Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33


  Lúc cả nhà thấy quay về Mỹ, Ân Thứ cùng Tề Dịch ra tiễn.

Tề Dịch nói: "Thật xin lỗi thầy, khó có dịp thầy về nước, con hẳn nên dạo chơi với thầy mới đúng."

Mạc Quân Ngôn khoát tay: "Nói chuyện này làm gì? Quan trọng là... con không có việc gì là tốt rồi." Dừng một chút, ông nhìn qua Ân Thứ, tức giận nói: "Ân Thứ, tôi thực lo lắng giao Tiểu Dịch cho cậu, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng bị thương lần nào, kết quả tôi mới về nước vài ngày thì nó đã gặp chuyện."

"Là lỗi của con, về sau tuyệt đối không để em ấy bị thương." Ân Thứ hứa hẹn.

"Hừ, cậu tốt nhất nên nhớ kĩ lời mình nói." Mạc Quân Ngôn cảnh cáo trừng mắt.

Lúc này, Mạc Phú Tuyết thúc giục: "Máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta đi thôi."

Khoảng thời gian này cô nàng khá thê thảm, xui xẻo đủ chuyện, về sau hẳn không bao giờ muốn về nước nữa.

Mạc Cẩm Thư thì nghiêm nghị biểu thị: "Có cơ hội sẽ gặp lại."

Tiễn ba thành viên Mạc gia, Tề Dịch rảnh rỗi kéo Ân Thứ đi mua sắm, tấm phiếu mua sắm hai vạn kia vẫn chưa sử dụng a. Nhóm vệ sĩ không xa không gần bám sát, đề phòng ngoài ý muốn phát sinh.

Từ sau chuyện đâm xe lần trước, xe Ân Thứ mỗi ngày đều phải kiểm tra một lần, khi xuất hành thì hiển nhiên có vệ sĩ cảnh giới ở xung quanh. Tề Dịch không quá để tâm, vô luận là hoàn cảnh gì, cậu đều sống thực tự tại, đồng thời cũng làm những người bên cạnh cảm thấy thoải mái sung sướng.

Nhóm vệ sĩ nhìn Ân tổng uy phong lẫm lẫm xách túi lớn túi nhỏ, nhẫn nhịn theo sát phía sau Tề Dịch thì cảm thấy thế giới quan của mình bị phá vỡ, cái người đàn ông hiền lành đảm đang kia tuyệt đối không phải tổng giám đốc Ân Đạt mà bọn họ biết! Cái ánh mắt giết người thường ngày đâu? Còn có cỗ khí thế mãnh liệt kia đâu rồi? Cả một thân sát khí có thể âm thầm giết người đâu? Cái người trước mắt hẳn là em trai sinh đôi chưa bao giờ công bố của Ân tổng đi?

"Hôm nay ăn cơm ở ngoài." Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Ân Thứ bảo vệ sĩ mang đồ về trước, mình thì lôi kéo Tề Dịch tới nhà hàng dùng cơm.

Tề Dịch không dị nghị, đi theo anh.

Hai người chọn một vị trí kế bên cửa sổ, sau khi chọn món xong, Ân Thứ hỏi: "Năm nay có nơi nào muốn đi không?"

"Hử? Sao cơ?"

"Du lịch."

"Để tôi nghĩ xem." Tề Dịch nhìn bông tuyết lả tả ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Đi trượt tuyết đi!"

"Trong nước hay ngoài nước?"

"Trong nước đi, ra nước ngoài mệt lắm."

"Kia Á An, Băng Đô cùng Lai Thụy, em chọn một đi."

Tề Dịch không trả lời mà lấy ra một đồng xu, nhìn anh cười nói: "Quyết định bằng tung đồng xu đi."

"Có ba địa điểm, chọn thế nào?"

"Phải là Á An, trái là Băng Đô, không phải không trái là Lai Thụy."

Ân Thứ: "..." Nói thẳng là loại Lai Thụy đi không phải được rồi sao?

Tề Dịch liền đặt đồng xu lên bàn, ngón tay búng nhẹ một cái, đồng tiền bắt đầu xoay tròn, cuối cùng nó đập phải ly nước của Ân Thứ, chỉ nghe keng một cái, lăn khỏi mặt bàn, thoáng cái không biết đã lăn tới nơi nào.

"Cho nên, là Lai Thụy?" Tề Dịch cười khẽ.

