Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Vậy để tôi dạy em nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Vậy để tôi dạy em nhé

Tóm tắt

Hãy coi Trình Lệ Lệ thành tôi. 

==================================

Thời gian trôi dần theo quỹ đạo.

Lục Khuynh vẫn như thường lệ chụp ảnh đồ ăn mỗi ngày gửi cho Tề Nhiên, có đôi khi do bận học quá quên gửi nhưng Tề Nhiên vẫn luôn canh ngay giờ ăn gửi tin nhắn nhắc nhở cậu.

Sau khi xem ảnh, đối phương sẽ luôn khen "Ngoan" rồi kèm mấy câu hỏi như "Món đó ngon không?" hay "Sao hôm nay em ăn muộn thế?"

Hầu hết thời gian cậu sẽ trả lời, tuy không quá dài, nhưng cũng không phải "Vâng." hay "Đúng vậy." như trước nữa.

Dần dà Lục Khuynh nhận ra mình bắt đầu có thói quen lấy điện thoại ra chụp ảnh trước mỗi bữa ăn, thậm chí có khi còn chủ động bình luận về mùi vị món ăn.

Thói quen quả là một thứ đáng sợ, cậu thầm nghĩ.

Lục Thế Lâm vẫn đến "No.9" ba hoặc bốn lần một tuần như thường lệ, kể từ lần cãi vã trước, giữa họ ngày càng ít nói chuyện hơn nhưng Lục Thế Lâm vẫn gọi điện trước cho Lục Khuynh đến "No.9" đến ông.

Lục Khuynh mỗi lần đến đều gặp Tề Nhiên, hắn thường khoanh chân ngồi trên sô pha, ngay khi thấy cậu bước vào quán liền nở nụ cười ranh mãnh, vẫy tay chào cậu, sau đó đi tới hỏi han vài chuyện trong ngày.

Theo thỏa thuận của bọn họ, Lục Khuynh thỉnh thoảng sẽ giúp quầy bar bưng bát đĩa, dọn dẹp lặt vặt, còn khi bài tập quá nhiều thì cậu chỉ lặng lẽ ngồi trong góc giải bài tập.

Trên chỗ ngồi "độc quyền" của mình, mỗi lần cậu đến đều nhìn thấy bình hoa hồng đỏ nở rộ.

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, những bông hồng đỏ thẫm luôn toát lên hương vị mê hồn, khiến người ta phải lạc vào trầm mê.

Ở trường Trung học số 2 cũng đang khí thế hừng hực diễn tập cho vở kịch tiếng Anh. Thời gian trình diễn sắp tới gần, Lục Khuynh càng phải dành nhiều thời gian hơn để sửa phát âm và cân nhắc hiệu quả biểu diễn.

Phát âm tiếng Anh không phải là vấn đề, vị trí và chuyển động tại sân khấu của buổi biểu diễn đều đã được dàn dựng rõ ràng.

Nhưng vấn đề lớn nhất hiện nay là:

Lục Khuynh phát hiện mình hoàn toàn không thể nhập vai Lysander.

Cậu thật sự đã đánh giá quá cao bản thân rồi, cậu hoàn toàn không có khả năng nói mấy lời như: " Quả là một thiếu nữ xinh đẹp, vì em anh nguyện xông pha khói lửa. " với Trình Lệ Lệ.

Cho dù bằng tiếng Anh cũng không nói nổi.

Sau buổi tập dợt hôm nay, Lục Khuynh vẫn nhận được cuộc gọi của Lục Thế Lâm kêu cậu đến quán bar.

Cậu ra hiệu cho các bạn cùng lớp rồi xách cặp đạp xe về phía "No.9".

"No.9" vẫn giống hệt như lần đầu cậu đến, những ánh đèn sặc sỡ bao quanh những tấm sắt đen, cùng hoa văn vật tổ lộn xộn cầu kỳ khắc trên rèm cửa, đặt trên nền đêm đen càng lộ ra vẻ cám dỗ thầm lặng.

