Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hóa ra cậu nghĩ về tôi như thế này sao?" Y hỏi, không đợi Tiễn Diệp trả lời, "Dù vậy, chẳng phải cậu vẫn lên giường với cái con người đó à."
Tiễn Diệp ngầm thừa nhận câu đầu tiên của Cận Sĩ Triển, "Vì vậy, dù rằng anh là người như thế, nhưng tôi so với anh còn không bằng."
Hắn cùng Cận Sĩ Triển, ngay từ đầu kẻ khởi xướng chính là hắn, do thế vô luận thế nào, cùng hắn làm ra chuyện đó, Cận Sĩ Triển coi như 'vô tội' đi, đó chính là lí do hắn không phản kháng, từ đầu tới giờ, hắn đều đang ' tự trừng phạt cho tội lỗi' của mình.
Hiện tại hắn không có gì cả, cũng chả quan tâm đến việc gì. Nói ra thật buồn cười, Cận Sĩ Triển thậm chí còn có thể cho hắn sự thỏa mãn thân thể, cái loại cảm giác như một giây trước khi tử vong đó,  hóa ra dù cho là ai thì cũng như nhau cả thôi ...
Lại là Tiễn Diệp kia, cái người mang ánh mắt băng lãnh, cái gì cũng không có, cái gì cũng không quan tâm. Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp đang dần khôi phục bộ dáng như lúc ban đầu mới gặp mặt, y thậm chí cũng chẳng nghi ngờ dù bây giờ mình có đè Tiễn Diệp ra thì đối phương  cũng không phản kháng.
Một cảm giác kỳ quái dâng lên, y hỏi: "Tiễn Diệp, cậu thực sự không quan tâm bất cứ việc gì sao?"
Tiễn Diệp khẽ nở nụ cười, vậy mà lại mang theo một tia thê lương chưa bao giờ có.
"Thứ mình quan tâm, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi. Tôi không có cách nào lưu lại, tôi chính là người như vậy đấy." Có lẽ cả tính mạng của tôi cũng như vậy.
"Cận Sĩ Triển, gặp phải anh thực sự là bất hạnh của tôi, mà anh gặp phải tôi, so với tôi lại càng bất hạnh hơn."
Thừa dịp Cận Sĩ Triển sửng sốt, Tiễn Diệp Tiễn Diệp đưa tay xoa xoa làn môi y, chẳng có ý tứ gì, chỉ đơn giản là muốn làm thế. Ngoại trừ khi làm tình, đây là lần đầu tiên hắn cố ý tiếp xúc Cận Sĩ Triển. Hắn phát hiện người đàn ông này lúc phẫn nộ thì khóe miệng sẽ hơi cong lên, nhìn qua như là cười nhạt, người như vậy, vĩnh viễn sẽ không chịu thua.
Thích cũng tốt, ghét cũng chẳng sao. Hai người đã tới bộ dạng này, Tiễn Diệp biết, cho dù năm mươi năm nữa, khi hắn chỉ còn một mình, ngoại trừ những người khác, có lẽ hắn cũng sẽ nhớ tới người đàn ông tên Cận Sĩ Triển này. Cho dù không nhớ được gì về y thì cũng sẽ vẫn nhớ rõ y gọi Cận Sĩ Triển.
Tựa như cứ như vậy mà kết thúc ...
Chẳng biết là ai chủ động, chờ đến khi phục hồi tinh thần, hai người đã quấn lấy nhau cùng một chỗ. Không gian trên mặt đất rất thoải mái, chỉ cần tiến về phía trước một chút chính là tấm thảm thuần lông dê. Ở độ cao của tầng thứ hai mươi tư, trong phòng vẫn luôn tràn ngập ánh nắng, dù có làm tình ngay tại đây, cũng không cảm thấy lạnh một chút nào.
Nằm trên y phục rơi vãi, Tiễn Diệp khẽ cong mình, nắm lấy bờ vai Cận Sĩ Triển. Đôi tay của đối phương đang chậm rãi di chuyển trên người hắn, hai bên đều đang cảm nhận một cách rõ ràng nhiệt độ trên thân thể nhau. Từ đầu đến chân ngoại trừ hạ thể bị nắm cùng một chỗ, giữa hai thân thể không có bất kì một khe hở nào, tư thế vừa nguy hiểm lại vừa kích thích.
Chỉ là ... trong nháy mắt, Tiễn Diệp đột nhiên lại tự hỏi một vấn đề trước giờ hắn chưa từng lo lắng đến: Bọn họ như vậy với nhau, rốt cuộc tính là cái gì?
"Ách ~!" Hạ thể một trận co rút đau đớn, Tiễn Diệp ngửa đầu về phía sau, lộ ra đường cong hoàn mĩ nơi cổ, cả người đầy mồ hôi.
Tính là cái gì? Chưa từng là gì cả, chỉ có dục vọng thôi phải không?
Ánh mặt trời sao mà chói mắt, quay đầu đi, đôi mắt vẫn cảm thấy rất đau xót. Ánh nắng chuyển từ sắc trắng sang sắc cam, chiếu vào thân thể hai người đang dây dưa cùng một chỗ, tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt. Loại hình ảnh này, kỳ thực rất đẹp cho dù có là chuyện ô uế gì đi nữa.
"Ưm ... ah ..." Thân thể đã hoàn toàn mở rộng nhưng vẫn có một chút thống khổ, cái thứ kể từ khi đi vào chưa từng rời khỏi thân thể mình kia, dường như đang cắt nát máu thịt bản thân. Đau đớn trong tâm chậm chạp lan tràn như là muốn vỡ ra vậy, hắn nghe được Cận Sĩ Triển không ngừng ở bên tai gọi tên mình  ...
Tiễn Diệp ... Tiễn Diệp ... Tiễn Diệp ...
Đừng gọi toi nữa ... tôi biết mình là Tiễn Diệp! Đừng gọi nữa! Rất muốn thét lên nhưng ngoại trừ thở dốc cùng một trận rên rỉ đau đớn, hắn không thể phát ra âm thanh nào khác.
Cận Sĩ Triển nhìn thân thể đã bị mình khai phá đến thành thục dưới thân, đột nhiên lại có một loại cảm giác thành tựu xấu xa. Y là người đàn ông đầu tiên của Tiễn Diệp, cũng biết là cho đến bây giờ vẫn là người duy nhất. Đàn ông đều có một loại tâm lí quấy phá, tựa như vừa mới đoạt mất trinh tiết của một người, tuy rằng Tiễn Diệp là nam, thế nhưng, vẫn đem lại cho hắn khoái cảm còn hơn cả phụ nữ cùng với những tên đàn ông khác. Không chỉ về mặt sinh lý, còn có cả tâm lý nữa. Đây là việc ngay cả y cũng bất ngờ, có một loại thôi thúc muốn xâm chiếm tất cả của người này, có thể khiến cho Tiễn Diệp phải lộ ra loại vẻ mặt hiện tại, trên đời này có mấy người chứ? (Chúc mừng anh là có mình anh thôi đấy :">)
Như là phải chứng minh cái gì đó, Y cố sức di chuyển về phía trước một chút, Tiễn Diệp rên rỉ càng lợi hại hơn. Cận Sĩ Triển khẽ cong khóe miệng, nâng hai chân Tiễn Diệp lên quấn lấy thắt lưng mình, tiếp tục dùng sức tiến vào, khoái cảm từ nơi kết hợp kia không ngừng lan truyền toàn thân, một đợt so với một đợt lại càng mãnh liệt hơn, một trận so với một trận lại càng kích thích hơn. Cảm giác chỉ có đàn ông mới hưởng thụ được, tuyệt đối không có cách nào dùng bất luận ngôn ngữ gì để miêu tả. Mà cái người dưới thân đang rên rỉ kia lại càng nâng loại cảm giác này lên một tầng khoái cảm mới ...
Cận Sĩ Triển ngẩng đầu lên, động tác nơi hạ thân không ngừng nghỉ, cảm nhận tư vị ẩm ướt nóng ấm bao trùm. Y vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, có chút khô ráp ... cúi đầu, khuôn mặt Tiễn Diệp dường như có chút mông lung, hổn hển như đang hít vào ngụm dưỡng khí cuối cùng, khóe mắt ẩn hiện một tầng lệ quang. Cận Sĩ Triển nghĩ: Nếu như hiện tại cậu ta đeo kính ...
Y muốn đối xử với Tiễn Diệp dịu dàng một chút, nhưng chung quy vẫn có một thanh âm nói cho y không cần làm như vậy! Không nên làm như vậy! Mãi cho đến lúc không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, y biết, y là muốn nghe Tiễn Diệp mở miệng cầu xin.
Đừng ... nhẹ một chút ... xin anh ...
Dù chỉ một câu thôi, dù cho thanh âm có nhỏ đến đâu, y cũng nghe được. Nhưng y biết, Tiễn Diệp vĩnh viễn sẽ không mở miệng, có thể đây chính là nguyên nhân y vẫn không thể buông tha Tiễn Diệp.
Ngoại trừ tính cách có vẻ kiên cường, người này hoàn toàn không có ưu điểm nào khác. Nhưng chính vì như thế mới có vẻ đặc biệt. Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc. Cái gì đáng tiếc, chỉ có bản thân Cận Sĩ Triển mới biết được.
Nghĩ nghĩ, y cúi người hôn những giọt nước mắt vĩnh viễn cũng không rơi xuống.
Cái lưỡi đang liếm lau trên mí mắt. Tiễn Diệp nhắm mắt lại, thở ra một hơi nặng nề, thân thể hắn ngoại trừ địa phương đang tiếp nhận kia thì toàn bộ đã chết lặng rồi, không còn cảm giác gì nữa, giống như tất cả đều bị đào ra hết, chỉ còn đau đớn hòa lẫn vui vẻ hỗn loạn, cái gì cũng đã quên, như vậy kỳ thực cũng chẳng có gì không tốt.
Âm thanh hai thân thể va chạm vào nhau che dấu tất cả, thế giới dường như chỉ còn hai người bọn họ. Dùng phương thức này ở cùng một chỗ, có lẽ ai cũng không sai, Cận Sĩ Triển hỏi Tiễn Diệp không phải hắn thích Nguyên Chiến Dã sao? Tiễn Diệp không trả lời y, thật ra hắn muốn nói: Thích thì sao chứ? Thích cũng không nhất định có thể cùng một chỗ, thích cũng không nhất định phải cùng một chỗ ...
Không cùng một chỗ mà nói, không chừng so với ở chung thì càng có thể kéo dài lâu hơn. Đạo lý này, rốt cuộc có ai có thể minh bạch hay không ...
Ngay cả tiếng tim đập cũng dần trở nên an tĩnh. Cận Sĩ Triển cầm lấy tay Tiễn Diệp đưa tới bên môi, vết thương nơi lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp. Thân thể Tiễn Diệp chợt co rúm lại một chút.
"Tiễn Diệp ... tôi vẫn luôn thích gọi cậu Tiễn Diệp!"
Giống như trước đây, y ghé vào lỗ tai hắn, nói: Cậu, gọi là Tiễn Diệp à ...
Tiễn Diệp có điểm muốn hỏi, chỉ là thoáng qua thôi ... ban nãy mạch đập của tôi có nhanh hơn chút nào không?
Lúc làm xong, chợt có loại cảm giác tăm tối choáng váng. Cận Sĩ Triển mở mắt ra, phát hiện bốn phía đã chìm trong bóng đêm đen kịt, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, lấy tay gạt đi mấy lọn tóc lòa xòa trước mặt, tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ người bên cạnh hấp dẫn sự chú ý của y.
Tiễn Diệp giống như chú mèo cuộn mình ở một góc giường, ngay cả một phần ba của cái giường cũng không chiếm được, chăn trùm quá vai, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể mơ hồ thấy đường cong dưới mũi, ngay cả hô hấp cũng mang lại một cảm giác cẩn thận dè chừng.
Nhíu nhíu mày, Cận Sĩ Triển nhớ tới chiếc giường đơn nho nhỏ của Tiễn Diệp, cậu ta bình thường đều ngủ như thế này sao?

Rất đáng thương. Giống như đứa trẻ vừa bị bắt nạt vậy, tuy rằng đích thật là hắn vừa bị Cận Sĩ Triển 'bắt nạt'. Nhưng nhìn Tiễn diệp như vậy, Cận Sĩ Triển đột nhiên thấy không ưa nổi loại cảm giác này.
Y cùng với Tiễn Diệp làm một lần trên sàn phòng khách, sau đó lại lên giường làm tiếp nhưng vẫn không nhận được bất kì sự đáp lại nào của Tiễn Diệp, mãi cho đến khi Cận Sĩ Triển phát hiện hắn đã mất đi ý thức.
Như là vứt đi tất cả, sự kết hợp vi phạm lẽ thường vẫn đem lại khoái cảm, hơn nữa còn là loại muốn ngừng mà không được.
Cận Sĩ Triển đưa tay cầm lấy bao thuốc nơi đầu giường, dựa vào tường châm một điếu, trong bóng tối đột nhiên lóe lên một đốm sáng, có vẻ đặc biệt rực rỡ. Điếu thuốc sau khi làm chuyện đó, vị đạo vẫn là có chút khác biệt so với bình thường, hít một hơi thật sâu, tất cả trông thật tiêu điều, tựa như một bộ phim đen trắng vậy.
Mãi cho đến khi thuốc đã cháy hết phân nửa, Cận Sĩ Triển mới xốc chăn lên, xuống giường đi tới tủ quần áo lấy ra một cái quần mặc vào người, nửa thân trên trần trụi mở cửa phòng ngủ.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, y quay đầu nhìn thoáng qua Tiễn Diệp, nhưng gần như cũng chỉ là liếc mắt mà thôi, có lẽ muốn nhìn một chút xem hắn có tỉnh hay không.
Bật công tắc đèn phòng khách, bốn phía trong nháy mắt bừng sáng. Trong phòng khách vẫn đang là một mảnh hỗn độn, quần áo của y cùng Tiễn Diệp rơi lả tả xung quanh, ngay cả trên sàn nhà cũng đọng lại vết tích màu trắng sữa, chứng minh hai người đã từng ở đây điên cuồng như thế nào. Cận Sĩ Triển chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, đi tới ngồi xuống trên sô pha.
