Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Học viện của Thần - 10

Chương 34: Học viện của Thần – 10

Edit: Kidoisme

"Cậu phân tích tốt lắm." Bạch Thông nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh, bật cười: "Rất thông minh."

Bạch Thông nói rất thành thật, mặt Ôn Khinh không chịu nổi đỏ lên, rất lâu rồi cậu không được ai khen như thế. Phảng phất hệt hồi cấp ba, mỗi lần cậu học sinh giỏi kia tính điểm giúp, cậu đều nhận được lời khen ngợi.

Chủ yếu vẫn là do "thầy" dạy giỏi.

Ôn Khinh hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Anh đã nhắc nhở qua."

Không có Bạch Thông, cậu chắc chắn không thể kết luận được. Ôn Khinh nghĩ một lát, công lao một phần cũng thuộc về loại buff giới hạn kia.

"Cậu đừng tự coi thường mình quá." Lý Cảnh Cảnh bật cười: "Rất nhiều người mới đều tin lời hệ thống răm rắp luôn ấy."

Ôn Khinh xấu hổ nhìn cô, nhỏ giọng đáp: "Chủ yếu phó bản trước tôi bị hệ thống chơi thảm."

Ngã càng đau thì càng khôn hơn.

Lý Cảnh Cảnh giật mình, tò mò: "Phó bản trước cậu cũng bị hệ thống chơi?"

Ôn Khinh gật đầu: "Ừm, nó cố tình khiến người chơi hiểu lầm."

"Vậy cậu đúng là sống không dễ dàng." Lý Cảnh Cảnh không hỏi tới cùng, chỉ cảm thán: "Tôi đã qua rất nhiều phó bản, ban đầu hệ thống chủ bình thường lắm, cái kiểu hố người này mới gặp lần đầu."

Ôn Khinh ngạc nhiên, thế mà cậu tưởng ai cũng vậy, chả nhẽ chỉ có mình cậu xui xẻo?!

Lý Cảnh Cảnh thấp giọng mắng: "Mẹ cái hệ thống đểu giả, vừa mới vào phó bản đã dám lừa chúng ta."

Dứt lời cô nhìn Bạch Thông, đánh giá trên dưới anh ta một lát: "Có phải anh sớm đã đoán ra chuyện nội quy?"

"Không đoán được, chỉ hơi nghi ngờ mà thôi." Bạch Thông không giấu giếm, ăn ngay nói thật: "Lịch sử học viện không ghi lại nội quy, chứng tỏ quy định sau này mới xuất hiện, là do người khác thêm vào. Hơn nữa hệ thống lại nhắc nhở chúng ta chú ý đến nội quy trường học..."

"Ngay từ ban đầu tôi chỉ xác định được nội quy có vấn đề, sau đó..."

Anh ta cúi đầu nhìn Trương Thành Nhuận ngủ ngon trong toilet, nuốt nửa câu sau về.

Sau đó có người tự lấy thân mình làm thí nghiệm.

Bạch Thông rũ mắt nhắc nhở: "Chúng ta là người chơi, hệ thống thì khác, nó sáng tạo ra phó bản, dẫn đường người chơi."

Lời này rất uyển chuyển nhưng Ôn Khinh nghe hiểu. Hệ thống đứng ở vị trí đối lập với bọn họ.

Nếu người chơi là dê béo thì hệ thống sẽ là đồ tể.

Ôn Khinh không nhịn được nghĩ, thế còn hệ thống cá nhân?

Nó sẽ là trợ thủ? Hay là kẻ giám thị?

Nghĩ đến đây lưng cậu lạnh toát, vội vàng ngừng dòng suy nghĩ.

Chết mất thôi, 001 đọc được suy nghĩ của cậu đó!

Bạch Thông nhìn Ôn Khinh cúi đầu trầm tư, cười hỏi: "Cậu còn ý kiến nào không?"

Ôn Khinh ngẩng đầu, chả nhẽ anh ta nghĩ ra gì đó?

Cậu cân nhắc một lát, thử phân tích: "Trần Cường, Trương Thành Nhuận giống như đều bị tẩy não. Tình trạng Trần Cường nặng hơn khá nhiều."

