Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26


  Dùng xong cơm tối, Tề Dịch bưng trà, thuận miệng hỏi: "Hôm nay là sinh nhật, sao anh không gọi bằng hữu tới chơi?"

"Không phải có cậu sao?" Kha Thiếu Úc tựa vào tủ rượu, lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay.

"A, chỉ mình tôi không thấy quá buồn sao?" Tề Dịch dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Anh... có phải gặp phải chuyện gì không hài lòng không?"

Trên người Kha Thiếu Úc mang theo quỷ khí nhàn nhạt, hôm nay lúc gặp anh vốn đã có, nhưng hiện giờ tựa hồ lại nồng đậm hơn. Này là quỷ khí tích tụ từ cảm xúc tiêu cực, không biết chuyện gì đã làm anh bị quấy nhiễu.

Kha Thiếu Úc trầm mặc một hồi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tề Dịch.

Tề Dịch kinh ngạc phát hiện có một tia quỷ khí chậm rãi từ người đối phương bay về phía mình, lúc chạm tới cậu thì liền biến mất.

Cảm xúc tiêu cực phát ra vì cậu? Tề Dịch trong lòng khẽ động, đặt tách trà xuống, giành lời nói trước: "Nếu tâm tình không tốt thì rủ vài người bạn ra ngoài chơi đi? Tôi còn có việc, hôm nay cáo từ trước, hôm khác lại tán gẫu."

Tề Dịch cáo từ thực sự quá đột ngột, Kha Thiếu Úc hơi ngây người, chờ tới khi hồi phục tinh thần thì người đã chạy tới cửa.

Anh bước nhanh tới, một tay đặt trên cửa, chắn đường Tề Dịch, vây cậu giữa người mình cùng cánh cửa.

"Đêm nay không thể lưu lại giúp tôi sao?" Kha Thiếu Úc thì thầm bên tai Tề Dịch.

"Tôi phải về nhà sớm một chút."

"Hôm nay sinh nhật tôi cũng không thể ngoại lệ sao?"

Tề Dịch nhìn về phía anh, thật sự nói: "Không tiện lắm."

"Có gì không tiện chứ?" Kha Thiếu Úc nhìn thẳng vào mắt cậu.

Tề Dịch theo bản năng lùi lại, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nào ngờ Kha Thiếu Úc lại đưa tay giữ lấy eo cậu, không cho phép di chuyển.

"Thiếu Úc, anh làm gì vậy?" Tề Dịch không giãy dụa, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

"Lưu lại." Kha Thiếu Úc gằn từng chữ: "Đừng đi."

"Thiếu Úc, anh không phải người thích ép buộc người khác."

"Tôi chính là quá thân sĩ, ngay cả cái mình thích cũng không biết tranh thủ. Lần này, tôi không muốn buông tay."

"Thiếu Úc, có những chuyện không nên nói ra thì tốt hơn." Tề Dịch thầm ảo não, này rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào a?

"Không nói ra thì tôi vĩnh viễn không thể chiếm được thứ mình muốn." Kha Thiếu Úc siết chặt tay, kéo Tề Dịch vào lòng mình, giọng điệu kiên định: "Tề Dịch, tôi thích cậu, tôi muốn cậu cùng tôi ở cùng một chỗ."

"Anh biết rõ, tôi đã có bạn trai rồi." Tề Dịch tựa vào mặt cửa, hai tay chống lên ngực Kha Thiếu Úc, đề phòng đối phương tiếp tục áp sát.

"Ân Thứ có gì tốt?" Kha Thiếu Úc có chút lên án nói: "Cậu rõ ràng thích anh tôi, chỉ mới mấy tháng thôi mà cậu đã quên anh ấy à?"

Tề Dịch bó tay, lúc trước thuận miệng nói dối một câu thôi, không ngờ hiện giờ lại khổ đến vậy.

Kha Thiếu Úc chăm chú nhìn cậu một lát, đột nhiên cúi đầu, tựa hồ muốn hôn.

Tề Dịch vội vàng nghiêng đầu né tránh, đôi môi nóng rực xẹt qua bên mặt, dừng lại trên vành tai.

"Anh tôi có thể, Ân Thứ có thể, vì cái gì tôi lại không thể?" Kha Thiếu Úc siết chặt vai cậu, âm thanh đè nén.