Điếu thuốc trong miệng, dường như đã chẳng còn mùi vị gì.
Giữa lúc Cận Sĩ Triển đang nghĩ hình như có chỗ nào đó không đúng, điện thoại đột nhiên vang lên, ngay bên cạnh, tay vừa duỗi ra bắt máy, cũng chưa kịp nói gì, người ở đầu kia đã trực tiếp hỏi một câu: "Lúc này nên mở cửa cho tôi rồi chứ?"
Giật giật điếu thuốc trên miệng, Cận Sĩ Triển cúp điện thoại, đứng lên đi về phía cửa.
Cửa vừa mở ra, Kỷ Nhược Phi tràn ngập ý cười đang đứng ở bên ngoài. Mặc một chiếc áo khoác không cổ màu xanh cùng quần jean mài màu lam thẫm, trang phục trẻ trung hợp thời trang, hơn nữa bản thân tướng mạo của cậu ta cũng không tồi, Kỷ Nhược Phi nếu đang đi ở trên đường tuyệt đối sẽ khiến cho vô số người phải ngoái đầu nhìn theo.
Cận Sĩ Triển không nói gì, xoay người đi vào trong phòng, người bên ngoài cũng tiến vào theo, quen thuộc mà thay giày, đi tới phòng khách nhìn thấy thứ trên mặt đất, cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó cười cười, hỏi kẻ đang ngồi trên sô pha: "Mang người về nhà à?"
Cận Sĩ Triển tiếp tục hút thuốc, không trả lời cậu ta, cũng biết đối phương là đang chế nhạo mình.
Kỷ Nhược Phi bật cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cận Sĩ Triển, cố ý hạ thấp giọng nói: "Có cần tôi phải về trước tránh đi một chút không?"
Nghiêng đầu, Cận Sĩ Triển bỏ điếu thuốc trong miệng ra, hỏi: "Vậy cậu còn tới làm gì?"
Kỷ Nhược Phi giơ hai tay làm thế đầu hàng, "Được rồi! Cái gì cũng không gạt nổi anh! Tôi đích thật là biết anh mang anh ta về nên cố ý đến xem, được chưa?"
Thừa dịp Cận Sĩ Triển không nói lời nào, cậu ta đưa tay đặt lên ngực y, vô tình mà lại cố ý vuốt ve, loại chọc ghẹo trắng trợn này cũng chỉ có cậu ta mới dám.
"Hơn nữa thôi thật sự rất hiếu kỳ về anh ta, hai lần trước mới chỉ nhìn thoáng qua, hoàn toàn chưa kịp tinh tế thưởng thức gì!" Trong giọng nói nhiều hơn một phần vui đùa, nhưng dường như Cận Sĩ Triển nghe không ra.
"Người để cậu thưởng thức thì có rất nhiều, nhưng tôi nói rồi, đừng nên có chủ ý gì với cậu ta."
Ngữ khí của y khiến Kỷ Nhược Phi rút tay về, nheo mắt nhìn chằm chằm Cận Sĩ Triển, nói: "Anh có biết không, tôi ghét nhất biểu tình hiện tại của anh, giống như là bản thân vừa làm sai cái gì ..."
Giống như bị nhắc nhở một chút, Cận Sĩ Triển thoáng nhíu mày, dụi điếu thuốc trong miệng vào gạt tàn, động tác có phần thô bạo.
"Đừng quên chính anh muốn làm như vậy, hiện tại hối hận có phải hay không quá già mồm rồi?"
"Tôi không hối hận."  Quay đầu nhìn Kỷ Nhược Phi, Cận Sĩ Triển chậm rãi nói một câu.
"Vậy anh làm thế nào để chứng minh cho tôi xem?" Không buông tha, Kỷ Nhược Phi ghé sát vào mặt y, không phục hỏi.
Nếu như là bình thường, Cận Sĩ Triển có thể sẽ đẩy cậu ta ra, bởi vì y không cần chứng minh cái gì với bất kì ai. Nhưng hôm nay, từ đáy lòng phảng phất có một thanh âm đang nói với y: Chứng minh cho cậu ta biết đi! Mặc kệ thế nào ...
Suy nghĩ một chút, vươn tay, đỡ lấy gáy Kỷ Nhược Phi, Cận Sĩ Triển từ từ cúi đầu hôn cậu ta, chỉ đơn thuần là tiếp xúc môi, nhưng lại có thể khiến hai người đều an tâm.
Thừa dịp Kỷ Nhược Phi định cạy miệng mình ra, Cận Sĩ Triển kết thúc nụ hôn. Không đồng ý, Kỷ Nhược phi cau có ngẩng đầu lên, "Đã lâu rồi anh không hôn tôi!"
Cận Sĩ Triển buông tay, mặt không đổi sắc xoay người khôi phục tư thế ngồi ban nãy, đột nhiên muốn châm một điếu thuốc, y muốn chứng minh, thuốc hôm nay, có lẽ vẫn mang mùi vị vốn có.
Một gian phòng, một mặt tường, lại biến thành hai không gian, ngăn cách hai người.
Đến khi điếu thuốc thứ tư cháy hết, ngay cả không khí hít vào cũng mang mùi thuốc lá, này cũng không phải hương thơm tuyệt vời của nước hoa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác muốn xa đọa. Cận Sĩ Triển chậm rãi mở mắt ra, nhìn tàn thuốc rơi trên đùi, cùng với mẩu thuốc ngắn ngủi trên đầu ngón tay, điếu thuốc này, ngay cả một ngụm y cũng chưa kịp hút.
Thời gian quả thực như đã trôi qua kẽ tay y.
Nhíu mày, Cận Sĩ Triển đứng lên vứt điếu thuốc đã tắt ngấm xuống mặt đất, đi về phía phòng ngủ. Lúc vừa đưa tay muốn mở cửa, y phát hiện cửa đang khép hờ, chỉ là có điểm nghi hoặc, vởi vì y không nhớ rõ mình có đóng cửa hay không.
Đẩy cửa ra, trong phòng vẫn tối như cũ, trên giường không có một bóng người, mà cửa sổ sát đất thông ra ngoài ban công lại bị mở ra. Người đáng lẽ đang nằm ở trên gường lại ngồi ở sàn ban công, đưa lưng về phía y.
Cận Sĩ Triển sửng sốt một chút, đóng cửa lại, thuận tiện mở đèn lên, đi ra ngoài ban công.
Dưới ánh đèn, bóng dáng Tiễn Diệp càng thêm vẻ đơn bạc.
Tiễn Diệp ngồi trên mặt đất, dựa sát vào lan can, hai chân trần thò ra bên ngoài, không một chút hoảng sợ, trên người mặc quần cùng áo sơ mi trong tủ của Cận Sĩ Triển, không đóng cúc. Gió đêm có điểm lớn, thổi tới làm cho vạt áo hắn khẽ phiêu động, cũng làm mái tóc kia tung bay rối loạn.
Độ cao của tầng thứ hai mươi tư rất hoàn mỹ, phóng mắt nhìn xuống, thành phố tối tăm lúc này lại rực sáng trong ánh đèn, nhìn lên bầu trời, thế mà lại chẳng có lấy một ngôi sao.
Cận Sĩ Triển không biết Tiễn Diệp đã tỉnh từ lúc nào, cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Khi y đi tới bên người Tiễn Diệp, đối phương khẽ ngẩng đầu liếc y một cái. Tóc trên trán bị thổi lộn xộn, Cận Sĩ Triển không có cách nào nhìn rõ biểu tình trên mặt Tiễn Diệp, chỉ là cảm thấy dường như hắn đang cười.
Giờ khác này, vậy mà lại khiến cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Không hiểu vì sao tự nhiên lại thấy phiền muộn, Cận Sĩ Triển kéo kéo tay Tiễn Diệp, giọng nói có chút ồm ồm: "Đứng lên đi! Rất nguy hiểm!"
Tiễn Diệp ý cười càng sâu, lắc đầu, nói sẽ không.
"Từ độ cao này nhảy xuống, sẽ không phải chịu một chút đau khổ nào."
Như là người điên đang nói, Cận Sĩ Triển kéo Tiễn Diệp đang không nhúc nhích, có lẽ là sợ động tác quá mạnh sẽ làm hắn ngã xuống phía dưới ... y không dám khẳng định cái lan can chết tiệt này có chắc chắn một trăm phần trăm không.
Cuối cùng, Cận Sĩ Triển ngồi xuống bên cạnh Tiễn Diệp, chẳng qua là y quay lưng về phía lan can, y không có sở thích treo hai chân ở độ cao từ tầng thứ hai mươi tư.
Động tác của y tạo thành một khung cảnh càng quỷ dị: Hai người đàn ông, một người chỉ mặc áo sơ mi còn chưa đóng cúc, người kia lại nửa thân trên ở trần, tại thời điểm gần nửa đêm, ngồi ở trên ban công hóng gió.
"Có thuốc không?" Tiễn Diệp quay đầu, nhìn về phía xa xa, nhàn nhạt hỏi một câu.
Cận Sĩ Triển lục túi, móc ra bao thuốc, vừa nhìn, chỉ còn một điếu. Tiễn Diệp cũng không khách khí, rút nó ra kẹp giữa ngón giữa cùng ngón áp út, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cận Sĩ Triển, muốn làm gì, không cần nói cũng biết.
Nhìn hắn một cái, cận Sĩ Triển rút bật lửa ra giúp hắn châm thuốc. Cái bật lửa được thiết kế thông khí, trong gió vẫn không bị tắt đi, ngay cả khuôn mặt Tiễn Diệp cũng được chiếu sáng. Đàn ông làm động tác châm thuốc, không ngờ lại thật gợi cảm.
"Cạnh!" một tiếng, Cận Sĩ Triển đóng nắp bật lửa.
Tiễn Diệp đột nhiên bật cười, ngậm điếu thuốc, nói: "Đây là lần đầu tiên anh đối tốt với tôi như vậy." (Có lần đầu tiên tức là có lần thứ n đó anh :"> ) Thuốc trong miệng chập chờn theo làn môi, đốm lửa màu đỏ rơi lả tả trong gió, Tiễn Diệp chưa từng cười thu hút đến như vậy.
Cận Sĩ Triển từng nói ánh mắt Tiễn Diệp nhìn y đã thay đổi, như vậy hiện tại, không chỉ có ánh mắt, bộ dáng tươi cười của hắn cũng đã đổi thay rồi. Giống như có vật gì tắc nghẹn ở trong lòng, Cận Sĩ Triển rốt cuộc nhịn không được hỏi Tiễn Diệp.
"Cậu tỉnh bao lâu rồi?"
Không trả lời, Tiễn Diệp cúi người hút thuốc, làn khói thuốc mỏng manh chưa kịp thành hình đã bị gió thổi đi không còn bóng dáng. Một tay đưa về phía sau chống đỡ thân thể, một hơi lại một hơi hút thuốc, gió thổi mạnh làm nó cháy càng nhanh, một điếu thuốc, chỉ mới hút được một nửa.
Mãi đến khi hút xong, vứt điếu thuốc trong miệng đi, hắn quay đầu nhìn Cận Sĩ Triển, cười cười, nói: "Lạnh chết đi được!" Giọng nói run run.
Hình ảnh duy mĩ đã định trước chỉ là biểu tượng hoàn mỹ mà thôi, có ai biết được đằng sau nó là sự nỗ lực lớn như thế nào.
Cận Sĩ Triển nhướn mi. "Biết lạnh cậu còn ngồi đây phát điên cái gì?"
"Không phải anh cũng đang ngồi đây sao?" Tiễn Diệp vừa mở miệng đã khiến Cận Sĩ Triển á khẩu không trả lời được.
"Tôi không phải cố ý muốn tới nơi này giả  u buồn cái gì ..." Tiễn Diệp tiếp tục nói: "Tôi chỉ là muốn để bản thân thanh tỉnh một chút. Trên người rất đau, cơ thể cũng mệt mỏi vô cùng, tôi từng này tuổi rồi không nên làm trò kích thích như thế ..." nói đến đây thì nở nụ cười, Tiễn Diệp lúc này, nhìn thế nào cũng thấy tinh thần có vẻ không bình thường.

Chương 27

Còn tiếp tục như vậy y sẽ thực sự nghi ngờ rằng hắn bị điên rồi! Cận Sĩ Triển đứng dậy, ban đêm nhiệt độ xuống thấp vô cùng, ngay cả y còn chịu không nổi, huống chi là Tiễn Diệp không biết đã ngồi đây bao lâu rồi.
"Vào thôi! Gió lớn quá!" Y đưa tay tay kéo Tiễn Diệp dậy, đối phương cũng ngoan ngoãn bắt lấy.
Đút điếu thuốc vào trong miệng, Tiễn Diệp rút chân từ ngoài lan can vào trong, nương theo lực kéo của Cận Sĩ Triển mà đứng lên. Tiễn Diệp kéo áo lại một chút, hai tay khoanh trước ngực, ngắm nhìn cảnh đêm xa xa, dường như chẳng hề có ý đi vào.
"Cậu sao vậy?" Cận Sĩ Triển cuối cùng đành hỏi ra.
Không lập tức trả lời. Tiễn Diệp hút một hơi thuốc thật dài, sau đó dụi nó vào trên lan can. Cận Sĩ Triển cho rằng hắn sẽ ném xuống nhưng Tiễn Diệp không làm vậy mà vẫn cầm điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn y, khẽ cong khóe miệng, nụ cười trước sau vẫn dịu dàng như thế.
"Cận Sĩ Triển, tôi muốn nói với anh một điều. Thế nhưng ... vừa nhìn thấy anh, tôi mẹ nó lại một chữ cũng chẳng nói thành lời."
Cận Sĩ Triển có điểm ngây người.
Trong trí nhớ của mình, đây là lần đầu tiên y nghe thấy những lời thô tục phát ra từ miệng Tiễn Diệp. Đàn ông nói bậy cũng rất bình thường, thế nhưng nếu như đó là Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển lại thấy có chút không bình thường.
Mang theo nghi vấn đến gần Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển đưa tay ra nâng mặt hắn lên, hỏi: "Cậu là Tiễn Diệp sao?Có phải lúc không đeo kính cậu sẽ biến thành người khác? Hay là phải nói sau mười hai giờ đêm, cậu sẽ nhân cách phân liệt?"
