Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 7 : Lộ hãm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7. Màn thứ bảy: Lộ hãm...

Các phóng viên từ lúc Phong Hạo xuất hiện tại phim trường liền hăng như đánh máu gà, dù sao đây chính là người đàn ông đầu tiên trong mười năm có scandal với ảnh đế. Chỉ cần mấy tấm ảnh chụp mơ hồ, một bài báo thật thật giả giả cũng để truyền thông bận việc nửa tháng, cuối cùng chết yểu do người trong cuộc hoàn toàn không đáp lại.

Nhưng tin tức nặng cân này vừa mới lặng đi hơn mười ngày hai người lại lần nữa cùng tham gia một bộ phim diễn vai đối thủ, não bổ tiền bối 'quy tắc ngầm' hậu bối không thể không sống dậy.

Các phóng viên còn ba phần kiêng nể Lăng Lang, vấn đề không dám hỏi quá rõ ràng, nhưng với Phong Hạo thì không có gì phải kiêng kỵ. Lập tức các loại vấn đề riêng tư liên tiếp không ngừng, người dẫn chương trình mới đầu còn bác bỏ vài câu, càng về càng khó kiểm soát tình hình.

Người đại diện ngồi dưới khán đài nghiến răng ken két, trợ lý ngược lại tỏ vẻ bình tĩnh xoát weibo.

-Phong Hạo này rốt cuộc có địa vị gì? Mỗi lần nói đổi là đổi, chuyên nghiệp chen chân ba mươi năm cũng không sợ bị kẹp chân. – Người đại diện bực tức nói, lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy lại không nhìn ra bối cảnh sau lưng Phong Hạo không đơn giản thì là đồ ngu, biết rõ không đắc tội được, lúc này chũng chỉ có thể chiếm lời từ miệng.

-A, đây rồi, – trợ lý đã tìm được thứ cô muốn, -Diễn viên Ngô Quan Phong lúc quay phim vô ý ngã ngựa bị thương làm đầu gối chân trái bị nứt xương, bác sĩ nói cần nằm tĩnh dưỡng một tháng.

-Lần trước rơi khỏi dây cáp là hắn, lần này ngã ngựa cũng là hắn, lực hút trái đất bật hack với hắn à?

Trợ lý cất điện thoại.

-Bây giờ đã biết Phong Hạo không phải mượn Lăng Lang để lăng xê rồi chứ?

Người đại diện câm nín, trợ lý nói đúng sự thật hắn không phản bác được, với hậu trường của Phong Hạo căn bản không cần nhờ danh tiếng của Lăng Lang cũng có thể nâng hồng.

-Lăng Lang đã 32 rồi mà đến bây giờ chưa bao giờ yêu đương, anh không biết là anh quản quá mức rồi à?

Mắt người đại diện tối lại, không biết nhớ ra cái gì.

Trợ lý thở dài, cô vuốt vuốt lông trên lưng người đại diện, nói lời thấm thía.

-Con gái lớn rồi thì phải lập gia đình, bố cũng nên buông tay.

Người đại diện quay đầu trợn mắt.

-Cho dù tôi là bố tôi cũng muốn làm bố chồng, rốt cuộc cô đứng ở bên nào đấy hả?

-Đứng bên ngài, đứng bên bài, – trợ lý vuốt lông hắn, -Em tuyệt đối ủng hộ hai chân hai tay ngài làm bố chồng.

Bấy giờ người đại diện mới thoải mái chút, một phút sau mới kịp phản ứng chỗ nào không đúng, oán hận nói một câu.

-Chết tiệt!

-Rất vinh hạnh lại có cơ hội hợp tác với đàn anh nhanh như vậy, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.

Sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc, Phong Hạo nhoáng cái vô cùng hào hứng nói với Lăng Lang, vừa rồi công kích điên cuồng của phóng viên dường như không sinh ra ảnh hưởng với hắn.

Lăng Lang không tỏ vẻ gì gật đầu, không nhìn ra cảm xúc. Lần này nhìn Phong Hạo anh không còn cảm giác căng thẳng như lúc trước, nhưng như vậy mới là bình thường, cho tới giờ chủ có người khác căng thẳng trước mặt anh, sao anh lại sinh ra kính sợ với một hậu bối được.

Về phần ảo giác trước đây, đại khái là di chứng nhập tâm vào vai diễn quá mức.

