Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh Khôi… Đứng lên cho ta!”, Thừa Phong cố sức nén giận, ngón tay hơi động đã đủ ép Anh Khôi phải đứng thẳng lên. Lão liếc mắt qua Khánh Hoàn vẫn đang quỳ ở phía sau, thở dài rồi nói tiếp, “Sắp xếp tùy tiện cho y một phòng của đệ tử nội môn. Sau ba ngày nếu y vẫn không thay đổi quyết định thì cứ trực tiếp ném trả về Khánh Lục viên.”

“Vâng, sư tôn”

Anh Khôi nhận lệnh rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn Khánh Hoàn. Người kia dù không ngẩng đầu nhưng dường như cũng cảm ứng được ánh mặt của cậu, nhanh chóng đứng lên hành lễ với các trưởng lão rồi cùng Anh Khôi rời đi. Chẳng ai biết trong đầu Khánh Hoàn đang nghĩ gì, còn trong đầu Anh Khôi mọi thứ đều trở nên xám xịt.

Cậu dẫn Khánh Hoàn đi thẳng đến Đồng Lục phong, là nơi ở tập trung của tất cả các đệ tử nội môn trực thuộc thế hệ thứ hai trở đi của Lục Thành phái. Cách tính thế hệ đệ tử của Lục Thành phái cũng khá khác biệt, chỉ bắt đầu tính từ đời đệ tử đầu tiên của chưởng môn đương nhiệm, ví dụ như Anh Khôi là đệ tử thế hệ thứ nhất, những đệ tử dù nhập môn sau cậu nhưng vẫn ngang bối phận với Anh Khôi thì vẫn được xem là thế hệ một. Cho đến khi xuất hiện lứa đệ tử bái nhập thế hệ một làm sư tôn truyền dạy, thì bọn họ được gọi là thế hệ thứ hai.

Anh Khôi dù vẻ ngoài chỉ trạc hai sáu, hai lăm nhưng cậu có tu vi Kim đan trung kỳ, cũng đã bỏ ra gần cả trăm năm tu luyện, đã đủ tư cách thu nhận đồ đệ. Những đệ tử đồng niên của cậu cũng đã cho ra đời không ít thế hệ thứ hai vậy nên Đồng Lục phong cũng có thể xem là vô cùng đông đúc. Thậm chí so với Trung Lục phong, số lượng để tử đang tu luyện ở đây còn nhiều hơn gấp hai lần. Phải kể thêm, Trung Lục phong là nơi ở của các đệ tử thế hệ đầu, hiện giờ đều do Anh Khôi chưởng quản.

“Sư huynh”, Khánh Hoàn một đường đi theo đều không biết phải mở lời làm sao, cuối cùng chỉ có thể khe khẽ gọi hai tiếng. Nhưng Anh Khôi cả người không lay động, bước chân vẫn luôn thoăn thoắt tiến về phía trước, như cách cậu đang cố gắng bước qua những suy nghĩ điên rồ đã cắm rễ trong đầu mình suốt tám năm qua.

Khánh Hoàn cũng đã cảm nhận được sự xa cách người kia cố gắng bày ra với mình, bước chân đuổi theo càng gấp gáp hơn, kéo rịt tay áo Anh Khôi lại, “Anh Khôi sư huynh.”

Như ném viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng, dù cho viên đá ấy bé thế nào cũng khiến cho mặt nước kia không thể bằng phẳng như trước nữa. Anh Khôi nhíu mày xoay người nhìn Khánh Hoàn, lễ độ rút tay áo mình ra.

“Khánh sư đệ có việc gì gấp sao? Đồng Lục phong đã ở ngay phía trước rồi, có việc gì cần sắp xếp cũng có thể trực tiếp nói với trưởng lão chưởng quản nơi đó.”

Đúng vậy, cứ nói với trưởng lão ở đó là được rồi, thủ tọa đệ tử như Anh Khôi cậu vì sao lại phải quá để tâm đến một vị đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi như này? Trước giờ đều là do cậu không tự chủ, trở nên quá phận, lo chuyện bao đồng, hẳn là như thế. Trong tám năm qua Anh Khôi chưa từng nghĩ qua khi Khánh Hoàn vào được nội môn rồi, nhóc ta sẽ chọn trở thành đồ đệ của vị trưởng lão nào. Thậm chí chưa từng nghĩ rằng, người có vẻ hiền lành hòa nhã đứng trước mặt mình đối với Lục Thủy trưởng lão lại cố chấp như thế. Ngang nhiên chọc giận của sư tôn của cậu.

“Ta… ta chỉ muốn cảm ơn sư huynh đã thay ta đỡ một chưởng kia, còn nói giúp cho ta. Khánh Hoàn không biết lấy gì báo đáp.”

Khánh Hoàn tự giác lùi về sau một bước, trịnh trọng cúi đầu cảm tạ Anh Khôi, trước sau hắn đối với Anh Khôi đều lễ nghĩa chu toàn như thế. Lễ nghĩa càng chu toàn, càng khiến Anh Khôi đột nhiên mà phẫn nộ.

“Không cần đa lễ. Suốt tám năm qua, Khánh sư đệ cố gắng như thế là vì muốn trở thành đệ tử của Lục Thủy sư thúc sao?”

“Phải.”

