Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Chương 25

Tần Nguyệt Nga có chút sửng sốt kinh ngạc đối với sự cởi mở thoải mái đến bất ngờ của đứa cháu dâu trong ấn tượng vốn là người nội tâm kín kẽ dễ xấu hổ, sau đó bà cười rộ lên "Phải phải phải, tình cảm hai đứa tốt như vậy mà, lại còn vừa mới cưới nữa, bình thường, cũng bình thường thôi"

Giúp người bệnh xoa bóp đầu thôi mà, có liên quan gì tới tình cảm tốt chứ?

Tuy rằng Nguyên Gia Dật thấy rất kỳ quái, nhưng dù sao cũng lời bà nội nói, thế nên cậu cũng thuận theo cười cười gật đầu.

"Ăn cơm đi" Sắc mặt Bạc Thận Ngôn đỏ lên, vo cục khăn giấy ném vào thùng rác, đi tới đẩy eo Nguyên Gia Dật hướng về phía nhà ăn, cúi đầu ở bên tai cậu nhỏ giọng nói "Bà nội nghĩ cậu mệt là vì..... cho rằng chúng ta.... ngủ với nhau"

"A? Trời đất!" Nguyên Gia Dật kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lên mắt hắn, đôi môi hơi hé mở vô tình cọ vào vành tai của Bạc Thận Ngôn, tức khắc lại lúng túng đến độ mặt đỏ bừng, giọng nói càng lí nhí hơn "Chúng ta có nên giải thích không? Như vậy có phải sẽ gây ảnh hưởng không tốt không Bạc tiên sinh?"

Bạc Thận Ngôn thấy dáng vẻ của cậu giống như muốn phủi bỏ sạch mối quan hệ, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, không muốn làm sáng tỏ, chỉ muốn nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của cậu, thế nên hắn giả vờ như không nghe thấy Nguyên Gia Dật nói gì, kéo ghế ra "Bà nội, có muốn Lan Lan ngồi cạnh bà không?"

Tần Nguyệt Nga kéo tay Nguyên Gia Dật, gật gật đầu "Tống mama, để canh cá chạch trước mặt Lan Lan đi"

Sau đó lại nói "Để ở giữa Lan Lan với Ngôn Ngôn, cả hai đứa đều phải uống"

Nguyên Gia Dật "........."

Bạc Thận Ngôn ".........."

Đang định cầm đũa thì đột nhiên điện thoại di động trong túi Nguyên Gia Dật rung lên, cậu thẳng lưng nhìn về phía Bạc Thận Ngôn, kề vào tai hắn nói nhỏ "Bạc tiên sinh, tôi sợ bệnh viện có chuyện"

Lỗ tai của hai ông bà già không được rõ ràng cho lắm, thế nên không nghe thấy tiếng rung của điện thoại, lấy đũa gắp vào chén Nguyên Gia Dật một miếng cá chạch.

"Này, đúng rồi" Bạc Thận Ngôn đưa tay gạt sợi lông mi rớt trên gò má của Nguyên Gia Dật, nhìn cậu ra vẻ tốt bụng nhắc nhở "Tối qua hình như em có nói sáng nay phải gọi điện cho người quản lý đúng không?"

"Có chuyện bận sao?" Tần Nguyệt Nga liếc mắt nhìn Nguyên Gia Dật một cái "Lan Lan, cháu nghĩ cách nói với người ta đi, mấy ngày nay là ngày nghỉ, sao có thể bắt cháu làm việc được?"

Dứt lời, lại trừng mắt với Bạc Thận Ngôn "Sao cháu không để Lan Lan ký hợp đồng với công ty quản lý của cháu? Cháu nhìn Lan Lan lịch trình bận rộn mệt mỏi vậy mà coi được à?"

Bạc Thận Ngôn nuốt miếng cơm trong miệng xuống, không thể chối cãi, chỉ có thể cúi đầu nghe bà nội dạy bảo, đồng thời chọc vào eo của Nguyên Gia Dật, ý bảo cậu nhân cơ hội đi nhanh ra ngoài nghe điện thoại.

Khi trở lại lần nữa, sắc mặt Nguyên Gia Dật trở nên tái mét đáng thương, biểu cảm thất thần, cậu ngồi trên ghế với gương mặt dại ra, nụ cười trên môi có chút cứng ngắc.

