Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Học viện của Thần - 13

Chương 37: Học viện của Thần – 13

Edit: Kido

Mí mắt Ôn Khinh run rẩy, theo bản năng nhìn về phía Áo Tư. Vẻ mặt Áo Tư không có biến hóa, tựa như đã sớm biết chuyện của Quý Quân Phong và đống dây đằng

Hắn cúi đầu thều thào: "Đừng nhúc nhích."

Ôn Khinh làm khẩu hình đáp: "Tôi không nhúc nhích."

Giây tiếp theo, Ôn Khinh nhận ra Áo Tư không phải đang bảo cậu đừng nhúc nhích mà là đang nhắc nhở Ôn Khinh, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được nhúc nhích.

Một sợi dây leo từ từ thò đầu khỏi vai Áo Tư, nó khoác lên người hắn giống như kẻ say rượu, lắc lư đong đưa trong không khí.

Một lát sau, nó hừ nhẹ, luồn xuống ngực người đàn ông rồi vắt lên cổ Ôn Khinh.

Thân thể Ôn Khinh càng lúc càng cứng, đầu dây leo mềm mại đâm vào cổ cậu, phát ra cảm giác ngứa ngáy khó diễn tả thành lời.

Cậu vừa khó chịu vừa sợ hãi, hốc mắt bỗng dưng đỏ bừng.

Một giây, hai giây... Một phút...

Dây leo vẫn không nhúc nhích.

Áo Tư thăm dò bước nhỏ về phía trước.

Theo động tác của hắn, dây leo trên cổ Ôn Khinh chậm rãi trượt xuống di chuyển đến ngực, lạnh lẽo lạnh khiến cậu giật mình.

Hành động nhỏ bé này tựa như đánh thức dây leo, Ôn Khinh cảm nhận được nó đang di chuyển.

Cậu cúi mặt, lo lắng nhìn chằm chằm dây leo.

Dây leo cọ cọ ngực cậu, chậm rãi, chậm rãi xoay xung quanh người.

Quay xong nó lại tiếp tục cọ ngực Ôn Khinh, mở phanh áo cậu như con mèo lăn lộn trong địa bàn của mình.

Rất nhanh, hai cúc áo bị dây leo cọ rơi, ngực lộ ra.

Áo Tư híp mắt nhìn chằm chằm cảnh đẹp miễn phí.

Làn da trắng nõn nhẵn nhụi, bởi vì tâm trạng lo sợ mà lộ ra chút hồng nhạt đáng yêu.

Cơ thể người đàn ông nóng lên một cách bất thường. Từ trước đến nay hắn rất khinh thường mấy thứ màu hồng nhạt, theo quan niệm của hắn chỉ có tụi con gái mới thích cái màu này.

Tuy nhiên hiện thực đang vả mặt hắn đôm đốp, bởi lẽ hắn không thể rời mắt.

Dây leo cọ cổ áo cậu một lúc rồi đột nhiên dừng lại, không biết là vì da Ôn Khinh quá bóng hay là nó mệt mỏi, trực tiếp chạy vào bên trong.

Nước mắt Ôn Khinh không nhịn nổi nữa, tanh tách rơi xuống.

Cậu vừa không dám hét lên vừa không dám nhúc nhích, sợ mình đánh thức Quý Quân Phong giữa đống dây leo.

Ôn Khinh chỉ có thể nhờ một người khác giúp đỡ, ngước mắt nhìn Áo Tư.

Áo Tư làm một khẩu hình miệng: [Nó rất thích cậu.]

Ôn Khinh mím môi, run rẩy hỏi: [Anh có thể lôi nó ra không?]

Vừa nói xong chữ cuối cùng, Ôn Khinh cảm nhận được hình như lại có một sợi dây leo từ trên người Áo Tư bò tới, đụng phải chân cậu.

Lần này cậu không dám phản kháng, nước mắt rơi xuống. Cậu mím chặt môi, nước mắt dọc theo cằm chảy xuống ngực.

Cổ họng Áo Tư khẽ nhúc nhích.

Ôn Khinh sợ đến mức không kìm được nước mắt, trên người cậu có dây leo, trên đùi cũng có, bên cạnh lại tặng kèm thêm một Quý Quân Phong.

Cơ mà hình như dây leo trên đùi không đúng.