"Có muốn chọn lại không?"

"Không." Tề Dịch lắc đầu: "Lai Thụy tốt lắm."

Sự thực không phải cậu không muốn đi Lai Thụy, ngược lại, so với hai khu kia, cậu càng muốn tới Lai Thụy hơn, chỉ là Lai Thụy cách A thị xa nhất, cậu không muốn Ân Thứ theo mình lặn lội đường xa. Nhưng sự thực chứng minh, vận may vẫn như cũ chiếu cố, vì cậu lựa chọn nơi cậu muốn đi nhất.

"Kia nửa tháng nữa chúng ta xuất phát."

"Nhanh vậy à?" Tề Dịch hỏi: "Anh mặc kệ Triệu Minh Huy?"

"Không cần để tâm tới ông ta." Ân Thứ đã nắm chắc trăm phần trăm có thể chỉnh ông ta tới chết.

"Ừm, thế nghe theo anh."

Buổi tối về tới nhà, Tề Dịch kiểm kê lại chút vật phẩm giữ ấm, phát hiện quần áo cùng đồ giữ ấm của Ân Thứ không đủ. Vì thế cậu liệt kê một danh sách mua sắm, bao tay, mũ, khăn choàng, kính mát, trang phục chống lạnh, giày đi tuyết, đồ bảo hộ, thuốc cảm mạo linh tinh.

Ân Thứ tắm xong đi ra liền thấy Tề Dịch nằm trên giường viết viết gì đó, sáp qua nhìn thử, nói: "Mấy thứ này để tới nơi rồi mua luôn."

"Mấy thứ đồ lớn thì có thể mua bên đó, nhưng mấy vật nhỏ dễ mang theo thì cứ chuẩn bị trước vẫn tốt hơn." Tề Dịch nghĩ nghĩ, hỏi: "Chúng ta định đi mấy ngày?"

"Tùy em."

"Vậy tạm thời định năm ngày đi." Tề Dịch cắn bút, suy nghĩ xem còn quên gì không.

Bàn tay to xoa xoa đầu cậu: "Đừng nghĩ, tới đó anh sẽ an bài tốt."

"Tôi biết." Tề Dịch nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Nhưng đồ dùng của anh, tôi muốn tự tay chuẩn bị" Nói xong lại dùng bút chỉ anh, khí phách nói: "Về sau quần áo anh mặc trên người cùng vật phẩm hằng ngày, đều phải là tôi mua!"

Trong mắt Ân Thứ nhiễm đầy ý cười, hôn nhẹ lên trán cậu: "Tốt."

Tề Dịch hài lòng gật gật đầu.

"Bất quá." Ân Thứ nói thêm: "Để công bằng... về sau tiền em dùng đều là tôi kiếm."

"Thành giao." Tề Dịch sảng khoái đáp ứng.

"Như vậy hiện giờ..." Ân Thứ đưa tay đặt len eo cậu, trầm thấp nói: "Chúng ta có phải nên ngủ không?"

Tề Dịch ngã xuống gối, yếu ớt nói: "Đêm nay nội tiết mất cân đối, có thể bỏ qua không?"

"Phải không?" Ánh mắt Ân Thứ y ám: "Kia đêm nay không làm, ngày mai gấp bội."

"Không." Tề Dịch vội nói: "Vẫn là làm đi!" Gấp bội? Ai chịu nổi chứ!

"Không phải nội tiết mất cân đối sao?"

Tề Dịch khoát tay: "Chút vấn đề nhỏ này, vài phút thì tốt rồi."

"Một khi đã vậy, tôi sẽ không khách khí." Ân Thứ không nói lời, bổ gục cậu.

Chuyện sinh hoạt, bình thường thì hai ba ngày bọn họ mới làm một lần, ngẫu nhiên thì hai ngày liên tục, rất hiếm khi vượt quá ba ngày không làm. Để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe, Ân Thứ cố ý tìm tới trung y, vì bọn họ điều dưỡng thân thể. Vị trung y kia cho rằng trạng thái thân thể hai người tốt thần kì, một khỏe mạnh một cường tráng, chỉ cần bảo dưỡng thích đáng, cuộc sống tính sự sẽ càng hài hòa hơn so với người khác.

Ân Thứ bởi vì câu này mà cho vị trung y kia một khoảng chi phí khám bệnh đáng kể.

