Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Học viện của Thần - 15

Chương 39: Học viện của Thần – 15

Edit: Kido

Lông mi Ôn Khinh run rẩy, nhẹ nhàng động vào tay Lý Cảnh Cảnh ý bảo cô nàng buông ra. Đương nhiên Lý Cảnh Cảnh hiểu, cô nàng tiến lên trước một bước, lá gan cũng lớn hơn nhắc lại lần nữa với Quý Quân Phong: "Không thể nào."

"Tôi biết cúc áo của Ôn Khinh."

Quý Quân Phong chớp mắt: "Tôi cũng vậy."

Lý Cảnh Cảnh quay đầu ra hiệu cho cậu, khoé môi khẽ nhúc nhích: 【 chạy. 】

Ôn Khinh âm thầm đáp lại, ý bảo mình đã hiểu.

Hiện tại không phải thời gian cấm hoạt động, Quý Quân Phong không thể làm gì bọn họ.

Ôn Khinh rũ mắt, nhìn ngón tay cô nàng khẽ chuyển động, một, hai...

Đếm đến ba, hai người đồng loạt chạy ra bên ngoài.

Còn chưa đến cửa toà nhà Đại Tư Tế, rất nhiều "người" đã xuất hiện. Thầy Trần, thầy Tôn, Tiền Cương Phong...hầu như các "bộ quần áo" đều đến cản.

Chân Ôn Khinh cũng bị một cái dây leo thong thả móc lên, màu xanh mơn mởn đong đưa trong gió, tựa như tâm trạng nó đang rất tốt.

Đằng sau vang lên vô vàn tiếng kêu kỳ quái, những người đàn ông mặc đồ đen không biết từ khi nào tiến đến phía sau bọn họ, như thây ma bao vây hai người.

Trái tim Ôn Khinh đập mạnh, mím môi thật chặt.

Từ ngày hôm qua, lúc cậu và Áo Tư rời khỏi đó, Quý Quân Phong đã biết.

Vì vậy cậu ta cố tình giam Bạch Thông nên mới giảm một nửa lượng đồ ăn.

Ôn Khinh thở hắt ra, cậu biết hôm nay mình không thể rời khỏi nơi này.

Nhưng...Lý Cảnh Cảnh có thể.

Thấy vậy Quý Quân Phong cười lạnh, bảo Lý Cảnh Cảnh: "Còn năm phút nữa là đến giờ giới nghiêm."

Nghĩa đen: Năm phút nữa mà chưa cuốn xéo thì cứ liệu bị nhốt lại.

Khoé miệng Lý Cảnh Cảnh giật giật, thiếu chút nữa rủa bà mày sợ cái phòng giam củ beep của mày chắc.

"Tôi..." Chưa nhả đến chữ thứ hai, ống tay áo cô nàng bị ai đó kéo.

Mặt Ôn Khinh trắng bệnh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không cần phải thế.

Cậu không đi được nhưng Lý Cảnh Cảnh khác, cô không cần chịu khổ.

"Rồi, tôi đi được chưa?!" Lý Cảnh Cảnh cắn chặt răng gào vào mặt Quý Quân Phong: "Mẹ kiếp!"

Mắng xong, cô nàng nhanh chân chạy về ký túc xá.

Quý Quân Phong tươi cười đi tới trước mặt Ôn Khinh, học bộ dáng của Lý Cảnh Cảnh dắt tay cậu: "Nào, đi thôi."

Giọng cậu ta khá khàn, nếu cẩn thận nghe thì có thể nhận ra nó khá giống với Đại Tư Tế.

Đầu ngón tay Ôn Khinh khẽ run rẩy, nghĩ thầm sao trước đây mình không nhận ra điểm này!

Quý Quân Phong cúi nhìn bàn tay trắng nõn, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Thân thể Ôn Khinh cứng đờ không dám giãy dụa.

Quý Quân Phong lướt qua đầu ngón tay cậu như đứa trẻ con có đồ chơi mới, hết sờ rồi lại nắn.

Một lát sau, Quý Quân Phong mới ngừng lại.