Nước mắt Ôn Khinh giống như trân châu đứt dây, từng giọt, từng giọt nặng trịch. Rất nhanh, ngực cậu bị nước mắt nhuộm ướt.

Dây leo chậm rãi động đậy, trượt từ ngực cậu rơi xuống đất, nó nhúc nhích trên mặt tường một lúc rồi chui vào trong.

Ôn Khinh mở to hai mắt, kinh ngạc liếc sợi dây leo kia.

Một giây sau, thân thể Ôn Khinh cứng đờ, giương mắt nhìn Áo Tư.

Áo Tư rũ con ngươi, vuốt ve đầu ngón tay, mở miệng nói: [Trơn đấy.]

Hai má Ôn Khinh đỏ lên, cắn chặt răng: [Anh đừng chạm vào tôi!]

Nhìn ra sự bài xích của cậu, khóe môi Áo Tư khẽ nhếch, thu tay lại, tiếp tục đi về phía trước.

Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm, đang định kêu Áo Tư còn một cây dây leo, bảo hắn đừng nhúc nhích.

Lời vừa lên đến miệng, cậu chợt phát hiện ra thứ này không phải dây leo.

Dây leo lạnh.

Ôn Khinh cắn răng, hai má đỏ ửng như bị thiêu chín. Áo Tư thấy Ôn Khinh đã nhận ra, cúi đầu chậm rãi bảo: [Nó rất thích cậu.]

[Tôi cũng thế.]

Ôn khinh nhìn thẳng vào con ngươi xanh biếc, thầm nghĩ xanh gì mà xanh hết phần thiên hạ, khéo kiếp trước là người một nhà cũng nên.

Cậu giơ tay túm chặt cổ áo hắn, tầm mắt đột nhiên hơi dừng lại.Trên tường dây leo cách đó không xa hình như xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ.

Cái lỗ đó không có dây leo quấn quanh, giữa đám lộn xộn cực kỳ rõ ràng.

Mắt Ôn Khinh giật giật, cẩn thận nhìn một chút, xác định đó là một con đường nhỏ.

Cậu dùng sức túm tay áo Áo Tư, ý bảo hắn nhìn về hướng đó.

Áo Tư nghiêng đầu, liếc mắt chắc chắn Quý Quân Phong đang ngủ say ở cái ao toàn dây leo mới nhấc chân đi tới.

Ôn Khinh nằm trong lòng Áo Tư canh chừng Quý Quân Phong.

Một bước, hai bước, ba bước ...

Hai người đi vào đường nhỏ, Quý Quân Phong vẫn chưa tỉnh. Ôn Khinh thở ra một hơi, nhìn về phía cuối.

Con đường đó rất hẹp, chỉ đủ một người đi qua nhưng mà lại cực kỳ cao, thoạt nhìn giống như con đường phục vụ cho mục đích di chuyển của Quý Quân Phong.

Càng đi vào thì càng tối, cuối cùng đen xì không nhìn được gì cả.

Không biết qua bao lâu, trước mắt Ôn Khinh xuất hiện tia sáng. Vị trí ánh sáng kia rất thấp, dán sát mặt đất, giống như ánh sáng lộ ra từ khe cửa.

Mắt Ôn Khinh giật giật, nhìn chằm chằm ánh sáng kia một lát mới ý thức được mình đang ở đâu.

Phòng giam.

Áo Tư tiếp tục đi lên, quen tay đẩy cửa phòng giam này ra.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

Ôn Khinh có cảm giác được gặp lại mặt trời thân thương, cậu hơi uốn éo, ngửa đầu nhìn Áo Tư.

Áo Tư thì thầm: "Muốn xuống không?"

Ôn Khinh gật gật đầu, lo lắng nhìn về phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?"

Áo Tư cười khẽ một tiếng, ngoan quá.

Hắn buông tay, để Ôn Khinh tự đứng.

Chân cậu mềm nhũn vì trải qua chuyện vừa rồi, hiện tại giẫm lên mặt đất, thân thể cậu khẽ lắc lư đứng không vững, theo bản năng túm lấy đồ vật bên cạnh.

Kéo một cái, bắt phải ống tay áo của Áo Tư.

Áo Tư híp mắt, giơ tay bắt lại.