Trần Cường vi phạm nội quy nặng hơn Trương Thành Nhuận, chịu thêm sáu tiếng giam giữ.

Ôn Khinh chớp mắt: "Càng ở lâu trong phòng tạm giam thì càng nguy hiểm?"

Mặt Bạch Thông hơi phấn khởi, ừ một tiếng.

"Thầy Bạch thân mến, bây giờ là 6 giờ tối, cách giờ giới nghiêm 1 tiếng." Lý Cảnh Cảnh hỏi: "Còn gì thì thầy nói hết hộ tôi đi ạ!"

Bạch Thông ho khan bảo: "Trái với bội quy trường chỉ bị tạm giam 6 tiếng đồng hồ."

Ôn Khinh nhíu mày, vẫn hơi lo lắng: "Bị giam 6 tiếng chắc chả sao đâu ha?"

Bạch Thông phân tích: "Sáu tiếng đồng hồ không hề lâu, đối với người chơi vẫn khá an toàn. Còn về vấn đề khác, nước ở học viện có thể khiến người chơi bình tĩnh lại."

Ôn Khinh há hốc mồm, thì ra manh mối lại là nước. Thảo nào nãy Áo Tư lựa chọn cách xịt nước vào người Trương Thành Nhuận để tra hỏi...

"Cái khó ở đây là không đoán được trong lúc cấm túc sẽ xảy ra chuyện gì." Bạch Thông dừng một lát, chậm rãi bảo: "Hoặc là chúng ta có dám chủ động trái với nội quy trường hay không."

Trên đời này, điều kinh khủng nhất chính là không biết thứ gì đang đợi mình ở phía trước. Kể cả bọn họ nắm được thông tin trong phòng tạm giam xuất hiện ảo giác thì bản thân có chịu được hay không lại là chuyện khác.

Sắc mặt Lý Cảnh Cảnh khẽ biến: "Tôi sợ nhiều thứ lắm."

Trước mặt Ôn Khinh tối sầm, lắp bắp bảo: "Tôi, tôi cũng vậy."

Về người thì có Chu Châu, Quý Dư,...

Về cảm giác thì sợ đau, sợ chết,...

Về động vật thì rắn, sâu, chuột, kiến...

Cậu hết cả hồn, nhỡ tất cả đồng thời xuất hiện...

Bạch Thông an ủi: "Cậu có thể cầu nguyện với Thần."

Ôn Khinh mơ màng hức một tiếng, khóc không ra nước mắt. Cậu cũng sợ ông Thần này có được hay không?

Nhỡ cầu ác quá Úc Hình xuất hiện thật thì phải làm sao?

.

Cách giờ giới nghiêm 1 tiếng, ba người nâng Trương Thành Nhuận lên giường, thay quần áo cho cậu ta rồi mới rời khỏi ký túc xá.

Thời điểm này rất nhiều học sinh trở về, ba người bọn họ đi ngược chiều thu hút vô vàn chú ý.

Giang Tĩnh cũng là một trong số đó, thấy bọn họ, cô cười hì hì trêu ghẹo: "Mấy hôm nay vẫn trai giới, ba người mà đi dã chiến coi chừng bị nhốt lại."

Ôn Khinh trầm mặc.

Bạch Thông thuận miệng ứng phó: "Chúng tôi lên thư viện."

Giang Tĩnh bĩu môi: "Thôi đi, thư viện hôm nay đóng cửa."

Cô cũng chả quan tâm ba người muốn đi đâu, buôn một lúc rồi tạm biệt về ký túc xá.

Ôn Khinh nhìn cánh cửa thư viện đóng chặt, hỏi: "Chúng ta có lên thư viện tiếp không?"

"Không, đến văn phòng giáo viên." Bạch Thông lắc đầu, hạ giọng: "Có khả năng sẽ tìm được tư liệu về học sinh thôi học."

Nghênh ngang đi qua đống cây cỏ thì làm màu quá, ba người quyết định vòng qua con đường nhỏ đằng sau.

Vừa mới đến khu dạy học, cầu thang xuất hiện hai bóng hình quen thuộc đang đi xuống, là thầy Trần và thầy Tôn.

