Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Học viện của Thần - 11

Chương 35: Học viện của Thần – 11

Edit: Kido

Bàn tay kia lặng lẽo phảng phất mới như mới chui ra khỏi tủ lạnh, không có chút độ ấm nào. Nó đặt trên ngực Ôn Khinh, không hề cho cậu thêm hơi ấm mà ngược lại, đang cố hấp thu nhiệt độ cơ thể cậu.

Cậu lạnh tới mức da gà da vịt nổi lên, đôi môi hồng hào trắng bệch, gương mặt non nớt tái đi trông thấy...

Lạnh quá...

Trong cơn hoảng loạn, Ôn Khinh nghe thấy tiếng cười nhạo.

Có thứ gì đó cắn lên yết hầu, không giống như ban nãy mà là một đôi môi mềm mại, một đôi môi như tảng băng trôi, mê luyến vuốt ve cổ cậu.

Theo bản năng, Ôn Khinh ngửa đầu, yết hầu phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.

Nhận thấy cậu chống đối, người đàn ông cười nhạo, ngân nga: "Cái này không được, cái kia không được, tôi chưa làm ăn lỗ vốn bao giờ đâu."

"Nói nhóc rồi, trao đổi đồng giá."

"Muốn tôi cứu nhóc...thì nhóc cũng phải cho tôi nếm thứ gì ngon ngọt chứ."

Ôn Khinh hừm một tiếng, ngón trỏ cong lên đụng phải chân người đàn ông, vẫn không có nhiệt độ, tựa như cậu vừa đụng phải một bức thạch cao được điêu khắc thành hình người.

"Không mở lời tức là đồng ý." Người đàn ông khẽ nói.

Ôn Khinh dùng hết sức lực thở ra, muốn nói mình không đồng ý, thậm chí muốn mắng người đàn ông chơi bẩn.

Ngay sau đó, đôi môi đối phương phủ lên. Không phải kiểu như môi răng quấn quýt, chỉ đơn thuần vuốt ve cánh môi cậu.

Ôn Khinh ngậm miệng, người đàn ông lại cố ý kéo môi, buộc cậu phải đón nhận. Ôn Khinh hừ hừ hai tiếng, theo bản năng muốn dùng đầu lưỡi đẩy môi đối phương ra ngoài.

Ngay sau đó, đầu lưỡi dính lên một hương vị kỳ quái. Nhàn nhạt như vôi phấn, giống hồi bé cậu vô tình liếm phải tường.

Khó ăn.

Ngũ quan Ôn Khinh nháy mắt nhanh thành quả mướp đắng, hai chữ 'ghét bỏ' rõ ràng xuất hiện.

"Yếu đuối." Người đàn ông cười nhạt, véo má cậu: "Lần này tạm tha cho nhóc."

"Lần sau..." Nói đến đây, người đàn ông dừng lại không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên bảo: "Lần sau có chuyện để nói đấy, nhóc đáng thương."

.

Lúc Ôn Khinh tỉnh lại, thân thể vừa nóng vừa lạnh, mồ hôi ướt đẫm lan ra tóc dính lên mặt, phía sau lưng lạnh toát.

Bên ngoài rét buốt thấu xương, bên trong lại nóng hừng hực không thể miêu tả, phảng phất như có ai đó đang sợ cậu lạnh, phóng hoả nội tạng cơ thể cậu.

Im lặng một lúc, tay chân Ôn Khinh mới dần ấm áp trở lại. Đại não cậu cũng bắt đầu hoạt động.

Cậu mờ mịt hỏi: "Hệ thống, tôi, tôi..."

001: [Gì?]

Chả hiểu sao, giọng hệ thống 001 có vẻ khá khó chịu.

Cậu mím môi, hạ thấp giọng xuống: "Tôi vừa ngủ à?"

001 ừ một tiếng.

Ôn Khinh xoa xoa đôi mắt, lúc sờ đến vệt nước trên mặt thì hơi ngạc nhiên, gương mặt nóng dần.

Lúc ngủ cậu chảy nước miếng thật hả?! Ôn Khinh vội vàng vuốt mặt.

