Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5-6-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như đã thật lâu không cảm thấy tâm phiền ý loạn như thế này. Vẫn luôn chỉ có một người, đối với cái gì cũng không có hứng thú, ngoại trừ cô độc ra cũng chỉ có đói khát, lạnh giá, đau dạ dày. Đó gần như là toàn bộ cảm nhận của hắn, thế nhưng đêm nay, cảm giác rối loạn này làm cho cả ngực hắn đều dâng lên sự co rút đau đớn.
Đó là loại cảm giác tựa như sợ hãi vậy.
Trong phòng, Tiễn Diệp tựa ở đầu giường, một ngụm lại một ngụm mà nhả ra khói thuốc, giường rất nhỏ, vừa vặn đủ để giang rộng tứ chi, khăn trải giường màu lam thẫm hòa lẫn với chăn gối đồng màu, mặc dù đó là màu che dấu vết bẩn rất tốt nhưng Tiễn Diệp vẫn luôn giặt hàng ngày.
Ngẩng đầu, vết nứt trên trần nhà dường như lại dài ra, phân tâm một chút khiến Tiễn Diệp bị sặc khói thuốc, ho nhẹ hai tiếng rồi nhắm mắt lại.
Đã thật lâu rồi hắn không hút thuốc. Vẫn luôn cho rằng bản thân không nghiện thuốc lá, nhưng tối nay hắn phát hiện ra mình rất cần thứ này. Vốn tưởng chỉ cần vài điếu là được nhưng mãi cho đến khi chiếc gạt tàn màu trắng đã nhanh chóng chứa đầy những mẩu đầu lọc ngắn ngủn như một ngọn núi nhỏ thì hắn vẫn không có biện pháp dừng lại.
Gió lạnh từ song cửa sổ mở rộng vẫn không ngừng thổi vào, xen lẫn những giọt mưa ẩm ướt, mưa lớn như vậy e rằng giây tiếp theo sẽ là như trút nước.
Lại một lần nữa hắn đem điếu thuốc trong tay ném vào gạt tàn, sắc trắng thuần khiết nhất đã vương đầy tàn thuốc màu đen, nhìn qua thật xấu xí, hơn nữa trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc khiến cho người ta nghẹt thở, giống như buổi tối ngày hôm đó vậy.
Trong nháy mắt khi thân thể bị tiến vào, Tiễn Diệp bỗng nhiên rất muốn hút thuốc.
Tại thời điểm lần đầu tiên người đàn ông ấy nói chuyện với hắn thì trước đó hắn đã từng nhìn thấy y rồi.
Rất xa, đã từng gặp mặt qua, người đàn ông đó có ánh mắt đầy kiêu ngạo cùng cuồng vọng xa lạ, trong mắt ngoại trừ thứ y muốn thì tuyệt đối không chứa gì khác. Khi đó Tiễn Diệp đi theo bên mình một người khác, xem như là thủ hạ của người ta, mặc dù hắn chỉ là một người bị bắt lưu lại, không ai muốn liếc mắt đến hắn một cái, ngoại trừ thân thủ nhanh nhẹn cùng tư duy ưu tú, con người Tiễn Diệp này ... cái gì cũng không có.
Khi đó hắn cùng Cận Sĩ Triển cùng lắm cũng chỉ là hai người xa lạ lướt qua nhau mà thôi, cũng sẽ không nhận thức, thậm chí ngay cả cơ hội gặp thoáng qua cũng không có.
Hắn an tĩnh đứng ở nơi hẻo lánh đó, chờ đợi phân phó của người kia, mà Cận Sĩ Triển lại vì muốn cướp đoạt một người khác mà đến trước mặt hắn.
Buổi tối lần đầu tiên hắn trao đi thân thể mình, tựa như một thủ đoạn ma quỷ,giữa đống chăn bông dày trên chiếc giường thô ráp, bọn họ cùng nhau dây dưa, bốn phía một mảnh đen kịt, nhưng thân thể lại có thể tự tìm đến từng bộ vị mẫn cảm, có thể nói bọn họ chỉ cần thân thể là tốt rồi. Mặc dù hắn run rẩy rất lợi hại, bản thân lại không biết vì sao, hắn tưởng rằng chính mình sẽ không để ý, nhưng ngay cả việc việc nắm lấy chăn bông ở dưới cũng không có biện pháp. Người đàn ông đó không để ý đến, có lẽ căn bản là không phát hiện,  thứ y cần chỉ là phát tiết mà thôi. Tại địa phương buồn chán không có bất luận cái gì múa hát tiêu khiển, tìm một người phát tiết dục vọng như là thủ tục, đối với Tiễn Diệp mà nói sự khác biệt duy nhất có lẽ là lần này hắn chính là kẻ bị người khác đặt dưới thân, mà đối với người kia mà nói, không có bất kì sự khác biệt nào.
"Đem chân mở ra ... "
Thanh âm khàn khàn vì dục vọng cũng mang theo ngữ khí ra lệnh vô tình, đó là câu nói duy nhất của Cận Sĩ Triển với hắn trong buổi tối ngày hôm đó> Hô hấp nóng rực giống như sắp hòa tan làn da dao động trên người hắn, mà hắn không kịp có bất kì phản ứng gì, chân đã bị cứng nhắc giật lại, sau đó địa phương bí mật nhất ở hạ thân bị xuyên xỏ qua.
Giống như bị xé rách, hàm răng run lên, liều mạng cắn chặt, hắn ngay cả la hét cũng phát ra.
Toàn bộ quá trình từ khi nằm xuống đến lúc bị tiến vào không quá hai phút đồng hồ. Sau đó là đau đến vĩnh viễn không kết thúc.
Hai chân bị kéo ra đến độ lớn mất tự nhiên, thân thể dường như đã không phải là của chính mình, tựa như cũng bị xuyên thấu vậy, phía sau bị ma sát quá độ gần như tổn thương, ngay cả hít thở cũng đều là đau đớn, mồ hôi không ngừng rơi xuống, là lạnh lẽo ... là thống khổ.
Nhưng, chỉ có dục vọng, không hề có tình yêu.
Không có hôn môi, không có âu yếm, không có sự thoải mái tại thời điểm thống khổ nhất, Tiễn Diệp hiểu tất cả này đây đều là chân thật.
Đây là chính hắn lựa chọn, không phải sao?
Thanh âm va chạm càng ngày càng xa, cảm giác dịch thể màu trắng dần dần qua đi, bốn phía dường như chạm rãi an tĩnh trở lại, trong bóng đêm hắn tìm kiếm tiếng hô hấp của chính mình, muốn biết bản thân còn sống. Mãi đến khi hắn nghe được có người lờ mờ nói với hắn "Cậu không sao ... "
Trước mắt một mảnh chua xót cùng cay đắng, khi  thân thể bị trút vào dịch thể nóng bỏng, tuyên bố kết thúc, thân thể hắn đã như là từ trong nước vớt ra, lúc nam nhân rời khỏi, nhiệt dịch lại chảy ra từ hạ thân, hòa lẫn với máu ...
Tiễn Diệp nở nụ cười.
Tiếng cười khẩy của người đàn ông đó trong lúc nhất thời lại vang lên bên tai, không hề lưu luyến mà li khai, cũng không liếc mắt tới hắn một cái. Hơi thở dâm mị còn không có tán đi, nhưng độ ấm cuồng loạn lại trong nháy mắt đã nguội lạnh.
Một đêm kia, Tiễn Diệp nằm trên tinh dịch cùng máu của mình và người đàn ông đó, không ngừng tự nói với bản thân: Tiễn Diệp, mày cũng chỉ đến thế này mà thôi —
Thật ra, đó cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Trên tay truyền đến nhiệt độ nóng rực, Tiễn Diệp cau mày một chút, vô ý thức mà buông tay, đầu thuốc đã cháy hết rơi xuống khăn trải giường, nhanh chóng nhặt lên để lên bàn nhưng vẫn để lại dấu vết cháy rụi trên đó, Tiễn Diệp chợt thấy mất mát.
Ngơ ngác mà nhìn một hồi, Tiễn Diệp nhếch nhếch miệng, cuối cùng lộ ra một nụ cười tự giễu, đặt chiếc gạt tàn bằng sứ sang một bên, từ trên giường nhảy xuống, chân trần cảm nhận sự lạnh lẽo của sàn nhà.
Trong phòng tất cả đều là mùi khói thuốc, hắn không thích nhưng bởi vì chính mình là người khởi xướng nên cũng không có biện pháp, đi tới trước cửa sổ hít thở một chút không khí trong lành ngoài đó, phát hiện cảm giác ẩm ướt càng ngày càng mãnh liệt. Xem ra đêm nay trời nhất định sẽ lại đổ mưa.
