Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Học viện của Thần - 07

Học viện của Thần – 07

Edit: Kido

Lý Cảnh Cảnh tiếp tục lật, ảnh chụp gồm ba trang, học sinh nào cũng nhắm nghiền hai mắt, trên mặt là nụ cười giả dối.

Lật tới trang thứ ba, Ôn Khinh nhìn thấy mình. Trong ảnh cậu mặc bộ quần áo khi tiến vào phó bản thứ hai. Ôn Khinh khẽ nhíu mày, quét mắt nhìn những người khác. Bọn họ mặc đủ loại sắc màu, không phải đồng phục mà là quần áo cá nhân.

Hôm được mặc quần áo cá nhân... Chắc cũng chỉ có ngày nhập học.

Ôn Khinh cẩn thận nhìn lại ảnh chụp lần nữa, tiếp đến đánh giá sang các bạn học bên cạnh.

Lý Cảnh Cảnh, Bạch Thông... thậm chí Áo Tư cũng đều đang cười. Cậu không nhịn được hỏi: "Hôm đó chúng ta chưa từng lộ ra cái mặt này đúng không?"

Bạch Thông gật đầu, trầm giọng: "Đây không phải ảnh chụp."

Da gà da vịt nổi lên, Ôn Khinh tiện tay lấy ra quyển niên giám khác, học sinh khóa đó cũng đang cười rất tươi. Cậu mím môi, yên lặng nhét sách về đúng vị trí.

Lý Cảnh Cảnh bên kia nhìn mình trong ảnh một lát cũng cảm thấy buồn nôn, trả niên giám cho Bạch Thông: "Tính cả chúng ta có tổng cộng 74 học sinh."

Ôn Khinh phản ứng rất nhanh, tức là năm học sinh biến mất không xuất hiện trong niên giám.

Lý Cảnh Cảnh không tham dự từ đầu, hỏi: "Ý gì?"

Bạch Thông đơn giản kể lại phát hiện về những con số anh ta với Ôn Khinh tìm được.

Lý Cảnh Cảnh lại hỏi: "Xem sách có viết không?"

Bạch Thông tiếp tục lật, Ôn Khinh thò đầu xem thử, đằng sau niên giám ghi lại hoạt động thường niên học viện tổ chức.

Nhìn thấy tên nó, Ôn Khinh sợ hết hồn.

[Cuộc thi kéo dài?]

???

Thậm chí sách liệt kê rất nhiều ảnh chụp trên cao ở cự ly xa. Chả hiểu sao đột nhiên Ôn Khinh cảm thấy hơi "nghệ thuật".

Cậu mặt đỏ tai hồng, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Bạch Thông bắt được cảnh nốt ruồi nhỏ đậu trên vành tai Ôn Khinh, đối lập với cần cổ trắng nõn tạo nên tương phản mãnh liệt.

Đáy lòng anh ta dâng lên khí nóng không tên.

Ba người thì chỉ có Lý Cảnh Cảnh – cô gái duy nhất thấy mùi ngon đánh giá mấy tấm ảnh chụp, cười hì hì bảo: "Dáng người anh chàng này đỉnh thật."

"Ôi, chị gái kia ngực to eo nhỏ, tuyệt tuyệt!"

Lý Cảnh Cảnh thưởng thức hết "cảnh đẹp", giục Bạch Thông giở tiếp. Đằng sau cũng toàn là các kiểu hoạt động, đáng tiếc lần này không có hình.

[Đại hội thể thao toàn học viện.]

[Quyết đấu "Vua dạ dày".]

[Thi đấu múa thoát y.]

...

Ôn Khinh xem chỉ biết nghẹn họng, tổng cảm thấy hai chữ "Dâm Thần" ném lên đầu Úc Hình vẫn còn đang coi nhẹ hắn. Bạch Thông lật mãi, lật tới trang cuối cùng rốt cuộc cũng tìm được hoạt động đứng đắn.

