Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 17 : Tín ngưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17. Màn thứ mười bảy: Tín ngưỡng...

Nghe Lăng Lang quyết định vậy trên mặt mỗi người đều lộ vẻ khác nhau, Phong Hạo là mừng rỡ, quản lý là vui vẻ, thư ký hai mắt sáng ngời, người đại diện của Phong Hạo lộ vẻ kinh ngạc, mà người đại diện của Lăng Lang thì không tin nổi.

-Vậy được rồi, cứ quyết định vậy đi, – tranh thủ lúc Người Đại Diện không mở miệng, Quản Lý đoạt trước ra quyết định, -Về quan hệ của hai người, chúng ta xử lý như vậy.

-Với bên ngoài chúng ta không phủ nhận, không làm sáng tỏ, không trả lời, sau lưng truyền thông truy hỏi thì đánh cầu gần, lúc cần thiết cho cẩu tử chút ngon ngọt, trước khi phim công chiếu phải đánh nhiều bài mập mờ, câu khẩu vị của công chúng.

-Hai cậu không cần biểu hiện tiếp xúc quá thân mật, nhưng lại phải tạo biểu hiện giả có quan hệ thân mật kín đáo... Tuy tôi cũng không biết có phải là biểu hiện giả không.

-Bình thường lúc nhận phỏng vấn có thể vờ như vô tình tiết lộ riêng tư của đối phương, đương nhiên, phải là tốt. Còn về hành trình, có thể ném nhiều đạn sương mù chút, trong những diễn đàn tương đối nhiều người trẻ, ví dụ như trên weibo có thể thích hợp bán ít hủ.

Quản Lý sắp kế hoạch chu đáo chặt chẽ khiến Lăng Lang không khỏi hoài nghi công ty đã có ý định từ sớm, chẳng qua không muốn hỏi ý kiến anh thôi.

-Tôi không có weibo. – Anh nói.

-Cậu có, fans đã tám con số rồi, tuy hai phần ba là cương thi, – Người Đại Diện tức giận nói, -Trợ lý ngu ngốc của cậu luôn bắt chước giọng điệu của cậu quản lý giúp.

-Tài khoản của cậu ta có quan hệ với ai không? – Quản Lý hỏi.

-Không một ai, – Thư Ký trả lời thay Người Đại Diện, -Còn giả tượng là chuyện Lăng Lang có thể làm được, tôi cũng có chú ý, cô ta cos rất không tồi.

-Được đấy, để cô ấy về thì trao đổi với tài khoản của Phong Hạo.

Phong Hạo cười tủm tỉm.

-Đàn anh, tôi muốn trở thành người chú ý duy nhất của anh.

Mặt Lăng Lang lạnh tanh.

-Chúc mừng cậu lại thêm một fan cương thi.

Quản Lý lại lo lắng nói với Lăng Lang.

-Sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ công ty không tiện nhúng tay, trước đây cậu ở ngoài biên chế, gần đây lại tự do làm việc, muốn tự do làm gì đã quen. Nhưng chuyện này ảnh hưởng đến nghiệp diễn của cậu, quan hệ trọng đại, hi vọng cậu có thể làm việc lý trí, không nên hành động tùy tiện. Trước khi làm bất cứ việc gì mong hãy thương lượng với công ty rồi mới quyết định.

Gã lại chuyển hướng Phong Hạo.

-Tuy cậu không phải nghệ sĩ dưới cờ Diệp thị, nhưng trong chuyện này cậu có quan hệ mật thiết với Lăng Lang, nên cũng hi vọng cậu có thể nghe theo sắp xếp của công ty.

Quản Lý chống hai tay lên bàn, thân thể nghiêng về trước dõng dạc nói:

-Cuối cùng, một điểm rất quan trọng trong sự kiện pr lần này, cũng tuyệt đối không thể sai một điểm, cả hai người các cậu, không, được, ai, come, out, trước khi chưa tìm được lý do thích hợp, cũng kiên, quyết, không, thể, chia, tay!

...

Cởi quần áo, hôn môi, vuốt ve, ôm, hoạt động liên tục.

Hai người cắn xé gặm cắn lẫn nhau, hận không thể phá tan đối phương nuốt vào bụng.

Từng biểu cảm đều phát huy vô cùng tinh tế, mỗi động tác đều chan chứa kích tình.