Cậu ta nắm chặt tay Ôn Khinh, từ từ cúi đầu, hít một hơi thật sâu, đôi mắt cong cong nói: "Tất cả đều là hương vị của tôi."

Sống lưng Ôn Khinh lạnh buốt, khóc không ra nước mắt. Sao cái tên này lại biến thái vậy cơ chứ?!

Quý Quân Phong lôi cậu xuống tầng hầm, đi thẳng đến một phòng giam. Mí mắt Ôn Khinh giật giật, là con đường dẫn tới lối thoát hôm nọ. Quý Quân Phong đang đưa cậu về ổ.

Cửa phòng từ từ khép lại, ánh sáng dần dần biến mất.

Trước mặt Ôn Khinh tối đen như mực, đưa tay lên không thấy năm ngón. Hốc mắt nháy mắt đỏ bừng, tức giận, sợ hãi, không cam lòng, không muốn...

"Bộp, bộp, bộp" đáng chết là cậu vẫn không ngừng được nước mắt lăn dài xuống đất.

Bước chân Quý Quân Phong cứng đờ. Ôn Khinh không nhìn thấy người, chỉ có thể cảm nhận cậu ta đứng im bất động.

Bên tai vang lên "bùng", đó là âm thanh của bật lửa.

Ngay sau đó, trước mắt Ôn Khinh xuất hiện một ngọn lửa nhỏ đang cháy, chiếu sáng con đường.

Quý Quân Phong nghiêng đầu, làn da trắng lạnh bị ánh lửa chiếu ấm, thiếu đi vài phần lạnh lẽo, thêm một chút ôn hòa.

Tuy nhiên nó chả khiến Ôn Khinh bớt sợ là bao.

Ôn Khinh rưng rưng, rõ ràng đây là một cái dây đằng khoác lớp da người chứ nào phải con người gì.

Quý Quân Phong chớp chớp mắt, dịu dàng hỏi: "Sợ tối à?"

Ôn Khinh mím môi, không, tôi sợ cậu á.

Cậu không nói gì, đương nhiên Quý Quân Phong cho rằng cậu thừa nhận, cậu ta giơ tay phải lên, lòng bàn tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cái dây leo.

Sau đó cậu ta bình tĩnh đặt đầu dây leo lên ngọn lửa. Đầu dây leo bốc cháy, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp.

Bỏ qua bản chất là thực vật, giờ công năng của nó chả khác nào ngọn nến.

Ôn Khinh giật mình, giây tiếp theo, Quý Quân Phong đặt dây leo vào lòng bàn tay cậu.

Ngọn lửa ấm áp tỏa ra mùi hương mờ nhạt, giống hệt với hương thơm hôm qua.

Ôn Khinh lập tức phản hiểu ra, những cây hương cầu nguyện đều chui từ người Quý Quân Phong. Nếu quan sát kỹ thì bả vai Quý Quân Phong mơ hồ lộ ra màu xanh lá cây chứng tỏ dây leo nối liền với bản thể.

Ôn Khinh mím chặt môi, cảm xúc hơi phức tạp.

Mắt Quý Quân Phong cũng chả thèm chớp cứ như kiểu dây leo này là dây dại ven đường.

Cậu ta mỉm cười nói: "Như vậy sẽ không tối nữa."

Ôn Khinh không tự chủ ngó tay Quý Quân Phong, màu tím khiến người ta sợ hãi đã biến mất, chỉ còn lại vết xanh xanh sắp lành.

Cậu há miệng thổi tắt ngọn nến.

Không còn ánh sáng, xung quanh dây leo được bao quanh bởi những đốm đỏ.Theo bản năng Ôn Khinh dùng ống tay áo dập tắt.

Quý Quân Phong khó hiểu nhìn cậu.

Ôn Khinh mắc nghẹn nói: "Tôi không sợ bóng tối."

Quý Quân Phong ừ, rồi lại thắp lửa.

Mắt Ôn Khinh hơi híp, chỉ thấy dây leo chậm rãi vươn một cái mầm non lên, chớp mắt biến thành đoá hoa nhỏ màu trắng.