"Thiếu Úc, có chuyện tôi phải nói rõ với anh, tôi chưa từng yêu..."

"Cậu muốn nói cậu chưa từng yêu anh tôi, hay chưa từng yêu Ân Thứ?" Khóe miệng Kha Thiếu Úc lộ ra một tia lãnh liệt: "Cho nên, cậu cùng bọn họ chỉ là bạn giường?"

"Không phải, tôi..." Đúng lúc này, di động Tề Dịch reo vang, cậu vừa rút ra thì đã bị Kha Thiếu Úc giật lấy.

Nhìn tên người gọi tới, liền tùy tay nhấn nghe.

Trong điện thoại lập tức truyền tới âm thanh của Ân Thứ: "Tề Dịch, còn chưa ăn xong à? Khi nào em về?"

"Tề Dịch ở cùng một chỗ với tôi, đêm nay không về." Kha Thiếu Úc trả lời.

"...Kha Thiếu Úc?"

"Là tôi."

"Hôm nay người cùng Tề Dịch ăn cơm chính là cậu?"

"Đúng vậy."

"Đưa di động cho Tề Dịch, tôi nói chuyện với em ấy."

"Thật có lỗi, hiện giờ cậu ấy không rảnh." Kha Thiếu Úc dứt khoát cúp máy, sau đó ném điện thoại lên sô pha.

Tề Dịch im lặng nhìn anh: "Anh có biết mình vừa làm gì không?"

"Tôi hướng anh ta tuyên chiến." Kha Thiếu Úc ngạo nghễ nói: "Tôi muốn đoạt lấy cậu từ tay anh ta."

Không, anh hoàn toàn không có phần thắng, anh đang tự tìm đường chết đó biết không hả? Hơn nữa còn kéo tôi xuống hố... Tề Dịch thầm ai oán.

"Buông, tôi phải về." Nếu không về, người kia nhất định sẽ chạy tới đây.

"Đêm nay tôi sẽ không thả cậu đi." Kha Thiếu Úc nâng cằm Tề Dịch, cúi đầu hỏi: "Cậu muốn ở đây hay về phòng?"

"Cái gì?" Tề Dịch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Kha Thiếu Úc nhấc bổng lên, cậu 'a' một tiếng, giãy dụa: "Kha Thiếu Úc, anh không phải nghiêm túc chứ?"

"Tôi đương nhiên nghiêm túc."

"Không không không, anh khẳng định chỉ nhất thời xúc động mà thôi, chờ anh tỉnh táo lại nhất định sẽ không muốn làm vậy." Trực giác mách bảo Tề Dịch sẽ không có gì phát sinh, bất quá cảm giác sắp bị người ta 'bá vương' thật sự không tuyệt vời chút nào.

Kha Thiếu Úc đá văng cửa phòng, ôm Tề Dịch tới ném xuống giường, sau đó nhào qua, đè chặt cậu ở dưới thân.

Tề Dịch bị đè ép tới không thể nhúc nhích, đẩy nửa ngày, phát hiện Kha Thiếu Úc trừ bỏ đè nặng không cho cậu nhúc nhích thì không còn động tác nào khác.

"Kha Thiếu Úc?" Cậu thử gọi một tiếng.

Kha Thiếu Úc chôn đầu bên cổ cậu, vẫn không nhúc nhích, nếu không phải cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim của anh, Tề Dịch cơ hồ nghĩ đối phương là một cái xác.

"Tề Dịch, bồi tôi ngủ đi, tôi thực khó chịu." Kha Thiếu Úc rầu rĩ nói, làm người ta có cảm giác thực cô độc.

Cái gọi là 'bồi ngủ' kỳ thực chính là ngủ đơn thuần đi? Tề Dịch nhìn trần nhà, im lặng nằm đó, không còn giãy dụa nữa.

Kha Thiếu Úc ôm lấy cậu, tình tự xao động dần dần bình phục lại.

"Tề Dịch, tôi sẽ xuất ngoại." Anh chầm chậm nói: "Ba không thích tôi, mặc kệ tôi cố gắng cỡ nào cũng vô ích."

"Anh không muốn đi sao?"

"Không muốn. Một khi xuất ngoại, những cố gắng trước kia của tôi như công dã tràng. Tôi không sợ một lần nữa bắt đầu, nhưng tôi không cam lòng, không cam lòng để hết thảy những gì mình làm bị Kha Thiếu Uy dễ dàng cướp đi."