Nếu nói đây là một cuộc tình ái nóng bỏng, chẳng bằng nói là một trận chiến tranh trần trụi.

Đạo diễn đập mạnh đùi, tốt, chính là cảm giác này, đây là nghệ thuật mà oa theo đuổi!

Nhân viên công tác ở đây bị họ làm rung động, từ trong diễn xuất của hai người họ không nhìn thấy bất cứ sự thấp kém hay dâm uế nào, từng nụ hôn đều thần thánh làm người ta nghiêng mình kính nể.

Đó là ngọn lửa bốc cháy hừng hực cuối cùng trong đời, là tình cảm chân thật nhận ra sau khi trải qua sinh tử, là tuyệt vọng vô tận sau khi hi vọng biến mất, cùng với ánh sáng hi vọng tỏa ra trong tuyệt vọng.

Chưa từng có quá trình quay phim nào làm họ xúc động như vậy, cũng chưa từng có cặp diễn viên nào diễn xuất làm họ bội phục sát đất như vậy. Ngay lúc đạo diễn hô pass, mỗi người đều không kìm được vỗ tay, tiếng tán thưởng bravo liên tiếp.

-Đàn anh, diễn xuất của anh thực quá tuyệt vời, tôi đã bị anh dẫn dắt hoàn toàn nhập diễn, – Phong Hạo cảm khái, -Thật là hận không thể ngay lập tức cùng anh lăn giường.

-Cậu có thể đừng nói xong một câu đứng đắn ngay sau đó lại tiếp một câu đùa giỡn không? – Lăng Lang thường xuyên cảm thấy phong cách của hắn thay đổi vô cùng thành thạo, gần như không có khoảng cách.

Phong Hạo nở nụ cười.

-Vậy đang đùa giỡn sau đó lập tức tiếp một câu đứng đắn thì có thể chứ?

Hắn dựa sát vào.

-Đàn anh biểu cảm lúc anh ân ái rất gợi cảm, vừa rồi tôi rất muốn lập tức xử lý anh, – hắn lại lập tức trở về bình thường, -Sau khi về nước chúng ta ở chung được không?

Lăng Lang khẽ giật mình.

-Câu sau là nói nghiêm túc?

-Cực kỳ nghiêm túc.

Lăng Lang chăm chú nhìn hắn nửa ngày.

-Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.

Phong Hạo như mở cờ trong bụng theo sát Lăng Lang.

-Ở cùng tôi có rất nhiều chỗ tốt, tôi nấu cơm rất ngon.

-Tự tôi cũng biết nấu cơm.

-Tôi còn có thể làm tất cả việc nhà.

-Tôi cũng rất thích dọn dẹp.

-Ở nhà tôi anh không phải làm bất cứ chuyện gì.

-Tôi không muốn làm sâu lười.

-Tôi không phải muốn anh thành sâu lười, tôi muốn anh làm sủng vật của tôi.

Lăng Lang khựng lại.

-Tôi rất nghiêm túc, – Phong Hạo bổ sung, -Câu này là đứng đắn.

-Tôi có thể tin tưởng anh không?

Dưới máy quay, sắc mặt Lăng Lang tái nhợt, ánh mắt tan rã, cả người sắp gần kề cái chết.

-Đương nhiên, – Phong Hạo nằm bên cạnh anh, trạng thái cũng không thể tốt hơn anh bao nhiêu, nhưng còn gắng gượng, -Chỉ cần tôi còn một hơi thì nhất định có thể đưa cậu còn sống về đất liền.

Hắn kiên định nắm lấy tay anh.

-Lúc này đây tôi đã hiểu.

-Ồ, – Lăng Lang cười khẽ, nhắm mắt, -Anh hối hận không?

Phong Hạo chậm rãi lắc đầu.

-Đời này của tôi, cho tới giờ không biết hối hận là gì.

-Phong Lang Phong Lang! Thừa phong phá lãng! (theo gió vượt sóng)

Một đoàn người xuống phi cơ đã bị lượng fan cực đông ở sân bay bao vây tầng tầng lớp lớp, trong tay mỗi cô đều cầm cùng một quảng cáo, còn giơ ảnh chụp chung của Lăng Lang và Phong Hạo, trong đó có cả tấm trên trang đầu báo.

