Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Tạ Dương Diệu cũng không biết mình đang muốn làm cái gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm cái gì?

Tạ Dương Diệu cũng không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là bị mê hoặc muốn hôn người này.

Hai người tuy đã thân mật xác thịt nhưng giữa cả hai cũng không thân quen đến vậy. Lúc song tu, trong lòng cả hai đều ngầm hiểu nên không ai nhắc đến chuyện giao thoa thần hồn.

Giống như đại đa số, vì đủ loại nguyên nhân không thể dằn lòng trước lợi ích thực tế đối phương mang lại nhưng lại không hài lòng hoặc luôn đề phòng người kia, miễn cưỡng kết hợp làm đạo lữ.

Tạ Dương Diệu hơi lùi lại về chỗ cũ, giơ tay sờ trán Thẩm Trạch Lan, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Thẩm Trạch Lan lười biếng nheo mắt lại.

Đúng là có khó chịu nhưng so với hàn khí tán loạn suốt đêm thì vẫn tốt hơn rất nhiều. Y vận linh lực xem đan điền của mình. Bên trong chứa đầy linh lực như nước, tại đây còn có một luồng khí xanh băng lam chiếm cứ.

Luồng khí xanh băng lam này chính là hàn khí.

Thẩm Trạch Lan cẩn thận quan sát hàn khí, rất nhanh đã phát hiện nó bị một lớp khí thuần dương màu hồng khó mà bị phát hiện bao quanh bên ngoài. Nhờ lớp khí thuần dương này, hàn khí không phát sáng như thường lệ.

Lão y tu đúng là không lừa y, song tu với thân thể thuần dương thật sự có thể diệt trừ hàn khí.

Theo tốc độ suy yếu này, có lẽ không quá hai tháng hàn khí sẽ hoàn toàn lụi tàn không còn sức sống. Đến khi đó, y liền có thể dùng linh lực đẩy nó ra khỏi cơ thể tiêu diệt hàn khí triệt để.

Thẩm Trạch Lan nghĩ đến vui vẻ, tỉnh ngủ hẳn. Y không xem bên trong đan điền nữa, cong mắt cười nhích lại gần thanh niên hòng dò hỏi xem linh lực của hắn đã khôi phục được bao nhiều. Bỗng, y cảm giác giữa hai chân hơi sền sệt, sắc mặt lập tức thay đổi.

Y gian nan chống mặt đất ngồi dậy.

Lúc ngồi dậy, Thẩm Trạch Lan mới nhận ra cả người y toàn là dấu vết thanh niên để lại, trắng hồng đang xen rất khó coi.

Đầu gối có hơi đau, thì ra là quỳ lâu bị đỏ.

Cả người y nóng lên, có hơi không kham nổi. Y hạ mi mắt cố lờ đi những dấu vết đó, khoác áo ngoài lên người che khuất thân thể rồi ngồi xếp bằng một bên hấp thu thứ còn sót lại của người kia sau khi quá nửa đêm thể lực không chịu nổi.

Song tu, nghĩa cũng như tên, đó là cả hai dựa vào tâm pháp song tu, thông qua tiếp xúc thân thể cùng nhau tu luyện.

Thẩm Trạch Lan vốn định dùng tâm pháp song tu mình biết, nhưng ngẫm lại thì tâm pháp của mình hẳn là kém xa tâm pháp song tu Diêu Ngũ đưa, y bèn dùng tâm phát của hắn.

Tâm pháp song tu Diêu Ngũ đưa tên là Ngọc Hải Tâm Kinh. Thẩm Trạch Lan thấy nghe hơi quen tai, hình như đã nghe qua rồi nhưng tạm thời y không nhớ ra nổi đã nghe ở chỗ đâu. Thế là trong lúc nhấp nhô sóng nước lăn qua lộn lại, y không còn hơi sức đâu để tự hỏi đã thấy ở đâu.

Dưới sự trợ giúp của Ngọc Hải Tâm Kinh, hai người song tu tiếp xúc thân thể đến khi trời hửng sáng mới dừng lại.

Trước khi dừng lại, Thẩm Trạch Lan hấp thu hết phần linh lực song tu được trước nửa đêm rồi chuyển toàn bộ không giữ lại chút nào cho đối phương thông qua song tu. Y hiểu rõ mình giữ lại chút linh lực cũng không thể chèn ép được, cần phải nhanh chóng đạt tới cảnh giới có thể chống lại Bách Nhãn Quỷ.

Tu sĩ ngã xuống vách núi Bách Nhãn Quỷ có ai lại thực lực thấp hơn y? Không ai thấp như y cả. Nghe bảo có một người còn là kim đan sơ kỳ.

Kim đan sơ kỳ.

Là cảnh giới mà Thẩm Trạch Lan vẫn luôn mơ tới.

Giả sử có thể yên ổn song tu hai tháng dưới tình huống Bách Nhãn Quỷ không ra tay thì cùng lắm y chỉ có thể đạt tới kỳ trúc cơ, rời khỏi đáy vực mà thôi.

Không hơn.

Thế nên chuyển tất cả linh lực có được từ song tu cho đối phương là lựa chọn tốt nhất.

Tu vi của Diêu Ngũ rất cao.

Trước đó Thẩm Trạch Lan chỉ đoán chừng tu vi của đối phương rất cao từ thân phận của hắn. Song, sau khi song tu, từ thứ đối phương để lại trong người mình, y liền xác nhận được tu vi của hắn đúng thật rất cao.