Ôn Khinh mở to hai mắt, cái cửa số kia rất lớn, hai giáo viên lại đứng trên cao, hoàn toàn có thể nhìn thấy bọn họ. Cậu đang vắt óc suy nghĩ lý do, không ngờ thầy Trần và thầy Tôn lại làm như không thấy ba người.

Trong mắt họ không có điểm tụ, cứng đờ đi từ tầng hai xuống tầng một, cứ như người máy mất nguồn năng lượng, lộ ra chút quỷ dị.

Bạch Thông cũng chú ý đến, anh ta nhìu mày. Chờ đến khi không thấy bóng hai người kia mới nhẹ nhàng bảo: "Lên trước đã."

Khu dạy học rất yên lặng, không có âm thanh nào khác, ba người hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Ôn Khinh lo lắng đến ngừng thở, rón ra rón rén theo đuôi Bạch Thông.

Văn phòng giáo viên trên tầng hai, bậc cầu thang tối om không bật đèn.

Bạch Thông dẫn đầu, sau khi xác định không còn ai mới dùng tay ra hiệu cho Lý Cảnh Cảnh, Ôn Khinh.

Lý Cảnh Cảnh đẩy cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt. Cô ngạc nhiên: "Cửa không khoá à?"

Bạch Thông nhấp môi: "Có người đã tới trước chúng ta."

Ôn Khinh há hốc mồm, bọn họ ở bên ngoài chờ thầy giáo đi rồi ngay lập tức chen vào, mà đến lâu như vậy cũng chả thấy người nào khác. Tốc độ ai mà lại nhanh đến thế?

Đầu cậu hiện lên cái tên Áo Tư, nhưng bây giờ không phải lúc phân tích. Bạch Thông đứng quét mắt xung quanh văn phòng, Lý Cảnh Cảnh chủ động đề nghị: "Ôn Khinh, lần trước cậu đã đến đây, để tôi canh cửa cho, hai người vào tìm đi."

Ôn Khinh gật đầu, bước nhanh đến bàn làm việc của thầy Trần, bảo Bạch Thông: "Đây là khu của thầy Trần."

Hai người lục ngăn kéo, bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Không có sách, chả có vở...giống như nơi này chưa từng có ai ngồi làm việc.

Ôn Khinh chớp mắt mơ màng, rõ ràng bút, giấy trên bàn đều rất bình thường.

Bạch Thông kéo một cái bàn làm việc khác, quả nhiên, bên đó cũng giống chỗ thầy Trần, hoàn toàn trống không.

Cả văn phòng đều như vậy, rõ ràng làm đủ rất nhiều chi tiết nhưng lại như quyển sách niên giám được bảo toàn qua bao nhiêu năm.

Đột nhiên tiếng nhạc quen thuộc vang lên. Kim đồng hồ chậm rãi di chuyển đến con số 7.

7 giờ đúng, bắt đầu giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm.

Bạch Thông đóng ngăn kéo, bảo Ôn Khinh: "Đi mau, căn phòng này là giả."

Ôn Khinh gật đầu.

Lý Cảnh Cảnh đứng dựa tường canh chừng, thấy bọn họ đi rất nhanh, khó hiểu hỏi: "Sao nhanh thế?"

Xong cô hạ giọng: "Tìm thấy gì không? Hay chưa tìm được?"

"Không có." Bạch Thông lắc đầu: "Xuống tầng trước đã."

Hiện tại nhiệm vụ chính của bọn họ là để thầy cô giáo phát hiện ra ba người đang làm trái nội quy trường học.

Ôn Khinh thở dài, ban đêm không có vầng trăng sáng, cứ như một vùng không gian chết chóc. Các toà nhà phủ màu đen kịt, trừ toà nhà thuộc về Đại Tư Tế đèn đuốc sáng trưng.

Ba người liếc nhau, không hẹn mà cùng chạy qua chỗ ở Đại Tư Tế.

Trên đường đi rất im lặng, chỉ có âm thanh gió thổi. Bạch Thông nheo mắt, đột nhiên mở miệng gọi: "Ôn Khinh."

Giọng anh ta rất bình thường nhưng giờ phút này lại nghe hơi vang.

Ôn Khinh hở một miếng, mờ mịt quay đầu nhìn.

