Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ cưới của anh, lễ tang của tôi.

Edit + Beta: Team của Lười

2.1

"Tít tít."

"Ừm..."

Ngải Đặc Nhĩ mở mắt ra, nghiêng mình tắt đồng hồ báo thức.

"Ngải Đặc Nhĩ..."

Y Lợi Khắc đổi sang một tư thế thoải mái, cậu ôm Ngải Đặc Nhĩ, nũng nịu gọi.

Ngải Đặc Nhĩ cũng xoay người lại, ôm Y Lợi Khắc, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Y Lợi Khắc bám lấy cổ anh, ngây ngô cười.

"Y Lợi Khắc!!!"

Y Lợi Khắc đang đùa giỡn với Ngải Đặc Nhĩ thì nghe được tiếng gọi của Mạnh Đức dưới chung cư.

Y Lợi Khắc không muốn để ý lắm, cậu gác chân lên người Ngải Đặc Nhĩ, trong miệng vẫn gọi tên Ngải Đặc Nhĩ.

"Mày không trả lời tao là tao lên trên tìm mày đấy!!!"

Rốt cuộc Y Lợi Khắc cũng ngồi dậy, vỗ vỗ Ngải Đặc Nhĩ còn đang muốn ngủ tiếp, nhẹ nhàng nói bên tai anh.

"Ngải Đặc Nhĩ~ dậy nào!"

Ngải Đặc Nhĩ ôm eo Y Lợi Khắc, cù lét cậu, xấu xa nói: "Sao vậy, em vẫn dậy được à?"

Y Lợi Khắc nghe vậy thì đỏ mặt, kéo Ngải Đặc Nhĩ lại, hôn lên môi anh rồi nói: "Mạnh Đức đến rồi, mau mặc quần áo vào!"

Ngải Đặc Nhĩ khẽ cười, đôi mắt đào hoa híp lại thành một đường cong, anh đứng lên, mặc quần, lại nhéo mũi Y Lợi Khắc, nói: "Tối lại hành em tiếp vậy!"

"Rất hân hạnh được phục vụ anh, hehe..."

*

"Sao giờ mày mới xuống."

Y Lợi Khắc vừa mới xuống lầu thì nghe thấy tiếng Mạnh Đức oán giận.

"Tao ngủ."

Y Lợi Khắc nhìn Mạnh Đức, theo bản năng kéo cao cổ áo.

Mạnh Đức trợn mắt, lại nhìn thấy Ngải Đặc Nhĩ, nụ cười tươi trên mặt dần biến mất.

"Sao anh lại ở đây?"

Ngải Đặc Nhĩ không nói gì, Y Lợi Khắc vội đẩy Mạnh Đức đi.

"À thì, nhà anh ấy ngay dưới lầu nhà tao, sao lại không thể đi cùng được chứ?"

"Nhưng mà!..."

"Đừng khó tính thế mà! Đi thôi đi thôi, tao còn chưa ăn cơm đâu đấy!"

"Được rồi..."

Y Lợi Khắc quay đầu lại làm động tác "OK" với Ngải Đặc Nhĩ.

Ngải Đặc Nhĩ mỉm cười, chạy theo bọn họ, lén vỗ đầu Y Lợi Khắc một cái.

6.

Bây giờ đã là 9 giờ sáng, phố ăn vặt không đông lắm, nhưng chỉ có một cửa hàng mở bán, nên bên trong chật kín người.

"Oa! Chị Lý! Đông khách quá nha!"

Y Lợi Khắc nói với chủ tiệm mì.

"Đương nhiên rồi, à mà chị có để cho mấy đứa một bàn trên lầu hai đấy, đi nhanh đi!"

"OK! Cảm ơn chị Lý!!!"

Ngải Đặc Nhĩ khẽ cười nói: "Quan hệ của em với hàng xóm xung quanh đều tốt nhỉ!"

"Đương nhiên! Khu này nhỏ mà, em là thủ lĩnh của khu này đó!!!"

"Á haha!!!"

Mạnh Đức trợn trắng mắt với Y Lợi Khắc, nhún vai nói: "Nhìn mày ngố quá, tao đi lấy gia vị, hai người ngồi xuống trước đi!"

"Ngải Đặc Nhĩ, anh muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

"Ừ, được thôi."

Mạnh Đức rời đi, Y Lợi Khắc lập tức "đu" lên người Ngải Đặc Nhĩ, cậu ta ngồi trên đùi Ngải Đặc Nhĩ, đôi tay nựng mặt Ngải Đặc Nhĩ, đưa môi đến gần.

"Hiện giờ thủ lĩnh của khu này đang ở trên người anh, anh có muốn "tìm" xem vũ khí ở đâu không?"

