Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 10 : Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10. Màn thứ mười: Tỏ tình...

-Đàn anh còn muốn đứng ở bên đó bao lâu? – Phong Hạo thoải mái ngồi trên giường, tâm tình sung sướng nhìn Lăng Lang đứng xa gần cửa ra vào.

Lăng Lang từ lúc vào cửa đã đứng nguyên tại chỗ cả năm phút, dưới cái nhìn soi mói của Phong Hạo một bước anh cũng không nhích nổi.

-Nếu đàn anh muốn đứng ở đó suốt cả đêm tôi cũng không để ý, chỉ sợ ngày mai đàn anh không còn sức để quay phim thôi.

Lăng Lang gian nan di chuyển bước chân, một bước, hai bước... Chỉ vài bước ngắn mà dường như anh đã đi bằng cả thế kỷ.

Phong Hạo thoải mãn nhìn Lăng Lang đứng trước mặt, lẳng lặng đời anh mở miệng nói chuyện.

-Đưa chìa khóa cho tôi. – Giọng Lăng Lang để lộ sự bất an.

Phong Hạo không nói gì, vẫn nhìn chăm chú vào anh như trước.

-Đưa trả chìa khóa lại cho tôi. – Anh nâng cao âm lượng một chút.

-Đây là kết quả mà đàn anh đã suy nghĩ kỹ càng ư? – Phong Hạo lắc lắc ngón tay, -Đàn anh anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, muốn? Xin? Tôi đưa chìa khóa trả lại cho anh, cùng xin? Tôi đưa chìa khóa trả lại cho anh, tuy chỉ kém nhau một chữ nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác nhau đấy.

-Rốt cuộc cậu muốn thế nào? – Lăng Lang không ức chế được khẽ gầm lên.

Phong Hạo mở tay ra, trong lòng bàn tay đúng là chìa khóa của Lăng Lang.

Lăng Lang nhìn thấy chìa khóa phản xạ vươn tay ra cướp, lại bị Phong Hạo dùng tay giữ lại. Phong Hạo so với anh có vẻ mạnh hơn, trong chốc lát tay Lăng Lang không thể động đậy.

Phong Hạo cho Lăng Lang một nụ cười rạng rỡ, nụ cười kia vừa thoáng qua một giây sau Lăng Lang đã bị Phong Hạo lôi vào phòng vệ sinh, trơ mắt nhìn Phong Hạo ném thứ trong tay vào bồn cầu, nhanh như cắt nhấn khóa xả nước.

-Không!! – Lăng Lang kêu lên sợ hãi giãy khỏi tay Phong Hạo nhào qua, nhưng nào còn thấy bóng dáng chìa khóa ở đâu.

-Cậu! – Lăng Lang phẫn nộ quay lại, chỉ thấy Phong Hạo chậm rãi xòa tay phải, chiếc chìa khóa vẫn hoàn hảo nằm yên trong lòng bàn tay hắn.

Lăng Lang như thoáng cái bị đánh bại, lảo đảo lùi về sau.

-Bây giờ, – giọng nói lười biếng của Phong Hạo chậm rãi vang lên, -Đàn anh suy nghĩ kỹ càng chưa?

Phong Hạo lại ngồi về vị trí ban đầu, Lăng Lang vẫn đứng trước mặt hắn như cũ. Phong Hạo không nói lời nào, anh cũng chậm chạp không mở miệng.

Im lặng như vậy kéo dài một lúc, Phong Hạo đột nhiên bật cười, tiếng cười tui nhỏ lại không khác gì quăng quả bomb tấn vào khung cảnh yên tĩnh dị thường này, Lăng Lang hoảng sợ tim đập thình thịch.

-Có phải là không có kịch bản, đàn anh cũng không biết nên nói lời thoại nào?

Lăng Lang cắn răng:

-Xin cậu đưa chìa khóa trả lại cho tôi.

