Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 12

Hàng loạt những chiếc xe ô tô đen siêu đắt tiền đỗ lại trong một khu biệt thự hạng sang.

Những kẻ mặc đồ đen đi ra khỏi xe, kính cẩn mở cửa của một chiếc Maserati GranTurismo đen mẫu mới nhất.

Dazai Osamu với chiếc áo khoác đen dài, đầu quấn băng bước ra từ trong xe.

Xung quanh cậu tỏa ra một luồng khí đầy nguy hiểm mà chỉ Mafia mới có.

Dù cậu có nhiều biểu hiện như thế nào thì bây giờ Dazai đã trở về với đúng bản chất của mình, thành viên của ban điều hành Port Mafia, Dazai Osamu.

Cậu ra lệnh đám cho thuộc hạ-những kẻ mặc đồ đen bằng giọng lạnh băng.

"Các ngươi đứng đây chờ."

Xong Dazai nói với người tài xế có mái tóc đỏ trên chiếc xe mình vừa bước ra.

"Odasaku, anh đi với tôi."

Người đàn ông tóc đỏ trong chiếc áo khoác màu vàng cát, súng đôi dắt ở hai bên thắt lưng mở cửa xe đi ra.

"Tôi hiểu rồi." Oda trả lời.

Trong khu biệt thự, một chiếc xe tải cũ kĩ đã đậu từ trước. Hai kẻ vận chuyển đang bê những tấm chăn màu trắng từ trong thùng xe ra.

"Cứ bỏ hết vào trong kho đi."

Tên hầu cận đeo kính râm của biệt thự nói với kẻ vận chuyển.

"Nhưng đây là đồ sạch mà." Một trong hai tên vận chuyển đáp.

"Cứ kệ đi. Chủ nhân đã bảo rồi, làm ngay đi."

Gã đeo kính râm hối thúc.

Sau đó hắn đi ra chỗ Dazai Osamu đứng cách đó không xa.

"Ngài đến thật vinh dự cho dân buôn vũ khí chúng tôi. Xin mời vào."

Sau khi nói cực kì kính trọng, tên đeo kính râm mời Dazai vào bên trong biệt thự.

........

Trong phòng khách rộng lớn, bộ bàn ghế ở giữa phòng và hai tách trà được đặt trên bàn.

Dazai ngồi trên chiếc ghế bành đối diện với chủ căn biệt thự, một kẻ buôn vũ khí.

Oda đứng cạnh Dazai và tên hầu đeo kính râm hồi nãy đứng gần chủ nhân của hắn.

"Thật hiếm khi ngài đến đây, Dazai-dono."

Tên buôn vũ khí nhâm nhi tách trà trên bàn.

Dazai cười nham hiểm.

"Việc đó không phải việc của ngươi. Ta tới đây chỉ hỏi một việc. Đã có đủ hàng bọn ta đặt chưa? "

"Tất nhiên, là hàng mới nguyên từ Đông Âu đó. "

Gã buôn vũ khí đặt tách trà trên bàn.

Hắn nói tiếp.

"Chỉ trừ một món. Không may là tôi còn phải đợi thêm khẩu phóng lựu Arwin 37 nữa."

Mắt Dazai tối lại.

"Ngươi đùa ta đấy à. Các ngươi có bao giờ giao trễ hẹn đâu."

Ánh mắt gã buôn bình thản, hắn nói:

"Đúng là bên tôi có hàng đó. Nhưng lại có khách khác đặt, họ bảo cần hàng ngay lập tức. Nhưng Port Mafia là khách quan trọng của bên này nên việc chuyển sang cho ngài cũng chẳng hại gì."

Hắn nhấn giọng, nói rõ từng chữ một.

"Đổi lại, mong bên ngài đặt lại giao kèo tốt hơn hoặc chịu khó giảm giá xuống chút ít."

Oda đứng cạnh Dazai, nhíu mày. Anh vẫn bình tĩnh yên lặng không nói gì.