Ôn Khinh mượn lực đứng lên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Cậu thầm nghĩ bỏ qua một số phương diện không được "duyên dáng" cho lắm thì có vẻ Áo Tư là người tốt.

Chủ yếu là bởi vì phó bản này quá đáng sợ...

Một giây sau, Ôn Khinh bác bỏ suy nghĩ này.

Bởi lẽ thằng cha Áo Tư đột nhiên cúi đầu, răng khẽ đặt lên ngón tay cậu rồi cắn xuống!

Thậm chí đầu ngón tay còn cảm nhận được cái lưỡi trơn trượt của hắn. Ôn Khinh mở to mắt, lập tức rút tay ra, khó tin nhìn Áo Tư: "Sao, sao anh lại cắn tôi?"

Áo Tư mím môi dường như đang hồi tưởng lại hương vị kia, một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp: "Cho tôi cắn, tôi mang cậu qua cửa."

Ôn Khinh: "???"

Ý anh là gì? Tôi không cho cắn anh định ép mua ép bán đấy à?!

Áo Tư thì thầm: "Sau 7 giờ tối là thời gian ngủ của cậu ta."

Ôn Khinh ngạc nhiên, cho nên giờ giới nghiêm mới là 7 giờ? Sau 7 giờ, vì dây leo đi nghỉ ngơi nên mới thuận lợi để người chơi điều tra?

Áo Tư tiếp tục: "Nhưng cậu ta rất dễ bị đánh thức."

Ôn Khinh chớp mắt, nghe giọng điệu của Áo Tư thì có vẻ hắn đã đánh thức Quý Quân Phong không dưới một lần.

Cậu bừng tỉnh, khó trách đêm đó Quý Quân Phong xuất hiện trong phòng ngủ, mà Áo Tư lại biến mất.

"Anh, tối nào anh cũng rời khỏi phòng ngủ hả?"

Áo Tư: "Điều 3 nội quy trường học."

Cấm rời khỏi ký túc xá sau giờ giới nghiêm.

Ôn Khinh mím môi, xem ra Áo Tư đã sớm biết bọn họ cần vi phạm quy định.

Áo Tư nói thêm: "Bắt đầu từ 6:30, các giáo viên trong trường sẽ dần thưa thớt."

Ôn Khinh mờ mịt: "Chả nhẽ giáo viên cũng có giờ giới nghiêm?"

Áo Tư trầm mặc một lát rồi đi ra khỏi phòng giam, ra hiệu cho Ôn Khinh đuổi theo.

Hai người tiến đến căn phòng khác.

Áo Tư thì thầm: "Đẩy ra. "

Ôn Khinh cúi đầu nhìn khóa phòng giam, lại nghiêng đầu ngó hắn.

Áo Tư khẽ nâng cằm, không lặp lại lời vừa rồi.

Ôn Khinh thử đẩy cửa, 'cạch' một tiếng, cửa sắt chậm rãi mở ra.

Chả nhẽ ổ khoá chỉ là đồ trang trí?

Nhìn ra ý nghĩ của cậu, Áo Tư cười nhạt: "Khoá hỏng lâu rồi."

Bị ai bẻ hỏng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

Nhưng mà Ôn Khinh hơi khó hiểu, khoá hỏng chả nhẽ mấy thầy cô giáo không biết? Gần đây bọn họ vẫn nhốt người bình thường mà nhỉ?

Nghĩ nghĩ, sắc mặt Ôn Khinh đột nhiên trắng bệch.

Câu trả lời đã đặt ngay trước mắt cậu rồi.

Tại sao các thầy cô giáo không biết ổ khoá bị hỏng?

Bời vì tất cả bọn họ đều đang ở căn phòng này.

Thay vì nói đây là những phòng tạm giam, không bằng nói nó vốn chỉ là "phòng thay quần áo".

Là phòng thay quần áo của dây leo, Đại Tư Tế, Quý Quân Phong.

Trong phòng giam treo một sợi dây leo, trên dây leo treo hết tấm da người này đến tấm gia người khác giống như phơi quần áo, bị dây leo quắp lấy.

Ôn Khinh miễn cưỡng phân biệt được bọn họ từ da mặt.

Thầy Tôn, Tiền Cương Phong, Dương Phàm...

Cuối cùng cậu đã hiểu tại sao các giáo viên lại có thái độ thân thiện khác lạ với cậu.

