Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 31 : Điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


31. Màn thứ ba mươi mốt: Điện thoại...

Trong cơn mưa tầm tã, Lăng Lang lăn xả vào đánh nhau. Cảnh quay này là cảnh buổi tối Lăng Lang đi qua quán bar vô tình phát hiện tiểu đệ theo mình ngày xưa đang chào hàng thuốc phiện, phẫn nộ túm lấy y chất vấn, tiểu đệ tức giận, tiếp đó hai người xung đột tay chân.

Cuối cảnh này có một lời thoại, là tiểu đệ ra sức gào lên với Lăng Lang để phát tiết bất mãn của mình, nhưng dù y ra sức gào thế nào đạo diễn đều không hài lòng. Hai người đã dầm mưa hơn một giờ, mãi đến khi nước trong xe cứu hỏa đã cạn sạch.

Quay phim không thể tạm ngừng, Lăng Lang mặc đồ diễn ướt sũng, ban đêm sâu thẳm khiến độ ấm càng hạ thấp, chỉ có thể dùng nước đường gừng trợ lý mang đến xua lạnh.

-Xin lỗi tiền bối, – trong lúc chờ đợi, diễn viên diễn vai tiểu đệ rụt rè tới xin lỗi Lăng Lang, -Đều là tôi NG nhiều như vậy, mới hại anh... Hắt xì.

Tiểu đệ khẩn trương bịt miệng, đến lúc này Lăng Lang mới liếc nhìn y.

-Cậu không mắng được là vì cậu hận tôi chưa đủ.

-Dạ? – Tiểu đệ suýt nữa không theo kịp mạch suy nghĩ của Lăng Lang.

-Trong tiềm thứ, cậu vẫn coi tôi là đại ca tôn kính.

-Cho nên cậu mới không thể chỉ mặt mắng tôi.

-Mà trên thực tế, cậu đã không cho rằng như vậy từ lâu rồi.

Tiểu đệ rốt cuộc hiểu ra Lăng Lang đang chỉ dẫn cho y, lập tức tập trung lắng nghe, ngay cả quần áo ướt sũng khó chịu cũng tạm thời bỏ qua.

-Trong lòng cậu, tôi đã biến thành người cậu hận nhất.

-Vì đạt được mục đích mà không tiếc bò lên giường lão đại.

-Nếu là người khác, có lẽ cậu không có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

-Nhưng tôi thì khác, tôi đã từng là đại ca của cậu, là người cậu tôn trọng.

-Trước đây cậu sùng bái tôi thế nào, bây giờ thì hận bấy nhiêu.

Ánh mắt tiểu đệ nhìn Lăng Lang, từ kinh ngạc ban đầu dẫn chuyển thành thù hận, ánh sáng phản chiếu qua trần nhà studio đánh vào người y, khiến khuôn mặt xem thường cùng thù hận của y chìm trong bóng tối.

Xe chở nước về lại, Lăng Lang ném áo khoác lên ghế, bước qua người tiểu đê.

-Nhớ kỹ tâm tình của cậu bây giờ.

Hai người lại xáp vào đánh nhau lần nữa, bởi vì kích động mà đánh đấm loạn xạ, không ai chiếm được ưu thế.

Cuối cùng khi cảm xúc bùng nổ, tiểu đệ ra sức đẩy Lăng Lang ra, khàn giọng gào lên với anh:

-Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh có quyền gì mà quản tôi? Tôi bán ma túy đấy, nhưng tối thiểu tôi còn kiếm tiền bằng hai tay mình, không giống anh, dựa vào mông để leo lên, ở trên giường Phong gia thao anh thoải mái không?

Một tia sét xé ngang bầu trời, chiếu rõ khuôn mặt trắng bệch của Lăng Lang. Hai người đứng im tại chỗ, bả vai tiểu đệ còn đang phập phồng, nhưng Lăng Lang lại biến thành một người chết.

Mưa to như trút vô tình dội nước xuống va vào đất tạo nên những tiếng rào rào, nhưng khung cảnh xung quanh lại trở nên yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến người ta không thể chịu được.