Lẳng lặng mà đứng thật lâu bên cửa sổ, mãi cho đến khi giọt mưa đầu tiên đọng trên cửa kính Tiễn Diệp mới lấy lại tinh thần, tận lực đón lấy những giọt mưa từ trên trời rơi xuống ngày càng nhiều, mưa, thoáng cái đã tới rồi.
Mưa đánh vào trên lá cây, "xào xạc" rung động, lại đứng thêm một hồi, Tiễn Diệp đóng cửa sổ, kéo rèm xuống, trong phòng trở nên an tĩnh, từ phía hành lang bằng gỗ cũ kĩ chợt truyền đến tiếng động, Tiễn Diệp sửng sốt một chút, đi về phía cửa.
Đi xuống lầu, trong quán ngập tràn bóng tối, ánh đèn đường bên ngoài bởi vì ngày mưa mà trở nên mịt mờ, Tiễn Diệp đứng tại chỗ một lát, chiếc ô tô ở ngoài rời đi, ánh đèn phản chiếu một đạo bạch quang trên kính mắt của hắn.
Trên chiếc ghế dài cạnh cửa, thân ảnh cao lớn tựa như một pho tượng đang ngồi, trong bóng tối cặp mắt phảng phất như có thể thấu suốt hết thảy đang nhìn thẳng vào Tiễn Diệp. Nếu là người bình thường thì hẳn đã hét lên hoảng hốt rồi! Thế nhưng Tiễn Diệp, hắn đưa tay lên, dùng ngón giữa đẩy kính mắt một chút, tránh né ánh mắt đó.
Không cần phải phỏng đoán người đàn ông đó tại sao lại ở chỗ này, bởi vì chỉ cần y muốn, trên cơ bản không có gì là không làm được.
" Hết giờ mở cửa rồi."
Năm chữ, nếu như có thể tống cổ người kia đi thì tốt rồi, đáng tiếc ai cũng biết là không có khả năng.
Bóng người cười hai tiếng, thanh âm trầm thấp khiến người ta liên tưởng đến lồng ngực đang rung động cùng khóe miệng nhếch lên, nam nhân hai tay khoanh trước ngực, áo khoác ngoài tùy ý mở rộng, áo sơ mi màu trắng trong bóng đêm lộ ra vẻ ái muội bất minh, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ khêu gợi. Nhưng Tiễn Diệp sẽ không bị mê hoặc, bởi vì hắn biết trước mắt mình đích thị là một con sói đội lốt người.
"Ngay cả tôi cũng không tiếp sao?" Ánh sáng bên ngoài đột nhiên lóe lên một chút, khuôn mặt Cận Sĩ Triển hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn mang theo một tia nghiền ngẫm nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Tiễn Diệp không kịp nhìn thấy.
"Bánh mì còn sót lại đều bị ném vào thùng rác rồi, nếu muốn thì tự mình đi mà nhặt." Ngoại trừ mấy cái hắn bớt lại để ngày mai làm bữa sáng.
Cận Sĩ Triển thở dài một tiếng, " Tính khí của cậu so với trước đây nóng nảy hơn rất nhiều đấy!"
Tiễn Diệp tựa như vui đùa nhưng thật ra hắn cũng không có hay nói giỡn, hắn chẳng qua là ăn ngay nói thật, hắn có thể cùng bất kì kể nào giỡn chơi nhưng người đó tuyệt đối không phải là Cận Sĩ Triển.
"Anh muốn gì?"
Không cần nói thừa cũng không muốn nhiều lời, Tiễn Diệp hận không thể làm cho người đàn ông trước mắt lập tức biến mất. Hắn chán ghét cái loại ánh mắt nghiền ngẫm nghiên cứu này của Cận Sĩ Triển, giống như muốn từ trên người hắn đào ra tất cả bí mật, tuy rằng hắn đã là người cái gì cũng không có, nhưng hắn sợ người khác không biết rằng mình đã không còn bất kì giá trị nào.
Cận Sĩ Triển buông tay xuống, từ chiếc ghế dài đứng lên, thân thể cao lớn làm cho địa phương không tính là lớn này tăng thêm một cỗ áp lực vô hình, đi lên phía trước đối mặt với Tiễn Diệp, quan sát mỗi một biểu tình trên mặt hắn. Có một số người, trong bóng đêm có thể nhìn rõ hơn so với những người khác. Cận Sĩ Triển chính là một trong số đó.
Y ngửi thấy mùi khói thuốc trên người Tiễn Diệp, điều này khiến y cảm thấy có điểm hưng phấn. Hút thuốc, có lúc có thể để lộ tâm tình thật sự của một người.
"Sao? Có phải đang nhớ tôi, mới có một lúc ..." thanh âm trầm thấp đầy cám dỗ, nếu như là phụ nữ hoặc là người nào khác e rằng sẽ bị mê hoặc.
Nhưng Tiễn Diệp chỉ ngẩng đầu lạnh lùng mà nhìn Cận Sĩ Triển một cái, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng tươi cười đáng ghét trong mắt y. Sau khi ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Tiễn Diệp khẽ nhếch khóe miệng, dùng thanh âm so với bình thường còn thấp hơn một chút hỏi lại: "Vậy còn anh? Có thật là không nhớ tôi?"
Cẫn Sĩ Triển sửng sốt một chút, nhưng ngay lập tức điều chỉnh tâm tình, thuận theo Tiễn Diệp mà nói: "Đúng vậy, sau khi gặp mặt vẫn luôn một mực nhớ cậu ..." đây cũng là nói thật nhưng trong đó còn ẩn chứa một tầng thâm ý sâu xa mà chỉ có Cận Sĩ Triển mới hiểu.
Mắc ói! Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt, động tác theo thói quen này khiến Cận Sĩ Triển cau mày một chút.
"Anh hẳn là dùng phần lớn thời gian để nhớ xem tên tôi là gì phải không?"
Lời này vừa nói ra, Cận Sĩ Triển có cảm giác muốn cười bởi vì Tiễn Diệp đoán được rồi. Y đích thật là phải mất một chút thời gian mới nhớ được người này gọi là gì, thậm chí còn nghĩ rằng Tiễn Diệp hẳn là nên cảm thấy may mắn, bởi vì y chưa bao giờ nhớ được tên bạn giường, bạn giường? Tiễn Diệp hẳn là cũng tính đi ...
"Cậu khi đó nói ít hơn bây giờ ..." xuất phát từ mục đính khác, Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp mà nói.
"Khi đó anh cũng ít nói nhảm hơn bây giờ!" Tiễn Diệp lạnh lùng đáp trả một câu, mặt không chút thay đổi mà xoay người chuẩn bị lên lầu.
Cận Sĩ Triển ở phía sau bỗng nhiên hỏi: "Khi đó vì sao cậu lại muốn lên giường với tôi?"
Bước chân trên bậc thang đầu tiên chợt ngừng lại. Cận Sĩ Triển tiếp tục nói: "Đừng nói với tôi đó là mệnh lệnh của Niếp Phong Vũ, cậu là tự nguyện theo tôi lên giường, rốt cuộc thì cậu nghĩ như thế nào?"
Cúi đầu, Tiễn Diệp tự hỏi trong vài giây ngắn ngủi. "Bây giờ hỏi cái này có ý nghĩa sao?" Chẳng lẽ y đến chỉ là vì để hỏi chuyện này?
"Nếu như tôi nói là mình đến chỉ để hỏi về vấn đề này thì như thế nào?"
"Anh lại vô vị như thế ư?" Tiễn Diệp nhíu mày, quay đầu nhìn Cận Sĩ Triển. Y mỉm cười.
"Nếu như nói tôi chính là vô vị như vậy thì sao?"
Không, anh không vô vị. Nửa đêm canh ba ở chỗ này lãng phí thời gian với cái thứ này đối với hắn mới là vô vị nhất. Tiễn diệp bởi vì liên tục nói đến đề tài vô vị mà tâm lực tiều tụy.
"Nếu như nói ..." hắn bắt chước giọng điệu của Cận Sĩ Triển, mang theo nửa phần trêu đùa, mỉa mai mà nói: " Tôi chỉ là muốn làm thì sao?"
Cận Sĩ Triển cau mày một chút, lại nhanh chóng không để lại dấu vết mà giãn ra.
Tiễn Diệp tiếp tục nói: "Đàn ông đều có dục vọng mà, tôi chỉ là muốn tìm ai đó đến làm, chỉ cần có cái đó thì là ai cũng không có vấn đề gì."
Một câu nói đem Cận Sĩ Triển bỡn cợt giống như là kẻ không đáng một đồng, cũng đem Tiễn Diệp chính mình trở nên phóng đãng. Nhưng hắn không quan tâm.
"Cậu đang nói đùa?" Thanh âm đã tràn đầy nguy hiểm, Cận Sĩ Triển có cảm giác muốn bóp cổ Tiễn Diệp, y đã nhịn lâu rồi. Từ lần đầu tiên đến bây giờ, y thầm nghĩ muốn thấy bộ mặt thật của Tiễn Diệp, mà hiện tại kết quả này y thật là không ngờ đến.