Bởi vì họ là một người.

Bởi vì dây leo thích cậu.

Bởi vì buff Người dẫn đường mà cậu đang sở hữu.

Trái tim Ôn Khinh đập bình bịch, vội vàng hỏi hệ thống: [Bí mật này thì sao?]

[Thầy cô giáo, thần hầu, Quý Quân Phong thực ra đều là Đại Tư Tế, đều là dây leo.]

Căn bản không có cái gì được gọi là 'tân sinh' hay 'cuộc sống mới', những người này đã chết, chết là hết.

Thứ xuất hiện chỉ là bộ da bị dây leo điều khiển.

Giây tiếp theo, đại não cậu vang lên âm thanh lạnh lùng của 001: [Hoàn thành 50% nhiệm vụ nâng cao.]

Ôn Khinh ngốc hẳn, gì mà 50%?

Cái học viện này đào ra đâu lắm bí mật thế???

Áo Tư dựa lưng vào thường thưởng thức gương mặt khiếp sợ của cậu, khẽ bật cười thành tiếng, chậm rãi bảo: "Đây là thù lao cho chuyện cắn tay."

Muốn nữa thì phải trả thêm tiền.

Ôn Khinh im lặng, chậm rì rì rời khỏi phòng thay quần áo rồi lại ngó ngón tay mình.

Áo Tư cắn rất nhẹ, không lưu lại dấu răng.

Cậu do dự một lát, vươn tay đặt dưới mi mắt hắn, thử nói: "Vậy anh cắn thêm nữa đi."

Áo Tư cười cười, cúi người đến trước mặt cậu đến khi chóp mũi hai người dán vào nhau: "Nếu cắn nữa..."

"Thì phải cắn chỗ khác chú?"

Ôn Khinh lập tức rụt tay về, hiểu được ý đối phương.

"Tạm biệt."

Nói xong cậu xoay người chạy biến.

Áo Tư không đuổi theo, ra vẻ cho cậu suy nghĩ rõ ràng.

.

Ôn Khinh chạy một đường ra khỏi toà nhà Đại Tư Tế.

Sắc trời vẫn đen kịt, không biết bây giờ là mấy giờ sáng, nghênh đón cậu là cơn gió lạnh thổi tới, Ôn Khinh rét run bần bật.

Cậu rụt cổ, run rẩy kéo cổ áo đến khi chạm vào cúc áo, động tác cứng đờ.

Cậu mất một cái cúc áo rồi?

Ôn Khinh không nghĩ nhiều, kéo cổ áo lên cao rồi chạy thẳng về ký túc xá, lên tầng ba mở cửa phòng Bạch Thông và Lý Cảnh Cảnh.

Cô nàng đang ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng lập tức đứng dậy.

Thấy là Ôn Khinh, cô nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đến trước mặt cậu, đánh giá từ trên xuống dưới: "Cậu có sao không?"

Ôn Khinh lắc đầu, đóng cửa phòng lại: "Tôi không sao."

Cậu quét quanh căn phòng, vội vàng hỏi: "Bạch Thông đâu?"

Lý Cảnh Cảnh lôi cậu vào phòng cô, khoá chặt cửa rồi mới nói: "Tôi qua hỏi Giang Tĩnh rồi, sau khi tôi bị nhốt lại thì Bạch Thông cũng bị bắt."

"Cô ta bảo cách nhau không quá mười phút."

Ôn Khinh ngạc nhiên: "Bị bắt trong phòng hồ sơ á?"

Lý Cảnh Cảnh gật đầu: "Ừ, nhưng anh ấy không bị cấm sáu tiếng mà bị cấm hẳn hai mươi bốn tiếng lận!"

Ôn Khinh ngu ngốc: "Ủa tại sao?"

"Ai biết." Lý Cảnh Cảnh nhăn mày, khó coi đáp: "Nếu có tình tiết tái phạm thì tôi cũng phải bị nhốt hai mươi bốn tiếng chứ, nhưng cậu thấy đó, tôi bị có sáu tiếng thôi."

"Hơn nữa sau Bạch Thông hình như cũng có hai người trái với nội quy trường học, Tôn Hâm, Triệu Ngũ."

Ôn Khinh nhỏ giọng: "Tôi với Bạch Thông nghe thấy tiếng động sau đó Thầy Trần đến."