Phòng tạm giam im lặng như chết, rất nhanh sau đó Ôn Khinh không nhịn được tiếp tục suy nghĩ miên man về đống đồ mà mình sợ hãi.

Cậu rũ mắt, đỏ mặt buôn chuyện với 001: "Hình như tôi mơ thấy rắn, sau đó..."

Sau đó Ôn Khinh không nhớ gì hết, chuyện trong mộng mơ mơ hồ hồ, tỉnh dậy đã quên sạch.

Cậu suy nghĩ một lát, miễn cưỡng nhớ ra chi tiết: "Hình như...Hình như có bức tường đè lên cơ thể tôi."

Nặng khiếp lên được.

001: [Không cần nghĩ.]

Ôn Khinh ngạc nhiên.

001 lại nói: [Vô nghĩa.]

[Năm phút sau là có thể đi.]

Ôn Khinh chỗ hiểu chỗ không gật đầu, không nhịn được hỏi: "Tôi được tính là nhốt lại rồi sao?"

Nhưng cậu mới chỉ mơ thấy ác mộng, đã đương đầu với rắn sâu gì đâu?

001 giải thích: [Buff có thời hạn.]

Ôn Khinh ngạc nhiên: "Cái chất lỏng không biết tên gì á?"

Nhờ có nó mà cậu không cần gặp mấy thứ đáng sợ?

Ôn Khinh bừng tỉnh: "Thì ra sáng mắt sáng lòng là ý này à?"

001 trầm mặc nhìn đoạn giải thích bị cậu tự động bỏ qua: [Có thể đại chiến 300 hiệp trên giường.]

Không bao lâu sau, cánh cửa phòng giam bật mở.

Thầy Trần đứng bên ngoài, vì ngược sáng nên cậu không thấy rõ mặt, chỉ thấy hình như cánh tay phải của ông ta hơi rủ xuống, như bị người ta chặt đứt.

"Có thể rời khỏi đây."

Ôn Khinh vội vàng đứng dậy, bởi vì đã ngồi lâu nên trước mắt tối sầm. Thân thể cậu lảo đảo, thầy Trần lập tức vươn tay ra đỡ.

Ôn Khinh đụng phải cánh tay ông ta, mềm mại co giãn như kẻ không xương, lạnh toát rợn người.

Mí mắt cậu giật giật, vội vàng tránh xa, lắp bắp nói: "Cảm, cảm ơn thầy."

"Đừng khách sáo." Thầy Trần ôn hoà cười cười: "Đi thôi, thầy đưa em về phòng ngủ."

Cậu lo lắng lùi sang bên cạnh, nhỏ giọng: "Tôi tự đi được, không phiền thầy."

Nụ cười trên mặt thầy Trần không đổi, khăng khăng muốn đưa cậu về ký túc xá. Ôn Khinh không dám nhiều lời, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đi dọc hành lang.

Lúc ra khỏi tầng hầm, lại thấy tượng Úc Hình. Bước chân Ôn Khinh hơi dừng lại, cậu cảm thấy bức tượng này đã có sự thay đổi.

Hừm...môi hơi nhếch lên một chút, cũng...nhạt đi một chút?

Ôn Khinh chớp mắt, thế mà đạo cụ phó bản cũng không xịn lắm nhỉ, một đêm đã phai màu.

Dọc đường đi Ôn Khinh không gặp Bạch Thông, Lý Cảnh Cảnh, còn cả Áo Tư, chỉ có cậu đối đầu với thầy Trần.

Đến cửa phòng ngủ, ông ta dừng bước, cười bảo Ôn Khinh: "Mau đi nghỉ ngơi."

Cậu gật đầu, lễ phép chào hỏi rồi quay đầu chạy biến.

Thầy Trần đứng yên tại chỗ, thẳng tới khi không thấy bóng dáng cậu, nụ cười trên mặt ông ta tắt ngúm, cánh tay phải rơi xuống đất.

Thầy Trần cong lưng, bình tĩnh nhặt tay phải lên rồi nhét nó vào ống tay áo, đi vào bóng tối vô tận dần dần biến mất.