Cậu kéo rèm bước vào. Thay vì dòm xung quanh như mọi khi thì cậu nhìn ngay vào nam nhân đang đứng ở quầy bar đang lắc bình shaker pha rượu.

Khung cảnh trước mắt lại trùng khớp lạ kỳ với cái đêm đầu tiên bọn họ gặp mặt. Tề Nhiên vẫn không mặc bộ đồng phục chuyên dành cho bartender, mái tóc được buộc hờ hững thành búi nhỏ sau gáy. Sau lưng là ánh sáng lập lòe phản chiếu từ dàn chai rượu thủy tinh lên người hắn, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, mang theo cỗ hấp dẫn mị hoặc.

Điểm khác biệt duy nhất là đuôi mắt cong và khóe miệng nhếch lên của người này đã trở nên ngã ngớn hơn, ánh mắt hắn chẳng hề giấu diếm gì, cứ thế lộ thẳng ra.

Liếc thấy Lục Khuynh bước vào, Tề Nhiên không dừng động tác lắc bình shaker, chỉ ngẩng đầu về phía cậu, ra hiệu cho cậu tới đây.

Lục Khuynh đi tới, ngồi xuống ghế quầy bar đối diện Tề Nhiên.

Vừa ngồi xuống, một ly sữa nóng tức khắc được đặt trước mặt cậu.

Tề Nhiên đã đưa ly rượu cho vị khách khác, lúc này hắn đang đứng chống tay trên quầy bar, nhướng mày nhìn cậu nói: " Bạn nhỏ không được uống rượu, chỉ được uống sữa thôi. "

Lục Khuynh cau mày, cậu không thích nghe đến từ "rượu" bởi vì nó khiến cậu nhớ tới Lục Thế Lâm.

Cậu bĩu môi: " Tôi mới không uống rượu. "

Tề Nhiên mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này nữa: " Hôm nay vẫn phải làm bài tập à? "

Lục Khuynh gật đầu: " Vâng. " Suy nghĩ một chút, cậu bổ sung: " Bài tập về nhà nhiều lắm. "

" Được rồi. " Tề Nhiên thu tay lại, chống tay lên hông: " Vậy em cứ làm bài đi, tôi không quấy rầy em nữa. "

Lục Khuynh không nói thêm gì nữa, cậu cầm lấy ly sữa đang định đi đến chỗ ngồi "độc quyền" của mình, lúc vừa ngước mắt lên, cơ thể đột nhiên khựng lại.

Cậu nhìn thấy Lục Thế Lâm uống đến say mèm ở góc quán bar đang vô thức quơ tay và lẩm bẩm cái gì đó.

Cậu có chút bất ngờ, bởi lúc này cậu mới nhận ra mục đích ban đầu khiến mình đến "No.9".

Cậu phải đến đây để đón Lục Thế Lâm, nhưng từ lúc bước vào "No.9", cậu hoàn toàn không hề để ý đến Lục Thế Lâm ngồi ở đâu.

...Nhưng cậu đã chú ý tới Tề Nhiên ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lục Khuynh vì phát hiện ra điều này mà trở nên kinh hãi, hai chân không tự chủ mềm nhũn ra khiến cậu hơi loạng choạng, cố gắng hết sức ổn định trọng tâm, thực sự có chút khó khăn đi về phía bàn được trưng bình hồng đỏ thắm.

Cậu không biết rằng Tề Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu từ phía sau.

Sau khi xác định Lục Khuynh đã ngồi xuống ghế, Tề Nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn nút nguồn, mở lịch sử trò chuyện với Phương Hoài Lương.

Nhiên: Phương Hoài Lương, trường các cậu bị gì thế? Dạo này bài tập của Lục Khuynh nhiều quá rồi đó.

LP Lương: Hả? Nhiều thế nào được! Gần đây bọn trẻ phải tập dợt cho vở kịch tiếng Anh khá tốn thời gian nên tôi còn đặc biệt yêu cầu các giáo viên bộ môn giảm bớt lượng bài tập về nhà nữa đó!

