Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 15+16+17+18

CHƯƠNG 15

Ánh sáng buổi trưa chiếu lên cả hai, Doãn Phỉ Dương khép hờ mắt, nhìn xuống phía Giang Miên. Chỉ một lúc sau, cậu cảm giác Giang Miên trong lòng rụt đầu, trực tiếp vùi trong hõm cổ cậu không ra.

"Anh đói không?" Doãn Phỉ Dương nhịn cười.

Giang Miên xấu hổ, Giang Miên hờn dỗi, Giang Miên giả mù...

Ý thức mơ màng nhưng không có nghĩa anh sẽ quên sạch, hình ảnh bản thân uốn a uốn éo làm nũng trong ngực nhóc con, trước mặt mẹ tình chàng ý thiếp, chủ động đòi đánh dấu ùa về.

Được rồi thôi đi... Nội tâm Giang Miên khóc ròng, mặt già vứt sạch.

"Anh đứng lên đi, cùng đi nấu cơm thôi. Buổi chiều chắc không vướng gì, ăn xong mình đi mua chút đồ tích trữ." Doãn Phi Dương ôm anh, dịu dàng lên kế hoạch.

Mua đồ... Động dục... Giang Miên ôm mặt nức nở.

Di động rung lên hai cái, Giang Miên vừa mở lên thì thấy.

Xuân Linh: [Mười tám chuyện nhỏ nên biết về kỳ động dục, không xem không biết]

Xuân Linh: [Làm thế nào để trải qua kỳ động dục vui vẻ, làm được những điều này bạn sẽ thành công]

Xuân Linh: [Làm thế nào để nâng cao xác suất thụ thai, tuyệt chiêu từ chuyên gia XX...]

...

Giang Miên câm nín.

Doãn Phỉ Dương đi nấu cơm, Giang Miên làm ổ trên sofa. Do dự thăm dò xác nhận nhóc con đang ở trong bếp, anh nhịn không được click vào cái link [Làm thế nào để nâng cao xác suất thụ thai...].

Anh thề, anh chỉ có một xíu, một xíu tò mò mà thôi. Hơn nữa, đây là trách nhiệm của Omega mà, không sai, đúng vậy.

Mấy lời dạo đầu khá vô nghĩa, trực tiếp kéo xuống chủ đề chính, kéo xuống xem ngày càng thô tục, còn đính kèm hình ảnh dâm dục...

Cái gì mà làm sao để kéo dài khoái cảm, Omega cần kích thích nơi nào để dễ lên đỉnh, tư thế nào càng sâu... Quá đáng hơn là phần bình luận, không phải [Bắn đây, bắn đây, xin cảm ơn] thì cũng là [Xin cảm ơn, đã thử và có tác dụng] linh tinh.

Giang Miên nóng hết mặt, trong đầu tự bổ não ra hình ảnh mình và Doãn Phỉ Dương, cổ cũng đỏ bừng.

"Miên Miên ơi, ra ăn cơm." Doãn Phỉ Dương bưng đồ ăn ra, nhìn Giang Miên giật nảy ném điện thoại như ném của khoai nóng đi.

Im lặng mất vài giây.

Đúng chất lạy ông tôi ở bụi này, Giang Miên thấm rồi.

"Sao mặt anh đỏ thế?" Doãn Phỉ Dương cười hỏi, chưa đợi Giang Miên ở miệng đã nhanh chóng nói thêm, "Ăn cơm đã."

Doãn Phỉ Dương gọi điện cho Trác Giai, vẫn mở loa ngoài, kể lể việc mình ở bên Giang Miên ra sao.

Giang Miên nhìn nhóc con lạnh lùng nói chuyện với cha nhỏ, khi hai ánh mắt chạm nhau mới mỉm cười. Trác Giai quen với kiểu này rồi, lải nhải dặn dò không khác mấy lời của Từ Xuân Linh lắm, cũng dặn dò hai đứa trải qua kỳ động dục với nhau xong thì nhớ về nhà ăn cơm, chọn một ngày.

Doãn Phỉ Dương mặt không cảm xúc, Giang Miên ở một bên cười trộm.

Vẫn còn giả bộ được cơ đấy. Nhóc con mặt ngoài thì bình tĩnh, trong lòng chắc vui như mở cờ.

Sau khi treo máy, vẻ lạnh lùng của Doãn Phỉ Dương cũng rút đi, ôm ấy Giang Miên đang mỉm cười, trong giọng nói lộ ra sự vui vẻ: "Ba bảo chúng mình chọn một ngày để về."

