Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Học viện của Thần - 06

Học viện của Thần - 06

--Lưu ý: Tránh cho bản edit bị wattpad quét bay, mấy chữ nhạy cảm tui sẽ che mờ bằng dấu *, mong các tình yêu thông cảm~

Edit: Kido

Ôn Khinh hung dữ nhìn chằm chằm chữ trên mặt giấy.

Dục, Úc,...

Từ lúc gặp đến giờ hắn chưa từng nói qua chữ "Úc" trong họ của hắn là chữ nào!

Cậu nắm chặt trang sách, nhớ tới chiều hôm qua lúc ở Thần Điện mình đã nghe được tiếng cười nhạo quen thuộc.

Đừng nói bức tượng "nghệ thuật" đó thực sự là Úc Hình đấy nhé?!

Ôn Khinh hết hồn, trong phút chốc cậu bỗng phát hiện ra một chuyện. Úc Hình, Quý Dư, Tư Không – ba bọn họ có khả năng thực sự là Thần.

Mặc kệ trong thế giới hiện thực bọn họ là ai, ít nhất ở thế giới vô hạn ba kẻ đó là Thần, những vị Thần được người người cung phụng sùng bái. Cho nên thẻ Thần ở phó bản đầu tiên...quả nhiên là nghĩa đen.

Sở dĩ phó bản thứ hai "sắc tình" tới như thế chắc chắn tên Úc Hình kia đầu têu!

Không ai chú ý tới Ôn Khinh thất thần, bọn họ đều đang đọc diễn cảm từ ngữ cầu nguyện: "...Là hiện thân của tình yêu điên cuồng và dục vọng, là đặc quyền bẩm sinh của ngài."

"Yêu và dục mang tới cho con người những suy nghĩ hân hoan,cũng có thể khiến người ra mất hồn mất vía. Ban ân hay hình phạt đều gói gọn trong một ý nghĩ của người..."

Ôn Khinh điên cuồng xoa đầu, hoảng hốt lật sang trang khác cùng các bạn, trong đầu đều là chuyện về Úc Hình.

Thần ở phó bản hẳn là sẽ có điều kiện hạn chế, chính vì thế Úc Hình không thể xuất hiện, chỉ hù cậu lúc ở Thần Điện. Liệu hắn ta có xuống khỏi đó không? Điều kiện là gì?

Đang nghĩ ngợi, mọi người đã đọc tới đoạn: "Mùa xuân mỗi năm, vào ngày lễ sinh nhật Thần sẽ ban cho chúng ta chè chén say sưa và sự tự do vô tận."

"Ôi vị Thần vĩ đại, người quân chủ huy hoàng."

Sinh nhật của Thần.

Mí mắt Ôn Khinh giật giật, chủ nhật tuần này là sinh nhật của Thần. Nhiệm vụ chính là sống sót qua ngày hôm đó.

Chẳng lẽ Úc Hình sẽ xuất hiện?!

Lưng Ôn Khinh lạnh toát, mồ hôi chảy ròng ròng. Cậu biết Úc Hình sẽ không giết mình, nhưng trong phó bản này hắn hoàn toàn có thể làm "một số chuyện khác".

Cậu nên làm nhiệm vụ nâng cao, trước ngày sinh nhật của Thần an toàn rời khỏi phó bản.

Ngơ ngẩn một tiết đắm chìm vào sự thật kinh hoàng về thân thế của Úc Hình, Ôn Khinh hốt hoảng, khiếp sợ tới mức thân thể không hiện ra bất kỳ phản ứng nào với đống từ ngữ cầu nguyện, chỉ run lẩy bẩy đứng đó.

Học sinh trong lớp vội vàng tới nhà vệ sinh rửa mặt, chỉ còn lại mình Ôn Khinh. Một lúc lâu sau cậu mới tỉnh lại, phát hiện lớp chả còn ai, ngoài hành lang loáng thoáng vang lên tiếng đùa giỡn.

Cậu chớp mắt định đứng dậy đi tìm Bạch Thông, đột nhiên có người bước vào chắn đường.

"Cậu tới nhà vệ sinh rửa mặt à?"

Ôn Khinh ngẩng đầu, thì ra là gã ngồi cùng bàn Trương Thành Nhuận – người chơi cắt đầu đinh.

