Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: Học viện của Thần - xong

Chương 40: Học viện của Thần - xong

Edit: Kido

Vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, Ôn Khinh đành nuốt sự thật về trong bụng.

Cậu bóp bóp lòng bàn tay, lo lắng nhìn Quý Quân Phong.

Khoé miệng cậu ta nhếch lên, cười tươi hai mắt cong cong, thoạt nhìn không định truy cứu đến cùng chuyện cậu muốn rời khỏi hang ổ.

Ôn Khinh rũ mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Quý Quân Phong ngâm nga bài đồng dao, tâm trạng rất tốt dẫn cậu vào chỗ sâu nhất hang động.

Một lần nữa Ôn Khinh ngồi xuống giường, nhìn màu xanh mơn mởn xung quanh.

Quý Quân Phong không chỉ không tức giận chuyện cậu bỏ trốn mà còn cười hì hì lấy ra một phần đồ ăn sáng: "Hình như cậu thích ăn món này nhất."

Cậu ta vừa dứt lời, cái dây leo đang đứng quanh mép giường lập tức nâng cao, quấn quanh nhau thành cái bàn nhỏ.

Quý Quân Phong đặt bát đũa lên, chống cằm chờ mong nhìn cậu.

Thấy Ôn Khinh không động đũa, cậu ta mở miệng: "Tôi vừa cứu Lý Cảnh Cảnh."

Lòng Ôn Khinh rơi lộp bộp, vội vàng hỏi: "Cô ấy có làm sao không?"

"Không." Quý Quân Phong nghiêng đầu, suy tư một lát: "Tôi bóp nát nguy hiểm từ trong nôi."

"Có hai người muốn làm hại cô ấy."

Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm, Lý Cảnh Cảnh không xảy ra chuyện là tốt rồi.

Cậu ngước mắt lên, phát hiện Quý Quân Phong vẫn nhìn mình chằm chằm.

Dưới ánh mắt nóng rực của cậu ta, Ôn Khinh không biết làm sao, cúi đầu cầm đũa chọc thức ăn. Đây toàn là món cậu thích, không phải đống thịt cá ngon lành mà chỉ đơn giản là rau xanh cùng vài lát trứng cuộn.

Ôn Khinh lùa cơm, sức ăn của cậu tuy khá lớn nhưng chả có tâm trạng, không muốn ăn.

Quý Quân Phong chống cằm, tầm mắt chậm rãi từ mặt cậu trượt đến chóp mũi hơi vểnh, cuối cùng rơi xuống cánh môi.

Dáng môi Ôn Khinh rất đẹp, môi trên hơi nhô lên thoạt nhìn như đang làm nũng.

Quý Quân Phong nhìn một lát, lặp lại lần nữa: "Tôi đã cứu Lý Cảnh Cảnh. "

Bàn tay chọc cơm dừng lại, ánh mắt Quý Quân Phong vững vàng, sáng lấp lánh.

Nháy mắt đó, Ôn Khinh phảng phất như nhìn thấy một con cún nhỏ đòi phần thưởng từ chủ nhân.

Ôn Khinh trầm mặc một lát, thăm dò: "Cảm ơn cậu?"

Quý Quân Phong chớp mắt, không nói gì.

Nhưng Ôn Khinh có thể nhìn ra câu hỏi từ trong biểu cảm ấy --- "Thế thôi?"

Rất nhanh, Ôn Khinh phát hiện ánh mắt Quý Quân Phong vẫn rơi ở môi mình.

Theo bản năng, cậu mím môi.

Ôn Khinh đoán được Quý Quân Phong muốn làm gì, nhưng cậu không muốn hôn. Thế là cậu gắp luôn miếng trứng cuộn nhét vào miệng cậu ta.

Quý Quân Phong hơi mở to mắt, sững sờ một lát mới nhai thức ăn trong miệng.

Vẻ mặt cậu ta thoạt nhìn không ăn quen thức ăn của nhân loại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mi tâm hơi nhíu lại, cuối cùng gian nan nuốt miếng trứng xuống.

