Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

٩11۶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𓊈 Trên đường về nhà bị bắt vào khu rừng nhỏ ‘cưỡng hiếp’ 𓊉
 

Tô Minh đút tay vào túi quần, gục đầu uể oải chậm rãi rảo bước. Cậu đã không còn vừa về đến nhà sẽ nhào vào lòng Giang Xuyên nữa.

Tối nay Giang Xuyên có một trận đua xe mà cậu bận tăng ca nên không thể đi xem. Mặc dù Giang Xuyên bảo không sao đâu nhưng Tô Minh vẫn muốn bám theo anh người yêu. Lần trước đã khám phá ra một mặt khác của Giang Xuyên nên cậu cầm lòng chẳng đặng muốn tìm hiểu thêm về bạn bè và dung nhập vào cuộc sống thực thụ của anh.

Ban nãy gọi điện cho Giang Xuyên cậu nghe văng vẳng giọng Trần Nam xen lẫn vài tiếng động cơ ồn ào và cả những câu chửi rủa quen thuộc.

Tô Minh nghe láng máng biết được trận đấu sắp bắt đầu bèn kiểm tra di động thấy chỉ còn 1% pin nên chẳng dông dài nữa lập tức cúp máy.

Cậu quẹo vô giao lộ, bữa nay không đi xe bus vì công ty cách nhà trọ khá gần, khoảng chừng 4 hay 5 km gì đấy. Khu này dù ngày hay đêm đều tương đối yên tĩnh. Mười giờ rưỡi tối đường xá vắng vẻ, chỉ lác đác vài chiếc xe vội vã lao đi.

Đèn đường soi rọi vào người tạo thành bóng đen kéo dài trên mặt đất. Tô Minh nhớ lại chuỗi ngày sinh hoạt trong thời gian qua, tuy bọn họ cũng coi như ‘hoang dâm vô độ’ nhưng vẫn sẽ yêu đương săn sóc lẫn nhau; cả trái tim và cơ thể này cậu đều giao trọn cho đối phương. Hiếm khi nào Tô Minh suy nghĩ về tương lai lắm, nhưng cậu có cảm giác rằng yêu anh và sống suốt đời bên anh chẳng phải chuyện chi bất khả thi.

Mới chớm nghĩ thế thôi mà cậu đã thấy phấn chấn tinh thần chuẩn bị về phòng tắm táp sạch sẽ lên giường chờ anh yêu. Thực sự nghe thì hơi lập dị nhưng miễn sao cậu vui vẻ là được.

Tô Minh không hề hay biết rằng nguy hiểm đang ẩn náu trên con ngõ nhỏ cách nhà trọ chừng vài chục mét.

Cậu còn chưa kịp la lớn thì đã bị anh da đen đột nhiên xông ra từ gốc cây xanh nhanh chóng dùng tay bịt miệng, tay kia giữ chặt vai cậu lôi vô khu rừng đằng sau.

“Á…!” Tô Minh bừng tỉnh bèn giãy giụa dữ dội nhưng đành chịu thua do cách biệt chiều cao và hình thể với hắn.

Bỗng, cậu nâng khuỷu tay huých ra sau hi vọng có thể tông vào bụng gã tội phạm nhưng ngờ đâu hắn lại lanh lẹ tránh được, trong chớp mắt bẻ ngoặt tay cậu sau lưng. Hai tay Tô Minh đã bị trói, hết đường phản công.

Tô Minh sợ hãi tột độ, nghĩ đến trường hợp xấu nhất cùng lắm sẽ bị ‘hiếp rồi giết’ hoặc đổi ngược lại. Mồ hôi lạnh thấm đẫm lớp áo sơ-mi. Cậu không dám chọc hắn tức giận bởi mạng mình là nhất, huống chi trong con ngõ này dù la rách cổ họng cũng chả ma nào tới cứu. Cậu thôi vùng vẫy và mặc hắn lôi vào mảnh tăm tối tận cùng.

Càng cách xa đường cái, tâm trí Tô Minh càng hoảng hốt, hắn ghé sát tai cậu bảo rằng: “Ở đây sẽ không có người, chỉ mỗi tao với mày.”

Dứt câu hắn liền buông bàn tay đang bịt miệng cậu. Tô Minh vừa được thả đã định kêu cứu, hắn bèn tiện đà ngoạm cổ cậu, Tô Minh đau đớn thét to.

