Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thủy lấy từ nạp giới ra một hộp đá đen tuyền, làm từ sa tinh thạch, chuyên để lưu trữ thảo dược. Nhưng bên trong chiếc hộp đáng hàng pháp bảo trung phẩm này lại chỉ là một quả táo đỏ chín mộng chốn nhân gian.

Hóa ra vị ngọt của táo nếu nhai cẩn thận sẽ cảm nhận được chút đắng chát, hệt như nước mắt của nhóc con kia. Y không biết cơ hội lần nữa được ra khỏi Lục Thành phái của mình là khi nào, lần tiếp theo có người hái táo cho y sẽ phải chờ bao lâu nữa. Rồi đến khi Lục Thủy chết dưới lôi kiếp, liệu có người nào đến để ôm ấp thương xót cho y?

Có… Có người vẫn nhớ đến Lục Thủy y, nhớ đến một lời dù ngô nghê ngốc nghếch đã nói cùng y tám năm trước. Thanh Sơn siết chặt ngực áo, cảm nhận lớp vải mềm mại bên trong, chân cẳng đã mỏi nhừ nhưng vẫn quyết tâm đi tiếp về phía trước.

Thanh Sơn đã rời khỏi trấn Hoa Đông được gần một ngày, đường càng đi càng khúc khuỷu, dốc càng lên càng cao. May mà dọc đường vẫn có hàng quán nhỏ mọc lên trong dịp Lục Thành phái tổ chức thu nạp tân đệ tử, Thanh Sơn vẫn kịp dằn túi thật nhiều bánh bao chay. Con đường nhỏ phủ bóng cây tùng, loại cây hiếm khi mọc ở nơi sườn đồi thoai thoải như thế này, nhưng có vẻ vì linh khí nồng đậm tỏa ra từ Lục Thành phái mà loại cây này lại cực kỳ phát triển.

Phía trước có vài tốp người mặt mày ủ rũ, có vẻ như đang trở về trấn Hoa Đông. Thanh Sơn chọn một người trông có vẻ thân thiện hòa nhã, lễ phép cúi chào rồi hỏi thăm vào câu.

“Vị đại ca này có thể cho ta hỏi vài câu không? Lục Thành phái còn cách nơi này bao xa nữa?”

Người bị Thanh Sơn kéo lại nhìn y một chút rồi đưa tay chỉ về phía sau lưng mình, “Còn khoảng hơn một ngày đường nữa, đi hết con đường nhỏ này sẽ thấy ở phía bên phải xuất hiện một dãy bậc thang đá trắng. Đó là lối vào của phái Lục Thành.”

Người kia nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm đổ ra trên trán của Thanh Sơn, lại nhìn thấy vẻ háo hức chờ mong trong đôi mắt cậu thì khẽ thở dài, vỗ vỗ vai cậu.

“Đến muộn rồi, lễ bái sư đã kết thúc từ chiều hôm qua. Em trai bọn ta không thể tiến nhập Lục Thành phái nên đưa y trở về đây. Hay là ngươi cùng trở về đi.”

Thanh Sơn từ khi rời khỏi trấn Hoa Đông thì đã biết bản thân mình chắc chắn sẽ bỏ lỡ đợt thu nạp đệ tử lần này, nhưng y chưa từng có suy nghĩ sẽ dừng bước hay sẽ trở về. Ít nhất là cho đến khi gặp lại được Lục Thủy, trả lại người tấm áo, nói với người một câu xin lỗi vì y đã đến muốn mất rồi. Hơn ai hết, Thanh Sơn biết lời ước định năm xưa có ý nghĩa với mình ra sao, vậy nên hẳn là nó cũng rất có ý nghĩa với Lục Thủy. Y có thể đến muộn, có thể vụt mất đi cơ hội trở thành đệ tử dưới chân người nhưng Thanh Sơn y nhất định phải đến được Lục Thành phái.

Y đến để nói y không quên những gì mình đã nói, để cho Lục Thủy biết người cùng lời nói của người có bao nhiêu quan trọng với Thanh Sơn. Đứa bé ngày nào đoan chính trưởng thành, không ngừng nỗ lực, đều nhờ người.

Thanh Sơn trú nhờ một đêm tại nhà hai ông bà bán nước ven đường rồi sáng hôm sau lại vác cái tay nải bé xíu của mình xuất phát hướng về phía Lục Thành phái. Trước khi y rời đi còn được hai ông bà tốt bụng nhét cho không ít thức ăn. Thanh Sơn cũng phải tự khen cho số phận của mình, kể từ khi không còn cha mẹ y vẫn chưa từng trải qua một ngày đói rách nào. Có An Yên, có cô Hồng, có rất nhiều người dân trong thôn y, ngay cả hai người hoàn toàn xa lạ cũng sẵn sàng cho y một chỗ trú chân, một cái bụng no đầy.

Đường đến Lục Thành hôm nay so với hôm qua còn vắng vẻ hơn nhiều, ngoài Thanh Sơn ra thì cũng chẳng còn thấy ai đi lại nữa cả, hàng quán cũng đã thu dọn sạch sẽ cả rồi. Đúng là thời điểm thu nạp đồ đệ đã trôi qua hơn một ngày, không biết khi Thanh Sơn đến nơi thì liệu nơi đó có còn bóng người nào nữa hay không…

“Không… Không ai cả.”