Ôn Khinh không thích buôn chuyện luyên thuyên, gật đầu cho có lệ: "Ừm."

"Muốn đổi cách bình tĩnh không?" Người chơi đầu đinh cười cười, đôi mắt tam bạch đánh giá thân thể Ôn Khinh, cười dâm tà: "Tôi thấy Áo Tư vừa vào nhà vệ sinh rồi, chắc hắn không chịu giúp cậu đâu. Để tôi thay thế nhé?"

Nói xong gã nâng cái tay đáng khinh lên định hành động. Ôn Khinh lập tức hiểu ra, nhíu mày chẳng thèm để người vào mắt, tiếp tục ra ngoài.

Gã người chơi bám theo sau lưng, hớn hở nói: "Chúng ta đi đâu? Ra cầu thang hay tới nhà vệ sinh?"

Ôn Khinh đi được hai bước, cảm nhận sau lưng có trận gió lạnh vội vàng tránh thoát. Quay đầu quả nhiên gã đầu đinh vừa định bắt lấy cậu.

Ôn Khinh cảnh giác nhìn gã, cau mày nói: "Nội quy trường học điều thứ hai, không được ép buộc người khác."

Động tác gã đầu đinh hơi dừng lại: "Tôi đâu ép cậu nào?"

Ôn Khinh lùi về sau kéo căng khoảng cách giữa hai người, sau khi tới gần cửa xác định mình có thể thoát mới lấy hết can đảm dọa nạt: "Cậu dám tới đây tôi sẽ mách thầy Trần!"

Giây tiếp theo, đỉnh đầu Ôn Khinh vang lên tiếng cười nhạt. Đập vào mắt cậu là mái tóc vàng óng của ai đó.

Ôn Khinh nhìn gã đầu đinh run rẩy, âm thầm tránh xa Áo Tư. Nhưng hắn lại dùng tay kéo cậu lại, rũ mắt hỏi: "Nó vừa nói gì?"

Giọng người đàn ông trầm thấp hơn nữa thân thể cao to làm Ôn Khinh sợ, ăn ngay nói thật: "Gã hỏi tôi có muốn dùng cách khác bình tĩnh không, còn bảo anh tới nhà vệ sinh, định giúp tôi..."

Áo Tư nhìn chằm chằm cánh môi đóng mở, hỏi tiếp: "Cậu biết ý nó không?"

Ôn Khinh ngạc nhiên, chậm rì đáp: "Biết chứ."

Tuy cậu là phế vật nhưng cũng không phế đến mức thế!

Dường như Áo Tư không đợi cậu trả lời, khẳng định: "Nó muốn dâm loạn cậu."

"Không, tôi không có!" Gã đầu đinh vội vàng chối: "Đều tại nó, đều tại nó tán tỉnh tôi, bằng không tôi nào dám chạm vào người của ngài ---á á á á!!!"

Tiếng hét chói tai vang lên, lông mi Ôn Khinh rung động, trơ mắt nhìn Áo Tư vươn tay bóp chặt cổ gã đầu đinh, hung hăng đập lên bức tường cửa lớp học.

"Rầm!"

Cửa gỗ thủng ra lỗ, nhiễm máu đỏ tươi thoạt nhìn hơi ghê người.

"Á á á!!!" Gã đầu đinh hét thảm: "Nội, nội quy trường học điều thứ hai, không, không thể ép--- á á á!"

Gã muốn nhắc nhở Áo Tư đừng động tới mình, giây tiếp theo đầu lại bị hắn ta nặng nề nện lên cửa.

"Rầm!" Trán gã đầu đinh vương rất nhiều mảnh gỗ nhỏ, mảnh dài nhất trực tiếp xuyên qua trán gồ lên một đoạn, máu chảy khắp khuôn mặt. Là người chứng kiến cảnh này gần nhất, hai chân Ôn Khinh nhũn ra, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.

Cùng lúc đó bạn học khác nghe được tiếng động sôi nổi chạy tới, thấy Áo Tư ra tay, toàn bộ đều trầm mặc đứng ngoài xem, không ai dám nói lời nào.

Áo Tư đá văng gã đầu đinh, đi tới trước mặt Ôn Khinh. Cậu không biết làm sao mở to hai mắt, hoảng sợ trừng lại hắn.