Ngải Đặc Nhĩ vẫn cười, một tay ôm eo Y Lợi Khắc, tay kia không ngừng sờ quanh tai Y Lợi Khắc.

"Thật không? Anh đây phải "tìm" cho kỹ mới được."

Một lúc thật lâu sau, khi Mạnh Đức trở về, nhìn thấy trên cổ Y Lợi Khắc có thêm vết đỏ.

Cậu ta dường như đoán được điều gì đó.

Nhưng cậu ta không muốn thừa nhận, trừ khi nghe được từ chính miệng Y Lợi Khắc nói.

"Oa, thơm quá! Ngải Đặc Nhĩ, sau này em sẽ đưa anh đi chơi thật nhiều nơi, ăn thật nhiều món ngon, ăn mãi không hết luôn!"

"Vậy sao? Nhưng sao anh lại thấy ở đây chỉ có một món ngon nhất nhỉ."

"Lúc dùng bữa thì có thể đừng nói chuyện không?"

Mạnh Đức bực bội mở miệng, cậu ta vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai, không nhanh không chậm hút mì.

Ngải Đặc Nhĩ nhướng mày, dùng khẩu hình miệng nói vài từ với Mạnh Đức.

"Mày!"

Y Lợi Khắc nhìn thấy, mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu ăn mì.

Tay Ngải Đặc Nhĩ bị khăn trải bàn che lại, anh nắm lấy tay Y Lợi Khắc, hết nghịch lại véo.

Vào lúc Y Lợi Khắc đang muốn "đáp lễ" Ngải Đặc Nhĩ, Mạnh Đức lại mở miệng.

"Y Lợi Khắc... Tao phải đi rồi."

"Cái gì?"

"Tao nói tao phải rời khỏi thị trấn nhỏ này, lên thành phố, sau này hai đứa mình rất khó để chơi tiếp với nhau."

Y Lợi Khắc buông tay Ngải Đặc Nhĩ ra, vò vò tóc, vẻ mặt không biết phải làm sao dần hiện rõ.

"Cái đó, bao lâu thì trở về..."

"Không biết nữa..."

Tay Y Lợi Khắc mân mê thành ly nước, không mở miệng, chỉ "ừm" một tiếng.

"Y Lợi Khắc! Ngày mai tao đi rồi, tao muốn hỏi mày một câu, mày trả lời tao đúng sự thật là được."

"Hỏi đi."

Mạnh Đức ở dưới bàn nắm chặt lấy quần, thở ra một hơi, tựa như vừa đưa ra một quyết định rất quan trọng.

"Mày với Ngải Đặc Nhĩ đang hẹn hò phải không..."

Lời vừa nói ra, Lợi Y Khắc đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, đối diện ánh mắt của Mạnh Đức, cậu đột nhiên sợ hãi, mở miệng ra định nói gì đó nhưng lại chẳng nói gì.

"Khụ!"

Ngải Đặc Nhĩ lên tiếng, giảm bớt bầu không khí xấu hổ lúc này.

Mạnh Đức nhìn bọn họ, không nói chuyện, thật lâu sau mới nói: "Thật ra... Mày không việc gì phải giấu tao cả, dù sao chúng ta cũng là "Bạn Tốt" mà."

"Rất xin lỗi... Mạnh Đức..."

"Mày không cần phải xin lỗi, tao còn có chuyện muốn nói với mày, nhưng giờ tao phải về thu dọn đồ đạc đã, mấy ngày tới tao sẽ dùng WeChat nhắn cho mày."

Mạnh Đức nói xong thì đi luôn, Y Lợi Khắc biết mình không giữ cậu ta lại được nên cũng chẳng nói gì thêm.

Sau khi về chung cư, Y Lợi Khắc không về nhà mình mà lại chạy đến nhà Ngải Nhĩ Đặc.

Vừa mới đi vào, Y Lợi Khắc liền ôm chầm lấy Ngải Đặc Nhĩ, không nói lời nào.

Ngải Đặc Nhĩ biết tâm trạng cậu không tốt, để cho cậu ôm, thật lâu sau, anh mới lên tiếng.

"Y Lợi Khắc."

"Y Lợi Khắc."

"Y Lợi Khắc!"

Anh gọi tên Y Lợi Khắc, Y Lợi Khắc bị gọi khẽ nức nở như đang khóc.

"Có phải anh cũng sẽ rời bỏ em không oa... a..."

"Y Lợi Khắc..."

"Hư... Hức... Em đây."

Ngải Đặc Nhĩ kéo Y Lợi Khắc ra, ấn cậu ngồi xuống sô pha, bản thân thì ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cậu.

"Y Lợi Khắc, đây không phải là "Y Lợi Khắc" mà anh biết, cười lên một cái xem nào."