Quý Quân Phong bình tĩnh châm lửa lên nó. Ngọn lửa hình hoa xuất hiện trước mặt Ôn Khinh.

Quý Quân Phong nghiêng đầu nói: "Đẹp hơn rồi nhỉ?"

Ôn Khinh câm nín.

Quý Quân Phong lại đưa bật lửa cho cậu để cậu tự cầm dây leo, cười nói: "Lúc chán quá có thể đốt chơi."

Nói xong, cậu ta dắt Ôn Khinh đi về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, ánh sáng xuất hiện ở cuối con đường. Ôn Khinh trở lại nơi nhìn thấy Quý Quân Phong đêm đó. Chỉ khác lần này căn phòng đã có đủ chăn, đệm và gối đầu, xem ra Quý Quân Phong đã sớm chuẩn bị cho việc nhốt cậu.

Quý Quân Phong dắt Ôn Khinh đi thẳng đến giường, chui vào chăn, vỗ vỗ gối: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."

Nghe thấy từ ngủ, Ôn Khinh cảnh giác: "Tôi không buồn ngủ."

Đầu ngón tay Quý Quân Phong khẽ chạm vào gối đầu, đuôi mắt giơ lên, nhìn Ôn Khinh: "Hay chịch nhé?"

"Vận động giúp ngủ ngon hơn."

Nói xong cậu ta bắt đầu cởi quần áo.

Ôn Khinh hết hồn: "Không, không!"

Lo lắng Quý Quân Phong dùng sức mạnh, theo bản năng cậu lùi lại nhưng bị dây đằng cản đường, căn bản không có vốn liếng phản kháng.

Quý Quân Phong rũ mắt trầm tư: "Cậu không muốn à?"

Dáng vẻ đó thực sư rất nghiêm túc, phảng phất như đang thật sự suy nghĩ cho Ôn Khinh. Cậu lo lắng nếu mình từ chối, Quý Quân Phong sẽ làm thử...

Do dự một lúc lâu, cậu gập ghềnh nói: "Tôi, tôi không quen ngủ cùng người khác."

"Thế hả?" Quý Quân Phong chớp mắt, chậm rãi chui khỏi chăn nằm lên một cái dây leo: "Giờ được chưa?"

Ôn Khinh biết đây là nơi cậu ta hay ngủ, không thể giao toàn bộ không gian cho mình.

Một lát sau cậu khom lưng kéo đệm ra xa xa mới dám ngả lưng xuống.

Quý Quân Phong: "Ngủ ngon."

Ôn Khinh không đáp, hai mắt mở to, sau khi xác định Quý Quân Phong không làm gì mình mới cuộn chặt chăn.

Cậu không dám ngủ mà cũng chả ngủ được, ngơ ngác nhìn đống dây leo trên trần nhà phát ngốc.

Đột nhiên cần cổ lạnh toát, Ôn Khinh hoảng sợ ngồi dậy, thứ tấn công cậu là một sợi dây leo uốn lượn, nó mơ màng thân mật cọ lên.

Hai mắt Quý Quân Phong buồn ngủ.

Ôn Khinh: "Cậu, cậu ngủ rồi mà?"

Quý Quân Phong nhìn dây leo rồi lại nhìn tay cậu, nhỏ giọng giải thích: "Là bản năng."

Ôn Khinh còn tưởng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"

Cậu ta chậm rãi giải thích: "Bản năng của tôi muốn tiếp cận cậu."

"Không phải đâu." Ôn Khinh cẩn thận đẩy cái dây leo, nhịn không được nói thật: "Là vì..."

Giọng cậu hơi dừng lại, nhớ mấy câu 001 nhắc nhở lại sửa lời: "Vì đạo cụ."

Mắt Quý Quân Phong lơ mơ: "Đạo cụ?"

Một lát sau cậu ta mới hiểu: "À, mấy người có thứ đó."

Ôn Khinh nằm xuống lần nữa, cái dây leo lại chạy lên như động vật nhỏ uốn éo trên chăn cậu.