Thông thường, tu sĩ có tu vi càng cao thì thứ kia càng có ích cho bên còn lại.

Cảnh giới và cảnh giới cách nhau một trời một vực.

Tựa như kỳ luyện khí và kỳ trúc cơ, nếu tu sĩ kỳ trúc cơ không mắc sai lầm thì trong tình huống bình thường, chỉ còn một hơi cũng có thể nghiền chết tu sĩ kỳ luyện khí. Tương tự, chỉ cần Diêu Ngũ có thực lực cao hơn Bách Nhãn Quỷ thì chỉ cần hắn khôi phục một phần linh lực đã có thể giết chết nó.

Chỉ mong rằng thực lực của Diêu Ngũ thật sự cao hơn Bách Nhãn Quỷ.

Thẩm Trạch Lan hơi lo lắng nhưng y nhanh chóng gạt bỏ nỗi lo, bình tĩnh lại.

Nghe nói những kẻ quyền quý đều mang theo bên mình bảo vật hộ mệnh. Có lẽ dù Bách Nhãn Quỷ có thực lực cao hơn Diêu Ngũ thì khi hắn khôi phục được linh lực vẫn có cách để đối phó với nó.

Người trong lồng ngực bỗng dưng nhích ra, Tạ Dương Diệu cũng ngồi dậy, ngước mắt lén đánh giá Thẩm Trạch Lan.

Y chuyên tâm luyện hóa thứ còn sót lại trong cơ thể nên không chú ý đến ánh mắt của hắn.

Tạ Dương Diệu khẽ xoa nắn ngón tay, mặc quần áo, buộc lại tóc rồi đẩy cửa ra ngoài.

Sương mù lạnh lẽo lập tức phà đến, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại đi về phía bờ sông. Song, đi được vài bước, hắn chợt nhớ ra vẫn chưa đóng kĩ cửa sổ, bèn vòng ra bên ngoài kép cửa sổ lại.

*

Thẩm Trạch Lan hấp thu xong thứ khó nói kia, cuối cùng sắc mặt cũng đẹp hơn một chút. Có điều, thân thể y vẫn hơi khó chịu. Sau khi vận động kịch liệt ra một thân mồ hôi nhưng y cứ có cảm giác chưa được tắm sạch.

Y mở mắt ra tính lấy quần áo mặc vào, nhưng lại chỉ trông thấy một mảnh tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón.

Bấy giờ y mới nhận ra, lúc Diêu Ngũ ra ngoài đã đóng kín cửa sổ.

Thẩm Trạch Lan có thể nhịn chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, mất đi quyền chủ động nhưng tuyệt đối không chịu được không gian kín tối đen. Hơi thở y dần dồn dập, đồng tử run rẩy như rơi vào hầm băng, gương mặt nháy mắt trắng bệch.

Cố gắng tỉnh táo một lúc, y chống vách tường, mặc kệ thân thể mỏi nhừ, lần mò đứng dậy bấm một hỏa quyết. Ngọn lửa xua tan bóng tối, chỗ của y lộ rõ hoàn toàn. Trừ diêm chưa cháy hết đêm qua thì trong phòng trống không, sạch sẽ không giống với nơi trong trí nhớ của y.

Y bước về phía cửa như đang chạy trốn.

Khập khiễng đi tới, đẩy mạnh cửa ra.

Sắc trời ngàn dặm không mây, ánh nắng chói chang rọi xuống đỉnh đầu.

Y nhìn cây cối cao ngất xung quanh, rốt cuộc cũng có cảm giác thoát khỏi hầm băng, bình yên đứng giữa thế gian.

"Ban ngày ban mặt ngươi bấm hỏa quyết làm gì?" Một giọng nói quen vang lên từ bên cạnh.

Thẩm Trạch Lan nghe tiếng bèn nhìn sang. Tạ Dương Diệu học theo y dùng lá chuối rừng hứng nước về, khuỷu tay còn ôm vài quả hồng mềm nhũn không biết hái ở chỗ nào.

Y tắt lửa, nghiêng đầu mỉm cười nói: "Người đóng cửa lại, ta không thấy đường nên bấm hỏa quyết."

Tạ Dương Diệu bước đến cạnh y mang theo một thân hơi lạnh. Hơi lạnh này hòa lẫn với mùi của nước sông khiến Thẩm Trạch Lan cảm giác vô cùng thân thiết.

"Ngươi... không lạnh sao?" Hắn vừa hỏi vừa nhìn về phía y.

Mái tóc của Thẩm Trạch Lan rối tung, đi chân trần, chỉ khoác mỗi áo ngoài. Nghe hắn nói xong y mới cảm thấy lạnh, bèn vào trong nhà gỗ. Chỗ này chỉ cách nhà gỗ có vài bước, hắn hơi cong ngón tay, không đỡ y, chỉ theo sát phía sau.

Theo sau từng bước, ánh mắt Tạ Dương Diệu vô thức dán lên cẳng chân không bị áo khoác che khuất của đối phương. Trên cẳng chân có vài vết đỏ, cạnh bên vết đỏ dễ thấy nhất còn sót lại vết tích lờ mờ từ tối qua.

Thân thể vẫn chưa vệ sinh bằng thuật làm sạch. Hắn thành cảm thán trong lòng.

Thẩm Trạch Lan đi vào nhà gỗ, hỏi: "Diêu Ngũ, linh lực của ngươi đã khôi phục được bao nhiêu?"

Tạ Dương Diệu nhanh chóng dời mắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top