Khuôn mặt thờ ơ kia, nam nhân bình thản giống như không có hô hấp, tựa hồ có một thanh âm tố cáo hắn không phải là cái dạng này!
"Ha ha!" Tiễn Diệp cười hai tiếng, hỏi: "Anh cảm thấy tôi là đang nói đùa sao?" Cười đến mức thập phần không đứng đắn.
Nhưng hắn thật sự là nói đùa, đau đớn khi bị xé rách kia, tiếng thét chói tai miễn cưỡng bị nuốt trở vào kia, ngay cả dục vọng cũng không có, làm sao mà một câu "Muốn làm" có thể giải thích. Nhưng Cận Sĩ Triển không biết, thời điểm mà bọn họ cùng một chỗ, chỉ có một người là phát tiết, đạt được khoái cảm trong sự thống khổ của một người khác.
Không ai tiếp tục nói nữa, trong bóng đêm hai người đối diện nhau, cả hai đều đang nói dối nhưng ánh mắt lại thản nhiên giống nhau. Có thứ gì đó nổi lên giữa bọn họ.
Vốn tưởng rằng Cận Sĩ Triển sẽ nổi giận đùng đùng mà ly khai, nhưng Tiễn Diệp đã dự đoán sai rồi. Cận Sĩ Triển chẳng những không rời đi, trái lại đi vào sau quầy hàng, y tới gần khiến cho Tiễn Diệp theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng lại phát hiện bản thân còn đứng trên cầu thang. Cánh tay bị nắm lấy, sau đó bị kéo vào một cái ôm ấp áp.
Tiễn Diệp nhíu mày, lúc thắt lưng bị ôm lấy thân thể hắn vô ý thức mà cứng ngắc lại, sau đó ngẩng đầu thì thấy được khuôn mặt Cận Sĩ Triển, mang theo nụ cười thâm sâu không đoán được.
"Nếu như tôi bây giờ cũng muốn làm thì sao?" Vừa hỏi, tay Cận Sĩ Triển đã bắt đầu vuốt ve thắt lưng Tiễn Diệp, vòng eo mảnh khảnh rất dễ dàng gợi ra ham muốn của người ta.
Tiễn Diệp xoay đầu ra chỗ khác, không hề giãy dụa, Cận Sĩ Triển cúi đầu muốn hôn hắn nhưng bị hắn tránh được.
"Làm sao?" Cận Sĩ Triển phát ra một câu nghi vấn.
Tiễn Diệp lại xoay đầu, khẽ đẩy mắt kính.
"Được ..."
Loại chuyện tình dục này đối với Tiễn Diệp cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.
Có người nói con gái sẽ vĩnh viễn không quên người đàn ông đầu tiên của mình, như vậy, người đàn ông đầu tiên của một tên con trai thì sao?
Tiễn Diệp muốn cười, hắn hiểu quen nếp là việc rất đáng sợ, mà khi hắn có thói quen bị một người đàn ông trên người mình áp đảo mà giữa hai người lại không hề có thứ gọi là tình yêu ... không muốn tiếp tục nghĩ thêm nữa, Tiễn Diệp cảm thấy việc tìm tình yêu trên người hắn cùng Cận Sĩ Triển quả thực là "Thiên Phương dạ đàm".
("Thiên phương dạ đàm" là ám chỉ câu chuyện cổ "Nghìn lẻ một đêm". Thiên Phương trong tiếng Trung là để chỉ các nước A rập cổ. Ở đây "Thiên phương dạ đàm" được dung để ví von với chuyện hoang đường, không có thật)
Cầu thang bằng gỗ bị đè ép phát ra thanh âm nặng nề, Tiễn Diệp vào phòng, trực tiếp đi tới bên giường, phía sau hắn Cận Sĩ Triển chậm rãi tiến vào, đồng thời quan sát bốn phía một chút, phòng rất nhỏ, cũng rất cũ, ngoài trừ những vật dụng cần thiết ra thì ngay cả một thứ đồ trang trí cũng không có, ưu điểm duy nhất chỉ có thể nói là đơn giản sạch sẽ, loại cảm giác này làm cho y lại liên tưởng đến Tiễn Diệp, y nhíu nhíu mày.
"Bây giờ bắt đầu sao?" Tiễn Diệp xoay người, một tay cởi cúc áo trên người, lạnh lùng hỏi.

Đệ lục chương

Cận Sĩ Triển mạnh mẽ cau mày một cái, chuyện này đáng lẽ phải nhiệt tình hơn một chút mới đúng, thế nhưng bộ dạng Tiễn Diệp bây giờ hoàn toàn giống như bị người ta ép buộc vậy! Vấn đề là y có ép buộc hắn sao?
Nghĩ nghĩ, cúc áo sơ mi của Tiễn Diệp đã cởi hết, làn da trắng xanh, vòng eo như ẩn như hiện, thắt lưng mảnh khảnh, thân thể hắn hiện ra có chút đơn bạc, thế nhưng không khó phát hiện thân thể Tiễn Diệp mặc dù không có cơ bắp nhưng đường cong trên đó cũng không chút nào, dù sao trước đây cũng rèn luyện qua. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, Cận Sĩ Triển nhớ tới tình hình buổi tối ngày hôm đó Tiễn Diệp đem y áp đảo trên mặt đất, y biết Tiễn Diệp khí lực không nhỏ, như vậy nếu không phải Tiễn Diệp tự nguyện, phải chăng khả năng áp đảo hắn của y sẽ nhỏ hơn một phần?

"Soạt ~" một tiếng, Tiễn Diệp cởi áo sơ mi ném xuống mặt đất, động tác vô cùng tiêu sái, vẻ mặt càng tiêu sái hơn, phảng phất giống như tiếp sau đó phải cùng người ta quyết một trận tử chiến.
Cậu ta đem làm tình biến thành ra trận sao? Cận Sĩ Triển nghĩ thầm, đi tới trước mặt Tiễn Diệp hỏi: "Cậu là muốn cùng tôi làm tình hay muốn đánh nhau?"
Tiễn Diệp mặt không chút thay đổi, hai tay dừng lại trên quần, "Không có tâm tình? Vậy không làm nữa ..." nói xong định buông tay thì bị Cận Sĩ Triển chặn ngang, ôm lấy.
Có điểm đau. Hắn nhíu mày một chút.
"Cậu không phải là cố ý muốn tôi ghét bỏ mà ly khai đấy chứ? Sao?" Kề sát bên tai Tiễn Diệp, dụng ý xấu xa mà ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, Cận Sĩ Triển một bộ tán tỉnh đàn ông, nhưng nếu phải xem tâm tình thì tâm tình y hiện tại dường như không tồi.
Tiễn Diệp không nói gì, giật cánh tay đang bị nắm ra, "Buông ra."
Cận Sĩ Triển không có lý do gì phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, không những không buông ra, trái lại còn kéo lấy bàn tay vừa thon dài lại vừa trắng đến dọa người kia đưa đến bên miệng, liếm lòng bàn tay một chút. Vết sẹo dữ tợn cắt ngang lòng bàn tay tuyệt đối không phải là thứ có thể làm tăng mị lực nhưng Cận Sĩ Triển lại cảm thấy có điểm kích thích.
Nếu như có thể vạch vết thương này ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì, nhất định sẽ rất thỏa mãn ...
Nhịn xuống mong muốn rút tay về, Tiễn Diệp mặt không biến sắc mà nói rõ ràng từng từ, "Tôi vừa nãy đi WC không rửa tay."
Người nào đó tạm dừng một giây, đôi môi dời khỏi cổ tay mảnh khảnh, có chút tự tiếu phi tiếu mà nhìn Tiễn Diệp, "Phương pháp tăng thêm tình thú của cậu thật không tồi, tôi càng ngày càng hưng phấn đấy."
Tiễn Diệp biết, người đàn ông này cũng chán ghét hắn!
Không sai! Bọn họ chính là muốn làm đối phương chán ghét, xem ai chịu không nổi trước mà ly khai!
"Làm sao mà cậu lại trở nên gầy như vậy –" Cận Sĩ Triển bắt đầu tinh tế quan sát cơ thể trước mặt, từ cái cổ chậm rãi đi xuống, y bỗng nhớ tời thời điểm bọn họ cùng nhau trên giường trước đây, y chưa từng nhìn kĩ thân thể Tiễn Diệp, nghĩ một chút, y vô thức nói: "Cậu trước kia ..."
Tiễn Diệp bất thình lình đẩy y ra, Cận Sĩ Triển không phòng bị ngã vào trên giường, giây tiếp theo Tiễn Diệp bắt đầu áp sát, đầu gối nửa quỳ ở hai bên sườn y, sắc mặt không tốt lắm.