Tề Dịch không biết tình huống Kha gia, nhưng biết Kha Thiếu Úc luôn bị quản chế, điều duy nhất làm Kha Thiếu Thừa không yên tâm khi qua đời cũng chính là đứa em này. Bọn họ cùng Kha Thiếu Uy rõ ràng có cùng một người cha nhưng địa vị lại hoàn toàn bất đồng.

Vốn nghĩ có trình tự của Kha Thiếu Thừa, Kha Thiếu Úc có thể đứng vững ở công ty; lần đó giúp Kha gia hóa giải nguy cơ, Kha Thiếu Úc sẽ được tán thành. Nhưng không ngờ lại không được như mong muốn, ông Kha tựa hồ vẫn luôn có khúc mắc.

Tề Dịch không thể lý giải nổi ông Kha, bất công tới trình độ này, thực sự thái quá. Kha Thiếu Uy luận về nhân phẩm cùng năng lực thì không có gì đáng bình luận, nhưng tuyệt đối không thể so với Kha Thiếu Úc. Ánh mắt ông Kha không phải bị thứ kì quái nào đó che lấp chứ?"

"Như vậy anh tính toán thế nào?" Tề Dịch hỏi.

Kha Thiếu Úc trầm mặc hồi hồi mới nói: "Nếu có thể, tôi muốn rời khỏi Kha gia, tự mình xây dựng sự nghiệp. Chỉ cần có được sự nghiệp của riêng mình thì không lo bị ai quản chế."

"Tôi ủng hộ anh."

Kha Thiếu Úc ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu: "Cậu thực sự duy trì tôi?"

Tề Dịch nghiêm túc gật gật đầu.

"Thế nếu tôi thất bại thì sao?"

"Tôi có một người bạn, chị ta vì tình nhân mà mang theo tất cả tích góp, cùng người nọ ra ngước ngoài gây dựng sự nghiệp, kết quả sau khi người kia đứng vững liền vứt bỏ chị ta. Chị ta bồi người nọ năm năm, cuối cùng mất đi hết thảy. Nhưng chị ta không hề mất đi ý chí chiến đấu, mang theo một tia ngạo khí còn sót lại, một lần nữa bắt đầu." Tề Dịch nhẹ nhàng nói: "Thiếu Úc, anh còn chưa thất bại, so với chị ta anh hơn một lần cơ hội."

"Cậu nói đúng." Trong mắt Kha Thiếu Úc hiện lên một tia sáng rọi, tự tin nói: "Chưa bắt đầu thì sợ gì thất bại? Tôi nên tạo ra một khoảng trời cho riêng mình."

Tề Dịch mỉm cười, vỗ vỗ vai anh: "Anh nhất định có thể làm được."

Kha Thiếu Úc lẳng lặng nhìn Tề Dịch, sau một lúc lâu mới nói: "Tề Dịch, tôi thích cậu. Nhưng mà, hiện giờ tôi thật sự không thể mang tới hạnh phúc cho cậu."

Ba anh tuyệt đối không cho phép anh ở cùng một người đàn ông. Cứ việc anh rất muốn có người này, nhưng bản thân hiểu rõ mình khiếm khuyết cái gì. Nếu không thể thoát khỏi trói buộc gia tộc, anh vĩnh viễn không thể bảo hộ Tề Dịch. Điểm này, anh tin tưởng Ân Thứ cũng vậy. Cho nên anh phải độc lập, chuyện mà tương lai Ân Thứ không thể làm, anh phải làm được.

Kha Thiếu Úc cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Tề Dịch, cười nói: "Tề Dịch, xin cho tôi giữ lại quyền lợi theo đuổi."

Năm năm, anh tự cho mình năm năm. Năm năm sau, anh nhất định phải đoạt lấy người này từ tay Ân Thứ.

Tề Dịch cười cười, không nói gì. Năm năm, không biết năm năm sau cậu còn trên thế giới này hay không?

Tề Dịch đẩy nhẹ Kha Thiếu Úc, ngồi dậy nói: "Nếu anh thật sự quyết tâm thì tôi sẽ giới thiệu một người bạn cho anh quen."

"Bạn gì?"

"Chính là người tôi vừa kể khi nãy."

Kha Thiếu Úc đang định hỏi tiếp thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng vang lớn, cả căn phòng giống như rung lên.