"Lan Lan, sao cháu không ăn gì vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

Tần Nguyệt Nga thấy tâm trạng của cậu có vẻ không được tốt, cẩn thận liếc nhìn Bạc Thận Ngôn một cái, dùng ánh mắt để hỏi thăm tình hình của cậu.

"Không phải đâu bà nội, thức ăn rất ngon, cháu..... rất thích" Khóe mắt Nguyên Gia Dật hơi đỏ lên, tay cầm đũa cũng trở nên run rẩy, cố gắng giả vờ tỏ ra bình tĩnh để trấn an Tần Nguyệt Nga, cậu cười khẽ "Bà nội cũng ăn đi, để lát nữa đồ ăn nguội hết sẽ không tốt cho dạ dày"

Bạc Thận Ngôn liếc nhìn tay cậu, duỗi hai ngón tay kẹp điện thoại di động trong túi, dùng đầu ngón tay gõ nhanh mấy dòng chữ rồi đặt màn hình điện thoại đến bên cạnh Nguyên Gia Dật.

[Đã xảy ra chuyện gì?]

Nguyên Gia Dật thường xuyên dùng tay cầm dao thắt nút và khâu miệng vết thương, thế nên tay trái cũng vô cùng linh hoạt, cậu dùng thân thể che khuất tầm nhìn của ông bà nội, ba ngón tay lướt trên màn hình bắt đầu gõ.

[Ngại quá Bạc tiên sinh, ngài có thể cho tôi mượn một ít tiền được không? Tôi cần 30 vạn, tôi sẽ trả lại cho ngài]

Cậu lo lắng thấp thỏm chờ đợi Bạc Thận Ngôn, các đốt ngón tay giữ đôi đũa vì dùng lực cũng trở nên trắng bệch.

Bạc Thận Ngôn trầm mặc trong chốc lát, giống như đang nhẫn nại điều gì đó, hắn cầm lấy điện thoại trên bàn cúi đầu bấm vài cái.

Nhìn phản ứng của hắn, Nguyên Gia Dật cũng đã biết được kết quả, cậu cảm kích nhìn hắn một cái rồi lấy điện thoại ra chuyển tiền cho bệnh viện.

Thật ra cậu biết rất rõ, số tiền này căn bản không phải là chi phí điều trị mà bệnh viện yêu cầu, từ đầu đến cuối đều là Thịnh Giang Hà đã ra lệnh cho người trong viện dưỡng lão yêu cầu số tiền đó từ phía cậu.

Thịnh gia luôn dùng đủ mọi thủ đoạn để vắt khô cậu.

Sẽ không lãng phí bất cứ cơ hội nào để gây khó dễ cậu.

Cậu biết rõ điều đó, thế nhưng Nguyên Miểu lại đang nằm trong tay Thịnh gia, cậu không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận làm theo ý họ.

Nếu nói cho Bạc Thận Ngôn biết tất cả những chuyện xấu khiến người ta phải ghê tởm này của người nhà họ Thịnh, tạm thời không nói tới chuyện Bạc Thận Ngôn có thể quay lưng lại gạt bỏ tình cảm chân thành đã dành cho Thịnh Lan để tin tưởng cậu hay không, chỉ nói tới chuyện với bản tính cực kỳ ác độc tàn nhẫn của Thịnh Lan, trước khi Bạc Thận Ngôn biết được chân tướng, cậu ta sẽ đến bệnh viện trước để rút toàn bộ thiết bị điều trị của Nguyên Miểu ở bệnh viện, xem như một sự trừng phạt.

Còn đối với nguồn cung cấp máu không đáng kể ở một con người nhỏ bé như cậu, đối với Thịnh gia mà nói, chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi, không phải không có cậu thì không được.

Cho nên, cậu không đánh cược nổi.

"Ăn cơm đi"

Bạc Thận Ngôn cất điện thoại, cầm đũa lên nói một câu, thần sắc đã không còn nhẹ nhàng như trước đó nữa.