"Không được nhắc lại chuyện trước kia, không thì cút đi!"
Cận Sĩ Triển nâng nửa người trên lên, một tay hất tóc trước trán về phía sau, cười cười, "Chỉ có những lúc như thế này mới có thể thấy được biểu cảm bình thường một chút của cậu."
Tiễn Diệp nheo mắt lại, đưa tay kéo cổ áo khoác của Cận Sĩ Triển, "Có làm hay không đây?"
"Đương nhiên!" Đều là loại người không tiết tháo, lại không phải là lúc giải quyết vấn đề sinh lý, tình dục chẳng qua là một loại tiêu khiển. Cận Sĩ Triển vươn một tay cởi bỏ chiếc cúc duy nhất trên quần Tiễn Diệp, mơ hồ có thể thấy được quần trong màu xám nhạt, trong lòng hừ lạnh một tiếng, đúng là người không hề có tình thú.
"Giúp tôi cởi." Mệnh lệnh hay khẩn cầu, căn bản phân không rõ.
Quần còn ở đầu gối, đã vài giây rồi mà Tiễn Diệp vẫn không nhúc nhích giống như  đang lo lắng cái gì đó, cuối cùng cúi xuống, một tay cởi cúc áo Cận Sĩ Triển.
Biểu tình cứ như là đang tiến hành phẫu thuật vậy.
So với khi Cận Sĩ Triển thoát y phục của hắn thì hắn thoát y phục của y có phần tốn công hơn,Tiễn Diệp trên người chỉ còn một cái quần vài giây sau sau đã bị lột chỉ còn quần lót, mà Cận Sĩ Triển chỉ vừa mới cởi áo khoác mà thôi. Quần áo hiệu Dior Homme cao cấp bị ném tới trên mặt đất đối với Tiễn Diệp mà nói cũng không khác gì giẻ lau.
Tiếp theo là áo sơ mi, áo sơ mi màu trắng bó sát người hầu như không thấy nếp nhăn, thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể, Tiễn Diệp bị mấy cái cúc ở trên làm khó, nhếch miệng một cái, vươn tay còn lại ra cùng cởi.
Cận Sĩ Triển rất hưởng thụ, trực tiếp nhìn chằm chằm chủ nhân của đôi tay, góc độ này lại càng làm cho khuôn mặt Tiễn Diệp có phần sắc sảo hơn, không tính là anh tuấn, chỉ có thể nói là thanh tú.
Luận về tướng mạo, Tiễn Diệp so ra đúng là thua kém Cận Sĩ Triển.
Áo sơ mi cuối cùng cũng được cởi ra, khuôn ngực rắn chắc cùng cơ bụng hoàn mỹ của Cận Sĩ Triển bại lộ trong không khí, áo sơ mi còn khoác trên cánh tay, Cận Sĩ Triển giương giương khóe miệng nhìn xem Tiễn Diệp bước tiếp theo sẽ làm như thế nào.
Lần này, Tiễn Diệp tựa hồ như thực sự do dự một chút, nhưng mà chỉ vẻn vẹn một chút mà thôi. Hơi giật giật, đầu tiên hắn đá rơi quần của chính mình, sau đó chìa tay tháo dây lưng Cận Sĩ Triển, vừa nhìn chiếc thắt lưng đắt tiền một cái cũng không biết làm thế nào để cởi ra, tìm tòi một phút đồng hồ mới cởi được. Tiếp theo là khóa quần ...
Khóe miệng Tiễn Diệp thẳng tắp không động, nhìn theo phần vải màu đen chậm rãi lộ ra theo tay mình, hắn không nói gì.
Cái gì cũng không làm, cho dù chỉ là đứng yên như vậy, kích thước cũng đủ làm người khác kinh ngạc. Biểu cảm "hoàn mỹ" của Tiễn Diệp bắt đầu có một tia buông lỏng, trên thân người đàn ông này có huyết thống của trâu sao?
Cận Sĩ Triển đúng là có một phần tư hỗn huyết.
"Cậu nhìn chằm chằm vào nó, tôi sẽ cho là cậu đang khen ngợi đấy." Thanh âm chế nhạo thoát ra, Cận sĩ Triển rất tán thưởng vẻ mặt hiện tại của Tiễn Diệp.
"Tôi tưởng là cậu đang hồi tưởng ..."
Trên tay dùng lực một chút, quần Cận Sĩ Triển bị kéo xuống, làm bạn với chiếc áo khoác ở trên mặt đất. Bây giờ, hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân đi!
Tiễn Diệp nhìn Cận Sĩ Triển, Cận Sĩ Triển cũng đang nhìn hắn, hai người giống như đang chờ đợi lần cuối trước khi tuyên chiến vậy, chẳng qua biểu tình của người kia càng thêm ung dung, phảng phất như đang chờ đợi một hồi tiêu khiển.
Một lúc lâu sau — Tiễn Diệp chìa tay định tháo kính thì bị Cận Sĩ Triển ngăn lại.
"Cứ đeo là tốt rồi." Y nói, đồng thời ngồi dậy ôm lấy Tiễn Diệp, bởi vì tư thế của hai người, y vừa vặn ôm lấy cái mông của Tiễn Diệp, cảm giác được thân thể hắn cũng là băng lãnh, hoàn toàn tương phản với độ ấm trên người mình.
Thân thể đột nhiên dao động một chút, Tiễn Diệp vô thức đem tay đặt trên vai Cận Sĩ Triển, sau đó bị người kia dùng lực một chút, hai người cùng nhau ngã xuống giường, hắn ở trên, Cận Sĩ Triển ở dưới.
Tâm tư, không chịu kiểm soát mà nhảy lên một cái. Vết thương trên người lại nhức nhối.
"Giường này quá nhỏ!" Cận Sĩ Triển cau mày oán  giận. Thân cao một mét chín, hai chân hắn đều phải duỗi ra bên ngoài.
Tiễn Diệp đang nằm sấp trên người y ngồi dậy, nâng nâng kính mắt, "Chê không vừa thì cút." Tay đặt trên ngực Cận Sĩ Triển, khống chế như thế nào cũng hiểu được có chút mất tự nhiên.
Không để tâm đến lời hắn nói, Cận Sĩ Triển cười lộ ra hàm răng sáng bóng, một tay từ phía sau vươn vào quần trong của Tiễn Diệp mà vuốt ve, hỏi: "Có thể bắt đầu rồi chứ?"
Gắng sức nhắm mắt một cái, Tiễn Diệp nhịn xuống cảm giác  ghê sợ khi cái mông bị xoa nắn, bàn tay vươn tới quần trong của Cận Sĩ Triển ... không tiếng động mà trả lời.
"Tôi có thể gọi cậu là Tiểu Diệp không?" Cận Sĩ Triển đột nhiên hỏi.
Suy nghĩ một chút, Tiễn Diệp lạnh nhạt mà nói một câu: "Tùy anh." Bởi vì cúi đầu, hắn không thấy trong mắt Cận Sĩ Triển có một tia phức tạp cùng tính toán.
Trên thực tế, Tiễn Diệp căn bản là không làm tình. Ngay từ đầu trong lúc đó đều là Cận Sĩ Triển tại trên người hắn liếm hôn, rồi lại cắn, cũng khoảng hai phút, hắn tách hai chân ngồi ở trên bụng Cận Sĩ Triển, diện vô biểu tình hỏi: " Muốn đi vào sao?" Nói xong không hề ngượng ngùng mà sờ mó đỉnh của cái ấy trên mông hắn, vừa thô lại vừa cứng, tản ra nhiệt khí.
Cận Sĩ Triển từ trong ngực Tiễn Diệp ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: " Cậu sao lại lại sốt ruột như thế?"
Thân thể Tiễn Diệp, vẫn không tồi, mặc dù có chút gầy, nhưng sờ lên vẫn rất có cảm giác, cảm thấy địa phương lạnh lẽo chậm rãi bị làm nóng, đúng là một quá trình không tệ.
Thứ gì đó gần như đã bị quên lãng lại lần nữa quay trở về.
"Chẳng qua chỉ là cắm vào vài cái, anh phải đợi đến khi nào? Tôi còn muốn đi ngủ." Tiễn Diệp có phần không kiên nhẫn mà nói.
Đối với tên đàn ông đã hưng phấn lên mà nói, đây không thể nghi ngờ quả là một loại châm biếm.
"Tôi thực sự không làm cho cậu dậy nổi một chút hứng thú?" Nhìn thoáng qua thứ gì đó nằm yên giữa hai chân Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển thiêu mi một chút, "Cậu có phải cậu bị bất lực không?"
Tiễn Diệp giương cao khóe miệng một cái, "Cũng không phải tôi thượng anh, tôi được hay không được anh quản làm gì?"