Xong xuôi Quý Quân Phong nhếch môi, cười cười bảo cậu: "Ngon quá. "

Nụ cười của cậu ta rất đẹp, đẹp đến mức Ôn Khinh giật mình.

Thấy thế, Quý Quân Phong nghiêng người lộ ra bả vai cùng bờ ngực đầy vết thương, cổ còn lỗ chỗ vài ngón tay xanh tím.

Mí mắt Ôn Khinh giật giật, thầm nghĩ dấu tay đó đã tồn tại rất lâu rồi, hồi đó kẻ đánh Quý Quân Phong thực sự muốn giết chết cậu ta hả?

Giây tiếp theo, giọng 001 vang lên trong não:

【Bắt nạt người khác - Gần như nghẹt thở. 】

【 Đối tượng phóng thích -- Quý Quân Phong. 】

Sắc mặt Ôn Khinh thay đổi, lắp bắp hỏi 001: [Phải, phải làm hả? Không làm "tự chịu hậu quả"?]

001 lạnh lùng ừ một tiếng.

Đầu ngón tay Ôn Khinh run rẩy, bình thường cậu đánh cũng chả dám đánh, tại sao giờ thăng lên chức bóp cổ người khác rồi?!

Lại còn phải bóp kiểu...gần như nghẹt thở?

Khiếp thế phải bóp mạnh đến mức nào....

Ôn Khinh cúi đầu nhìn hai tay mình, đại não trống rỗng.

May mắn thay, lần này 001 không giục cậu.

Quý Quân Phong chạm vào tay Ôn Khinh.

Tay Quý Quân Phong lớn hơn cậu nhiều, là nhiệt độ dây leo lạnh lẽo phủ lên mu bàn tay, sau đó chậm rãi di chuyển đến cổ tay.

Theo bản năng Ôn Khinh muốn rụt tay lại, Quý Quân Phong không cho, ngón cái mập mờ vuốt ve, vừa ngứa vừa sợ.

"Cậu, cậu buông ra..."

Nghe vậy, Quý Quân Phong nở nụ cười nắm tay cậu, chậm rãi đặt lên cổ mình.

Cả người Ôn Khinh cứng đờ, cậu biết Quý Quân Phong muốn làm gì. Giống như lần trước, Quý Quân Phong muốn mình bóp cậu ta.

Hai tay Ôn Khinh đặt lên cổ Quý Quân Phong không dám nhúc nhích.

"Dùng sức." Quý Quân Phong nói, nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay Ôn Khinh, ấn mạnh xuống.

Ôn Khinh nào dám, thử bóp nhẹ rồi hỏi hệ thống: [Được chưa á?]

001 Không nói gì.

Quý Quân Phong híp mắt, thở hổn hển khàn giọng: "Thêm một chút sức nữa."

Hơi thở dồn dập, thanh âm nhẹ nhàng, chữ cuối hơi nâng giọng câu hồn người khác.

Thân thể Ôn Khinh càng cứng, hai tay trượt khỏi cơ thể, biến thành đồ chơi của Quý Quân Phong, mặc cậu ta dùng nó để bóp cơ thể mình.

Thân thể Quý Quân Phong không có nhiệt độ của con người, trên cổ cũng không có động mạch nhảy lên, giống như xác chết không hồn.

Sự khác biệt duy nhất giữa cậu ta và xác chết là cậu ta biết giết người.

Cậu ta sẽ làm thế.

Quý Quân Phong chậm rãi dán lên người Ôn Khinh, thở hổn hển rên nhẹ, gương mặt sung sướng không gì sánh bằng.

Cậu ta mở mắt, con ngươi sáng lấp lánh: "Sao cậu không chạm vào tôi?"

Ôn Khinh lắc đầu: "Không, không được..."

Quý Quân Phong liếm môi: "Thế có muốn đánh tôi không?"

Ôn Khinh: "Không, không muốn..."

Cảm nhận được cơ thể càng ngày càng biến hóa của Quý Quân Phong, Ôn Khinh sợ tới mức mở to hai mắt, mờ mịt sợ hãi.

Quý Quân Phong nhìn chằm chằm, đột nhiên buông lỏng tay.

Cậu lập tức rụt tay, ngay sau đó 001 lên tiếng: [Chấm dứt.]

