Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Duyên sâu bất đắc dĩ 10

Editor: Tiêu An

"Sẽ đến ngay thôi."

Ảnh Cửu Cửu ôm Ảnh Thập Tam đi giữa mưa phùn, hắn cố gắng bảo vệ y trong lòng, không để mưa làm y ướt, rất nhanh sẽ đến phòng ngủ, hắn quẹo qua hành lang đi về phòng.

Ngẫm lại phòng hắn đã loạn thành một đống, hắn đành phải đẩy cửa phòng Tam ca, cởi y phục đã ướt của y ra đặt một bên, lấy chăn bọc người lại.

Hắn vừa muốn đi đóng cửa, góc áo đã bị người ta kéo lấy, Ảnh Cửu Cửu quay đầu nhìn thoáng qua, Tam ca vươn cánh tay trắng nõn ra kéo góc áo không để hắn đi.

"Ta đi đóng cửa, huynh chờ ta." Ảnh Cửu Cửu đỡ tay Ảnh Thập Tam, rút góc áo mình khỏi tay y, nhanh chóng bước qua đóng cửa, đốt đèn đặt trên bàn.

Ai ngờ khi trở về, hắn thấy Tam ca thương tâm cuộn người, y ôm đầu vùi vào chăn, cơ thể hơi phát run.

Ảnh Cửu Cửu thấy đau lòng, ngồi ở bên giường giở một góc chăn, cúi đầu kiên nhẫn hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế, huynh nói ta nghe đi."

Trên lông mi Ảnh Thập Tam vẫn còn đọng nước, ngày thường y không uống rượu, hôm nay lại uống rất nhiều, cả người như phát điên.

"Cửu Cửu..." Ảnh Thập Tam yên lặng nằm đó, y lấy cánh tay che mắt mình, nhẹ giọng hỏi, "Nếu ngày nào đó ta không thể bảo vệ đệ, ta trở nên vô dụng, có phải đệ cũng sẽ bỏ mặc ta hay không?"

"Sao huynh lại nghĩ như vậy chứ?" Ảnh Cửu Cửu biết Tam ca đang nói mớ, nhưng lại không nhịn được muốn giải thích với y, hắn không hy vọng Tam ca sẽ hiểu lầm hắn bất cứ chuyện gì.

"Ta sẽ bảo vệ Tam ca." Ảnh Cửu Cửu nghiêm túc cam đoan.

"Không được... Như vậy ta càng vô dụng..." Ảnh Thập Tam thoạt nhìn càng trở nên khổ sở hơn, y che mặt nghẹn ngào.

Ảnh Cửu Cửu tay chân luống cuống, bất đắc dĩ phải bò lên giường, nâng Ảnh Thập Tam lên ôm vào lòng, hắn bọc chăn mỏng lại, cúi đầu hỏi y: "Sao lại như vậy được? Sao lại vô dụng được chứ?"

"Ta đã bị vứt bỏ một lần rồi, ta không muốn có lần nữa đâu." Ảnh Thập Tam lau nước mắt như trẻ con, y hít mũi, thì thào nói, "Ta lừa đệ đó, cha mẹ ta không phải chết rồi đâu, ta có cha mẹ, còn có hai ca ca, lúc ta sáu tuổi ở trấn có nạn đói, mẫu thân vì muốn nuôi các ca ca mà bán ta đổi đồ ăn, bọn họ chê ta quá nhỏ lại không làm được việc, ai cũng không cần ta, ta coi như bọn họ đã chết còn có thể dễ chịu hơn một chút..."

Ảnh Thập Tam hàm hồ nói, thì thầm đến cuối cùng biến thành khóc thút thít, Ảnh Cửu Cửu vội vàng rót trà cho Tam ca giải rượu, hắn vỗ nhẹ sau lưng y an ủi: "Ta cần huynh mà, bọn họ không cần nhưng ta cần, Tam ca tốt như vậy, ta rất cần mà."

Ảnh Thập Tam vẫn như cũ nói mớ không ngừng, ngày thường không nói nhiều hôm nay lại cứ dong dài, nói hết toàn bộ lời chôn ở đáy lòng hai mươi năm không người gửi gắm.

Thân thể ảnh vệ bởi vì thường xuyên bị thương và chịu phạt, tuy rằng nhất thời mạnh mẽ kinh người, lại không thể duy trì lâu, thời kì đỉnh cao là hai mươi tuổi, một khi qua hai mươi lăm tuổi, nội lực cũng sẽ trượt dốc, Ảnh Thập Tam năm nay hai mươi sáu, hiện giờ đã làm ảnh vệ được mười một năm.

