Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Nói một chút về tính cách "nữ vương" của bạn nhỏ Tiểu Khương


Phùng Linh chột dạ. Cậu lỡ lời rồi. Chắc chắn anh lại đang nghĩ đến việc tuyệt giao cậu...Giờ không biết dỗ kiểu gì đây?

"Khương?"

Không phản ứng.

"Hot boy số một trường cấp 3 Yên Lạc?"

Không phản ứng.

"Nam Khương siêu anh tuấn soái khí, phong lưu thiên hạ, cực phẩm cao phú soái?"

Vẫn không phản ứng. Khen đến thế. Nói bao nhiêu câu bình thường anh nghe cái là phởn đến phồng mũi mà cũng không có phản ứng. Vụ này gay rồi...Phùng Linh nghĩ nghĩ xem nên làm hòa thế nào nên cả hai nhất thời rơi vào một khoảng trầm mặc.

Mãi sau, lúc đi qua hai cậu nhóc đang ăn kem trên vỉa hè, Âu Dương Nam Khương bỗng kéo kéo áo cậu.

Cậu có chút bất đắc dĩ nói, "Được rồi." Sau đó dừng xe trước cửa hàng bán tạp hóa của bá Mẫn đầu ngõ, mang ra một hộp kem vị chocolate to đùng đưa cho Âu Dương Nam Khương. Anh đưa tay lấy hộp kem, mặt vẫn giả bộ giận dỗi lườm lườm cậu, ánh mắt kiểu: "Em tưởng mua kem cho anh là anh hết giận! Còn lâu!" Nhìn yêu chết được!

Vừa nãy, khi đi qua hai đứa nhóc kia cậu đã nghĩ tật xấu mắt, nhìn thấy ai ăn gì mà trông ngon ngon thì cũng muốn ăn của Âu Dương Nam Khương kiểu gì cũng trỗi dậy. Quả nhiên...

Lúc sau, Âu Dương Nam Khương lại kéo áo cậu, "Linh Linh, trưa muốn ăn canh chua."

"Ừ, em làm cho anh."

"Thêm thịt lợn xé phay xả ớt." Đòi hỏi.

"Ừ"

"Chiều muốn ăn bò khô chua ngọt, mỳ tương đen cay." Tiếp tục đòi hỏi.

"Ăn cay không tốt cho dạ dày."

"..." Im lặng.

"Được rồi, được rồi...không có lần sau đâu." Phùng Linh bất đắc dĩ đồng ý.

"Tối muốn ăn sườn xào chua ngọt." Lại đòi hỏi.

"Ăn nhiều thịt không tốt, phải ăn thêm rau, em sẽ làm thêm canh đậu, ngoan ngoãn ăn mới đẹp trai." Cậu dịu dàng dỗ dành anh như dỗ một đứa trẻ kén ăn.

"Thế thêm một đĩa thịt xé phay." Anh mặc cả.

Phùng Linh dở khóc dở cười, cảm thấy con người này vừa hết nói nổi vừa đáng yêu muốn chết, nói, "Được rồi."

Nghe vậy, anh không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi phía sau. Cảm thấy bản thân không có chút tiền đồ nào, rõ ràng đang giận người ta, lại vì ăn mà mặt dày coi như không vòi vĩnh người ta. Thật đáng không có tiền đồ!

Ba mẹ Âu Dương Nam Khương hiện đang công tác bên Mỹ tháng sau mới về, ba mẹ Phùng Linh thì hiện đang đi chơi, du ngoạn đâu đấy không biết bao giờ về nên Âu Dương Nam Khương hiện đang ở nhà Phùng Linh, mọi chuyện ăn ở phụ thuộc vào cậu. Tuy hai nhà cách nhau có một có hàng rào, nhảy phát sang nhưng anh lấy cớ không muốn ở nhà một mình mà ăn nhờ ở đậu bên nhà Phùng Linh suốt một tuần nay.

Cậu tuy ngoài mặt không có biểu hiện gì là rất vui nhưng bên trong lại gào thét, sung sướng vô cùng. Chỉ là, Âu Dương Nam Khương đôi lúc phóng túng quá làm cậu chịu không nổi...