Gương mặt trắng bệch, đôi môi đỏ thắm, hốc mắt phiếm hồng nhìn vừa thương vừa phiền.

Cổ họng Áo Tư âm thầm nuốt xuống ngụm nước bọt, chậm rãi cúi đầu ngửi hương trên cơ thể cậu, con ngươi xanh lục tối đi vài phần.

Ôn Khinh không dám đối diện với Áo Tư, thẳng tới khi hắn hỏi: "Vui không?"

Cậu sợ muốn chết, nào dám đắc tội ông thần ông phật này, gập ghềnh: "Vui, vui chứ..."

"Áo Tư." Bạch Thông vội vàng chạy tới che trước mặt cậu. Áo Tư nhìn anh ta, xoay người rời khỏi phòng học.

Bạch Thông cảnh giác hỏi Ôn Khinh: "Không sao chứ?"

Ôn Khinh hết hồn gật đầu, như người trên mây trở lại chỗ. Bạch Thông ngồi ghế của Quý Quân Phong, thấp giọng: "Xảy ra chuyện gì?"

Ôn Khinh kể lại đúng sự thật. Im lặng một lúc lâu, cậu mới thoát khỏi màn bạo lực từ Áo Tư.

Hắn ta...giúp cậu trút giận?

Bạch Thông híp mắt, âm thầm đánh giá Ôn Khinh lần nữa. Lông mi mảnh dài, đáy mắt như sương, gương mặt tái nhợt đối lập với cánh môi đỏ thẫm, không làm gì cả nhưng lại dễ dàng khơi lên tà niệm của con người.

Áo Tư...

Sắc mặt Bạch Thông trầm xuống, đối diện với con ngươi ngây thơ của Ôn Khinh, lặp lại lần nữa: "Tránh xa hắn ta một chút."

Ôn Khinh gật đầu.

Thẳng tới khi chuông vào lớp vang lên, Áo Tư mới quay lại.

Ôn Khinh trộm nhìn hắn, phát hiện mặt Áo Tư đầy nước, thậm chí đồng phục cũng ướt nhẹp lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Lại đến nhà vệ sinh à? Cậu giật mình, thầm nghĩ chả nhẽ lúc Áo Tư đang đánh người dở thì mắc tiểu?

Hay là... dục vọng nóng người?

Biểu cảm Ôn Khinh thay đổi trong nháy mắt, không dám nghĩ tiếp vội vàng dịch ghế cách hắn càng xa.

Hai tiết sáng nay đều là tiết cầu nguyện. Thầy Tôn lên lớp, liếc mắt đã chú ý tới vết thương trên trán Trần Cường.

Sắc mặt ông ta xanh lè, hung dữ đập bộp lên bàn: "Trần Cường! Trán cậu làm sao?"

Trần Cường cẩn thận nhìn lại, thực lực Áo Tư ai ai cũng biết, khả năng cao lão già kia không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa Áo Tư bất tử, người xui xẻo chắc chắn là gã.

Kèo làm ăn không cân sức như thế, Trần Cường nào dám khai lung tung: "Tôi, tôi không cẩn thận bị ngã."

Mặt thầy Tôn đen sì: "Nói bao nhiêu lần rồi, trước khi diễn ra lễ sinh nhật của Thần tuyệt đối phải chú ý thân thể!"

"Cậu! Đứng lên tới Thần Điện trị thương."

Nghe thấy hai chữ Thần điện, Trần Cường càng luống cuống hơn, gã không biết sau khi tới đó sẽ xảy ra chuyện gì. Thế là vội vàng nói: "Thầy ơi, tôi, tôi không sao, không cần phiền đến Thần."

"Ngày mai, chắc chắn ngày mai tôi sẽ khỏi!"

Thầy Tôn nhìn chằm chằm miệng vết thương, trán Trần Cường nứt toác nhưng không bị vụn gỗ đâm sâu, không nghiêm trọng đến mức chết, chỉ là dưới góc độ người nhìn thấy hơi khủng bố.

Trần Cường sợ mình bị kéo tới Thần Diện, lập tức mở sách bảo thầy Tôn: "Thầy, tôi, tôi cầu nguyện ở lớp cũng được."

Sắc mặt thầy Tôn hơi đần: "Ừm, nếu ngày mai không khỏi cậu nhất định phải tới Thần Điện."