"Ừm." Giang Miên cúi đầu ăn cơm, lòng ấp áp nhìn nõn cải Doãn Phỉ Dương gắp cho mình, "Được nha."

Ting một tiếng, là tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại của Doãn Phỉ Dương.

Doãn Phỉ Dương nghĩ Trác Giai dặn dò thêm cái gì, tùy tiện click mở thử.

[Làm thế nào để nâng cao xác suất thụ thai, tuyệt chiêu từ chuyên gia XX...]

[Kỹ xảo khiến Omega rên rỉ cả đêm, bạn đã học được chưa nào]

[Một Alpha tốt, làm thế nào mới có thể thỏa mãn chàng/nàng?]

"...." Doãn Phỉ Dương đứng hình, não vẫn chưa kịp load.

Giang Miên đương nhiên nhận ra có gì đó sai sai, điện thoại để đó không xa, anh cũng thấy.

Chà, vẫn là mấy cái link bậy bạ thân quen.

Giang Miên thấy không ổn...

Doãn Phỉ Dương xin trường học nghỉ mười ngày, phía trường học cũng dễ xin, nghe cậu nói lý do là Omega trong nhà sắp động dục thì phê ngay.

Kỳ Liên Thăng kéo Doãn Phỉ Dương lại, lải nhà lải nhải gần 20', Tinh Kỳ đứng đó không xa dịu dàng nhìn cậu ta.

Giang Miên cản Doãn Phỉ Dương không cho cậu xem mấy cái link, còn bảo cậu xóa lịch sử trò chuyện. Mồm nói thế nhưng Giang Miên vẫn lén lút xem, còn bất hạnh bị Doãn Phỉ Dương túm tại trận hung ác đè ra bắt nạt.

Liếm liếm đôi môi sưng đỏ, Giang Miên ăn là ghiền, anh chắc chắn sẽ dám làm tiếp.

CHƯƠNG 16

Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chực chờ nó tới.

Các cụ nói chưa bao giờ sai, kế hoạch vĩnh viễn không giống như hiện thực.

Kỳ động dục của Giang Miên mãi không tới.

Đến ngày thứ ba, hai người cảm thấy sai sai. Doãn Phỉ Dương bất an dẫn Giang Miên đi viện, bác sĩ vẫn nói ba chữ: "Chờ thêm đi."

Chờ... Giang Miên 26 năm qua nghe mòn tai rồi, nhất thời sự tủi thân và buồn bã bùng nổ, òa khóc nức nở.

Bác sĩ không ngờ bệnh nhân lại phản ứng mạnh như vậy, tính tiến lên an ủi thì đã có người khác vọt vào ôm lấy Omega yếu ớt nọ.

"Miên Miên đừng khóc mà." Doãn Phỉ Dương lần đầu thấy Giang Miên khóc như vậy, trái tim như bị bóp nghẹt, "Đừng khóc, em ở đây rồi, đừng khóc nữa."

Giang Miên khóc thiếu chút hết hơi, quay đầu vùi vào ngực Doãn Phỉ Dương, ôm chặt eo cậu, tiếp tục khóc.

Bác sĩ thở dài, lặng lẽ đứng dậy ra ngoài. Bọn họ là bác sĩ chuyên khoa riêng, chắc không còn bệnh nhân nào khác. Bác sĩ rời đi cũng nhẹ nhàng đóng cửa, để cho họ không gian riêng.

Doãn Phỉ Dương không nói thêm, duỗi tay vuốt từ tóc đến eo, môi hôn lên đỉnh đầu anh.

Sự dỗ dành dịu dàng dần có tác dụng, Omega đang bất an dần bình tĩnh lại, chỉ nắc mấy cái, trừ việc hơi run run với nấc cụt thì không còn gì nữa.

Doãn Phỉ Dương không dừng lại, kiên nhẫn thấp giọng trấn an, mãi đến khi Giang Miên ngừng nấc cụt, không biết bao lâu đã trôi qua.

"Mình về nhà thôi..." Giang Miên gật đầu, cọ cọ vai Doãn Phỉ Dương, "Anh muốn về nhà... Dương Dương ơi..."

"Vâng." Doãn Phỉ Dương hôn lên má anh, "Mình về nhà thôi."

...

Về tới nhà Giang Miên vẫn không có tinh thần, Doãn Phỉ Dương lo lắng tính gọi điện cho người lớn, Giang Miên cản cậu lại.

Mấy ngày sau, Doãn Phỉ Dương đi đâu Giang Miên theo đó, y như đuôi nhỏ.