-Cảm ơn tiền bối! Tiền bối chỉ điểm khiến tôi hiểu ra! – Tiểu đệ đuổi theo sau Lăng Lang nói cảm ơn với anh, tuy mọi người đều nói ảnh đế lạnh lùng lại kiêu ngạo, nhưng có lẽ những điều ấy chỉ là đồn đại. Ngay như chuyện hôm nay anh ấy hướng dẫn cách diễn cho mình, có lẽ phía sau Lăng Lang là một người rất thân thiết đấy.

Lăng Lang bất ngờ dừng bước, tiểu đệ suýt nữa đụng phải anh.

-Tôi dạy cậu là vì tôi không muốn tiếp tục tốn thời gian với cậu trong mưa, trừ điều này thì không có ý khác, cậu đừng nghĩ nhiều.

Anh lạnh lùng ném lại những lời này rồi bỏ đi, một lòng nhiệt huyết của tiểu đệ bị dội nước lạnh, buồn bã đứng im nhìn bóng lưng Lăng Lang xa dần.

Lăng Lang thay quần áo đi ra, trợ lý vội vàng đưa một bình nước đường gừng, Lăng Lang mở nắp bình nhìn, là lọ mới.

-Bình vừa rồi đâu?

-Không còn bao nhiêu, vả lại cũng lạnh rồi.

Lăng Lang đậy nắp bình lại.

-Tôi không cần.

-Hả? Em đặc biệt hâm nóng lên đấy, không uống thì sao bây giờ, em lại không thích vị gừng... – Trợ lý mất hứng lầm bầm.

-Đổ đi hay cho người khác, tùy cô.

Trong bụng trợ lý phàn nàn lãng phí, quay người lại nhìn thấy diễn viên đóng vai tiểu đệ. Người đại diện của bé diễn viên không ở đây, cũng không có trợ lý, bên cạnh không có người chăm sóc, đang một mình run rẩy bọc quần áo sưởi ấm.

Trợ lý mắt sáng rực, nhìn bình nước trong tay liền nảy ra ý định.

-Uống đi. – Tiểu đệ nhìn bình nước đột nhiên xuất hiện trước mặt, kinh ngạc ngẩng đầu.

-Nước gừng, có thể xua lạnh, – trợ lý thấy mặt y hoang mang, đặc biệt giải thích, -Đề phòng cảm lạnh.

Tiểu đệ rất cảm động, y chỉ là diễn viên nhỏ không danh tiếng, chưa từng có ai đối xử tốt với y như vậy.

-Cảm ơn. – Y cảm ơn trợ lý từ đáy lòng, hơi nước phả ra từng bình sưởi ấm cả thể xác lẫn tinh thần y.

Trợ lý đĩnh đạc vỗ lưng y. Hai người không ai để ý, cách đó không xa có ánh mắt đang yên lặng quan sát tất cả.

Lăng Lang thấy nước gừng thuận lợi vào tay đối phương lúc này mới quay người, lập tức nhìn thấy người đại diện đen mặt đứng sau mình, trong tay còn cầm di động của mình.

Thấy vẻ mặt này của đối phương, Lăng Lang liền biết chắc chắn là Phong Hạo gọi tới. Mấy ngày nay không có cảnh của Phong Hạo, người đại diện tận dụng mọi thứ sắp xếp công việc khác cho hắn, gần đây ngay cả thời gian chạm mặt hai người cũng ít.

-Alo. – Lăng Lang nhận điện thoại ra chỗ không người.

-Xong chưa? – Phong Hạo dù bận rộn thế nào, giọng nói vẫn không lộ vẻ mệt mỏi.

-Vừa xong công việc.

-Tôi cũng vừa về đến nhà... Tôi đi đón anh?

Lăng Lang quay đầu nhìn người đại diện đang chờ anh phía sau.

-Không cần, tôi về ngay đây.