Thanh Sơn tự đáp lời chính mình khi dừng chân trước bậc thang trắng muốt đầu tiên ở lối dẫn lên Lục Thành phái. Cầu thang rộng cỡ hai sải tay, vẫn dựa theo sườn núi, tưởng chừng kéo dài đến vô hạn. Màu thạch anh trắng nổi bật lên giữa những hàng tùng xanh thẫm, không phô trương cũng không hề tầm thường. Hàng chữ “Lục Thành phái” được khắc khiêm tốn trên một mặt đá cao nửa thân người, đặt ở đầu dãy thang. Không cổng không tường, càng không có người canh giữ.

Mặt trời đã ngả dần về tây, khuất sau những dãy cây tùng âm trầm tĩnh lặng. Thanh Sơn đứng lặng người ở đầu bậc thang hướng đến nơi gọi là Lục Thành phái, không biết mình có nên tiến vào hay không. Y từng nghe qua không ít việc về sự khắt khe ở các môn phái tu tiên, nếu cứ tự tiện xông vào hẳn sẽ tự chuốc lấy không ít phiền phức, có thể còn liên lụy đến cả người kia. Thanh Sơn ngó nghiêng trước sau một lượt nữa, muốn chắc chắn mình không bỏ sót qua góc khuất nào, cũng không bỏ sót qua người nào có thể giúp y thông tri một tiếng.

Bóng râm của những cây tùng đang kéo dài ra thêm trên mặt đất, báo hiệu cho Thanh Sơn rằng nếu y không nhanh lên thì sẽ phải qua đêm ở giữa rừng núi hoang vắng này. Thanh Sơn mím môi, quyết tâm tiến lên một bước.

Bàn chân mệt mỏi vừa đặt lên bậc thang đầu tiên thì Thanh Sơn đã bị một lực vô hình đẩy ngược ra phía sau, lảo đảo té trên mặt đất. Lồm cồm bò dậy, Thanh Sơn một lần nữa nhìn quanh, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Y nhìn bàn chân mang đôi giày đã bạc màu, đế giày qua hai ngày đi bộ liên tục đã mòn vẹt, vài nơi chỉ đã bung ra. Đôi giày Thanh Sơn nhìn thế nào cũng như thể sẽ vấy bẩn bậc thang trắng như tuyết kia.

Chậc lưỡi một cái, nhóc ta cúi người tháo giày ra, cẩn thận phủi phủi bàn chân, rón rén bước lên phía trước.

Bàn chân vừa chạm lên mặt đá lạnh, Thanh Sơn đã lại bị hất ra bên ngoài, lần này còn mạnh hơn lần trước. Y lăn một vòng trên mặt đất, trán không biết đã va vào nơi nào mà có chút máu rỉ ra, giày trong tay thì mỗi chiếc một phương, vô cùng khốn khổ.

“Ai?”, hai đạo sĩ trông chỉ vừa trạc tuổi Thanh Sơn từ lúc nào đã xuất hiện chắn ở lối đi, kiếm trong tay không ngần ngại rút ra hướng về phía trước.

Đến khi thấy bộ dạng chật vật nhặt giày của tiểu Sơn thì một người trong bọn họ mới khẽ “À” lên một tiếng, bước qua đỡ Thanh Sơn đứng dậy.

Người còn lại vẫn đứng nguyên vị trí ban đầu, dùng vẻ mặt hơi khinh thường nhìn xuống Thanh Sơn nói tiếp, “Đã qua thời gian thu nạp đệ tử mới. Nhóc mau trở về đi. Đợi tám năm nữa hãy quay lại.” Gã ta nói xong câu cuối còn cố gắng nén cười, bị vị đạo sĩ còn lại trừng mắt nhìn sang.

“Ngươi không cần nói như thế. Trước đây chúng ta có khác gì hay không?”, người đỡ Thanh Sơn ban nãy nghiêm giọng, rồi quay sang Thanh Sơn, “Ngươi mau trở về đi, trời cũng sắp tối rồi. Ngoài Lục Thành thì vẫn còn Thanh Nam, Trúc Chi, và nhiều môn phái khác nữa. Đừng bỏ cuộc.”

Thanh Sơn cười khổ trong lòng, nếu không có người tên Lục Thủy kia xuất hiện, y cũng chưa từng mong muốn trở thành một đạo sĩ, bước chân vào giới tu chân. Y không muốn trường sinh, cũng chưa từng hi vọng trở nên thần thông quảng đại, có thể yên ổn sống qua ngày đã là một loại hạnh phúc rồi. Y xua xua tay với hai người trước mặt, hết sức chân thành mà đáp lời.

“Ta không đến để tham gia tuyển chọn đệ tử. Ta là đến tìm người. Nhờ hai vị giúp ta báo cho người đấy một tiếng!”

Nghe đến đây thì nét mặt hai người kia cũng trở nên hòa hoãn hơn, một người còn mỉm cười gật đầu với Thanh Sơn, ra hiệu cho y nói tiếp. Thanh Sơn biết mình đã tìm được người giúp, cười đến sáng lạn, cái răng khểnh tinh nghịch cũng khoe cả ra.

“Ta muốn tìm một người tên Lục Thủy. Ừm… Ta nghe nói Lục Thành phái nhiều người lắm… Không biết hai người có gặp qua bao giờ chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top