“Mày mà ngoan thì chẳng phải khổ sở, ông sẽ địt mày sướng như được chơi cần ấy, người đẹp ơi.” Câu từ đê tiện khiến Tô Minh rợn hết sống lưng, thế mà vẫn nghe hắn lải nhải: “Gào nữa đê, chỗ khỉ này cũng đéo có ai, chờ đến lúc tao địt mày tơi bời hoa lá, nếu mày có thể rên to hơn thì nói không chừng sẽ khiến tao phê lắm đấy.”

Bàn tay thô ráp luồn vào quần áo sờ soạng da dẻ non mịn. Tô Minh lắc đầu nguầy nguậy, hoảng loạn thốt: “Không được… Tôi là đàn ông…! Thả tôi ra, tô-tôi sẽ cho anh tiền…” Chỉ nghe người sau lưng bật cười khùng khục: “Tiền á? Tao đéo thiếu tiền, tao chỉ thiếu mỗi con đĩ có thể thỏa mãn cặc bự của tao thôi.”

Tô Minh khóc nấc lên: “Mịa nó chớ vậy mày lo kiếm đàn bà đi… Á!” Lỗ mũi của hắn không ngừng dí vô gáy cậu, tham lam hít hà hương thơm dịu nhẹ khoan khoái trên người cậu, nói thế này: “Tao theo dõi mày mấy bữa nay rồi, người mày có mùi quá hấp dẫn… Cứ như con đĩ lẳng lơ vậy… Trực giác của tao đéo sai…”

Bàn tay dò dẫm đến trước ngực cậu, hai tay Tô Minh đã bị hắn cùm, cậu bèn quẫy mình định tránh. Hắn ghì siết cổ tay cậu, chẳng biết hắn thò tay xuống mò cái gì, chốc sau đã rút ra một chiếc nịt quấn vài vòng trói gô cổ tay của cậu.

Cách lớp áo sơ-mi, gã đàn ông dùng cả hai bàn tay thô bạo xoa nắn ngực cậu, Tô Minh đau đến nhíu mày hét lớn. Hắn ngó lơ tiếp tục luồn tay vào áo cậu vầy vò hai viên đậu đỏ.

Đầu ti của Tô Minh siêu nhạy cảm, bị hắn sờ liền nhũn cả chân. Gã đàn ông đằng sau cất tiếng: “Địt con mẹ nó, đúng là dòng đĩ phò, mới mò ti vú đã sướng rồi cơ đấy.” Tô Minh không cãi nổi đành phải mím môi ngăn tiếng rên rỉ bật thoát.

Hắn khẽ bỡn núm ti của cậu rồi lật người cậu lại, vén áo sơ-mi lên lộ ra lồng ngực. Ngón cái của hắn ép chặt nhũ hoa hai bên, tấm lưng Tô Minh bị đè vào thân cây. Hắn vừa nhay bóp đôi ti vừa cúi đầu mút mát và gặm cắn cần cổ của cậu.

Tô Minh thẫn thờ nhìn vào khoảng không tối tăm mờ mịt, cảm giác sợ hãi và phản bội đồng thời nhấn chìm cậu. Đôi chân trở nên thừa thãi, đúng như lời hắn nói cái cơ thể này quá đỗi dâm đãng hệt con ả đĩ điếm bị chịch quen thân, đàn ông vừa chạm đã mềm nhũn mặc người bỡn cợt.

“Mày thơm ngon ghê ta, da dẻ thì mịn màng, thân thể lại siêu nhạy cảm…” Hắn cởi áo khoác trải trên bãi cỏ thay nệm, sau đó lột phăng áo khoác của Tô Minh đẩy cậu ngã xuống chỗ vừa nãy và nhanh chóng nghiêng người đè lên.

“Đừng…! Dừng tay…” Tô Minh nằm trên nền đất, trong màn đêm tối đôi chân cậu quẫy đạp lung tung hòng đá gã tội phạm, nhưng bị hắn tóm được cổ chân tách ra hai bên tiện đà tuột luôn quần bò của cậu chừa lại mỗi đồ lót, áo sơ-mi cũng bị vén cao quá ngực, hắn khom lưng dùng miệng bú ti của cậu.