Ôn Khinh chạy đến tầng ba thì dừng hẳn. Cậu không dám về phòng, tại sợ Áo Tư cũng đang ở đó.

Do dự một lát cậu chạy đến phòng Bạch Thông, vừa muốn giơ tay gõ, chỗ cầu thang đã vang lên tiếng gọi: "Ôn Khinh."

Biểu cảm trên mặt anh ta rất bình thường, sắc mặt Lý Cảnh Cảnh bên cạnh trắng bệch, thoạt nhìn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Bạch Thông nhanh chân chạy lên nhìn vào mắt cậu một lát mới nhẹ nhàng thờ phào: "Không sao là tốt, vào rồi nói."

Ba người chui đến phòng Bạch Thông, anh ra rót cho bọn họ cốc nước ấm.

Lý Cảnh Cảnh ôm cốc, tái mặt nói: "Mẹ kiếp, tôi thấy cả đống chuột đen, con nào con nấy to sù sự, còn chít chít nữa chứ!"

Nói xong cô uống ngụm nước, chán ghét than thở: "Tởm chết, tí thì tôi bị tẩy não."

Bạch Thông rũ mắt, nhàn nhạt bảo: "Tôi nhìn thấy chuyện trước kia."

Anh ta không nói tỉ mỉ, Ôn Khinh Lý Cảnh Cảnh cũng chả hỏi đến cùng. Ôn Khinh đang muốn mở miệng, Lý Cảnh Cảnh vội vàng cắt ngang: "Đừng đừng đừng, đừng kể mấy cái kinh khủng đó nữa, giờ cứ nhắc đến là tôi lại phát oẹ."

Ôn Khinh cười bảo: "Không, tôi chả thấy gì hết."

"Tôi vào đó làm một giấc, gặp ác mộng nhưng lúc tỉnh thì quên hết rồi." Cậu ăn ngay nói thật: "Hệ thống nói do cái nước không rõ tên ban ngày Đại Tư Tế cho uống."

"Là cái thứ nhỏ ra từ dây leo á?" Lý Cảnh Cảnh ngạc nhiên, sau đó bảo: "Hay mình đi trộm một ít?"

Thấy cô nàng quá hưng phấn, Bạch Thông nhíu mày, nghiêm túc bảo: "Thứ chủ động tiếp cận chưa chắc là thứ giống ban đầu."

"Hợp lý." Lý Cảnh Cảnh thở dài: "Quên đi, đi ngủ trước đã."

Ôn Khinh đặt cốc nước xuống định đứng dậy, Bạch Thông đã nói: "Ôn Khinh, muốn ngủ ở đây không?"

Cậu ngẩn ra.

"Lệnh cấm đi lại ban đêm xem ra chỉ nhắm vào cá nhân rời khỏi phòng ngủ, cũng chả có ai đi kiểm tra phòng." Bạch Thông híp mắt, giải thích: "Hơn nữa tôi không yên tâm về Áo Tư."

Bước chân Lý Cảnh Cảnh cứng đờ, nhớ lại chuyện xảy ra trước đây, khó chịu nói: "Mẹ kiếp cái thằng tâm thần Áo Tư, vi phạm nội quy thì vi phạm mẹ nhà hắn đi, kéo theo Ôn Khinh làm quái gì, hại thanh danh Ôn Khinh của chúng ta!"

Ôn Khinh mím môi, lén hùa theo: "Đúng, Áo Tư tâm thần!"

Bạch Thông lại nói: "Nếu cậu không yên tâm thì tôi qua phòng khách, cậu ngủ trên giường."

Ôn Khinh hơi mờ mịt: "Tại sao tôi lại không yên tâm?"

"Tôi ngủ chỗ này là được." Ôn Khinh chớp mắt, nhỏ giọng: "Nhưng tôi phải đi tắm trước đã."

Lý Cảnh Cảnh vừa bước đến cửa, nghe thấy lời Ôn Khinh, dừng bước quay đầu lại bảo: "Tôi cũng muốn ngủ cùng."

