Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Hắn là Tạ Dương Diệu, cha hắn là Tạ Đông Trì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Dương Diệu buông ra, liếc mắt qua vết máu trên má trái của y nói: "Đôi khi người rất thông minh nhưng đôi lúc lại quá thông minh."

Thẩm Trạch Lan phản ứng lại hắn đang trêu chọc y.

Diêu Ngũ không biết bói toán lại chưa đủ năng lực, làm thế nào đảm bảo được bản thân sẽ sống?

Lần đầu tiên Thẩm Trạch Lan bị người ta trêu đùa.

Từ trước đến nay chỉ có y đi trêu đùa người khác, không có ai trêu ghẹo y.

Thẩm Trạch Lan tự hỏi tính khả thi của việc bóp chết kẻ trêu y một lúc, cuối cùng lý trí và lòng tốt đã chết thức tỉnh, bèn cười nói: "Xem ra Diêu công tử vẫn chưa hết giận."

Tạ Dương Diệu dời mắt.

Nếu là người khác cả gan chọc giận hắn rồi lại tự gây thương tích để cầu xin tha thứ thì hắn đã cắt cổ đối phương từ lâu. Song, đối với Tạ Dương Diệu, Lan Đại khác với những người khác.

Lan Đại là người duy nhất có ơn cứu mạng với hắn, được hắn hứa sẽ chịu trách nhiệm và là người hắn cần để có thể thoát khỏi nguy hiểm. Lấy đại một trong ba điều trên ra để nói cũng đã xem như là kim bài miễn tử.

Bởi vậy dù trong lòng hắn có phát điên cũng chỉ có thể nén giận, không so đo với đối phương.

Chỉ là lần này có hơi kỳ lạ, hắn không nên nguôi giận nhanh như vậy. Nếu như thường ngày không có thuốc can thiệp, cơn giận sẽ tích tụ trong lòng suốt vài ngày.

Lần này mau nguôi giận có lẽ liên quan đến thể hàn của người nọ, đến gần y khiến hắn rất thoải mái. Hoặc có lẽ còn trộn lẫn với những thứ gì đó khác. Song, nó chỉ mờ ảo như mây khói, đến quá nhanh đi cũng quá nhanh, tạo nên một gợn sóng khe khẽ không đủ khiến hắn chú ý.

*

Mùa hạ nóng nực đã hoàn toàn qua đi.

Sắc trời dần tối, mây đen quay cuồng, trận mưa phùn kéo dài hạ xuống.

Đây là trận mưa thu đầu tiên của năm nay.

Cây cối xào xạc, độ ẩm dưới đáy vực hạ rất nhanh.

Tạ Dương Diệu ôm đống gỗ vụn còn thừa lại từ lúc xây nhà trở về nhà gỗ. Đống gỗ vụn này rất ẩm ướt, hắn nhóm lửa rồi chất một góc bên cạnh đống củi. Đoạn, hắn bước đến cửa sổ, khép lại một chút đề phòng mưa lạnh hắt vào.

Miệng vết thương trên má Thẩm Trạch Lan đã khô lại. Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, tránh khỏi chỗ đối diện cửa sổ, ngồi cạnh đống lửa. Cũi gỗ cháy hừng hực bắn ra những đốm lửa nho nhỏ. Y không cảm nhận được ấm áp của lửa, chỉ ngồi đấy để nướng hồng.

Quả hồng Diêu Ngũ hái về tuy đã chín nhưng không ngọt và hơi chát.

Thẩm Trạch Lan không thèm quả hồng như thế.

Mỗi dịp thu về khoảng vào tháng mười, các cụ ông cụ bà trong trấn Đông Ngô đã bắt đầu bán hồng. Quả hồng của bọn họ vừa to vừa ngọt, giá cả lại phải chăng. Lần nào mẹ y đi cũng mua cả một túi to. Thẩm Trạch Lan luôn lựa quả hồng to và ngọt nhất để ăn.

Những quả hồng không ăn hết, y và mẹ sẽ gọt vỏ treo trên cây nhân lúc thời tiết tốt, hong thành hồng treo gió. Người nhà y rất có kinh nghiệm làm hồng treo gió, lần nào cũng làm ra những quả hồng thơm ngọt mềm mại, bên ngoài phủ một lớp sương trắng.