Tô Minh liều chết giãy dụa: “Van xin anh đấy… Thả tôi ra đi mà! Không muốn đâu…” Hắn làm lơ, tay vói vào quần lót vuốt ve em trai nhỏ của cậu và chợt nhận ra nó bé hơn hàng của hắn nhiều lắm. Cảm giác dương vật đang cầm trong tay dần trở nên cương cứng, hắn bật cười: “Cứng nhanh phết đấy, lẳng lơ vãi.”

“Không phải… Câm miệng…!” Tô Minh vừa dứt câu đã bật khóc nức nở. Cậu sợ lắm, sợ hắn sẽ lột quần lót của cậu và phá vỡ hàng rào chắn cuối cùng, thế thì sau này cậu làm sao dám đối mặt với Giang Xuyên, với người yêu của mình cơ chứ.

Quả nhiên, đời không như là mơ, chẳng mấy chốc gã tội phạm đã cởi phăng quần lót của cậu. Hắn sờ nắn cặp mông của cậu rồi vạch sang hai bên, bàn tay thô ráp mơn trớn phần háng. Tô Minh đành khép chặt hai hàng mi xem như mắt không thấy thì tim sẽ bớt đau, nhưng bỗng nghe hắn thở dài: “Ôi vãi linh hồn… mày là người liên giới tính cơ á, bố mày đây nhặt được của hiếm  à nha…”

Giang Xuyên…! Giang Xuyên ơi…! Cứu em…

Tô Minh gào thét trong lòng, cậu nhắm mắt, chung quanh tối đen như Tắt đèn của Ngô Tất Tố. Biểu cảm của hắn chuyển từ kinh ngạc sang ‘vã’ không chịu nổi, tiếng kéo phéc-mơ-tuya quần lọt vào tai Tô Minh, chốc lát sau đã có cảm giác một thứ cực nóng nun vào trong âm hộ.

Tô Minh bất chợt trợn trừng mắt, dốc hết sức giơ chân đạp gã đàn ông, liên tục giãy giụa hòng ngăn thứ tục tĩu kia thọc vô người mình. Hắn rống lên đầy giận dữ: “Cấm quậy! Địt mẹ, cứ phải chọc tao trói nốt hai chân luôn hả!?” Dứt lời bèn ghì chặt chân của cậu không cho lộn xộn, chừng chừng mò mò tiếp tục nâng con cu bự ướm trước miệng huyệt. Để tránh bị Tô Minh phá thêm bận nữa, hắn lập tức vạch ‘đôi môi mọng nước’ ra và nắc đến tận cùng hoa huyệt.

Tô Minh gào khóc: “Mi cút ra! Cút ra ngoài mau! Không thích đâu… Van xin anh đấy… Huhuhu…” Gã đàn ông thở dài: “Haizz… Bướm nhỏ chặt gớm, mút cặc bự sướng vãi lìn...” Nói xong lập tức đâm chọc.

Tô Minh chưa bao giờ bị đối xử kiểu vậy. Lúc chịch với Giang Xuyên, anh sẽ liên tục trêu chọc hòng khơi gợi cơn nứng của cậu cho đến khi cậu năn nỉ anh bồ thúc vào; còn gã đàn ông kia làm quá tàn nhẫn khiến vách trong âm đạo khó lòng thích ứng. Nhưng cái cơ thể lẳng lơ chết tiệt này đã điên cuồng tiết dâm dịch giúp thằng khốn nạn ấy xỏ xuyên càng trơn tru hơn.

Địt mẹ thực sự là đỉnh cao bướm dâm… Phê vãi…” Hắn chẳng hề ngơi nghỉ, Tô Minh bị hắn giã liên tục vài chục cái, đôi chân vô lực buông thõng. Hắn chống tay sang hai bên hông cậu, nửa quỳ gối, mông mẩy nắc nhanh đánh vào chỗ giao hợp của bọn họ vang lên từng tiếng ‘Bạch Bạch Bạch’.

Nơi bí ẩn của Tô Minh ngoại trừ Giang Xuyên thì chưa từng có kẻ thứ hai chen vào và vẫn luôn là Giang Xuyên tạo khoái cảm cho cậu; nhưng giờ đây bị thằng khác cưỡng hiếp, cảm giác áy náy tột độ với anh người yêu đang dần bị sự sung sướng che lấp.