Buổi tối hai người nằm trên giường, Doãn Phỉ Dương thấy Giang Miên ngủ rồi, dừng không vỗ nữa. Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên người bên cạnh đè lên cậu.

Doãn Phỉ Dương bừng tỉnh.

"Phỉ Dương..." Giang Miên nhỏ giọng gọi tên cậu, nụ hôn nhỏ vụn dừng trên má, hô hấp nhè nhẹ như lông chim vụt qua đầu quả tim, da đầu tê tái, máu cũng dồn hết xuống thân dưới.

Doãn Phỉ Dương tưởng kỳ động dục của Giang Miên cuối cùng cũng tới, sờ soạng xong mới thấy không đúng. Nhiệt độ cơ thể Giang Miên bình thường, thậm chí còn hơi run run.

"Phỉ Dương..." Giọng Giang Miên mang theo nức nở, còn có chút cầu xin, "Chúng mình không chờ kỳ động dục nữa được không? Đánh dấu hoàn toàn anh nhé?"

Doãn Phỉ Dương suýt thì đồng ý, may vẫn kịp nuốt về, đầu lưỡi không cẩn thận cắn phải răng nanh, nháy mắt có vị máu tươi lan ra.

"Doãn Phỉ Dương!" Giang Miên sợ hãi la lên, tính dậy bật đèn thì Doãn Phỉ Dương đã ôm ngược anh về, giọng nói rầu rĩ truyền vào tai.

"Không được." Doãn Phỉ Dương thấp giọng từ chối.

Omega trời sinh thích hợp dưỡng dục đời sau, đặc biệt là vào thời kỳ động dục. Cơ thể tự động thanh lọc làm sạch, khoang sinh sản dễ dàng mở ra, càng dễ dàng đậu thai. Dù vậy nhưng không thể đối xử tùy tiện với họ, đặc biệt là Omega nam, khoang sinh sản của họ mỏng manh hơn tử cung của nữ giới nhiều.

Kỳ Liên Thăng giữ Doãn Phỉ Dương lải nhải 20' cũng vì lý do này.

"Sau khi về tôi nghĩ lại, trước đó tôi khuyên ông cũng không đúng lắm." Kỳ Liên Thăng khó lắm mới bày vẻ nghiêm túc tới vậy, "Họ so với chúng ta yếu ớt hơn nhiều, trước kỳ động dục muốn đánh dấu hoàn toàn gì đó, thôi ông nhịn đi."

Cậu ta vỗ vai Doãn Phỉ Dương: "Làm vậy cũng để bảo vệ người ta thôi."

Doãn Phỉ Dương trước đó cũng tính toán vậy, chỉ biết gật đầu, trịnh trọng cảm ơn Kỳ Liên Thăng.

Tổn thương Giang Miên, đời nào cậu làm việc như vậy.

Giang Miên vốn dĩ nghe lời từ chối đã nguội lạnh phân nửa, nghe cậu giải thích xong lại càng thêm cứng đờ.

Bản thân mình là Omega còn không nghĩ xa được như Doãn Phỉ Dương, Doãn Phỉ Dương sớm đã suy nghĩ cho anh rồi.

"Nhưng mà, người ta chỉ nói khi động dục thì không thể tiến vào đây..." Giang Miên liếm môi, ấn tay Doãn Phỉ Dương lên bụng mình.

"Em vẫn có thể, tiến vào tới đây..." Đôi tay nắm Doãn Phỉ Dương khẽ di chuyển, phác lên đường cong quyến rũ, chạm vào bé Miên Miên hưng phấn. May mà phòng không bật đèn, nếu Giang Miên nhìn thấy ánh mắt Doãn Phỉ Dương, chắc chắn anh sẽ không làm trò to gan tới vậy.

Doãn Phỉ Dương hít một hơi, thái dương nảy lên, thứ dưới háng rất có tinh thần chọc vào mông Giang Miên, nhưng...

"Em sẽ nhịn không được đâu Miên Miên..." Giọng Doãn Phỉ Dương nghèn nghẹn, "Anh... Anh không hiểu đâu Miên Miên, bản năng Alpha..."

Bản năng của mọi Alpha là chiếm hữu và xâm lược, đủ để phá hủy một Omega yếu ớt. Một khi đã mất lý trí, dù Miên Miên khóc nức nở cầu xin, cậu chắc chắn sẽ không tha cho anh.

"Ưm..." Giang Miên như bị dọa sợ, im không nói gì.

Than nhẹ một tiếng, Doãn Phỉ Dương tính xoay người để Giang Miên xuống nằm ngủ.