Tề Dịch hiểu rõ, cậu khỏe mạnh vì may mắn tạo thành, mà Ân Thứ cường tráng là do quỷ khí rèn luyện. Trước khi sinh mệnh cậu đi tới phút cuối cùng, phương diện này hai bọn họ sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Làm được một nửa, Tề Dịch đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Ân Thứ, anh biết trượt tuyết không?"

"...không." Thời điểm này suy nghĩ chuyện khác ổn à?

"Vậy anh biết lướt ván không?"

"Không." Ân Thứ dùng sức đỉnh mạnh.

"Ngô, chậm một chút, chậm một chút!" Tề Dịch thở hổn hển vài cái, lại nói: "Vậy đến khi đó anh nhất định phải đi sát bên tôi."

"Đã biết." Này là Tề Dịch ngại anh chưa ra đủ sức à? Hiện giờ cư nhiên còn tinh lực lo lắng mấy chuyện này!

Ân Thứ lật người cậu lại, từ phía sau tiến vào, đỉnh tới tận nơi sâu nhất.

"A..."

Tề Dịch dùng sự thực đau thương chứng minh, lúc làm tình tuyệt đối không được phân tâm, bằng không rất có thể sẽ nhận phải sự trừng phạt như mưa rền gió dữ...

Sau khi quyết định chuyến du lịch, công việc Ân Thứ bắt đầu bận rộn. Anh phải an bài tốt mọi chuyện trước kia xuất hành, để tránh ảnh hưởng tâm tình khi du ngoạn.

Tề Dịch dựa theo danh sách giúp Ân Thứ mua thêm vật phẩm. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, không sót món nào. Thừa dịp này, Tề Dịch còn trang trí nhà một phen. Vốn sắc thái đơn điệu lạnh lẽo, thoạt nhìn âm trầm như nhà ma. Tề Dịch thích những sắc thái sáng sủa hơn, sô pha màu lam, gối ôm màu cam, bình hoa màu xanh, thêm vài chậu bonsai, thủy tinh đủ màu, những bức tranh tứ quý, bộ trà cụ có tạo hình kì lạ. Bất quá chỉ mới bốn năm ngày mà gần như đã cải biến cả căn nhà, trở nên muôn màu muôn vẻ.

Ân Thứ mỗi lần mở cửa đều giống như nhìn thấy một mảnh trời sáng lạn, cả người nháy mắt bị ấm áp bao phủ, khí lạnh trên người đều tan biến.

Sau đó, Tề Dịch sẽ mỉm cười ra đón, cho anh một cái ôm nồng nhiệt.

"Anh thích màu tím hay màu lam?" Tề Dịch giơ hai đôi vớ tới trước mặt Ân Thứ.

"..." Anh đường đường là một tổng giám đốc mặt than, nếu bị người ta phát hiện anh mang vớ sặc sỡ, kia tổn hại hình tượng biết bao nhiêu a!

Vì thế, Ân Thứ thành thực biểu thị: "Tôi thích màu đen hoặc màu xám."

"Tôi biết." Tề Dịch nói: "Này là để anh mang ở nhà. Ở ngoài anh có thể mặc âu phục mang giày da nghiêm trang, nhưng ở nhà, tôi muốn anh ăn mặc như cầu vồng ấy!"

"..." Có thể cự tuyệt không? Ân Thứ không thể nào nhìn thẳng vào ánh mắt trông mong của Tề Dịch.

Sau một lúc lâu, anh mới gian nan gật đầu.

Tề Dịch lập tức cười tươi rói, lại hỏi: "Vậy anh thích màu tìm hay màu lam, hoặc là đỏ, vàng?"

Cư nhiên có cả đỏ với vàng à? Nhìn mấy đôi vớ sặc sỡ trước mặt, Ân tổng xưa nay làm việc quả quyết chới với.

Tề Dịch thấy anh khó xử, liền am hiểu ý người mà giúp anh quyết định: "Vậy đi, mỗi ngày một màu, không cần nghĩ nhiều."

"..." Ân Thứ yên lặng bi ai cho chân mình ba giây, từ nay về sau nó rốt cuộc không thể bảo trì khí chất cao quý lãnh diễm của mình nữa.

"Đúng rồi, quần lót cùng vớ là một bộ, đổi mới luôn."

"..." Ngay cả chút nguyên tắc cũng không thể giữ vững sao?