"Ngươi muốn đếm xác người của mình lắm nhỉ?"

Dazai đe dọa, giọng cậu lạnh như nước đá.

Cảm nhận thấy sát khí, tên hầu cận đeo kính râm ngay lập tức chĩa súng vào người Dazai.

Oda nhanh hơn hắn hướng nòng súng về phía kẻ buôn vũ khí.

Gã hầu nhìn Oda, hắn toát mồ hôi.

"Tên này, rõ ràng ta rút súng trước hắn, vậy mà hắn lại nhanh hơn ta đến 3 giây." Gã nghĩ thầm.

"Odasaku, anh không cần phải nhường hắn thế đâu." 

Dazai nói đồng thời cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm.

"Bỏ súng xuống, ngươi không có cơ hội đâu. "Người đàn ông tóc đỏ cảnh báo tên hầu.

"Kẻ buông súng phải là ngươi." Hắn lớn lối lên tiếng.


"Có gì tôi cũng đã nói hết, chẳng có âm mưu gì cả. "

Gã buôn vũ khí giải thích.

Đặt tách trà lặng lẽ xuống bàn, Dazai nhận xét.

"Trà này khá ngon đấy. Là trà W&M hay Fortnum and Mason? Vị khá đậm, là W&M à?"

Kẻ buôn vũ khí thốt lên kinh ngạc.

"Ngài am hiểu thật. Là W&M đó. Tôi rất khoái thưởng trà mà."

"Đúng thế, nó toát lên uy tín của một công ty có bề dày lịch sử chưa giao hàng thất bại bao giờ." Cậu nhận xét.

Hai khẩu súng của Oda và tên đeo kính vẫn chưa hạ xuống.

Mắt nâu đỏ của Dazai xoáy thẳng vào gã ngồi đối diện.

"Có thật là hàng khác loại thì khách nào cũng thế không? Ta muốn nói đến hàng trắng.

Chắc ngươi phải hiểu rõ ma túy từ xưa đến nay vẫn được phân phối theo lề lối mà phải không? "

Giọng Dazai lạnh hơn.

"Gần đây có mấy lời đồn về việc một lượng lớn hàng trắng được đưa vào Yokohama. Port Mafia chúng ta đang ráo riết truy tìm thủ phạm đây."

"Ngài đừng kết luận vội thế. Ngài nói cứ như chỗ chúng tôi tuồn mấy món đó ra vậy." Kẻ buôn vũ khí chối thẳng thừng.

Dazai cười nhưng ánh mắt cậu hoàn toàn không cười.

"Chỉ phỏng đoán thôi.

Với lại, lượng vũ khí nhập vào và xuất ra ở đây...ĐÂU CÓ BẰNG NHAU. Ngươi quá ư là lộ liễu rồi.

Một điều nữa..."

Cậu nói tiếp.

"Sao ngươi lại bảo đặt mấy tấm chăn vào trong kho vậy?. Bình thường đồ sạch phải để ở trong nhà chứ? "

Kẻ buôn vũ khí kinh ngạc, có chối cũng không được. Hắn đành ra lệnh cho tên hầu.

"Thêm khẩu phóng lựu đó vào đi."

Gã hầu đeo kính hạ súng xuống, làm theo mệnh lệnh.

Đi bộ trên hành lang trở ra xe, Oda nói với Dazai.

"Để hắn vậy được không?"

"Yên tâm, sẽ có lúc hắn lộ mặt chuột ra thôi." Cậu trả lời.

.....

Oda chở Dazai về một mình trong chiếc Maserati GranTurismo.

Người đàn ông tóc đỏ liếc nhìn qua cậu một lượt.

"Số vết thương trên người cậu tăng thêm rồi."

Oda nhìn vào những băng y tế mới trên người Dazai.

"À, tăng lên thật."Cậu cười, nụ cười khác hẳn khi nãy và kiểm tra cơ thể của chính mình.

Oda quan sát những hàng cây lùi dần về hai bên đường qua kính chiếu hậu trên xe và buông một câu tĩnh như mặt hồ thu.