"Nhưng anh nhớ rõ mà, hôm ấy em muốn kéo anh vào phòng..." Giang Miên không nhúc nhích, giữ tư thế ghé lên ngực Doãn Phỉ Dương, tay vẽ vẽ vòng tròn.

"Ngày hôm ấy?" Doãn Phỉ Dương nắm bàn tay nhỏ hư hỏng, nghĩ lại chút.

À, cái ngày đi công viên về, Doãn Phỉ Dương hiểu nhầm Giang Miên không thích mình.

"Hôm ấy..." Doãn Phỉ Dương sắp xếp lại, "Em vui lắm, vui ơi là vui, vui nên nổi lòng tham...."

Miên Miên không từ chối thân mật, cậu không thỏa mãn với việc hằng đêm mơ về Miên Miên nữa, muốn dùng đôi tay mình chạm vào Miên Miên.

"Em nghĩ, nếu em được ôm anh ngủ thì tốt biết bao..." Doãn Phỉ Dương hồi tưởng.

"Giờ em có thể ôm anh mà." Giang Miên thì thầm, "Muốn ôm bao lâu thì ôm, còn nữa..."

"Em cũng có thể làm mấy chuyện vượt rào..."

Trong phòng lại an tĩnh, Giang Miên im lặng nghe tiếng Doãn Phỉ Dương thở ồ ồ. Đếm đến năm, Giang Miên ngồi dậy, Doãn Phỉ Dương chưa kịp phản ứng lại đã thấy có bàn tay nắm lên quái vật lớn.

"...Miên Miên!" Giọng Doãn Phỉ Dương lộ ra cả sự sợ hãi, sợ là đã nhịn phát điên, Giang Miên nghe hiểu mà.

Doãn Phỉ Dương gầm nhẹ gọi anh, anh không sợ.

"Em muốn làm gì cũng được." Giang Miên thả lỏng, cho tay vào quần ngủ của Doãn Phỉ Dương, bàn tay mịn màng lành lạnh chạm lên gậy thịt nóng, khiến cho nó nhảy lên vì kích động, "Anh là Omega của em..."

Anh cúi xuống, tựa bé mèo con liếm lên hầu kết đối phương: "Em chơi hỏng anh cũng không sao, anh sẵn sàng bao dung em..."

"Vì anh trót yêu em rồi chứ sao..."

Trả lời là trời đất quay cuồng, nụ hôn không thể kiềm chế rơi xuống.

CHƯƠNG 17

Giang Miên bị đè trên giường, không thể động đậy.

Sức Doãn Phỉ Dương rất lớn, đè nặng Giang Miên đương nhiên có chừng mực, không nắm đau nhưng cũng không cho anh phản kháng.

Áo ngủ trên người Giang Miên bị lột xuống, chỉ còn quần lót nhỏ, Doãn Phỉ Dương cũng chỉ còn quần ngủ. Hai người đều tỉnh táo, trao cho nhau từng cái va chạm.

Giang Miên hơi bất mãn, anh muốn hôn lên cổ Doãn Phỉ Dương.

Hơi hơi tránh né, anh cảm giác Doãn Phỉ Dương đang muốn khống chế mình, sau đấy lại được thả ra.

Giang Miên khẽ bật cười, thuận theo cậu, ngẩng lên giống như trái ngon mọng nước chờ chàng đến hái.

Doãn Phỉ Dương càng thêm hưng phấn, vươn lưỡi cạy môi Giang Miên ra, đón lấy đầu lưỡi đối phương, tiếng nước chậc chậc vang lên, trong không gian yên tĩnh vô cùng ái muội.

Giang Miên chịu thua, anh thích nụ hôn của Doãn Phỉ Dương, hôn một lúc lâu thì nhũn cả người, đầu óc choáng váng.

Hình như quên mất gì đó...

"Còn đau không?" Thở dốc một lúc, Giang Miên hỏi.

Chả hiểu gì, Doãn Phỉ Dương im một lúc, cười cười ghé lỗ tai anh nói: "Miên Miên hôn em là hết đau."

Học kiểu nói chuyện của anh luôn kìa!

Giang Miên vừa giận vừa xấu hổ, duỗi tay chụp lại: "Em không đau tí nào nhỉ... Ưm..."

Hai người hôn không biết trời trăng, Giang Miên nhịn hết nổi cong chân vòng quanh eo Doãn Phỉ Dương. Cong lên không hề trượt xuống, cẳng chân cọ cọ quanh vùng eo sườn Doãn Phỉ Dương, tê tê ngứa ngứa.

Doãn Phỉ Dương đứng hình, mùi bạc hà bùng nổ, Giang Miên quen với pheromone của cậu cũng bị sặc.

