tề Dịch không nói gì, chú ý tới ngày một người tình nhân sinh non vừa lúc cũng là ngày quỷ khí Triệu Minh Huy đột nhiên tiêu tán.

"Nếu không có gì bất ngờ, đại khái đây chính là phương pháp hóa giải quỷ khí của ông ta." Biểu tình Tề Dịch nghiêm nghị, trang giấy trong tay bị vò tới nhăn nhúm.

"Em biết là phương pháp gì sao?"

"Huyết mạch tế linh. Tôi từng nghe Vô Định đại sư nhắc qua, đây là một loại thủ đoạn cực kì tàn ác, khi ấy tôi chỉ nghe là lời đồn, không ngờ thế nhưng thật sự có người dùng tới."

"Có thể nói rõ hơn một chút không?"

"Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ." Tề Dịch ném tư liệu xuống, cầm tách trà lên, thản nhiên nói: "Điều duy nhất có thể khẳng định là, phương pháp này chúng ta không thể dùng."

Ân Thứ cũng không quá thất vọng, chỉ suy tư một lát rồi nói: "Cho dù vô dụng, tôi cũng muốn tra rõ xem thế nào."

"Ừm, tôi ủng hộ anh." Tề Dịch gật đầu biểu thị đồng ý.

"Tôi không phát hiện nhân vật bàng môn tả đạo nào bên cạnh Triệu Minh Huy cả. Em có đề nghị gì không?"

"Tôi nghĩ." Tề Dịch nhắm mắt lại, trả lời: "Vị ông chú kia của anh hẳn có thể giải đáp nghi hoặc của chúng ta."

Ba ngày sau, Triệu Tùng bị Ân Thứ âm thầm 'mời' tới một gian nhà trọ tạm thời. Tuy đã xem qua tư liệu nhưng chân chính nhìn người thật thì vẫn có chút kinh hãi.

Triệu Tùng bảy mươi tuổi, da thịt lỏng lẹt, tóc trắng xóa, vô lực ngồi trên xe lăng, ánh mắt rủ xuống, nửa khép nửa mở, mông lung nhìn Ân Thứ.

Ông có chút lắp bắp nói: "Cậu... là ai?"

"Ông quên tôi rồi à, ông chú?" Ân Thứ lạnh lùng gọi.

"Ông chú?" Triệu Tùng hoảng hốt: "À, con là Triệu Tuyển?"

"Không, tôi là Triệu Khải Vân."

"Triệu Khải Vân? Triệu Khải Vân... Triệu... Khải... Vân..." Triệu Tùng đột nhiên trợn to mắt, tựa hồ muốn nhìn rõ bộ dáng Ân Thứ, bất quá chỉ thấy được một đoàn sương đen, giống như quỷ thần. Âm thanh ông trở nên run rẩy: "Con, con tới đòi mạng?"

"Đúng vậy."

"A ha, ha hả, tôi biết, tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày này mà." Triệu Tùng điên cuồng cười phá lên: "Đám lão già Triệu gia kia cũng do con hại chết đi? Năm đó là chúng ta có lỗi với con, quả nhiên hiện giờ con đã quay về trả thù!"

"Triệu gia các người vì sao lại có lỗi với tôi?"

"Ô, ô, ô... đều do chúng ta tạo nghiệt, đều do chúng ta tạo nghiệt a." Triệu Tùng khóc lóc thảm thương, không cần ép hỏi đã bắt đầu lải nhải: "Triệu gia chúng ta ba trăm năm trước là phú giáp một phương, nhân số thịnh vượng, đời đời phú quý. Nhưng, tiền tổ tiên kiếm được đều là tiền lấy từ xương máu người khác, bề ngoài sang quý như bên trong lại thực xấu xa. Đây là căn bệnh chung của các đại gia tộc, không có mấy nhà sạch sẽ. Triệu gia nhân tài tầng tầng lớp lớp, phần lớn đều là thiên tài, tương lai sáng lạn, nhưng không ai ngờ hậu nhân Triệu gia lại sắp sửa kế thừa quả đắng."