Bạch Thông nhíu mày, lại nói: "Chúng ta đi nghênh ngang như vậy cơ mà không có một thầy cô giáo nào đến.

Lý Cảnh Cảnh quan sát trường học đen như mực, thì thầm: "Kỳ lạ, Trần Cường với Trương Thành Nhuận bị bắt đi luôn mà nhỉ?"

Theo lý thuyết bọn họ cũng phải thế mới đúng. Chả nhẽ sáng với tối khác nhau?

Ôn Khinh mờ mịt: "Hay chúng ta thử đi tìm thầy cô giáo?"

Bạch Thông: "Đi đến trước cửa nhìn xem."

Lý Cảnh Cảnh đi bên cạnh Ôn Khinh, đường nhỏ nối liền với toà nhà của Đại Tư Tế hiện ra trước mặt, trong bóng đêm một bàn tay đột ngột vươn ra che miệng cậu rồi ấn chặt lên cây.

Ôn Khinh mở to đôi mắt, đối diện trực tiếp với con ngươi xanh mơn mởn.

Áo Tư không nói gì, tay phải xoa eo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve chút thịt mềm mại.

Lòng bàn tay hắn lạnh như băng, Ôn Khinh không nhịn được hức một tiếng. Giây tiếp theo, cậu cảm nhận sau lưng có thứ gì đó đang động đậy, dài dài, uốn éo như rắn..hoặc như dây leo.

Bên tai hai người vang lên âm thanh trầm thấp: "Các người đang làm gì?"

Thầy Trần mặt lạnh đứng gần đó, nhìn chằm chằm Áo Tư.

Lông mi Ôn Khinh run lên, sợ hãi giật thót. Cậu chắc chắn ban nãy nơi đây không có người.

Tại sao thầy Trần lại xuất hiện?

Áo Tư mở mắt, tuỳ tiện phun ra vài chữ ngọc ngà: "Vụng trộm yêu đương."

Ôn Khinh: "???"

.

Nghe lời hắn nói, gương mặt thầy Trần hơi vặn vẹo. Nửa bên mặt ông ta được ánh sáng toả ra từ toà nhà của Đại Tư Tế chiếu rọi, Ôn Khinh có thể thấy rõ ràng huyệt thái dương thầy Trần có thứ gì đó đang chậm rãi chuyển động, có thể là gân xanh hoặc có thể là những cái khác.

Thấy ông ta đứng bất động, bàn tay to che miệng Ôn Khinh di chuyển đến vai cậu, giả vờ như rất thân mật, lặp lại: "Chúng tôi đang vụng trộm yêu đương."

Ôn Khinh há miệng, do dự một lát rồi không phủ nhận. Áo Tư là một trong số ít người phát hiện ra nội quy có vấn đề, hắn ở đây chắc chắn có lý do nào đó. Đúng lúc cậu cũng cần một lý do phạm lỗi, cho nên gật đầu lia lịa.

Thầy Trần vẫn lạnh lùng nhìn Áo Tư. Hắn bình tĩnh nâng cằm, nhàn nhạt bảo: "Ở đây khá kích thích."

Ôn Khinh: "..."

Nghe vậy sắc mặt thầy Trần càng vặn vẹo, ông ta nghiêng đầu nhìn Bạch Thông Lý Cảnh Cảnh.

Lúc nãy Bạch Thông phát hiện ra Ôn Khinh bị bắt đi, phản ứng rất nhanh nhưng vẫn hơi chậm, cậu đã bị người ta đè lên cây.

Anh ta định chạy qua giúp thì thầy Trần bất thình lình xuất hiện.

Ánh mắt như rắn rết của ông ta chậm rãi di chuyển từ người này qua người khác, nặng nề hỏi: "Hai cô cậu cũng tới yêu đương vụng trộm?"

Bạch Thông liếc Áo Tư, cười lạnh: "Chúng tôi đến bắt gian."

Ôn Khinh: "..."

Lý Cảnh Cảnh khô cằn phụ hoạ: "Đúng."

Thầy Trần đứng giữa cả bốn chậm rãi nói: "Áo Tư, Bạch Thông, Lý Cảnh Cảnh, Ôn Khinh, bốn người làm trái điều ba nội quy trường học, phạt giam giữ sáu tiếng."

