Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Mối tình đầu


Tạm gác chủ đề trên sang một bên. Sau này, trong quá trình đọc truyện bạn sẽ cảm nhận rõ ràng hơn về tính cách của "Nữ vương" này. Bây giờ ta sẽ nói tiếp về chuyện của hai bạn nhỏ Linh Linh và Tiểu Khương.

Sau khi mặc cả xem bữa trưa, bữa chiều, bữa tối ăn gì, Âu Dương Nam Khương tuy cảm thấy mình không có tiền đồ nhưng đồng thời cũng nhanh chóng hết giận. Về đến nhà, ăn xong cơm, Âu Dương Nam Khương như mọi hôm ngồi sofa xem tivi, ngoài mặt rất bình thường nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện Phùng Linh thích ai.

Không hiểu sao, khi nghĩ đến việc Phùng Linh thích ai, anh lại không kìm được tức giận. Tay siết chặt cái điều khiển, ra sức ấn phím chuyển kênh khiến màn hình tivi nháy liên hồi.

"Ta ấn, ta ấn, ta ấn chết ngươi! Mẹ kiếp!"

Âu Dương Nam Khương nghiến răng, lẩm bẩm. Anh dồn hết sự tức giận, khó chịu và khó hiểu của bản thân vào cái nút xấu số ấy. Anh ấn mạnh đến nỗi cái phím lún xuống một khoảng, tivi theo đà chuyển kênh liên hồi, nháy lên nháy xuống đến sắp cháy.

Phùng Linh đang rửa bát trong nhà bếp ngó ra thấy vậy thì đổ mồ hôi. Cậu mơ hồ cảm thấy cái tivi và cái điều khiển đang kêu cứu. Cậu hỏi, "Tiểu Khương, anh đang làm gì vậy?"

"Ta ấn, ấn chết ngươi!" Anh không nghe thấy, lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục công việc của mình.

Phùng Linh, "..."

Cuối cùng, sau khi trút giận xong, Âu Dương Nam Khương mới tha cho cái điều khiển và cái tivi, thoải mái thở ra một hơi. Đúng lúc tivi chiếu tập mới của bộ phim mà Phùng Linh thích, anh liền gọi, "Linh Linh, phim em thích đến rồi này! Ra xem!"

"Ừ, em ra ngay đây!" Phùng Linh đi ra từ nhà bếp, trên tay cầm một đĩa hoa quả đã được cắt cẩn thận. Cậu nhanh chóng ngồi xuống, chăm chú xem.

Bộ phim mà Phùng Linh thích nói về mối tình ngang trái của nữ chính và nam chính. Nữ chính là ác quỷ dưới địa ngục còn nam chính là đại thiên thần tối cao của thiên đàng. Hai người sau khi trải qua nhiều chuyện đã đem lòng yêu đối phương và cũng trải qua rất nhiều chuyện mới đến được với nhau. Tập hôm nay là tập cuối, trong trailer có cảnh đám cưới rất hoàng tráng nên Phùng Linh cực kỳ hào hứng.

Tuy cốt truyện phổ biến nhưng lại có nhiều tình tiết đặc biệt, kỳ lạ hấp dẫn nên rất được yêu thích. Phùng Linh tuần nào cũng xem. Ban đầu Âu Dương Nam Khương không thích nhưng sau dần lại cảm thấy bộ phim này cũng khá được, hơn nữa, biểu cảm lúc chăm chú xem phim của Phùng Linh thực sự rất hấp dẫn.

Trong phòng khách, một người xem phim một người xem người xem phim. Cả căn phòng chỉ có tiếng tivi và tiếng hít thở đều đặn. Đến đoạn lễ cưới trong phim, nam chính đang trao nhẫn cưới cho nữ chính, Phùng Linh bỗng quay sang làm Âu Dương Nam Khương giật bắn mình, "Tiểu Khương, bao nhiêu tuổi thì anh kết hôn?"

Âu Dương Nam Khương hít một hơi lấy bình tĩnh rồi nghĩ nghĩ, "Ưm, chắc hai năm tuổi gì đấy. Khi nào gặp người mình muốn kết hôn thì kết hôn thôi."

"Vậy liệu..." Phùng Linh ngập ngừng.

"Liệu...em có được làm...người đeo nhẫn cho anh không?"

"Liệu cái gì?"

"Liệu em có được làm phù rể không?" Phùng Linh nặn ra một nụ cười.

Âu Dương Nam Khương thoáng đần người rồi nhanh chóng nhe hàm răng trắng muốt của mình ra, "Tất nhiên rồi! Em sẽ được làm phù rể, đứng ngay bên cạnh chứng kiến khoảng khắc tuyệt vời của anh ! »

«"Chắc là không rồi... "

Âu Dương Nam Khương choàng tay lên vai Phùng Linh cười nói, không để ý nụ cười trên môi cậu đã cứng lại, ánh mắt cũng trở lên ảm đạm, "Nói cho em biết, chị dâu của em chắc chắn là một mỹ nhân !"