Sắc mặt Lý Cảnh Cảnh càng xấu hơn: "Mẹ kiếp hai thằng chó, chọn thời gian phá lúc nào không phá, lại đúng lúc tôi bịa trên tầng có người."

Cô hơi tự trách: "Nếu không phải tôi bịa chuyện, thầy Trần sẽ không bắt bọn họ, Bạch Thông cũng không bị nhốt lại lâu như thế."

Ôn Khinh an ủi: "Nếu không có cô, tôi với Bạch Thông đã bị bắt lâu rồi."

Lý Cảnh Cảnh ngẩn ra, gật đầu: "Ừ, cậu nói đúng."

"Tôi ở bên trong phòng giam bị nó doạ suýt ngốc, may sao bịa bừa lý do mới giúp cậu chạy trốn."

Nói xong cô nàng dừng lại, đầu óc dần tỉnh táo, Ôn Khinh chạy được, tại sao Bạch Thông lại không?

Cô hỏi ngược lại: "Sao cậu thoát khỏi đó?"

Sắc mặt Lý Cảnh Cảnh biến đổi.

Ôn Khinh kể chuyện tối nay đã xảy ra, xem nhẹ mấy câu chuyện 'lạ lùng' mà cậu nói với Áo Tư, nhấn mạnh Quý Quân Phong là Đại Tư Tế cùng đống 'quần áo' của cậu ta.

Lý Cảnh Cảnh há hốc mồm: "Cậu, cậu nhìn thấy mấy tấm da đấy rồi á?"

Ôn Khinh gật đầu.

Cô nàng có vẻ vẫn không tin lắm: "Thầy Trần, thầy Tôn...vãi cái bo đì đó mà là Quý Quân Phong?"

Môi Ôn Khinh giật giật: "Hình như Quý Quân Phong là bản thể."

Mấy người khác chỉ là quần áo.

Sắc mặt Lý Cảnh Cảnh miễn cưỡng tốt đẹp lên một xíu: "Tôi nghe thấy hệ thống nhắc nhở tiến độ rồi."

"Nếu Quý Quân Phong dám dùng thân thể thầy Trần, Tiền Cương Phong..."

Cô nàng cảm thán: "Thì khẩu vị của cậu ta... khá nặng."

Ôn Khinh: "..."

Lý Cảnh Cảnh cố tiêu hoá tin tức một lát, cuối cùng buồn bực bảo: "Nhưng mấy ông thầy đó không giống Quý Quân Phong tẹo nào."

Tuy hành vi của bọn họ quái dị nhưng cô nàng căn bản không thể tưởng tượng được bọn họ có quan hệ với đám dây đằng.

Ôn Khinh rũ mắt, nhớ lại quả thật thời gian này đám giáo viên cứ như là công cụ, hơn nữa lúc Quý Quân Phong ngủ say, dây leo dưới người cậu ta vẫn chuyển động như thường.

Cậu thử phân tích: "Chắc là tính hướng thường gặp ở thực vật."

Đa số thực vật thường có các tính hướng, ví dụ như quang hướng – hướng về ánh sáng mặt trời hoặc địa hướng – hiện tượng rễ cây luôn mọc thẳng đứng xuống đất.

Quý Quân Phong không phải thực vật đứng đắn, chắc chắn tính hướng thực vật của cậu ta cũng chả đứng đắn gì.

Nghĩ nghĩ một lát, Ôn Khinh yên lặng kéo cổ áo.

"Đúng đúng đúng, cấp 3* hình như đã học qua." Lý Cảnh Cảnh gật đầu: "Nhưng mà tôi tốt nghiệp lâu lắm rồi."

*Bên Việt Nam mình thì học trong môn sinh học lớp 9 nhoé.

Cô vội vàng quay lại chủ đề chính: "Moá nó chúng ta phát hiện ta cái bí mật to đùng vậy mà mức độ tiến hành mới được 50%?"

Ôn Khinh im lặng, đúng vậy, sao bảo bỏ bốn lên năm cơ mà!

Một nửa, theo quy tắc làm tròn thì phải qua cửa rồi chứ?!

Sao hệ thống chủ chỉ thích làm tròn xuống thế nhỉ, đồ xấu xa.

Kết quả suy nghĩ này của cậu bị tiếng cười ngạo của 001 cắt ngang.