Tiễn Diệp cũng chẳng nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, một tay chậm rãi xoa xoa tay Cận Sĩ Triển, sau đó đột nhiên dùng sức nhéo một cái.
"Đi, chết, đi!"
Lần này chẳng biết hắn dùng mấy phần lực, nhưng tóm lại, Cận Sĩ Triển chỉ cảm thấy mu bàn tay đau như bị cắt mất một miếng thịt. Y mạnh mẽ rút tay về, khẽ nhìn một chút, cả mu bàn tay đều thấy nóng rát.
"Cậu thực sự điên rồi ~!?" Cận Sĩ Triển đột nhiên có cảm giác muốn giết người, hung hăng trừng Tiễn Diệp một cái, đáng tiếc vừa mới dứt lời đã bị một trận gió thổi bay hết, khí thế cũng giảm đi không ít. Nhưng y thật sự đã nổi giận rồi, ai cũng nhìn ra.
Biểu hiện của Tiễn Diệp rất bình tĩnh, thậm chí còn như muốn nói 'Anh có thể làm gì tôi'. Loại vẻ mặt này, Cận Sĩ Triển thấy vừa lạ vừa quen. Hai người như bò tót chuẩn bị quyết đấu sinh tử, anh trừng tôi tôi cũng nhìn chằm chằm anh, ai cũng không chịu nhượng bộ, giống như lui một bước thì sẽ chết vậy.
Cận Sĩ Triển đang nghĩ: Người này rốt cục làm sao vậy?
Tiễn Diệp lại đang nghĩ: Vừa nãy không nên dụi bỏ thuốc, biết thế trực tiếp châm vào tay anh ta cho rồi!
Còn tiếp tục nhìn nữa thì hai người hẳn là phải chuẩn bị cùng nhau đón ánh nắng đầu tiên.
Cận Sĩ Triển cố gắng tìm kiếm gì đó trên mặt Tiễn Diệp, trong đầu cũng không ngừng tìm kiếm đáp án, mãi cho đến khi hắn nheo mắt lại, mới thử hỏi một câu ...
"Không phải là cậu đang ghen đấy chứ?"
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, trước ngực đã bị một vật đánh vào, có điểm đau, cúi đầu nhìn, hóa ra là mẩu tàn thuốc kia.
Tiễn Diệp thoáng cái đi vào phòng. Cận Sĩ Triển mơ hồ nghe được hắn mắng một câu gì đó nhưng không rõ ràng lắm. Chẳng qua khẳng định là không phải cái gì tốt đẹp, Cận Sĩ Triển lại nhếch miệng, bật cười như mèo trộm được cá.
Lúc Cận Sĩ Triển chạy vào, Tiễn Diệp đã tới phòng khách rồi, đang cởi áo sơ mi của Cận Sĩ Triển trên người hắn ra, quần thì chưa đổi mà nói đúng hơn là chưa kịp đổi, nhặt áo khoác trên mặt đất lên, đi về phía cửa.
Cận Sĩ Triển chân dài hơn, một bước đã bắt kịp Tiễn Diệp, kéo hắn lại một cái thật mạnh. Tiễn Diệp không hề đề phòng bị y kéo vào trong ngực.
Tiễn Diệp không giãy dụa, mà nguyên nhân chủ yếu là do hai cánh tay Cận Sĩ Triển đang ôm hắn chắc không khác gì xích sắt, nếu phải động võ, Tiễn Diệp bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của y.
"Cậu nhìn thấy?" Ngiêng đầu, Cận Sĩ Triển ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Thấy được thật sao? Cậu có thể bước đi không phát ra âm thanh, thật sự không thể coi thường cậu rồi, sau này có chuyện cơ mật gì đều bị cậu nghe trộm hết ..."
"Ha!" Tiễn Diệp cười một tiếng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cánh cửa cách đó không xa, "Anh đánh giá tôi quá cao rồi. Cơ mật gì tôi cũng chẳng thấy được, nhưng đông cung hí thì thật ra lại vừa được xem một màn."
Lúc này đến phiên Cận Sĩ Triển bật cười, lồng ngực đang áp sát vào tay Tiễn Diệp khẽ rung động, Tiễn Diệp cảm nhận được rất rõ ràng. Loại biểu tình cái gì cũng hiểu rõ, cậu đừng hòng gạt tôi này của Cận Sĩ Triển khiến hắn hận sao vừa nãy thứ mình đâm vào người y không phải một viên đạn mà là một mẩu tàn thuốc.
"Giận thật sao?" Cận Sĩ Triển lại hỏi, giọng nói cùng biểu tình như dỗ tình nhân đang ghen tuông vậy, mười phần nịnh nọt. Mà đây lại chính là cái dạng Tiễn Diệp ghét nhất.
Tiễn Diệp hiểu rõ, hắn không phải đang ghen, cũng chẳng phải đố kị gì.
Thế nhưng cái loại tình huống này, hắn càng không có cách nào chấp nhận ... đột nhiên, đầu bị quay mạnh về phía sau, tay Cận Sĩ Triển nâng cằm hắn, buộc hai người mặt đối mặt.
"Tôi chẳng qua chỉ hôn người khác một cái, chuyện chúng ta làm mới là đông cung hí chân chính, không phải sao?"
Người khác? Tiễn Diệp cười mỉa mai, hỏi: "Ý của anh chẵng lẽ muốn nói tôi và anh là người một nhà sao?"
"Cậu nói xem?" Cười xấu xa, có cảm giác như đang trốn tránh vấn đề, Cận Sĩ Triển cúi đầu muốn hôn hắn.
Tiễn Diệp xoay mặt sang hướng khác, né tránh, cũng nhân cơ hội trốn thoát khỏi vòng tay Cận Sĩ Triển, không quay đầu lại đi ra cửa, mang giày vào. Ngay khi hắn nắm lấy tay nắm cửa, đột nhiên cảm giác được phía sau có người đang lao đến, Tiễn Diệp chần chừ, giật cửa ra muốn đi nhưng chính là vẫn chậm một bước.
Nửa bàn chân còn chưa thò được ra ngoài cửa, cả người đã bị một lực mạnh lôi về phía sau. Tiễn Diệp cảm thấy mình chẳng khác gì một chiếc diều đứt dây, bị đẩy vào tường, tay vừa mới va vào mặt tường, trước mặt đã tối sầm, môi cũng bị chặn lại.
"Ưm!" Môi bị cắn đến phát đau. Cận Sĩ Triển như đột nhiên nổi cáu, hung hăng cắn nuốt môi hắn. Nếu như nói nụ hôn giữa hai bọn họ vẫn luôn kích thích, Tiễn Diệp nghĩ lần này mới chân chính là 'kích thích', đầu lưỡi đã nếm được một tia máu tạnh, hẳn là môi đã bị cắn nát rồi.
Một tia phẫn nộ tràn ra từ cổ họng, đây là lần đầu tiên Tiễn Diệp cùng Cận Sĩ Triển dây dưa lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt như thế. Khẽ nhíu chặt mi, Tiễn Diệp cố sức giải thoát cho đôi tay đang bị Cận Sĩ Triển cố định trên tường, giơ nắm đấm về phía y nhưng lại bị đối phương tránh được, nhất thời thất thần thì đã bị Cận Sĩ Triển cởi bỏ quần.
Tiếng vải vóc rơi xuống dưới chân giống như tảng đá đập vào đầu Tiễn Diệp.
"Thắt lưng cậu nhỏ hơn tôi nên quần của tôi không hợp với cậu." Thoáng buông tha cho đôi môi Tiễn Diệp, hai tay Cận Sĩ Triển khẽ vuốt ve dọc đùi đối phương. Tiễn Diệp bên trong không mặc cái gì khác.
Chóp mũi hai người gần như đã chạm vào nhau, Cận Sĩ Triển tàn khốc cười, nói: "Tiễn Diệp, cậu có phản ứng với tôi, cho dù cậu không thừa nhận cũng chẳng sao, không một ai có khả năng cho cậu loại phản ứng này!"
Mỗi một lần hít thở, Tiễn Diệp đều cảm thấy ngực phát đau.
"Cậu không cự tuyệt được tôi. Thân thể cậu đã sớm hơn ý thức một bước, quen với tôi ..."
Từng lời của Cận Sĩ Triển giống như đang cắt vào lòng Tiễn Diệp. Đối với một người lạnh lùng, hủy diệt tự tôn của hắn không bằng khiến hắn phải buông tha tự tôn của mình. Người ở trước mặt y, ngoại trừ Cận Sĩ Triển y, trong thế giới của Tiễn Diệp không còn bất kì cái gì khác. Nhìn vết máu vương lại trên môi Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển đột nhiên cảm thấy hưng phấn khó tả, thật giống nhiều năm trước, khi còn đang chìm trong 'chém giết' tại cái thế giới ngập tràn máu tanh kia.
"Tiễn Diệp ..." mỗi lần Cận Sĩ Triển đều gọi tên Tiễn Diệp như vậy, chẳng khác gì bọn họ là người yêu.
Tiễn Diệp phát hiện hắn ngày càng không chịu nổi cảm giác này, ngày càng chán ghét nó. Trước đây hắn sẽ không quan tâm, tuyệt đối sẽ không, nhưng hiện tại, hẳn chỉ cảm thấy rất ghét việc Cận Sĩ Triển gọi tên hắn. (Hết giai đoạn lạnh lùng là sắp iu rồi đấy anh :">)
Vì vậy, hắn nhìn Cận Sĩ Triển, nói: "Cận Sĩ Triển, tôi thực sự rất ghét anh gọi tên tôi!"
Cận Sĩ Triển đáp lại: "Tôi rất thích cậu thành thực với tôi ..."
"Như vậy, anh có thể cách tôi xa một chút không?"
"Sợ rằng không thể."
"Vậy tôi cách anh xa một chút được chứ!"
"Ha ha!" Cận Sĩ Triển cười hài lòng, "Cậu nghĩ mình còn cơ hội à?"
Tiễn Diệp đã hỏi chính mình, cơ hội, hắn còn có sao?
Cận Sĩ Triển lại cúi đầu. Tiễn Diệp vô thức đẩy hắn ra, đối phương nhíu mày một cái, lại khống chế một tay Tiễn Diệp, thậm chí cố ý cố định hai tay hắn ở trên tường.
"Anh!" Tiễn Diệp cắn răng. Cận Sĩ Triển trước một bước nói: "Tư thế này thật kích thích a!"
Tiễn Diệp nửa người dưới trống vắng, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ngay cả cúc cũng chưa kịp đóng hết, có thể mơ hồ xuyên qua y phục nhìn thấy 'cảnh xuân' dưới đó.
"Chậc chậc!" Cố ý chậc lưỡi vài cái, "Làm cho người ta có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào ..."
Tình thú, có thể nói như thế. Nhưng loại tư thế này ngoại trừ tình thú, dưới một số tình huống còn có thể giải thích theo một cách khác: cường bạo.
Ngay khi Tiễn Diệp nâng gối muốn đá vào bộ phận nào đó của Cận Sĩ Triển thì cửa đột nhiên mở ra.
Cánh cửa vốn đang đóng kín bị người từ bên ngoài đẩy ra, hai người ở huyền quan đều sửng sốt, ngay cả tư thế cũng chưa kịp đổi, vừa vặn đối mặt với người ngoài cửa.
Bốn mắt nhìn hau, trong nháy mắt, Tiễn Diệp cảm thấy tim mình ngừng đập. Ảo giác sao, nhưng lại quá mức chân thực, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Là cậu ..." nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Cận Sĩ Triển hiển nhiên cũng bị hết hồn, vừa định buông Tiễn Diệp ra, người ngoài cửa đã giống như dã thú vọt vào, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho người ta líu lưỡi.
Thình lình bị tấn công, Cận Sĩ Triển không kịp né, bị chế trụ một bên vai. Đối phương đè y xuống đất, cảnh tượng giống như đã từng gặp qua.
"Tôi nói rồi, anh còn đụng vào cậu ấy, tôi sẽ phế anh!" Nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ cuối cùng, đốt ngón tay của anh ta đều trắng bệch vì nắm quá chặt.
"Nguyên đại ca! Đại ca! Tiểu Diệp có ở trong hang ổ của tên cầm thú kia không?" Ngoài cửa lại truyền đến tiếng hô hoán của Quan Trí, vài giây sau, Quan Trí áp giải tên bảo vệ bị đánh sưng một bên mắt đi tới cửa, thấy rõ tình huống bên trong, 'bịch' một tiếng đá tên bảo vệ kia ra ngoài.
Tiễn Diệp ngồi quỵ dưới đất, ngay cả khí lực để ngẩng đầu lên cũng chẳng còn.
Ban đầu, hắn đã từng vô số lần ảo tưởng rằng Nguyên Chiến Dã sẽ xuất hiện trước mặt mình, nhưng thời gian trôi qua, mong muốn này cũng dần phai nhạt, nhưng lại chưa từng biến mất hoàn toàn, cuối cùng, hắn cũng không biết nó đã biến thành thứ gì nữa. Nhưng hôm nay, Nguyên Chiến Dã lại xuất hiện đúng vào thời điểm hắn bất kham nhất, chân bị mở rộng đặt dưới thần đàn ông. Hắn chẳng thể nói gì, cái gì cũng không quan tâm nhưng hắn không muốn bị Nguyên Chiến Dã nhìn thấy.
Mọi thứ đều không quan trọng, thế nhưng, có lẽ hắn vẫn để tâm một chút.
Nguyên Chiến Dã ở ngay trước mặt hắn mà hắn lại không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Hóa ra, vẫn không được ...
Trên vai truyền đến từng đợt đau nhức như sắp bị bóp nát nhưng Cận Sĩ Triển không phản kháng, chỉ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Nguyên Chiến Dã, đã lâu không thấy, người này vẫn anh tuấn như trước kia nhưng lúc này trong mắt lại ngập tràn lạnh lẽo cùng phẫn nỗ. Tóc đã dài hơn một chút, nhưng càng làm nổi bật lên khí chất khiến anh ta nhìn càng thành thục, còn lại vẫn như lúc đó ...
Hiện tại anh ta xuất hiện, có thể nói đúng là một màn kịch hay!