Người đại diện đưa Lăng Lang đến cửa rồi đi, mở cửa xong Lăng Lang mới phát hiện trong phòng tối om. Đang lúc kinh ngạc cánh cửa phía sau tự động khép lại, tiếp đó trong bóng tối Lăng Lang cảm thấy một thứ lạnh buốt sắc bén kề sát cổ họng mình.

Lăng Lang không nhúc nhích, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện là Phong Hạo ra sao, có phải đã gặp nạn không.

Một bàn tay đeo găng da bịt miệng anh, nhưng mục đích của đối phương hiển nhiên không phải đề phòng anh kêu lên. Bởi bàn tay kia hoàn toàn không dùng sức, thậm chí ngón trỏ còn vuốt ve bên môi Lăng Lang.

Lúc Lăng Lang nhận ra ý đồ của đối phương, trong lòng đã chuẩn bị nếu đối phương đẩy vào sẽ cắn xuống.

Thế nhưng chủ nhân bàn tay dường như không có ý này, hắn ma sát vài cái trên môi anh rồi lướt dọc theo thân thể anh đi xuống, cuối cùng dừng lại chỗ lưng quần của Lăng Lang.

Dừng tại đó một lúc, bàn tay kia lại không đứng yên, mắt thấy muốn luồn vào cấm địa của Lăng Lang.

Trong nháy mắt đối phương luồn vào, Lăng Lang nhắm mắt, cổ họng đè lên lưỡi dao ấn xuống.

Không xuất hiện cảm giác đau trong dự đoán, gần như cùng lúc với động tác của anh, dao găm rút khỏi thân thể anh không để lại một chút vết thương.

Đèn sáng, Phong Hạo vòng ra trước mặt anh. Lăng Lang không hề có vẻ phẫn nộ hay trách móc, chỉ bình tĩnh nói 'không thú vị'.

Phong Hạo cẩn thận đánh giá anh, từ trên mặt người này không hề nhìn ra vừa rồi anh chuẩn bị tự sát. Anh thà tự sát cũng không cho người xa lạ chạm vào người, chả trách năm đó vừa vào nghề anh đã dám đá cho tổng giám đốc Y thị thành phế nhân.

Phong Hạo cười cười.

-Chỉ muốn thử xem năng lực tự bảo vệ mình lúc nguy hiểm của anh thôi, nhưng tác phong thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành này của anh đúng là khiến tôi nửa vui nửa buồn.

Lăng Lang nghe ra ý trong lời hắn.

-Có phải đã xảy ra chuyện gì không? – Anh nghĩ lại, -Chẳng lẽ là hung thủ lần trước chạy trốn?

-Không phải gã đã chạy trốn lâu rồi à? – Phong Hạo cố ý không biết gì.

Lăng Lang liếc nhìn hắn một lúc rồi cụp mắt tỏ vẻ không hỏi nữa, Phong Hạo thỏa mãn xoa đầu anh.

-Chuyện không liên quan thì anh không cần quan tâm.

Hắn ra hiệu cho Lăng Lang, anh lập tức nghiêm chỉnh quỳ xuống, Phong Hạo tháo găng tay cho anh ngậm, còn mình thì đi về phía phòng khách. Lăng Lang ngoan ngoãn bò theo sau.

-Hôm nay quay thuận lợi không? – Phong Hạo ngồi vào salon, nhận lại găng tay, Lăng Lang tự giác ngồi trên nệm da dê của mình.

-Cũng được. – Anh tránh nặng tìm nhẹ trả lời, bỏ việc NG trong mưa hơn một tiếng.

Phong Hạo gật đầu.

-Vậy là tốt rồi.

Lăng Lang đột nhiên nghĩ ra.

-Về sau cậu có thể gọi điện thẳng cho tôi, không cần mỗi lần đều thông qua người đại diện.

-Tôi không có số của anh, – Phong Hạo mỉm cười, -Anh quên rồi à, tôi đã hỏi xin số điện thoại của anh hai lần nhưng đều bị từ chối, tôi nói về sau sẽ không lấy nữa.

-Số của tôi là...

-Tôi không muốn nghe. – Phong Hạo ngắt lời hắn.