"Bây giờ bắt đầu tiết học mới."

Trần Cường nghe thế vội vàng thở ra, âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán. Trương Thành Nhuận bên cạnh đột nhiên cười phá lên, nói đáng đời: "Bảo cậu Ôn Khinh là người Áo Tư bao nhiêu lần rồi mà cậu không nghe."

Sắc mặt Trần Cường thay đổi, không muốn thừa nhận mình bị sắc đẹp hun não, giận dữ: "Đ* thối, đừng nungws với tao!"

Trương Thành Nhuận: "Nhịn đi, đồ bất tài chỉ biết tức giận."

Trần Cường nghiến răng nghiến lợi: "Tao đ* chết mày!"

**

Tiết cầu nguyện kết thúc, thầy Trần kêu mọi người lập tức tới nhà ăn. Quy trình dùng cơm trưa giống hệt buổi sáng, điểm danh, lấy đồ, ăn xong kiểm tra lại lần nữa mới có thể rời đi. Chênh lệch duy nhất đó là bữa trưa có rất nhiều hải sản, đồ ăn cực kỳ phong phú.

Hai tiết buổi chiều đều là tự học, lần đầu tiên thư viện chính thức mở cửa. Ăn xong cơm trưa, Ôn Khinh dành ra chút thời gian cùng Bạch Thông tới đó xem thử.

Bên trong tổng cộng hai tầng, tầng một chứa đầy sách rất nhiều thể loại, tầng còn lại toàn ghế là ghế.

Ôn Khinh ngửa đầu, mấy tựa sách đó rất kỳ lạ. Không phải phải triết học tôn giáo, không phải ngôn ngữ văn học mà là tư thế dụng cụ vân vân.

Cậu liếc mắt ngó bìa sách, làn da trắng bóc khiến đôi mắt Ôn Khinh đau nhói. Bước chân Bạch Thông cũng hơi dừng lại, nhìn kệ sách đứng một mình đằng trước: "Sách lịch sử trường."

[Niên giám học viện của Thần năm 2000]

[Niên giám học viện của Thần năm 2001]*

*Niên giám là loại tài liệu hàng năm ghi lại các thông tin về một vấn đề nào đó, được sắp xếp theo thời gian. Ai học ngành kinh tế phải làm bài tập lớn thì trang Niên giám thống kê là bạn luôn á :v

....

Ôn Khinh đến gần, toàn bộ đều là niên giám từ năm 1969 đến năm 2021. Giữa một đống bìa hệt nhau tự dưng lòi ra quyển "Lịch sử trường học" trông có vẻ rất kỳ lạ.

[Học viện của Thần, lịch sử một khoảng thời gian.]

Bạch Thông vươn tay rút sách mở trang đầu tiên, đập vào mắt là dòng chữ trần trụi.

[Thần thích con số 69, học viện của Thần mỗi năm chỉ tuyển 69 học sinh – Kẻ xây trường JJ.]

Anh ta lẩm bẩm: "Thần thích con số 69..."

Nói được một nửa Bạch Thông dừng lại, trầm mặc lật bìa đọc lại tựa sách. Ôn Khinh bên kia cũng đã phát hiện ra.

69...

Úc Hình thích số 69...

Tại sao lại viết câu này vào sách? Cậu thực sự không muốn biết được chưa!

Bầu không khí lạ thường bao quanh thư viện, rất lâu sau, Bạch Thông mở miệng: "Học viện của Thần mỗi năm chỉ tuyển 69 học sinh."

"Bây giờ chúng ta có tổng cộng 74 người."

Mí mắt Ôn Khinh giật nảy, lòng tự dưng sinh ra dự cảm xấu: "Nhiều hơn 5 người."

"Từ nay đến ngày sinh nhật còn 5 ngày." Bạch Thông nhấp môi, thấp giọng: "Chắc chắn tới lúc đó sẽ dư lại con số yêu thích của Thần."

Sắc mặt Ôn Khinh trắng bệch, anh ta nói như vậy chả khác nào dự đoán trong năm ngày này sẽ có người chết. Hệ thống đang ép bọn họ làm nhiệm vụ nâng cao, tìm ra bí mật của học viện.

