Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Chương 23

Nguyên Gia Dật đang lén nhìn chiếc nhẫn trên tay thì đúng lúc đó, Bạc lão phu nhân được người đỡ từ trong nhà đi ra, trên môi mỉm cười tủm tỉm.

Bà vốn có một gương mặt phúc hậu, hiền lành, mang theo nét dịu dàng của người con gái vùng sông nước Giang Nam, cử chỉ động tác của bà lại pha trộn vài phần cứng rắn mạnh mẽ của người sống lâu năm ở phương Bắc.

Cách đây vài thập niên, Bạc lão phu nhân vẫn còn là thiên kim tiểu thư Tần Nguyệt Nga của một gia đình giàu có tại Thượng Hải, là đứa con gái ngoan của cha mẹ, nhưng sau khi gặp Bạc lão gia Bạc Linh, bà chẳng thà cãi nhau với cha mẹ cũng phải bỏ nhà theo ông đến phương Bắc, bà đã dùng cả cuộc đời mình để đặt cược tình yêu mà Bạc Linh dành cho bà, may mắn thay bà đã không đặt cược sai. Bây giờ tất cả các vị phu nhân hào môn quyền quý tại Bắc Thành, hễ nhắc tới Bạc lão phu nhân thì không ai là không ra sức ngưỡng mộ.

Vốn đã sống trong vinh hoa phú quý hưởng không hết, lại còn được gả cho một người chồng tốt, ban đầu, điều duy nhất khiến các vị phu nhân kia cảm thấy mình vượt trội hơn Tần Nguyệt Nga chính là cái bụng của bà mãi vẫn không có động tĩnh gì.

Cho đến khi cách đây 35 năm, bà mới hạ sinh cho Bạc gia một cậu nhóc to béo, đặt tên là Bạc Khang, chẳng mong con lớn lên thông minh lanh lợi, chỉ mong con cả đời này được khỏe mạnh vui vẻ. Thế nhưng có vẻ như lời nguyện cầu chân thành này của bà đã làm cảm động trời xanh, Bạc Khang quả nhiên chẳng hề thông minh lanh lợi một chút nào, lại còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, mới hai mươi tuổi đầu đã tạo ra một đống đứa con rơi ở bên ngoài. Cuối cùng Bạc Linh phải đích thân ra tay, làm cho đám người mẫu ngôi sao khiêu dâm ham vinh hoa phú quý kia hoàn toàn biến mất, ngay cả đứa con cũng không để cho các cô có thể sinh nó ra đời.

Cả đời này Bạc Linh chỉ yêu mỗi mình Tần Nguyệt Nga, ông chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì không chung thủy với bà, thấy con trai ruột của mình ở bên ngoài làm xằng làm bậy như vậy, dĩ nhiên ông thấy rất chướng mắt, thế nên ông đã nắm hết toàn bộ gia nghiệp vào trong tay mình, không hề chừa cho đứa con trai lấy một chút quyền lợi nào, tất cả đều để lại cho đứa cháu trai đích tôn duy nhất của Bạc gia, Bạc Thận Ngôn, giao phó hết tương lai của tập đoàn tài chính Bạc thị cho đứa cháu trai đầu óc lanh lợi này.

"Ai da, Lan Lan đến rồi đấy à" Tần Nguyệt Nga nhìn thấy Nguyên Gia Dật ở phía sau Bạc Thận Ngôn thì bước nhanh hơn vài bước, tươi cười nắm chặt lấy tay Nguyên Gia Dật "Bà nội muốn gặp cháu lâu lắm rồi đó"

"Chào bà nội, cháu là Lan Lan, cháu cũng rất mong được gặp bà nội, bất đắc dĩ điều kiện không cho phép" Nguyên Gia Dật cao hơn bà rất nhiều, thấy tay mình bị nắm chặt lấy, vội vàng cung kính hạ thấp người xuống trước mặt Tần Nguyệt Nga, ngoan ngoãn nắm lấy tay bà "Bà nội, ở ngoài lạnh lắm, chúng ta vào nhà đi"

Bạc Thận Ngôn cầm lấy túi quà trong tay Nguyên Gia Dật, theo phía sau họ rảo bước đi đến cửa lớn.

Xà nhà và cột nhà được chạm khắc họa tiết kiểu cổ điển, các ngôi nhà bốn phía đều độc lập riêng biệt, vô cùng riêng tư, đồng thời vừa rộng rãi vừa sáng sủa, Nguyên Gia Dật không khỏi hâm mộ nhìn một vòng xung quanh.