Ho mạnh vài cái, Triệu Tùng thở dài: "Đến đời ông nội thì nhân số Triệu gia bắt đầu giảm mạnh, tuy gia nghiệp lớn mạnh nhưng người sinh bệnh cùng tử vong thì ngày càng nhiều, có những đứa nhỏ còn chưa trưởng thành đã chết non. Đợi đến đời chúng ta, huyết mạch trực hệ chỉ còn lại năm người, trong đó ba người không sống quá ba mươi tuổi. Phải biết trực hệ cùng các chi của Triệu gia, ít nhất cũng hai ba trăm người, bất quá chỉ qua trăm năm liền giảm mạnh tới mức chỉ còn lại vỏn vẹn hai mươi người, này không thể không làm người ta sợ hãi. Bất quá, khi ấy tôi cùng anh chị em khác cũng không suy nghĩ sâu xa, thẳng đến khi bọn họ đều chết oan chết uổng, tôi mới phát hiện tình huống không đúng."  

  "Mới đầu chúng ta còn tưởng là kẻ thù tìm tới, nhưng sau khi điều tra thì không tìm được chút manh mối nào. Sau đó lại thỉnh vài thầy phong thủy tới xem, bất quá vẫn không chuyển biến tốt. Thẳng tới ngày nọ, tôi nhớ rõ đó là một đêm cuối đông, Minh Huy lén tới tìm tôi, nói cậu ta tìm ra nguyên nhân làm người Triệu gia phải lãnh tai ương như vậy. Nó nói, tổ tiên Triệu gia sát hại quá nhiều, oán hận chất chứa quá sâu, cuối cùng báo ứng ập lên đầu nhóm hậu nhân chúng ta. Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết thì Triệu gia sẽ bị diệt vong."

"Tôi hỏi nó có biện pháp nào giải quyết hay không? Nó nói nó có mời tới một vị cao nhân, có thể dời tất cả oan nghiệt lên một người, dùng mạng của người đó để bảo toàn cả Triệu gia. Ban đầu tôi phản đối kịch liệt, ai lại nguyện ý làm vật hi sinh chứ?

Minh Huy lại nói không cần là người sống, chỉ cần là một bào thai còn chưa chào đời. Thai nhi thuần âm, mệnh cách chưa định, dễ dàng hấp thu oán lực, một khi di dời thành công thì những người khác có thể bình yên vô sự. Đứa nhỏ có thể tái sinh, nhưng đám người lớn chúng ta thì lửa đã sém tới chân mày rồi.

Thế nên, tôi đã đồng ý. Khi đó vợ của Minh Húc (cha Ân Thứ) vừa lúc mang thai, chúng ta liền gạt hai vợ chồng nó, dựa theo lời của vị cao nhân kia, tiến hành nghi thức chuyển giá qua thai nhi. Nghi thức phi thường thành công, nhưng chúng ta không thể nào ngờ phương pháp này có bao nhiêu đáng sợ. Cứ tưởng chỉ cần hi sinh một bào thai là có thể bảo trụ Triệu gia.

Nhưng mà, cái giá lại không chịu ngừng lại ở đó. Đứa nhỏ kia không sanh non như chúng ta dự đoán, cháu dâu vì bảo trụ con mình mà cố chịu đau đớn, ngày không thể đi, đêm không thể ngủ, cuối cùng dùng cả sinh mệnh mình để sinh ra đứa nhỏ này."

Nghe đến đây, Ân Thứ siết chặt nắm tay, giống như đang cật lực kiềm nén gì đó.

Ánh mắt Triệu Tùng trống rỗng, tiếp tục nói: "Nhưng con bé nào biết, đứa nhỏ mà mình dùng cả sinh mệnh để đổi lấy lại đang gánh vác oán lực tích tụ trăm năm, nó sinh ra nhất định là một bi kịch.

Quả nhiên hai năm sau, Minh Húc gặp tai nạn giao thông, chết thảm tại chỗ. Sau đó đứa nhỏ bị giao cho em gái của cháu dâu chăm sóc, nhưng không lau sau cũng rớt xuống nước bỏ mình. Tiếp đó, những thân thích dưỡng dục đứa nhỏ này liền liên tiếp gặp sự cố. Cả Triệu gia không còn ai nguyện ý thu dưỡng.