Rồi anh vùi vào lòng cậu, cọ cọ, "Anh muốn vợ anh cũng hiền lành, chu đáo như Linh Linh vậy ! Nấu cơm thật ngon cho anh, giặt quần áo, ủi đồ, chăm sóc cho anh, đến cuối đời."

Đáy lòng Phùng Linh lập tức chấn động dữ dội, cổ họng nghẹn lại, mãi mới nói được một câu, "Ừ...chị dâu của em chắc chắn sẽ như thế, chắc chắn sẽ chăm sóc anh đến cuối đời..."

"Anh biết không, em cũng muốn là người chăm sóc anh đến cuối đời."

Cậu nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn của anh, động tác ôn nhu đến mức như đang nâng niu một bảo vật tuyệt thế nào đó, sợ rằng chỉ sơ sẩy một cái, bảo vật trong tay sẽ tan thành tro bụi, mãi mãi biến mất. Cảm giác hơi thở đều đặn trong lòng ngực mình, cậu biết tâm can bảo bối của cậu đã ngủ rồi, đôi môi kéo thành một đường cong mảnh dẻ.

Không biết qua bao lâu, hai người vẫn giữ tư thế đó. Cả người Phùng Linh căng cứng lại nhưng cậu không phát hiện ra điều đó, bàn tay vẫn vô thức vuốt ve mái tóc, cánh lưng rộng lớn của người trong lòng. Tâm trí cậu hiện đang chu du đâu đó trên chín tầng mây. Đến khi chiếc điện thoại nằm ở đâu đó kêu lên ing ỏi cậu mới bừng tỉnh. Cảm giác cả người như rời rạc, cậu nhíu chặt lông mày, cố gắng đứng dậy tìm chiếc điện thoại thật cẩn thận, không để ai đó thức giấc.

Là điện thoại của Tiểu Khương. Màn hình báo tin nhắn của Chu Lệ.

"Chu Bà Bà: 8h ngày mai có tiệc gặp mặt cấp 2 nhá! Nhà hàng A."

Cậu mỉm cười, đáy mắt khóe miệng đều chứa đựng vô vàn ôn nhu. Đúng vậy, tên danh bạ của Chu Lệ trong máy Âu Dương Nam Khương là "Chu Bà Bà". Nếu để Chu Lệ biết được chắc chắc sẽ tức đến phun lửa rồi đuổi anh chạy vòng quanh trường.

Còn một tin nhắn nữa: "Chu Bà Bà: Nhắc Phùng Linh hộ bổn cô nương: cấm viện cớ trốn! Nếu không muốn gây chiến thì nhớ ăn mặc thật đẹp mà vác mặt đến! P/s: Tiệc do Lâm Nguyệt tổ chức."

Vừa đọc đến cái tên "Lâm Nguyệt", đáy lòng Phùng Linh liền chấn động dữ dội, lồng ngực không kìm được mà đập liền hồi. Cậu cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ rồi. Chiếc điện thoại trong tay rơi xuống lúc nào không biết.

Vì lý do nào đấy mà Âu Dương Nam Khương cũng vừa tỉnh dậy kịp lúc cái điện thoại rơi xuống. Anh phi thật nhanh đến xem điện thoại bảo bối có bị làm sao không. Phù, may quá không sao cả. Anh hỏi, "Linh Linh, em làm gì thế?"

Phùng Linh cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, trả lời rồi đi lên tầng, "Chu Lệ nhắn tin, 8h ngày mai có tiệc cấp 2 tại nhà hàng A."

"Thật hả?" Anh mở vội máy, hí hửng đọc tin nhắn được gửi đến, lòng thầm nhủ cuối cùng cũng được ăn chơi một bữa. Nhưng khi cái tên "Lâm Nguyệt" lọt vào tầm mắt, anh liền chấn động, nhưng có vẻ so với Phùng Linh, anh không quá kinh ngạc đến mức làm rơi điện thoại.

Anh gọi vọng lên, "Em có đi không?"

"Đi chứ sao không." Trên tầng đáp lại.

Nhắc đến bạn nhỏ Lâm Nguyệt này thì phải nhắc đến một mảnh ký ức đen tối và một khoảng thời gian khủng hoảng của Phùng Linh. Khoảng thời gian này được tóm lại trong hai từ, chính là "tồi tệ". Bạn nhỏ này là ai? À, bạn nhỏ Lâm Nguyệt này chính là "mối tình đầu" của bạn nhỏ Tiểu Khương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top