Trong lời nói bắt đầu mang theo sự châm chọc, Cận Sĩ Triển cảm thấy mình lại hưng phấn, Tiễn Diệp như vậy mới làm cho y có loại ý nghĩ muốn tiếp tục dục vọng, y thậm chí bắt đầu hoài nghi chân chính Tiễn Diệp là bộ dáng gì.
"Nếu muốn đi vào, dù sao cũng làm chút điểm tiền hí chứ!" Nói xong đem Tiễn Diệp đẩy về phía sau một chút, hơi tách chân ra, Cận Sĩ Triển cười đến mức mê hoặc, trong miệng phun ra thanh âm khàn khàn gợi cảm, "Giúp tôi làm."
Cho dù là người ngốc cũng biết y có ý tứ gì! Tiễn Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua cái đã cao cao nhếch lên kia, trong nháy mắt mâu thuẫn, cho dù trong lúc ấy, hắn cũng không bị yêu cầu làm loại sự tình này! Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cận Sĩ Triển, đối phương dùng một loại ánh mắt khó có thể nói thành lời mà nhìn hắn, không biết tại sao, Tiễn Diệp cúi cầu, chậm rãi để sát vào, từ từ đem phần đỉnh ngậm vào ...
"Ah ..." Cận Sĩ Triển thoái mái rên rỉ một tiếng, khoang miệng ấm áp mang đến cảm giác tuyệt vời, cho dù là lúc nào cũng đều khiến cho người ta không thể chống cự. Nhưng hưởng thụ trên thị giác cũng khiến người ta ngây ngất ...
Tiễn Diệp cau mày, nhất thời tạm ngừng, bởi vì hắn muốn nôn. Mãi cho đến khi Cận Sĩ Triển vỗ vỗ cái ót của hắn ra hiệu tiếp tục, hắn đành nhẫn xuống sự khó chịu về tinh thần cùng sinh lý mà đem thứ trong miệng nuốt vào một chút.
Động tác dâm loạn mà lại khiến người ta điên cuồng.
Một kẻ tại thiên đường, một người tại địa ngục. Mà Tiễn Diệp biết, hắn vĩnh viễn đều là người tại địa ngục.
Khi yết hầu bị phần đỉnh chạm vào, hắn đang suy nghĩ, người đó ("người đó" ý chỉ Nguyên Chiến Dã, thỉnh tham khảo thêm "Chiến lật chi hoa") ... có thể hay không cũng vì nam nhân làm loại sự tình này? Loại chuyện không có một chút thích thú này, sẽ có người cam tâm tình nguyện vì kẻ khác làm sao?
"Cậu đang nghĩ cái gì?" Nhận thấy hắn phân tâm, Cận Sĩ Triển dùng đầu ngón tay miết miết sợi tóc đen nhánh của Tiễn Diệp.
Không trả lời, cũng không có cách nào trả lời. Tiễn Diệp khổ sở mà giật giật, muốn vì chính mình mà tìm một tư thế bớt khó chịu. Dù rằng rất khó.
Cận Sĩ Triển gần như cười khẩy mà nói: " Tôi thật không nghĩ tới cậu sẽ làm được cái việc này ... Tiểu Diệp ..."
Một tiếng "Tiểu Diệp", đúng là sự mỉa mai lớn nhất đối với Tiễn Diệp.
Ngậm nơi đó của đàn ông, cũng chẳng phải chuyện mà ai cũng am hiểu. Tiễn Diệp càng không có kinh nghiệm, nhưng Cận Sĩ Triển vẫn phóng ra trong miệng hắn. Phải nói là một giây trước khi phóng thích y đã rút ra khỏi miệng Tiễn Diệp, như vậy với y mà nói cũng coi như là hành động nhân từ rồi, Tiễn Diệp cũng chẳng hề cảm kích, bởi vì y bắn tại trên mặt hắn.
Môi dính một ít dịch thể màu trắng, còn có trên mặt, trên mũi, còn có kính mắt ... Tiễn Diệp dường như minh bạch vì sao vừa rồi Cận Sĩ Triển lại không cho hắn tháo kính ra.
Bỏ kính xuống, Tiễn Diệp lấy tay lau lau môi một chút, hoàn hảo không có đi vào bên trong, bởi vì hắn không dám cam đoan chính mình có thể mặt không đổi sắc mà ăn thứ đó của một người đàn ông.
Người vừa phát tiết tâm tình không tồi, khí quan vừa mới phóng thích lại vẫn tiếp tục rất có tinh thần. Cận Sĩ Triển nâng cằm Tiên Diệp lên, ngón tay cái vuốt ve trên đôi môi mím chặt.
"Có đúng hay không tôi làm cho cậu bị ám ảnh khi cùng người khác làm tình?" Y hỏi.
Tiễn Diệp nhìn y, sau đó cười cười trào phúng.
"Ai biết được?"
Không thừa nhận cũng không phủ nhận, như thế với Cận Sĩ Triển mà nói chính là thừa nhận. Y cảm thấy Tiễn Diệp đang ra oai với mình, đang chế giễu mình khi đối mặt với một người có ảm ảnh với mình mà có thể ngạnh lên, loại hành vi này không khác gì cầm thú!
Nói như vậy ...
Ôm lấy thắt lưng Tiễn Diệp, một tay đem hắn kéo vào trong ngực mình, hai thân thể kề sát không có một kẽ hở, hơi thở của Cận Sĩ Triển đều phun ra trên mặt Tiễn Diệp. Loại cảm giác này khiến cho Tiễn Diệp có phần không thích ứng nổi, đưa tay đẩy ngực Cận Sĩ Triển ra muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng đối phương lại chế trụ thắt lưng của hắn, ấn ấn cái ót của hắn. Có loại cảm giác không tốt.
"Cậu thật khô khan ..."
"Hôn môi chứ!"
Chưa cho hắn cơ hội chần chừ cùng cự tuyệt, Cận Sĩ Triển trực tiếp hôn lên môi Tiễn Diệp. Y biết Tiễn Diệp nhất định sẽ từ chối, bởi vì có từ chối mới chân chính là Tiễn Diệp. Y chẳng qua muốn xác nhận một chút xem có cần phải tiếp tục đi xuống nữa hay không.
Quả nhiên, Tiễn Diệp bắt đầu giãy dụa, gần như đem hết toàn lực chỉ để giãy dụa. Tiếc là, hắn tránh không được Cận Sĩ Triển. Bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, thân thể động đậy liên tục cũng không có biện pháp di chuyển.
Cận Sĩ Triển vui mừng mà cười ở trong lòng. Mãi cho đến khi ngực bị hung hăng véo một cái, tiếu ý kia mới bị thu lại.
Tiễn Diệp, khí lực thực sự rất lớn.
Mà Tiễn Diệp, hắn thực sự rất sợ cùng Cận Sĩ Triển tiếp xúc. Hắn thà rằng giống như trước đây bị đối xử thô bạo cũng không muốn một chút dịu dàng của người đàn ông này ...
Hắn kỳ thật đúng là rất sợ.
Khi Tiễn Diệp sinh ra là vào một buổi chiều oi bức. Một năm kia, cái nóng của cả tám tháng làm cho người ta có loại cảm giác nghẹt thở, ánh dương chiếu xuống, da dẻ đều như bị thiêu đốt.
Sau đó, trời mưa. Khiến cho người ta trở tay không kịp.
Trận mưa cuối cùng của mùa hè năm đó, mưa như trút nước.
Lá cây bị đánh rớt đầy rẫy thương tích, bị dìm xuống giữa dòng nước mưa.
Tiễn Diệp có một người anh trai, bọn họ mang họ khác nhau, nhưng như thế mà nói với hắn cũng không trọng yếu. Hắn biết chính mình có một người cha tài giỏi, một người mẹ dịu dàng, còn có, người anh trai hắn yêu quý nhất, một người đàn ông rất tuyệt vời.
Từ ngày sinh ra trở đi, hắn vẫn luôn rất thích đôi tay ôn nhu của anh trai. Đầu tiên là cẩn thận mà ôm hắn chơi đùa trong phòng, sau đó là dịu dàng nắm tay hắn chậm rãi tản bộ ven đường, về sau lại là xoa đầu hắn đối hắn mỉm cười, anh nói: "Tiểu Diệp, em đã lớn rồi ..."
Khi đó, Tiễn Diệp mới tin tưởng bản thân đã thật sự trưởng thành. Năm ấy, Tiễn Diệp mười sáu tuổi.
Sau đó, anh nói cho Tiễn Diệp mình còn có một người em trai khác, lớn hơn Tiễn Diệp vài tuổi.