Tề Dịch âm thầm cả kinh, đã nhìn thấy một luồng quỷ khí quen thuộc từ ngoài cửa len lỏi luồn vào.

Ân Thứ phẫn nộ tìm tới rồi a!

Tề Dịch vừa mới leo xuống giường thì thấy một bóng dáng quấn đầy quỷ khí nồng đậm xuất hiện ở cửa. Người nọ đi nhanh về phía bọn họ, túm lấy cổ áo Kha Thiếu Úc vung qua một đấm.

Kha Thiếu Úc đứng không vững té ngã xuống đất, phát ra một tiếng đau đớn.

Ân Thứ tức giận không nguôi, nhấc chân đạp tới.

"Ân Thứ!" Tề Dịch vội vàng xông qua ngăn cản: "Chúng ta không có gì cả."

"Không có gì? Nó lôi em lên giường chỉ để nói chuyện phiếm?"

Thật sự là nói chuyện phiếm...

Ân Thứ lạnh như băng nói: "Em là người của tôi, ai dám đụng em thì nhất định phải trả cái giá thật lớn!"

Quỷ khí điên cuồng phóng về phía Kha Thiếu Úc, tầng tầng lớp lớp quấn lấy đối phương, nếu không hóa giải, chắc chắc sẽ mang tới hậu quả khôn lường.

Tề Dịch bước tới, đưa tay ôm lấy cổ Ân Thứ, ngửa đầu hôn lên môi anh.

Ân Thứ ngẩn người, đây là lần đầu tiên Tề Dịch chủ động hôn anh. Anh ôm chặt lấy cậu, hóa bị động thành chủ động, xâm nhập thăm dò.

Kha Thiếu Úc nửa nằm trên mặt đất nhìn hai người ôm hôn thắm thiết trước mặt, tiếng nước tấm tắc không ngừng. Tiếp đó, anh thấy Ân Thứ đè Tề Dịch lên tường, bắt đầu giở trò. Thân thể hai người dán sát vào nhau, động tác càng lúc càng nóng bỏng. Áo Tề Dịch bị vén lên, lộ ra phần bụng trơn mịn cùng cái rốn khiêu gợi...

Khỉ, anh muốn trả thù xã hội!  

Nếu không phải bảo vệ vọt vào, Kha Thiếu Úc thực tin tưởng Ân Thứ sẽ trình diễn một màn H trước mặt mình. Làm những chuyện như vậy với Tề Dịch cũng là điều anh muốn làm. Hai người không coi ai ra gì mà thân thiết, làm cả người anh đều sung huyết. Nếu không phải bảo vệ đúng lúc xuất hiện, nói không chừng anh sẽ mất mặt trước mặt mọi người.

Tề Dịch như vậy anh chưa từng thấy qua, ngượng ngùng mà nhiệt tình, gợi cảm mà quỷ mị, hệt như một bé mèo con mềm nũng dán vào lòng người ta, ngẫu nhiên bị đau đớn thì còn vươn vuốt không nặng không nhẹ cào một chút.

Kia hệt như cào lên trái tim Kha Thiếu Úc, ngứa ngáy khó chịu, hận không thể xông lên đoạt lấy.

Hoàn hảo bảo vệ đúng lúc chạy tới, đánh vỡ cục diện xấu hổ này. Ân Thứ buông Tề Dịch ra, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm quăng cho Kha Thiếu Úc, dẫn theo người của mình nghênh ngang bỏ đi.

Kha Thiếu Úc nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt lóe ra tia sáng...

Ân Thứ chở Tề Dịch, một người lao đi nhanh như chớp.

Xe dừng lại trước tiểu khu, Tề Dịch định xuống xe thì phát hiện cửa đã bị khóa.

Ân Thứ tắt đèn xe, bên trong lập tức chìm vào một mảnh tối đen. Xuyên thấu qua ánh sáng từ đèn đường, Tề Dịch miễn cưỡng nhìn thấy đường nét chứ không nhìn rõ vẻ mặt anh. Nhưng theo quỷ khí biến hóa thì có thể cảm giác được tâm tình anh lúc này cực kém.

"Ân Thứ." Tề Dịch chủ động phá vỡ trầm mặc, giải thích: "Tôi cùng Kha Thiếu Úc không có gì cả."

"Hôm nay sinh nhật cậu ta?" Ân Thứ hỏi.