-Ai nghĩ ra khẩu hiệu vớ vẩn này vậy, còn thừa phong phá lãng, – tâm tình Người Đại Diện khi không tốt lại muốn châm chọc, -Tôi thấy hưng phong tác lãng (gây sóng gió) mới đúng.

Phong Hạo vốn đang mỉm cười với fans, nghe thấy hắn nói vậy ý cười trên khóe môi càng sâu, hai mắt cũng cong cong.

Lăng Lang đi ở cuối cùng đội ngũ, trước sau như một mặt lạnh tanh nhìn không chớp mắt, cứ như người xung quanh căn bản không tồn tại.

Nhìn thấy hai người một trước một sau đi tới, đám fans thét lên điên cuồng, tiếng hô dường như muốn xốc tung mái sân bay.

-Không thể phủ nhận, fans đón máy bay lần này nhiều hơn trước. – Trợ Lý nhắc nhở Người Đại Diện.

-Vậy thì sao, – Người Đại Diện vẫn khó chịu, -Chẳng qua là chú ý tới scandal của Lăng Lang thôi, Lăng Lang cũng không phải nghệ sĩ cần dùng scandal để lăng xê, Lăng Lang như vậy căn bản không phải Lăng Lang tôi muốn bồi dưỡng.

-Ồ? Anh đang chơi trò dưỡng thành minh tinh à? – Trợ Lý ngạc nhiên hỏi.

-Cô biết cái gì, – Người Đại Diện hừ lạnh không vui, -Từ từ, cô đang đăng cái gì?

-Cửa hàng online của tôi, – Trợ Lý mỉm cười đưa một cái thẻ cho fan, -Hoan nghênh đến quán nhỏ nhìn xem, bây giờ đang đấu giá đồ hóa trang bị Phong Hạo xé của Lăng Lang, trên đó còn có chữ ký của hai người.

Đám fan cuồng nhiệt đuổi theo Phong Hạo và Lăng Lang, một mực đuổi đến lúc họ lên xe cũng không chịu từ bỏ, còn không ngừng đuổi theo xe định chụp thêm những qua lại giữa hai người.

Nhìn ra công ty cực kỳ coi trọng chuyện này, xe con đưa đón Lăng Lang bình thường đổi thành loại xe dài để đưa cả Phong Hạo. Không lúc nào không ám chỉ với người hâm mộ hai người đã tốt đến mức đi lại cùng một chiếc xe.

Người Đại Diện ngồi ở ghế phụ ngoái đầu.

-Lăng Lang, cậu về nhà dọn dẹp một chút, tôi tìm cho cậu khách sạn ở tạm.

Lăng Lang khó hiểu.

-Tại sao phải ở khách sạn?

-Điều này... – Người Đại Diện mất tự nhiên nhìn Phong Hạo bên cạnh.

Lăng Lang cũng liếc nhìn sang.

-Không sao, anh nói đi.

Người Đại Diện cẩn thận châm chước tìm từ.

-Cậu... Hợp đồng thuê nhà đến hạn, chủ nhà muốn cậu... chuyển đi, cậu chịu khó ở khách sạn mấy ngày, ngày mai tôi sẽ đi xem nhà cho cậu.

Lời người đại diện nói vớ vẩn như chuyện lạ lúc nửa đêm, một người như Lăng Lang sao có thể lưu lạc đến nỗi bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà trọ. Nhưng Phong Hạo nghe xong vẫn bình thản như thường, không đặt bất cứ nghi ngờ nào.

Lăng Lang nhíu mày, nhà của anh là do ngài Mạc cung cấp, những năm gần đây tuy anh cũng kiếm không ít tiền nhưng lại không có bất động sản thuộc danh nghĩa mình. Anh chưa từng nghĩ tới một ngày kia đối phương sẽ thu lại nhà.

-Tôi biết, về nhà tôi dọn dẹp qua rồi sẽ chuyển ra. – Anh bình tĩnh trả lời.

-Ở khách sạn rất bất tiện, lại không thoải mái, còn có thể bị cẩu tử theo dõi, – Phong Hạo chen lời, -Không bằng đến chỗ tôi ở trước, dù sao phòng trong nhà tôi rất lớn, cũng rất an toàn.