Giọng ông ta vừa thốt lên, vài người đàn ông mặc đồ đen chạy ra từ điện của Đại Tư Tế. Ôn Khinh cảnh giác nhìn bọn họ, hai tay chống trơn.

Cậu dựa vào cây, cẩn thận bảo thầy Trần: "Tôi, tôi có thể tự đi."

Thầy Trần ngó cậu, ừ một tiếng.

Ôn Khinh đánh giá đám người mới đến. Ngũ quan bọn họ rất giống nhau hệt như được sinh sản theo dây chuyền, trên mặt không có biểu cảm tựa những con rối chỉ có tác dụng chấp hành nhiệm vụ, na ná thầy Trần và thầy Tôn bọn họ thấy lúc trời sắp tối.

Ôn Khinh vẫn luôn nhìn đám người, không chú ý đến ánh mắt thầy Trần. Tuy ông ta dùng mặt lạnh nói chuyện với cậu, nhưng đã ấm hơn người khác hai phần: "Đưa đi."

Áo Tư chú ý đến, cũng nghiêng đầu phân tích Ôn Khinh.

*****

Phòng tạm giam cách đó không xa, chính là tầng hầm dưới toà nhà Đại Tư Tế.

Lúc đi xuống cầu thang, đập vào mắt họ là bức tượng Thần cao hai mét, y chang với cái bên Thần Điện, tượng không mặc quần áo, hai mắt nhắm chặt.

Mí mắt Ôn Khinh giật giật cúi đầu hạ thấp cảm giác tồn tại.

Đi qua tượng Thần, bốn người bị đưa theo hai hướng khác nhau. Ôn Khinh Áo Tư một đường, Lý Cảnh Cảnh Bạch Thông một đường.

Bước chân Ôn Khinh hơi dừng lại nhìn về phía Bạch Thông. Người áo đen nhanh chóng tiến lên che cậu, mặt không biểu cảm cảnh cáo.

Ôn Khinh vội vàng thu ánh mắt, tiếp tục tiến về phía trước.

Đột nhiên, Áo Tư mở miệng hỏi: "Cậu dùng đạo cụ gì với bọn họ?"

Ôn Khinh ngạc nhiên, theo bản năng nhìn mấy anh trai to cao đang áp giải mình. Bọn họ thậm chí còn không chớp mắt, chả quan tâm bọn họ nói gì, chỉ là npc thông thường, phụ trách ném người chơi đến phòng tạm giam.

Áo Tư: "Hửm?"

Ôn Khinh lắc đầu đáp: "Không có."

Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu thẳng vào tóc Ôn Khinh khiến nó phát sáng, lông mi dày rủ xuống tựa như bức tranh sơn dầu.

Áo Tư: "Thái độ bọn họ đối xử với cậu rất khác."

Ôn Khinh không nói gì, thầm nghĩ không phải tại hôm nhập học sao?

Hoặc là phó bản trước cậu đụng phải Úc Hình.

Tóm cái quần lại...

Ôn Khinh mở miệng: "Tại tôi xui xẻo."

Áo Tư chăm chú nhìn sườn mặt cậu, tuy Ôn Khinh rất đẹp nhưng cậu chả phải người đẹp tuyệt trần gì, hơn nữa còn rất nhu nhược nhát chết. Cơ mà chả hiểu sao không ai có được thứ khí chất như Ôn Khinh, nhỏ yếu nhưng rất kiên cường, đáng thương nhưng cực kỳ ngoan ngoãn.

Lướt qua thì giống đoá hoa mảnh mai, thực chất lại là cọng cỏ tràn đầy sức sống.

Áo Tư có dục vọng và hảo cảm khó hiểu với cậu, điều mà mấy năm nay chưa từng xuất hiện.

Hắn liếm môi hỏi: "Cậu dùng đạo cụ gì với tôi?"

Ôn Khinh kỳ lạ nhìn hắn: "Không có."

Sợ Áo Tư không hiểu, Ôn Khinh lại giải thích: "Ý là tôi không có đạo cụ chứ không phải có đạo cụ nhưng không dùng."

Áo Tư nâng mắt: "Cậu rất thơm."

Ôn Khinh: ???