"Ừ." Tề Dịch đoán hẳn là anh nhìn thấy bánh gato ngoài phòng khách, quả nhiên câu tiếp theo là: "Em tự tay làm bánh ngọt cho cậu ta?"

Tề Dịch châm chước một chút, trả lời: "Thực xin lỗi, về sau sẽ không."

"Cậu ta thích em." Giọng điệu Ân Thứ không tốt."

"Tôi có anh rồi."

Bốn chữ đơn giản thoáng chốc dập tắt lửa giận của Ân Thứ.

Tề Dịch nghiêng người, đưa tay ôm lấy eo Ân Thứ, dán mặt lên ngực anh, lại nói: "Tôi chỉ muốn anh thôi."

Ân Thứ trong lòng nóng cháy, đây là lần đầu tiên Tề Dịch bộc lộ rõ ràng như vậy. Cơn giận ban nãy đã tan thành mây khói, chỉ còn lại vui sướng tràn đầy.

Ân Thứ xoay người áp Tề Dịch lên ghế ngồi, không cho phép cự tuyệt chiếm lấy hô hấp cậu.

Hai người trong không gian chật hẹp ôm hôn giao triền, tiếng thở dốc cùng âm thanh quần áo ma xát như có như không vang lên trong không gian u ám.

"Đừng, đừng ở đây." Tề Dịch lên tiếng ngăn cản Ân Thứ tiếp tục xâm nhập.

"Đây là trừng phạt, em không thể cự tuyệt." Ân Thứ nâng chân Tề Dịch lên, gặm cắn tai cậu.

"Nơi này không có..."

"Yên tâm, có." Ân Thứ không biết từ đâu lôi ra một cái áo mưa.

Tề Dịch vô ngôn chống đỡ, thật sự là nơi nơi đều chuẩn bị áo mưa. Giãy dụa một lát, Tề Dịch cuối cùng vẫn từ bỏ chống cự, mặc Ân Thứ làm loạn...

Lúc này chỉ mới hơn chín giờ, dừng xe ở đây vẫn còn người qua lại, Ân Thứ không dám làm quá mức, một lúc sau thì đỡ Tề Dịch bước chân mềm nhũn cấp tốc về nhà, tiếp tục trầm luân.

Trên giường lớn trong phòng ngủ, hai thân thể chặt chẽ giao triền.

Ân Thứ vùi dục vọng của mình vào thật sâu trong cơ thể Tề Dịch, khàn khàn nói: "Về sau không được lui tới với Kha Thiếu Úc nữa."

"Ưm, ừm." Tề Dịch nắm chặt gối đầu, miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

"Em là của tôi, chỉ có tôi có thể làm vậy với em." Tiếng va chạm liên tục vang lên, một lần so với một lần lại càng kịch liệt hơn.

"Ân Thứ, đủ rồi... tôi chịu không được..."

"Còn chưa đủ, chưa đủ."

"A, anh..."

Đêm đó, Tề Dịch bị gây sức ép tới tận cùng, cuối cùng hoàn toàn vô thức tùy ý để Ân Thứ đùa nghịch.

Sáng hôm sau, Tề Dịch lại phát sốt. Không cần nghĩ cũng biết, vài lần tình cảm quá mãnh liệt, Ân Thứ đã quên đeo bao. Cứ việc sau đó đã rửa sạch nhưng quỷ khí vẫn ảnh hưởng tới cậu.

Ân Thứ ngồi ở bên giường, buồn bã không lên tiếng.

Tiề Dịch vừa uống cháo vừa đánh giá anh, hỏi: "Hết giận chưa?"

"Thực xin lỗi." Ân Thứ nghiêm túc nhận sai.

"Ân Thứ." Tề Dịch đặt chén xuống, nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: "Nếu tôi đã đáp ứng ở cùng một chỗ với anh thì sẽ không thích người khác. Anh yên tâm, về sau tôi sẽ bảo trì khoảng cách với Kha Thiếu Úc. Tôi là người yêu của anh, đến chết vẫn vậy."

Nghe tới từ 'chết', mi tâm Ân Thứ nảy lên, đưa tay ôm lấy Tề Dịch, lại nói một tiếng: "Thực xin lỗi."