Lễ chuẩn bị mừng sinh nhật Thần – [Trai giới tĩnh tâm.]

Hình minh họa là ảnh chụp mọi người tới nhà ăn dùng bữa, ai ai cũng mỉm cười thoạt nhìn rất tốt đẹp. Ôn Khinh tìm được chính mình, cực kỳ xác định cậu chưa từng nở nụ cười từ lúc tới đây.

Tấm ảnh này cũng là giả.

Ôn Khinh hơi buồn bực, không nhịn được hỏi: "Tại sao lại làm giả nhiều ảnh như vậy?"

Bạch Thông nhìn mấy trang trống, nhấp môi: "Vì có người muốn xem."

Không chỉ người chơi mà còn cả vị Thần cai quản Học viện này nữa.

Quyển niên giám cố ý đặt ở thư viện để khiến người chơi cảm thấy nơi đây thực sự rất ngăn nắp quy quỷ, hòng che đi bí mật động trời được chôn giấu.

Bạch Thông khép sách, chậm rãi nói: "Không có thông tin về năm học sinh mất tích."

"Nhìn sách năm khác đi."

Ôn Khinh đáp, lấy ngay ra quyển sách khác. Bỏ qua đống ảnh chụp kỳ dị ban đầu, cậu thấy ngay chuyện kỳ lạ đầu tiên xảy ra vào năm 2020.

Có học sinh làm trái nội quy trường học.

[Ngày 01 tháng 10 năm 2020, trời quang.]

[Học sinh Triệu Minh làm trái nội quy trường học điều thứ nhất: mỗi ngày đều phải cầu nguyện với thần.]

Ôn Khinh tiếp tục lật sang, vẫn còn vài người khác làm điều tương tự. Niên giám ghi lại ngày giờ thậm chí cả thời tiết chỉ có điều nó không viết hậu quả sau khi làm trái.

Giang Tĩnh từng bảo cô không rõ hình phạt là gì bởi lẽ chưa thấy ai sai phạm. Ôn Khinh chớp mắt, chẳng nhẽ khóa này không liên lạc gì với khóa trước cho nên mới không có tin tức truyền ra?

Ba người lật niên giám cả trưa không tìm ra được năm viết nội quy trường, càng không tìm được hoạt động diễn ra vào lễ sinh nhật. Mỗi năm niên giám chỉ dừng lại ở trai giới, kết thúc bằng nụ cười kinh khủng của học viên.

***

Bữa chiều vẫn bị các thầy các cô nhìn chằm chằm, Ôn Khinh vừa chậm rì rì đút cơm vừa liếc các bạn học khác.

Cậu cẩn thận nhìn một vòng, nhưng vẫn không tìm được Quý Quân Phong.

Chính xác cả ngày hôm nay Quý Quân Phong chưa hề tới nhà ăn. Ôn Khinh cắn đũa nhíu mày.

Theo thói quen Bạch Thông định gắp đồ ăn giùm cậu, thoáng nhìn qua mặt Ôn Khinh, hỏi: "Sao thế?"

Ôn Khinh ăn ngay nói thật: "Tôi đang nghĩ tới Quý Quân Phong..." Có phải đang bị đánh ở WC hay không?

"Quý Quân Phong là ai?" Tên này không phải của người chơi, Lý Cảnh Cảnh dí sát mặt tò tò: "Nghe quen tai ghê."

Cô không hạ giọng, mấy bạn học cách đó không xa nghe thấy sắc mặt lập tức thay đổi, kéo ghế cách bọn họ xa xa, tốc độ lùa cơm chỉ nhanh hơn chứ chả kém.

Thấy vậy Lý Cảnh Cảnh càng tò mò hơn: "Cái người là manh mối của cậu ấy hả?"

Ôn Khinh gật đầu, nhỏ giọng: "Quý Quân Phong biết chuyện gì đó, nhưng hình như mấy người khác đều không thích nói chuyện về cậu ta."