Ôn Khinh hết hồn, hỏi Lý Cảnh Cảnh: "Cô cảm thấy 50% còn lại là gì?"

Lý Cảnh Cảnh ngu luôn: "Tôi chịu, tôi không có manh mối."

Nói xong cô nàng xoa cằm, thuận miệng: "Có thể toàn bộ học sinh trong học viện, tất cả mọi người đều là acc clone của Quý Quân Phong?"

Tuy đáp án này rất ít khả năng đúng, nhưng Ôn Khinh vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên hệ thống không nói năng gì.

Hai người thảo luận một lúc lâu, mãi mà không ra 50% manh mối. Tầm mắt Ôn Khinh bắt đầu mơ hồ, Lý Cảnh Cảnh ngáp ngắn ngáp dài bảo: "Thôi mai tính tiếp, ngủ trước đã."

"Giả sử không nghĩ ra nổi nữa thì qua tìm Áo Tư."

Ôn Khinh ừm ừm hai tiếng, gục đầu ngủ mất.

*****

Hôm sau là ngày thứ năm. Ngủ được mấy tiếng Ôn Khinh và Lý Cảnh Cảnh tỉnh táo lên rất nhiều.

Hai người đến nhà ăn, nơi đây giống hệt mấy hôm trước, có thầy giáo điểm danh, có thầy giáo giám sát.

Thầy Trần đứng giữa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.

Tim Ôn Khinh đập bình bịch, không dám nhìn thẳng ông ta, cúi đầu chạy nhanh về chỗ.

Lý Cảnh Cảnh ngồi bên cạnh cậu, tò mò nhìn chằm chằm bóng dáng thầy Trần, một lát sau ghé tai Ôn Khinh, dùng chất giọng chỉ hai bọn họ nghe thấy: "Khiếp cậu xem mấy cái sợi đậu trên đầu thầy Trần kìa, trước tôi còn tưởng đó là gân xanh."

"Kết quả đó lại là dây leo."

Ôn Khinh vội vàng túm tay áo cô, nhẹ nhàng thở dài.

Lý Cảnh Cảnh gật đầu, làm khẩu hình im miệng. Sau đó cô nàng đột nhiên phát hiện ra gì đó, nhíu mày: "Thôi chết dở, không có Bạch Thông, lát ăn cơm phải làm sao?"

Ôn Khinh đáp: "Tôi cố gắng hơn nữa, chắc vẫn ăn nổi."

Được không đây? Lý Cảnh Cảnh thở dài: "Tôi ăn giúp cậu chút thịt..."

Chưa hết câu, cô nàng ngẩn ra, cười bảo: "Ha ha, xem ra không cần rồi..."

Ôn Khinh ngơ ngác nghiêng đầu, khay đồ ăn được đặt xuống trước mặt cậu kèm theo đôi đũa mới. Lượng đồ ăn ít hơn mấy hôm trước một nửa, cũng không nhiều mấy.

Lòng Ôn Khinh nhảy lên, tối hôm qua cậu phát hiện thân phận thật của Quý Quân Phong, sáng nay cậu ta đã cắt giảm đồ ăn đồng thời trả cho cậu bộ dụng cụ ăn mới, hình như hơi trùng hợp thì phải?

Mí mắt cậu giật giật, âm thầm liếc đám học sinh bản xứ.

Khay thức ăn của bọn họ cũng giảm hơn nửa, thoạt nhìn không phải hành vi nhắm vào một người.

Lý Cảnh Cảnh tiến gần đến bên tai cậu, hạ giọng nói nhỏ: "Chắc cậu ta mệt lắm."

"Một thân một mình, à không đúng, một thân một cái dây leo phải nấu cơm giặt giũ quét nhà, lại còn dạy học, đi học..."

Ôn Khinh thử tưởng tượng theo cô nàng, trầm mặc.

Nếu nghĩ theo hướng đó thì Quý Quân Phong cũng không doạ người lắm ha...

Kiểu như...mẹ nam*.

*Mẹ nam hay 男妈妈 bắt nguồn trong giới thể thao điện tử, mấy fan nam hay gọi idol của mình là "con" rồi xưng "mẹ". Chính ra hiểu theo nghĩa "mẹ là đàn ông" thôi :v

---Hết chương 37 – Học viện của Thần 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top