Lịch sử trò chuyện tạm dừng vài phút.

Nhiên: Vở kịch gì cơ?

LP Lương: Giấc Mộng Đêm Hè, Lục Khuynh thủ vai Lysander.

LP Lương: À nhân tiện, Trình Lệ Lệ thủ vai Helena.

Tề Nhiên chỉ chăm chú vào sáu từ cuối, đọc đi đọc lại mấy lần rồi mới dời tầm mắt sang chỗ khác, bàn tay siết chặt điện thoại, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lục Khuynh.

Bạn nhỏ không muốn hắn biết về vở kịch.

Hắn nhất thời không nghĩ ra được nguyên nhân. Chẳng lẽ Lục Khuynh đã nhận ra gì rồi? Hay đơn giản chỉ do cảm thấy không cần thiết?

Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn vẫn cảm thấy trái tim mình như bị tắc nghẽn, như thể trái tim hắn bị nhấn chìm trong một bể chứa đầy nước khiến hắn không thể thở nổi.

Tề Nhiên rũ mắt, thả mình xuống ghế sofa phía sau, không thèm xem điện thoại nữa, thẫn thờ ngắm nhìn Lục Khuynh đang làm bài tập.

Chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng khi thấy Lục Khuynh cuối cùng cũng đóng nắp bút lại, hắn mới duỗi đôi chân dài đi về phía cậu.

Vừa tới nơi hắn liền hỏi: " Làm xong hết rồi à? "

Lục Khuynh hiển nhiên bị giọng nói đột ngột vang lên làm hết hồn, quay đầu nhìn lại thấy người tới chính là Tề Nhiên, ánh mắt có chút né tránh, gật đầu: " Vâng. "

" Trường em cho nhiều bài tập quá đấy! " Tề Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lục Khuynh, lại nói: " Tôi nghe giáo viên chủ nhiệm của em nói gần đây tụi em đang diễn tập cho vở kịch tiếng Anh, sắp thi tới nơi rồi mà cậu ta còn giao nhiều bài tập đến thế à? "

Lục Khuynh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, một lúc sau mới đáp: " Vâng...yêu cầu của thầy ấy đối với bọn tôi khá cao. "

Đối phương nhất thời không nói gì nữa, tựa như đang nghiền ngẫm cái gì đó, chờ tới khi hắn đảo mắt nhìn lên trần nhà một vòng xong mới lên tiếng nói tiếp: " Thế à...vậy vở kịch của em là về cái gì? "

Lục Khuynh rõ ràng có chút do dự, ngại ngùng không dám nói ra, chần chừ một lát mới trả lời: " Giấc Mộng Đêm Hè. "

" À. " Tề Nhiên làm bộ gật gù mới biết: " Em đang đóng vai Lysander à? "

" .......Vâng. "

Bắt gặp Lục Khuynh lại cúi đầu, Tề Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, liếc nhìn trên bàn, chỉ thấy mấy tờ giấy trắng xếp chồng lên nhau.

" Đây là gì? Kịch bản của em sao? "

Hỏi xong, Lục Khuynh còn chưa kịp trả lời, hắn trực tiếp cầm lấy mấy tờ giấy kia lên, lúc này Lục Khuynh mới phản ứng kịp, cậu vừa định giơ tay ngăn cản nhưng xấp giấy đã nằm gọn trong tay Tề Nhiên.

Tờ Nhiên nhìn vào tờ giấy. Đó là một xấp giấy lẻ được ghim lại với nhau. Trên mặt giấy đã được ai đó chú thích cẩn thận và dùng bút highlight xanh tô lên những dòng thoại của Lysander.

Lục Khuynh thấy kịch bản bị lấy đi cũng không có giãy giụa đòi lại, nói: " Vâng, em chỉ đang học thuộc lòng mấy dòng thoại thôi. "

" Đã thuộc hết chưa? " Tề Nhiên hỏi.