Hắn thấy cậu mãi không chịu rên rỉ bèn mắng mỏ: “Bé đĩ dâm, ông đây cũng đã chịch luôn rồi, thọc vô mịa nó rồi cưng có hối hận cũng chả được tích sự gì. Tốt nhất nên ngoan ngoãn, tao sẽ địt mày phê hơn cả với thằng đàn ông của mày nhé.” Âm hộ bị một dương vật thô to mài với tốc độ chóng mặt, Tô Minh dần trở nên mê đắm, bản tính dâm đãng thao túng cậu hãy mặc kệ kẻ đang đè lên mình là ai, chỉ cần đại bổng giã hoa huyệt phê pha là được...

Anh chậm chút… Ư… Ahhhh
Không…Hắn càng thúc sâu càng cảm thấy hưng phấn, dương vật chưa từng sung sướng như này nên động tác càng thêm dồn dập; hai tay nâng mông lên cao giúp xương mu dính chặt vào nhau hơn nữa, từ trên giã mạnh xuống hận không thể nhét nốt hai quả trứng dái và dương vật vào âm đạo luôn một thể.

Uhh… Không… Không muốn… Ahhhhh… Cút ra ngoài… Ư Haa~” Cậu rên càng hăng thì hắn càng dùng sức, hai bao tinh hoàn đánh ‘bành bạch’ vô đáy chậu.

Đến khi hắn thấy Tô Minh đã bị chịch xụi lơ bèn tháo dây nịt cột tay cậu. Dương vật rút khỏi động huyệt ấm áp, lật Tô Minh quỳ sấp, hắn đỡ hung khí thô to xấu xí tiếp tục đâm vào bên trong hoa huyệt non mềm.

Gã đàn ông hệt như con thú động dục cứ ‘bạch bạch bạch’ mải miết chịch cậu. Tô Minh chẳng mấy chốc đã bị chơi nhũn cả người. Đôi tay tê liệt mất sức do bị trói quá lâu, cơ thể nằm sõng soài trên bãi cỏ, bờ môi vô ý thức bật ra thiệt nhiều tiếng rên rỉ.

đĩ sướng sao?” Gã đàn ông tát cái ‘Bép’ vào mông Tô Minh. Tô Minh bị đánh liền run rẩy, hoa huyệt lập tức thít chặt, siết đến nỗi người sau lưng phải tát mông cậu thêm cái nữa.

“Sướng quá… Anh chịch em phê quá ạ…” Tô Minh chẳng còn biết đây là đâu và ai đang chịch mình. Cậu bị khoái cảm nhấn chìm mặc người ta thao túng.

Sau đó, có vẻ như hắn vừa sực nhớ ra cái gì bèn nắm chặt dương vật của Tô Minh tuốt vài cái và nói: “Ặc, đồ chơi của mày bé tẹo tèo teo thì làm được trò trống gì chớ? Đúng là trời sinh ra cho người ta địt mà!” Nói xong cũng mặc kệ dương vật nhỏ đang đau đớn gắng gượng liền siết vòng eo thon của cậu tập trung địt hoa huyệt.

Hắn nhận ra rằng hễ Tô Minh bị nắc thì âm đạo sẽ thít chặt mút mát dương vật, mỗi lần thúc sẽ phát ra thứ âm thanh trong trẻo khác với khi côn thịt va chạm mang theo tiếng nước dấp dính; đó là sự hòa trộn của hai loại âm thanh này, lọt vào tai nghe sao lẳng lơ quá đỗi.

Hắn thở hồng hộc, vòng tay ôm siết thắt lưng của cậu như muốn ép vào trong da thịt, tăng tốc độ lên gấp đôi: “HuHu Hức…! Nhanh quá… Chậm chút… Chậm chút…! Không chịu được… Ahhh thả tôi ra…!” Nếu bóng đêm không bao phủ mọi thứ thì chắc có lẽ đã nhìn thấy cặp mông của Tô Minh bị quất đến sưng tấy, còn hắn thì không ngừng chà lông mu vào khe đuýt đang bị banh rộng làm rụng cả nùi sợi lông xoắn đen dính hết vô mông đuýt của cậu. Âm đạo bị chơi đến chín nục đỏ thẫm chịu đựng ‘thứ hàng hóa’ thô thiển và xấu xí của hắn đang liên tục xỏ xuyên.