"Yên tâm." Tề Dịch lại lôi ra mấy đôi vớ đen: "Tôi đã chuẩn bị riêng đồ đi làm cho anh, tuyệt đối là cấp bậc cao quý."

"..." Rốt cuộc cũng có chút an ủi.

"Bất quá, anh phải tùy thân mang linh vật theo."

"Linh vật?"

"Chính là cái này!" Tề Dịch lấy ra một chiếc móc chìa khóa có hình búp bê: "Này là tôi tự tay làm, bản chibi Tiểu Dịch."

Ân Thứ chộp lấy 'Tiểu Dịch', trực tiếp móc vào xâu chìa khóa của mình.

"Tôi cũng có." Tề Dịch lại lôi ra một cái: "Tiểu Thứ chibi!"

Ân Thứ cảm thấy chibi Tiểu Dịch cùng Tề Dịch đều thực đáng yêu.

Anh ước lượng một chút, hỏi: "Dùng tài liệu gì, sao lại nặng như vậy?"

Tề Dịch cười nói: "Còn nhớ hai miếng ngọc anh cho tôi khi trước không?"

Ân Thứ gật gật đầu.

"Lần trước tôi giao ngọc cho Vô Định đại sư, nhờ thầy giúp tôi cầu phúc, hôm qua ngọc bội vừa được gửi tới, tôi liền khâu nó vào trong búp bê. Tùy thân mang theo, nhiều phúc nhiều thọ."

"Ra là thế." Ân Thứ biết Tề Dịch giao ngọc bội cho Vô Định đại sư, mục đích chủ yếu là hóa giải oán khí, cầu phúc bất quá chỉ là thuận tiện mà thôi.

Bất quá, ngọc bội tốt như vậy lại bị nhét ở bên trong, chúng nó sẽ khóc chết mất. Ân Thứ thưởng thức búp bê mặt cười trong tay, tựa như đang nâng niu Tề Dịch trong tay mình, có cảm giác thỏa mãn kỳ diệu.

Hôm sau, Ân Thứ mang theo 'Tiểu Dịch' tới công ty, búp bê sặc sỡ lúc la lúc lắc, thu hút một đống ánh mắt...  

  "Ân tổng..." Âm thanh Tả Thành khi nhìn thấy người mở cửa liền im bặt.

Ôi trời, cái người một thân sáng lấp lánh này là ai a! Trên y phục màu lam có in hình một con heo mập phấn hồng, chân còn mang một đôi dép đầu heo, nếu như xem nhẹ cái phần từ cổ trở lên thì Tả Thành cảm thấy thực đáng yêu, nhưng phối với cái đầu của Boss thì quả thực là sấm sét giữa trời quang a.

"Có việc?" Ân Thứ chắn ngay cửa, không có ý tứ để đối phương vào nhà.

Tả Thành nhanh chóng thu liễm biểu tình khiếp sợ, nghiêm túc nói: "Ân tổng, ở đây có vài phần văn kiện cần ngài xác nhận."

"Vào đi." Ân Thứ miễn cưỡng để đối phương vào.

Tả Thành vào trong, kết quả vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một thế giới hoàn toàn lạ lẫm! Này vẫn là nơi mà Ân tổng ở trước kia à? Vì sao lại sáng lạn ấm áp bình dị gần gũi như vậy? !

"Tả thư khí, anh tới rồi à." Tề Dịch từ trong phòng bếp đi ra, trên người cũng mặc bộ quần áo hình heo con như Ân Thứ.

Tả Thành bình tĩnh chào hỏi.

Tề Dịch pha cho anh một ly trà, mang hoa quả lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ân Thứ, giúp hai người gọt trái cây.

"Văn kiện đâu?" Ân Thứ thấy Tả Thành cứ nhìn chằm chằm Tề Dịch thì thực không hài lòng.

"Nga, ở đây." Tả Thành lập tức đưa qua.

"Giải thích cụ thể." Ân Thứ vừa cầm văn kiện lật xem vừa nói.

"Vâng." Tả Thành bắt đầu giải thích, nhưng tầm mắt vẫn luôn mất khống chế đảo qua đảo lại giữa hai người họ. Mẹ nó, đối mặt với hai con heo, anh không thể nào tập trung được a?

Ánh mắt sắc bén của Ân Thứ phóng qua: "Hôm nay cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à? Nói chuyệt cứ cà giật."