Bạch Thông khó hiểu: "Bình thường không phải vậy à?"

"Ý tôi là chúng ta hãy ngủ cùng một phòng." Khoé miệng Lý Cảnh Cảnh giật giật: "Hiện tại tôi rất lo mấy con chuột kia chui vào phòng, ngủ cùng anh Bạch có cảm giác an toàn hơn."

"Mấy anh đừng coi tôi là con gái nhé."

Bạch Thông đồng ý.

Ôn Khinh cười cười: "Thế tôi với Bạch Thông ngủ dưới đất, cô ngủ trên giường."

"Ôi ngại quá." Ngoài miệng Lý Cảnh Cảnh nói thế nhưng cơ thể rất thành thật cười hì hì bò lên giường đắp chăn rồi bảo: "Ngủ ngon."

Ba người lần lượt rửa mặt, Ôn Khinh ôm khăn, chậm rì rì nhớ đến đống quần áo của mình trên phòng ngủ tầng bốn, tại đồ của Bạch Thông rộng quá cậu không mặc nổi.

Ôn Khinh: "Tôi lên lấy quần áo."

Bạch Thông đáp: "Ừ, tôi đi cùng cậu."

Lý Cảnh Cảnh lập tức ngồi dậy: "Tôi nữa."

Đi lên tầng 4, phòng 406 yên tĩnh không một bóng người.

Ôn Khinh nhanh chân dọn đống quần áo của mình, chuẩn bị di cư đến chỗ Bạch Thông.

Cậu vừa đóng cửa, phòng đối diện 'cạch' một tiếng, hé ra khe hẹp.

Một số người chơi cảnh giác nhìn bọn họ.

Ôn Khinh ngạc nhiên, đối diện với đôi mắt người lùn, đối phương lập tức đóng sầm cửa.

Lý Cảnh Cảnh mở miệng: "Đi nhanh lên, còn có thể ngủ thêm mấy tiếng."

Bước chân Ôn Khinh hơi dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Cần nói chuyện nội quy với bọn họ không?"

Lý Cảnh Cảnh nhướn mày về phía Bạch Thông: "Thầy Bạch, mở lớp dạy cho học sinh tiểu học kìa."

Ôn Khinh mờ mịt, chỉ thấy Bạch Thông bất đắc dĩ chỉ bản thân, sau đó xoay người đi cánh cửa phòng ban nãy.

Lý Cảnh Cảnh ghé tai Ôn Khinh, nhỏ giọng bảo: "Ê cậu người mới, nhớ học kỹ khoá học s của thầy Bạch nhé."

"Tên khoá học là: Đừng xen vào chuyện của người khác."

Giọng cô vừa rơi xuống, Bạch Thông lập tức gõ cửa.

Cánh cửa không mở, đằng sau truyền ra tiếng hét ác ý: "Gõ con mẹ mày, tìm chết à?"

Bạch Thông dựa vào tường, nâng mắt nhìn Ôn Khinh: "Ngày mai sẽ có người chết."

Mấy người kia cho rằng anh ta nguyền rủa họ, giận dữ: "Chết cũng là mày chết!"

Bạch Thông đi thẳng vào vấn đề: "Hệ thống kêu chúng ta chú ý đến nội quy trường học không phải vì chúng ta phải làm theo, mà là chúng ta phải vi phạm."

"Chỉ cần bị nhốt lại, tịnh thân tịnh tâm mấy ngày sau mới an toàn."

Người chơi phía sau im lặng không nói năng gì.

Đang lúc Ôn Khinh cho rằng cả đám sẽ cảm ơn Bạch Thông, tiếng rống giận lại vang lên: "Đánh rắm!"

"Mẹ kiếp chúng mày muốn bọn tao lên làm thí nghiệm phải không?"

Bạch Thông nhìn Ôn Khinh, tiếp tục: "Mấy người chúng tôi bình yên vô sự rời khỏi phòng tạm giam, các người còn sợ cái gì?"

Đám người chơi: "Chúng mày có đạo cụ, đương nhiên không sao rồi!"

"Mày, mày muốn để bọn tao chết sớm, càng nhiều người chết chúng mày càng an toàn!"