Cậu rũ chăn, ý đồ hất nó xuống.

"Không phải vì đạo cụ đâu." Quý Quân Phong đột nhiên bảo: "Là bản năng của tôi, bản năng của tôi muốn gần cậu thêm chút nữa..."

Ôn Khinh đắp chăn kín cằm, suy nghĩ về đống ký ức từ nhỏ đến lớn của mình, hình như cậu chưa từng được động thực vật nào bám riết.

Xem ra đạo cụ và buff không giống nhau, buff cấp thần thực sự rất có tính mê hoặc, thậm chí Boss như Quý Quân Phong cũng không phát hiện ra cậu có buff.

Đang nghĩ nghĩ, dây đằng lại chậm rãi hành động. Lần này nó hiểu ra Ôn Khinh bài xích nó nên cứ đứng đờ ở đó chậm rãi quơ quơ, từ trên đỉnh đầu nở ra một đoá hoa nhỏ màu hồng nhạt.

Ôn Khinh không tức giận nổi.

Mà nhóc dây đằng kia được một bước lại muốn tiến thêm một bước, chui tọt vào chăn cậu, im lặng bò trườn.

Ôn Khinh nhìn cánh hoa, mở miệng hỏi: "Cậu định nhốt tôi bao lâu?"

Quý Quân Phong: "Sau sinh nhật của Thần."

"Anh ta rất thông minh."

"Tôi không thể để cậu gặp được."

Ôn Khinh: "Cậu đang khen Bạch Thông hả?"

"Ừ." Quý Quân Phong cười cười: "Nhưng chính vì hắn quá thông minh, quá cảnh giác nên không ngờ được tôi đưa cậu đi đến nơi này."

Ôn Khinh nhấp môi: "Cậu định nhốt anh ấy đến sinh nhật?"

"Không, không." Quý Quân Phong nhắm mắt, giọng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng ngủ say: "Không cần phải thế..."

****

Bên kia.

Lý Cảnh Cảnh chạy về phòng ngủ, chuyện đầu tiên làm là phi lên tầng 4 tìm Áo Tư.

Phòng ngủ không còn ai, cô đợi một lúc lâu không thấy hắn về mới vác gương mặt u buồn quay lại tầng 3.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy Bạch Thông ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch nhưng con ngươi rất sáng, thoạt nhìn không có gì khác thường.

"Đi đâu về vậy?"

"Anh Bạch, ôi anh Bạch số khổ của tôi." Lý Cảnh Cảnh chạy lên ôm cứng anh ta, gào khóc: "Anh được thả ra rồi hả!"

Bạch Thông nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng ai đó, sắc mặt trầm xuống: "Ôn Khinh đâu?"

"Bị Quý Quân Phong bế đi rồi." Lý Cảnh Cảnh đau khổ kể: "Ôn Khinh với Áo Tư phát hiện Quý Quân Phong, Đại Tư Tế, còn cả đống..."

Lời còn chưa dứt, Bạch Thông đã cắt ngang: "Tôi biết rồi."

"Hai hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Cảnh Cảnh ngạc nhiên, tóm tắt mấy sự kiện quan trọng. Bạch Thông lắng nghe, vô cảm nhìn đồng hồ.

8 giờ tối.

Thấy anh ta im lặng, Lý Cảnh Cảnh hơi lo: "Anh Bạch, chúng ta phải làm sao?"

Mặt Bạch Thông đen sì: "Chờ đến 12 giờ."

Lý Cảnh Cảnh: "Sau đó...?"

Bạch Thông: "Thứ bảy là ngày cuồng hoan."

Lý Cảnh Cảnh nhìn anh ta một lát, cảm thấy não mình không đủ dùng: "Cuồng hoan...thì?"

Bạch Thông rũ mắt, giọng nói không mang theo bất kỳ độ ấm bào: "Đó là hoạt động khép lại quá trình hiến tế."

"Trai giới kiềm chế tình cảm, chọn ngày lành tháng tốt loại bỏ tà linh, thắp hương cầu nguyện, cuồng hoan, cuối cùng chính là hiến tế."

