Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 4

Tên tôi là Murakami Haruka, tôi thích những thứ đẹp đẽ. Nói cách khác, tôi là nô lệ của cái đẹp.

Bố và ông tôi đều là những người lính tinh nhuệ nên từ những năm tôi 13 đến 15 tuổi, tôi được đào tạo khắc nghiệt để trở thành một xạ thủ.

Lúc tôi 9 tuổi, khi tôi vẫn chỉ là một đứa nhóc bình thường, bố tôi gửi tôi cho họ hàng trông coi.

Nhà của người họ hàng đó lại ngay bên cạnh nhà Dazai-san.

Dù sống ngay bên cạnh, tôi và Dazai-san hầu như không nói chuyện bao giờ, anh ấy thuộc loại người khá khép mình với mọi người xung quanh và khiến người khác không biết anh ấy đang nghĩ gì.

Vào cái ngày mẹ và cha dượng của Dazai-san vật lộn rồi rơi xuống từ ban công ấy, tôi tình cờ đi qua nhà họ.

Vì tính tò mò của trẻ con, cửa lại không khóa, tôi liền đi vào nhà Dazai-san.

Tôi núp ngay sát cửa và nghe được tất cả mọi chuyện từ cuộc cãi vã của gia đình họ.

Mẹ và cha dượng của Dazai-san đang cãi vã, Dazai-san thì anh ấy cũng không còn tâm trạng để ý xung quanh nên không ai biết tôi đã nhìn thấy tất cả.

Tôi đã bị sốc nặng khi chứng kiến những gì mà Dazai-san đã phải chịu.

Và tôi đã bỏ chạy trước lúc mẹ Dazai-san rơi xuống.

Về sau, tôi được biết Dazai-san đã bỏ chạy khỏi ngôi nhà của mình. Từ đó, tôi không gặp anh ấy nữa.

........

Tôi gặp lại anh ấy khi đã trở thành một sát thủ có tiếng trong một phi vụ, lúc đó Dazai-san đã trở thành thành viên ban điều hành Port Mafia.

Khi đó tôi đã thấy được thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian.

Dazai-san, thật đẹp...

Không màng đến quá khứ, bỏ mặc nó lại phía sau.

Thông minh, lạnh lùng, tàn nhẫn,...

bông hoa xinh đẹp của tôi.

Một bông hoa hút máu từ xác chết làm chất dinh dưỡng để lớn lên, là bông hoa đẹp nhất, mang đủ các loại màu sắc nhưng không mang một màu sắc riêng biệt nào cả.

Bông hoa đó chứa đầy gai nhọn khiến ai đụng vào cũng bị đâm chảy máu.

Cho tới lúc...

khi tôi nhìn thấy biểu cảm của Dazai-san lúc Oda bất tỉnh, tôi đã không thể tin vào mắt mình.

Không thể nào, Dazai-san ... có những nét mặt như vậy sao.

Không, Dazai-san mà tôi biết luôn tàn nhẫn cùng với nụ cười vô cảm, biểu hiện của anh ấy lúc này... phải rồi hoàn toàn giống như một con người.

Làm ơn, đừng...xin anh đừng làm vẻ mặt đau khổ đó, làm ơn hãy trở lại làm Dazai-san mà em biết.

"Haruka-chan, hãy ở lại với Odasaku." Dazai nhìn thẳng vào tôi cái nhìn đầy kiên quyết.

Biết không thể từ chối được, tôi đáp: "Đã hiểu."

Dazai di chuyển xuống tầng dưới để lại tôi cùng với hắn, Oda.

Là ngươi phải không?

Oda Sakunosuke...

Ngươi là người đã ngắt mất bông hoa xinh đẹp của ta, khiến bông hoa đó mãi mãi chỉ hướng về một mình ngươi.

Không thể tha thứ, không thể....

Tôi cầm con dao đâm từ đằng sau Oda.

"Cẩn thận kìa." Oda chặn viên đạn bay thẳng tới chỗ tôi bằng tay trái hắn.

Viên đạn xoáy thẳng vào cánh tay hắn, máu từ khuỷa tay chảy dọc theo bắp tay xuống bàn tay, cuồi cùng chảy thành từng giọt xuống đất.

Địch xuất hiện từ phía cửa chính của căn phòng, gồm một nhóm tầm chục người.

Ngăn được phát bắn của địch chứng tỏ hắn đã dùng Hoàn Hảo, năng lực cho phép hắn nhìn thấy trước tương lai 5 đến 6 giây.

Hắn đã nhìn thấy tôi định giết hắn, sao hắn vẫn cứu tôi cho dù hắn bị thương nặng đến nỗi biết trước được tương lai vẫn không cử động được, phải dùng tay để đỡ đạn.

Tôi dìu Oda nấp đằng sau cây cột lớn.

Phòng này khá rộng, có khá nhiều cột để trở thành bia đỡ đạn.

"Sao ngươi cứu ta?" Tôi hỏi.

Oda trả lời, hơi thở nặng nề.

"Cứu đồng đội chẳng cần lí do đâu."

Tôi giận dữ.

"Ngươi không xứng với Dazai-san.

Ta đã nghe nói về ngươi, thành viên cấp thấp trong Port Mafia, ngươi thậm chí còn không giết một ai từ khi gia nhập Mafia."