Bởi vì sự tồn tại của nó mà gia nghiệp kiên cố của Triệu gia cũng bắt đầu rung chuyển, ngoài ý muốn không ngừng phát sinh. Chúng ta đều nhận ra không thể tiếp tục để đứa nhỏ này ở lại Triệu gia, nếu không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Vì thế, chúng ta đưa nó tới một thị trần nhỏ ở rất xa thành phố, đặt trước cổng một cô nhi viện."

Triệu Tùng run run đưa tay lên che mặt, vừa khóc vừa cười: "Ha ha ha, sau khi đưa đứa nhỏ đi, chúng ta quả nhiên an bình vài năm, sự nghiệp cũng càng lúc càng lớn mạnh. Nhưng ngày vui ngắn ngủi, người Triệu gia bắt đầu kẻ thì ngồi tù, người thì sinh bệnh, kinh doanh phá sản, chỉ mười mấy năm, chỉ còn lại Minh Húc cùng lão già kéo chút hơi tàn tôi đây. Báo ứng chính là báo ứng, vô luận chúng ta trốn tránh thế nào cũng không thoát..."

"Báo ứng? Ông cũng biết cái gì là báo ứng?" Giọng điệu Ân Thứ lạnh như băng, trong mắt phừng phừng phẫn nộ. Những tình cảnh bị chửi rủa, vũ nhục, thống khổ, nhất nhất hiện lên trong đầu.

Đám người này đổ hết oan nghiệt lên đầu anh, làm anh gián tiếp hại chết cha mẹ mình, biến thành cửa nát nhà tan. Sau đó không lâu, cô nhi viện mà anh bị vứt tới cũng xảy ra một trận hỏa hoạn, viện trưởng tốt bụng cũng chết trong sự cố đó, cô nhi viện bị hủy trong chốc lát, đám nhỏ được chia ra đưa tới những nơi khác.

Sau đó, anh lần lượt được vài cô nhi viện thu nuôi, nhưng lần nào cũng vì đủ loại sự cố mà không thể không tiếp tục lưu lạc. Năm sáu tuổi, anh gặp phải bọn buôn người, bị bắt đi ăn cắp cùng ăn xin, nhận đủ hành hạ cùng vũ nhục. Ngay lúc anh suýt chút nữa bị đánh chết thì đám buôn người bị JC bắt, anh một lần nữa quay về cô nhi viện.

Khi đó tuy thống khổ nhưng anh chưa từng oán hận bất kì kẻ nào, anh cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ may mắn, gặp được người tốt. Quả nhiên mấy tháng sau, anh được nhận nuôi, cũng chính là vợ chồng Ân gia. Bởi vì sự xuất hiện của bọn họ, anh rốt cuộc có một khởi đầu hoàn toàn mới.

Anh thực quý trọng gia đình cùng người nhà của mình, luôn cố gắng làm tốt nhất việc của mình, không để bọn họ thêm phiền toái. Nhưng vận xui vẫn như hình với bóng với anh, luôn vô ý làm tổn thương những người bên cạnh. Anh bị người ta chán ghét, sinh sự, cô lập.

Có một lần anh rốt cuộc nhịn không được nói với mẹ Ân: "Không ai thích con cả, con không biết nên làm cái gì bây giờ."

Mẹ Ân ôm lấy anh, cười nói: "A Thứ, đừng khổ sở, con không cần những người đó thích, tương lai con nhất định sẽ trở thành một người đứng tít trên cao để bọn họ chỉ có thể đứng ở xa xa mà ngước nhìn, khi đó, những gì con có được còn trân quý hơn của bọn họ gấp trăm nghìn lần. Những khó khăn trước mắt chính là bài tập để con trưởng thành. Mẹ thực chờ mong ngày con đứng trên đỉnh thành công."