Hai chữ đầu giọng anh rất nhỏ, Phong Hạo không có bất cứ phản ứng gì, cứ như hoàn toàn không nghe thấy.

-Xin cậu đưa chìa khóa trả lại cho tôi. – lần này anh nhấn mạnh từng chữ, mấy chữ gần như lọt ra từ kẽ răng anh.

Phong Hạo hơi nghiêng đầu.

-Được.

Hắn đồng ý dễ dàng như vậy khiến Lăng Lang đoán chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Phong Hạo nói tiếp:

-Nhưng tôi có điều kiện.

Lăng Lang nghe được hai chữ điều kiện, trong lòng đã có dự cảm không tốt.

Thân thể Phong Hạo hơi nghiêng về trước.

-Tôi muốn tự tay mở ra giúp đàn anh.

Lăng Lang nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào trong thịt. Anh không ngờ Phong Hạo sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, nhưng lúc nghe được câu này từ trong miệng đối phương vẫn làm máu trong người anh đồng loạt sôi trào.

-Đàn anh không đồng ý cũng không sao, – Phong Hạo lại lùi về, -Chúng ta ở trên đảo tối đa ba tháng mà, đàn anh nhịn một lát là qua thôi, đợi đến lúc về đất liền... Từ từ, đàn anh anh có chuẩn bị chìa khóa dự phòng không? Nếu mà không có, tìm người đến phá khóa cũng sẽ xấu hổ.

Lăng Lang nhìn chằm chằm vào Phong Hạo, dường như hận không thể tìm cách lăng trì hắn, Phong Hạo chẳng hề để ý đáp lại anh một nụ cười thân thiện.

Lăng Lang biết, dù tiếp tục kéo dài chuyện cũng sẽ không thể xoay chuyển, mỗi lần ngài Mạc chỉ cho anh một chiếc chìa khóa. Phong Hạo nói đúng, nếu không muốn tìm thợ khóa thì cũng chỉ còn con đường lấy lại chìa khóa từ trong tay hắn.

Anh run rẩy sờ vào cúc áo bên hông, lại bị Phong Hạo giữ tay lại.

-Từ từ, – ngón trỏ của Phong Hạo khẽ chọc hai cái trên mu bàn tay anh, -Cởi từ phía trên.

Lăng Lang khựng lại vài giây, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của đối phương, gian nan chuyển lên cổ áo.

Từ khi ký hợp đồng với ngài Mạc anh không còn để lộ thân thể của mình trước mặt người khác. Lần cuối cùng vào phòng tắm công cộng vẫn là lúc còn học đại học.

Dù là quay phim anh cũng chưa từng có tiết mục cần hở ngực lộ lưng, trước đây anh cho rằng chỉ là trùng hợp, cho đến gần đây mới đoán ra những phim kiểu này có lẽ đã bị người đại diện từ chối rồi.

Mười năm lần đầu tiên để người ngoài nhìn thấy thân thể mình, không thể tưởng được lại dùng cách này.

Phong Hạo thản nhiên thưởng thức mỗi động tác của Lăng Lang, trong mắt hắn không có nửa điểm tình sắc, như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Hắn quan sát thẳng thắn lại trực tiếp như vậy, thậm chí Lăng Lang có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực in dấu trên da thịt mình lúc ánh mắt kia đảo qua.

-Hóa ra đàn anh chọn lại là cái này, – ánh mắt Phong Hạo lướt thẳng xuống, cuối cùng rơi vào một chỗ, -Anh rất thông minh, loại này dù chỉ mặc đồ lót cũng sẽ không bị lộ.

Lăng Lang hiểu ý của hắn, trong kịch bản lần này có một cảnh giường chiếu của hai người họ, tuy không quay thật nhưng trần trụi tất yếu phải có, không khéo lúc quay phim chỉ có thể mặc đồ lót. Đây có lẽ sẽ là tác phẩm hở hang nhất trên màn ảnh của Lăng Lang.