Cậu im lặng kéo căng khoảng cách giữa hai người, lắp bắp nói: "Thì, thì anh dùng sữa tắm giống tôi mà."

Nghĩ thêm một lát, cậu bổ sung: "Anh cũng rất thơm."

Áo Tư tiếp tục hít mùi hương ngòn ngọt xung quanh, lắc đầu bảo: "Là mùi trên cơ thể cậu."

Sau đó hắn đột nhiên nhấc cánh tay phải đưa lên chóp mũi ngửi thử: "Tay của tôi bị cậu ướp thơm rồi."

Động tác đơn giản nhưng Ôn Khinh lại nhìn ra hàm nghĩa, đây là cánh tay ban nãy chạm vào eo cậu.

Gương mặt Ôn Khinh nóng lên, hết hồn nhìn hắn: "Anh, anh..."

"Trông qua khá thơm..." Áo Tư híp mắt, mũi khẽ nhúc nhích: "Ăn vào chắc ngọt lắm."

Ôn Khinh ngạc nhiên không thốt nên lời, cái người này, cái người này...

Không biết xấu hổ!

Cậu quay đầu đi thẳng, tỏ vẻ mình điếc, không nghe thấy gì hết.

Đoạn đường tiếp theo, dù Áo Tư có nói nhăng nói cuội, Ôn Khinh cũng chả để ý đến hắn. Thẳng đến khi npc dừng lại, đẩy ra một cánh cửa sắt ý bảo Ôn Khinh đi vào, cậu mới liếc Áo Tư.

Con ngươi xanh lục chăm chú nhìn cậu như con dã thú lúc nào cũng có thể hành động. Lưng Ôn Khinh lạnh toát, vội vàng chui vào phòng giam khoá kỹ cửa.

Một mình một phòng, trái tim Ôn Khinh đập bình bịch, bắt đầu sợ hãi.

Nơi đây chính là phòng tạm giam. Đứng một lúc lâu, cậu cẩn thận xoay người, đi được ba bước là chạm tường.

Phòng tạm giam rất chật chội, không có cửa sổ, không có bàn ghế, không có giường ngủ, chính giữa phòng đặt một quyển "sách cấm", giống hệt với mấy căn phòng giam tội phạm nguy hiểm trên phim truyền hình.

Thứ duy nhất khiến cậu được an ủi chính là cửa ra vào rất rộng, thông ra bên ngoài, có chút ánh sáng lọt vào chiếu rọi.

Ôn Khinh dựa tường ngồi bệt xuống đất, để bản thân có cảm giác an toàn, cậu nhấc quyển sách cấm lên ôm chặt vào lòng. Hiệu quả cách âm rất tốt, Ôn Khinh không nghe được bất kỳ tiếng động nào.

Một người giữa bóng đêm bao la, không nhịn được suy nghĩ đến xứ sở xa lạ.

Rắn, nhện, gián, rết...

Ôn Khinh giật mình không dám tưởng tượng tiếp, lắp bắp hò lên: "Hệ thống, hệ thống..."

"Anh ở đâu?"

001 nhàn nhạt ừ một tiếng cho có.

Ôn Khinh nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở phào.

Ít nhất cậu không cô độc một mình.

001: [Cậu cô độc một mình.]

001: [Tôi không phải người.]

Ôn Khinh: "..."

Ôn Khinh: "Anh, anh buôn chuyện với tôi một lát được không?"

001: [Buôn cái gì?]

"Gì cũng được." Ôn Khinh nhỏ giọng: "Anh nói cái gì thì tôi nghe cái đó."

Dưới màn đêm yên tĩnh, tai cậu hơi ù, cứ cảm thấy xung quanh mình có đám côn trùng đang động đậy.

001 trầm mặc một lúc rồi phun ra hai chữ: [Ngủ đi.]

"Nhưng, nhưng mà tôi không ngủ được." Ôn Khinh cũng trầm mặc theo, chậm rì rì đáp: "Thấy bảo nơi này sẽ xuất hiện mấy thứ là lạ, tôi, tôi sợ lắm..."

"Tại trước tôi sợ nhiều thứ quá, ở đây sáu tiếng không biết chừng chúng nó xuất hiện lần lượt..."