Hằng ngày được Bạc lão gia bưng trà rót nước tự mình hầu hạ, thế nên so với những người già bình thường khác thì thể trạng của Tần Nguyệt Nga tương đối tốt, chỉ có điều dù sao bà cũng mắc bệnh ung thư máu, cho dù có bồi bổ thế nào đi chăng nữa thì khí sắc cũng kém hơn người khác một chút.

"Ông nó ơi, Lan Lan đã tới nhà rồi sao ông vẫn còn đang xào rau thế?"

Tần Nguyệt Nga không màng có người hầu ở đây, vừa vào nhà đã cao giọng gọi Bạc Linh.

Nguyên Gia Dật bị cảm nhiễm bởi bầu không khí ấm áp trong nhà, đôi mắt nhạt màu cong lên, tò mò nhìn xung quanh, ngón tay bất giác siết chặt lấy lòng bàn tay lành lạnh của Tần Nguyệt Nga.

"Bà nội, sao bà không để ý đến cháu vậy?"

Tự nhiên Bạc Thận Ngôn nhớ tới mấy bộ phim thần tượng khuôn sáo nhảm nhí, cốt truyện cháu trai dẫn cháu dâu về nhà ra mắt, ông bà chỉ ân cần quan tâm hỏi han cháu dâu mà bỏ mặc cháu trai. Trong lòng không khỏi nghi hoặc mà nói ra ngoài miệng.

Chẳng lẽ là thật sao?

Tần Nguyệt Nga quay đầu lại, giả vờ tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại bật cười "Cái thằng nhóc này, nếu cháu gặp được ân nhân cứu mạng mình thì có kích động không?"

Bạc Thận Ngôn nhìn thấy rất rõ ràng bả vai của Nguyên Gia Dật vừa co rúm lại một chút.

Không khỏi nhớ tới người đáng ra nên đứng ở đây.

Vậy mà hắn đã suýt chút nữa quên mất...........Thịnh Lan.

Cảm giác áy náy trong lòng đối với Thịnh Lan khiến Bạc Thận Ngôn nhanh chóng trầm mặt xuống, đi vào nhà bếp.

Nguyên Gia Dật thấy Bạc Thận Ngôn đang đi về phía mình, ánh mắt nhìn hắn không khỏi đầy mong chờ, muốn bám lấy ống tay áo của Bạc Thận Ngôn để tìm kiếm cảm giác an toàn, lại thấy hắn trực tiếp lướt qua mình mà chẳng hề liếc mắt một cái, sự lạnh lùng của người đàn ông khiến cho Nguyên Gia Dật thoáng chốc nhận ra cảm xúc của bản thân sao bỗng dưng lại trở nên yếu đuối như vậy, cái tay cậu xấu hổ nắm lại ở không trung, vội vàng chột dạ thu tay về.

Cũng còn may là hắn vẫn chưa nhìn thấy.

"Lan Lan, ở trên TV lúc nào cũng nhìn thấy cháu trang điểm, trông cứ kỳ quái giống như con gái ấy, hôm nay mới được nhìn thấy người thật" Tần Nguyệt Nga chăm chú nhìn Nguyên Gia Dật thật cẩn thận, yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, lại liếc nhìn Bạc Thận Ngôn đi ra từ nhà bếp làm phép so sánh một chút "Đâu có chỗ nào nữ tính đâu, cũng là một chàng trai như Ngôn Ngôn nhà chúng ta thôi"

Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng vén ống tay áo của Nguyên Gia Dật lên, giả vờ vô tình liếc nhìn cánh tay của cậu, sau đó hài lòng mỉm cười giúp cậu vuốt phẳng nếp gấp trên cổ tay áo.

Nguyên Gia Dật không để ý tới động tác của bà, chỉ theo thói quen định đưa tay đẩy mắt kính một chút, lại đẩy nhầm không trung, mới chợt sực tỉnh nhớ ra mình đã đi mổ mắt rồi, lúc này mới cúi đầu cười cười "Bà nội, trên TV đều có hiệu ứng quay phim đặc biệt, như thế trông sẽ đẹp mắt hơn một chút, bây giờ bà thấy người thật của cháu rồi, có phải không được đẹp như trên hình không?"

Mặc cảm tự ti trong lòng khiến cho lúc nào Nguyên Gia Dật cũng nghĩ rằng mình không đẹp bằng Thịnh Lan, cậu căng thẳng tới nỗi hai bên gò má cũng có chút ửng đỏ lên.