-Cởi ra giúp tôi. – Lăng Lang vừa mở miệng mới phát hiện yết hầu mình khô khốc, ngay cả giọng cũng hơi khàn khàn.

-Gấp cái gì, – Phong Hạo thong thả đáp, -Tôi muốn nhìn anh thật kỹ.

Hắn xem xét kỹ càng thân thể tuyệt đẹp trước mặt.

-Kể từ năm đó nhìn thấy anh trên sân khấu, tôi đã luôn mơ ước một ngày kia có thể nhìn kỹ anh như vậy.

-Giấc mơ của cậu không phải muốn cùng diễn xuất với tôi sao?

Phong Hạo cười:

-Đó cũng là một trong những giấc mơ của tôi.

Hắn đứng lên, nhìn thẳng vào Lăng Lang.

-Hiện tại chúng đều thực hiện được.

Hai người mặt đối mặt đứng bên nhau, Phong Hạo áo mũ chỉnh tề, Lăng Lang không mảnh vải che thân, anh rốt cuộc phát hiện chuyện này còn xấu hổ hơn việc bị ép phơi bày thân thể của mình.

Dưới cái nhìn soi mói không hề che giấu của Phong Hạo anh lại lần nữa có phản ứng không nên có, chỉ là phản ứng này nhanh chóng chuyển thành đau đớn quay ngược về não anh, Lăng Lang mím môi, kín đáo nhíu mày.

-Đau không? – Biến hóa rất nhỏ trên mặt Lăng Lang không qua được mắt Phong Hạo.

Thấy Lăng Lang không đáp lời, Phong Hạo bật cười khẽ.

-Là tôi sơ sót, đàn anh là người dễ thẹn thùng mà.

Dứt lời hắn xoay người lấy ra một tủ sắt màu đen trong tủ treo quần áo, đặt lên bàn làm việc mở ra.

-Kỳ thật tôi ngàn dặm xa xôi mang theo chúng nhưng cũng không chắc sẽ sử dụng đến, còn phải cảm ơn đàn anh cho tôi cơ hội nhanh như vậy.

Bị bóng lưng của hắn cản lại nên Lăng Lang không thấy rõ thứ bên trong, chỉ thấy Phong Hạo tay cầm một dải lục màu đen đi tới.

Tay Phong Hạo thắt rất ổn.

-Tôi thích được bịt mắt thế này, bởi vì có thể như đóng gói một món quà, từng bước gói lại, giống như... Gói cả người đàn anh lại mang đi.

Trước mắt Lăng Lang trở nên đen kịt, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng lực siết dây lưng trong nháy mắt.

Lăng Lang bị cướp mất thị giác, thính giác cùng xúc giác đều trở nên đặc biệt mẫn cảm, làn da lõa lồ trong không khí cảm thấy hơi lạnh.

Bóng tối tuyệt đối, vận mệnh mơ hồ, kinh hoảng cực độ ngược lại trào lên cảm giác hưng phấn khó nhịn.

Anh sợ hãi, rồi lại chờ mong, khi phát hiện suy nghĩ thật sự của mình anh lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Anh vì phản ứng của mình mà cảm thấy sỉ nhục, anh muốn bỏ đi lại đắm chìm trong cảm xúc khó mà kiềm chế này.

Căn phòng được trải thảm dày làm tiếng bước chân Phong Hạo bị giấu đi, Lăng Lang chỉ có thể từ tiếng động có hạn phân biệt được đối phương lại đang lấy mấy thứ gì đó từ trong hòm sắt của hắn.

Tiếng động biến mất, chỉ lát sau một thứ thô ráp buộc lên cổ anh, không cần nhìn Lăng Lang cũng cảm giác được đó là cái gì. Chiếc vòng cổ kia dính sát vào cổ anh lại khong khiến anh cảm thấy khó thở, dường như đặt làm riêng vì anh vậy.

Phong Hạo đeo vòng cổ cho anh xong lại đi ra, một lát sau hai tay của anh cũng bị làm tương tự cố định sau lưng.