Lý Cảnh Cảnh hoảng sợ: "Chúng ta là tế phẩm?!"

"Không chỉ chúng ta, toàn bộ học sinh đều chung một số phận." Bạch Thông sửa lại cho đúng: "Ngày đầu tiên đến đây, chúng ta đã ký tên vào hiệp nghị trước sự chứng kiến của Thần."

Sắc mặt Lý Cảnh Cảnh càng kém, khó tin hỏi: "Ý anh là chúng ta không thể sống qua ngày sinh nhật?"

Bạch Thông lắc đầu: "Cái này tôi chịu."

"Chuyện tế phẩm không phải 50% bí mật còn lại của học viện."

Lý Cảnh Cảnh không nhịn được chửi: "Học viện bé như cái kẹo que mà bí mật lằm bí mật lốn."

Bạch Thông: "Cuồng hoan chắc hẳn là hoạt động không có quy tắc. Kể cả cậu ta không thả tôi ra thì 12h đêm nay tôi cũng có thể tự mình rời khỏi."

"Cuồng hoan trong hoạt động cuồng hoan có nghĩa là người chơi cuồng hoan, cũng là Quý Quân Phong cuồng hoan."

Người chơi có thể dùng ngày này để tự do tìm kiếm bí mật học viện, Boss cũng có thể giết người tuỳ ý, chỉ cần đảm bảo số lượng tế phẩm đủ con số 69.

Lý Cảnh Cảnh càng nghe càng ngốc, cô đứng dậy: "Không được rồi, tôi đi rửa mặt cho bình tĩnh lại đã."

Bạch Thông gật đầu, im lặng nhìn chằm chằm đồng hồ.

9 giờ, 10 giờ, 11 giờ, 12 giờ.

Khoảnh khắc kim giờ chỉ đến con số 12, loa phát thanh vang lên: "Trai giới kết thúc, bắt đầu cuồng hoan!"

"Chúng ta cùng đón ngày sinh nhật của Thần!"

Lời vừa dứt, toàn bộ ký túc xá sôi trào, rất nhanh bốn phương tám hướng vang lên đủ loại tiếng kêu, cả trai lẫn gái.

Bạch Thông Lý Cảnh Cảnh liếc nhau, ăn ý chạy đi tới trước toà nhà của Đại Tư Tế.

Cô nàng hỏi: "Hai chúng ta múc được Quý Quân Phong không?"

Bạch Thông nhìn màn đêm đen kịt đáp: "Sau 7 giờ tối, cậu ta rất suy yếu."

Cho nên nội quy thứ ba mới là cấm đi lại, cũng hiếm có giáo viên xuất hiện.

Nếu đêm nay bọn họ không cứu nổi Ôn Khinh thì ban ngày hết cách.

Lý Cảnh Cảnh vẫn hơi lo, Quý Quân Phong là ông tổ dây leo hơn nữa đám học sinh cung kính cuồng nhiệt cậu ta như vậy, không biết chừng lúc đánh nhau bọn họ sẽ rơi vào thế bí.

Người chơi có để đấm nhau với đám quái vật nhưng lại không thể hại chết dân bản xứ.

Lý Cảnh Cảnh do dự, đề nghị: "Chúng ta có nên đi tìm... Áo Tư?!"

Chưa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã lù lù trước mặt. Hắn híp mắt đứng dưới tán cây không biết đang tính toán điều gì. Nghe thấy tên mình, mí mắt Áo Tư nhếch lên, đảo qua Bạch Thông sau đó cứng đờ, đột nhiên lạnh xuống.

Thiếu người.

Lý Cảnh Cảnh thấy Bạch Thông không đáp, cũng không muốn chào Áo Tư. Lúc hắn đi ngang qua hai người, nhẹ nhàng phát ra nụ cười lạnh.

Bước chân Bạch Thông dừng lại, đi thẳng vào toà nhà của Đại Tư Tế, xông xuống tầng hầm.