Lăng Lang lập tức im miệng, Phong Hạo cười khẽ nhìn anh. Lần trước lúc cảnh này xuất hiện là lần Phong Hạo muốn anh lấy dép lê.

Anh không nói gì nhìn chăm chú vào đối phương một lúc, đột nhiên lê gối về trước một bước.

Tận đến khi đối phương cởi thắt lưng của mình, Phong Hạo cũng không tỏ ra kinh ngạc.

Lăng Lang cẩn thận cầm thứ ấy của đối phương trong tay, nhắm mắt cung kính ngậm vào miệng.

Từ đầu tới cuối Phong Hạo đều không từ chối, dường như đây là hành động đối phương cần làm.

Rõ ràng cảm nhận thứ trong miệng đang không ngừng cương lớn, Lăng Lang dùng kỹ thuật trúc trắc của mình phun ra nuốt vào. Hàm răng va bên này chạm bên kia, có mấy lần không cẩn thận cọ vào biểu bì.

Anh cố hết sức đẩy vào để thứ đó di chuyển trong cổ họng mình, dù điều này khiến anh muốn nôn ọe.

Anh cố nén đau đớn trên cơ mặt, nhổ chất khí trong miệng ra, bờ môi mềm mại ôm chặt phần thân.

Anh ngước mắt, nụ cười đã biến mất trên môi Phong Hạo, hắn bình tĩnh ngồi đó đương nhiên nhận phục vụ của Lăng Lang. Ánh mắt lạnh lùng trên cao nhìn xuống của hắn khiến Lăng Lang cảm nhận từ đáy lòng bản thân nhỏ bé xiết bao, anh chỉ xứng quỳ gối dưới chân đối phương, dốc hết khả năng lấy lòng người này.

Nhận thức như vậy làm cảm giác hưng phấn nháy mắt bao trùm toàn thân anh, rõ ràng là trả giá đơn phương lại khiến anh cảm nhận được khoái cảm trong tâm hồn. Trước giờ anh không biết hóa ra phục vụ vì người khác cũng có thể làm anh cảm thấy sung sướng.

Anh biết thân thể mình nhất định có phản ứng, nhưng giờ phút này anh hoàn toàn không để ý nhu cầu của bản thân, chỉ vì người trước mặt này có thể thỏa mãn.

Anh liên tục đẩy dục vọng của Phong Hạo vào khoang miệng mình, cổ họng dần thích ứng sự xâm chiếm của vật lạ, hàm răng cũng không đụng vào chỗ không nên đụng. Đầu lưỡi anh linh hoạt đánh vòng trên đỉnh lõm, mỗi lần lùi ra vẫn không quên khiêu khích đỉnh nấm mẫn cảm.

Đến tận lúc Phong Hạo bắn ra biểu cảm trên mặt trước sau vẫn không đổi, Lăng Lang đã từng hoài nghi hắn bị lãnh cảm, hóa ra tận lúc cao trào hắn vẫn lãnh đạm.

Lăng Lang nuốt chất lỏng nóng rực trong miệng, cẩn thận sửa sang quần áo cho Phong Hạo xong hắn lập tức lại trở thành quý ngài áo mũ chỉnh tề, chuyện vừa rồi dường như chưa từng xảy ra.

Lăng Lang làm xong tất cả bèn lùi về sau bất động, hắn nhìn Phong Hạo lấy di động ra bấm vài cái đơn giản trên màn hình.

Phong Hạo đưa nội dung trong di động ra hiệu cho anh nhìn, hai chữ Lăng Lang sáng ngời trong danh bạ, dòng số điện thoại bên dưới lẻ loi viết một số 1.

-Về sau mỗi biểu hiện của anh để tôi thỏa mãn một lần tôi sẽ lưu một số, cho đến khi lưu hết, như vậy có thể chứ?

Lăng Lang khẽ gật đầu.

Phong Hạo duỗi ngón tay quệt chất lỏng màu trắng còn sót lại trên khóe miệng Lăng Lang đút vào miệng anh.

-Nhưng lần sau cũng không dễ dàng như này đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top