"Cậu có thể tìm đến đây thật khiến tôi có chút giật mình ..."
"Cận Sĩ Triển ..." Nguyên Chiến Dã nheo mắt lại, nghiến răng ken két, "Sao anh có thể đê tiện vô sỉ đến trình độ này chứ!"
Đê tiện? Vô sỉ? Cận Sĩ Triển khẽ cong khóe miệng, hai từ này không sai chút nào, dùng để miêu tả y cũng chẳng phải là quá đáng, Chẳng qua tình tình y còn chưa tốt đến mức có thể cho phép mình bị người ta áp xuống đất.
"Nguyên Chiến Dã ..." Y nói: "Tôi trước giờ vẫn luôn khách khí với cậu, thế nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có năng lực đến nỗi có thể để mặc cho người khác áp bức."
"Lần đầu tiên gặp không một phát chặt đứt 'gốc rễ' của anh để anh không thể tiếp tục ra ngoài hại người là chuyện tôi hối hận nhất trên đời này!"
Đây đích thật là khẩu khí của Nguyên Chiến Dã, người này luôn vừa an tĩnh vừa nóng nảy, nhưng vào bất kì lúc nào cũng chẳng bao giờ tỏ ra ngạc nhiên. Cận Sĩ Triển cười cười, không phải tức giận, cũng chẳng thể nói là châm chọc.
"Cậu được Niếp Phong Vũ bao bọc quá kĩ rồi, thời gian dài như vậy, tính tình lại không thay đổi chút nào ..."
Nguyên Chiến Dã trừng lớn hai mắt, cánhi tay đang ghìm chặt Cận Sĩ Triển nhanh chóng buông ra chuyển mục tiêu đến cái cổ của đối pương, nắm đấm vừa tung ra được nửa đường thì đột nhiên 'pặp' một phát bị bắt được. Cả anh ta và Cận Sĩ Triển đang định phản kích đều ngây ngẩn cả người. Nguyên Chiến Dã quay đầu, nhìn thấy Tiễn Diệp ở ngay phía sau mình.
Tiễn Diệp đã sửa sang lại quần áo, một tay đang bắt lấy tay Nguyên Chiến Dã, mỉm cười với anh ta. Chỉ là vẻ mặt hắn lúc này bao hàm vô số biểu tình mịt mờ không thể nói rõ.
"A Chiến, cậu oan uổng anh ta rồi."
Nguyên Chiến Dã, Cận Sĩ Triển còn có cả Quan Trí ở bên cạnh, tất cả đều sửng sốt. Nếu như nói Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí là khiếp sợ thì Cận Sĩ Triển kia tuyệt đối còn có một loại cảm xúc khác, chỉ là không ai phát hiện ra, bao gồm cả y.
Nghi hoặc qua đi, Nguyên Chiến Dã chậm rãi buông tay, Tiễn Diệp thuận thế kéo anh ta đứng dậy.
Cận Sĩ Triển cũng cong nửa người lên, ngồi trên mặt đất, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Tiễn Diệp.
"Là tôi tự nguyện." Giống như đang nói một chuyện bên rìa chẳng có gì quan trọng, Tiễn Diệp chậm rãi mở miệng.
Nguyên Chiến Dã nhíu mày nhìn hắn, dường như còn muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng từ bỏ. Anh ta kéo tay Tiễn Diệp, xoay người dắt hắn đi về phía cửa. Tiễn Diệp tùy ý để đối phương lôi kéo mình, yên lặng đi theo sau Nguyên Chiến Dã, không phản kháng, chẳng nói lời nào, cũng không hề quay đầu lại nhìn.
Mãi cho đến khi hai người mất hút đằng sau cánh xửa, lúc này Quan Trí đang hóa đá ở bên cạnh mới vội vội vàng vàng phản ứng lại, nhanh chóng nhặt áo khoác của Tiễn Diệp trên mặt đất lên, chạy theo hai người kia, trước khi đi còn 'lịch sự' giúp Cận Sĩ Triển đóng cửa, mặc dù là dùng chân.
Chớp mắt cửa bị đóng lại, trong phòng như biến thành một không gian riêng biệt, bốn phía trở nên anh tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cận Sĩ Triển co chân lên, nhìn về phía cửa, vẫn không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, y đưa tay lên sờ sờ vai, chỗ bị Nguyên Chiến Dã ghìm ban nãy, lúc này, đau đớn dần trở lên rõ ràng, Cận Sĩ Triển cũng đứng dậy.
Thực sự là không hạ thủ lưu tình một chút nào mà! Đến mức này, là vì Tiễn Diệp sao ...
Đi vào phòng khách, Cận Sĩ Triển chợt nhìn thấy cặp kính trên bàn, là Tiễn Diệp để quên. Nhìn cặp kính kia một lát, y đưa tay cầm lấy, là loại kính bình thường nhất, đã có dấu hiệu mài mòn, xem ra đã dùng rất lâu rồi.
Hẳn là thứ cậu ta rất thích nhỉ? Mà đã thích, nhất định sẽ đến lấy lại. Cận Sĩ Triển nhíu mày, nhìn chằm chằm cặp kính trong tay.
Nhưng mà Tiễn Diệp, sở trường của cậu chẳng phải chính là vứt bỏ thứ mình yêu thích hay sao.

***
Đi ra từ chỗ của Cận Sĩ Triển, dọc theo đường đi, mọi người chẳng ai nói gì. Nguyên Chiến Dã lôi kéo Tiễn Diệp đi thẳng một mạch, Tiễn Diệp cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên cũng chỉ thấy gáy đối phương mà thôi.
Giận thật sao ...
Cười khổ một cái, hắn lại cúi đầu.
Giờ này mới là rạng sáng, trên đường không có một bóng người, thỉnh thoảng cũng chỉ có một chiếc xe phóng như bay lướt qua. Cảm giác lạnh buốt truyền từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu, ngay cả không khí thở ra cũng ngay lập tức ngưng tụ thành một tầng hơi nước màu trắng.
"Haiz! Nguyên đại ca! Tiểu Diệp! Các người ..." Quan Trí đi theo phía sau hai người, mấy lần muốn mở miệng phá tan bầu không khí nghẹt thở này nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Cước bộ của Nguyên Chiến Dã quá nhanh, cậu ta phải vất vả lắm mới đuổi kịp, vài lần muốn phủ thêm áo cho Tiễn Diệp nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Cuối cùng, Nguyên Chiến Dã dừng lại, buông Tiễn Diệp ra. Rốt cục cũng đợi được cơ hội, Quan Trí vừa định khoác áo cho Tiễn Diệp thì Nguyên Chiến Dã đã trước một bước cởi áo trên người mình xuống phủ thêm cho Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp chỉ cảm thấy thân thể đã lạnh run bỗng được một tầng ấm áp vây quanh, ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, đối phương đang giúp hắn kéo lại y phục.
Quan Trí phẫn nộ nhìn hai người, đem chiếc áo khoác lên người chính mình.
Cái gì cũng chưa nói, Nguyên Chiến Dã buông Tiễn Diệp ra, ngẩng đầu nhìn Quan Trí, nói: "Gọi xe đi!"
"Hả?" Trời vẫn còn tối, lấy đâu ra xe! Băn khoăn còn chưa kịp nói khỏi miệng ra đã bị ánh mắt Nguyên Chiến Dã đẩy trở về.
Đứng ở ven đường, Nguyên Chiến Dã diện vô biểu tình nhìn Quan Trí đang giống như chặn đường cướp của đứng giữa lòng đường, hai tay khoanh trước ngực, không nói một lời, cũng chẳng nhìn Tiễn Diệp.

Chương 28

Tiễn Diệp đứng ở phía sau anh ta, phảng phất quanh chóp mũi đều là thứ mùi vừa xa lạ vừa quen thuộc, chúng đang nói cho hắn biết, tất cả không phải là ảo giác. Thế nhưng, hiện tại so với tưởng tượng của hắn trong quá khứ hoàn toàn khác xa. Hắn không nói lời nào, an tĩnh đứng đằng sau Nguyên Chiến Dã.

Sao anh lại đến đây? Sao lại muốn đến? Những câu như vậy hắn đều muốn hỏi, thế nhưng, hắn biết, Nguyên Chiến Dã cần suy nghĩ mà hắn cũng cần.
Quan Trí cuối cùng cũng gọi được một chiếc taxi, đang đứng ngoắc ngoắc hai người.
Nguyên Chiến Dã, người vẫn một mực đưa lưng về phía Tiễn Diệp, nhẹ giọng nói một câu: "Lên xe đi." Sau đó đi trước một bước về phía đó.
Tiễn Diệp nhìn bóng lưng anh ta vài giây, cũng theo sau.
Trong xe, Quan Trí ngồi ở ghế phó lái, Tiễn Diệp cùng Nguyên Chiến Dã ngồi phía sau. Tiễn Diệp từ từ nhắm hai mắt, hơi cúi đầu. Nguyên Chiến Dã ở bên cạnh đang nhìn ra ngoài của sổ, ai cũng chẳng nói câu nào. Quan Trí liếc mắt nhìn hai người phía sau, thở dài, những lời muốn nói toàn bộ đều nuốt trở vào.
Xe dừng trước cửa nhà Tiễn Diệp, ba người liền đi xuống, Quan Trí lấy chìa khóa ra mở cửa. Khi cửa mở ra, Tiễn Diệp cùng Nguyên Chiến Dã đi vào trước, đang lúc Quan Trí muốn đi vào thì Nguyên Chiến Dã quay người lại, nói với cậu ta: "Cậu ở ngoài đợi lát nữa hãng vào!" Nói xong đóng luôn cửa vào, Quan Trí thuận thế bị đẩy ra ngoài.
Hả? Trừng mắt nhìn, Quan Trí chăm chú quan sát cánh cửa đã đóng, tuy biết rằng nó không khóa, nhưng cậu ta cũng chẳng có can đảm đi vào. Cậu cũng không ngại để cho hai người bên trong có không gian riêng mà tâm sự, chỉ là, hôm nay trời lạnh đến đông cứng ... thật quá không có tính nhân đạo mà.
Tiễn Diệp nhấn công tắc trên tường, trong phòng nháy mắt sáng rực lên, xoay người, vừa vặn đối mặt với Nguyên Chiến Dã mà đối phương cũng đang nhìn hắn.
Đã lâu không thấy, lại gặp lại dưới loại tình huống này, Tiễn Diệp chợt cảm thấy ông trời trêu đùa mình cũng quá đáng rồi đấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, dường như muốn quan sát đối phương thêm một lúc nữa, đem tất cả những gì đã thay đổi quay trở về. Cuối cùng, Nguyên Chiến Dã mở lời trước.
"Lâu rồi không gặp."
Giọng nói trầm thấp, lộ ra một tia thoải mái nhàn nhạt, giọng nói này, Tiễn Diệp chưa hề quên, hắn biết bản thân vĩnh viễn cũng không quên được.
Tiễn Diệp gơi gật đầu một cái, khẽ cong khóe miệng.
"Lâu rồi không gặp."
Một câu như vậy là được rồi nhỉ!
Tiễn Diệp lôi nghế ra mời Nguyên Chiến Dã ngồi, cởi áo khoác trả lại cho anh ta.
"Không cần, cậu mặc đi!"
Tiễn Diệp lắc đầu, đưa áo cho anh ta.
"Trời lạnh lắm. Tôi đi mặc thêm áo, anh chờ tôi một chút."
Lên lầu, đi vào phòng, Tiễn Diệp mở tủ quần áo tùy tiện lấy một chiếc áo khoác ra mặc vào. Lúc đóng cửa, hắn đột nhiên sửng sốt một chút, chậm rãi nhìn bàn tay của chính mình trên cửa. Lúc này, hắn mới phát hiện, nó vẫn run lên không ngừng. Nắm chặt tay lại, một loại run rẩy như co quắp xuất hiện, không thể ngăn cản.
Mạnh mẽ nhắm mắt lại, Tiễn Diệp hít sâu một hơi, giống như muốn lấp đầu hai lá phổi của mình, sau đó chậm rãi thở ra, hắn tự bảo bản thân phải tỉnh táo lại. Tiễn Diệp, mày làm được mà ...
Đeo vào cặp kính dự bị, Tiễn Diệp đi xuống dưới lầu, Nguyên Chiến Dã vẫn ngồi ở chỗ cũ, thấy hắn, khẽ cười cười. Tiễn Diệp đi tới trước mặt anh ta, ngồi xuống bên cạnh.
Hai người chẳng ai nói gì, ai muốn mở miệng trước dường như cũng không phải vấn đề, loại ăn ý này sớm đã hình thành. Đối với bọn họ mà nói, những lời khách sáo dư thừa đều không thực tế.
Tiễn Diệp đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: "Tôi đi pha trà. Anh chờ một chút, rất nhanh thôi ..."
Hắn vừa đứng lên, Nguyên Chiến Dã đột nhiên kéo tay hắn lại. Tiễn Diệp bất động, Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Cậu nghiêm túc thật sao?"
Lẳng lặng nhìn đối phương một hồi, Tiễn Diệp chậm rãi ngồi trở lại.
Nghiêm túc, nếu như không phải nghiêm túc  thì tất cả đều trở nên hợp tình hợp lý nhỉ? Chẳng qua ...
Tiễn Diệp nhìn Nguyên Chiến Dã, trong ngực, một loại cảm giác bất đắc dĩ đã lâu không thấy chợt dâng trào, chỉ là việc đã đến nước này, còn có thể làm sao? Hắn khẽ cong khóe miệng, đẩy kình mắt một chút, cười chẳng khác gì trước đây.
"Phải! Tôi nghiêm túc."
Giống như vừa tuyên án tử hình, bốn phía an tĩnh đến kì lạ.
Nguyên Chiến Dã trực tiếp nhìn chằm chằm Tiễn Diệp, muốn tìm ra trên mặt hắn một tia biểu tình 'nghĩ một đằng nói một nẻo'... hay là 'chột dạ' cũng được. Nhưng trên mặt Tiễn Diệp, ngoại trừ nụ cười nhàn nhạt khiến người ta an tâm, hoàn toàn không còn thứ gì khác.