"Muốn đến nhà tôi không?"

Dazai quay mặt đi nhìn những chiếc đèn trên đường qua cửa kính của xe nhưng không thể che dấu được đôi tai hơi ửng đỏ.

"Có lẽ tôi sẽ đến."

............

"Nếu cậu không thích thì để tôi tắm trước. "

Oda ngâm cơ thể mình trong bồn tắm, còn Dazai chần chừ đứng ở cửa phòng tắm.

"Dazai, tôi không phiền khi thấy cơ thể của cậu đâu. Dù sao chúng ta đã quan hệ một lần rồi."

Người đàn ông tóc đỏ chuyển động trong bồn nước ấm ấp.

"Odasaku, nhắm mắt lại đi." Cậu đề nghị.

Hai mắt của Oda nhắm lại.

Dazai từ từ cởi bỏ mọi thứ từ áo khoác, caravat đến áo sơ mi và quần. Cậu ném chúng trên sàn.

Các băng trắng từ chân, tay và trên mặt cậu được tháo bỏ.

Mặt nước trong bồn tắm yên tĩnh không gợn sóng.

Trong bóng tối từ hai mắt nhắm liền, Oda có thể cảm nhận được cơ thể Dazai vào trong bồn tắm làm khuấy động mặt nước.

Toàn thân cậu trần trụi ngâm trong nước trong suốt.

Cậu tiến sát lại gần Oda, ngồi trên hai chân anh, còn lưng thì chạm vào ngực anh.

Đầu Dazai vừa tựa vào cổ Oda vừa ngước lên nhìn người đàn ông tóc đỏ.

"Được rồi, anh mở mắt ra."

Thứ đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt là cơ thể xinh đẹp của Dazai.

Nước trong suốt không thể che được hết cơ thể của cậu: cổ thon dài, vai mượt mà, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài trắng nõn.

Làn da của Dazai hơi ửng hồng lại bị hơi nước trong phòng tắm làm cho màu sắc biến đổi vài phần.

Nhìn dưới làn sương mù lượn lờ, ánh sáng mông lung khiến con người ta có một loại cảm giác yêu dã.

Vẻ mặt Oda vẫn bình tĩnh nhưng sâu thẳm trong ánh mắt anh là hỏa diễm hừng hực.

Cơ thể cùng bờ vai săn chắc đầy nam tính của anh áp sát vào cơ thể cậu mặc cho đầy những vết sẹo sau lưng Dazai. Anh hoàn toàn không để ý gì đến chúng.

Cánh tay Oda ôm lấy hông Dazai kéo cậu vào lòng.

Hai cánh tay dày đặc vết sẹo của Dazai sờ vào hai má Oda. Hai người, mặt kề mặt, hơi thở của đối phương phả trên mặt, hơi thở nóng làm nhiệt độ nước dưới bồn cũng nóng lên.

Oda đặt lên môi Dazai một nụ hôn thật sâu, đầu lưỡi linh hoạt tấn công vào trong khoang miệng, trêu đùa chiếc lưỡi của cậu khiến cậu run rẩy, vụng về đáp lại.

Anh hôn cậu thật sâu cho đến khi cả hai không thở nổi mới dời ra, kéo theo một sợi chỉ bạc bóng loáng.

Oda rời nụ hôn xuống gáy Dazai, đôi bàn tay linh hoạt xoa nắn hai điểm nổi màu hồng phấn trên ngực cậu cùng lúc cắn nhẹ lên vai đối phương khiến cậu rên khẽ một vài tiếng không rõ nghĩa.

Tiếp theo anh chạm vào phân thân cậu dưới nước, chà xát nó.

Dazai cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu thật sự không chịu nổi loại cảm xúc này.

"Odasaku, anh có cơ thể tuyệt vời."

Cậu chạm vào bờ vai săn chắc của anh, chạy dọc đến cánh tay anh.

Oda hôn nhẹ nhàng lên những vết sẹo trên lưng Dazai.