Tần Nguyệt Nga rõ ràng đã nhận ra bầu không khí giữa hai người có sự biến hóa, bà với Bạc Linh nhìn nhau một cái, sau đó cười nói "Lan Lan, lát nữa ăn cơm xong, cháu đi dạo với bà ra vườn hoa phía sau nhé"

"Được ạ, bà nội" Nguyên Gia Dật giải tỏa bầu không khí căng thẳng, má lúm đồng tiền cũng không khỏi lộ ra "Vậy bà phải mặc thêm áo vào, ngoài trời vẫn còn rất lạnh đó"

Công việc ở công ty rất phức tạp và lộn xộn, thế nên Bạc Thận Ngôn không thể ở cả ngày bên cạnh hai ông bà già, vừa mới dùng bữa xong là hắn liền vội vàng lái xe rời đi, chỉ để lại Nguyên Gia Dật đang trò chuyện rất vui vẻ với Tần Nguyệt Nga.

Bạc Linh đối xử với Tần Nguyệt Nga có thể nói là một kiểu mẫu của sự cẩn thận tỉ mỉ, ân cần chu đáo, nghe nói bà muốn ra vườn hoa phía sau để phơi nắng, liền trước tiên dặn dò đám người hầu nam lấy ghế xếp bằng gỗ gụ đặt sẵn ở đó, cả trà nóng, chăn bông ấm áp cũng được đặt lên ghế.

Hai người ngồi được một lúc thì Tần Nguyệt Nga nói mình muốn đi xung quanh một chút, nhất định phải dẫn Nguyên Gia Dật tới chỗ mà bà trồng các loại rau dưa mùa hè.

"Tình cảm của ông nội bà nội thật làm cho người ta phải ngưỡng mộ"

Nguyên Gia Dật đỡ lấy cánh tay Tần Nguyệt Nga, đôi chân dài phải chịu khó bước những bước chân rất nhỏ, từ đáy lòng bày tỏ ra suy nghĩ của bản thân mình.

Tần Nguyệt Nga vỗ về tay cậu, gật đầu mỉm cười.

"Ông nội của cháu ấy à, thời còn trẻ cực kỳ dính người, hoàn toàn không hề giống với tính cách của người của thời đó, theo giới trẻ bây giờ mà nói thì chính là 'không biết xấu hổ' ha ha"

Nguyên Gia Dật cong mắt cười.

"Bà nội muốn được gặp Lan Lan cách đấy nhiều năm rồi, nhưng mà cháu cứ luôn như thế" Tần Nguyệt Nga thu hồi lại đề tài, nắm lấy tay Nguyên Gia Dật, vẻ mặt đoan trang từ ái nói với cậu "Lúc nào cháu cũng bận bịu chạy ngược chạy xuôi ca hát đóng phim....khụ khụ khụ....."

Trong sân nhà cũ có những bức tường bao vây rất cao, nhưng gió lạnh vẫn lùa vào sân, thân thể của Tần Nguyệt Nga không được tốt, một chút gió vào cũng khiến bà ho khan.

Nguyên Gia Dật đang rũ mắt lẳng lặng nghe bà trách cứ, nhận thấy bà nội ho khan, vội vàng đưa tay giúp bà kéo áo khoác lên, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện chỗ đang đứng cách chỗ đặt ghế dựa thật sự quá xa, trong tay không có chăn bông mềm mại để chắn gió, thế là cậu cởi áo khoác trên người xuống cho bà "Bà nội, bà mặc tạm áo này vào trước nhé, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất"

"Lan Lan của bà nội vẫn ngoan như vậy" Là người từ trước đến nay luôn được người khác nuông chiều, thế nên Tần Nguyệt Nga chưa bao giờ từng cân nhắc xem liệu người chăm sóc bà có bị lạnh hay không, chỉ nghe lời đút tay vào trong áo khoác to rộng của Nguyên Gia Dật mặc vào, tiếp tục lời nói ban nãy "Quay phim nhiều như vậy cháu có thấy mệt không, đừng làm gì quá vất vả nhé, Bạc gia chúng ta nuôi thêm một cháu dâu như cháu trong nhà vẫn còn dư dả nha"

Nguyên Gia Dật mím môi cười thẹn thùng "Bà nội, cháu cũng muốn có sự nghiệp của riêng cháu mà, hơn nữa, cháu đóng phim là cho bà xem đó, cháu không thể ở mãi bên cạnh bà nội hiếu kính được, chỉ có thể thông qua cách đó để bà được nhìn thấy cháu mà thôi"

Tần Nguyệt Nga nghe cậu ngoan ngoãn dỗ ngọt như vậy mà cười vui tít cả mắt, thậm chí trước khi ngủ trưa, còn dặn dò Tống mama hầm cho Nguyên Gia Dật một nồi canh thịt dê đương quy kỷ tử, làm Nguyên Gia Dật cực kỳ bối rối hoảng hốt, chỉ nghe tên canh thôi cũng đã muốn chảy máu mũi rồi.