"Không, thật xin lỗi." Tả Thành ho nhẹ một tiếng, cúi đầu né tránh tầm mắt Ân Thứ, nhưng lại lơ đãng nhìn thấy đôi vớ vàng ươm trên chân người nào đó!

Thế giới này thực sự hỗn loạn rồi....

"Tả thư kí, ăn trái cây đi." Tề Dịch đưa trái cây đã gọt tốt qua, cười nói: "Cũng trưa rồi, lưu lại ăn cơm đi?"

"Làm phiền rồi." Tả Thành không nhìn tới ánh mắt cảnh cáo của Ân Thứ, kiên trì đáp ứng.

Vô luận thế nào, anh phải cố hết khả năng thích ứng với thế giới huyền ảo này! Cho nên lưu lại ăn cơm, thuận tiện tôi luyện ý chí bản thân.

Tề Dịch đứng dậy đi làm cơm, Tả Thành rốt cuộc chỉ cần đối mặt với một chú heo con. Nhưng rất nhanh anh liền nhận ra, không có chú heo con thiên sứ Tề Dịch tọa trấn, người đàn ông trước mắt, cho dù chỉ là một con heo heo thì cũng là một con heo khủng bố giết người không thấy máu!

Đợi đến khi Tề Dịch làm xong, máu Tả Thành đã giảm đi bảy phần, đang bị vây trong trạng thái sắp chết.

"Tả thư kí, ngồi đi, đừng khách sáo." Tề Dịch vừa bới cơm vừa nói.

Tả Thành nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú thì rốt cuộc cũng khôi phục vài phần sức sống, chọn một vị trí cách boss xa nhất ngồi xuống.

Không thể không nói, tay nghề Tề Dịch thực sự quá tốt. Trước kia cậu thường xuyên đưa cơm cho Ân Thứ, Tả Thành ngẫu nhiên cũng được hưởng thụ chút phúc lợi. Nhưng sau đó Ân Thứ bắt đầu tự mang theo cà mên cơm, anh liền không còn lộc ăn nữa.

Lực chú ý của Tả Thành lại nhịn không được dời về phía bọn họ. Anh vẫn luôn nghĩ Ân Thứ sẽ cô độc cả đời, cứ việc tướng mạo đường hoàng, xuất thân cao quý, nhưng tất cả mọi người ở bên cạnh đều biết, toàn thân người đàn ông này tràn ngập kì bí quỷ dị, tất cả những ai dám tới gần đều gặp phải đủ loại xui xẻo. Trước anh, Ân Thứ đã thay đổi mười mấy người thư kí. Anh dần dần nhận ra một quy luật, chỉ cần là người boss chán ghét thì không thể nào ở bên cạnh quá ba ngày. Bởi vậy có thể thấy, anh có thể làm thư kí của boss suốt ba năm là được coi trọng cỡ nào.

Vì thế, Tả Thành vẫn cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng từ khi Tề Dịch xuất hiện, anh mới biết cái gì là núi cao có núi cao hơn! Làm cấp dưới của Ân Thứ chính là khảo nghiệm tinh thần cùng ý chí, thì làm người yêu của Ân Thứ chính là liều mạng a!

"Ăn ít mấy thứ dầu mỡ thôi, ăn nhiều rau dưa." Tề Dịch ngăn cản Ân Thứ đang ăn uống không chút tiết chế, gắp cho anh một đũa rau.

Tề Dịch đại thần, xin hãy nhận một lạy của tôi! Tả Thành hướng ánh mắt kính ngưỡng về phía Tề Dịch.

Ăn cơm xong, dưới ánh mắt gần như không thể kiên nhẫn được nữa của Ân Thứ, Tả Thành thức thời đứng dậy cáo từ. Lúc đi tới cửa thì Tả Thành nhận được điện thoại. Sau một lúc lâu, anh cúp máy, nhỏ giọng nói với Ân Thứ: "Ân tổng, Triệu Minh Huy tựa hồ định xuất ngoại trái phép. Chúng ta có cần thi thố một chút không?"

"Không cần." Ân Thứ không biểu cảm nói: "Con trai ông ta đang trong tay tôi, nếu chạy thì cứ dùng nó gán nợ."

Tả Thành cả kinh: "Cậu ta không phải đang ở nước ngoài sao?"

"Tôi bảo người làm cậu ta quay về."

Khó trách Ân Thứ một chút cũng không sốt ruột, có Triệu Tuyển trong tay, không sợ Triệu Minh Huy bịt bợm. Boss đi du lịch kì thực là muốn kéo dài thời gian để tra tấn Triệu Minh Huy đi?