Oda chần chừ một lát.

"Có người từng nói với tôi viết một cuốn sách cũng như viết về một con người. Vì vậy tôi không thể giết người. Một ngày nào đó, tôi muốn trở thành một nhà văn. Tôi sẽ sống trong ngôi nhà hướng ra biển và viết sách."

Nhà văn? Oda rất nghiêm túc, hắn không nói dối.

"Nè, nè ,nè. Mấy con gián chui ra đây đi, đừng trốn nữa. Để ta nếm xem máu các ngươi có vị gì."

Kẻ có vẻ như là chỉ huy tự giới thiệu, giọng điệu đầy chua ngoa, đấy là một đứa con gái trạc tuổi tôi.

"Ta là Laci Vessalius, chỉ huy đội bảo vệ của Black.

Bên ta đã bắt được một kẻ được cho là thành viên ban điều hành của Port Mafia, Dazai Osamu."

Tôi và Oda đồng thanh, sửng sốt: "Gì cơ?"

"Không tin à, để ta cho xem bằng chứng." Laci mở trên màn hình điện thoại của cô ta và ném về phía tôi.

Trên màn hình là Dazai-san bị còng hai tay trên bức tường, đôi mắt nhắm nghiền.

"Dazai...."

"Dazai-san..."

Oda thở một hơi thật dài, lắp băng đạn mới vào súng.

Tôi thấy thế liền nói.

"Không lẽ ngươi định đi. Vô ích, ngươi bây giờ đi còn không vững, đi chỉ có chết."

Oda lên đạn vào khẩu súng.

"Kể cả thế tôi vẫn sẽ đi, vì cậu ấy là người rất quan trọng của tôi."

Tôi nghiến răng, túm lấy cổ áo Oda.

"Ngươi vẫn nói được thế trong khi chẳng biết gì về quá khứ của Dazai-san cả...Nghe đây...Dazai-san"

"Đủ rồi." Oda ngắt lời tôi.

"Điều đó không quan trọng, cho dù quá khứ có thế nào, Dazai vẫn là Dazai, tôi chỉ biết thế thôi. Một ngày nào đó, nếu cậu ấy đủ tin tưởng tôi, tôi muốn chính miệng cậu ấy kể cho tôi nghe. Với lại, nếu săm soi vào quá khứ của cậu ấy mà không được phép, Dazai sẽ giận cho coi."

Tôi đã tưởng biết về quá khứ của Dazai-san là có thể bước vào bức tường của trái tim anh ấy dựng lên ngăn cách với mọi người, tôi biết là tôi đã nhầm.

Có lẽ, người hiểu Dazai-san nhất là người đàn ông này, Oda Sakunosuke.

Tôi gỡ bao đựng súng đeo trên lưng xuống, lấy súng trường ra, kiểm tra lại đạn.

Cơn mưa đạn bắt đầu đổ xuống, về phía tôi và Oda.

Đạn làm trầy xước chiếc cột chúng tôi đang nấp.

Quân định bắt đầu tản ra, tiếp cận chỗ cây cột gần chúng tôi.

Tôi tĩnh tâm lại, làm cho tâm hồn tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, không gợn sóng.

"Xác nhận mục tiêu: kẻ địch: 10 tên.

Khoảng cách: 6,7m; 5,3m; 4,2m.

Oda Sakunosuke, tôi sẽ mở đường cho anh và giữ bọn chúng ở đây.

Dazai-san, trông cậy vào anh." Tôi nói.

"Cứ để cho tôi." Oda đáp đầy quyết tâm.

Dùng răng giật lưu đạn khói, tôi ném ra xa. Khói lan tỏa mù mịt khắp căn phòng.

Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng Đoàng !!!!

Lợi dụng hỏa mù trong vài giây đó, tôi vừa di chuyển vị trí vừa bắn kẻ địch trong làn khói dày đặc.

Bất kì ai trong số các ngươi đều có thể bắn bừa và giết được địch nếu may mắn.

Đoàng!!!! Đoàng!!!!

Nhưng với xạ thủ thì khác, khi họ bóp cò chắc chắn sẽ có người phải chết.

Còn nếu thất bại sẽ để lộ vị trí của mình cho kẻ địch biết và đó là kết thúc của một xạ thủ.

Công việc của họ đòi hỏi độ chuẩn xác và kĩ năng cao.

Khoảng cách quá gần, ta đã nhớ được vị trí của các ngươi nên dù trong làn khói che mờ mắt này, ta vẫn có thể kết liễu từng tên một.

Lắp ổ đạn mới vào súng, tôi tự nhủ với kẻ địch như thế.

Những thành viên của Black lần lượt ngã xuống, viên đạn của tôi bay thẳng vào không trúng giữa trán thì là vị trí tim, bọn chúng chết ngay lập tức.

Oda nhanh cơ hội trèo xuống từ ban công tầng bốn.

Laci giận dữ...

"Các ngươi...một lũ vô dụng...."

Cô ta xả đạn từ súng ngắn vào đám khói.

Tôi thay súng trường AK-101 bằng súng ngắn loại FN Model 1910.

"Laci đúng không? Ta sẽ chơi với cô, cô bé ạ." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top