Tề Dịch nhắm mắt lại, cảm thụ nhịp tim cùng độ ấm của đối phương. Nên xin lỗi là cậu, cậu tự biết sinh mệnh mình ngắn ngủi nhưng vẫn tham luyến đoạn tình cảm này, để người này càng lúc càng lún sâu. Cậu thích Ân Thứ, cho dù vẫn kém so với tình yêu của anh. Cậu hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, có được hết thảy tốt đẹp trên đời, cũng phung phí tình cảm của người ta dành cho cậu.

Cuộc đời quá may mắn làm mọi chuyện trôi chảy, thế nên đối với bất cứ thứ gì cậu vẫn luôn ôm ba phần lạnh nhạt, nó giúp cậu không có vướng bận, một khi mất đi, bản thân chắc chắn sẽ thống khổ.

Phương diện này, người Tề gia vẫn thực ích kỷ, tình nguyện để người còn sống kẻ loi thừa nhận còn hơn đánh vỡ phút an bình cuối cùng. Cho nên bọn họ luôn bao dung với người bên cạnh, nguyện ý chia sẻ hết thảy của mình, duy chỉ có tình cảm là ngoại lệ.

Tình tự ưu thương không tồn tại quá lâu, Tề Dịch rất nhanh đã khôi phục tinh thần.

Cậu bảo Ân Thứ: "Đi, lấy laptop của tôi tới đây, tôi muốn lên mạng."

Ân Thứ lấy laptop cho cậu.

Tề Dịch lại nói: "Thêm một ly nước trái cây."

Ân Thứ liền đi rót nước.

Mười phút sau, anh bưng tới một ly nước trái cây có màu sắc thục quỷ dị."Đây là cái gì?" Tề Dịch hỏi.

"Nước trái cây kỳ dị." Tề Dịch hớp một ngụm, cảm giác thực quái.

"Sao nước trái cây kỳ dị lại có cái màu xanh xanh đỏ đỏ lại vàng vàng này?" Anh là đèn giao thông à?

"Tôi còn bỏ thêm vài thứ khác, cam, táo, dưa leo, ô mai với sữa."

"...có phải chỉ cần trong tủ lạnh có thứ gì, anh đều dùng hết đúng không?"

"Tôi là người ngu ngốc vậy sao?" Ân Thứ ổn trọng biểu thị: "Ớt, đậu hủ, khổ qua này nọ, tôi không dùng tới."

Thật sự cảm ơn trời đất a! Đậu hủ cùng khổ qua không nói đi, nếu bỏ thêm ớt thì hương vị khẳng định sẽ thực đặc sắc.

Cậu đưa nửa ly còn lại cho Ân Thứ: "Anh cũng uống đi."

Ân Thứ vui vẻ nhận lấy, hớp một ngụm. Lập tức chỉ thấy thân thể anh cứng còng vài giây, sau đó đặt ly xuống, đứng dậy bình tĩnh nói: "Em chơi đi, anh đi toilet một chút."

Nói xong, vội vàng đi nhanh tới phòng tắm, thật lâu vẫn không thấy đi ra.

Tề Dịch phốc một tiếng bật cười, cậu biết Ân Thứ khẳng định không chịu nổi hương vị này.

Nghỉ ngơi nửa ngày, Tề Dịch đứng dậy duỗi người, thuận tiện chuẩn bị cơm tối.

Nào ngờ mới vừa bước ra phòng khách liền nhìn thấy ảnh chụp của mình bị đặt ngay ngắn trên bàn cơm, bên cạnh còn có một bó cúc.

Người kia cư nhiên thật sự làm theo! Tề Dịch đen mặt cầm lấy khung hình, nghĩ nghĩ, lấy ảnh Ân Thứ ra thay đi, ảnh của người này chẳng khác gì hình thờ, nếu đặt ở đây thì nhất định có không khí hơn ảnh của cậu.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng chuông, Tề Dịch mở cửa ra thì thấy một nhân viên chuyển phát, người nọ đưa qua một kiện hàng, mỉm cười nói: "Là cậu Tề sao? Đây là hàng của cậu, xin kí nhận."

"Tốt, cám ơn." Tề Dịch nhận bút ký tên.

Qua khe hở, nhân viên chuyển phát nhìn thấy ảnh chụp cùng bó cúc trên bàn, thầm tiếc hận, người đàn ông trong hình trẻ thế đã qua đời, thực đáng tiếc mà. Nào ngờ giây tiếp theo, anh lơ đãng nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen vô thanh vô tức từ bên kia đi tới, sau đó biểu tình chăm chú nhìn 'di ảnh'.