Anh ta rũ mắt nhìn phòng tạm giam, rất nhanh phát hiện ra căn phòng có cánh cửa khác biệt nho nhỏ với đống còn lại. Lý Cảnh Cảnh vừa muốn gật đầu, bất thình lình bên cạnh xuất hiện một cánh tay.

Tên Áo Tư lạ lùng này vẫn đi theo họ nãy giờ, hắn đứng cạnh cô nàng, bình tĩnh kéo khoá cửa xuống.

Bên trong bị tầng tầng lớp lớp dây đằng bao phủ, chúng quấn quanh nhau kín mít, căn bản không nhìn ra nổi con đường nhỏ dẫn đến hang ổ.

Sắc mặt Bạch Thông đen sì, xoay người đi tới chỗ rẽ của phòng hồ sơ. Lần trước Ôn Khinh ngã xuống từ đây, dây leo bao quanh cậu, thoạt nhìn qua rất ngột ngạt.

Anh ta duỗi tay, biểu cảm hơi đổi: "Đạo cụ không có tác dụng."

Lý Cảnh Cảnh đờ ra, thử nhẫm lên cái dây đột nhiên nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở.

Không thể sử dụng đạo cụ.

Bạch Thông cau mày lôi bật lửa đốt, đống lá xanh vững vàng giữa ngọn lửa, hiển nhiên không sợ nóng.

Lý Cảnh Cảnh ngạc nhiên: "Chống cháy?"

Áo Tư lôi ra con dao sắc, khoảnh khắc nó chém xuống lá cây, chỉ nghe 'cạch' một tiếng lưỡi dao xuất hiện vết nứt còn dây đằng hoàn toàn không tổn hại.

Lý Cảnh Cảnh hết hồn: "Cứng thế cơ á?"

Nhìn thì mềm như bông, ai dè cứng như thép vậy?!

"Này thì Ôn Khinh khổ lắm!"

Giây tiếp theo, gáy cô nàng cảm nhận được độ ấm giảm đi không ít, cả hai tên đàn ông đồng loạt sầm mặt.

Cô nàng khô cằn bảo: "Dây leo là dây leo, Quý Quân Phong là Quý Quân Phong, chắc người cậu ta mềm thôi."

Không nói thì thôi, nói ra hai tên kia càng điên tiết.

Lý Cảnh Cảnh biết mình đã hớ miệng, vội vàng sửa chữa: "Quý Quân Phong đẹp thế, kể cả bùm bla bum thì Ôn Khinh chắc chẳng thiệt đâu ha."

Áo Tư lạnh lùng phun ra hai chữ: "Câm mồm."

Lý Cảnh Cảnh im lặng nhích tới sau lưng Bạch Thông.

Áo Tư trầm mặt: "Chúng ta không vào được."

Cô nàng đang muốn hỏi làm sao, thấy đôi mắt xanh hơn cả dây leo của hắn, không dám hé răng nửa lời.

Bạch Thông dựa lưng vào tường, nhắm mắt bảo: "Hai mươi lăm tiếng nữa đến sinh nhật của Thần, đành phải chờ thôi."

Bọn họ không vào được, chỉ có thể chờ người bên trong ra ngoài.

Ôn Khinh sẽ không sao.

Sẽ, không, sao.

Bạch Thông chậm rãi mở to mắt, hỏi Áo Tư: "Anh biết phó bản này?"

Người đàn ông đứng lại, không quay đầu đáp: "Đã có người qua cửa."

Bạch Thông nhấp môi lẳng lặng nhìn đống dây leo bao quanh kín bức tường, chậm rãi nói: "Sinh nhật của Thần sẽ không xảy ra chuyện."

Lý Cảnh Cảnh ngẩn ra: "Tại sao?"

"Người qua cửa hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, sở dĩ Áo Tư ở lại là để tìm hiểu nhiệm vụ bí mật."

"Giáo sử ghi chép học viện của Thần được che chở bởi Thần, phòng tạm giam chưa từng gia tay với người chơi, 69 tế phẩm được Thần bảo vệ, an toàn đến cuối cùng."