"Khụ khụ... Phỉ Dương... Em!" Lời chưa kịp nói hết, Giang Miên cảm giác mông mình đang bị nâng lên. Cảnh này quen lắm, nhưng nghĩ mãi không ra.

Doãn Phỉ Dương nâng anh đặt xuống giường, trong bóng tối Giang Miên không thấy gì, chỉ biết ôm cổ cậu để không ngã.

"Cạch" một tiếng, mọi thứ sáng lên, Giang Miên bị chói không mở nổi mắt, cuống quýt chôn mặt vào hõm vai Doãn Phỉ Dương.

Anh đang bị ôm vào WC.

"Anh..." Chớp mắt để thích ứng ánh sáng, định nói gì nhưng đều nghẹn lại.

Doãn Phỉ Dương mím môi, cúi xuống, đôi mắt đen giờ phiếm sắc vàng, nhìn anh không chớp mắt.

Anh không biết nên nói gì, choáng váng câm nín mất một lúc.

"Đừng sợ mà..." Doãn Phỉ Dương dịu dàng nói, khẽ hôn lên trán Giang Miên, "Miên Miên... Đừng sợ em..."

Bàn tay đỡ Giang Miên run lên nhè nhẹ.

"Em động dục mất rồi."

Doãn Phỉ Dương động dục?

CHƯƠNG 18

Mắt Giang Miên mở to.

Nhìn nhau chốc lát, Doãn Phỉ Dương cúi xuống hôn anh, con ngươi càng tăm tối đi.

Giang Miên ôm chặt lấy cậu, trong đầu không ngừng lặp lại mấy lời kia.

Doãn Phỉ Dương đặt anh ngồi xuống ghế nhỏ cạnh bồn tắm, một tay ôm anh, một tay tìm đồ trong tủ.

Chờ Giang Miên hoàn hồn, Doãn Phỉ Dương đưa một thứ ra trước mặt anh, là hũ nhỏ chưa chất lỏng trong suốt.

"Em mua lúc nào đấy?" Giang Miên đỏ bừng mặt.

Doãn Phỉ Dương mỉm cười, mắt lóe lóe lên ánh sáng.

"Anh đoán đi?" Doãn Phỉ Dương dịu dàng, dừng một chút rồi nói tiếp, "Đoán đúng có thưởng anh ơi..."

Sau lưng Giang Miên tê rần, ngồi không nổi.

Bao lâu rồi Doãn Phỉ Dương chưa gọi "anh", trong khoảng thời gian này anh cũng không để ý đến khoảng cách tuổi tác nữa, cũng không coi Doãn Phỉ Dương như con nít.

Đột nhiên đổi xưng hô kích thích khoái cảm cấm kị, anh nức nở rên rỉ, nghĩ lại lần duy nhất thân mật tiếp xúc ấy, cảnh tượng nhóc con dưới háng... Người anh hơi nóng lên.

"Anh nghĩ gì thế?" Doãn Phỉ Dương đè sát xuống, thấp giọng hỏi, vươn ngón trỏ cách lớp vải vuốt ve bé Giang Giang, nâng ngón tay ướt át lên mỉm cười, "Sao lúc nào hưng phấn cũng khóc vậy, anh trai dâm thật đấy."

"Phỉ Dương, ưm..." Anh co rúm lại, chống đỡ không nổi, cơ thể run rẩy bắn ra.

Doãn Phỉ Dương khó tin nhìn Giang Miên, cúi xuống bế Giang Miên ngồi lên đùi mình, bản thân thì ngồi lên ghế.

"Miên Miên ơi..." Cậu hôn người trong lòng, bỗng nổi lên ý xấu, "Miên Miên thích em gọi anh là anh trai vậy hả?"

"Không... Không thích..." Chỉ là lâu rồi chưa có làm thôi, chắc chắn!

"Vậy hả..." Doãn Phỉ Dương mỉm cười, không vạch trần, duỗi tay lấy ít chất lỏng kia ra.

"Nào, anh ơi..." Doãn Phỉ Dương cởi quần Giang Miên, dịu dàng dụ dỗ, "Banh chân ra."

Giang Miên đang ngồi trên đùi Doãn Phỉ Dương, phối hợp xoay người đưa lưng về phía nhóc con, chân banh ra về hướng cửa.

Nhà mình nhưng vẫn xấu hổ lắm chứ, Giang Miên quay đi không dám nhìn thẳng, giọng mềm mại cầu xin: "Phỉ Dương... Đừng gọi anh trai mà... Ưm..."