Bạch Thông lại nói: "Trương Thành Nhuận, Trần Cường không phải vẫn chưa chết à?"

"Chúng nó sống khác đéo gì đã chết, không biết chừng là do chúng mày hại!" Người chơi nghiến răng nghiến lợi: "Tao biết sinh nhật của Thần chỉ có thể còn 69 học sinh, giết Trương Thành Nhuận, Trần Cường còn chưa đủ, chúng mày còn định ra tay với bọn tao..."

Cho dù Bạch Thông nói cái gì, người chơi kia đều không tin, tựa như tin tưởng Bạch Thông muốn hại chết gã.

Ôn Khinh ngơ ngác chứng kiến. Bạch Thông nhún vai, nhàn nhạt bảo: "Nào, về đi ngủ."

Ôn Khinh theo bọn họ xuống tầng. Lúc về Lý Cảnh Cảnh mới nhỏ giọng bảo: "Đây là phó bản cấp Thần, có nhiệm vụ nâng cao, thêm rất nhiều khen thưởng."

"Khen thưởng có hạn, thiếu một người chơi thì sẽ ít đi một kẻ cạnh tranh."

"Người chơi xa lạ rất ít khi hợp tác nhiệt tình, bọn họ cảnh giác khủng khiếp, bởi lẽ mỗi người đều ôm mục đích khác nhau."

Ôn Khinh khó hiểu: "Vậy tại sao cô lại hợp tác với tôi và Bạch Thông?"

Lý Cảnh Cảnh cười cười, nói thật: "Một, cậu là người mới, mấy người mới... khá ngốc."

Ôn Khinh: ???

Có cảm giác mình đang bị khịa.

"Ha ha ha, không phải ngốc, mà là ngây thơ." Lý Cảnh Cảnh cười cười, tiếp tục nói: "Đương nhiên, tôi chủ yếu đến vì Bạch Thông."

"Ở nhân gian, Bạch Thông được mệnh danh là 'đại thiện nhân'."

"Tất cả người chơi đều có thể tiết lộ thẻ thân phận với anh ấy."

Ôn Khinh hoá đá, hiểu ra lời cô nàng. Rất nhiều người mới khi đến nhân gian đều được Bạch Thông giúp đỡ.

Lý Cảnh Cảnh hỏi cậu: "Cậu là người mới, nghe tin đồn nhảm về Bạch Thông chưa?"

Ôn Khinh lắc đầu, tò mò: "Bạch Thông có tin đồn nhảm á?"

"Đúng đúng, cậu tưởng chúng tôi ngốc ở cái nơi ăn thịt này, tự nhiên xuất hiện người tốt như Bạch Thông sẽ không thấy kỳ lạ hả?" Tinh thần Lý Cảnh Cảnh lập tức phấn chấn, hớn hở phổ cập khoa học.

"Có người đồn trước kia Bạch Thông tiến vào thế giới này cũng được người ta chăm sóc, sau đó người nọ không may qua đời, trước khi chết mong Bạch Thông có thể nối nghiệp mình."

"Còn có người đồn trước kia Bạch Thông là phường gian ác không chuyện xấu nào không làm, sau này xuất hiện một vị Bồ Tát cảm hoá ảnh, kết quả người kia chết. Bạch Thông đau đớn bi thương nên đổi tính, bắt đầu hướng dẫn người mới."

"À, còn nữa, Bạch Thông không phải người, vốn là yêu quái tới nhân gian rèn luyện nên phải làm việc thiện mới có thể hoá hình..."

Câu chuyện càng ngày càng ảo, Bạch Thông cạn lời nạt bọn họ: "Đương sự còn đang ở đây đấy thưa hai cô cậu."

Lý Cảnh Cảnh cười ha ha, hỏi: "Anh Bạch, anh cảm thấy tại sao anh lại thành người tốt?"

Bạch Thông nhếch môi: "Tôi không phải là người tốt."

"Ba giờ rồi, nằm ngủ đi."

****

Sáng sớm hôm sau.