"Ảnh Sơ đi rồi... Rất nhanh thôi Vương gia cũng không dùng ta nữa, ta sẽ lại bị ghét bỏ, ta làm cái bóng không thấy ánh sáng bên người Vương gia mười một năm, Vương gia liếc mắt nhìn ta một cái cũng tốt." Ảnh Thập Tam suy sụp dựa vào Ảnh Cửu Cửu, thống khổ nói, "Ta thấy Ảnh Thất rất phiền... Vì sao Vương gia chỉ thương y, ta mệt như vậy vì cái gì, ta làm cái gì không hoàn hảo không làm Vương gia hài lòng, hơi vô ý một chút liền chịu phạt chịu huấn, nhưng y thì sao, Vương gia thương y, vẻ mặt ôn hòa săn sóc tỉ mỉ cái gì cũng cho y, lại chưa từng cười với ta, rõ ràng ta cũng rất cố gắng mà..."

"Được rồi, được rồi." Càng nghe Tam ca nói càng thấy kì quái, Ảnh Cửu Cửu chậc một tiếng, hắn xoay người quỳ trước mặt Ảnh Thập Tam, hai tay đặt lên vai y, cúi đầu đến gần y nói, "Huynh không thể chỉ sống vì người khác a. Tam ca không thể nói bừa nữa, nghe lời ta ha, huynh ngủ đi, nằm xuống nhé."

Ảnh Thập Tam bỗng nhiên im bặt, y u oán dựa vào Ảnh Cửu Cửu, nhìn một lúc lâu, nhẹ giọng oán giận: "Đệ chê ta phiền." (eo ui manh chết tui)

"Sao có thể chứ." Ảnh Cửu Cửu tùy tiện ném y phục ướt đẫm của mình qua một bên, hắn bắt lấy cánh tay mềm mại của Ảnh Thập Tam, kéo người về phía mình, môi dán bên tai y nói nhỏ, "Tam ca, huynh còn có ta mà, ta tốt với huynh cả đời, vĩnh viễn sẽ không tổn thương huynh."

Ảnh Thập Tam chần chừ nhìn Ảnh Cửu Cửu, mắt say lờ đờ nhìn ra nhiều Cửu Cửu, bỗng nhiên có chút chột dạ, y rũ mắt nói: "Chúng ta không giống nhau... Đệ là con nhà quyền quý. Nếu đệ chỉ cảm thấy chơi vui thì đừng nói vậy... Ta sẽ thật sự..."

"Ta không sợ huynh coi đó là thật." Ảnh Cửu Cửu ngồi gần hơn một chút, hắn ngồi thẳng lưng, đỡ lấy gáy Ảnh Thập Tam, hôn nhẹ lên trán của Tam ca.

Ảnh Thập Tam kinh ngạc sửng sốt một lúc lâu, sắc hồng trên mặt lan đến tận mang tai.

"Tam ca," Ảnh Cửu Cửu đá rơi giày leo lên giường, mò vào trong chăn, chớp mắt nhìn Ảnh Thập Tam, "Hôm nay ta có thể ngủ cùng huynh không?"

Ảnh Thập Tam có chút không biết làm sao, đỏ tai ôm chăn, lắc lư mò xuống giường, "Ta ngủ trên đất cho... Giường hẹp lắm, chúng ta chen chung rất..."

"Gì mà ngủ trên đất chứ, chen thì cứ chen thôi, đều là nam nhân huynh sợ cái gì chứ." Ảnh Cửu Cửu bỗng nhiên ngồi dậy, hai tay ôm lấy eo Ảnh Thập Tam, túm người kéo vào ổ chăn.

Ban đầu Ảnh Thập Tam còn cứng đờ nằm một chỗ, men say làm y buồn ngủ, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, thân thể dần dần thả lỏng, mềm mại nằm trong vòng tay Ảnh Cửu Cửu, y gối lên cánh tay hắn, rũ mi mắt nửa ngủ nửa tỉnh.

Ảnh Cửu Cửu rũ mắt lén nhìn, trên người Tam ca chỉ còn chiếc áo lót đơn bạc, cổ áo hơi rộng, xương quay xanh rõ ràng mơ hồ có thể thấy được, y hơi híp mắt, không biết là tỉnh hay mơ, trên chóp mũi nhu hòa có mấy giọt mồ hôi, môi y khẽ nhếch, mùi tuyết lan hương trên người trộn lẫn với rượu, phá lệ mê người.

"Nếu y là nữ nhân ta nhất định sẽ cưới y." Ảnh Cửu Cửu thầm nghĩ.

Y không phải nữ nhân...

Ảnh Cửu Cửu nâng người dậy, nắm lấy mặt Tam ca, cúi đầu hôn xuống. Khi đầu lưỡi chạm vào đôi môi mềm mại, trong lòng Ảnh Cửu Cửu kinh hoảng, tiếng ong ong trong đầu vang đến đau cả tai, hắn chỉ đành đỡ lấy ngực, một tay đè gáy Tam ca lại, đầu lưỡi tham lam len lỏi vào miệng y, nhẹ nhàng liếm mút, yên lặng cùng đầu lưỡi mềm mại bên trong đụng vào nhau, cọ xát một lúc, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm, câu lấy lưỡi Tam ca tiến vào trong miệng mình, giữa môi răng thoang thoảng mùi tuyết lan hương.