Tô Minh lắc đầu, khóe mắt tràn ra từng giọt lệ nóng hổi lặng lẽ rơi xuống bãi cỏ, lý trí không ngừng nói lời xin lỗi với Giang Xuyên. Gã đàn ông nắc dương vật với biên độ nhỏ nhưng sức lực cực mạnh nhanh chóng khiến Tô Minh lên đỉnh lần đầu.

Ahhhhh

Hắn đợi cậu cao trào phun nước xong thì thô lỗ đâm chọc hoa huyệt thêm vài chục cái, cuối cùng thọc lút cán và phóng thích dòng tinh dịch nóng bỏng đến mức Tô Minh chỉ muốn bỏ mặc tất cả để chạy trốn.

Sau khi trận dâm loạn kết thúc, tất cả dần bình tĩnh, dương vật của đối phương vẫn chưa rút ra, cổ họng Tô Minh thì đã khàn đặc, tiếng nức nở của cậu vang vọng rõ ràng giữa màn đêm tĩnh mịch.

Gã đàn ông khom lưng ôm cậu vào trong vòng tay: “Đừng khóc nữa mà, cục cưng ơi.” Tô Minh im lặng, hắn bèn xoay người cậu sang đối diện với mình, gạt dòng nước mắt vương trên mặt cậu. Thấy mồ hôi thấm đẫm gương mặt nhỏ nhắn của em người yêu, anh xót xa rải từng nụ hôn lên vầng trán, đôi gò má và chóp mũi: “Xin lỗi mà… Nín khóc được chưa nào? Thấy cưng khóc ông xã đau lòng muốn chết.”

Tô Minh khóc lóc tu tu, nghe thấy anh dịu dàng an ủi và ôm cậu vào lòng vỗ về mới dần ổn định cảm xúc, giọng mũi nồng đượm mở miệng mắng: “Quân khốn nạn!”

Giang Xuyên cười xởi lởi: “Vâng vâng vâng, anh là đồ mất dạy, cục cưng ngoan nhất.” Tô Minh để anh mặc quần áo giúp mình, hiện tại đang ở bên ngoài nên không thể rửa sạch tinh dịch dưới háng, đành lấy khăn giấy chùi tạm. Sau khi xỏ quần xong, thứ trong cơ thể vẫn không ngừng trào ra thấm ướt đồ lót.

Lúc đứng dậy, mình mẩy Tô Minh rệu rã phải dựa vào người Giang Xuyên: “Ôm em cái nào.” Giang Xuyên khẽ xoa đầu cậu, hôn cái chụt rồi bế ngang người lên.

Tô Minh im lặng vùi vào lồng ngực vững chãi của anh và rời khỏi rừng cây. Sau khi thoát ra ngoài, được ánh đèn đường chiếu sáng Giang Xuyên mới nhìn thấy rõ Tô Minh đã bị ức hiếp ‘thảm’ đến độ nào. Vành mắt và chóp mũi ửng hồng, mặt vương đầy vệt nước mắt chưa khô, như con thú nhỏ tủi thân nằm trong lòng mình.

Tô Minh khẽ nâng mắt nhìn anh, đột nhiên trề môi dưới lộ ra biểu cảm uất ức tột độ, Giang Xuyên tưởng cậu sắp khóc nhè nhưng lại nghe Tô Minh nói rằng: “Từ lúc anh ôm thì em đã biết đấy là anh rồi.” Giang Xuyên khá sốc, bật cười: “Kỹ năng diễn xuất của cục cưng đỉnh quá trời, lừa cả anh được luôn.”

Anh vừa bắt đầu đã bị lộ tẩy trong khi mọi hành động và cử chỉ của cậu lại lừa anh trót lọt. Tô Minh ăn ý phối hợp với anh như vậy khiến anh cảm thấy rất hứng thú. Giang Xuyên cầm lòng chẳng đặng cúi đầu hôn cậu, trong lòng càng thương em người yêu hơn biết bao.

“Anh thi đấu thế nào ạ?”

“Thắng.”

“Ặc… Anh núp ở đấy lâu chưa thế?”

“Cũng không lâu lắm, nói chuyện điện thoại với em xong là anh về luôn.”

Tô Minh mệt đến nỗi ngủ quên trong lòng anh. Rốt cuộc Giang Xuyên chỉ nhất thời hứng khởi hay dự tính đã lâu cậu cũng chẳng hơi đâu suy đoán nữa.





C10<<<<<

>>>>>C12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top