"Sao lại không chứ? Đại ân nhân của Bạc gia chúng ta từ nhỏ tới lớn đều đẹp như vậy" Bạc Linh tươi cười bước ra từ nhà bếp, cởi tạp dề trên người đưa cho người hầu "Trông chừng nồi canh ta đang hầm cho cẩn thận, để cho phu nhân uống, đừng cẩu thả"

"Chào ông nội, cháu là Thịnh Lan"

Nguyên Gia Dật vội vàng đứng dậy, hơi cúi đầu lễ phép chào hỏi ông, đồng thời nuốt nước bọt.

Vị phú hào trị giá hàng trăm tỷ trong truyền thuyết thế mà cũng tự mình xuống bếp nấu cơm cho vợ sao?

"Ừ, cháu ngoan" Bạc Linh đi đến trước mặt Nguyên Gia Dật, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của cậu "Đứa bé ngoan, khôi ngô cao lớn, trông còn đẹp hơn cả trên TV nữa, nào, mau ngồi xuống đi"

Bạc Thận Ngôn cũng đi tới mép ghế sopha, ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyệt Nga.

"Đứa nhỏ này, sao không ngồi cạnh cháu dâu của ta hả?"

Bị bà nội đánh một cái vào sau lưng, Bạc Thận Ngôn mặt mày xám xịt ngồi xuống bên cạnh Nguyên Gia Dật, bởi vì ghế sopha không rộng lắm làm cho đùi hắn phải kề sát vào đùi của Nguyên Gia Dật.

Nguyên Gia Dật vốn đã rất luống cuống, lúc này lại bị thân hình cao lớn của Bạc Thận Ngôn bao phủ, da mặt mỏng lập tức phủ lên một tầng hồng nhạt.

Ngày thường Tần Nguyệt Nga không có chuyện gì phiền lòng cả, thế nên tâm trạng bà luôn rất tốt, chăm hoa trồng rau, nói chuyện phiếm hay đánh bài với mấy cô người hầu, bây giờ gặp được Nguyên Gia Dật, dĩ nhiên càng không thể để cho cậu đi một cách dễ dàng.

"Lan Lan, Ngôn Ngôn đã hứa với bà là lần này các cháu sẽ ở lại cái nhà này mấy hôm đấy, để bà nội tự mình xuống bếp làm mấy món cháu thích nhé?"

"Dạ, được ạ bà nội" Để cho tâm trạng của bà nội được vui vẻ, Nguyên Gia Dật nở nụ cười tươi, không thầy cũng hiểu mà làm nũng "Bà nội, cháu rất ham ăn đó, còn rất thích ăn đồ ngon nữa"

Bạc Thận Ngôn tính cách lạnh lùng, tuy rằng đã sống chung với hai người từ nhỏ, cũng rất dựa dẫm vào họ, nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ ít nói trầm tính, mấy năm gần đây bước ra khỏi bóng ma mới hay cười nhiều hơn một chút.

Hai ông bà già nhà họ Bạc chưa từng thấy đứa trẻ cùng tuổi nào với hắn làm nũng trước mặt bọn họ, lúc này nhìn thấy Nguyên Gia Dật diện mạo ngoan ngoãn xinh đẹp đáng yêu, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, không khỏi cực kỳ yêu thích.

Sau bữa tối, Nguyên Gia Dật ngồi ở bên cạnh Tần Nguyệt Nga, vắt hết óc ra nhớ lại mấy câu chuyện cười mà Tống Dương từng kể cho cậu nghe, cố gắng hết sức để chọc cho bà nội được vui vẻ.

"Lan Lan có phải là hát rất hay đúng không?"

Tần Nguyệt Nga nhìn về phía Bạc Thận Ngôn, đường nét ở đuôi mắt cũng cong lên.

"..........đúng."

Bạc Thận Ngôn do dự nhìn về phía Nguyên Gia Dật đang chết lặng.

Thịnh Lan quả thật hát rất hay, nhưng Nguyên Gia Dật có hát được hay không..... thì hắn không dám chắc.

"Bà nội, để cháu hát cho bà nghe, có điều nếu hát không hay thì bà đừng chê cười cháu nhé"

Nếu bà nội đã nói ra thành lời thì chính là muốn nghe, Nguyên Gia Dật chỉ có thể nhắm mắt đứng lên mà làm đại, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Cũng may là cậu có tìm kiếm danh sách các bài hát hit của Thịnh Lan rồi.

Bạc Thận Ngôn thấy mặt cậu có vẻ tự tin, hơi hơi nhẹ lòng, thân thể thả lỏng dựa vào ghế sopha phía sau, chuẩn bị thưởng thức giọng hát của Thịnh Lan 2.0

Nguyên Gia Dật đứng ở giữa phòng khách, lễ phép cúi chào mọi người một lúc, vừa mới cất tiếng lên, đôi mắt Bạc Thập Ngôn lập tức mở to ra.