Như là thua cuộc vậy, Nguyên Chiến Dã lùi về phía sau một chút, thô lỗ vò vò mái tóc, trên mặt là biểu tình buồn bực.
"Vì sao là hắn?"
Tiễn Diệp hạ mắt, nhẹ nhàng nhíu mày.
"Là ai, có gì khác nhau sao?"
"Cậu thích hắn à?"
"Đã thích đàn ông, thích hay không thích có gì khác nhau sao?"
"Chính vì là thích đàn ông nên mới càng phải rõ ràng!" Điên cuồng hét lên.
Tiễn Diệp bật cười, cúi đầu khẽ đẩy kính mắt, gạt gạt mấy lọn tóc rơi trước trán.
Hắn kì thực, vẫn luôn hiểu rõ. Chính vì hiểu rõ, mới có thể cùng Cận Sĩ Triển chậm rãi trở thành tình trạng như ngày hôm nay, e rằng, hắn mê muội hơn một chút trái lại mới tốt.
"Không nên đem hạnh phúc của chính mình ra đùa giỡn. Dù cho cậu cùng với người khác không phải thật tâm cũng cược, chỉ cần cậu không chịu thiệt là đủ rồi, thế nhưng Cận Sĩ Triển, cho dù là chơi đùa, cũng chớ có chọn hắn." Nguyên Chiến Dã nói, trên mặt là biểu tình nghiêm túc khó có được.
"Vì sao?" Tiễn Diệp biết rõ còn cố hỏi, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ 'mờ mịt'.
"Bởi vì hắn ..." Nguyên Chiến Dã còn chưa nói xong, Tiễn Diệp đã tiếp lời.
"Vì người anh ta thích là anh!"
Sắc mặt Nguyên Chiến Dã khẽ biến. Tiễn Diệp như đứa trẻ thấy trò đùa dai của mình có hiệu quả, bật cười, tuyệt không chú ý đến sắc mặt đen tối của người trước mặt.
Dường như đã nhìn thấu ý đồi của hắn, Nguyên Chiến Dã thở dài nói: "Cậu vẫn luôn có bãn lĩnh khiến tôi phải tức chết mà."
Đáp lại hắn chính là tiếng cười sang sảng của Tiễn  Diệp. Có chút bất đắc dĩ. lại có chút mừng rõ, Nguyên Chiến Dã cong khóe miệng, hỏi: "Dạo này, cậu sống vẫn tốt chứ?"
Rời xa anh, sao tôi có thể sống tốt được đây ...
Tiễn Diệp cười cười gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
Vết thương nơi lòng bàn tay bắt đầu mơ hồ ẩn ẩn đau, không hề báo trước, cứ tưởng đã sớm tê liệt rồi, hóa ra vẫn đau đớn như vậy. Nhưng mà, cũng đỡ hơn rồi. Tiễn Diệp biết, cho hắn thêm một thời gian nữa, chung quy sẽ có một ngày vết thương không hề đau nữa, cho dù là mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm ... cũng không quan trọng.
"Đừng gạt tôi, Tiễn Diệp ..."
Tiễn Diệp sợ run một chút.
Nguyên Chiến Dã đứng lên đi tới bên cạnh Tiễn Diệp, đưa tay nâng cằm hắn, tháo kính mắt của hắn xuống, nói: "Tiễn Diệp, cậu che giấu quá kĩ, giấu sâu đến nỗi chẳng ai xem thấu cậu đang nghĩ cái gì, chính vì vậy mới để vuột mất quá nhiều."
Đem Tiễn Diệp ôm vào trong lòng, Nguyên Chiến Dã ấn đầu hắn vào trước ngực mình. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng an ủi Tiễn Diệp như vậy, coi như là bù đắp cũng được, hiện tại, anh ta chỉ cần ôm một chút người đàn ông đã gần như hoàn mỹ này. Thứ duy nhất không hoàn mỹ, có thể chính là điểm hoàn mỹ nhất của hắn.
"Tiễn Diệp, cậu đã để vuột mất quá nhiều."
"Nắm chặt quyền quyết định ở trong tay mình đi, cậu đừng chẳng thiếu hụt gì cả ..."
"Cậu phải yêu lấy chính mình ... nếu như cậu nghĩ không có ai yêu mình thì cậu hãy tự yêu bản thân đi."
Nguyên Chiến Dã còn nói gì đó, Tiễn Diệp lại không nghe được rõ ràng, tiếng tim đập bên tai  đã lấn át giọng nói của người kia, chỉ là hắn không phân rõ nó là của mình hay của Nguyên Chiến Dã nữa. Cảm giác chua xót khổ sở chưa kịp lắng lại đã bùng lên. Hắn vẫn cho rằng mình nhất định không khóc, thế nhưng gần đây, hắn luôn muốn rơi lệ ...
Hắn thực sự thích Nguyên Chiến Dã. Người đàn ông này đã luôn yên lặng ngồi trước bàn ăn mì hắn làm. Dù cho không cùng một chỗ, nhưng vẫn giống như trước đây, tại cục cảnh sát nho nhỏ đó, ngày qua ngày đều giống nhau cũng tốt lắm rồi.
Chung quy, chỉ là ảo tưởng mà thôi. Giống như cái ôm hiện tại, rõ ràng ngay cả tiếng tim đập cùng nhiệt độ thân thể đều rất rõ ràng, nhưng lại cảm giác như có thứ gì đó không thực ... so với cái ôm kia càng không chân thật! Ý thức được điểm ấy, Tiễn Diệp cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng lại, thực sự quá mệt mỏi rồi.
Thứ không thuộc về hắn, cuối cùng vẫn sẽ bỏ hắn mà đi thôi.
Nghĩ thông suốt tất cả, hắn nghe thấy Nguyên Chiến Dã nói: "Theo tôi về đi!"
"Tôi và Niếp Phong Vũ đều nợ cậu nhiều lắm, hiện tại cũng chẳng phải là muốn bồi thường cho cậu gì đó, tôi chỉ là không muốn một lần nữa nhìn cậu rời đi." Tiễn Diệp ở trong tay anh ta, gầy đến nỗi khiến anh ta phải khẽ hấp một hơi.
Lắc đầu, Tiễn Diệp cười độ lượng.
"Các anh ai cũng không nợ tôi, là tôi tự nợ chính mình mà thôi."
Tôi cũng không phải chẳng có cách nào buông tay, cũng không phải yêu đến đòi sống đòi chết, tôi chỉ là, sợ cái cảm giác mất đi một lần nữa. Mỗi lần đều như vậy, chờ hắn quay đầu lại, bên người đã chẳng còn một ai.
"Tôi đã không cố gắng yêu bản thân mình, tôi sẽ bắt đầu lại một lần nữa ... nếu như không ai yêu tôi, tôi sẽ tự yêu lấy mình."
Vì vậy, tôi không thể quay về được nữa.
Bắt đầu cùng kết thúc, kỳ thật chẳng có gì khác nhau. Nơi dừng lại lúc ban đầu, cũng có thể chính là bến đỗ cuối cùng của một người.
Nguyên Chiến Dã chưa từng cảm thấy bản thân kém cỏi như vậy, đối với Tiễn Diệp. Mỗi khi Tiễn Diệp mỉm cười nói không sao, hắn không quan tâm, anh ta biết, Tiễn Diệp thật ra lại quan tâm hơn bất kì ai, chỉ là mặc dù như vậy, nhưng vẫn cứ ...
"Cậu chỉ là chưa gặp đúng người mà thôi." Anh ta nói với Tiễn Diệp.
Anh ta cũng vậy mà Niếp Phong Vũ cũng vậy, bọn họ đối với Tiễn Diệp đã quá không công bằng. Nguyên Chiến Dã không có cách nào đong đếm được mình rốt cục thương tổn Tiễn Diệp bao nhiêu, nhưng anh ta không muốn một lần nữa để cho Tiễn Diệp rời đi, giống như một chiếc lá, vĩnh viễn không có gốc rễ để mà dựa vào. Cũng chẳng phải anh ta muốn trói Tiễn Diệp bên người, hay là muốn bồi thường cho hắn, chỉ là không muốn Tiễn Diệp lại tổn thương chính mình.
"Nếu như cậu không gặp phải tôi, phải chăng sẽ tốt hơn?" Giống như nói giỡn, Nguyên Chiến Dã hỏi Tiễn Diệp như vậy.
Tiễn Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng không có chần chừ lấy một giây, nói: "Sẽ không," . E rằng anh không gặp phải tôi mới là tốt nhất.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nói với Nguyên Chiến Dã rằng hắn thích anh ta, Nguyên Chiến Dã cũng chưa từng hỏi hắn, như vậy cũng đủ rồi. Kỳ thực, hắn có thể khẳng định, nếu như không có người kia, bất luận là Nguyên Chiến Dã hay là anh trai, nhất định đều sẽ thích hắn. Chẳng qua, tơ hồng không phải buộc trên tay hắn, đối phương đã được định trước là thuộc về người kia, giống như anh trai hắn vậy, vĩnh viễn cũng không thuộc về hắn.
Loại cảm giác này, trong bị thương có chút cam chịu, cảm tình chính là thứ như vậy.
"Tôi hiện tại sống rất tốt." Tiễn Diệp nói. Khi nhìn thấy anh, tôi đã sáng tỏ rất nhiều việc.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ dựa theo mong muốn của mình mà sống. Anh nói rất đúng, kỳ thực tôi không thiếu hụt bất kì thứ gì, chỉ là không đi tranh thủ mà thôi, từ nay về sau, tôi muốn thứ gì thì sẽ đoạt lấy, cho dù thất bại cũng sẽ không hối hận." Hắn nhìn Nguyên Chiến Dã, dùng ngón tay trỏ chọt chọt ngực đối phương, khẽ cong khóe miệng, nói: "Đây là đạo lý tôi phải đi qua bảy tầng địa ngục mới ngộ ra được." Chưa hết, lại bồi thêm một câu: "Cần thực hành."
Ngực bị chọc tới phát đau, Nguyên Chiến Dã cười nhìn hắn, anh ta biết Tiễn Diệp nói thât, cũng biết hắn là người nói được làm được. Giờ khắc này, anh ta một lần nữa thấy được nụ cười phúc hắc của Tiễn Diệp, từ đôi mắt đằng sau gọng kính lộ ra một tia tà khí, hòa hợp với khí chất nho nhã đến mức không chê vào đâu được.
Tiễn Diệp, cậu thực sự rất tốt. Chẳng qua ...
Hai tay đặt trên vai Tiễn Diệp, Nguyên chiến Dã cúi đầu nhìn hắn, hỏi: "Cậu thích Cận Sĩ Triển thật sao?"
Tiễn Diệp hơi sửng sốt một chút. Nếu như là trước đây, có lẽ hắn sẽ thận trọng suy nghĩ sau đó nói không phải. Thế nhưng hiện tại đã khác rồi, tuy rằng hắn cũng sẽ không nói hắn thích Cận Sĩ Triển, nhưng giữa hai người đích xác đã có vài thứ thay đổi, là tốt hay là xấu, bây giờ chẳng thể so sánh được, chuyện tương lai, ai có thể biết trước. Chí ít, hiện tại với hắn mà nói, không quan trọng.
Khẽ nghiêng đầu sang một bên, Tiễn Diệp hơi bĩu môi làm động tác tự hỏi, suy nghĩ một hồi, mờ mịt hỏi: "Thích cũng phân ra là thật hay giả sao?"
Nguyên Chiến Dã trợn trắng mắt.
Tiễn Diệp lại nắm cằm ra vẻ nghiêm trang nói: "Anh ta dường như chẳng có điểm nào đáng giá để tôi thích ..."
"Vậy hắn thì sao?" Nguyên Chiến Dã hỏi: "Cậu có rất nhiều chỗ đáng giá để hắn trân trọng ..."
Tiễn Diệp bật cười, "Tên kia ấy à, chính là cái dạng có thích đến chết cũng không nói ra đâu." Cận Sĩ Triển chính là loại người này, vĩnh viển chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân.
Nguyên Chiến Dã thầm nghĩ trong lòng: Xong! Đều đã hiểu nhau đến trình độ này, chẳng khác gì 'vợ chồng già'. Vậy có phải kế hoạch loại bỏ Cận Sĩ Triển của anh ta cũng nên cho vào sọt rác rồi không?
Đợi hai người thảo luận xong vấn đề thích hay không thích thì trời đã sáng hẳn rồi. Ánh nắng cũng đã tràn ngập gian phòng từ lúc nào, lúc Tiễn Diệp đứng lên tắt đèn, Nguyên Chiến Dã mới nhớ ra ngoài cửa còn có một người chưa được vào.
Vừa mở cửa nhìn đã thấy một 'vật thể không xác định' làm tổ ở góc tường, trên người phủ một cái áo, chỉ có thể nhìn thấy một chút tóc trên đầu. Nếu như ở trước mặt cậu ta để thêm một cái bát vỡ hay gì đó tương tượng, đảm bảo một lúc sau, khi có đông người đi qua, khẳng định sẽ xin được không ít tiền.
Tiễn Diệp nhìn 'vật thể' khoác áo của chính mình, thầm nghĩ có đôi khi Nguyên Chiến Dã thực sự là một kẻ tàn nhẫn. Đương nhiên, hắn cũng vậy.
Gọi Quan Trí vào, Tiễn Diệp nói sẽ làm gì đó cho bọn họ ăn. Quan Trí dường như ngủ không đủ, uống xong cốc nước nóng thì lắn ra giường ngủ luôn.
Trong phòng bếp, Tiễn Diệp lấy trứng gà trong tủ lạnh ra, muốn chiên bánh trứng.
Nguyên Chiến Dã đứng ở một bên, nhìn động tác thành thạo của hắn, nói một câu: "Tôi cố nấu mì thế nào cũng không ra mùi vị giống cậu làm."
Tay ngừng một chút, Tiễn Diệp nhún vai, nói: "Bây giờ mùi vị mì tôi nấu cũng không giống trước đây nữa, kém hơn rất nhiều."
Trầm mặc một lúc lâu, Nguyên Chiến Dã chậm rãi mở miệng.