" Gần hết. "

" Vậy à. " Tề Nhiên nheo mắt suy nghĩ một lúc, đột nhiên đổi sang tiếng Anh: " Cha thân yêu, cha không còn yêu con nữa sao? Xin đừng từ bỏ con. "

Lục Khuynh chớp mắt, trong lúc nhất thời không hiểu câu này có ý gì. Cậu nhìn nam nhân trước mặt vẫn lười biếng tựa lưng vào ghế, cầm trong tay một xấp kịch bản, ngữ điệu tiếng Anh được phát âm vô cùng chuẩn chỉnh trên nền nhạc jazz quen thuộc trong quán bar khiến cậu tức khắc ngỡ ngàng.

Khi cậu còn chưa kịp hoàn hồn, nam nhân đã hướng ánh mắt về phía cậu, khẽ nhếch khóe miệng: " Đến lượt em đấy, Lysander. "

" .....Vâng? "

Tề Nhiên bật cười, vẻ mặt ngơ ngác của bạn nhỏ đáng yêu quá chừng: " Bạn nhỏ à, em đừng nhìn tôi vậy chứ, hồi còn ở đại học tôi từng tham gia nhiều vở kịch tiếng Anh lắm đó. "

Hắn lại mỉm cười cong mắt: " Kiểm tra xem em có thật sự thuộc rồi không thôi. "

Tiếng nhạc jazz vang lên trong quán bar dường như to hơn.

Lục Khuynh cảm thấy đáng lẽ ra lúc nãy mình phải tiến lên chộp lại kịch bản mới đúng, những gì xảy ra bây giờ hiện đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu nữa, cậu vốn định không nói cho Tề Nhiên biết về vở kịch này là bởi cậu không muốn làm chuyện rắc rối hơn.

Nhưng rõ ràng bây giờ nó đã trở nên rắc rối rồi, nhưng điều này vẫn có thể khắc phục được, cậu nghĩ vậy, miễn là giờ cậu phải cứng rắn vững tâm hơn nữa.

Dưới ánh sáng mờ ảo hòa cùng tiếng nhạc jazz du dương bên tai, điểm thêm bình hoa hồng đỏ rực đầy diễm lệ chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới và gương mặt ngập ý cười của nam nhân đang mỉm cười dịu dàng nhìn cậu.

Cậu bất chợt không biết phải nói thế nào, liền đọc thoại theo lời Tề Nhiên.

" ...Hermia, đừng sợ, hãy nghe anh nói. Giữa đêm mai, anh sẽ đợi em trong khu rừng cách đây vài dặm. Nếu em thực sự...yêu anh, hãy cùng anh trốn khỏi thành phố thương tâm này nhé. "

Cậu nhìn thấy khóe miệng Tề Nhiên càng nhếch cao lên, sau đó nghe được giọng nói trầm thấp của đối phương: " Em sẽ, bởi vì em...yêu anh hơn tất thảy. "

Lục Khuynh sửng sốt, Tề Nhiên thoại mà không cần nhìn đến kịch bản, hắn chỉ mà nhìn mỗi cậu. Cái bóng từ tóc mái che khuất đôi mắt Tề Nhiên khiến cậu khó nhìn rõ được vẻ mặt của đối phương.

" Tiếp đi nào. " Tề Nhiên nói: " Bạn nhỏ. "

Lục Khuynh tự dưng run lên, theo bản năng thoại câu tiếp theo: " Hỡi em yêu, nhớ giữ lời nhé, Helena đến rồi, anh phải đi trước đây. "

Tề Nhiên không nói tiếp mà hơi đứng dậy theo điệu nhạc jazz, chậm rãi di chuyển dựa vào cạnh bản, trong tay vẫn cầm kịch bản, nghiêng đầu nhìn Lục Khuynh, từ tốn nói: " Phát âm khá tốt đấy, nhưng...lại chẳng có tí cảm xúc nào. "

" Em không thể diễn kịch với cảm xúc vậy được. " Hắn dần đưa mặt lại sát mặt Lục Khuynn, dưới khung cảnh mờ ảo của quán bar, lời nói của hắn càng toát ra cảm giác khó tả, cậu nghe hắn nói tiếp: " Tôi là Hermia yêu quý của em. Nghĩ mà xem, giờ tôi đang phải lựa chọn giữa hiện thực và giấc mơ đời mình. Em hẳn là nên đau lòng cho tôi chứ nhỉ, Lysander? "

" Em nên nói với tôi trìu mến hơn chứ 'Hỡi em yêu, nhớ giữ lời nhé.' "

Tề Nhiên mê hoặc nói, khuôn mặt của hắn và Lục Khuynh gần như chạm vào nhau.