Lý Cảnh Cảnh buông đũa, tùy tiện bắt lấy một bạn học đang bưng đồ: "Cậu quen Quý Quân Phong không?"

Sắc mặt cậu bạn kia biến đổi phảng phất vừa ăn phải con rệp, chán ghét đáp: "Không quen."

Nói xong cậu ta hất tay Lý Cảnh Cảnh, vội vàng bỏ đi.

Lý Cảnh Cảnh còn định hỏi người khác cơ mà ba chữ Quý Quân Phong cứ như vi khuẩn độc hại bay giữa nhà ăn, học sinh cũ đồng loạt tránh né người chơi.

Quay về kí túc xá, vừa mới lên tầng 3 Ôn Khinh đã nghe được tiếng cười quen thuộc.

Giang Tĩnh đứng trước cửa phòng ngủ tầng ba, tay phải dựa cửa tay trái thọc vào trong ngực một cậu học sinh: "Òa, cơ bắp của cậu càng lúc càng lớn, chờ hết trai giới tôi đến tìm cậu nhé?"

Nói xong cô thấy Ôn Khinh, cười hì hì chào hỏi. Ôn Khinh thuận theo dừng lại, đi tới trước mặt cô.

"Sao vậy? Đổi ý à?" Giang Tĩnh nhìn cậu chằm chằm: "Nhưng hai hôm nay cấm dục, tôi không muốn bị nhốt."

"Không, không." Ôn Khinh lắc đầu, nhẹ giọng: "Tôi chỉ muốn hỏi cô biết Quý Quân Phong không?"

Nghe thấy ba chữ đó, nụ cười trên mặt Giang Tĩnh lập tức biến mất. Cô nhíu mày: "Mấy đứa học sinh chuyển trường các cậu bị làm sao thế?"

Bạch Thông nhấc mí mắt, hỏi thẳng vào vấn đề: "Còn có người khác hỏi cô?"

Giang Tĩnh đáp ngay: "Không hỏi tôi, hỏi người khác."

"Tôi không cẩn thận bắt gặp, là cái cậu học sinh chuyển trường mắt xanh lục."

Ôn Khinh ngạc nhiên, mắt xanh lục? Áo Tư?

Bạch Thông nhấp môi: "Áo Tư đã biết?"

"Vô nghĩa." Giang Tĩnh giương mắt muốn tránh vào phòng ngủ phía sau nhưng cậu học sinh cô vừa tán tỉnh đột nhiên đóng sầm, khóa trái cửa.

Giang Tĩnh bị dồn vào góc chết, nhìn dáng người Bạch Thông rồi lại nhìn cơ tay của Lý Cảnh Cảnh, hỏi: "Tôi không nói chẳng lẽ các cậu cũng định bức cung?"

Ôn Khinh hiểu, Áo Tư tra tấn người khác để hỏi manh mối về Quý Quân Phong.

Lý Cảnh Cảnh bật cười, bắt lấy cánh tay Giang Tĩnh nũng nịu lắc lắc: "Chị yêu ơi, chị nói cho bọn em biết đi mà."

"Nói tới tay mắt xanh đó rồi, chứng tỏ chuyện này đâu phải thứ không thể nhắc đâu chị."

Khóe miệng Giang Tĩnh giật giật: "Ừ, không phải không thể nhắc."

"Chỉ là nhắc vào thì đen đủi."

"Vậy cô định sao mới nới?" Bạch Thông trực tiếp hỏi: "Hay cả đám tới Thần Điện bàn bạc nhé?"

Mắt Giang Tĩnh trừng to, dùng gương mặt "anh điên à" nhìn Bạch Thông: "Tới Thần Điện?"

"Tới đó làm ô uế lỗ tai ngài? Ý tưởng cứt chó gì thế?!"