Tiễn Diệp không nói gì, chỉ khẽ đẩy kính mắt trên mũi, anh tiếp tục nói, đó là một nam sinh rất tuấn tú, rất có cá tính, tuy rằng tính cách có phần cuồng vọng, thế nhưng ... thực sự rất ... sau một trận trầm mặc, nhận thấy đi nói chuyện này với Tiễn Diệp xem ra đều là nói chuyện viển vông.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy loại vẻ mặt này của người đó. Rất xa lạ, ít nhất, khi ở cùng hắn thì không có.
Hắn hỏi: "Anh nhớ anh ấy?"
Anh mỉm cười, với tay qua xoa xoa đầu hắn, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
"Em cũng là em trai của anh."
Khoảnh khắc kia, Tiễn Diệp vẫn có chút cảm giác tốt đẹp, chí ít, anh trai hiện tại đang ở bên cạnh hắn.
Mãi cho đến một ngày, thi thể của anh bị ném tới trước mặt hắn, ngoại trừ máu dính đầy trên y phục, người kia cơ hồ đã không còn máu để có thể chảy nữa.
Cơ thể lạnh buốt, một tia hô hấp cũng không có ...
Trong nháy mắt, thế giới của hắn sụp đổ.
Ngay cả nước mắt chảy ra lúc nào cũng không biết, khóc, đã không có cách nào bày tỏ tình cảm nữa rồi.
Thiếu niên tiễn anh trai trở về lạnh lùng nhìn hắn, trên người y dính đầy máu của anh ấy, ngay cả trên mặt cũng có, thậm chí có thể mơ hồ nhận ra vết sẹo, người đó nói với hắn: "Tôi chờ cậu đến báo thù."
Ngẩng đầu, mí mắt khẽ giật, nước mắt rơi xuống, ánh mắt mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng một chút, Tiễn Diệp rốt cục cũng thấy rõ người đàn ông đó, người đàn ông dính đầy máu của anh trai hắn ...
"Anh là ai?"
Nam nhân nói: "Tôi là ..."

Đệ thất chương

"Sao lại khóc?"
Bên tai truyền đến một thanh âm, tựa hồ như rất xa. Ngực một hồi khó chịu, Tiễn Diệp nhăn mi, mới cảm thấy hơi thanh tỉnh một chút, cũng cảm giác được sự ướt át nơi khóe mắt.
Hắn — khóc?
Mở mắt ra, đỉnh đầu là một mảng tăm tối, cảm thấy có người đang áp ở trên người hắn, còn có thể thấy tiếu ý rất sâu nơi khóe mắt đối phương.
"Thoải mái đến phát khóc sao? Hả?"
Tiễn Diệp chớp mắt một cái, loại khoảng cách này, hắn thấy rõ khuôn mặt kia ở trước mặt, hai mắt nguyên bản vốn ướt át một lần nữa trở lên lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ còn nghe được tiếng mưa, nhỏ nhỏ vụn vụn.

"Thật là — hiếm khi thấy cậu có loại vẻ mặt này, làm sao lại thay đổi trở lại rồi?" ngữ khí của Cận Sĩ Triển rất là bất mãn.
Thay đổi? Hắn có thay đổi sao? Hắn trước đây vốn là như thế này a —
Nhíu mi một chút, sắc mặt Tiễn Diệp trở nên có phần khó coi, đưa tay đẩy đẩy thân người phía trên nhưng lại không tạo ra bao nhiêu khí lực.
"Đi ra ngoài!"
Thân thể Cận Sĩ Triển hơi hơi chuyển động một chút, kéo theo bộ phận còn đang ở trong người hắn, Tiễn Diệp cắn môi nhịn không phát ra thanh âm, phần eo nổi lên một trận mỏi nhừ tê dại.
Cúi đầu mà cười vang lên mang theo thanh âm khàn khàn đặc biệt sau khi làm chuyện đó, Cận Sĩ Triển không những không rút ra mà còn đỉnh về phía trước một chút.
Thân thể bị thúc ép về phía sau chuyển động một cái, Tiễn Diệp kêu lên một tiếng đau đớn, hận không thể cắn cái người đang ở trên hắn một ngụm.
"Lại tới một lần nữa được không? Cậu vừa rồi không có bắn –"
"Không cần anh hao tâm, bây giờ lập tức rời đi để cho tôi còn ngủ ngon một giấc là được." Tiễn Diệp lần thứ hai thấp giọng quát: "Mau đi ra!" Đã làm rồi còn muốn thế nào?
"Cậu kiên quyết không dậy nổi?" Cận Sĩ Triển cầm tay hắn cố định cạnh gối, bộ dáng nhất định phải hỏi cho tới cùng.
Tiễn Diệp chợt cười nhạt một tiếng, "Không phải bất luận kẻ nào để cho thứ gì đó loạn thất bát tao của kẻ khác tiến vào thì đều phải có cảm giác."
Những lời này, ai cũng có thể nghe ra vấn đề trong đó.
"Cậu là nói –" Cận Sĩ Triển nheo mắt, trong ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm, "Cái đó của tôi là thứ loạn thất bát tao gì đó?"
Trả lời y chính là sự trầm mặc cùng nụ cười mỉa mai của Tiễn Diệp.
Cận Sĩ Triển rất chán ghét biểu tình cùng nhãn thần này của Tiễn Diệp, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không đáng kể, dù cho hiện tại bị một người nam nhân tiến nhập, đem thứ gì đó không thuộc về hắn để lại trong cơ thể hắn. Loại tình hình này khiến cho Cận Sĩ Triển cảm thấy hắn làm hết thảy đều không có ý nghĩa, thậm chí trong mắt Tiễn Diệp căn bản chỉ là một câu chuyện cười.
Hay là, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Cận Sĩ Triển hiểu ra ngay từ đầu Tiễn Diệp đã dự định đem y đuổi đi như thế này.
Tích cự trốn tránh cùng phản kháng, không bằng ứng phó tiêu cực.
Nếu quả thật là như thế thì y không thể không bội phục tâm tư cùng — lực kiềm chế củaTiễn Diệp.
Vung lên khóe miệng, Cận Sĩ Triển cúi đầu, hôn vào mặt Tiễn Diệp một cái. Rất nhẹ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đây là một động tác cực kỳ thân mật.
Tiễn Diệp nhướng mắt, có một tia khó hiểu. Lại phát điên cái gì?
"Hừ hừ ~ lần trước không có cảm giác cũng không sao cả, lần này — tôi sẻ cho cậu cảm nhận một chút cái gì gọi là sảng khoái cực lạc!" Nói, Cận Sĩ Triển hôn trụ môi Tiễn Diệp, y thích nhìn Tiễn Diệp phản kháng.
"Ah — " Tiễn Diệp nhướn mi. Thân thể bị tiến vào, là sự thống khổ trên thân thể, hắn vẫn có thể chịu đựng. Nhưng môi bị cắn, cũng như là trong ngực có tư tưởng bài xích, hắn quay đầu muốn trốn tránh Cận Sĩ Triển đang hôn như xâm lược.
Không để cho hắn thực hiện được,  Cận Sĩ Triển nắm lấy cằm của hắn, hai đôi môi giao triền với nhau không ngừng thay đổi góc độ, y bắt đầu chậm rãi di động phần eo, thắt lưng rắn chắc hoàn toàn không tính là thô, nhìn nghiêng lại càng bằng phẳng, nhưng vẫn có lực mà bắt đầu luật động. Thứ gì đó vừa nãy để lại trong thân thể Tiễn Diệp lúc này lại phát huy tác dụng.
Ngực bắt đầu khó chịu, chỉ dùng mũi hít thở đã có chút theo không kịp, hạ thân bắt đầu bị xỏ xuyên qua, thân thể Tiễn Diệp theo bản năng mà muốn khép hai chân vào nhưng lại kẹp chặt lấy thắt lưng Cận Sĩ Triển, hai người dán vào nhau càng thêm chặt chẽ.
"Làm tốt lắm!" Vào lúc như thế này, chung quy nam nhân cũng không keo kiệt lời khen ngợi.
Mắt Tiễn Diệp đều đỏ, tức giận! Trong nháy mắt nhận được không khí kia, cảm giác khác lạ cũng cùng nhau tiến vào thân thể, đó là thứ mà Tiễn Diệp không quen, cũng là thứ hắn sợ hãi.
Tâm có thể khống chế, nhưng thân thể lại có khả năng thoát ly ý thức.
Cận Sĩ Triển không hề một mực va chạm mà là khai phá thân thể Tiễn Diệp một cách nhịp  nhàng có mục đích, đồng thời cảm thụ tư vị được dũng đạo ấm nóng bao vây, vuốt ve mỗi một tấc thân thể Tiễn Diệp, tìm kiến địa phương sẽ làm hắn run rẩy, đây là một chuyện rất thú vị, mỗi khi hắn khẽ niết thắt lưng mảnh khảnh kia, trên tay không chỉ cảm nhận được xúc cảm tốt đẹp của làn da mà còn có thể cảm giác được sự run rẩy của Tiễn Diệp.