Đây là bài hát nào của Thịnh Lan vậy? Sao hắn nghe không hiểu gì cả?

Hắn lén liếc mắt nhìn phản ứng của bà nội, phát hiện vẻ mặt của bà cũng rất hoang mang.

Để chuyện không bị bại lộ, Bạc Thận Ngôn vội vàng đi đến bên cạnh bà nội, đành phải miễn cưỡng phá hoại danh tiếng của Thịnh Lan "Bà nội, Lan Lan hát trên TV thật ra toàn là hát nhép thôi, giọng hát thật, chính là vậy đó...."

Hát một hồi lâu, Nguyên Gia Dật mặc dù ngốc cũng nhận ra biểu cảm của mọi người có vẻ rất không ổn, vội vàng mím môi im miệng lại, cúi đầu đứng tại chỗ.

"Cháu.... cháu sẽ đổi sang bài khác."

Cậu chỉnh lại cổ áo một chút và hắng giọng, bắt đầu hát.

"Mây trôi lững lờ, trăng sáng soi bóng người đến, cuộc hội ngộ đầm ấm vui vẻ, hôm nay ta cứ say. Ao ước trong vắt, đôi uyên ương nô đùa tung tăng...." (Jian: bài hát Trăng tròn hoa đẹp, Đồng Lệ)

Giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng, không ngờ lại có thể che đi cảm giác nam hát bài của nữ, ngược lại khiến người ta vô thức say mê đắm chìm, trước mắt hiện lên một bức tranh hòa thuận vui vẻ đầm ấm.

Những nếp nhăn ở đuôi mắt của Tần Nguyệt Gia càng tăng thêm, bà nắm lấy tay Bạc Linh, từng ngón từng ngón gõ theo nhịp bài hát, trên khuôn mặt già nua không hề che giấu niềm hạnh phúc và thỏa mãn.

Hát xong bài hát, hai lỗ tai của Nguyên Gia Dật đỏ bừng bừng lên vì xấu hổ, mặt co rút lại ngây ngốc đứng tại chỗ, giống như thực tập sinh show tuyển tú đang chờ đợi kết quả phán xét cuối cùng của mình.

"Đứa nhỏ này, còn trẻ mà đã hát bài hát này rồi" Tần Nguyệt Nga mặc cho cái áo khoác mà Bạc lão gia đã khoác lên vai bà rớt xuống, đôi mắt bà nhìn Nguyên Gia Dật không chớp "Cháu thích mấy bài nhạc xưa này sao?"

"Mẹ cháu rất thích, nên cháu thường xuyên hát cho mẹ nghe...."

Nói tới đây, đột nhiên Nguyên Gia Dật tái mặt đi, sợ hãi đưa mắt nhìn Bạc Thận Ngôn.

Sau cậu lại không cẩn thận lỡ miệng như thế chứ?

Nhưng có vẻ như Tần Nguyệt Nga không để ý gì cả, chỉ tiếp tục mỉm cười nói "Lan Lan giỏi quá, hát rất hay, ngày mai cháu hãy thu âm bài hát này vào điện thoại cho bà nội nhé, để bà nội mai này lúc nhớ cháu sẽ lấy ra nghe, có được không?"

Nguyên Gia Dật hơi kinh ngạc ngoài ý muốn mà mở to đôi mắt ra, vui sướng nhìn về phía Bạc Thận Ngôn, thấy hắn cũng gật đầu, lúc này mới cao hứng đáp lại "Được ạ, nếu bà nội thích nghe cháu hát, cháu có thể thu âm mười lần, hai mươi lần cũng được"

"Được rồi, tuy là người một nhà chúng ta ở bên nhau nói chuyện rất vui vẻ, nhưng trời đã tối rồi, bà nội phải đi ngủ thôi"

Bạc Linh lúc nào cũng nhớ nhung Tần Nguyệt Nga, tìm được chỗ trống thì lập tức xen miệng vào.

"Dạ, ông nội bà nội nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon"

Nguyên Gia Dật nghiêng người sang một bên nhường đường, mỉm cười gật đầu.

"Hai người các cháu cũng mau ngủ sớm đi, đi thôi đi thôi"

Tần Nguyệt Nga nhéo thịt sau thắt lưng Bạc Thận Ngôn, đẩy cháu trai không biết chủ động này đến bên cạnh cháu cháu dâu nhút nhát hay ngượng, lại không khống chế được sức lực thế nên đẩy hơi mạnh, khiến cho Nguyên Gia Dật bị thân hình cao to của Bạc Thận Ngôn đụng trúng, lập tức mất thăng bằng, cả người ngồi phịch trên mặt đất.