"Tay cậu, anh ta đã giúp cậu liên hệ với bác sĩ tốt nhất rồi, nghe nói là người rất có uy tín, nếu như cậu nghĩ thông rồi thì hãy đi tìm ông ta nhé! Mọi việc đều được an bài ổn thỏa cả rồi." Nói xong, móc từ trong túi tiền ra một tấm danh thiếp nhét vào túi quần Tiễn Diệp.
"Tất cả đều do cậu quyết định, lúc nào cũng được."
Không nói gì cũng chẳng cự tuyệt, cuối cùng, Tiễn Diệp gật đầu một cái nói "Ừ."
Nguyên Chiến Dã vỗ vỗ vai hắn, cầm lấy con dao trong tay hắn, nói: "Để tôi làm cho!"  Thái hành. Tiễn Diệp lau lau tay vào tạp dề, đổ dầu vào chảo, vặn to lửa, nhẹ nhàng đảo đảo vài cái, hắn hỏi: "Niếp đại ca có biết anh tới đây không?"
"Cậu đừng gọi anh ta như thế, tôi nghe không quen." Nguyên Chiến Dã vừa thái hành vừa nói: "Anh ta có biết hay không cũng có khác gì đâu. Vẫn biết cậu ở đâu mà lại không nói cho tôi, đừng tưởng tôi không biết, anh ta thật ra đã sớm muốn tới tìm cậu! Nhưng lại ngại không dám đến!"
Tiễn Diệp bật cười, so với trước đây, hờ hững hơn rất nhiều.
"Tiểu Quan từ lâu đã rời khỏi Thanh Tuyền Trấn đi tìm cậu."
Đổ trứng đã được khuấy kĩ vào chảo nóng, Tiễn Diệp khẽ xoay chảo để trứng nóng đều, dần dần thành hình bánh trứng, suy nghĩ một hồi, nói: "Tiểu Quan ... để cho cậu ta ở lại nơi hiện tại đi! Nơi đó dường như rất thích hợp với cậu ta. Thanh Tuyền trấn tuy chẳng có gì không tốt, thế nhưng ..."
Nguyên Chiến Dã không nói gì, nhưng ai cũng nhìn ra được anh ta rất tán thành với những gì Tiễn Diệp nói.
"Tôi biết!" Phía sau chợt vang lên giọng nói của Quan Trí hòa lẫn với tiếng ngáp. Quan Trí gãi gãi đầu, xoa xoa thắt lưng, buồn ngủ đi đến, "Lúc Niếp đại ca để tôi rời Thanh Tuyền trấn đã nói bất cứ lúc nào tôi cũng có thể rời đi, chỉ là bản thân tôi không muốn mà thôi, cho dù đi, cũng chẳng thể đi một mình ..."
"Tôi không thể bỏ mặc cô ấy được."
Tiễn Diệp chẳng nói lời nào, yên lặng bày bánh trứng ra đĩa. Quan Trí cười hì hì bốc một miếng cho vào miệng, nóng đến mức phải thổi ra.
Nguyên Chiến Dã cười cười nói: "Nhìn không ra cậu lại si tình thế."
Quan Trí liếm liếm ngón tay cái, nhếch miệng cười.
"Nào có!"
Cơm nước xong, Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí phải cùng nhau rời đi.
Tiễn Diệp không giữ lại, hai người cũng không có gì gọi là thương cảm khi ly biệt, lần này, bọn họ đã nhận được lời hứa của Tiễn Diệp, bất luận đi nơi nào cũng sẽ thông báo cho bọn họ.
Quan Trí nói phải đi về tảo hoàng, cống hiến để tinh lọc xã hội. Cửa hàng đồ chơi điện tử của Nguyên Chiến Dã chỉ cần không mở cửa một ngày, bọn nhóc nhất định sẽ kêu cha gọi mẹ. Tiễn Diệp mỉm cười nhìn bọn hò, đều sống rất tốt, thế là được rồi.

Chương 29

Nhìn Nguyên Chiến Dã, không hiểu sao Tiễn Diệp đột nhiên cảm thấy hoài niệm hình ảnh người đàn ông này mặc cảnh phục. Nhận ra ánh mắt của hắn, Nguyên Chiến Dã đột nhiên tiến về phía trước hai bước, cúi đầu khẽ hôn xuống đôi môi Tiễn Diệp.
Không thoảng qua như chuồn chuồn lướt nước cũng chẳng kéo dài bao lâu, chỉ là môi chạm môi trong giây lát mà thôi, tiếp xúc giữa hai người luôn chỉ dừng lại ở mức đó.
Tiễn Diệp hơi mở to hai mắt, mãi đến khi Nguyên Chiến Dã rời ra vẫn không hề động đậy.
Quan Trí quay đầu nhìn bầu trời nơi xa xăm. Bầu trời nơi thành phố chẳng thể nào có được sắc xanh như vùng thôn quê kia ...
"Lần này –" Nguyên Chiến Dã khẽ nhếch khóe miệng, cười như quý ông vừa hôn tay một vị tiểu thư nào đó, "Tôi sẽ không nói xin lỗi nữa đâu."
Tiễn Diệp đưa tay khẽ đẩy mắt kính, ý cười nơi khóe mắt hiện lên rõ ràng. Đoạn tình yêu đó, có thể nói là một nét vẽ trên bức tranh hoàn chỉnh, cũng có thể nói là một khởi đầu mới khi đến giới hạn. Hắn đột nhiên dường như bắt đầu hiểu ra, thứ gọi là tình yêu này đến tột cùng là gì.
Dù là thích hay là yêu, tôi đều sẽ không hối hận.
Trên đường trở về, Quan Trí rốt cục nhịn không được hỏi Nguyên Chiến Dã: "Nguyên đại ca, anh rốt cuộc đã từng thích Tiểu Diệp bao giờ chưa?"
Ngồi trong khoang tàu hạng nhất, Nguyên Chiến Dã nhìn ra cửa sổ, từng ngụm từng ngụm hút thuốc, nhìn phong cảnh đang cách mình càng ngày càng xa, "Cậu nói xem?"
"Gì chứ! Tôi nói gì thì sẽ là cái đó à?" Quan Trí nhảy dựng lên, đi tới ngồi xuống đối diện anh ta.
"Thừa dịp hiện tại bốn bề vắng lặng, chỉ có tôi với anh, anh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không tiết lộ với Niếp đại ca đâu! Được không?" Quan Trí tỏ nhíu mày vẻ nịnh nót, vẻ mặt như đang dụ dỗ.
Nguyên Chiến Dã nhả điếu thuốc ra, cười nói: "Chỉ cần cậu mở miệng thì tàu hỏa cũng phải chạy,"
"Vậy ý anh là đã từng thích?"
"Có gì khác biệt sao?" Câu trả lời rất ba phải.
Gì chứ! Quan Trí gãi đầu, giống như không thể moi được chuyện gì từ trong miệng Nguyên Chiến Dã thì không để yên, sunh nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại dùng giọng điệu thương lượng nói: "Như vậy được rồi! Chúng ta có một giả thiết, là giả thiết thôi nha! Nêu như anh gặp Tiểu Diệp trước sau đó mới gặp Niếp đại ca, anh sẽ chọn ai?"
Nguyên Chiến Dã nheo mắt lại, cười cười, nói: "Nghe có vẻ như tôi rất được yêu thích nhỉ ..."
"Anh thật sự rất được ... yêu thích mà!"
Hút hết hơn nửa điếu thuốc, Nguyên Chiến Dã liếc nhìn Quan Trí, quay đầu sang hướng khác ...
"Trên thế giới này không có nhiều 'nếu như' như vậy ..."
Chỉ là đúng lúc gặp nhau thì ở cùng một chỗ, hiện tại không thể tách ra nữa, chỉ như thế thôi.
Tiễn Diệp rút tấm ảnh trong ví da ra, mở từng nếp gấp, trong ảnh là hình hắn và Nguyên Chính Dã, sờ sờ vết rách ở chính giữa, đằng sau đã được dánh lại bằng băng dính trong suốt.
Tuy vậy vẫn còn vết tích nhàn nhạt, nhưng nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhìn bức ảnh thêm một lúc, Tiễn Diệp lộ ra biểu tình thỏa mãn đem nó cất vào ngăn kéo. Tháo kính ra, khẽ day day con mắt đang phát đau, độ của cặp kính đang đeo không hợp với mắt hắn cho lắm, xem ra phải một thời gian nữa mới quen được. Nguyên lai hắn rất thích cặp kính kia ... suy nghĩ một chút, Tiễn Diệp vẫn quyết định, lần sau có cơ hội sẽ lấy lại nó!
Thế nhưng, khi hắn ra khỏi cửa, không nghĩ tới lại gặp phải Tiêu Tuấn Phi.
Giống như đang đợi hắn, Tiêu Tuấn Phi ngồi trên lan can bảo vệ bên đường, trong tay cầm một lon đồ uống. Mái tóc màu xám bạc hôm nay hẳn là được buộc chặt, gió thổi cũng không động nhưng vẫn thu hút ánh mắt người qua đường như mọi khi.
Thật sự là quá gây chú ý mà.
Nhìn thấy Tiễn Diệp, Tiêu Tuấn Phi lưu loát nhảy xuống, giơ giơ cái lon trong tay lên vẫy vẫy hắn, nhe răng cười, "Lâu rồi không gặp."
Tiễn Diệp nghĩ quả thật là 'lâu rồi không gặp', với hắn mà nói, người không có ý nghĩa gì thì dù một ngày không gặp cũng chẳng khác gì đã lâu không gặp.
Gật đầu một cái.
Tiêu Tuấn Phi một hơi uống hết lon nước, không bỏ phí một chút nào, sau đó vứt cái lon rỗng vào thùng rác, đi về phía Tiễn Diệp.
"Ra ngoài sao?"
"Đúng vậy!"
Tiêu Tuấn Phi dường như vẫn quán triệt tư tưởng 'muốn tâm sự nhiều hơn với Tiễn Diệp', lời nói ra đều là chuyện ngoài lề, chẳng có tích sự gì. Chẳng qua hình như đã nhìn ra ý muốn chạy trốn của Tiễn Diệp, gã cười cười nói: "Tôi mời anh ăn cơm."
Chẳng hỏi có rảnh không, cũng không hỏi xem ý kiến của hắn thế nào, xem ra nhất định là phải đem người đi rồi. Tiễn Diệp dường như đã quen với phong cách làm việc cảu Tiêu Tuấn Phi, mặt không đổi sắc nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, khẽ đẩy kính lên một cái.
"Được!"
Tiễn Diệp thoải mái đáp ứng như thế khiến cho Tiêu Tuấn Phi có chút kinh ngạc nhưng gã cũng không phản ứng nhiều, chỉ khẽ nhíu mày một chút rồi cười đầy hàm ý, "Chỗ đó không cách xa đây lắm, chúng ta đi bộ được không?"
Tiễn Diệp gật đầu, không từ chối. Hai người sóng vai nhau rời đi.
Đúng thật là khá gần, chỉ mất hai mươi phút đi bộ thôi. Ba lần bảy lượt, cũng không biết hôm nay dẫn mình đi đâu nữa. Tiêu Tuấn Phi hôm nay có vẻ đặc biệt thâm trầm, dọc đường đi chẳng nói gì nhiều lắm, Tiễn Diệp thì càng ít nói hơn. Hai người đi đến một quán rượu trông rất khá thì ngừng lại, Tiễn Diệp nhìn cánh cửa đóng chặt một chút, hỏi: "Giờ này lại đến quán bar sao?"
Còn chưa đến năm giờ chiều mà.
Tiêu Tuấn Phi cười ha ha, "Ở đây thì từ trưa đã bắt đầu là giờ cao điểm rồi, chỉ có khách quen mới có thể đến."
Tiễn Diệp không nói gì, lần nào cũng dẫn hắn tới mấy nơi lộn xộn này.
Tới cửa, Tiêu Tuấn Phi nhấn chuông một chút, sau đó hướng về phía trên bên trái cánh cửa hô một tiếng: "Còn nhìn cái mẹ gì! Là ông đây!"
Không đầy một giây sau cửa đã mở ra, một người đàn ông trung niên cười như hoa nở đi ra, cúi người chào Tiêu Tuấn Phi, trăm miệng một lời "Anh Phi"
Tiêu Tuấn Phi quả nhiên là khách quen, vừa vào trong một đám mỹ nữ đã tiến tới, người nào cũng eo nhỏ, vóc người nóng bỏng, giọng nói người sau ngọt ngào hơn người trước, ánh mắt càng ngày càng quyến rũ, quần áo trên người cũng càng ngày càng ít. Tiêu Tuấn Phi phải ôm, trái ôm, rất vui vẻ, nhưng mà gã cũng chưa quên Tiễn Diệp, thơm mỗi cô một cái rồi bảo họ đi trước. Trong số đó cũng có người 'quyến rũ' Tiễn Diệp nhưng đều bị khí tức 'người lạ chớ tới gần' trên người hắn làm cho lùi bước. (=))))~)
Cuối cùng cũng tìm được một góc tương đối an tĩnh, Tiêu Tuấn Phi cùng Tiễn Diệp ngồi xuống.
Vừa vào chỗ, nhân viên phục vụ đã vừa vặn mang nước cùng menu đến. Tiêu Tuấn Phi đưa nó cho Tiễn Diệp rồi quen thuộc gọi món. Tiễn Diệp cũng không thấy thế nào, nói: "Anh gọi đi!"
Tiêu Tuấn Phi gật đầu, gọi mấy thứ không khác gì đồ Tiễn Diệp đã dùng trong quán ăn lần trước, xem ra là muốn nhận lỗi. Tiễn Diệp không nói gì.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiêu Tuấn Phi thả lỏng người ngồi dựa vào ghế sô pha, hỏi Tiễn Diệp: "Sao anh không hỏi xem đại ca bọn tôi đâu?"
Tiễn Diệp đang uống nước, nghe thấy gã hỏi thế, ngẩng đầu nhìn gã, nói: "Không phải anh mời tôi ăn cơm à?"
Tiêu Tuấn Phi cười rộ lên, "Nếu đại ca nghe thấy anh nói như vậy, nhất định sẽ đau lòng đến chết đấy!"
Tiễn Diệp cảm thấy chẳng có gì đáng cười cả. Hắn không nói chuyện, Tiêu Tuấn Phi quan sát hắn đầy hứng thú, cũng không cảm thấy ánh mắt của mình có bao nhiêu 'trắng trợn' như là muốn nhìn thấu Tiễn Diệp vậy.