Ôn Khinh kinh ngạc nhìn Quý Quân Phong, trong đầu hiện ra một đống vấn đề.

Kết thúc rồi?

Quý Quân Phong đâu có gì là "Gần như ngạt thở?"

Tại sao lại có nhiệm vụ này?

Tại sao đột nhiên lại kết thúc?

...

Mười vạn câu hỏi vì sao bao vây cậu, cho đến khi Quý Quân Phong mở miệng: "Cậu muốn thử không?"

Ôn Khinh: ???

Đại khái là nhìn ra cậu khó hiểu, Quý Quân Phong giơ tay lên, ngón tay vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của Ôn Khinh, cố gắng không bóp động mạch chủ mà dịu dàng cảm nhận sức sống đang nhảy lên trong lòng bàn tay mình.

Quý Quân Phong nghiêm túc nói: "Lúc con người sắp chết ngạt sẽ sinh ra một loại cảm giác cực kỳ sung sướng."

Ôn Khinh thiếu chút nữa khóc nức nở: "Không, tôi không cần."

Cậu không có đam mê chịu đau được không?!

Trong mắt Quý Quân Phong hiện lên chút thất vọng, nhưng cậu ta chưa từ bỏ ý định, lại nói: "Khoa học ghi rất rõ, khi thiếu oxy hoặc trúng độc kiềm sẽ sản sinh khoái cảm."

Đầu ngón tay cậu ta nhẹ nhàng chạm qua quần cậu, tiếp tục nói: "Cậu sẽ chảy máu, sẽ rất vui vẻ."

Ôn Khinh sợ tới mức thân thể run rẩy, nếu vậy là vui cậu thà u buồn cả đời.

Quý Quân Phong nhận ra Ôn Khinh kháng cự thậm chí còn sợ mình, đành buông tay khó hiểu hỏi: "Bọn họ thích vậy mà nhỉ?"

Họ?

Bộ não trống rỗng từ từ chuyển động, Ôn Khinh thăm dò hỏi: "Ý cậu là năm học sinh thôi học?"

"Bọn họ đều rất thích."Quý Quân Phong đáp: "Nhưng tôi không cẩn thận bóp chết họ."

Cậu ta nói rất rõ ràng, kiểu như mình vừa bóp chết một con kiến nào đó. Một lúc sau, Quý Quân Phong thành khẩn nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ cẩn thận với cậu."

Môi Ôn Khinh giật giật, quỷ mới tin lời cậu nói!

Thấy cậu thực sự sợ hãi, Quý Quân Phong đành phải nhún nhún vai, thất vọng thu tay về: "Thôi được rồi."

"Nhưng may sao nhờ có họ tôi mới gặp được cậu."

Ôn Khinh lặng lẽ dịch người về sau kéo dài khoảng cách.

Cậu rũ mắt thấy quần Quý Quân Phong bình thường trở lại, trái tim nhỏ treo cao cuối cùng cũng yên lành.

Tuy nhiên đúng lúc đó ánh mắt Quý Quân Phong nhìn sang, trong chớp mắt, quần cậu ta lại dựng đứng.

Ôn Khinh: "??? "

Quý Quân Phong cong môi cười khẽ: "Cậu vừa nhìn tôi, tôi..."

Ôn Khinh vội vàng quay người, không dám liếc trộm nữa.

Chỗ đó chả lẽ cũng là dây đằng hả trời!

Quý Quân Phong si mê thưởng thức vành tai cậu, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Tôi biết nơi này khác thế giới của cậu, nhưng cậu yên tâm, một thời gian sau cậu sẽ quen thôi."

Mí mắt Ôn Khinh nhảy điên cuồng, bật thốt lên: "Ý gì?"

"Mười bảy tiếng nữa là đến sinh nhật của Thần." Quý Quân Phong chậm rãi nói: "Cậu có thể ở lại đây vĩnh viễn..."

Ôn Khinh: ???!!!

Cậu, không, muốn, ở, lại, mãi mãi!!!

Quý Quân Phong không cảm thấy lời mình nói có vấn đề, đối mặt với biểu cảm khiếp sợ của Ôn Khinh, cậu ta cười: "Vui không?"