-Đúng rồi, tiết mục truyền hình quay lần trước chiếu rồi, không biết đàn anh có xem không?

Lăng Lang không có thói quen xem tiết mục kiểu này, nhưng lần này anh lại chần chừ một lúc.

-Không xem.

Phong Hạo đã sớm đoán được điều này.

-Nếu đàn anh cảm thấy hứng thú, tôi có bản thu lại.

Lăng Lang lập tức dừng bước, ánh mắt nhìn đối phương có chút khó hiểu cùng giật mình.

-Sao cái gì cậu cũng có bản thu?

-Mỗi ngày đàn anh đều lên TV chỉ sợ không biết, – Phong Hạo thẹn thùng xoa mũi, -Tôi là người mới, khó được một lần lên TV... Ngại quá lại để ngài chê cười rồi.

Lúc này Lăng Lang mới nhớ ra Phong Hạo mới xuất đạo chưa đến nửa năm, hồi đó khi mình mới xuất đạo, đại khái cũng hận không thể cắt mỗi một tin tức trên báo để sưu tầm. Thời gian lâu dần, anh đã quên cảm xúc lúc đó.

Nghĩ tới đây Lăng Lang cũng thấy thoải mái, đề phòng trong mắt giảm đi rất nhiều, chỉ trong nháy mắt anh lại hoài nghi động cơ của đối phương. Trộm lưu cảnh NG là vì trau dồi diễn xuất, làm ảo thuật là vì biểu diễn tài năng, thu hình lại chỉ vì lưu niệm... Quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều sao?

-Nếu anh không thích, – Phong Hạo cẩn thận thăm dò, -Về nhà tôi sẽ xóa nó đi.

-Không cần, – Lăng Lang lạnh lùng nói, hơi dừng lại rồi nói tiếp, -Cậu không cần cứ nói kính ngữ.

Vẻ mặt Phong Hạo thoáng qua bất ngờ, nhưng rất nhanh lại cười rộ.

-Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.

-Bản thu kia, – Lăng Lang lại hơi do dự, -Cũng cho tôi mượn xem một chút.

Phong Hạo hưng phấn gật đầu.

-Đến nhà tôi xem chứ?

-Không cần, đưa cho tôi mượn là được rồi. – Lăng Lang lập tức từ chối.

-Được rồi, – Phong Hạo gãi đầu, -Ngày mai tôi đưa đến studio.

Hai người tránh phóng viên cả đoạn đường đi đến bãi đỗ xe ngầm, thấy Lăng Lang móc chìa khóa xe Phong Hạo tò mò hỏi.

-Xe riêng của đàn anh đâu?

-Ở cửa vào.

Phong Hạo hơi khựng lại, lập tức nhận ra.

-Ve sầu thoát xác? Mưu kế hay.

-Hôm nay xe cậu không hỏng à?

Phong Hạo xấu hổ lắc đầu.

-Không... Vậy, ngày mai gặp?

Lăng Lang không nói gì, ấn chốt mở chìa khóa xe, chiếc xe cách đó không xa kêu tít một tiếng như trả lời.

Lăng Lang không phòng bị đi đến xe của mình, đột nhiên có người từ phía sau xông lên bịt miệng anh, Lăng Lang bị giật mình vừa giãy giụa vừa kêu lên ô ô.

-Câm miệng! – Người đứng sau hung dữ nói.

-Ô ô ô. – Lăng Lang giãy giụa mạnh hơn, lưỡi dao lạnh băng dán lên cổ anh, Lăng Lang lập tức im bặt, trong mắt chứa đầy hoảng sợ, anh ra sức muốn nhìn rõ mặt tên cướp lại chỉ thấy mặt đối phương bịt vải đen.

Lăng Lang bị tên cướp lôi vào một góc trong bãi đỗ xe ngầm, cảm giác tay đối phương vừa rời miệng mình, anh đang định kêu cứu thì một nhúm vải không biết làm gì nhét vào, ngay sau đó miệng bị dán băng dính, hai tay hai chân cũng bị băng dính trói lại.

Bọn cướp mở cửa sau ô tô quăng Lăng Lang đã bị trói lên ghế sau, Lăng Lang lại bắt đầu giãy giụa, nhưng bọn cướp trói rất chặt, dù anh giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

-Cưng nên thành thật một chút. – Tên cướp vỗ vỗ lên mặt anh, cạch một tiếng đóng cửa xe lại.