Tiễn Diệp thản nhiên ngồi thẳng người, cũng chẳng mở miệng hỏi gì. Mãi cho đến khi hầu như các món đã được đưa lên rồi, Tiêu Tuấn Phi rốt cục không nhịn nổi nữa.
"Anh không hỏi tôi tìm anh có chuyện gì à?"
"Có việc anh tự nhiên sẽ nói, lẽ nào tôi không hỏi anh sẽ không nói sao?"
Tiễn Diệp bắt chéo chân, một tay đặt trên đầu gối, tay kia khoát lên lưng ghế sô pha. Tư thế này có có vài phần giống công tử quyền quý, đặt trên người hắn vậy mà lại thích hợp ngoài ý muốn. (nói thế nào thì anh ấy cũng từng dc coi là công tử nhà giàu mà :">)
Tiêu Tuấn Phi nhìn hắn, đang định nói gì đó thì phía sau có người kêu gã một tiếng anh Phi.
Hai nữ một nam, nữ có vẻ là sinh đôi, bộ dạng rất đẹp, cũng không mang quá nhiều hơi thở phong trần. Người con trai là một nam sinh trẻ trung, có vẻ như tối đa mới chỉ hai mươi thôi, tóc cắt theo kiểu đang thịnh hành, quần áo cũng vô cùng thích hợp, khuôn mặt càng không tồi, chính là một nam sinh rất xinh đẹp.
Tiễn Diệp đẩy mắt kính một cái, lập tức hiểu rõ đây là có ý gì.
Tiêu Tuấn Phi ngoắc ngoắc tay với ba người, hai chị em sinh đôi lập tức ngồi xuống bên người gã, nhào vào lòng người đàn ông trước mặt. Về phần cậu nam sinh kia, rất rõ ràng là chuẩn bị cho Tiễn Diệp.
Thật là phục vụ đến nơi đến chốn mà.
"Đứng ngẩn ra đấy làm gì?" Tiêu Tuấn Phi ôm hai mỹ nữ, khẽ đá đá vào đùi cậu ta sau đó cười khanh khách nhìn Tiễn Diệp, dường như vô cùng hứng thú với việc hắn sẽ lộ ra biểu tình gì.
Cậu thiếu niên kia nhích lại gần Tiễn Diệp nhưng dường như vẫn còn không dám đi sang bên đó, chỉ một mực quan sát vẻ mặt hắn. Trên mặt cậu ta mang theo một tia ngượng ngùng, xem ra là lần đầu tiên làm chuyện này.
Tiễn Diệp khẽ giương khóe miệng, nghĩ thầm chiêu này quả thật không tồi, đáng tiếc, hắn cũng chẳng phải quân tử khiêm tốn gì, Tiêu Tuấn Phi đã nhìn lầm hắn rồi.
Tiễn Diệp giơ tay lên, hướng về phía nam sinh kia cười cười, gọi một tiếng: "Lại đây."
Cậu ta cùng Tiêu Tuấn Phi đều ngây ngẩn cả người. Nụ cười này của Tiễn Diệp, tuyệt đối phải nói là phong tình vạn chủng (quyến rũ vạn phần). Tuy rằng Tiễn Diệp cũng không phải loại rất xinh đẹp, nhưng hoàn toàn có thể coi là thanh tú nho nhã, hơn nữa còn là loại càng nhìn càng thấy có hứng thú. Người như hắn cười một cái như vậy, dĩ nhiên mang lại một cảm giác vô cùng diễm lệ.
Hầu như là vô thức, cậu nam sinh vươn tay về phía Tiễn Diệp. Vừa đụng vào nhau, Tiễn Diệp nhẹ nhàng kéo một cái, đem cậu ta ôm vào trong lòng. Sau khi ngã vào người Tiễn Diệp cậu ta mới nhỏm dậy ngồi vào bên cạnh hắn.
Tiễn Diệp dùng ngón trỏ nâng cằm nam sinh lên nhưng không mang theo một chút ý tứ đùa giỡn nào, mỉm cười, hỏi: "Cậu tên gì?"
"Tiểu Kỳ ..." nam sinh mắt cũng không chớp nhìn hắn.
Tiễn Diệp như vậy xem ra cũng chẳng phải đang hỏi, mà là đang thôi miên người ta.
Tiêu Tuấn Phi đến tận giờ vẫn chưa chớp mắt lấy một cái, nhìn hai người trước mặt đang vừa 've vãn' vừa 'sờ soạng', ngay cả rượu mỹ nữ đút cho cũng không biết là có vị gì nữa.
Nhìn Tiễn Diệp, có vẻ như ... uống đến vô cùng hài lòng ...
Từ đầu đến cuối, cặp mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tiễn Diệp, thỉnh thoảng cũng đảo qua nam sinh tên Tiểu Kỳ một chút, cậu ta cười càng ngày càng phấn chấn, dán vào người Tiễn Diệp càng ngày càng sát, càng ngày càng nhanh.
Mẹ nó! Gã vẫn cho rằng Tiễn Diệp là một người vô cùng bảo thủ cơ đấy!
"Tiễn tiên sinh có muốn hút thuốc không ạ?" Tiểu Kỳ nhu thuận hỏi.
"Được!" Tiễn Diệp dịu dàng cười. Tiểu Kỳ lập tức rút điếu thuốc ra đút vào miệng Tiễn Diệp, giơ bật lửa lên giúp hắn châm thuốc.
Tiêu Tuấn Phi nhìn chằm chằm bờ môi khép hờ của Tiễn Diệp, mang theo điếu thuốc, ấy vậy mà lại ngoài ý muốn mê người.
Bỏ điếu thuốc ra, Tiễn Diệp ngẩng đầu nhả ra một vòng khói thuốc, sau đó cúi đầu nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiểu Kỳ, cười cười, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cậu ta. (Playboy ah~)
"Phựt!" một tiếng, Tiêu Tuấn Phi nghe thấy tiếng vật gì đó bị đứt, nếu như gã đoán không sai thì hẳn là một dây thần kinh của hắn.
Chờ cho đến khi nửa người trên Tiểu Kỳ mềm nhũn dựa vào người mình Tiễn Diệp mới ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Tuấn Phi, mỉm cười, nói: "Rượu của anh tràn ra rồi kìa."
Tiêu Tuấn Phi cùng hai chị em đang ngồi xem đến ngây người lúc này mới phát hiện ra loại rượu mấy trăm nghìn một ly đang chảy xuống đầy quần gã.
Tiêu Tuấn Phi vẫn luôn nghĩ, đùa giỡn với đàn ông cũng chẳng có gì ghê gớm nhưng gã không có hứng thú với người cùng giới. Đàn ông xinh đẹp hắn gặp qua cũng không ít, loại công tử phong tình vạn chủng ở những chốn trăng hoa gì gì đó cũng chẳng thiếu. Họ tuyệt đối đều có khả năng thỏa mãn nhu cầu của những kẻ có sở thích đó. Chẳng qua hắn vẫn nghĩ dù có đẹp đến đâu thì vẫn là đàn ông, đều là ra bán thân, đều là làm chuyện đó thì đàn bà xem ra tiện hơn nhiều.
Thế nhưng khi nhìn thấy Tiễn Diệp cúi đầu hôn cậu nhóc MB kia, gã đột nhiên rất muốn biết, đôi môi của người đàn ông này có mùi vị như thế nào. Còn có khi Tiễn Diệp nhìn gã, nói cho gã biết rượu đã tràn với ánh mắt như đang đùa dai, gã đột nhiên bắt đầu có điểm hiểu ra cảm giác khi làm tình giữa hai người đàn ông, khi ngươi ý thức được ngươi và hắn là cùng một loại sinh vật, loại cảm giác đó nhất định sẽ vô cùng hưng phấn!
Trời càng ngày càng tối nhưng đèn trong quán bar lại càng mịt mờ, vốn là màu đỏ sậm, giờ đây lại biến thành sắc lam thẫm mông lung. Ngọn đèn nơi góc tường tản ra thứ ánh sáng màu trắng ngà nhu hòa, không phải để chiếu sáng mà là để tăng thêm vị đạo mờ ám của bầu không khí. Có lẽ hẳn là nên cảm tạ loại ánh sáng này vì nó có thể giúp con người ta che dấu ánh mắt cùng biểu tình vô cùng tốt.
"Anh đã trả xong mấy quyển sách lần trước chưa?" Tiêu Tuấn Phi nuốt miếng hoa quả hai chị em sinh đôi đút cho, lơ đãng hỏi một câu.
Bên kia, Tiểu Kỳ vô cùng ngoan ngoãn nhu thuận ngồi bên cạnh Tiễn Diệp. Tiễn Diệp nghe thấy Tiêu Tuấn Phi hỏi, "À" một tiếng dường như vừa nghĩ tới cái gì.
"Còn chưa ..." Tiễn Diệp nói một câu, vươn bàn tay đang kẹp điếu thuốc ra, Tiểu Kỳ lập tức hiểu ý cầm lấy gạt tàn đưa ra. Tiễn Diệp cười cười, dụi thuốc vào gạt tàn, sau đó xoa xoa tóc Tiểu Kỳ, đối phương cười rất vui vẻ.
Tiêu Tuấn Phi cảm thấy gã giống như đang xem kịch. Lạnh lùng nhìn lướt qua Tiểu Kỳ, gã cười cười ôm hai chị em sinh đôi vào lòng, sau đó một bàn tay lớn mật vuốt ve đường cong trên người đối phương khiến cho người ta thở gấp một trận.
"Thế nào?" Dùng cằm chỉ chỉ Tiểu Kỳ bên người Tiễn Diệp, Tiêu Tuấn Phi nhìn Tiễn Diệp, hỏi: "Cũng không tệ phải không?"
Tiễn Diệp mỉm cười, đưa tay chậm rãi đẩy kính mắt một cái.
"Ừ! Người anh tìm tới, đương nhiên không tồi."
Nghe ra có vẻ là khích lệ nhưng Tiêu Tuấn Phi lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí có loại cảm giác buồn bực, thật khó chịu mà!
Thoáng đẩy người trong lòng ra, Tiêu Tuấn Phi nghiêng người về phía trước một chút, hai tay khoanh trước ngực, nhìn người trước mặt, hỏi: "Tiễn Diệp, anh rốt cục là loại người gì ... tôi càng ngày càng hiếu kỳ đấy."
Hé miệng ra khẽ cười một chút, Tiễn Diệp nắm cằm mình, hình như đang suy tư gì đó, "Vấn đề này chính tôi cũng muốn biết lâu rồi! Chẳng qua kết quả cuối cùng là tôi chỉ là một người bình thường, không có bất kì chỗ nào đặc biệt khác người cả."
"Vậy tại sao Cố đại ca của bọn tôi đối với anh vẫn là nhớ mãi không quên đây?"
Lời này vừa nói ra, hai chị em sinh đôi cùng Tiểu Kỳ bên cạnh đều ngây ngẩn cả người, tất cả vô ý thức mà nhìn chằm chằm Tiễn Diệp. Biểu tình trên mặt bọn họ cho thấy xem ra hẳn là đều biết 'Cố đại ca' trong miệng Tiêu Tuấn Phi là người như thế nào, chỉ là chẳng ai biết Tiễn Diệp là ai mà thôi. Trong ánh mắt Tiểu Kỳ, vốn chỉ có quý mến, hiện tại lại thêm một tia sợ hãi.
Tiêu Tuấn Phi nhìn thẳng vào Tiễn Diệp, nụ cười nơi khóe miệng khiến những lời vừa nói ra chẳng khác gì vui đùa, nhưng chỉ có người nói cùng kẻ nghe mới biết gã có bao nhiêu nghiêm túc, gã rất muốn biết đáp án.
Tiễn Diệp chẳng có cảm giác gì với ánh mắt của bọn họ, với ánh mắt của Tiêu Tuấn Phi cũng vậy, nhưng mà mọi người đều đang đợi đáp án của hắn. Vì vậy, hắn suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói một câu: "Bởi vì anh ta là gay."
Ngũ quan Tiêu Tuấn Phi chợt trở nên vặn vẹo, muốn cười nhưng lại cười không nổi nhưng cũng đồng thời lần thứ hai khẳng định, Tiễn Diệp, người đàn ông này không phải kẻ tầm thường ... ít nhất không phải một người bình thường!
Rượu trên bàn nhất định phải uống, không hàn huyên dư thừa nữa, Tiễn Diệp cùng Tiêu Tuấn Phi hai người cụng một ly. Hai ly rượu chạm vào nhau phát ra âm hưởng dị thường tuyệt vời, hơn nữa chất lỏng bên trong cũng có giá trị không nhỏ chút nào. Hưởng thụ rượu ngon quý giá cũng rất có cảm giác thành tựu.
Ba chén lót bụng, tinh thần thoải mái.
Có thể nhìn ra được, tửu lượng Tiêu Tuấn Phi không tồi, thế nhưng, dù có khá hơn nữa cũng chưa phải đối thủ của Tiễn Diệp. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ý thức được Tiễn Diệp đã uống hết nửa bình rượu mà mặt vẫn không đổi sắc, Tiêu Tuấn Phi buông chén xuống, sửa soạn một tư thế thoải mái, hưởng thụ sự vuốt ve của hai mỹ nữ bên cạnh, gọi một tiếng: "Tiễn Diệp ..."
Tiễn Diệp đang cắn quả dâu Tiểu Kỳ đưa đến bên miệng, lúc ngẩng đầu, quả dâu vừa vặn ở bên mép. Trái dâu vừa to vừa đỏ mà nuốt vào hết thì có vẻ miễn cưỡng, Tiễn Diệp bèn cắn một nửa vào miệng, phần còn lại chỉ giữ lại ở đầu lưỡi. Cách ăn có vẻ nghịch ngơm như thế này, là hắn vô thức làm ra.
Ừm ... có lẽ là uống khá nhiều rồi! Tiêu Tuấn Phi e hèm một tiếng, bất động thanh sắc hỏi: "Anh, đối với Cố đại ca có cảm giác gì?"