Hắn vừa nói xong, Người Đại Diện lập tức dùng sóng điện mắt giết chết hắn, phòng rộng thì dùng cái rắm gì? Hai cậu còn không ở chung một phòng? An toàn dùng cái rắm gì? Toàn bộ thế giới thứ thuộc về cậu là nguy hiểm nhất!

Hắn lại định dùng ý niệm điều khiển Lăng Lang: nhanh từ chối nhanh từ chối nhanh từ chối nhanh từ chối!

Lăng Lang cụp mắt, không nói đồng ý nhưng cũng không từ chối, Người Đại Diện quen thuộc với anh thì hiểu, đây chính là biểu hiện ngầm đồng ý của anh.

Cmn! Người Đại Diện cay cú quay đầu, xui xẻo sao lại nhìn thấy qua kính chiếu hậu Phong Hạo lại hôn trộm Lăng Lang.

Hắn rốt cuộc bùng nổ.

-Hai người các cậu khiêm tốn cho tôi chút đi!

Phong Hạo là người thứ ba sau Người Đại Diện vào nhà Lăng Lang, nhưng hắn rất tự giác ở lại phòng khách chứ không tự tiện vào phòng ngủ của Lăng Lang.

Lăng Lang im lặng vào nhà thu dọn hành lý, anh đã ở đây mười năm, đồ nhất định phải mang đi còn không đầy một rương.

Minh tinh khác có nhãn hàng đại diện, nhà máy hiệu buôn cung cấp cấp trang phục mặc không hết, Lăng Lang lại chỉ có mấy bộ như vậy. Từ phương diện này có thể thấy anh thực sự không giống ảnh đế, thậm chí còn không giống một nghệ sĩ.

Anh dọn dẹp xong đồ của mình, nhìn quanh một vòng, cuối cùng lấy hộp sắt ở đầu giường đặt cùng vali hành lý.

Sau khi làm xong tất cả, anh đi sang phòng bên cạnh, hoa hướng dương trên kệ đã sớm héo rũ, màn hình tinh thể lỏng trên tường vẫn đen kịt.

Lăng Lang đi vào vị trí quen thuộc của anh rồi quỳ xuống.

-Ngài Mạc, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi tới gặp ngài.

-Cảm ơn ngài đã quan tâm tôi nhiều năm như vậy, tiếc nuối duy nhất của tôi chính là không thể nói lời cảm ơn trước mặt ngài.

Anh lại im lặng một lúc.

-Ngài bảo tôi trong vòng mười năm không thể thích bất cứ ai, tôi làm được.

-Bây giờ ngài nói tôi có thể, nhưng tôi lại không biết thích một người là cảm giác gì.

Anh cúi đầu.

-Dù vậy, tôi vẫn muốn thử một chút, tôi...

-Tôi không biết anh còn thói quen cầu xin với TV. – Một giọng nói chen ngang vào.

Lăng Lang giật mình đứng dậy, quay đầu trợn mắt nói:

-Ai bảo cậu vào?

Phong Hạo không trả lời mà lẳng lặng đến sau anh, ngẩng đầu nhìn màn hình tinh thể lỏng cách đó không xa.

Lăng Lang cũng quay đầu lại, chăm chú vào cùng một chỗ.

Cảm thấy trên vai có lực ép xuống, Lăng Lang không hề phản kháng quỳ xuống.

Phong Hạo cúi người ôm anh, ánh mắt từ đầu tới cuối lại không hề rời khỏi chỗ kia.

-Cho tới giờ, anh vẫn từ góc này nhìn lên người trong màn hình à? – Giọng nói như chú ngữ của hắn lại trầm thấp vang bên tai Lăng Lang.

-Tôi rất ngạc nhiên, người kia là ai vậy?

Trên mặt anh tràn đầy vẻ bình thản thành kính.

-Dù người đó là ai, nhưng hình như hắn đã vứt bỏ anh rồi.

Tay Phong Hạo luồn vào từ cổ áo Lăng Lang, cuối cùng dừng lại trên ngực trái anh.

-Tín ngưỡng đột nhiên biến mất, chỗ này của anh nhất định trống rỗng.

Lăng Lang nhắm mắt lại.

Phong Hạo thắt chặt vòng ôm.

-Tôi có thể lấp vào không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top