Vừa nói xong đã bị nâng cằm hôn lên, miệng nhỏ bên dưới cũng được âu yếm vuốt ve, dính đầy bôi trơn trong suốt.

"Chính anh nói mà, lúc ở một mình sẽ gọi em là gì nào?" Bản năng Alpha kêu gào, Doãn Phỉ Dương cố kìm chế lại kiên nhẫn mở rộng cho Giang Miên.

"Ah..." Lúc trêu chọc nhóc con đâu ngờ tới ngày này, Giang Miên không nói nên lời cầu xin nhìn Doãn Phỉ Dương, lại không biết ánh mắt ướt át kia càng kích thích thú vui thích bắt nạt của đàn ông.

"Hmm?" Doãn Phỉ Dương tiếp tục âu yếm miệng nhỏ bên dưới, một tay khác hư hỏng trêu chọc trái nhỏ hồng hồng trước ngực, "Anh ơi, gọi em đi."

"Ưm ah..." Giang Miên thẹn thùng, bản năng ăn vào xương không thể phản kháng Alpha, nhỏ giọng thì thào, "Bé cưng... Bé cưng à, đừng bắt nạt anh nữa... ưm!"

Doãn Phỉ Dương bóp bóp đầu vú nhỏ, bên dưới cũng đâm thêm nửa đốt ngón tay.

Chưa đến ngày động dục, miệng nhỏ vừa khô vừa chặt, Doãn Phỉ Dương nhét được hai đốt ngón tay, miệng nhỏ cắn chặt không buông.

"Thả lỏng nào." Doãn Phỉ Dương dỗ dành, cười cười liếm vành tai đỏ ửng của Giang Miên, "Anh trai cắn chặt quá, lát nữa sao ăn nổi cái kia?"

Đang nói chuyện, Giang Miên cảm nhận được thứ nóng hổi kia đang cọ cọ vào khe giữa đào mẩy, hơn nữa nhóc con còn dùng cái giọng đùa bỡn cợt nhả nói lời bậy bạ, đằng trước lại cứng.

"Ưm, cái đó..." Giang Miên muốn thả lỏng chứ, cái miệng nhỏ hư hỏng lại không nghe lời.

Doãn Phỉ Dương không muốn bắt nạt anh thêm, cúi xuống hôn anh. Động tác trên tay vẫn không ngừng, xoa đầu vú mềm mại đỏ bừng.

Giang Miên được hôn thoải mái, thân dưới cũng quen với cảm giác có dị vật xâm lấn. Doãn Phỉ Dương cho thêm một ngón tay, sờ soạng tìm kiếm.

Giang Miên mờ mịt nhìn cậu, chưa kịp hỏi đã bị ngón tay đụng vào một chỗ khiến anh rên lên vì sợ.

"Nơi này..." Doãn Phỉ Dương thì thầm, ôm eo Giang Miên không cho anh chạy, tiếp tục vuốt ve điểm mẫn cảm, "Sờ có thích không anh?"

Giang Miên hít một hơi, tay ôm chặt bắp tay nhóc con, giọng nức nở: "Không... Đừng mà... Ưm... Ah..."

Bé Miên Miên phía trước dựng thẳng, run run chảy nước.

Giang Miên sắp lên đỉnh, Doãn Phỉ Dương lại ngừng. Nhóc con rút ngón tay, lấy vòi sen xuống.

"Anh trai tự làm bẩn chính mình, phải rửa sạch thôi." Doãn Phỉ Dương bật nước ấm lên, trực tiếp xối len bé Miên Miên.

"Ah..." Nước xối không mạnh, nhưng chỗ bị xối rất mẫn cảm. Giang Miên chịu không nổi.

Bụng nhỏ dính dịch trắng lại sạch bóng.

Doãn Phỉ Dương mỉm cười, hôn lên má phính của Giang Miên. Vòi hoa sen bắt đầu di chuyển.

Doãn Phỉ Dương vừa nhẫn nại vừa dịu dàng, Giang Miên chỉ cảm thấy miệng nhỏ như đang căng ra, nước ấm tiến vào theo ngón tay. Từng nếp uốn đều được cẩn thận xối qua nhưng lại như vuốt cào ngứa ngứa, muốn bị xâm phạm càng sâu.

Khi anh sắp nhịn không nổi muốn cầu xin, Doãn Phỉ Dương chủ động ngừng lại trước. Giang Miên ướt đẫm thân dưới, quần Doãn Phỉ Dương cũng ướt đẫm, dán lên đùi.