Nguyên Gia Dật sửng sốt, cậu phủi mông loạng choạng đứng lên khỏi mặt đất, ngượng ngùng cười trừ "Bạc tiên sinh thật là lợi hại...."

"Bạc tiên sinh?" Bạc Linh kinh ngạc liếc mắt nhìn hai người một cái "Sao lại gọi nghe xa lạ quá vậy?"

"A ha ha, ông nội, đây là..... biệt danh thôi" Bạc Thận Ngôn ôm lấy eo Nguyên Gia Dật, dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay cậu ôm lấy eo của mình, hai người dán sát vào nhau thật gần "Lan Lan thích gọi cháu như vậy đấy"

Bạc Thận Ngôn cảm nhận được Nguyên Gia Dật đang cứng đờ, lén chọc phía sau cậu một cái để nhắc nhở cậu nên chú ý một chút.

Nguyên Gia Dật sợ nhột nhất, bị người khác không báo trước chọt một cái làm cậu không nhịn được bật cười một tiếng.

Hai ông bà già Bạc gia mỉm cười hiểu ý.

"Bà nội..... cháu ngủ ở đâu ạ?"

Nghĩ rằng Bạc Thận Ngôn nhất định là có phòng riêng ở đây, Nguyên Gia Dật liếc mắt nhìn cái ghế sopha, trong lòng âm thầm chọn xong chỗ ở cho mình.

Bạc Linh lại kinh ngạc quay đầu lại "Cái gì? Chẳng lẽ lúc ở nhà, hai cháu không ngủ chung với nhau sao?"

Nét mặt của Nguyên Gia Dật cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn, kinh sợ không thôi.

".........Cháu....Chúng cháu......ngủ, đương nhiên là ngủ chung" Bạc Thận Ngôn choàng tay qua vai Nguyên Gia Dật ôm cậu vào lòng, để lưng cậu dựa sát vào lồng ngực của mình, cằm tựa trên vai cậu làm tư thế cực kỳ thân mật "Bà nội, Lan Lan ngủ rất lộn xộn, ý em ấy là chúng cháu cần một cái phòng có giường lớn hơn, không thể ngủ lại trong căn phòng trước kia của cháu được"

"À, có có có chứ, để bà nội dẫn các cháu đi, bà nội đã chuẩn bị xong hết cả rồi" Tần Nguyệt Nga yên tâm, xoay người nắm lấy tay Nguyên Gia Dật, gạt Bạc Thận Ngôn sang một bên, vừa dẫn Nguyên Gia Dật đi về phía trước vừa nói "Lan Lan, bà nội đã chuẩn bị khăn trải giường mới cho cháu rồi đấy, có thích không nào, ai da, cháu xem lòng bàn tay cháu sao lại toàn mồ hôi thế này.....Có phải tại Ngôn Ngôn cứ quấn lấy cháu suốt không.... không được không được rồi, để ngày mai bảo dì Tống làm đồ bồi bổ cho cháu...."

Nguyên Gia Dật "........"

Tần Nguyên Nga đưa hai người tới trước cửa phòng ngủ, kéo cánh tay Bạc Thận Ngôn, bắt hắn cúi người xuống nghe mình nói mấy câu, sau đó mới hài lòng rời đi, trốn vào chỗ tối mà rình coi.

Sau đó, khi cánh cửa được mở ra, cảnh tượng trước mắt làm hai người họ kinh ngạc đến thất thanh.

Chính giữa phòng ngủ là một chiếc giường cưới cực lớn trải ga màu đỏ, mặt đỏ tới mức làm cho đầu óc tê dại, to tới mức khiến người ta giận sôi lên.

Nguyên Gia Dật đứng bên cạnh Bạc Thận Ngôn, cả người dại ra, bả vai buông thõng, vẻ mặt bất lực.

Tiếng nuốt nước bọt thậm chí còn rõ ràng và dễ nghe hơn, chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý bằng cách liên tục xoay chiếc nhẫn trên tay mình.

Biểu tình của Bạc Thận Ngôn cũng hơi cứng đờ lại, đỏ tới mức gần như muốn nhỏ máu.

"Bà nội nói...... giường lớn chơi thoải mái..... bảo cậu..... đừng kiềm chế...."

"Có thể..... kêu lên...."
........................................
Jian: bà nội tâm lý quá =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top