Bạch Thông nhẹ nhàng gõ lên trang sách thu hút sự chú ý của Ôn Khinh, chậm rãi hỏi: "Cậu có ý tưởng nào không?"

Ôn Khinh hơi ngốc, không biết tại sao anh ta lại điểm danh mình, khô cằn nói: "Tôi, tôi muốn tìm bí mật của học viện."

Bạch Thông khẽ cười: "Ý anh không phải vậy."

Anh ta chỉ vào con số kia, hỏi lại lần nữa: "Cậu hiểu gì về mấy lời này?"

Ôn Khinh chớp mắt, còn nữa à?

Cậu trầm mặc một lát, gương mặt hơi nóng lên, thử đáp: "Thế...thế sáu chín?"

Bạch Thông không nói gì nhưng khóe mắt đã cong lên, cười cực kỳ rõ ràng.

Biết mình vừa nói ra đáp án hết hồn, gương mặt Ôn Khinh càng đỏ, hai tai nóng bừng lắp bắp chữa cháy: "Anh, anh đừng cười tôi..."

"Tôi biết tôi phế rồi..."

Tay phải Bạch Thông nắm chặt thành quyền để lên khóe môi, giọng điệu vẫn buồn cười như cũ: "Không cậu không ngốc."

"Rất dễ thương."

Ôn Khinh tỏ vẻ mình không hề được an ủi, nhỏ giọng: "Còn ý gì nữa?"

Bạch Thông kiên nhẫn giải thích: "Học viện của Thần mỗi năm chỉ tuyển 69 học sinh, hiện tại lòi ra 10 người chơi, tổng cộng 74 học sinh."

Anh ta hướng dẫn từng bước giống hệt như cậu bạn học giỏi năm xưa không chê Ôn Khinh phiền giúp cậu giảng đề toán.

"Trước khi chúng ta tới đây, học viện của Thần chỉ có 64 học sinh." Ôn Khinh nghĩ nghĩ, thông suốt rất nhanh: "Năm người mất tích."

Bạch Thông gật đầu: "Chắc chắn có liên quan tới bí mật học viện."

"Còn liên quan tới..." Anh ta kéo dài giọng, chờ Ôn Khinh chen lời mình.

Đối diện với con người đen như mực, Ôn Khinh hơi chần chờ phát biểu: "Tới Quý Quân Phong phải không?"

Bạch Thông cong môi, vỗ đầu cậu như động viên anh bạn nhỏ: "Ừ, phản ứng nhanh lắm."

Ôn Khinh đỏ mặt: "Vì anh phân tích hay."

Chứ để cậu phân tích chắc chết rồi còn chưa nghĩ ra nổi.

Bạch Thông rũ mắt lật trang sách tiếp theo.

Học viện của Thần, lịch sử một khoảng thời gian – quyển sách này thực sự rất sát với tên gọi, một khoảng thời gian thì là một khoảng thời gian, không hơn không kém.

Khoảng thời gian được nhấn mạnh ở đây là lúc xây học viện.

Học viện của Thần tọa trên một mảnh đất hoang vu bị quái vật tàn phá. Người tự dưng là kẻ xây trường đánh bậy đánh bạ lạc vào chỗ này, lúc gần chết được Thần cứu, vậy nên mới xây dựng học viện trả ơn ngài.

Cuối sách, kẻ xây trường viết: [Vì ân huệ và tình yêu, học sinh nhập học được Thần che chở. Dùng một năm làm hạn, khoảnh khắc từ lúc tốt nghiệp đến mãi mãi về sau, thế giới vô tận, vinh quang thuộc về Thần.]

Ôn Khinh không hiểu đoạn này, mờ mịt xin ý kiến của Bạch Thông. Anh ta mở miệng: "Một khóa ở đây kéo dài một năm."

Sau đó Bạch Thông cúi đầu nhìn sách, chậm rãi nói tiếp: "Nếu anh đoán không lầm, lễ sinh nhật của Thần còn có cách gọi khác là lễ tốt nghiệp."

Mí mắt Ôn Khinh giật điên cuồng, chắc chắn ngày sinh nhật của Thần sẽ xảy ra chuyện gì đó. Bạch Thông không tỏ thái độ, tiếp tục tìm manh mối trong đống sách sử. Anh ta nhíu mày bảo Ôn Khinh: "Nơi này không viết nội quy trường học."