Giang Miên tựa vào bồn rửa tay để đứng vững, cảm giác như Doãn Phí Dương phía sau cũng đang cởi quần, theo sau là gậy thịt cứng đè sau eo, nóng vô cùng, Giang Miên nhịn không nổi nhìn sang. Nhóc con kích cỡ không nhỏ, nghẹn lâu nên vừa cứng vừa gân guốc. Đây là lần đầu chân chính thấy chỗ ấy của nhóc con.

To vậy ăn nổi không? Giang Miên nghĩ gì nói hết, chỉ anh không biết.

Doãn Phỉ Dương bôi dịch bôi trơn lên chỗ đó, nghe vậy ánh mắt lóe lên nguy hiểm.

"Ăn nổi không, anh trai phải cố gắng lên." Doãn Phỉ Dương đè eo Giang Miên xuống, để anh chống lên bồn rửa, nhếch cặp mông căng mẩy.

"Anh..." Biết mình lỡ mồm, Giang Miên vừa xấu hổ vừa hờn dỗi, nghe Doãn Phỉ Dương trả lời bả vai đỏ ửng.

"Thả lỏng nào." Doãn Phỉ Dương một tay đỡ bụng Giang Miên, một tay đẩy cặp mông mẩy, miệng nhỏ ướt át lộ ra.

"Em vào nhé, đau phải bảo em." Cậu cắn tai Giang Miên, đưa chính mình vào. Miệng nhỏ khép chặt bẽn lẽn mấp máy, khép khép mở mở ộc ra nước trong suốt.

Nhịn hết nổi, Doãn Phỉ Dương cong eo thúc vào.

"Ah! Ưm..." Dù đã làm dạo đầu nhưng nuốt phải quái vật lớn vẫn hơi miễn cưỡng, Giang Miên kêu lên vì đau.

Doãn Phỉ Dương hít một hơi dừng lại, nhăn mày. Miệng nhỏ cắn không chừa khe hở, nếp uốn căng ra phiếm hồng. Cậu cúi xuống nhìn kĩ, xác nhận không bị thương mới thở ra, dịu dàng hôn Giang Miên. Cậu xoa xoa bé Miên Miên xìu xuống vì đau, chậm rãi âu yếm, cảm thấy Giang Miên thích ứng mới tiếp tục.

Nguyên cây vúi vào thịt mềm, Doãn Phỉ Dương thoải mái thở dài. Giang Miên chôn đầu không dám hé răng, bên trong căng căng trướng trướng, thở nhẹ cũng cảm nhận được thứ kia đang nảy nảy. Không biết thứ kia chạm vào chỗ nào, Giang Miên sợ mình mở miệng là rên rỉ dâm đãng.

Doãn Phỉ Dương không động, Giang Miên dần thích ứng với kích cỡ thô to bắt đầu tự mình lắc mông cọ cọ.

"Em... Động đi mà..." Giang Miên ngứa muốn chết, ai rảnh thẹn thùng nữa. Bản năng Omega ăn vào xương tủy toát ra, thu không nổi.

Doãn Phỉ Dương đen mặt giữ vòng eo rắn nước không an phận, dũng mãnh đâm chọc.

"Ưm... Ah..." Thịt non mịn bên trong bị chèn ép, Doãn Phỉ Dương mạnh mẽ chơi đùa, miệng nhỏ bị mài sưng đỏ đáng thương phun ra nuốt vào quái vật lớn.

Đầu nấm mỗi lần đi vào đều đè nghiến điểm mẫn cảm rồi lại không màng níu kéo rời đi. Gel bôi trơn phát huy công dụng, miệng nhỏ ướt từ ngoài vào trong, động cái là lép nhép tiếng nước, tràn đầy không gian nhỏ.

Chân Giang Miên mềm nhũn, đôi tay càng chịu không nổi sức nặng. Mỗi lần Doãn Phỉ Dương đâm vào là một lần rên rỉ thở gấp cúi xuống bồn rửa, lạnh đến giật nảy.

"Miên Miên..." Doãn Phỉ Dương đã qua giai đoạn hung ác, lý trí dần trở về. Cậu ôm lấy cơ thể mềm mại của Giang Miên, để anh dựa vào mình, "Lạnh lắm, dựa vào em này."

Giang Miên không ngừng run rẩy, bị ôm thì gậy thịt lớn tiến vào càng sâu hơn. Anh mờ mịt sờ lên bụng nhỏ, muốn nhìn thử xem có bị chọc cho gồ lên không.

Doãn Phỉ Dương chỉ thấy mình sắp bị Miên Miên của mình ép cho phát điên, câu chân trái của anh vòng vào khuỷu tay, để anh ôm cổ mình.