Y Lợi Khắc nghe xong, trên mặt cố nặn ra một nụ cười.

"Có phải anh cũng sẽ bỏ em mà đi không...ng... Hức..."

Ngải Đặc Nhĩ hôn lên mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Không đâu, Ngải Đặc Nhĩ này vĩnh viễn sẽ không rời xa Y Lợi Khắc."

"Ừm..."

7.

Ngày Mạnh Đức đi, cậu ta không nói cho Y Lợi Khắc, Y Lợi Khắc cũng biết thế nên cậu đằng nhắn qua WeChat "Hẹn gặp lại, có thời gian rảnh nhớ về chơi nhé" rồi tắt điện thoại.

"Tiểu Đặc à, chừng nào con đi vậy, không thể ở lại chơi với bà thêm vài hôm hay sao, còn Tiểu Khắc nữa."

Ngải Đặc Nhĩ trầm mặc, không nói gì, anh nghe được tiếng Y Lợi Khắc đi đến, đỡ bà Dương ngồi xuống, sau đó đi đến cạnh Y Lợi Khắc.

Y Lợi Khắc cũng thấy Ngải Đặc Nhĩ, không đợi Ngải Đặc Nhĩ mở miệng, cậu đã lên tiếng trước.

"Hai người vừa nói chuyện gì thế?"

Ngải Đặc Nhĩ lắc đầu, xoa đầu Y Lợi Khắc, cười nói: "Không có gì quan trọng, bà chỉ nhắc anh nên gọi cho bố mẹ nhiều một chút."

"Ồ ồ..."

"Vậy bố mẹ anh là người thế nào?"

"Thế nào à, anh cảm thấy hai người họ khá tốt, đều là khẩu xà nhưng tâm phật."

"Vậy, anh thấy em thế nào?"

"Thấy... Tiểu Khắc rất tốt, mỗi ngày đều tràn ngập sức sống, lại cực kỳ đáng yêu nữa."

Y Lợi Khắc cũng gật đầu, tin lời Ngải Đặc Nhĩ nói.

"Chờ đến khi em có thời gian, à không! Chờ anh có thời gian, anh đưa em đi gặp mặt bố mẹ anh đi!"

Y Lợi Khắc nháy mắt nhìn Ngải Đặc Nhĩ, Ngải Đặc Nhĩ gật đầu, duỗi tay ôm lấy cổ Y Lợi Khắc, khẽ ngâm bài ca không biết tên.

8.

"Vì sao anh lại bỏ đi hả?..."

"Thực sự xin lỗi... Y Lợi Khắc..."

"Nhưng em hãy tin anh, anh rất yêu em, chờ anh trở về, anh sẽ đưa em về nhà!"

Y Lợi Khắc nhìn Ngải Nhĩ Đặc đang dần hòa vào màn đêm, cuống cuồng hét to, ngay lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

"Ha ha... Ha."

Ngải Đặc Nhĩ bị tiếng thở dốc đánh thức, nhìn sang Y Lợi Khắc mồ hôi đầm đìa, vội vàng vỗ lưng cho cậu, an ủi: "Gặp ác mộng hả, không sao đâu không có gì hết, ác mộng đều trái ngược với sự thật, đừng sợ ha..."

"Hừm... Ngủ đi, Ngải Đặc Nhĩ."

Cả đêm Y Lợi Khắc đều ôm Ngải Đặc Nhĩ, cảm giác như sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó, nỗi bất an trong lòng cậu dường như bị phóng đại gấp bội lần.

9.

"Tiểu Đặc, con đã nói cho Tiểu Khắc biết chưa..."

Ngải Đặc Nhĩ im lặng, anh lắc đầu, không nói gì.

Bà Dương giơ gậy gõ vào đầu Ngải Đặc Nhĩ, hung tợn nói: "Tiểu Đặc, bà quá chiều hư con rồi, con biết không, con đi rồi thì sẽ không còn ai ở bên cạnh nó."

Ngải Đặc Nhĩ hơi kinh ngạc, anh khó hiểu hỏi: "Bố mẹ em ấy đâu ạ?"

Bà Dương thở dài, nói: "Bố nó mất sớm, mẹ nó cũng không biết bỏ đi phương nào. Tiểu Đức đi rồi, nếu con cũng đi thì nó cũng chỉ còn lại cái chung cư này thôi."

Ngải Đặc Nhĩ lại trầm mặc, lát sau anh mới nói.

"Cháu sẽ ở đây thêm mấy ngày nữa, mẹ cháu giục cháu về rất gấp, dường như bệnh cũ của bà ấy lại tái phát."

Bà Dương chỉ có thể thở dài, không muốn nói gì thêm.

"Bà già rồi, cũng không ở cạnh nó được bao lâu nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top