Bốn phía ngập tràn thanh âm va chạm, cơ hồ còn nhanh hơn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, thanh âm dịch thể bị khuấy đảo dâm loạn rối tinh rối mù, tiếng thở dốc đứt quãng nhưng vẫn đang bị kiềm nén.
"Chết tiệt!" Tiễn Diệp cuối cùng nhịn không được mắng một câu, không tình nguyện.
Tâm tình Cận Sĩ Triển rất tốt. Y phát hiện, đả kích Tiễn Diệp còn lâu mới thú vị bằng chinh phục hắn.
Khi người nam nhân hờ hững tựa như nước này tại bên người ngươi cầu xin tha thứ — nghĩ tới đây, nhịp điệu hô hấp của Cận Sĩ Triển bắt đầu tăng nhanh, hai tay nắm lấy thắt lưng Tiễn Diệp, đâm mạnh về phía trước.
"Ách!" Tiễn Diệp gắng gượng cắn răng, mười đầu ngón tay bấu chặt vai Cận Sĩ Triển, trước mắt một mảng mông lung.
Bàn tay bị thương có phần đau nhưng lại bị cảm giác xa lạ đè ép xuống dưới.
Cận Sĩ Triển cúi người tiến đến cắn cắn bên tai hắn, hô hấp nặng nề nóng bỏng khiến hai lỗ tai hắn phiếm hồng, ôm lấy hắn.
Cái đó của Tiễn Diệp bị đặt giữa hai người, hai thứ ma sát qua lại cùng đè áp cọ sát, nếu mà còn không có cảm giác thì thực sự là bị bất lực.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn yếu ớt bị lộ ra một chút từ đôi môi đã mau bị cắn chặt của Tiễn Diệp, rất nhẹ, nhưng nếu tỉ mỉ mà nghe thì thậm chí còn có thể nghe thấy một tia nghẹn ngào, Cận Sĩ Triển thoáng cái đạt tới cao trào dục vọng.
"Đừng kìm nén, kêu ra đi! Để tôi khiến cho cậu vui vẻ!" Động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, dù cho lực đạo vẫn còn nhịp nhàng, nhưng toàn bộ đều do thân thể làm chủ rồi.
Tiễn Diệp trừng y một cái, không có kìm nén nữa, hắn hé miệng, hung hăng, hung hăng, hung hăng mà cắn vào bả vai Cận Sĩ Triển.
Khi lần thứ hai bị bắn thứ ẩm ướt trong cơ thể, trong đầu Tiễn Diệp trống rỗng. Loại cảm giác cao triều này, bất luận kẻ nào cũng không chống cự lại được, một khắc kia, hắn muốn quên đi tất cả mà chuyên tâm thể hội cái loại cảm giác ý thức tách rời thân thể này, chỉ có vài giây, nhưng cũng đủ rồi.
Hắn cảm giác được sự dấp dính ở dưới bụng, không chỉ do nguyên nhân là mồ hôi. Thân thể cùng thân thể ma sát trong lúc đó, hình như lúc nào cũng nhắc nhở hắn chuyện vừa phát sinh. Ngay cả Tiễn Diệp, lúc này cũng hiểu được chính mình có chút đáng ghê tởm.
Lần này, Cận Sĩ Triển không mảy may do dự mà rời khỏi thân thể hắn. Trong nháy mắt từ trên người hắn ly khai, mỗi cỗ khí lạnh khiến Tiễn Diệp nổi gai ốc toàn thân, hắn cho tới bây giờ mới phát hiện phòng của mình đã vậy còn quá lạnh.
Hai chân, không có cách nào khép lại bình thường. Tiễn Diệp nghỉ ngơi một chút, gắng sức trở mình, đưa lưng về phía Cận Sĩ Triển.
Trầm mặc.
Ngồi ở một bên, bởi vì giường nhỏ, Cận Sĩ Triển phải co hai chân, nhưng vẫn không có cách gì tránh cho cái chân không đụng chạm đến Tiễn Diệp. Y nhíu nhíu mày, cuối cùng tùy hắn đi. Sờ sờ vết thương trên vai, nhìn thoáng qua vết máu trên đầu ngón tay, nghĩ thầm người này cũng sẽ cắn người a? Đưa tay cầm lấy bao thuốc ở đầu giường, bên trong chỉ còn bốn điếu, lại nhìn thấy khay sứ màu trắng đầy tàn thuốc, xem Tiễn Diệp dùng loại đồ vật này làm gạt tàn thì biết hắn bình thường không hút thuốc. Một buổi tối hút từng này sao?
"Thế nào?" Cận Sĩ Triển hỏi, rút một điếu thuốc, ngay lập tức tìm thấy cái bật lửa ở dưới giường.
Tiễn Diệp không nói gì. Vài giây sau nói một câu: "Anh không có bị bệnh gì chứ?" Bệnh AIDS có ba cách truyền nhiễm, vừa nãy bọn họ đã dùng hai dạng trong số đó.
Cận Sĩ Triển khẽ cười ra tiếng, "Hiện tại mới hỏi không cảm thấy quá muộn sao?"
Không có trả lời, Tiễn Diệp không thèm nhắc lại.
Cận Sĩ Triển đưa điếu thuốc lên, cố sức hút một ngụm. Sự nóng bỏng trong mắt đã không mảy may nhìn thấy. Tình cảm mãnh liệt tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, y sẽ không phải là một nam nhân trầm mê, rất dễ dàng có thể bứt ra khỏi dục vọng.
Tiễn Diệp vẫn mở to mắt, bởi vì nước bọt bay hơi mà môi càng trở nên khô khốc, hắn nghĩ, có lẽ hắn cần một cốc nước. Nhưng hắn tuyệt đối không trông cậy vào nam nhân phía sau sẽ mang cho hắn.
Hai người cứ như vậy trầm mặc, mãi cho đến khi vị đạo tình dục trong không khí dần dần tán đi, mùi vị của nam nhân bị khói thuốc thay thế. Tiễn Diệp chậm rãi ngồi dậy, từ trên mặt đất nhặt lên áo sơ mi của chính mình đi về phía phòng tắm, nhịp chân rất chậm nhưng lại coi như ổn định.
Cận Sĩ Triển nhìn theo bóng lưng hắn khẽ nhếch khóe miệng, đem điếu thuốc dụi vào cái khay.
Y không thích loại thuốc này.
Khi Tiễn Diệp từ trong phòng tắm đi ra, Cận Sĩ Triển đã rời đi rồi. Trên giường một mảnh hỗn độn, mặt đất có mấy cái khăn tay đã dùng qua, vò thành một đống, mùi thuốc lá vẫn còn sót lại trong không khí. Lẳng lặng đứng tại chỗ trong chốc lát, Tiễn Diệp đi tới phía trước mở cửa sổ ra.
Một trận khí lạnh phả vào mặt. Mưa, đã ngừng.
Vốn hẳn phải là không khí trong lành, Tiễn Diệp vẫn ngửi thấy mùi vị sa đọa, giống như ở trong phòng hắn bây giờ vậy. Có thể nói, căn bản là từ phòng hắn tản mát ra đi.
Hắn ngồi xuống phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, cứ như vậy mà ngồi, thẳng cho đến khi toàn bộ khí tức trong phòng bị che giấu, giống như loại bỏ chứng cứ phạm tội.
Ngoài cửa sổ, lá cây bị đánh rớt rơi lả tả dưới đất.
Khi thiếu niên đẩy cửa phòng ra, phả vào mặt là mùi khói thuốc khiến cậu nhíu mày, văn phòng này hầu như cả ngày tràn ngập khói thuốc nhưng chưa từng có chuyện sớm như vậy đã mịt mù thế này.
Liếc mắt một cái, thấy được nam nhân kia đang "Thôn vân thổ vụ" (Nuốt mây nôn khói, nói đơn giản là hút thuốc)!
Trong phòng làm việc thoải mái khí thế, ngồi ở trên ghế ngửa về phía sau trước cửa sổ sát đất thật lớn, áo sơ mi màu trắng cổ mở rộng, áo khoác màu đen bị ném sang ghế sô pha ở một bên, hai chân thẳng tắp đan chéo gác trên bàn làm việc màu đỏ sậm, đây không phải là một tư thế lịch sự, nhưng y làm như vậy lại ngoài ý muốn khiến cho người ta cảm thấy rất hợp với khí chất của y.
Từ từ nhắm hai mắt hút một ngụm thuốc, nghe được tiếng mở cửa, Cận Sĩ Triển hơi mở mắt ra,  thấy thiếu niên đang ở cửa lộ vẻ kinh ngạc.
Kỷ Nhược Phi đi đến thuận tiện đóng cửa lại, nhìn Cận Sĩ Triển, nở nụ cười hỏi: "Hôm nay đúng là mặt trời mọc từ đằng tây sao? Anh vậy mà lại tới công ty sớm như vậy? Hay là anh xem nhầm đồng hồ, tưởng bây giờ là mười hai giờ trưa đi?"