Từ đó về sau, anh không bao giờ bị người ngoài ảnh hưởng nữa, được ăn cả ngã về không. Vô luận trên đường có bao nhiêu chướng ngại, anh cũng không chút dao động. Bởi vì trong lòng anh thực kiên định, xem hết thảy những khó khăn vất vả gặp phải là tôi luyện.

Nhưng, anh tự hiểu cái chết của cha mẹ, sự cố ở cô nhi viện cùng hết thảy những tai nạn xui rủi khác đều vì oán lực tích tụ mấy trăm năm của Triệu gia trên người mình!

Quỷ khí trên người Ân Thứ dao động mãnh liệt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía ông cụ ngồi trên xe lăng.

Triệu Tùng sợ run cả người, gương mặt sợ hãi, hô hấp cũng dồn dập, hệt như bị người ta bóp cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở tới nơi.

"Ân Thứ." Tiến tới trung tâm quỷ khí, đưa tay nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: "Đừng như vậy."

Nháy mắt tay bị nắm lấy, Ân Thứ cảm giác có một luồng nước ấm xẹt qua cơ thể, xua tan khí lạnh trong người.

Ân Thứ quay đầu nhìn người bên cạnh, chậm rãi buông lỏng, nắm ngược lại tay đối phương.

Một lát sau, anh thở hắt ra một hơi, bình ổn quỷ khí, tiếp tục hỏi Triệu Tùng: "'Cao nhân' dạy các người di dời oán lực là ai? Hiện giờ đang ở đâu?"

"Ha hả, ở đâu? Hai mươi năm trước đã bị Minh Huy giết chết." Triệu Tùng hơi nhếch khóe môi.

"Triệu Minh Huy hiện giờ vẫn còn sử dụng phương pháp này để di dời oán lực, ông ta làm thế nào?"

Triệu Tùng trầm mặc hơn nửa ngày mới trả lời: "Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần đốt phù chú thành tro hòa lẫn với máu mình, sau đó đưa cho người đang mang cốt nhục của mình uống, sau đó liên tục niệm chú trong vòng bảy ngày thì oán lực sẽ bị di dời tới trên người thai nhi."

Dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà, tôi sẽ không nói chú ngữ cho con biết, thứ độc ác này, vẫn để nó biến mất thì hơn."

"Tôi không có hứng thú với chú ngữ." Anh muốn Triệu Minh Huy phải trả giá. Năm đó cũng vì ông ta khuyến khích người khác sử dụng phương pháp này mà hại cha mẹ anh chết thảm.

Anh cũng không oán trách chuyện mình bị vứt bỏ, bởi vì anh gặp được vợ chồng Ân gia, tình yêu cùng săn sóc mà cha mẹ ruột không thể cho anh, vợ chồng Ân gia đã bù đắp tất cả. Cho nên sau này anh chỉ lập mộ chôn di vật cùng quần áo của cha mẹ ruột, sau đó không hề qua lại với những người khác trong Triệu gia.

Sau khi biết rõ chân tướng, mới biết Triệu Minh Huy có thù không đội trời chung với mình.

Triệu Tùng nói xong chuyện này thì hệt như bị xì hơi, dựa vào lưng ghế, ánh mắt trống rỗng.

"Khải Vân, giờ con có thể lấy mạng tôi rồi." Ông nói: "Tôi chờ đợi ngày này thật sự lâu lắm rồi."

Ân Thứ lạnh nhạt nói: "Ông cứ tiếp tục kéo chút hơi tàn mà sống đi."

"Vì cái gì?" Triệu Tùng lại kích động: "Những người khác đều bị con kéo đi rồi, vì sao không mang tôi theo?"

"Đối với một người gần đất xa trời như ông, tôi cần gì phải làm bẩn tay mình?"

"Ha ha ha... đúng vậy, gần đất xa trời." Triệu Tùng vừa ho khù khụ vừa cười: "Đây là sự trả thù của con đi, để tôi sống không bằng chết. Ha ha.... sai rồi, là chúng ta sai rồi."