Cảm giác ... với Cố Kinh Duy? Tiễn Diệp khẽ nhíu mi, cảm thấy vấn đề này rất khó giải quyết. Cái loại gọi là cảm giác này, cũng không phải đối với ai đều có thể phát sinh.
"Anh muốn biết?"
"Cố đại ca rất muốn biết." Đương nhiên, gã cũng có chút muốn biết.
Nhìn gã một cái, Tiễn Diệp xoay đầu, cầm lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu, "Vậy bảo anh ta tự mình đến hỏi tôi đi!" Lần này không chờ Tiểu Kỳ bên cạnh bật lửa giúp, Tiễn Diệp tự mình châm thuốc.

Chương 30
Cái thứ gọi là thuốc lá này, khi một kẻ không nghiện thuốc lá chưa hút nó thì sẽ không bao giờ nghĩ muốn nó nhưng chỉ cần hút một hơi, dục vọng sẽ liên tiếp bị dẫn tới, từng chút từng chút một. Vì vậy mới nói, đó là thứ không thể nào đụng vào, giống như một số người vậy.
Tiêu Tuấn Phi nhìn Tiễn Diệp đang châm thuốc, bóng lửa lập lòe chiếu vào mặt hắn nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì đã lụt tắt.
Tiễn Diệp nhả ra một ngụm khói, lại hít sâu vào, nhìn Tiêu Tuấn Phi, hỏi: "Anh muốn biết giữa tôi và Cận Sĩ Triển là loại quan hệ gì?"
Hử? Tiêu Tuấn Phi nhíu mày, ý cười dần đậm lên.
"Tôi không nghĩ anh lại chủ động đề cập đến vấn đề này ..."
"Tôi không muốn đề cập." Tiễn Diệp lạnh lùng nói, "Nhưng mục đích của anh là cái này thì cho dù tôi không nói đến anh cũng sẽ hỏi thôi."
Tiêu Tuấn Phi không phủ nhận.
"Hơn nữa hôm nay là anh mời tôi ăn, anh lại mang cái vẻ mặt hiếu kì đó, nếu như tôi không nói cho anh chút gì thì chắc là anh sẽ chẳng tha cho tôi đâu nhỉ?"
Tay duỗi ra, Tiễn Diệp gõ gõ điếu thuốc vào thành gạt tàn.
"Tôi sao dám!" Tiêu Tuấn Phi cười ha ha, "Bằng quan hệ giữa anh và đại ca, nếu như tôi dám làm gì anh thì đảm bảo Cố đại ca sẽ không để yên cho tôi đâu! Uống rượu! Uống rượu đi!" Cầm lấy ly rượu, Tiêu Tuấn Phi hướng về phía Tiểu Kỳ nháy mắt.
"Tiêu Tuấn Phi!" Tiễn Diệp đột nhiên kêu lên một tiếng, giọng nói không lớn lắm. Động tác nâng chén của Tiêu Tuấn Phi ngừng lại. Bàn tay vừa giơ lên giữa không trung của Tiểu Kỳ đang ngồi bên cạnh cũng không nhúc nhích.
"Cố Kinh Duy nghĩ như thế nào là chuyện của anh ta, không có quan hệ gì với tôi. Tôi nghĩ như thế nào là chuyện của tôi, không có quan hệ gì với anh ta. Còn có anh, làm một thủ hạ sao cho xứng đáng là tốt, thế nhưng, cũng không liên quan gì tới tôi." Tiễn Diệp rút điếu thuốc trong miệng ra đưa cho Tiểu Kỳ. Ba giây đồng hồ sau cậu ta mới phản ứng lại mà cầm lấy, Tiễn Diệp cũng thuận thế tiếp lấy chén rượu trong tay đối phương, hướng về phía Tiêu Tuấn Phi nâng ly.
"Cảm ơn rượu của anh, nhờ nó mà tôi có cơ hội nói cho rõ ràng. Nhớ kỹ giúp tôi chyển lời tới Cố Kinh Duy, ơn cứu mạng đã được báo đáp rồi, không nên tự mình gánh vác thêm nhiều chuyện buồn chán nữa. Mời!"
Tiêu Tuấn Phi mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Tiễn Diệp vẻ mặt tươi cười, biểu tình không chút bất kính nói ra từng câu từng chữ sắc như dao nhưng lại làm cho người ta không cách nào nổi giận với hắn.
Đổi lại nếu là người khác thì gã sớm đã đập cả chai rượu vào đầu rồi!
"Tiễn Diệp, trước đây anh làm nghề gì?" Nheo mắt lại, chậm rãi giơ ly rượu lên.
"Cảnh sát." Tiễn Diệp ngửa đầu lên một cái uống một hơi cạn sạch.
"Phụt ~ khụ!" Quần Tiêu Tuấn Phi lần thứ hai bị làm cho ướt đẫm một mảnh.
Cái quần đã hai lần bị ướt, nếu như Tiêu Tuấn Phi không thay đi thì ngay cả quần lót cũng bị ướt.
Tiễn Diệp uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly, đứng lên nói với Tiêu Tuấn Phi: "Cảm ơn anh đã chiêu đãi, tôi về trước."
"A! Không cần đi vội như thế chứ!" Tiêu Tuấn Phi ôm hai người đẹp vào lòng, thân hình có điểm bất ổn đứng lên, "Nếu đã tới rồi thì để tôi làm chủ cho tới cùng đi!" Nói xong, hất hất cằm về phía người đứng sau Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp khẽ nhíu mày, Tiểu Kỳ đi tới bên cạnh hắn, có điểm khó xử ngẩng đầu nhìn người đang diện vô biểu tình.
"Buổi tối lạnh lẽo lắm, tôi vừa uống rượu nên không thể lái xe đưa anh về, để anh về một mình thì tôi sẽ lo lắn, không bằng qua đêm ở đây đi." Tiêu Tuấn Phi đi tới trước mặt Tiễn Diệp, cười tủm tỉm móc ra một tấm thẻ, phòng 'VIP', độ tiện nghi cùng bảo mật đảm bảo là hạng nhất. Đàn ông mà! Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là nam nhi chân chính!
Tiễn Diệp không nói nổi một lời nhìn Tiêu Tuấn Phi nhét cái thẻ vào tay Tiểu Kỳ, vừa nhét trong miệng vừa nói mấy loại câu như hầu hạ cho tốt gì đó. sau đó quay đầu nói nhỏ vào tai hắn cậu nhóc này vẫn còn zin đấy! Hắn cảm thấy biểu tình của gã bây giờ mặc dù rất hạ lưu nhưng cũng vô cùng chân thực.
Tiểu Kỳ nắm tấm thẻ trong tay nhìn Tiễn Diệp, vẻ mặt muốn nói lại thôi, hẳn là sớm biết tối nay sẽ phát sinh chuyện gì. Cậu ta không cự tuyệt, nói đúng hơn là không có tư cách cự tuyệt, với nó mà nói. chuyện này nhất định sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, vấn đề là cùng với ai.
"Tiễn tiên sinh, chúng ta ..."
Cậu nhóc muốn nắm tay Tiễn Diệp nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt tay không dám hành động.
Tiễn Diệp liếc nhìn cậu ta một cái, nhắm mắt lại, nói: "Đưa tôi đến đó đi,"
Nói xong, trên mặt Tiểu Kỳ cùng Tiêu Tuấn Phi mỗi người hiện lên biểu tình khác nhau.
Cười cười, Tiêu Tuấn Phi vỗ vai Tiễn Diệp, "Lúc này mới phải nha! Trước đây vẫn luôn thấy anh tựa như không dính bụi trần, đàn ông thì phải như thế chứ!"
Mặc kệ gã!
"Tôi ở ngay phòng bên cạnh! Có việc gì thì gọi!" Mặc cho Tiễn Diệp trừng mắt nhìn, Tiêu Tuấn Phi ôm lấy thắt lưng hai chị em sinh đôi, cố ý cười vô cùng hèn mọn.
Tiễn Diệp nghiêm túc quan sát gã từ trên xuống dưới, khẽ đẩy kính mắt, nói một câu: "Anh cũng không phải loại hình ưa thích của tôi." Sau đó không đợi Tiêu Tuấn Phi phản ứng đã kéo Tiểu Kỳ nghênh ngang rời đi.
Chờ Tiêu Tuấn Phi tiêu hóa xong ý tứ trong lời nói của hắn thì có một loại cảm giác muốn phát hỏa cũng không được. Người đàn ông này ... quả thật không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Chẳng qua, Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển tôi không biết thế nào, nhưng chỉ cần dính vào Cố Kinh Duy, muốn phủi bỏ tất cả coi như chưa từng có gì phát sinh là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Đối với Cố Kinh Duy mà nói, ân nhân với kẻ thù căn bản không có gì khác biệt.
Đi chưa tới hai phút đồng hồ Tiểu Kỳ đã đưa Tiễn Diệp vào một gian phòng. Tiễn Diệp nhìn quanh bốn phía, quả như Tiêu Tuấn Phi nói: độ tiện nghi cùng bảo mật là hạng nhất. Không khác gì khách sạn cao cấp, nhưng mà càng chính xác hơn thì phải nói là khách sạn tình thú. Khăn trải giường màu hồng nhạt phủ lên chiếc giường cực lớn, ngay cả ánh sáng từ ngọn đèn cũng tỏa ra một loại cảm giác đầy dục vọng. Hắn khẳng định, trong tủ đầu giường tuyệt đối không thiếu mấy thứ như bôi trơn gì đó.
"Tiễn tiên sinh, anh có muốn tắm không?" Tiểu Kỳ đi tới, đưa tay muốn cởi áo khoác Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp quay đầu, nhìn thấy phòng tắm trong suốt bằng thủy tinh. Bồn tắm rất lớn, đủ cho ba người cùng tắm bên trong.
"Anh có muốn trước tiên tắm rửa một chút không?" Tiểu Kỳ có điểm sợ hãi hỏi. Tiễn Diệp nhìn cậu ta, một nam sinh cao lớn, thế nào lại có loại vẻ mặt này? Ánh mắt giống như con thỏ nhỏ vậy ...
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Hắn không nhịn được hỏi.
"Tôi ..."
"Không được nói dối." Lạnh lùng nói một câu, Tiểu Kỳ lập tức ngậm miệng lại.
Tự mình động thủ cởi áo khoác, Tiễn Diệp xoay người muốn tự cởi áo sơ mi, bên tai chợt truyền đến giọng nói của Tiểu Kỳ ...
"17 ..."
"Tròn tuổi?"
"..."
"..." Hắn muốn mắng người!
"Tôi, tôi không có quan hệ!" Như là nhìn ra Tiễn Diệp đang nổi giận, Tiểu Kỳ vội vã đi tới bắt lấy cánh tay hắn, "Thực sự không có quan hệ! Tôi ... rất sạch sẽ mà! Chỉ cần ... chỉ cần anh nghĩ có thể ... là được!"
Chậm rãi buông tay, Tiễn Diệp thở dài, nghiêng đầu nhìn Tiểu Kỳ. Hắn không muốn hỏi người nhà của cậu đâu? Vì sao lại đi làm loại công việc này? Sao không đến trường? Nếu như hỏi khẳng định sẽ hỏi ra một đống chuyện khác, tình tiết giống hệt như trong phim truền hình rất dễ làm cho người ta thấy chán ngán, nhưng những kẻ chưa từng trải qua làm sao hiểu được sự thống khổ của những người đó.
"Cậu đi ngủ đi!" Tiễn Diệp đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ sửng sốt một chút, "Anh ... không làm sao?"
"Tôi ngay từ đầu đã không có ý định đó." Tiễn Diệp rút tay về, xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm nhưng chưa bước được mấy bước tay áo đã bị kéo lại.
Không xoay đầu lại, phía sau truyền đến giọng nói bình tĩnh một cách kì lạ của Tiểu Kỳ.
"Tiễn tiên sinh, anh không làm, tôi vẫn sẽ phải cùng người khác làm ... so với những người kia thà rằng là anh còn hơn. Tôi ... chỉ cần anh không chê tôi ..."
Cậu ta nói không sai. Lần này không làm, lần sau vẫn phải làm, lần đầu tiên, không bằng tìm người dịu dàng một chút.
Tiễn Diệp không tìm được lời nào để phản bác cậu ta. Một lúc lâu sau ... hắn tháo kính mắt xuống.
"Buông tay."
Trong nháy mắt kia, sắc mặt Tiểu Kỳ chợt trở nên trắng bệch, chậm rãi buông tay tựa như buông ra sợi dây cứu mạng vậy.
"Tôi muốn đi tắm." Tiễn Diệp có chút bất đắc dĩ nói một câu, "Đợi lát nữa cậu hãy tắm."
Chậm rãi hiểu ra ý tứ của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Kỳ hiện lên biểu tình vừa mừng vừa lo, gật mạnh một cái!
"Vâng!"
Nghe thấy tiếng nói của cậu ta, Tiễn Diệp hạ mắt, hắn cảm thấy chính mình giống như đang tiến gần đến ranh giới của một thứ gì đó ... chờ cho đến khi nước nóng chảy xuông thân thể hắn đã biết đó là thứ gì, có lẽ chính là đạo đức.
Nước nóng chậm rãi lướt qua từng centimet trên da thịt, từ từ nhắm hai mắt lại, bên tai ngoại trừ tiếng nước chảy thì không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác. Hắn hé miệng tự nói với bản thân điều gì đó, đang tiếc chính hắn cũng không nghe rõ, tiếng nói rất nhanh bị dòng nước cuốn trôi. Mãi cho đến khi cửa bị mở ra ... mãi cho đến khi có người từ phía sau ôm lấy hắn, hắn vấn không hề động đậy.
Thân thể nam tính còn trẻ dị thường tuyệt vời, đầu ngón tay như có như không lướt qua khuôn ngực hắn. Hơi thở gấp gáp, đó là kết quả của sự sợ hãi cùng ngượng ngùng. Đôi môi mềm mại đặt vào trên lưng hắn, sau đó là lưỡi, độ ấm rõ nét còn nóng hơn của nước.
Tiễn Diệp chậm rãi mở mắt ra, thấy những ngón tay trắng noãn đang run rẩy lượn lờ nơi hạ thể hắn .
Bống nhiên, hắn muốn biết, lần đầu tiên phải chăng hắn cũng có cái bộ dạng này ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top