Nghe ra châm chọc trong lời cậu nói, Cận Sĩ Triển cũng không phản bác, bởi vì hôm nay y đích thực dậy quá sớm đi.
"Cậu tới cũng rất sớm a!"
"Tôi luôn luôn đến vào giờ này!" Kỷ Nhược Phi trừng mắt liếc y một cái, đem một tập tài liệu ném tới trên bàn. Cận Sĩ Triển nhìn một chút, không nói gì.
Phát hiện ra y có một tia khác thường, Kỷ Nhược Phi đánh giá từ trên xuống dưới Cận Sĩ Triển một chút, hỏi: "Làm sao tinh thần lại có vẻ không được tốt như thế?" Lại nhìn thoáng qua áo khoác màu đen bị ném ở bên cạnh, cười nhạo hỏi: "Anh ngày hôm qua cũng mặc y phục này? Có đúng hay không đêm qua ngủ ở nhà một mỹ nhân?"
Cận Sĩ Triển chẳng qua chỉ mỉm cười, chưa nói đúng cũng chưa nói sai, thái độ xa cách khiến cho Kỷ Nhược Phi rất bất mãn.
"Này! Anh nói chuyện đi chứ? Sáng sớm giả thâm trầm cái gì!" Rống lên một tiếng, duỗi tay ra muốn đoạt điếu thuốc trong tay Cận Sĩ Triển. Có dũng khí dám cùng Cận Sĩ Triển nói như vậy, cũng chỉ có một người là cậu.
Cận Sĩ Triển đứng dậy hơi cử động một chút, một tay nắm lấy cổ tay Kỷ Nhược Phi, tay kia đem điếu thuốc dụi xuống gạt tàn, Kỷ Nhược Phi nở nụ cười, thuận thế ngồi xuống bàn, cái này, hai người đều là tư thế bất minh.
"Cậu tâm tình nhìn qua không tệ?" Cận Sĩ Triển nheo mắt hỏi, đồng thời đánh giá người ăn vận gọn gàng trước mặt, từ đầu đến chân đều thể hiện đẳng cấp tốt đẹp của bản thân, ngay cả cà vạt cũng là mốt mới nhất hiện nay.
Nhìn thế nào, đều là một nam nhân đẹp mắt.
Tùy ý y đánh giá chính mình, Kỷ Nhược Phi hơi ngẩng đầu lên, đem một mặt hoàn mỹ nhất của bản thân bày ra, bởi vì cậu nhớ kỹ Cận Sĩ Triển đã từng nói qua, biểu tình này của cậu nhìn phi thường tốt.
"Nếu không sai thì của anh cũng không tồi –" khẽ nhếch miệng, đưa tay sờ sờ khóe môi Cận Sĩ Triển, "Ăn vụng thứ tốt gì, ngay cả miệng cũng lau không sạch?"
Cận Sĩ Triển buông lỏng cậu ra, cười mà không nói, nhẹ nhàng cầm bao thuốc trên bàn lên, lấy ra một cây ở trên cùng, thuần thục mà bỏ vào miệng châm lửa, vị bạc hà nhàn nhạt tràn ngập hai người trong lúc đó.
"Anh thật sự rất thích loại thuốc này a!" Kỷ Nhược Phi từ trên bàn đi xuống, sửa sang qua loa y phục một chút.
Cận Sĩ Triển thở ra một ngụm khói, tự tiếu phi tiếu mà nói: "Đúng vậy! Vị đạo, coi như không tồi."
Kỷ Nhược Phi trong nháy mắt cau mày một cái, rồi lại rất nhanh buông ra, vô tình hỏi một câu: "Tiễn Diệp ư?"
Lúc này, đến phiên Cận Sĩ Triển cau mày.
"Biết không? Tôi thật sự rất không thích tính cách này của cậu!" Có chút thô lỗ mà đem điếu thuốc dập đi, thuốc đốt không đến một phút đồng hồ đã bị bẻ gãy, Cận Sĩ Triển rất nhanh lại lấy ra một cây.
"Đây chẳng lẽ là lý do chúng ta không thể ở cùng một chỗ sao?" Thanh âm Kỷ Nhược Phi mang theo một tia kích động không đổi.
Cận Sĩ Triển lắc đầu, cuối cùng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
"Đây cũng không phải là nguyên nhân, cậu biết mà —"
Sáu rưỡi, Tiễn Diệp đúng giờ mang bảng kinh doanh ra đặt ở cổng. Cầm trên tay chiếc khăn trắng tinh không ngừng lau đi lau lại cửa kính hai lần, hắn xoay người đi vào trong tiệm, tiếp tục lau dọn những chỗ khác, một chút một chút, tới tới lui lui, hầu như khắp mọi ngõ ngách đều bị hắn lau qua, nhưng dường như không có ý định dừng lại. Mãi cho đến khi cửa bị đẩy ra, có người kêu hắn một tiếng.
Tiễn Diệp sửng sốt một chút, ngừng động tác trên tay lại, xoay người nhìn ra phía cửa, A Cường đang đi về phía hắn, bởi vì mặc áo khoác dày mà khiến anh trông như một con gấu, trong tay cầm áo khoác của Tiễn Diệp.
"Sáng sớm cậu phát ngốc cái gì a?" A Cường mở đầu hỏi.
Tiễn Diệp cười mà không đáp, đem giẻ lau thả sang một bên.
"Sao lại sớm như vậy? Có chuyện gì a?"
"Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu?" Trừng mắt liếc hắn một cái, A Cường tay đưa áo khoác cho Tiễn Diệp, "Tôi hôm nay đi làm sớm. Đây! Áo của cậu, lão Trịnh giúp cậu thu, hẳn là không có ai động đến đâu."
Tối qua mới nói với anh, sáng sớm hôm nay áo đã trở về. Trong lòng Tiễn Diệp có chút cảm động lại có phần bất đắc dĩ, nhưng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều.
"Cảm ơn!" Hắn tiếp nhận y phục vắt ở trên cánh tay.
Tựa hồ như là đã quen với loại thái độ này của hắn, A Cường chỉ cần nghe một tiếng "Cảm ơn" của hắn như vậy là đủ rồi.
"Cậu nhìn xem có thiếu cái gì không?"
"Không sao, trong ví cũng chẳng có bao nhiêu tiền." tiễn Diệp cười đến mức không sao cả.
"Nhiều ít cũng đều là tiền a." A Cường gầm nhẹ một tiếng. Kỳ thực anh biết Tiễn Diệp bình thường đều là vô cùng tiết kiệm.
"Biết rồi! Đợi lát nữa tôi xem lại."
"Sắc mặt cậu làm sao lại xấu như vậy?" A Cường nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tiễn Diệp, phía dưới mắt rõ ràng còn có quầng thâm.
Tiễn Diệp cười đến không hề có kẽ hở, "Không có gì. Đêm qua ngủ không ngon — anh không phải đang vội sao? Đi nhanh đi!" Chuyển trọng tâm câu chuyện, hắn chỉ chỉ đồng hồ trên tường, nhắc nhở A Cường đã sắp bảy giờ rồi.
Mặc dù còn có chút hoài nghi, nhưng mà thời gian đích thực là không kịp rồi, A Cường lưu lại một câu "Nếu không thoải mái thì hôm nay đóng cửa sớm một chút mà nghỉ ngơi" rồi vội vã đi.
Đóng cửa sớm một chút? Tiễn Diệp nhìn bóng lưng anh gấp gáp rời đi, cười khổ một cái. Mở ví ra, hắn cũng không phải là muốn xem tiền trong đó còn nhiều hay ít mà là muốn xem bức ảnh đặt ở trong.
Đó là thứ quý giá duy nhất của hắn hiện tại.
Một tầng kia trong ví tiền chuyên dùng để để ảnh chụp, hé ra bức hình bị gấp lại làm đôi, do dự một chút, Tiễn Diệp chậm rãi rút bức ảnh ra, mở rộng —-
Trong ảnh, bốn nam nhân mặc cảnh phục đứng chung một chỗ, ở chính giữa là hai người, một người cười đến mức ôn hòa như nước, một người cười như phong thanh vân đạm, thân thiết mà dựa sát bả vai vào nhau — ở giữa bức ảnh một vết xé, không dài.
Biểu tình có phần cứng ngắc, Tiễn Diệp dùng sức nháy mắt một cái, đem ảnh một lần nữa thả lại chỗ cũ, suy nghĩ một chút, lại đem ra — lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là thả trở về. Lặp lại động tác nhiều lần, Tiễn Diệp nhăn mi, ngay cả bản thân cũng sinh ra một tia chán ghét với chính mình.
Tiễn Diệp, ngươi thật sự là một người đáng ghét —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top