Chia một ít cho bạn bè và người thân, số hồng còn lại bỏ vào vạ sứ đóng kín đặt ở chỗ khô thoáng ăn dần, có thể ăn đến mùa xuân năm sau.

Thẩm Trạch Lan nhặt một thanh củi đang cháy dở, cào cào dưới đống củi lấy ra một ít đá lửa rồi đứng dậy lấy quả hồng đặt lên đá lửa.

Tạ Dương Diệu ngồi bên cạnh đốt lửa chợt trông thấy vẻ mặt Thẩm Trạch Lan nghiêm túc xếp các quả hồng từ nhỏ đến lớn lên đá lửa thành một hàng chỉnh tề. Hắn dừng lại, nói: "Không ăn được thì ném vào lửa đi, để như vậy khói xông vào người."

Thẩm Trạch Lan nói: "Ta đang nướng hồng."

Thì ra quả dại này gọi là quả hồng. Tạ Dương Diệu cũng không biết đến quả hồng.

Sáng nay hắn tìm kiếm chỗ ẩn thân của Bách Nhãn Quỷ. Nếu có thể tìm được chỗ ẩn náu của nó, cả hai sẽ tranh thủ được chút chủ động. Nếu không tìm được cũng không sao, không ảnh hưởng bên ta cho lắm. Dù thế nào thì cũng không thể ngăn chặn Bách Nhãn Quỷ.

Tạ Dương Diệu tìm một vòng, tìm được ba chỗ có khả năng là nơi ẩn náu của Bách Nhãn Quỷ. Tất cả đều nằm sâu mấy ngàn thước dưới mặt đất, phía trên có một lỗ nhỏ kín đáo nối thẳng xuống phía dưới.

Hiện nay thực lực có hạn, hắn không thể đi tra xét đâu mới là nơi ẩn náu của Bách Nhãn Quỷ, chỉ ghi nhớ lại vị trí rồi xoay người bỏ đi.

Trên đường về, hắn trông thấy một cái cây quả đỏ có vài con chim sẻ đang mổ mổ trái. Thấy có thể ăn, hắn chợt nghĩ đến loại quả Lan Đại thường ăn bèn chọn vài quả đỏ bóng loáng xinh đẹp mang về.

Nghe vậy, hắn nhìn chằm chằm vào quả hồng, nói: "Nướng chín như thế nào?"

Thẩm Trạch Lan bẻ thanh gỗ nhỏ ra làm hai, kẹp quả hồng lật lại. Phần quả hồng tiếp xúc với đá lửa có hơi cháy, mùi vị thơm ngọt tràn ra.

"Nướng cho đến khi nứt vỏ, chảy nước là chính."

Nhiệt độ đá lửa không thấp, y cẩn thận lật vài lần cho quả hồng chín đều. Mấy chỗ nứt vỏ chảy ra nước sốt thơm ngon.

"Ngươi ăn không?" Thẩm Trạch Lan vô thức hỏi một câu.

Tạ Dương Diệu chưa kịp trả lời, đối phương đã sực nhớ ra, nói: "Quên mất ngươi đã tích cốc, không cần ăn."

Tạ Dương Diệu liếc nhìn y một cái.

Thẩm Trạch Lan cúi đầu gấp quả hồng, không chú ý đến cái liếc mắt của hắn. Y gấp hết các quả hồng ra đặt chỉnh tề lên bệ cửa, sau đó thuận tay bẻ mấy cái lá, đợi quả hồng nguội bớt.

Ăn đồ quá nóng vào bụng sẽ khiến hàn khí bạo loạn.

Đôi lúc Thẩm Trạch Lan rất phiền vì không cảm nhận được nhiệt độ. Vả lại, bên cạnh cũng không có ai khiến y thường không thể phán đoán chính xác thức ăn đã đạt đến nhiệt độ thích hợp để bỏ vào miệng hay chưa.

Y từng tính tìm một thuật pháp sư làm ra một thuật pháp dùng để đo nhiệt độ nhưng giá cả chế tác quá cao nên đành tự bỏ.