-Đạt! – Đạo diễn rất hài lòng, -Lại quay một đoạn góc nhìn của con tin.

Tay chân Lăng Lang đều bị trói, tên cướp vươn tay ôm ngang lấy Lăng Lang từ ghế sau ra, nhẹ nhàng đặt trên đất.

Trợ lý chạy tới nới lỏng dây trói cho Lăng Lang, hai người lùi ra ngoài nhìn nhân viên công tác bê khung máy quay vào trong xe, tiếp tục quay cảnh góc nhìn thứ nhất của con tin.

-Tên kia lại tự ý sửa kịch bản, cũng may đạo diễn cho qua. – Trợ lý cong môi phàn nàn.

-Thật à.

-Anh xem đi, câu thoại này vốn phải là 'Thành thật một chút cho tao!' chứ nào có cưng nào. – trợ lý cầm kịch bản Lăng Lang đã thuộc làu làu cho hắn xem.

Lăng Lang không phát biểu bất cứ ý kiến gì, đứng yên lặng nhìn người kia lập lại một lần cưng nên thành thật một chút với máy quay.

Tên cướp tháo khăn che mặt đi về phía Lăng Lang.

-Xin lỗi đàn anh, hôm nay lại đắc tội.

Lăng Lang lắc đầu.

-Quay phim thôi mà.

-Tôi không làm đau anh chứ?

-Không, – Lăng Lang hơi khựng lại, -Đây là công việc, cậu không cần cứ khách sáo như vậy.

Phong Hạo nghe vậy nhoẻn cười.

-Được rồi, vậy tiếp đó có chỗ nào đắc tội thì thứ cho tôi không khách sáo.

Những cảnh quay trong thành phố đã quay suốt một tháng, quay hết cảnh ở bãi đỗ xe này họ phải lên núi.

Mùa này trên núi còn vương chút hơi lạnh đầu xuân, Lăng Lang mặc đồ diễn hơi mỏng, nằm trong xe cũng cảm thấy rét lạnh.

Cửa sau xe rốt cuộc được mở ra, Lăng Lang nhíu mày khó chịu sau một thời gian dài không thấy ánh sáng. Phong Hạo thô lỗ lôi anh ra ném xuống đất, bùn đất lạnh băng ẩm ướt lập tức khiến Lăng Lang run bắn người.

Phong Hạo đi sang một bên tức giận gọi điện thoại, Lăng Lang nằm trên đất giãy giụa thân thể định tìm cơ hội bỏ trốn.

Phong Hạo nói chuyện điện thoại xong quay lại, vốn đang nổi nóng lại thấy Lăng Lang không thành thật, lập tức đá Lăng Lang một cái.

-Mày không phải người tao muốn bắt?

Lăng Lang ra sức lắc đầu.

-Vậy sao mày không nói sớm?

Lăng Lang ư ư không nói ra lời, Phong Hạo giơ tay giật băng dính trên miệng anh xuống.

Lăng Lang nhổ miếng vải trong miệng.

-Anh căn bản không cho tôi cơ hội nói!

-Mày còn cãi à, – Phong Hạo lại đá anh một cái, -Không cho mày nói thì mày không biết ra hiệu bằng mắt à?

Lăng Lang dùng ánh mắt phẫn nộ trừng hắn.

-Mày còn trừng? – Phong Hạo một tay túm tóc kéo anh lên, bốp bốp liền hai cái tát.

Phó đạo diễn rụt đầu ra sau trốn, cứ như hai cái tát này đập lên mặt hắn vậy, hắn ghé vào tai đạo diễn.

-Trong kịch bản hình như không có đoạn này...

Đạo diễn đang xem hưng phấn, nghe vậy mắt trợn trắng dã.

-Cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là ngẫu hứng phát huy!

Phó đạo diễn run rẩy, thầm nghĩ đạo diễn này còn là một quỷ súc.

Lăng Lang cúi đầu, bả vai không nhịn nổi run rẩy, người ở đây đều cảm thấy cảm xúc tức giận mà không dám phát tác này diễn cực kỳ sinh động, quay phim tranh thủ quay một cảnh đặc tả anh.