7 giờ đúng, phòng ngủ vang lên tiếng loa quen thuộc nhưng lần này không phải bắt họ đi học mà là: "Nửa tiến sau, tất cả học sinh tập hợp dưới phòng ngủ."

"Giáo viên sẽ dẫn mọi người đến Thần Điện."

Ôn Khinh mơ mơ màng màng bò dạy rửa mặt, ngày hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện lại chỉ ngủ bù được mấy tiếng, đầu óc cậu quay cuồng, mãi đến khi tập hợp, gió thổi qua não mới tỉnh lại chút chút.

Người phụ trách vẫn là thầy Trần, lúc này ông ta sầm mặt, lạnh lùng nói với mọi người: "Đêm hôm qua Đại Tư Tế bị tà linh xâm nhập."

"Tà linh?" Sắc mặt các bạn học khẽ biến: "Đại Tư Tế sao rồi? Ôi vị Thần yêu quý, con xin dâng hiến mọi thứ cho ngài..."

Sau đó họ cúi đầu lẩm bẩm, đại sảnh ríu rít cực kỳ hỗn loạn.

"Đại Tư Tế đang cầu nguyện trong Thần Điện." Thầy Trần cao giọng: "Xếp hàng."

Các bạn học tự động dạt ra, người chơi đứng yên không động đậy.

Thầy Trần điểm danh: "Ôn Khinh, Áo Tư, Bạch Thông, Lý Cảnh Cảnh, Trương Thành Nhuận, Trần Cường."

"Xếp hàng." Ôn Khinh là người đầu tiên bị gọi, cậu ngạc nhiên nhìn ông ta. Thầy Trần nâng cánh tay cứng đờ, chỉ cậu đến chỗ đám học sinh bản xứ.

Ôn Khinh làm theo, cậu đứng trong đội ngũ, lúc quay đầu lại nhìn không cẩn thận đụng phải ngực Áo Tư.

Giây tiếp theo, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp: "Hửm?"

Tai Ôn Khinh nóng bừng, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi."

Tầm mắt đằng sau càng ngày càng nguy hiểm, Ôn Khinh khẩn trương cách Áo Tư xa một chút.

Nhất thời trong đại sảnh chỉ còn lại ba người chơi bị cô lập, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

"Chả nhẽ hôm qua mấy thứ bọn họ nói là thật? Phải bị nhốt lại mới an toàn sao?"

"Không thế nào, chắc chắn là lừa bịp."

"Nhưng bọn họ đều, đều đứng bên chỗ đám dân bản xứ..."

Trong số đó có một người chơi lùn lùn cắn chặt răng, nói với bạn cùng nhóm: "Không thể nào, nếu đó là sự thật thì số lượng mấy tên kia đã vượt qua 69 người."

"Đừng quên, ra tay với dân bản xứ sẽ phải chịu phạt, bọn họ muốn hại chết chúng ta."

Thầy Trần đi trước đội ngũ, cũng chả để ý ba tên cuối cùng nói gì, làm gì.

Đến Thần Điện, ông ta dừng bước, bảo bạn học đầu hàng: "Vào đi."

Bạn học cúi đầu, thành kính tiến về Thần Điện.

Ôn Khinh theo đuôi, phát hiện Đại Tư Tế đứng trên đài cao, lẳng lặng nhìn bọn họ. Mí mắt cậu giật giật, vội vàng cúi đầu.

"Dừng lại." Thầy Trần đột nhiên mở miệng.

Ôn Khinh lặng lẽ nghiêng đầu, tầm mắt cứng đờ. Bức tường trên Thần Điện bị dây leo cuốn quanh, tầng tầng lớp lớp phủ chồng lên nhau bao kín mặt tường, chậm rãi bò sát mấp máy.

Đột nhiên, nó như nhận ra gì đó, một nhánh chậm rãi rủ xuống treo giữa cánh cửa.

Thầy Trần không thèm liếc mắt, bảo ba người chơi: "Từng bước đi vào."

Người chơi nhìn chằm chằm dây leo, đứng yên không dám động đậy.