Đúc kết từ kinh nghiệm sống, Thẩm Trạch Lan đành chờ đến khi đã lạnh hẳn mới cầm quả hồng vào tay lột vỏ. Quả hồng nướng cực kỳ dễ lột vỏ, vị chát gần như không còn, vừa thơm vừa ngọt thoang thoảng mùi đường cháy.

Tháng mươi nghe mưa rơi, ngồi trước đống lửa ăn hồng nướng đúng là một chuyện vui hiếm có.

Số lượng hồng cũng không nhiều lắm, một mình Thẩm Trạch Lan cũng ăn hết. Y sửa sang lại quần áo, bấm quyết dọn sạch vỏ quả hồng trên mặt đất rồi nhìn về phía Diêu Ngũ.

Dáng ngồi của thanh niên rất đẹp, đúng tiêu chuẩn một anh đẹp trai. Thẳng lưng, đùi phải gấp lại, chân trái duỗi thẳng. Tay trái hắn khoác lên đầu gối bên trái, ngón tay vừa thon dài vừa có lực rũ xuống. Tay phải hắn cầm một nhánh cây khô khẽ mồi lửa.

Đống lửa phát ra tiếng nổ lách tách rất nhỏ. Vài đốm lửa bay lên từ trong đống lửa bập bùng, bay được một khoảng rồi tắt dần, rơi xuống. Khuôn mặt của thanh niên bị ánh lửa chiếu rọi toát lên sự ấm áp và sắc bén.

Thẩm Trạch Lan nhìn chăm chú, cảm thấy tựa như hắn phát sáng, vừa ngầu vừa đẹp trai vô cùng. Tên Diêu Ngũ này sao lại có khí thế ngông cuồng mãnh liệt của một nam chính vậy nhỉ?

Y hiếm khi nghiêm túc nhớ về nam chính Tạ Dương Diệu của bộ tiểu thuyết y xuyên vào này. Thiết lập nhân vật Tạ Dương Diệu rất trâu bò. Hắn quyền cao chức trọng, cao lớn đẹp trai, mạnh mẽ đáng tin cậy, rất giỏi chống chọi với số phận, trắc trở với tuổi thọ, thuần khiết không ra vẻ khiến các cô gái xuất sắc từ đủ mọi tầng lớp phải theo đuổi, thu được một loạt đàn em từ nam đến bắc khắp một vòng Cửu Châu.

Thẩm Trạch Lan lờ mờ nhớ là Tạ làm màu có làn da màu lúa mạch.

Sắc mặt y hơi cứng lại, nhìn thẳng vào Diêu Ngũ. Y kinh ngạc phát hiện Diêu Ngũ có rất nhiều điểm giống với Tạ làm màu.

Diêu Ngũ sẽ không phải là Tạ làm màu đấy chứ?

Không thể nào.

Trong lòng Thẩm Trạch Lan lắc đầu quầy quậy, đánh chết y cũng không tin Diêu Ngũ là Tạ làm màu.

Tạ làm màu Tạ Dương Diệu đang bị hủy dung mất trí nhớ. Hiện tại hẳn là hắn đang vả mặt mấy tên ăn chơi trác táng thu phục người đẹp số ba, được lục tiểu thư của nhà họ Lục ở Thiên Tinh Châu coi trọng và trở thành hộ vệ thiếp thân của nàng. Hắn đang vừa nghĩ cách khôi phục trí nhớ, vừa thu phục lòng người, vừa né tránh tình cảm của lục tiểu thư.

—— Long Ngạo Thiên giả đang bận yy các cô gái xuất sắc, còn Long Ngạo Thiên thật lại phải lẩn trốn các cô gái xuất sắc khắp nơi.

Diêu Ngũ cùng lắm là đối tượng vả mặt của Tạ Dương Diệu, còn nếu hắn là Tạ Dương Diệu...

Thẩm Trạch Lan mặt không đổi sắc.

Thật không dám giấu diếm, hắn là Tạ Dương Diệu thì cha hắn tức đương kim Cửu Châu tôn chủ Tạ Đông Trì.

Tạ Dương Diệu ngưng cời lửa, nghiêng đầu nhìn y: "Lan đạo hữu, ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm gì? Trên mặt ta có cái gì à?"