"Tả thư kí." Tề Dịch đi tới, đưa cho anh một túi đồ: "Đây là bánh trứng tôi vừa làm, không chê thì mang về ăn đi."

"Không chê, không chê, thực cám ơn." Tả Thành vội nhận lấy, cười tươi rói. Đúng là người đảm đang mà, tri kỷ a!

Ánh mắt Ân Thứ trầm xuống, đột nhiên đưa tay đẩy Tả Thành ra ngoài, sau đó không chút lưu tình đóng sầm cửa lại.

Tả Thành bị đẩy ra, trên mặt vẫn còn nụ cười không kịp thu hồi...

Tề Dịch đang chuẩn bị nói gì đó thì bị Ân Thứ ôm chầm lấy thắt lưng, tham lam đòi hôn.

"...làm sao vậy?" Tề Dịch hơi ngửa ra sau, khó hiểu nhìn anh.

"Tẩy uế."

"..."

Hôm sau, Ân Thứ cùng Tề Dịch lên máy bay tới Lai Thụy.

Ân Thứ đã an bài người tới đón, hai người vừa xuống máy bay liền ngồi xe tới khách sạn. An trí ổn thỏa, Tề Dịch liền dẫn Ân Thứ tới khu trượt tuyết quen thuộc.

"Chúng ta mới một huấn luyện viên đi, chỉ cần hai ba ngày là biết trượt." Tề Dịch nói.

"Em dạy tôi là được, không cần người khác."

"Không được, trượt tuyết có tính nguy hiểm nhất định, hiểu biết nửa vời như tôi không thể nào dạy anh được." Huống chi với thể chất xui rủi của Ân Thứ, so với người bình thường lại càng khó dạy hơn!

Ân Thứ cũng không nói thêm gì nữa, xem như cam chịu.

Vé vào cửa đã được đặt trước, hai người ăn mặc đầy đủ, nhận đồ dùng trượt tuyết, thuận lợi tiến vào sân.

Xa xa những dãy núi trập trùng, tầm nhìn trống trải, trời đất là một màu tuyết trắng, lỗ tai tràn ngập tiếng vui cười của mọi người.

Tề Dịch giang rộng tay, vui sướng hít sâu một hơi.

Tâm tình Ân Thứ cũng thực sung sướng.

"Chào, tôi là huấn luyện viên của hai anh, Ngại Lệ." Một âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền tới, hai người quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện người tới là một mỹ nữ tóc xoăn, thoạt nhìn hình như là con lai, đường nét khá sâu, rất đẹp.

"Xin chào."

Ngải Lệ thích thú đánh giá hai người, một hôn hòa tuấn dật, một cao lớn anh tuấn, đều là dạng dễ nhìn làm ánh mắt người ta sáng rực.

Sau khi song phương giới thiệu đơn giản thì Ngải Lệ bắt đầu giảng giải tri thức đơn giản về trượt tuyết cùng những điều cần chú ý. Kế tiếp mới là trọng điểm, học trượt tuyết.

Ngải Lệ dẫn hai người theo cáp treo đi tới sân luyện tập, người mới tập thường luyện ở địa điểm dốc khoảng sáu độ. Mục tiêu hôm nay là giúp Ân Thứ làm quen hoàn cảnh cùng quy tắc trượt tuyết, cũng không quá vội vàng.

Vị huấn luyện viên mỹ nữ này đối với hai người rất nhiệt tình, nắm tay tận tình chỉ dẫn, chỉ mới nửa giờ đã áp sát tới ba năm lần, ý đồ quá rõ ràng.

Tề Dịch mở miệng: "Hôm nay tới đây thôi, mới xuống máy bay cũng khá mệt, chúng ta đi ngâm suối nước nóng trước đã, mai rồi chính thức học."

"Giờ còn sớm mà, về nhanh vậy?" Ngải Lệ có chút thất vọng.

Tề Dịch cười cười không nói.

Ân Thứ ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho.

Ngải Lệ đành phải dẫn bọn họ trở về, lưu luyến không rời đưa tiễn.

Buổi tối, Tề Dịch thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, nói: "Ngày mai không mời huấn luyện viên nữa, tôi tự dạy anh."

Ân Thứ nhìn cậu một cái, đột nhiên sáp qua nhỏ giọng hỏi: "Có phải ghen tị không?"