Hôm qua chính là thứ này đã mổ phanh ngực Tiền Cương Phong, móc trái tim gã.

Thấy vậy, thầy Trần lạnh lùng: "Vào."

Người chơi sợ đến mức run rẩy: "Tôi, tôi..."

Mắt thấy sắc mặt thầy Trần càng ngày càng đáng sợ, cuối cùng người lùn cắn chặt răng, nhắm mắt bước qua cánh cửa.

Không có chuyện gì xảy ra, dây leo kia hình như chỉ là vật trang trí, lẳng lặng treo ở đó, thậm chí vì người lùn đi quá nhanh nên khẽ rung rinh.

Thầy Trần nhìn người chơi đứng cuối cùng: "Vào."

Người nọ gật đầu, hai người đi trước anh ta không sao, anh ta nhẹ nhàng thở phào bước cho xong chuyện. Nào ngờ chân trước vừa chạm đến cửa, dây leo bỗng dài ra đâm thẳng xuống đỉnh đầu người nọ.

Anh ta mở to mắt, cứng đờ bên ngoài. Dây leo hút tuỷ não thành cái túi nhỏ, chậm rãi di chuyển lên trên, di chuyển lên trên...

Trên đài cao, tiếng Đại Tư Tế vang lên mơ hồ: "Tà linh."

Ôn Khinh run cầm cập, giọng Đại Tư Tế phảng phất mang theo chút thoả mãn như thể vừa ăn no. Cậu nhìn sang thầy Trần, mặt ông ta cũng không khác gì, vui vẻ hân hoan.

Ông ta cười lớn: "Loại bỏ tà linh!"

Các bạn học đồng thời hò hét: "Loại bỏ tà linh!"

"Loại bỏ tà linh!"

Cảnh tượng hệt như nghi thức tà giáo, các bạn học nhìn thi thể đằng xa, trên mặt phấn khích: "Thiêu chết hắn!"

"Thiêu chết hắn!"

"Có tội chính là tà linh." Đại Tư Tế nhàn nhạt mở miệng: "Dương Phàm vô tội!"

Giọng người nọ vừa dứt, mấy dây leo trên tường bọc thi thể người chơi tên Dương Phàm lại nâng lên.

Các bạn học: "Thần linh từ ái!"

"Quân chủ vinh quang!"

Ôn Khinh mím chặt môi, ý lạnh từ lòng bàn chân truyền lên tới đại não.

Chọn ngày lành tháng tốt, loại bỏ tà linh, thắp hương, cầu nguyện...

Tất cả các hoạt động đó là cố định, chứng tỏ thầy Trần đang nói dối, căn bản không có tà linh tập kích Đại Tư Tế. Đại Tư Tế chỉ đang lấy một cái cớ đàng hoàng để ăn thịt người chơi mà thôi.

Úc Hình không ăn thịt người. Những chuyện này... chả lẽ căn bản không liên quan đến hắn? Trường học đang mượn uy danh Úc Hình nuôi đống dây leo này chăng?

Ôn Khinh im lặng, thử ổn định tâm trạng hỏi hệ thống: [Bí mật của Học viện có phải tất cả học sinh đều là dây leo?]

001 im lặng.

Ôn Khinh thử hỏi lại lần nữa.

001: [Không đáp coi như trả lời sai.]

Ôn Khinh ờ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn về phía cánh cửa, cân nhắc xem mình suy luận sai chỗ nào.

Đột nhiên, bên tai cậu vang lên tiếng Áo Tư: "Tôi nói rồi, cậu tính thử đi."

Lông mi Ôn Khinh rung lên, ngẩng đầu hơi mờ mịt.

Nói gì? Tính gì?

Đôi mắt xanh lục của Áo Tư nhìn xuống, chậm rãi cúi người suýt chạm vào tai cậu, lặp lại câu nói lúc trước: "Cho tôi cắn, tôi đưa cậu rời khỏi đây."

Ôn Khinh: "..."

Tôi cắn chết anh!

Hết chương 35 – Học viện của Thần – 11

---Nếu truyện có H từ nãy đến giờ chúng ta đã có tượng play và dây play -))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top