-Anh thật xinh đẹp, – Phong Hạo nhìn thành quả của mình tán thưởng, -Không cần trang trí gì cũng rất gợi cảm.

Hắn giơ chiếc chìa khóa lên bên tai Lăng Lang, móng tay nhẹ nhàng bắn nhẹ phát ra tiếng vang giòn tan.

-Hiện tại tôi liền mở ra cho anh.

Lăng Lang nghe được tiếng chìa khóa cắm vào ổ, tiếp đó một tiếng cạch vang lên, thứ giam cầm hạ thế cả ngày bị lấy xuống.

Lăng Lang còn chưa thở phào đã cảm thấy Phong Hạo ôm lấy anh từ phía sau, tay hắn nhẹ nhàng vuốt vẻ trên người anh, từ cổ đến xương quai xanh rồi đến ngực.

-Thật không ngờ được, một ngày kia tôi lại có thể ôm anh như vậy, – hắn vùi đầu vào cổ Lăng Lang, dùng chóp mũi cọ cọ lên cổ anh, -Việc này tôi đã tưởng tượng rất nhiều năm, từ lần đầu tiên nhìn thấy đàn anh đã nghĩ vậy, mỗi ngày đều nghĩ.

-Anh biết không, lúc tôi nhìn thấy ánh mắt khi anh bị dây thừng trói chặt đã biết đàn anh anh là dạng người gì rồi. Tôi và anh là một đôi trời sinh, trên thế giới này không có ai hiểu anh hơn tôi đâu.

Hắn nhẹ nhàng gặm cắn trên người đối phương.

-Tôi muốn giống thế này, lột sạch anh, khóa anh lại, hôn môi anh, chiếm hữu anh, tôi thậm chí muốn dùng roi quật anh, muốn làm anh đến nhũn cả hai chân, muốn nghe anh khóc lóc cầu xin tôi tha thứ. Bởi vì tôi thích anh, đây là dục vọng của tôi, tất cả đều không có gì đáng để xấu hổ.

Tay Phong Hạo mò xuống dưới, lướt qua bụng dưới bằng phẳng của Lăng Lang nắm chặt bộ phận đã hơi ngẩng đầu của anh, -Tôi cũng không muốn bắt buộc anh, nhưng đàn anh luôn tự giam mình lại, không nhìn cũng không nghe, tôi chỉ có thể dùng cách này mới có thể để đàn anh lắng nghe được tiếng lòng của tôi.

-Chỉ cần có thể khiến đàn anh thuộc về tôi, bất kể là cưỡng bức dụ dỗ hay là bắt buộc uy hiếp, tôi đều chấp nhận.

Lăng Lang gục đầu xuống, hai vai run rẩy hô hấp dồn dập, nhưng động tác trên tay Phong Hạo không hề có ý định chậm lại.

-Nhưng điều tôi thật sự muốn, không phải là bị ép phục tùng, mà là đáp lại từ nội tâm đàn anh. Tôi muốn đàn anh cũng thích tôi như tôi thích anh, hiểu rõ tất cả điều tôi làm đây cũng không phải muốn nhục nhã anh.

Hơi thở của Phong Hạo phả vào bên tai Lăng Lang.

-Tôi thích anh, dù là anh biểu hiện ra ngoài, hay là anh chân chính, đều khiến tôi mê muội.

-Tất cả nguyện vọng anh muốn mà không thể muốn, tôi đều thực hiện hết.

Từng tưởng tượng của anh, tôi đều biến nó thành sự thật.

Dục vọng anh không dám đối mặt, để tôi giúp anh đối mặt với nó.

Lăng Lang ngẩng phắt đầu lên, trong cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ đè nén, có tia sáng xuyên qua tấm vải đen che kín đôi mắt, chiếu rọi vào võng mạc anh, đem từng lời từng chữ Phong Hạo nói đều thực thể hóa thành hình ảnh, như thánh kinh in đậm vào trong óc anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top