Bạch Thông: "...Thế nói ở đâu sẽ không đen đủi?"

Giang Tĩnh biết hôm nay mình bị vong theo rồi, không nói đừng hòng rời khỏi đây. Tròng mắt cô đảo quanh, dừng trên người Ôn Khinh: "Được thôi, thế nói xong tôi muốn bảo cậu nhóc đáng yêu kia rửa miệng cho mình."

Bạch Thông nhíu mày: "Để tôi rửa cho."

"Không không." Giang Tĩnh lập tức từ chối, nghiêm chỉnh: "Thần thích cậu ấy nhất, để cậu ấy rửa chứ. Yêu ai yêu cả đường đi, Thần sẽ tha cho tôi."

Ôn Khinh đang nghĩ thế nào "rửa miệng", cậu chớp mắt: "Tôi chưa rửa cho ai bao giờ, ý cô là súc miệng hả?"

Cậu mới chỉ rửa mặt hộ thôi...

Giang Tĩnh bật cười thành tiếng, gật đầu ám chỉ: "Đúng rồi, súc miệng cho tôi."

"Nhớ súc sâu, hôn lưỡi nha."

Ôn Khinh: ???

Giây tiếp theo, gương mặt cậu đỏ lên với tốc độ mắt thường trông thấy, lắp bắp khuyên nhủ: "Chuyện này, không ổn đâu..."

Nhóc Ôn Khinh lớn đầu rồi còn chưa hôn con gái bao giờ, đừng nói là hôn lưỡi.

Bạch Thông rũ mắt lạnh lùng phủ đầu: "Không được."

Lý Cảnh Cảnh chế nhạo nhìn anh ta, cười giơ tay: "Ôn Khinh không được, em được nè!"

Nói xong chưa đợi mọi người tỉnh lại, cô lập tức ép mua ép bán, ôm Giang Tĩnh "chụt chụt" vài lần: "Chị yêu ơi, em gái mềm mềm thơm thơm hôn chị, chị có thoải mái không?"

"Khuyến mãi mua một tặng một, chị nói xong em lại hôn chị thêm cái nữa nha?"

Giang Tĩnh nhìn mặt Bạch Thông lạnh như tiền rồi lại nhìn cơ bắp trên người anh ta, sợ nhây nữa khéo mình nằm đo đất.

"Rồi rồi." Một lúc lâu sau, cô bất đắc dĩ thở dài: "Quý Quân Phong là học sinh bị Thần vứt bỏ."

Có ý gì? Ôn Khinh mờ mịt.

Nhìn ra bọn họ không hiểu, Giang Tĩnh hơi kỳ lạ: "Trước khi thi vào học viện các cậu không tìm hiểu trước à?"

Ôn Khinh lắc đầu, cậu "không hề chủ động" xin vào đây.

Bạch Thông thuận miệng: "Chúng tôi tìm hiểu sót."

Giang Tĩnh trợn mắt: "Học viện mỗi năm có một kỳ thi, đợi sinh nhật của Thần kết thúc, thông qua kỳ thi là có thể tốt nghiệp thuận lợi."

Ôn Khinh tò mò: "Thi gì vậy?"

Giang Tĩnh lắc đầu: "Tôi không biết, mọi thứ đều do Thần quyết định."

Bạch Thông suy tư: "Trong lễ sinh nhật sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Lễ sinh nhật của Thần thì đương nhiên do Thần làm chủ rồi, chúng ta sao biết được?" Giang Tĩnh khinh thường: "Mấy người bắt tôi kể rồi tự chen cái miệng vào, lạ ha?"

Lý – đang muốn mở mồm – Cảnh Cảnh lập tức câm nín.

Giang Tĩnh nói tiếp: "Các cậu biết nghi thức nhập học rồi đúng không?"

"Người có duyên mới được nhận, cho nên sau một năm học tập, những người giữ được cái duyên đó sẽ tham dự cuộc thi tốt nghiệp."