Tề Nhiên thổi nhẹ một hơi lên mặt cậu, đột nhiên đứng thẳng người, lùi ra xa vài bước, cầm kịch bản trong tay lên: " Màn 3, cảnh 1, là của em đó, Lysander. "

Lục Khuynh vẫn ngẫn ngơ không nói nên lời, Tề Nhiên bèn búng tay cái bóc trước mặt cậu, cơ thể cũng thuận theo ngồi xuống bên cạnh Lục Khuynh.

Lục Khuynh lúc này mới lắp bắp đáp: " ...Hermia, em đi trong rừng lâu vậy rồi, mệt đến suýt ngủ quên. Hay chúng ta... "

" Cứ làm những gì em muốn. "

Chưa kịp dứt lời đã bị Tề Nhiên cắt ngang, hắn hình như có chút sốt ruột, hai tay đặt trên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp jazz.

Lục Khuynh ngó qua Tề Nhiên rồi nhanh chóng quay đi: " ...Ngủ ngon, em yêu, anh nguyện giấc ngủ ngon sẽ đến với em... "

Cậu đọc thoại càng lúc càng chậm, rốt cuộc, cậu vẫn không thể thốt lên được mấy chữ cuối.

Ở nơi cậu không nhìn thấy, ngón tay đang gõ lên mặt bàn của Tề Nhiên ngừng động tác, khóe miệng càng nhếch lên, trong mắt lộ ra quyết tâm muốn giành thắng lợi.

" Vẫn chưa được. " Giọng nói nhẹ tênh của Tề Nhiên vang lên: " Vẫn chưa bộc lộ được cảm xúc. "

Tề Nhiên rút lại ngón tay, đơn giản đặt cả cánh tay lên bàn, nghiêng người về phía Lục Khuynh , giả vờ bất lực thở dài ngao ngán: " Haizzz, phải làm sao bây giờ đây? "

Ngay giây tiếp theo, hắn chợt thay đổi trạng thái, liếc qua kịch bản rồi nhìn chằm chằm Lục Khuynh, trong mắt dâng trào đầy sự đau thương: " Sự si mê cuồng dại này lúc nào cũng làm ta nghẹt thở, càng cầu xin tình yêu của chàng thì chàng lại càng thêm căm ghét ta. Ai, ai đằng nằm ở đó? Là Lysander sao, anh còn sống hay đã chết? Này, nếu anh còn sống hãy tỉnh dậy đi. "

Tề Nhiên nhìn cậu, ánh mắt bi thương không hề giả tạo xông thẳng vào mắt Lục Khuynh khiến cậu rơi vào sửng sốt, con ngươi giãn ra, đôi môi cũng không kìm được hé mở.

" Bây giờ tôi là Helena. " Đau thương trong mắt Tề Nhiên lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười mỉm thường ngày.

Mà Lục Khuynh lại cảm thấy mình không còn khả năng suy nghĩ gì được nữa. Hơi thở của Tề Nhiên đã quá gần mình, trong không khí tràn ngập hương vị tươi mát từ đối phương truyền tới, hoàn toàn không hợp với khung cảnh có chút hỗn loạn của quán bar, nhưng lại ngoài ý muốn chiếm đầy đầu óc cậu...