"Ôm chắc vào." Chỉ kịp ậm ạch dặn một câu, hung hăng đâm chọc người trong lòng.

"Haaa... Ah!" Giang Miên ngẩng cao đầu, không thể làm gì hơn ngoài rên rỉ. Khoái cảm tới quá nhiều, lại sắp lên đỉnh rồi.

Lúc Giang Miên chuẩn bị lên đỉnh, Doãn Phỉ Dương tự nhiên dừng lại. Giang Miên khó tin nhìn qua, chỉ nghe nhóc con thì thầm: "Anh bắn nhiều quá, không tốt cho cơ thể."

Doãn Phỉ Dương giai đoạn sau dịu dàng hơn nhiều, không thô bạo, tiến vào thong thả chậm rãi, không nhanh nhưng sâu. Cậu đưa tay vuốt ve bụng nhỏ của Giang Miên, giống như đang cảm nhận kích cỡ của bản thân trong ấy.

Khoái cảm không mạnh mẽ nhưng gây nghiện, Giang Miên nhịn không nổi ngẩng lên muốn hôn, muốn giục Doãn Phỉ Dương nhanh lên. Vừa động đậy thì gậy thịt cọ qua chỗ nào đó, hai người đều bị kích thích.

Doãn Phỉ Dương nghi hoặc, gậy thịt rời đi phân nửa, theo ký ức cọ cọ lên chỗ kia. Giang Miên mất khống chế lên đỉnh, vừa ngứa vừa thích khiến anh nức nở bắn ra.

Đó là miệng khoang sinh sản của Miên Miên... Doãn Phỉ Dương hứng hẳn lên, tận lực chèn ép nó.

Omega không động dục dễ gì mở nơi ấy ra, bản năng Alpha nhất thời lấn át lý trí, Doãn Phỉ Dương nhận ra mình đang làm gì, lập tức dừng lại.

Giang Miên cũng biết chỗ ấy là gì. Mỗi lần Doãn Phỉ Dương chọc vào anh lại sợ hãi, cưỡng ép bản thân thả lỏng. Dù Doãn Phỉ Dương mất đi lý trí tiến vào anh cũng đồng ý, đau đớn và ngứa ngáy khiến anh dồn hết sức để không kêu lên.

"Miên Miên đừng sợ." Doãn Phỉ Dương cắn răng lui ra, buông chân Giang Miên ôm anh vào lòng, "Đừng sợ mà."

"Phỉ Dương..." Giang Miên nâng mặt lên, bật khóc cầu xin, "Em đánh dấu anh đi, anh nói rồi, chỉ cần em muốn thôi..."

"Không được." Doãn Phỉ Dương trán nổi gân xanh, cắn răng ngắt lời, nhắm mắt che đi con ngươi tối đi vì dục vọng, "Không là không, Miên Miên à, đây là chuyện duy nhất anh không thể dung túng em làm bậy..."

Giang Miên nức nở nhắm mắt, vây quanh là hương bạc hà cay nồng, tiếng tim đập bình bịch.

Doãn Phỉ Dương động dục vì mình, Doãn Phỉ Dương động dục cũng không nỡ tổn thương mình. Doãn Phỉ Dương tự chống trọi với bản năng, Doãn Phỉ Dương nhẫn nại đến mức anh phải đau lòng. Vì sao mình mãi không động dục chứ, chỉ cần vậy thôi là có thể trở thành Omega của Doãn Phỉ Dương... Vì sao... Vì sao hả...

Doãn Phỉ Dương nhận ra Giang Miên không ổn, nhắm chặt mắt trong lòng cậu, run rẩy đáng thương, gương mặt đỏ ửng lên vì đau ban nãy lại xuất hiện, thậm chí còn lan ra toàn thân. Doãn Phỉ Dương sợ hãi, không biết làm sao nắm bả vai Giang Miên, phát hiện anh nóng tới dọa người.

"Miên Miên!" Chả kịp nghĩ gì, Doãn Phỉ Dương lớn tiếng, "Miên Miên, mở mắt nhìn em!"

"Phỉ Dương..." Giang Miên khép hờ mắt thì thầm, giống hệt mèo gọi bạn tình. Chân mềm nhũn dựa vào lồng ngực Doãn Phỉ Dương, ôm không buông, "Anh khó chịu quá... Phỉ Dương... Phỉ Dương..."

Doãn Phỉ Dương không dám nhúc nhích, không dám tin tưởng sờ vào khe đùi Giang Miên.

Tay ướt ướt dính dính, tản ra mùi hương ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #abo