"Tuy nhiên cái cậu Quý bla bla đó không thông qua." Giang Tĩnh dừng một chút nghĩ tới chuyện cũ, phức tạp bảo: "Mọi người đều là học sinh mới đương nhiên sẽ thân thiết với cậu ta, dù gì cũng có cái danh đàn anh ở đó."

"Tôi nhớ sau một tuần khai giảng cậu bạn thân của cậu ta đột nhiên bị buộc thôi học. Một tháng sau cô gái thân với cậu ta cũng bị thế, may sao tôi không học cùng lớp..."

"Tóm lại chỉ hơn nửa năm, số lượng người lớp đó bị đuổi đã lên tới con số năm."

Lý Cảnh Cảnh thúc gục: "Sau đó?"

Giang Tĩnh: "Sau đó một người bạn bị đuổi học rất tức giận đánh Quý Quân Phong một trận, vừa đánh vừa hỏi tại sao cậu ta không sao mà mọi người lại xui xẻo."

"Kết quả hôm sau ở Thần Điện cậu ta nhận được quà từ Đại Tư Tế!"

"Tiếp đó những người bắt nạt Quý Quân Phong đều được Đại Tư Tế khen ngợi, Đại Tư Tế là người phát ngôn của Thần, từng hành động của hắn đều đại diện cho Thần."

"Chả hiểu ai tung ra nói Quý Quân Phong bị Thần chán ghét, người tới gần cậu ta cũng bị giận chó đánh mèo, còn những người bắt nạt cậu ta sẽ được thưởng hậu hĩnh."

Ôn Khinh ngẩn ra, đây là đạo lý gì thế?

Cậu không nhịn được hỏi lại: "Nếu Úc...Thần ghét Quý Quân Phong như thế, tại sao không đuổi học cho nhanh?"

"Tôi không biết." Giang Tĩnh chớp mắt: "Ý chỉ của Thần nào tới phiên chúng ta chỉ trỏ, tôi chỉ biết mấy thông tin đó thôi."

Ôn Khinh rũ mắt nghĩ thầm, cái tay Úc Hình...à không, cái tay Thần đó tuy tính tình có hơi dâm đãng nhưng cũng đâu có giống kiểu dung túng cho bạo lực học đường?

Cơ mà sở thích trong thẻ thân phận của cậu trùng hợp lại là "bắt nạt"...Đầu óc Ôn Khinh lộn xộn, càng nghĩ càng rối.

"Em gái xinh đẹp, các cậu còn vấn đề nào nữa không?"Giang Tĩnh chọc bả vai Lý Cảnh Cảnh, hỏi: "Thả tôi được chưa?"

Bạch Thông híp mắt: "Vậy mấy người kia tại sao lại bị đuổi học?"

"Biết chết liền, tự dưng sáng ngủ dậy loa thông báo." Giang Tĩnh lắc đầu: "Hồi đó có người ngủ cạnh phòng tôi, trong một đêm đồ của cậu ta hoàn toàn biến mất."

Bạch Thông hỏi tới cùng: "Thế bạn cùng phòng người đó có bảo gì không?"

Giang Tĩnh không nhịn được đốp chát: "Chuyện nửa năm trước rồi tôi chả nhớ nổi nữa, kiểu lúc đó ai chả ngạc nhiên, đang yên đang lành bị đuổi cả lũ."

"Cho tôi phắn đi mà." Cô thở dài: "Nói lung tung nữa cẩn thận người tiếp theo bị đuổi là tôi mất."

"Ứ đâu." Lý Cảnh Cảnh vươn tay ôm cổ Giang Tĩnh hôn một cái: "Đó, giờ mới được."

Giang Tĩnh không hề được an ủi, "rầm rầm" bước về phòng ngủ của mình.

Bạch Thông nói: "Qua phòng Ôn Khinh bàn bạc."