"Đúng vậy, các người quả thực đã sai rồi." Tề Dịch lên tiếng: "Các người dời oán lực lên người Triệu Khải Vân, Triệu gia chỉ an ổn được vài năm, sau đó vẫn tiếp tục gặp chuyện ngoài ý muốn, ông cho đó là vì Triệu Khải Vân trả thù sao?"

"Chẳng lẽ không đúng?" Triệu Tùng mờ mịt.

"Đương nhiên không phải." Tề Dịch lạnh nhạt nói: "Triệu Phải Vân đã gánh hết oan nghiệt mấy trăm năm của Triệu gia, các người vốn đã thành công bảo toàn chính mình, chỉ cần sau này dè dặt cẩn trọng thì có thể đảm bảo một đời bình an. Nhưng mà, các người vẫn không đổi được bản tính, tiếp tục làm xằng làm bậy. Cái gọi là ác giả ác báo, trước kia có thể nói là oan nghiệt tổ tiên để lại, nhưng quả đắng hiện giờ chính là các người tự rước lấy. Đừng quy tội hết cho tổ tiên cùng người khác, tội lỗi của các người mới là căn nguyên. Phàm là có một tia ăn năn hối lỗi thì tuyệt đối sẽ không rơi vào bước đường cùng như vậy."

Biểu tình Triệu Tùng dại ra, sửng sờ.

Tề Dịch nói tiếp: "Các người biết chuyện mình sai nhất là gì không?"

"Là gì?" Triệu Tùng vô thức hỏi.

"Chính là đã dời hết oan nghiệt lên người Triệu Khải Vân, sau đó còn hoàn toàn bỏ rơi."

"Vì, vì cái gì?"

"Triệu Khải Vân gánh chịu oan nghiệt thâm sâu như vậy mà vẫn có thể chào đời, mà các người chỉ dính một chút oán lực đã tao ngộ đủ loại bất hạnh. Ông biết này có ý nghĩa gì không? Nghĩ là vận mệnh của đứa bé này rất cường ngạnh, là phúc tinh của Triệu gia. Đáng tiếc, các người lại dùng phương pháp độc ác này để nó gánh hết tai ương, hao hết phúc khí, cũng đoạn tuyệt đường sống duy nhất của Triệu gia."

Sắc mặt Triệu Tùng dần ảm đạm, lẩm bẩm: "Không có khả năng, không có khả năng..."

"Sau đó các người phát hiện đứa nhỏ này sẽ mang tới vận rủi cho những người ở bên cạnh, liền xem là ôn dịch mà vứt bỏ, mà không hay biết đứa nhỏ này có năng lực áp chế oan nghiệt, chỉ cần giúp nó vượt qua thời điểm gian nan nhất, nó có thể giúp các người kéo đi oán lực, gánh vác kiếp nạn. Bất quá, các người đã từ bỏ cơ hội này."

Triệu Tùng nản lòng ngồi trên xe lăn, hệt như đã chết.

Tề Dịch đi tới bên cạnh Triệu Tùng, chậm rãi ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Bây giờ có một cơ hội đang ở trước mặt, phải xem xem ông có thể nắm bắt nó hay không."

Trong mắt Triệu Tùng khôi phục vài phần sáng rọi, nhìn chằm chằm Tề Dịch, run rẩy hỏi: "Cơ hội gì?"

"Hoàn toàn hóa giải nghiệt trái của Triệu gia."

"Làm thế nào?"

"Nói cho tôi biết chú ngữ là gì."

Triệu Tùng sửng sốt, do dự không thôi.

"Đây là cơ hội cuối cùng của Triệu gia, chỉ cần thành công, Triệu gia ít nhất còn có thể bảo trụ được chút huyết mạch."

"Trước tiên, ông phải nói cho tôi biết, chú ngữ là gì?"

"Huyết mạch hoàn oán, đem oan nghiệt còn sót lại toàn bộ phản hệ lại lên người Triệu gia."

"Triệu gia trừ bỏ tôi thì chỉ còn lại mình Minh Huy cùng Tiểu Tuấn, bọn nó khẳng định không thừa nhận nổi."

"Không chỉ người sống." Tề Dịch bình tĩnh nói: "Bao gồm cả người chết."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top