Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Khương gia có rất nhiều tài sản, một gian phòng sách thậm chí có thể chứa được hàng nghìn cuốn sách.

Ngày phòng sách được sắp xếp xong, tôi có thể thấy đôi mắt của Tống Hoài đang tỏa sáng.

"Sau này con phải theo anh Tống Hoài đọc sách thật tốt nhé."

"Con biết rồi."

Tôi ôm lấy cánh tay của Tống Hoài lắc lư, nếu đang ở riêng với nhau thì hắn chắc chắn sẽ không để tôi làm như vậy, nhưng bây giờ mẹ tôi đang ở đây, hắn không dám buông ra.

Mẹ tôi cười rồi đi xuống lầu, tôi cứ như vậy đi theo Tống Hoài vào phòng sách.

Hắn đi qua lại giữa kệ sách lớn, cho dù tôi một mực kéo cánh tay hắn suốt, hắn cũng không phản kháng nhiều.

Hắn thực sự thích đọc sách.

Hắn lấy một cuốn sách nước ngoài và bắt đầu đứng đọc ngay bên cạnh, tôi không làm phiền hắn, chỉ tìm một cuốn sách mà tôi thấy hứng thú rồi bắt đầu đọc.

"Đôi khi thực sự anh cảm thấy em không giống như một đứa trẻ năm tuổi."

Tôi bị thanh âm của Tống Hoài dọa cho giật mình, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn chằm chằm tôi.

Khóe miệng của hắn hơi giơ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tựa như có thể bóp ra nước, nốt ruồi dưới mắt trông rất đẹp.

Không thể không nói, cảm giác của hắn quả thật rất bén nhạy.

Tôi vội vàng bày ra biểu tình ủy khuất ngóng trông nhìn về phía hắn.

"Anh hẳn là đã biết, trước đây em cũng có một người anh... nhưng người anh đó đã biến mất rồi, kết quả bây giờ anh Tống Hoài xuất hiện giống như một thiên sứ vậy, em chỉ muốn làm anh vui vẻ, em không muốn anh ghét em."

Tôi vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, Tống Hoài nhìn tôi, ban đầu hắn chỉ lẳng lặng nhìn, sau đó thật giống như thở dài bất đắc dĩ.

Một giây kế tiếp, tôi cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh lau đi nước mắt của mình.

"Đừng khóc nữa, nếu không mẹ sẽ nghĩ là anh đang bắt nạt em."

"Còn nữa, anh không ghét em, còn có... cảm ơn em đã vì anh mà yêu cầu xây phòng sách."

Có lẽ đây là lần đầu tiên Tống Hoài cảm ơn ai đó, hắn có chút không được tự nhiên.

Tôi nắm lấy bàn tay hắn đang lau nước mắt cho mình, mỉm cười ngọt ngào.

"Anh vui vẻ là được rồi."

Lần này Tống Hoài không đẩy tôi ra.

Trong lòng tôi âm thầm vui vẻ, Tống Hoài chỉ là một đứa trẻ, chỉ cần dùng chân thành đối đãi với hắn, vẫn tốt hơn là gây khó dễ.


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top