Lý Cảnh Cảnh gật đầu đồng ý.

Ba người bước vào phòng khóa trái cửa, Bạch Thông là người đầu tiên phân tích: "Quý Quân Phong chứa nhất nhiều manh mối."

"Cậu ta là người duy nhất đã trải qua sinh nhật của Thần, có khả năng đã biết tất cả mọi chuyện."

"Manh mối khác là năm học sinh bị đuổi học."

Lý Cảnh Cảnh giơ tay: "Để em hỏi thăm chuyện năm người đó."

Thấy vậy, Ôn Khinh chậm rì rì bảo: "Còn tôi sẽ hỏi thăm Quý Quân Phong về lễ sinh nhật."

Bạch Thông cản cậu lại: "Cậu ta rất nguy hiểm, lần trước tiếp xúc không sao nhưng chưa chắc lần này đã thế."

Ôn Khinh há miệng định cãi, Bạch Thông lại nói: "Người khác thôi học anh không biết, người chơi chúng ta thôi học chỉ có con đường chết."

Lời này thành công dọa Ôn Khinh sợ chết. Cậu im miệng, ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi, tôi sẽ cách xa cậu ta."

Bạch Thông ừ một tiếng, liếc ra ngoài phòng ngủ. Hai căn phòng còn lại một bên là Quý Quân Phong, một bên là Áo Tư.

Anh ta cau mày, thẳng tới cách giờ giới nghiêm một phút mới ra ngoài, nghiêm túc nhắc Ôn Khinh: "Cẩn thận."

Ôn Khinh cong môi, cảm thấy Bạch Thông cứ y như ông bố già: "Tôi hai mươi tuổi rồi, không phải hai tuổi."

Tiếng chuông cấm đi lại vang lên, Ôn Khinh bò lên giường quấn mình thành cuộn cơm.

Không biết bao lâu sau, cậu mơ màng nghe thấy âm thanh loạt xoạt, phảng phất như loài bò sát tiến tới căn phòng.

Ôn Khinh mở to hai mắt, vội vàng ngồi dậy dựng lỗ tai lên nghe ngóng. Tạp âm đã biến mất chỉ còn tiếng tim cậu đập bình bịch liên tục.

Cậu thở dài, tiếp tục ngủ.

Không thể vào giấc.

Năm phút sau, nhóc Ôn Khinh vừa tỉnh như sáo vừa mót tiểu. Lăn lăn lộn lộn, cậu không thể thắng nổi ý chí của cơ thể, bò xuống giường cẩn thận tiến về phía cửa phòng.

Sau khi xác định không còn bất kỳ tiếng động nào khác, Ôn Khinh cẩn thận hé cửa. Bên ngoài tối om, rất bình thường.

Cậu mở cửa chạy ào ào vào nhà vệ sinh trút hết gánh nặng.

Sau khi thả lỏng, Ôn Khinh ngửi được phòng khách đậm mùi nước hoa, hun váng cả đầu. Cậu không nhịn được hắt xì ầm ĩ.

Phòng khách vang lên tiếng hừ nhẹ, cậu sợ tới mức lông tơ dựng đứng, bàn tay tắt đèn dừng lại, run rẩy quay đầu qua. Chỉ thấy Quý Quân Phong nằm ườn trên ghế, da thịt lõa lồ lộ ra rất nhiều miệng vết thương nghiêm trọng hơn buổi sáng rất nhiều, trải rộng từ cánh tay xuống mu bàn tay, cẳng chân, ngón chân... Nơi nơi đều là máu, đều là vết thương hở.

Lông mi Ôn Khinh run lên, nhìn chằm chằm mặt Quý Quân Phong. Cậu ta nhắm mắt, vết xanh tím phủ đầy gương mặt, môi cũng bị rách.

Ngón tay cậu cong lên, áp chế sự thương hại không cần thiết xuống, lập tức đi về phía phòng ngủ.