Từ bé đến lớn, số bữa cơm Phùng Linh nấu cho Âu Dương Nam Khương còn nhiều hơn số bữa Triệu Duệ nấu cho anh. Anh sớm đã quen ăn cơm Phùng Linh làm. Hơn nữa, Phùng Linh nấu ăn rất ngon lại chiều anh. Thành ra, Âu Dương Nam Khương cực kỳ kén ăn, khó chiều. Phùng Linh rất nhiều lần khổ sở để chiều ý ông tướng này.

Theo như lời Chu Lệ nói, Âu Dương Nam Khương chính là con người sớm nắng chiều mưa trưa ẩm ướt tối bình thường, vì tối ngủ rồi. Cô bội phục Phùng Linh vô cùng, có thể chiều ý được một người như vậy, sợ đến mẹ Âu Dương Nam Khương cũng không chiều được.

Ví dụ, một buổi trưa nọ anh đòi ăn trứng chưng, xong hỏi tối ăn gì, cũng trứng chưng. Thế mà đến anh tối lại bảo "Suốt ngày ăn trứng chưng, ngán chết ra!", "Trưa là trưa, tối là tối! Hoàn toàn khác nhau!" Vì vậy, Phùng Linh đành phải đi làm món khác cho anh.

Ví dụ nữa, đồ anh ăn phải nóng! Mùa hè cũng phải nóng, nguội nhất quyết không ăn! Trước khi ăn, anh phải dùng ngón tay chấm chấm vào thức ăn một cái xem có nóng không. Ấy vậy, lúc nào gọi ăn cơm cũng lề mề, mãi mới ra. Thành ra, đồ ăn muốn nóng cũng không nóng được! Đến lúc ấy lại phải đi hấp lại.

Thêm một ví dụ nữa, các món ăn nấu cho anh không được trùng lập, phải thay đổi. Theo cách anh nói đây gọi là: thực đơn phải phong phú, hay thay đổi vậy cuộc đời mới không nhàm chán, tươi đẹp hơn. Cứ như vua chúa thời xưa, ăn cơm thôi mà cũng phải lắm thứ! Phùng Linh luôn phải tìm hiểu, học hỏi các món mới để phục vụ anh, khiến anh hài lòng.

Rồi, ví dụ nữa đi, có lần anh dở chứng nói muốn ăn khoai tây với phô mai, cậu liền làm cho anh. Làm xong thì không phải "nhiều phô mai quá" thì cũng là "nhiều khoai tây quá" không thì "ít khoai tây" hay "ít phô mai". Chỉ một món ăn vặt thôi mà cũng xoay Phùng Linh như chong chóng, năm sáu lượt mới vừa ý anh.

Bốn ví dụ trên đã đủ chứng minh Âu Dương Nam Khương cực kỳ kén ăn, khó chiều và thất thường. Cũng đủ chứng minh Phùng Linh rất yêu thương, cưng chiều anh, luôn nhường nhịn cố gắng làm hài lòng anh.

À, để người đọc có thêm cảm nhận sâu sắc về "nữ vương" Âu Dương Nam Khương và "thê nô" Phùng Linh của chúng ta, Chu Lệ sẽ đứng lên làm nhận chứng, "Tôi chỉ hận không thể đem Phùng Linh và Nam Khương lên bàn thờ mà thờ phụng hai đứa nó! Hàng ngày thắp hương, cúng hoa quả bánh kẹo để tỏ rõ sự sùng bái của tôi. Nam Khương cực kỳ có tố chất "nữ vương", còn Phùng Linh chính là "thê nô" chính hiệu. Nếu có cuộc thi "Nhẫn nịn,cưng chiều người yêu toàn quốc" và "Đệ nhất nữ vương toàn quốc" chắc chắn hai đứa đấy sẽ đoạt giải đặc biệt, thêm giải nhất cộng thêm giả nhì, ẫm thêm giải ba tiện chiếm luôn giải khuyến khích! Phùng Linh quả thực quả thực cưng người yêu như cưng bảo bối làm bằng pha lê sợ..."

Được rồi, thưa bà cô, nói chi nói lắmrứa! Vậy đủ hiểu rồi. Phải để đất diễn cho người khác chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top