Nhân vật lần này của Phong Hạo là một tên cướp bắt cóc nhầm người, vốn nên bắt cóc con trai đại gia, ai ngờ không may bắt đúng trợ lý tuổi tương đương với con trai.

Ông chủ không chịu bỏ tiền chuộc trợ lý, trợ lý lại nhìn thấy mặt tên cướp, không còn đường lui tên cướp quyết định đã đâm lao thì phải theo lao, đưa trợ lý lên núi giải quyết anh.

Đường trên núi không dễ đi, hai chân Lăng Lang mặc dù đã được cởi trói nhưng hai tay vẫn bị trói sau lưng, lúc đi đường cứ lung la lung lay, Phong Hạo còn thỉnh thoảng ở phía sau đẩy một cái, mắng anh mấy câu.

-Đi nhanh một chút!

Lăng Lang nói chuyện với Phong Hạo vừa phân tán sự chú ý của hắn, vừa quan sát địa hình tìm thời cơ chạy trốn.

Bên phải đằng trước xuất hiện một con dốc nhỏ, Lăng Lang liều mạng, cắn răng tung người lăn xuống sườn núi.

-Mẹ nó! – Phong Hạo vội vàng trượt dọc sườn núi đuổi theo, lúc Lăng Lang lăn xuống bị trầy da không ít, còn bị đau chân, đứng lên khập khiễng chạy về trước.

Phong Hạo nhanh chóng đuổi theo Lăng Lang, từ sau lưng đạp ngã anh.

-Chạy à? Chạy tiếp à?

Phong Hạo nổi giận đấm đá Lăng Lang một trận, vì giảm bớt thương tổn Lăng Lang chỉ có thể cố sức cuộn tròn người lại bảo vệ phần bụng yếu ớt nhất.

Phong Hạo đánh mệt rồi mới ngừng tay, nhìn quanh bốn phía phát hiện ở đây trống trải vắng vẻ, là một địa điểm giết người vứt xác rất tốt.

-Hóa ra mày đã chọn xong mộ chôn phong thủy của mình rồi, tao sẽ hoàn thành cho mày.

Phong Hạo trói Lăng Lang vào cây, quay lại nhặt túi công cụ vừa rồi rơi xuống chân dốc về, lấy trong đó một bộ xẻng.

Nhân viên công tác đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, Phong Hạo chỉ làm bộ làm dáng một cái hố to đã đào xong.

Phong Hạo ném cái xẻng xuống, đi về phía Lăng Lang.

-Đợi lâu rồi bé cưng.

Trợ lý lại nhe răng.

-Lại xuyên tạc lời thoại!

Phó đạo diễn:

-Sửa như vậy có thấy hơi lạnh không?

Đạo diễn vung tay lên.

-Nhân vật này vốn là một tên biến thái nhân cách phân liệt, diễn như vậy tôi thấy được.

Phong Hạo cởi trói cho Lăng Lang ra khỏi cây rồi kéo về cái hố, đang muốn ném anh xuống thì không ngờ Lăng Lang dốc hết sức lực ép Phong Hạo xuống, mình cũng vì quán tính mà ngã đè lên người đối phương. Hai người lại bắt đầu giằng co trong hố.

Lăng Lang bị trói hai tay đâu là đối thủ của Phong Hạo, Phong Hạo xoay người một cái đè Lăng Lang xuống dưới, cánh tay đè lên cổ đối phương, hổ khẩu càng bóp càng chặt.

-Ok! Đạt!

Lăng Lang cảm thấy lực đè lên cổ họng mình biến mất, thở phào thả lỏng tứ chi nằm trên đất, Phong Hạo còn cưỡi trên người anh. Phân cảnh này còn chưa quay xong, hai người đang chờ nhân viên công tác bố trí, đáy hố nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể tiếp tục giữ tư thế xấu hổ này.

Phong Hạo lùi dần ra sau, không biết là cố ý hay vô tình mà tay hắn nhẹ nhàng phất qua bộ vị riêng tư của Lăng Lang. Vốn đang thả lỏng Lăng Lang lập tức kéo căng cơ bắp toàn thân.

Cảm thấy người dưới thân mất tự nhiên, Phong Hạo nở nụ cười không rõ nghĩa, hắn cúi người xuống, dùng giọng nói chỉ Lăng Lang nghe thấy thầm thì vào lỗ tai anh.

-Đàn anh, anh như vậy thì sẽ lòi đuôi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top