Ảnh Thập Tam mơ hồ cảm thấy ai đó cùng mình môi răng triền miên, chỉ là y quá buồn ngủ, y không tỉnh lại, ngược lại coi nó như mộng xuân, y trầm luân trong nụ hôn ngây ngô này, hai tay không tự chủ khoác lên cổ Ảnh Cửu Cửu.

Hồi lâu, Ảnh Cửu Cửu hai má đỏ bừng ngẩng đầu lên, nhìn giọt nước trên đôi môi bị mình liếm mút đến hồng nhuận của Tam ca, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng đến lợi hại, cuống quít cầm chén trà ban nãy cho Tam ca uống lên uống hết, cảm giác mát lạnh lan tràn, hắn mới bình tĩnh lại.

Hắn đặt y nằm xuống, vốn định xem xét vết thương trên lưng Tam ca, thấy y như vậy hắn cũng không nhẫn tâm đánh thức y, chỉ đành tự mình đứng dậy, lấy vảy băng và rượu thuốc trong tủ ra, hắn cởi áo trong của Tam ca ra, để y nằm sấp xuống, lại đổ chút rượu thuốc lên, sau đó lấy vải bố băng lại, chờ sáng mai lại kêu đại phu trong phủ đến trị liệu cẩn thận cho y.

Cả người Ảnh Thập Tam đầy vết thương, trên vai phải có một chữ "Ảnh" chói mắt. Ảnh Cửu Cửu cẩn thận vuốt ve chỗ đó, phảng phất như có thể vuốt ve cơ thể tràn đầy thương tật và trái tim tràn ngập lạnh giá đó.

Ảnh Cửu Cửu nghiêng người, ôm lấy Ảnh Thập Tam đang nằm trên giường để y gối lên cánh tay mình, một tay khác ôm lấy eo Tam ca, nhắm mắt ngủ.

Bình thường nửa đêm Ảnh Thập Tam hay bị bóng đè, cho nên y liền luyện một bộ công pháp, cho dù mơ thấy quỷ cũng sẽ không hé răng nửa chữ, sợ khi mật thám ở chỗ địch bị bại lộ thân phận.

Vết thương sau lưng quá nặng, khi trở về còn mắc mưa, Ảnh Thập Tam trong lúc ngủ hơi phát run, y vô cùng lạnh, trong mơ hồ vô thức hướng về chỗ ấm áp, y liền chen vào lòng Ảnh Cửu Cửu, Ảnh Thập Tam vẫn không tỉnh, tay lại mò mẫm bên người, dùng sức nắm lấy tay Ảnh Cửu Cửu.

Ảnh Cửu Cửu ngủ không sâu, bị y nắm liền tỉnh lại, hắn thấy Tam ca run rẩy, y như đang xin giúp đỡ mà nắm lấy tay mình, trong lòng hắn khẩn trương, nhanh chóng ôm lấy Tam ca vào lòng mình, dùng thân nhiệt sưởi ấm y, bàn tay bị nắm xòe ra, cùng y mười ngón đan tay.

"Tam ca, đừng liều mạng vì ta, có được không?" Ảnh Cửu Cửu cúi đầu hôn hàng mày nhíu chặt của y, nơi đó mới giãn ra một chút.

Sáng sớm, vài tiếng chim hót lọt vào tai, Ảnh Thập Tam nhíu chặt mày, dần dần tỉnh lại, y say rượu nên vô cùng đau đầu, nhịn không được nâng tay xoa huyệt thái dương, phát hiện bị cái gì đó khóa lại, y cúi đầu, lúc này mới phát hiện bản thân nằm trong lòng Cửu Cửu, tay hai người đan chặt vào nhau.

"...?" Ảnh Thập Tam trừng lớn mắt, mờ mịt suy tư một lát, ký ức mơ hồ đứt quãng dần rõ ràng.

"Ta đã làm gì thế này." Ảnh Thập Tam nhíu mày càng chặt, y khẩn trương ngồi dậy, lùi về sau muốn tạo khoảng cách với Cửu Cửu.

Ảnh Cửu Cửu sớm đã bị động tĩnh của y đánh thức, hắn lười biếng dụi mắt, nắm chặt lấy bàn tay muốn giãy ra của Tam ca, khóe miệng cong lên, đôi mắt phượng sắc sảo híp mắt nhìn Tam ca, dùng âm giọng khàn khàn nói: "Ngủ cũng ngủ rồi, Tam ca muốn quất ngựa truy phong sao?"

Ảnh Thập Tam không nhịn được đỏ cả tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top