****

Ôn Khinh không biết Bạch Thông và Lý Cảnh Cảnh đang nghĩ cách cứu mình, lúc này cậu đang nằm trên chăn đệm mềm mại, buồn ngủ ríu cả mắt.

Chợp mắt một lúc, bên tai vang lên tiếng động nho nhỏ.

Ôn Khinh lập tức tỉnh hẳn, nhìn thấy đống xanh xanh che trước mắt mình thì hơi ngu người.

"Tôi đi lấy bữa sáng cho cậu." Quý Quân Phong nói.

Cậu đối diện với con ngươi đen nhánh kia, đại não chậm rãi hoạt động, nhớ đến lý do mình ở đây.

Quý Quân Phong nghiêng đầu, cổ áo lỏng lẻo đáp trên vai, gương mặt vương chút ngái ngủ, hệt như một cậu bạn cùng phòng tốt bụng mang cơm lên khi bạn ngủ nướng.

Tuy nhiên Ôn Khinh không thể không hết hồn.

Cậu ta duỗi người, lười biếng đứng dậy bước nhanh vào con đường nhỏ.

Ôn Khinh nhìn theo, sau khi chắc chắn cậu ta khuất bóng mới cầm cái bật lửa hôm qua Quý Quân Phong đưa mình. Thấy đống dây đằng chồng chéo lên nhau, chút hy vọng cuối cùng của cậu bị dập tắt.

Căn bản không thể ra ngoài, thậm chí còn không thể đến căn phòng tạm giam hôm nọ. Ôn Khinh tức giận, nhịn không được đạp lên một sợi dây đằng. Nhóc con run lên, chậm rãi bò tới chân cậu, thân mật cọ cọ.

****

Quý Quân Phong vừa đi ra khỏi toà nhà Đại Tư Tế đã bắt gặp hai người chơi tay đầy máu chạy qua khu dạy học.

Cậu ta đi thẳng đến nhà ăn, cơn gió mát lạnh truyền tới cuộc đối thoại của hai người.

"Trần Cường Trương Thành Nhuận chết rồi, giờ học viện còn 70 học sinh."

"Một người nữa thôi!"

"Lý Cảnh Cảnh đi theo Bạch Thông suốt, không thể ra tay."

"Còn 18 tiếng nữa mày sợ đéo gì, có cơ hội."

.

Nghe thấy ba chữ "Lý Cảnh Cảnh", Quý Quân Phong nâng mí mắt, đầu ngón tay chuyển động trực tiếp trói hai người chơi kia treo chặt lên cây.

Cậu ta cứu bạn của Ôn Khinh.

Nghĩ tới đây Quý Quân Phong nở nụ cười tươi, sử dụng con rối thay mình đi phát cơm cho học sinh rồi quay về tầng hầm.

Đống dây đằng chậm rãi tẽ ra hai hướng tạo thành một lối đi nhỏ giữa căn phòng giam, đủ để một người hoạt động.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt người nọ, hai mắt Ôn Khinh mở to, ngạc nhiên với sự xuất hiện của Quý Quân Phong.

Mới vài phút chứ mấy?! Cậu ta phóng tên lửa về à?

Biểu cảm trên mặt Quý Quân Phong chưa từng thay đổi, cười hỏi: "Muốn ra ngoài?"

Ôn Khinh gật đầu.

Cậu ta nâng tay, dây đằng sinh trưởng lấp luôn con đường kia lại.

Ôn Khinh: "..."

Quý Quân Phong rũ mắt, nhìn bật lửa trên tay cậu, nhẹ nhàng bảo: "Cậu phóng hoả là có thể đi ra ngoài."

Ôn Khinh cắn môi không đáp.

Thấy thế Quý Quân Phong đột nhiên tiến lên mắt đối mắt với cậu: "Tại sao không đốt?"

"Cậu lo cho tôi à?"

Giọng Quý Quân Phong cao lên vài phần, có vẻ như đang rất vui.

Đối diện với ánh mắt mong chờ của cậu ta, Ôn Khinh hơi cạn lời.

Thực ra...cậu sợ tự thiêu chết mình mà thôi.

Hết chương 39 – Học viện của Thần 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top