(Jian: giống canh cá chạch á =)) đã canh thịt dê rồi thêm đương quy kỷ tử nữa, bổ chảy máu mũi luôn =))))) )

"Lan Lan của chúng ta đúng là đa tài đa nghệ, biết ca hát nhảy múa, lại còn biết mát xa nữa" Tần Nguyệt Nga nằm ở trên giường, khép hờ mắt nhìn về phía đôi tay Nguyên Gia Dật đang xoa bóp cẳng chân cho bà "Cháu mát xa cho một bà già như bà, không chê bai đó chứ...."

"Bóp chân cho bà nội là chuyện cháu nên làm mà, bà nội nói như vậy sẽ làm cháu buồn đó"

Nói rồi, cậu hơi bĩu môi hờn dỗi, nhìn bà nội với vẻ mặt vô cùng đáng thương tội nghiệp.

Cậu vốn dĩ đã có ngoại hình ưa nhìn, cộng thêm cố tình muốn tạo ra biểu cảm đáng yêu, thế nên ngũ quan chẳng cần phải cố dùng sức cũng có thể dễ dàng đạt hiệu quả như mong muốn.

Chọc cho Tần Nguyệt Nga thấy buồn cười mà cười rộ lên "Năm đó quyết định cuộc hôn nhân này.... thật sự là phúc cho nhà họ Bạc chúng ta, để cháu nội của ta cưới được bảo bối như cháu."

Chờ đến khi bà nội ngủ say rồi, cậu mới nhẹ nhàng chân tay rời khỏi phòng, nhỏ tiếng hắng giọng một cái, giảm bớt cảm giác khó chịu trong cổ họng.

"Cảm lạnh sao?"

Thanh âm Bạc Thận Ngôn vang lên sau lưng cậu.

Nguyên Gia Dật giật mình sợ tới mức lòng bàn tay trong nháy mắt đổ đầy mồ hôi, vội vàng quay đầu lại nhìn hắn, không trả lời câu hỏi của hắn "Bạc tiên sinh, ngài về rồi sao, có cần tôi xuống nhà bếp làm cho ngài chút gì đó để ăn không, bởi vì còn lâu nữa mới tới giờ cơm tối..."

"Cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì?"

Đối với Bạc Thận Ngôn mà nói, 30 vạn không phải là con số nhiều, thế nhưng đối với một người lúc nào cũng sống tằn tiện như Nguyên Gia Dật thì đây không phải là một con số nhỏ, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ thắc mắc cậu dùng số tiền này để làm gì.

"Tiền tôi sẽ trả lại cho ngài, cảm ơn ngài, nếu không có chuyện gì khác thì tôi...."

Giọng nói của Nguyên Gia Dật rất khô khan, muốn xuống nhà bếp uống một ly nước, nhưng vừa mới bước một bước, Bạc Thận Ngôn liền cười lạnh chế nhạo một tiếng.

"Cậu lấy gì để trả? Tiếp tục viết SCI hộ sao?"

Hôm đó lúc ở trong phòng ngủ của Nguyên Gia Dật, hắn vô tình nhìn thấy các tập tài liệu trên màn hình máy tính ở bàn sách, tuy rằng có hơi bất lịch sự, nhưng xuất phát từ lòng nghi ngờ về những hành vi rất kỳ quặc của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn vẫn bị sự tò mò thôi thúc hắn mở xem những tập tài liệu kia, phát hiện ra những chữ ký trên đó hoàn toàn không phải của Nguyên Gia Dật.

Nghĩ đến kinh phí và vốn đầu tư cần có cho những luận văn ở trình độ này, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi mà Nguyên Gia Dật có thể chi trả, nếu không có sự hỗ trợ ở phía sau, cậu rất khó có thể hoàn thành được nó một cách thuận lợi.

Mà việc cậu giúp người đó hoàn thành luận văn, không chỉ là bản thân hao tổn tinh lực, mà còn là hành vi trái với quy định. (Jian: viết dùm luận văn cho người khác là hành vi sai trái nha)

Nguyên Gia Dật bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top