Thẩm Trạch Lan dời mắt đi, nhìn ra bầu trời đã tối đen thông qua ô cửa sổ không khép chặt. Y từ từ nhích đến bên cạnh Tạ Dương Diệu, duỗi tay nắm lấy ống tay áo của đối phương.

"Diêu Ngũ, trời tối rồi."

Tạ Dương Diệu vứt nhánh cây vào trong đống lửa. Trên nhánh cây có vài chiếc lá, lúc ném vào khiến thế lửa thoắt cái bùng lên, ngọn lửa cháy rực lên vài phần.

"Thì?"

"Song tu."

Thẩm Trạch Lan nghiêng người, đôi mắt như có cái móc câu, câu chặt lấy trái tim của Tạ Dương Diệu. Y dịu dàng nói: "Diêu công tử."

Tạ Dương Diệu ngửi được mùi hoa lan nhàn nhạt.

Thú thật thì hắn cũng không ghét song tu với người trước mặt. Ngón tay hắn khẽ gập lại, nâng cánh tay lên ôm eo người nọ kéo y vào lòng, tách môi răng dịu dàng hôn môi.

Rõ là đối phương đã súc miệng sau khi ăn quả hồng nhưng hắn vẫn cảm nhận được vị quả ngọt nhàn nhạt từ giữa răng môi y. Tạ Dương Diệu siết chặt eo nhỏ trong lòng bàn tay, bấm quyết dập lửa rồi đè Thẩm Trạch Lan lên tường khiến y cúi xuống, hắn ngẩng lên để hôn sâu hơn.

Đêm đầu tiên có khôi thô lỗ cắn rách môi y, bây giờ đã đỡ hơn không ít, khi hôn sẽ không cắn lung tung.

Thẩm Trạch Lan bị thiếu không khí trầm trọng, cả người bị hôn đến nhũn ra, đầu óc loạn như một nồi cháo. Y câu lấy cổ thanh niên, mơ màng và vô cùng bất an thầm nghĩ song tu có cần hôn môi không? Không thể vào thẳng chủ đề sao?

Y nhớ là có thể vào thẳng chủ đề mà.

Suy cho cùng đây không phải là chuyện gì to tát.

Y nghĩ thế, bèn tránh đi nụ hôn, suýt nữa đã nói ra thành lời. Song, lời đến bên miệng, Thẩm Trạch Lan ý thức được mình không nên hỏi, bèn nuốt trở lại.

Trước kia y luôn miệng nói thích đối phương, nếu bây giờ lại nói không cần hôn, vậy chẳng khác nào nói thẳng với hắn rằng y có mục đích khác hay sao?

Ai lại từ chối cái hôn của người trong lòng?

Thẩm Trạch Lan đang suy nghĩ, chợt bị thanh niên túm gáy cúi đầu tiếp nhận nụ hôn. Hắn hôn môi đủ rồi liền hôn từ cầm y đi xuống.

Bụng ngón tay thô ráp ấn xuống tạo thành vết đỏ trên làn da trắng tuyết mềm mại.

Trong bóng tối, trận song tu hoàn toàn không tìm được điểm dừng này ép Thẩm Trạch Lan thành một dây leo nhỏ bé yếu ớt bám vào cây lớn để sinh trưởng. Cả người y căng cứng dán sát rạt vào người thanh niên, nhận hết mọi dịu dàng và cứng rắn.

Y đánh giá bản thân mình hơi cao.

Thân thể y ốm yếu, dù đã nghỉ ngơi suốt cả ngày cũng khó mà chịu nổi. Y cào lên lưng đối phương, đè nén giọng nói ấm ách: "Đủ rồi, dừng lại đi."

Tạ Dương Diệu ngửi thấy mùi hoa lan đậm đặc hơn vài phần, cánh tay khẽ dùng sức ôm chặt người trong lòng. Đột nhiên hắn rất muốn xem dáng vẻ của đối phương ngay bây giờ.

Sự tò mò với đối phương lại tăng dần.

Lần này khơi dậy nên niềm hứng thú vô cùng mãnh liệt.

...

Trận mưa thu này rơi suốt ba ngày vẫn chưa dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top