Một chân Ôn Khinh vừa bước vào, phía sau đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống. Ôn Khinh cắn chặt răng, xoay người quay lại phòng khách.

Quý Quân Phong dựa lưng vào sô pha không động đậy, y hệt người chết.

Ôn Khinh vội vàng đẩy đẩy, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mũi cậu ta.

Còn thở.

Ôn Khinh hít sâu, lôi người lên ghế sô pha. Đại khái đụng phải vết thương, Quý Quân Phong rên lên, chậm rãi mở mắt.

Ánh đèn nhà vệ sinh chiếu lên mặt cậu ta, vết thương trên thái dương nứt toác, máu chảy xuống khiến gương mặt vừa bẩn vừa dính.

Quý Quân Phong nhếch môi, thoạt nhìn qua tâm trạng rất tốt: "Ơ cậu bạn cùng bàn..."

Ôn Khinh tự nhận mình mềm lòng, đối với người già và trẻ em càng mềm lòng hơn. Quý Quân Phong trước mặt cậu vừa đáng thương vừa yêu ớt, gương mặt lại không phân được nam nữ.

Mấy lời đồn đại ban ngày bay sạch khỏi đầu, Ôn Khinh ngồi xổm xuống cạnh bàn trà, lôi đống dụng cụ y tế trường đưa ra tìm băng vải và thuốc bôi, cẩn thận sát trùng cho cậu ta.

Quý Quân Phong nhìn cậu, lười biếng hỏi: "Cậu chưa nghe truyền thuyết về tôi à?"

Ôn Khinh nhấp môi: "Nghe rồi."

"Vậy sao cậu còn đối xử tốt với tôi?" Quý Quân Phong nhấc mí mắt, nghiêng đầu.

Ôn Khinh không đáp, tiếp tục bôi thuốc.

Quý Quân Phong lại hỏi: "Cậu không sợ bị Thần ghét?"

Ôn Khinh vẫn không đáp, nghĩ thầm cậu có buff, cậu không sợ.

Quý Quân Phong: "Không sợ bị thôi học à?'

"Tại sao không để ý tới tôi?"

"Cậu muốn dẫm tôi nữa không?"

"Cho cậu dẫm." Nói xong cậu ta dùng tay vén áo lên, mấy vết xanh tím chồng chất lên nhau, trừ vết thương mới bên hông còn mấy vết khác rất dài, cũ, mới...

Chỉ cần nhìn thôi da đầu Ôn Khinh đã dại cả rồi.

Quý Quân Phong cởi áo xong lại cởi tới dây lưng, miệng lẩm bẩm: "Lần trước dẫm bên trên rồi, lần này dẫm bên dưới nhé?"

Ôn Khinh vội vàng giữ chặt tay cậu ta, cắn răng bảo: "Đừng lộn xộn!"

Độ ấm cơ thể xuyên qua làn da, lông mi Quý Quân Phong run lên, khàn giọng: "Ôn Khinh."

Cậu ta nhìn ngón tay trắng mềm, lẩm bẩm: "Cậu thương tôi đi, tôi sẽ nói."

Ôn Khinh ngạc nhiên: "Nói gì cơ?"

Quý Quân Phong: "Muốn nghe gì tôi nói cái đó."

Ôn Khinh: "Thương thế nào?"

Đuôi mắt Quý Quân Phong cong lên, khóe môi nở nụ cười: "Theo cậu nên thương thế nào?"

Ôn Khinh nghĩ nghĩ, do dự một lát rồi cúi đầu nâng mu bàn tay cậu ta lên, nhẹ nhàng thổi: "Vậy hả?"

Quý Quân Phong bật cười thành tiếng, giọng khàn khàn nhuốm chút dục vọng: "Cậu thật đáng yêu."

"Tôi..."

Ôn Khinh: ???

Cậu làm sao?!

Hết chương 31 – Học viện của Thần 07 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top