Nhân viên chuyển phát trợn to mắt, người đàn ông kia giống hệt cái người trong 'di ảnh'.

Anh chỉ về phía Ân Thứ, run rẩy nói: "Cậu nhìn nơi đó."

Tề Dịch quay đầu nhìn lại, kỳ quái hỏi: "Có gì à?"

"Cậu, cậu không thấy?" Biểu tình anh nhân viên càng khủng hoảng hơn.

"Không thấy cái gì?" Tề Dịch cẩn thận nhìn nhìn, nhà mình sáng ngời sạch sẽ, có chỗ nào không đúng sao?

Tề Dịch quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nhân viên chuyển phát. Cùng lúc đó, Ân Thứ cũng quay đầu nhìn về phía bên này. Anh đứng đưa lưng về phía ánh sáng, xung quanh thân thể hình thành một vòng sương đen như ẩn như hiện, dị thường đáng sợ.

Một trận gió lạnh thổi qua, sắc mặt nhân viên chuyển phát trắng bệch, vội vàng giựt lại phiếu giao hàng, chạy như trối chết ra hành lang, thoáng chốc biến mất ở góc quanh.

"Này, viết của..." Tề Dịch gọi một tiếng, sau đó ôm kiện hàng, biểu tình nghi hoặc đóng cửa vào nhà.

Đi được vài bước thì đột nhiên nhìn thấy khung ảnh trên bàn cùng Ân Thứ đang đứng kế bên, quét mắt nhìn qua nhìn lại vài lần, nhịn không được bật cười thành tiếng.

"Ha ha ha..."

Ân Thứ: "..."

Cười đủ, Tề Dịch đặt gói đồ qua một bên, sau đó ôm tâm tình sung sướng đi làm cơm.

Thừa dịp lúc Tề Dịch vào bếp, Ân Thứ sáng suốt lấy ảnh mình đi, thuận tay nhét tuốt xuống ngăn kéo cuối cùng.

Lúc Tề Dịch dọn đồ ăn lên thì phát hiện ảnh chụp trên bàn lại có biến hóa, 'di ảnh' của Ân Thứ không thấy đâu, thế vào đó là ảnh chụp chung của hai người, lớn lớn nhỏ nhỏ cả chục tấm.

Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, ôm hôn, vui vẻ đùa giỡn hoặc im lặng ngắm cảnh... từng bức đều khắc sâu trong kí ức, lắng đọng lại lên men, cuối cùng trở thành một loại hạnh phúc thản nhiên.

"Về sau, chúng ta có thể cùng nhau nhận cúng bái." Ân Thứ đi tới bên cạnh Tề Dịch, từ phía sau ôm lấy công, áp sát bên tai thì thầm.

Tề Dịch cảm thấy hốc mắt cay cay, cười nói: "Tốt."

Cậu ôm lại Ân Thứ, ôn nhu nói: "Ân Thứ, tôi hi vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi."

"Chỉ cần em ở, ngàn tuổi cũng có thể." Ân Thứ hôn lên trán cậu.

"Nếu... tôi mất đi thì sao?" Tề Dịch thử hỏi.

"Vậy giảm thọ đi." Ân Thứ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Dùng tuổi già đổi lấy em và tôi cùng tồn tại cũng thực đáng giá."

Tề Dịch trong lòng chấn động, ngón tay run nhè nhẹ.

"Làm sao vậy?" Ân Thứ sờ mặt cậu, lòng bàn tay truyền tới cảm xúc ấm áp: "Em vẫn chưa hết sốt, cơm nước xong nghỉ ngơi sớm chút đi."

Tề Dịch gật gật đầu, chuyên chú nhìn Ân Thứ.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Ân Thứ." Tề Dịch nâng tay ôm lấy cổ anh, cười nói: "Về sau làm tình có dùng bao hay không cứ tùy ý anh."

Ánh mắt Ân Thứ nóng lên, trầm giọng nói: "Thời điểm này còn quyến rũ tôi?"

Tề Dịch cười hắc hắc, giống như vừa gỡ bỏ gánh nặng, thoải mái vô cùng.

Hôn chụt một cái lên mặt anh, sau đó rời khỏi vòng tay anh, vui vẻ hô lớn: "Ăn cơm!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top