Không vui.

Quý Quân Phong khẽ nhíu mày, nghi hoặc: "Ở lại đây không tốt à?"

Thiếu chút nữa Ôn Khinh phọt ra hai chữ "không tốt", cậu mím môi, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn về nhà. "

Quý Quân Phong chớp chớp mắt: "Nhà là gì?"

Ôn Khinh ngẩn ra, cậu không ngờ Quý Quân Phong không biết cái này.

"Là nơi..." Ôn Khinh đột nhiên không biết nên giải thích với Quý Quân Phong làm sao.

Là nơi rộng rãi để những người thân yêu sống cùng nhau.

Ôn Khinh không có người thân, cậu lớn lên ở viện phúc lợi.

Quý Quân Phong hỏi đến cùng: "Nơi nào?"

Ôn Khinh khô khốc đáp: "Là nơi tránh mưa tránh gió, là nơi trao gửi tình cảm, linh hồn làm tổ."

Quý Quân Phong càng khó hiểu hơn.

Ôn Khinh trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu có người thân...à không, có cây thân không?"

Quý Quân Phong lắc đầu: "Từ khi có ý thức, tôi đã ở một mình."

"Ừm... Một cái cây?"

Ôn Khinh cuối cùng hiểu được cảm giác của người khác biết mình là cô nhi, cảm thấy mở miệng nói cái gì cũng không ổn.

"Cũng...tốt mà." Một lát sau, cậu khô khốc bảo: "Thì...không lo chết đói."

Ôn Khinh không muốn bàn luận thêm đề tài này cùng Quý Quân Phong, sắp đến ngày sinh nhật, thời gian của cậu không còn nhiều.

Cậu chui vào trong chăn, bịt đầu, chậm rì rì bảo: "Tôi ngủ trước."

Rất nhanh, bên cạnh vang lên tiếng quần áo cùng dây leo ma sát, Quý Quân Phong cũng nằm xuống.

Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm lớp chăn màu trắng, cố gắng nghĩ ra bí mật của nhiệm vụ nâng cao.

Còn 17 tiếng nữa...

Năm mươi phần trăm bí mật là giáo viên, dây leo, Đại Tư Tế.

Năm mươi phần trăm bí mật còn lại có liên quan đến Úc Hình.

Úc Hình, Dây Leo, Quý Quân Phong...

Ôn Khinh nắm chặt góc chăn, các loại tin tức giao nhau trong đầu nhưng vẫn không có manh mối.

Thời gian từ từ trôi qua. Không có đồng hồ, Ôn Khinh không biết ngày giờ cụ thể, nhưng cậu có thể cảm nhận được thời gian càng chảy cậu càng bối rối.

Tiếng chuông vang lên, nháy mắt Ôn Khinh tỉnh táo hẳn: "Sao vậy?"

"Đã đến lúc." Đỉnh đầu vang lên tiếng của Quý Quân Phong: "Sinh nhật vui vẻ."

Trước mắt Ôn Khinh tối sầm, cậu không hề vui.

****

0 giờ sáng.

Tiếng chuông vang lên, Bạch Thông buông giáo sử trong tay xuống, bảo Lý Cảnh Cảnh: "Đi thôi. "

Hai người ra khỏi thư viện, trong khuôn viên trường đèn đuốc sáng trưng, trên cây không biết từ lúc nào đã treo đèn màu nhỏ, học sinh cười đùa đi tới Thần Điện, vui vẻ như đang đón năm mới.

Bạch Thông trầm mặt, bước nhanh vào bên trong.

Sau khi nhìn thấy Ôn Khinh cầm Chén Thánh trên đàn, bước chân anh ta dừng lại, tầm mắt nhanh chóng đảo qua tứ chi lộ ra của cậu.

Cổ chân, cổ tay, cổ áo, môi...

Không có gì bất thường.

Trái tim Bạch Thông vẫn nặng trịch, anh nhìn con ngươi Ôn Khinh từ xa, lặng lẽ làm khẩu hình: [Không sao chứ?]