Khánh Hoàn cười khổ đáp lời, rõ ràng bóng dáng người kia đã từ lâu trở thành mục đích hắn vươn đến. Hắn chỉ nghĩ Lục Thủy hơi khác biệt, xa cách, nhưng không ngờ xung quanh người đó còn có thêm tầng tầng bảo vệ từ chính những trưởng lão khác trong phái. Anh Khôi nghe y thẳng thắn trả lời như thế cũng chẳng bất ngờ, trong lòng đã tự cho bản thân một dao chặt đứt hết những suy nghĩ không cần thiết. Cậu gật nhẹ đầu, tiếp tục ung dung hướng đến Đồng Lục phong. Tám năm kia, cứ xem như cậu nằm mơ một giấc mộng không thành đi.

Ở trong đại điện, Lục Thủy cũng đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, xoay người hành lễ với An Lạp và An Định, chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Thừa Phong lúc này đã ném việc của Khánh Hoàn ra sau đầu, ném luôn hình tượng chưởng môn của lão, muốn kéo Lục Thủy lại với bộ dáng hết sức tò mò.

“Sao lại rời đi? Khảo hạch tuyển chọn đệ tử chỉ vừa trải qua ải đầu tiên thôi mà.”

Vừa nãy sư đệ của lão còn chăm chú xem thủy quang kính hơn cả lão, ngay cả nháo loạn của Khánh Hoàn y cũng không để vào mặt, vậy mà lúc này đã hờ hững rời đi. Tuyển chọn đệ tử chỉ vừa bắt đầu được nửa canh giờ, kiểm tra linh căn và căn cốt vừa hoàn tất, từ hơn ngàn người đã thu hẹp chỉ còn khoảng vài trăm. Phía sau vẫn còn kiểm tra thể trạng, tư chất và đạo tâm, Lục Thủy rời đi lúc này còn kỳ lạ hơn cả việc đệ ấy đột ngột muốn đến.

Lục Thủy nghiêng người né được bàn tay đang đưa ra của Thừa Phong, siết chặt bàn tay của mình lại, nhẹ giọng đáp hai từ rồi hóa thành luồng sáng đỏ rời đi.

Y đáp rằng “Không đến.”

Thừa Phong hơi ngẩn người, nhìn về hướng Thừa Thiên Phong rồi cũng trầm ngâm trở về chính tọa. Lão rốt cuộc cũng không biết vị Thanh Sơn nọ là ai, lão muốn biết, muốn xem, nhưng lại càng lo lắng người đó thật sự sẽ xuất hiện. Người khiến cho Lục Thủy tự động rời Thừa Thiên phong đến đây tụ hội, khiến y chờ đợi, trông mong như thế so ra còn đáng sợ hơn cái dập đầu xin bái sư của Khánh Hoàn ban nãy. Một bên là gió thoảng không lay được cây to, một bên lại như sâu mọt từ từ mà đục khoét.

Lục Thủy không biết tâm trạng của y lúc này là thế nào, lòng như có lửa thiêu đốt lại như bị dìm vào trong nước lạnh. Dòng chữ Thanh Sơn y dùng ấn ký lưu ở lòng bàn tay suốt tám năm qua, hôm nay không hề có dị động. Nghĩa là trong hơn ngàn gương mặt lướt qua ở thủy quang kính, không có ai là Thanh Sơn y cần tìm.

Một ngọn lửa nhỏ chợt bùng lên ở đầu ngón tay áp út bên trái, Lục Thủy giật bắn mình trấn áp, đẩy ngược linh lực trở về trong đan điền, cơ thể như bị điện giật co rút trong giây lát. Cái quái quỷ gì đây? Y khó hiểu giơ bàn tay trái lên nhìn ngắm, đây cũng không phải lần đầu y không kiểm soát được địa hỏa nhưng tự ý bùng phát như thế thì thật sự Lục Thủy chưa từng trải qua.

Không đến thật sao? Lục Thủy ngồi ở bàn đá nhỏ trong viện tử của mình, thơ thẩn nhìn cây đào vẫn đang đơm hoa rực rỡ. Gió nhẹ nhàng lùa qua, hoa đào cũng tự do tung mình nhảy múa trong gió rồi hờ hững đáp xuống mặt đất, xuống bàn đá, xuống mái tóc bờ vai của y. Cũng hơn hai trăm năm đã qua rồi, cây đào này vẫn không ngừng ra hoa như thế, tựa như mùa xuân vĩnh viễn lưu ở nơi này, tháng năm chẳng hề trôi qua, thời gian đã như ngưng đọng. Nhưng Lục Thủy biết, đó chỉ là ảo ảnh với một người có cuộc đời quạnh quẽ nhàm chán như y mà thôi.

Tám năm với phàm nhân, đủ cho vật đổi sao dời, ly tán xum họp, chuyện gì cũng đều có thể. Tiểu Sơn năm đó trăm vạn phần thành khẩn bảo rằng sẽ đến Lục Thành phái tìm y, Lục Thủy đến tận bây giờ vẫn chắc chắn về điều đó. Tu sĩ nguyên anh kỳ, có thể nhìn thấu dao động tâm tư của phàm nhân. Nhưng Thanh Sơn của tám năm sau, lại là một ý niệm Lục Thủy chưa từng tiếp cận được, vậy nên người đó có còn nhớ ước định của bọn họ hay không, Lục Thủy cũng không dám chắc.

Có thể Thanh Sơn nào đó, từ lâu đã quên mất đi lời nói vô tư năm nào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top