"Nội quy được thêm vào sau khi có chuyện xảy ra."

Ôn Khinh nhíu mày, nói cách khác chuyện xảy ra phải thực sự nghiêm trọng, đến mức các giáo viên thống nhất viết nên nội quy học viện.

[Ngày nào cũng phải cầu nguyện với Thần.]

[Không được ép buộc người khác.]

[Sau giờ giới nghiêm, cấm rời khỏi phòng đi lại ban đêm.]

Bạch Thông buông sách, nhìn về phía đống niên giám: "Qua xem mấy quyển kia có manh mối nào không."

Ôn Khinh gật đầu, bắt tay vào tìm niên giám mấy năm trước. Cậu dạo quanh thư viện một vòng, không tìm được thứ mình muốn nhưng lại chứng kiến cảnh Trần Cương che miệng Trương Thành Nhuận, trực tiếp kéo ra khỏi hành lang.

Cậu nhăn mày, vội vàng chọc tay Bạch Thông, thấp giọng kể lại.

Phía trước vang lên tiếng quần áo sột soạt, tiếp đó là tiếng dây lưng ném lên tường phát ra tiếng "bộp" cuối cùng là giọng nói phẫn nộ của gã đàn ông: "Đ* mẹ mày đ* thối, chưa cho mày chết thì mày vẫn coi thường ông đây."

"Vừa ngắn vừa bé, mẹ kiếp mày đéo phải đàn ông!" Trương Thành Nhuận gân cổ lên cãi: "Mày thử chạm vào tao xem, quên nội quy điều hai rồi hả?!"

Trần Cường cười lạnh: "Thằng tạp chủng Áo Tư đánh tao nó chả sao cả, giờ tao đ* mày cũng thế!"

Ôn Khinh vừa đi tới cầu thang đã nghe thấy bên trên vang lên tiếng nước dính dớp.

Không phải đau... mà là thích.

Bước chân cậu cứng lại, đột nhiên không biết có nên vào hay không. Chả nhẽ mấy câu ép buộc kia là "tình thú"?

Cậu nghiêng đầu nhìn Bạch Thông. Anh ta không nói năng gì, lạnh lùng liếc hai người trong góc tường.

"Mẹ mày, ông đây ngắn hay không?"

"Ngắn chết! Á ---!"

Ôn Khinh lùi về sau một bước nhỏ, thấy Trần Cường đang cởi quần Trương Thành Nhuận. Giây tiếp theo động tác hai người kia cứng đờ.

Không phải vì sự xuất hiện của hai người Ôn, Bạch, mà là cửa cầu thang đột nhiên nhiều hơn một cái bóng.

Không biết từ khi nào thầy Trần đã đứng đó, sầm mặt chứng kiến mọi chuyện.

Biểu cảm hai người Trần, Trương nháy mắt thay đổi.

Thầy Trần chậm rãi đi xuống cầu thang, gót giày da đạp lên bậc thang rất nhẹ tuy nhiên trái tim mấy người ở đây đều nặng nề đập mạnh.

"Trong lúc trai giới, tĩnh tâm tĩnh dục."

"Học sinh Trần Cường, học sinh Trương Thành Nhuận trái với luật trai giới, miệt thị Thánh Thần, phạt 24 giờ sám hối. Riêng học sinh Trần Cường làm trái điều hai trong nội quy học viện: không được ép buộc người khác, phạt thêm 6 giờ."

Mặt Trần Cường cắt không còn giọt máu, vội vàng chữa cháy: "Thầy, chúng tôi không làm gì cả!"

"Chúng tôi chỉ đang đùa thôi, tôi còn chưa vào mà..."

Trương Thành Nhuận cắn chặt răng: "Thầy, tôi bị gã cưỡng bức, tôi, tôi cũng muốn tĩnh tâm tĩnh dục, tôi không chủ động làm trái luật trai giới, thầy không thể phạt tôi!"

Vừa nghe lời này, lửa giận trên người Trần Cường bừng lên, một cái tát mạnh hạ trên mặt Trương Thành Nhuận: "Đ** mẹ mày, mày là đ* thối, thầy Trần, nó tán tỉnh tôi!"

Thầy Trần lạnh lùng nhìn cả hai, không nói gì.