Nói nói, Ôn Khinh ngáp dài, hai mắt mờ mịt mở to. Hình như cậu hơi mệt...

Không phải cái kiểu buồn ngủ tự nhiên mà là đầu óc đột nhiên nặng trịch như hiệu quả của thuốc ngủ. Mí trên mí dưới đánh nhau liên tục, đôi mắt Ôn Khinh chậm rãi khép lại.

Cậu ngủ, nhưng không hoàn toàn ngủ sâu.

Tay chân cậu nặng như đeo chì, đầu óc mông lung còn chút ý thức, có thể cảm nhận được sự vật, thế giới bên ngoài.

Tầng hầm yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh sột soạt. Tiếng động càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

"Cạch" một tiếng, nó đánh vào cửa sắt rồi men theo khe hở ổ khoá tiến vào.

Ôn Khinh nghe được vài âm thanh cọ xát, cậu mơ mơ màng màng nhận ra thứ gì đó lạnh lẽo phủ lên mắt cá chân mình, hơi ướt, hơi dính, cứ đảo vòng quanh mắt cả chân, cuối cùng còn cởi tất của cậu.

Thứ đồ lạnh như băng liếm láp mu bàn chân, chạy dọc xuống ngón chân, gan bàn chân để lại dấu vết ướt át, dưới ánh sáng mịt mờ toả ra chút quyến rũ không tên.

Gan bàn chân vừa tê vừa ngứa, thân thể Ôn Khinh run rẩy, cổ họng không tự kiềm chế phát ra âm thanh nức nở.

Cậu cố gắng tránh sự trói buộc nhưng không làm được, thậm chí còn không có sức mở mắt, chỉ đành để mặc nó đùa bỡn cơ thể mình.

Chả biết qua bao lâu, đồ vật kia hình như đã chơi đủ bàn chân, chậm rãi bò lên dọc theo cơ bắp. Lần này nó không thèm kìm nén như lúc trong Thần Điện, dễ như trở bàn tay kéo khoá quần Ôn Khinh.

Cậu run lên, góc áo bị vén lộ ra vòng eo mềm mại.

Đột nhiên một nhánh khác cọ lên mặt cậu, chạm nhẹ vào cánh môi hồng thẳng đến khi nó ướt át sưng đỏ mới dọc theo cằm chảy xuống, cuộn vài vòng chỗ yết hầu, đến ngực, từ từ cởi cúc áo.

Lông mi Ôn Khinh ướt đẫm, gương mắt nhợt nhạt dần đỏ lên, nước mắt trào ra.

Đừng mà...

Không muốn...

Cút ngay...

Cậu cong ngón trỏ, cảm nhận được sự tồn tại của quyển sách cấm.

Ôn Khinh mơ mơ màng màng nghĩ, Úc Hình, cậu phải...

Cầu nguyện.

Đúng, cậu phải cầu nguyện...

Thần kính yêu, xin ngài rủ lòng thương hại...

Thân thể Ôn Khinh khó chịu, đầu óc lộn xộn, cậu cũng chả biết mình đang nói cái gì, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng vang, dường như có gì đó ngã xuống mặt đất.

Tiếp đến là tiếng bước chân nặng trịch.

"Bịch...bịch...bịch..." Như là quái vật lại như là kỵ sĩ mặc áo giáp sắp, nặng nề bước tới.

"Cạch...cạch." Cánh cửa phòng tạm giam rộng mở.

Một đôi tay lạnh như băng đẩy thứ đang làm loạn trên người Ôn Khinh xuống.

Cậu cắn môi, lông mi ướt đẫm, một sợi rồi lại một sợi nặng nề, vô cùng yếu đuối.

Người đàn ông nhìn cậu, cười nhạo: "Ôi, đáng thương làm sao."

Giây tiếp theo, Ôn Khinh cảm nhận được ngực mình bị một bàn tay xa lạ đặt lên, hung dữ véo xuống.

Hết chương 34 – Học viện của Thần – 10

--Kidoisme: Mị nhớ tác giả này từng viết 1 bộ truyện mà bả tự cue bả vào, kiểu "bút ta ở Tấn Giang nhưng hồn ta ở Hải Đường" :> mà đúng là bộ này nó không ở Tấn Giang thì vui lắm -)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top