Thấy thế, Ôn khẽ liếc Quý Quân Phong đeo mặt nạ bên cạnh, nhếch môi: [Không sao.]

Bạch Thông đi thẳng vào trong, đứng giữa đám người nhìn chằm chằm Ôn Khinh.

Những bạn học khác cũng không bất ngờ chuyện Ôn Khinh cùng Đại Tư Tế đứng cùng nhau trên thần đàn, Ôn Khinh là thần hầu được Đại Tư Tế lựa chọn, không giống bọn họ, đứng trên thần đàn là chuyện bình thường.

Ôn Khinh ôm chặt Chén Thánh, nhìn chằm chằm Bạch Thông và Lý Cảnh Cảnh dưới đài.

Nhìn ra sự lo lắng của cậu, Bạch Thông không để ý Quý Quân Phong, hướng về phía cậu: [Không sao.]

Bạch Thông nói ngắn gọn: [Lịch sử trường học, tế phẩm, Thần không giết người.]

Ôn Khinh hơi sửng sốt, Thần không giết người?

Cậu rũ mắt xuống, tim đập càng lúc càng nhanh.

Chỉ còn một tiếng nữa.

Ôn Khinh cố gắng phân tích ý tứ của Bạch Thông.

Úc Hình không giết người, nói cách khác 69 người sống sót đến ngày sinh nhật của Thần sẽ không xảy ra chuyện, người chơi cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Sau một tiếng nữa, những người chơi khác có thể hoàn thành nhiệm vụ chính.

Trái tim Ôn Khinh nặng nề đập.

Còn cậu thì sao?

Cậu có thể đi không?

Mí mắt Ôn Khinh run rẩy, trong lòng hỏi hệ thống: [Người chơi có thể vĩnh viễn ở lại phó bản không?]

Giây tiếp theo, 001 nói ra câu trả lời cậu không muốn nghe nhất: [Có thể.]

Nghĩ đến Úc Hình, Ôn Khinh càng sợ hơn nữa.

"Tinh huyết ném vào trong dòng nước bắn tung tóe tạo ra bọt sóng, sinh sôi thành tình yêu và dục vọng."

Bên tai vang lên tiếng cầu nguyện của các bạn học, Ôn Khinh giật mình thon thót, suýt nữa ném cái Chén Thánh xuống.

Cậu thở ra một hơi, ổn định tâm trạng bắt đầu suy nghĩ năm mươi phần trăm bí mật còn lại.

Đột nhiên, sau lưng phát ra ánh sáng.

Mí mắt Ôn Khinh nhảy dựng, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Tượng thần Úc Hình đang phát sáng, màu trắng bệch dần dần phai nhạt, tỏa ra tia nắng ấm áp, thạch cao biến thành làn da người.

Ôn Khinh nhắm mắt, cố làm não mình trống rỗng. Tại sao Úc Hình lại để người sống đến cuối cùng qua cửa?

Cậu cố gắng nghĩ theo góc độ của hắn

Úc Hình thích chơi, là thần yêu và dục vọng, hắn thích nhìn nhân loại sa đọa, thích đùa bỡn người khác.

Hắn muốn nhìn người chơi tự giết hại lẫn nhau, cho nên phát triển manh manh mối về con số yêu thích của Thần.

Hắn thích đùa bỡn nhân loại, cho nên người chơi không nghĩ ra bí mật nhiệm vụ nâng cao, sợ hãi sống đến ngày sinh nhật rồi chả hiểu sao qua cửa.

Hắn làm gì để đảm bảo ngoài mình ra, không người nào có thể biết được đáp án?

Suy nghĩ của Ôn Khinh dần dần rõ ràng, Úc Hình chắc chắn đã nhúng tay vào bí mật lần này.

Còn lại 50% tiến độ, là về Quý Quân Phong và Úc Hình mà bọn họ chỉ xuất hiện trong lịch sử trường học.

Lịch sử trường ghi lại chuyện xây dựng học viện của Thần, nơi này trước kia bị quái vật tàn sát, có người đánh bậy đánh bạ đi lạc, thiếu chút nữa bị quái vật hại chết, khi sắp chết được Thần cứu mạng cho nên mới xây dựng học viện ở đây.