Cậu thậm chí không thể kiểm soát được những gì mình nói: " ...Anh không phải, Helena là Trình—— "

Tề Nhiên trực tiếp đặt kịch bản lên môi cậu. Đầu mũi hai người gần sát đến mức muốn chạm vào nhau. Giọng nói của Tề Nhiên cứ vờ qua vờ lại bên tai Lục Khuynh: " Tôi là Helena của em. "

" Nào, nói với anh. " Tề Nhiên cất kịch bản đi, hơi thở phả vào môi Lục Khuynh, câu nói của hắn biến thành tiếng Anh: " Quả là một thiếu nữ xinh đẹp, vì em anh nguyện xông pha khói lửa. "

" Nhớ đặt thêm cảm xúc vào nhé bạn nhỏ. "

Nhưng Lục Khuynh lại không nói gì, tâm trí cậu hiện tại chỉ có mỗi điệu jazz quyến rũ trong quán bar cùng hương thơm trên người Tề Nhiên.

Cậu hoàn toàn không nghe thấy Tề Nhiên nói gì.

" Sao thế? Không nói nổi à? " Tiếng Tề Nhiên vẫn lảng vản bên tai: " Vậy để tôi dạy em nhé. "

Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, trực tiếp chống bàn tay lên bức tường sau lưng Lục Khuynh, như muốn khóa chặt người trong lòng mình.

Lục Khuynh theo bản năng nhích về sau dựa sát tường do đối phương đột ngột tới gần, Tề Nhiên cúi đầu từ trên cao nhìn xuống cậu, miệng vẫn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt không tài nào giấu được tình yêu say đắm, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu rọi lên mái tóc hắn, nạm thêm chút viền vàng trên hình dáng của hắn.

Khúc jazz như lên tới đoạn cao trào, tiếng kèn tuba cùng với tiếng hòa thanh du dương, những chuỗi nốt nhạc như những hạt mưa lớn rơi xuống hồ nước trong tâm hồn Lục Khuynh.

" Xem tôi thành em, hỡi Helena của anh. " Nghe thấy giọng nói lẫn chút cuồng nhiệt của Tề Nhiên, ẩn sau bên trong là sự điên cuồng mà cậu không tài nào hiểu được: " Quả là một thiếu nữ xinh đẹp, vì em anh nguyện xông pha khói lửa. "

" Bây giờ tôi sẽ là Lysander. "

Lục Khuynh đưa mắt nhìn theo hắn, ngơ ngác nói: " Anh, anh không phải... "

" Tôi không phải. " Tề Nhiên kiên định nói: " Đúng, em mới là Lysander. "

" Vậy hãy nói cho anh biết, nói cho Helena biết. " Tề Nhiên đến gần đôi tai đỏ bừng của Lục Khuynh, thổi hơi nóng vào đó: " Quả là một thiếu nữ xinh đẹp, vì em anh nguyện xông pha khói lửa. "

Mồ hôi lạnh trên trán Lục Khuynh nhỏ xuống, hai má đỏ bừng, nuốt vài ngụm nước bọt, tim đập thình thịch trong khoảng không gian chật hẹp bị Tề Nhiên vây quanh.

Cậu cảm thấy hơi khó thở, há to miệng, run rẩy nói: " ...Quả, quả là một thiếu nữ xinh đẹp, vì em anh nguyện xông pha khói lửa. "

Tề Nhiên chợt mỉm cười bên tai cậu, vài sợi râu ngay khóe miệng như có như không chạm vào vành tai cậu, từ tốn khen: " Ngoan. "

" Lục Khuynh. " Tề Nhiên nhẹ giọng cậu.

" Nếu nhìn Trình Lệ Lệ mà diễn không được thì hãy coi cô ấy thành tôi. "

" Hãy coi Trình Lệ Lệ thành tôi. "

Lục Khuynh không nhìn rõ mặt hắn, mấy câu nói mơ hồ của Tề Nhiên cứ xẹt qua như đánh nhau trong đầu, gần như muốn cậu mất đi ý thức, đôi mắt thất thần, đáy lòng có gì đó muốn trào ra ngoài.

Khoan đã, sao Tề Nhiên lại biết Trình Lệ Lệ diễn vai Helena?

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top