"Cơ thể cậu thật quyến rũ. " Anh nhận xét.

"Tôi ư? "Dazai ngạc nhiên.

"Kể cả những vết sẹo này?" Cậu hỏi.

"Ừ." Anh lặng lẽ đáp.

Trong bồn tắm nóng rực, xung quanh dần trở nên mơ hồ.

Chỉ có ánh mắt của Oda nhìn Dazai thật chăm chú như muốn hút đối phương vào.

"Dazai..."

Anh đưa tay vào trong huyệt của cậu, khuếch trương bên trong, thỉnh thoảng còn ấn mạnh vào.

"Odasaku...ưm..hừ..."

Những tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc đứt quãng của cậu vang lên khắp phòng.

Môi Dazai cong lên thành một nụ cười ranh mãnh.

"Odasaku...tôi đã từng nghĩ...sẽ thế nào nếu anh giết chết tôi trong tình dục. Đó cũng là... một cách tự tử mới."

Anh rút ngón tay ra, dùng vật đã sớm cứng rắn nóng rực đặt trước huyệt mềm mại, sự va chạm như sức hấp dẫn kêu gọi anh mau tiến vào.

Nâng người cậu lên một chút, anh giữ chặt eo cậu và bất ngờ đẩy mạnh vào mang theo dòng nước ấm áp khiến cậu rên lớn tiếng.

"A..."

"Cậu không thể đâu. Và tôi sẽ không làm thế."

Dazai nắm chặt hai cánh tay anh, cố gắng điều hòa hô hấp buông lỏng cơ thể.

Vật cứng rắn kia như lửa thiêu rụi cơ thể cậu.

Cậu với tay lên đầu anh kéo xuống áp môi mình vào môi anh.

Nụ hôn trở nên mãnh liệt, tiếng thở dốc cũng ngày càng triền miên.

Giọng nói trong trẻo như dòng suối chảy qua sông, từng tiếng đánh vào lòng.

Sương giăng khắp phòng tắm, thân thể mãnh liệt va chạm.

Oda đâm thêm vài cái nữa vừa dịu dàng vừa mạnh bạo, tiến vào sâu bên trong cậu.

Trong phòng tắm mờ mịt khói, mọi cảnh vật đều trở nên mơ hồ.

Như sương đọng trên cánh hoa, như vầng trăng bạc in trên mặt nước.

Không thấy rõ đối phương, cũng không nhìn rõ chính mình.

Chỉ có xúc giác do thân thể truyền lại, nhịp tim đập mạnh mẽ đủ khiến con người ta quên mất thế giới bên ngoài.

Dòng tinh dịch trắng đục của anh ra bên trong cậu, chảy thành từng dòng nhỏ ra ngoài, hòa lẫn với nước ấm.

Đôi mắt màu hoàng hôn của Dazai tỏ rõ nỗi buồn man mác

"Odasaku, anh biết không...Nếu anh có giết tôi trong tình dục tôi cũng không bận tâm. Nhưng mà...tôi nghĩ mình không xứng đáng...có một cái chết đẹp đẽ như thế. "

..........

Xong việc tắm rửa lại sạch sẽ đàng hoàng, anh quấn quanh người Dazai một tấm khăn tắm rồi bế cậu vào giường.

Cậu nằm trên giường. Những lọn tóc nâu xõa xuống ga trải giường.

"Làm một lần đâu có thỏa mãn anh. "

Dazai vòng tay ra sau cổ Oda, kéo sát lại gần.

"Cậu chắc chứ? Tôi sợ không kiềm chế được."

Anh chạm vào mái tóc màu cà phê của cậu.

"Ừ."

Oda tiến tới hôn cổ cậu, tay anh với lấy cái công tắc điện của phòng ở bên thành giường.

"Đừng hối hận đấy." Anh cảnh báo.

"Đến đây, Odasaku." Dazai câu dẫn.

TÁCH!!!!

Đèn trong phòng vụt tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top