Rất nhanh mấy gã đàn ông cường tráng xông vào chế trụ hai người bọn họ. Thân thể cả hai lập tức mềm nhũn, tê liệt ngã nhào xuống đất.

"Mang tới phòng tạm giam."

Xử lý xong Trần Cường và Trương Thành Nhuận, thầy Trần đi tới trước mặt Ôn Khinh Bạch Thông, hòa nhã mỉm cười: "Học sinh hư cần phải được thanh lọc cả thế xác và tâm hồn."

Lòng Ôn Khinh nảy bộp bộp, thanh lọc gì cơ?

Khóe miệng Bạch Thông giật giật, vội vàng kéo Ôn Khinh quay về tầng một.

Không bao lâu sau, loa phát thanh ở Thư viện vang lên: [Trần Cường, Trương Thành Nhuận làm trái nội quy trường cùng luật trai giới, phạt đến phòng tạm giam lau người.]

Người chơi anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, khẽ trao đổi tin tức.

Ôn Khinh ngồi cho đỡ sợ, sau đó tiếp tục đi tới kệ sách tìm niên giám. Niên giám năm 2021 bị một đám niên giám khác che khuất nên nãy bọn họ không tìm được. Cậu vừa mới duỗi tay, đột nhiên bàn tay khác chui từ đâu ra, rút sách lên nhìn.

"Cậu biết lý do hai người kia bị phạt không?" Lý Cảnh Cảnh ôm sách, cười hì hì hỏi Ôn Khinh.

Ôn Khinh ăn ngay nói thật mấy chuyện mình vừa chứng kiến cho cô. Lý Cảnh Cảnh suy tư gật đầu: "Tôi vừa nghe được tin này."

"Cái người đầu trọc hôm trước nhập học thất bại ấy, ông ta là tội phạm hi*p dâm."

Bạch Thông híp mắt: "Điều hai nội quy trường không được ép buộc người khác, phạm vi ép buộc chỉ bao gồm cưỡng hi*p."

"Ép buộc cái khác không liên quan."

Ôn Khinh mờ mịt gật đầu, nói cách khác bạo lực học đường không trái với nội quy trường học. Cho nên Áo Tư có thể tùy tiện đánh người, cho nên Quý Quân Phong mới bị người khác đánh không thương tiếc.

Bởi vì vị Thần mà họ thành kính – Úc Hình chỉ quan tâm tới chuyện XXX.

Ôn Khinh không nhịn được nắm chặt tay, Úc Hình, cái đồ Thần dâm đãng!

Lý Cảnh Cảnh quơ quơ quyển niên giám bảo Bạch Thông: "Anh Bạch, sở thích của em là tuân thủ quy tắc."

Ôn Khinh cân nhắc, ôi chao sở thích của mọi người bình thường thiệt luôn...

Còn cậu thì cứ như con tinh tinh đột biến!

Lý Cảnh Cảnh lại nói: "Trước kia em đã gặp anh vài lần ở quán cơm Cát Tường."

"Phó bản này một mình em có khả năng không vượt nổi."

Ôn Khinh đánh giá Lý Cảnh Cảnh, lại nhìn qua Bạch Thông. Ý cô nàng là muốn hợp tác hả?

Bạch Thông mím môi: "Manh mối của tôi là đọc sách, còn Ôn Khinh là một người."

Lý Cảnh Cảnh cười, không hỏi tới người Ôn Khinh phải điều tra. Cô giơ quyển sách: "Để em xem cho."

Nói xong cô mở trang đầu tiên, nụ cười cứng lại ngay trên mặt. Ôn Khinh thò lại gần nhìn ké, trang đầu tiên là một tấm ảnh chụp học sinh của Học Viện.

Mọi người đều nhắm mắt, biểu cảm bình yên. Trên mặt bọn họ là nụ cười điềm đạm nhợt nhạt như được khắc từ cùng khuôn mẫu.

Nhìn kỹ hơn thứ làm con người ta kỳ quái chính là góc chụp. Mọi người hệt như đang nằm trong quan tài, nụ cười được ai đó nắn ra, phảng phất năm tháng dừng lại đang chờ thần dân tới cúng bái.

Ôn Khinh chỉ cảm thấy buồn nôn.

Hết chương 30 – Học viện của Thần 06

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top