Quái vật là Quý Quân Phong, Thần là Úc Hình.

Vậy người xây dựng trường là ai?

"Thần yêu quý, chúng con khát khao ngài từ sáng tinh mơ đến khi đêm muộn."

"Con xin mở rộng linh hồn, chờ đợi ngài đến lâm lạnh."

"Cầu xin máu ngài chiếu rọi trái tim con, xua đuổi bóng tối, tiêu trừ dơ bẩn, rửa sạch chúng con."

Tiếng cầu nguyện của các bạn học càng ngày càng to, ánh sáng tượng thần phía sau Ôn Khinh càng lúc càng chói mắt.

Đột nhiên, tiếng cầu nguyện dừng lại.

Ôn Khinh cảm nhận được một cơn gió nhẹ thổi qua.

Thân thể cậu cứng ngắc, trong tiếng gió xen lẫn tiếng cười nhạo quen thuộc của Úc Hình.

Úc Hình đến rồi.

Khuôn mặt của các học sinh dưới Thần Điện phấn khích đến méo mó: "Thần nhân từ!"

"Quân chủ quang vinh!"

Ôn Khinh nhận ra Úc Hình là một vị thần, một vị thần thích đùa nghịch ác độc. Học viện lại là sân chơi của hắn, là nơi hắn toàn quyền quyết định.

Người chơi không thể tìm ra bí mật của nhiệm vụ nâng cao, có lẽ từ ban đầu cả đám đã bị hắn lừa gạt.

Tiếng bước chân phía sau dần dần đến gần.

Trái tim Ôn Khinh đập điên cuồng, thấy Quý Quân Phong cúi đầu, thấp giọng chào một câu.

Ôn Khinh hoàn toàn không nghe rõ Quý Quân Phong nói gì, cậu chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch.

Cậu nhanh chóng hỏi 001: [50% bí mật bí mật, người xây dựng trường JJ được nhắc đến trong giáo sử là Úc Hình phải không?]

[Hắn tự đạo diễn một vở kịch hay, thành lập học viện của Thần, truyền bá truyện se,x của hắn?]

Một giây sau, sợi tóc mềm mại bị vén ra, bên tai là tiếng máy móc quen thuộc.

【Chúc mừng người chơi Ôn Khinh thành công vượt qua phó bản cấp Thần - Học viện của Thần. 】

Đầu ngón tay Úc Hình vừa chạm đến sợi tóc mềm mại thì Ôn Khinh đã lập tức biến mất.

Nụ cười trên môi hắn cứng đờ.

Quý Quân Phong nhìn theo, ánh mắt dần dần lạnh xuống: "Ngài không giữ được cậu ấy?"

"Vì nhà ngươi nói toàn mấy lời vô nghĩa!" Úc Hình lạnh lùng nhìn Quý Quân Phong.

"Cậu ấy có thể tìm ra bí mật, đó là vì cậu ấy hiểu ngài." Quý Quân Phong lắc đầu: "Hai người đã gặp nhau rồi, phải không?"

Úc Hình không giải thích, hắn nhìn lướt qua mấy người còn lại, mặt không đổi sắc: "Mấy người chơi khác cũng cút hết đi."

Nói xong hắn cử động ngón tay, tiễn hết đám còn lại ra khỏi phó bản.

"Người chơi..." Quý Quân Phong nhìn nơi Ôn Khinh biến mất, lẩm bẩm: "Tôi cũng muốn...thành người chơi."

"Nhà ngươi đang nghĩ..." Hai chữ "cái rắm" còn chưa nói ra, Úc Hình đột nhiên cảm nhận được linh hồn Quý Quân Phong đã trốn mất khỏi phó bản.

Sắc mặt hắn thay đổi, ý thức được câu kia Quý Quân Phong không phải đang nói với mình. Cuối cùng hắn chỉ có thể nhìn vào không khí, rít lên một tiếng: "Đệt!"

Hết chương 40 – Học viện của Thần 16 (Xong).

---Kidoisme: Phó bản tiếp theo không còn Thần thủng j nữa nha, tiễn hết mấy ông tưởng này đuy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top