Tề Dịch nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh: "Ghen cái gì? Anh không thấy người đẹp kia cũng có ý tứ với tôi à?"

Ánh mắt Ân Thứ lập tức trở nên sắc bén: "Cô ta động tay động chân với em à?"

"Sờ eo tôi."

Eo? Đó là bộ vị anh thích nhất! Cư nhiên bị cô ta làm bẩn? Quả thực không thể tha thứ!

Ân Thứ đưa tay qua nhéo nhéo eo Tề Dịch.

"Ha ha." Tề Dịch vội vàng né tránh: "Đừng niết, ngứa."

"Nói, cô ta còn làm gì em?"

"Cô ta còn thổi vào tai tôi."

Ân Thứ giận tái mặt: "Tai nào?"

"Này." Tề Dịch quay đầu, đưa tai phải cho anh nhìn.

Ân Thứ lập tức ngậm lấy, sau đó dùng đầu lưỡi liếm lộng, bàn tay to cũng bắt đầu dao động quấy rối trên người cậu.

"Đừng, tôi nói đùa thôi."

"Tôi không đùa." Ngón tay Ân Thứ vuốt ve môi cậu, ánh mắt chấp nhất: "Mỗi bộ vị trên người em, mỗi tấc da thịt đều là của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được đụng vào!"

Tề Dịch bị anh nhìn tới toàn thân nóng bừng, mềm mại đáp lại: "Biết rồi."

Ân Thứ hài lòng gật gật đầu, thưởng cho cậu một cái hôn.

"Kỳ thực..." Tề Dịch thở dốc nói: "Những điều tôi vừa nói là cô ta làm với anh!"

Ân Thứ: "...?"

"Cho nên..." Tề Dịch nhìn chằm chằm anh: "Tôi quả thực rất ghen tị!"

Ân Thứ đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó thực sung sướng, người nào đó ghen vì anh, cảm giác thực sự không tồi!

Tề Dịch không nhìn bộ dáng đắc ý của anh, cầm lấy mặt anh, nghiêm giọng cảnh cáo: "Về sau cách xa phụ nữ một chút!"

"Yên tâm, lần đầu tiên cùng cuối cùng của tôi đều là của em." Ân Thứ kiên định biểu thị.

Tề Dịch mỉm cười: "Tôi cũng vậy."

Đêm đó, hai người dây dưa một trận dữ dội, bỏ lỡ thời gian trượt tuyết buổi sáng.

Buổi chiều ăn cơm xong, Tề Dịch vẫn còn thực mệt mỏi, vì thế quyết định tiếp tục làm ổ trong khách sạn. Ân Thứ không chút dị nghị, cùng cậu nằm trên giường nghiên cứu hành trình chuyến lu lịch này.

Đúng lúc này, điện thoại Ân Thứ reo vang, là Tả Thành gọi, vừa mới bắt máy liền nghe thấy âm thanh vội vàng xao động: "Ân tổng, không tốt rồi, mẹ ngài bị bắt rồi!"

"Cậu nói cái gì?" Ân Thứ bật dậy, sắc mặt hung ác.

"Sáng nay, xe của bà Ân bị người ta chặn đường, đối phương bắn bị thương vệ sĩ rồi bắt người đi." Tả Thành nói: "Vừa nãy tôi cừa nhận điện thoại của chúng, yêu cầu chúng ta phải thả Triệu Tuyển, bằng không sẽ không khách khí với phu nhân."

Mắt Ân Thứ đầy sát khí, lạnh lùng hỏi: "Chuyện này ba tôi biết chưa?"

"Ngài Ân vẫn chưa biết, ông ấy vừa tới R thị công tác."

"Tốt, tạm thời phong tỏa tin tức, chờ tôi trở về nói sau!" Ân Thứ xoay người gọi điện thoại bảo người lập tức giúp mình đặt vé quay về.

Tề Dịch không cần anh nói đã bắt đầu thu xếp hành lý.

"Thật xin lỗi, lần này..."

"Dong dài gì chứ, mau đi thôi." Tề Dịch không nói hai lời, kéo rương hành lý ra ngoài.

Lúc này cậu duy trì Ân Thứ vô điều kiện, để Triệu Minh Huy chứng kiến vận may tột đỉnh cùng vận xui tột cùng liên hợp sẽ có uy lực cỡ nào đi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top