Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Dấu chân lạc lối - 02

Edit: Kidoisme

Ôn Khinh sợ luôn, một người bạn là cảnh sát cực kỳ thông minh cũng được coi là ưu điểm hả?

Trưởng thành giỏi hơn người ta là ưu điểm?

???

Ôn Khinh nghi ngờ hệ thống chủ đang đá xéo cậu.

Xét thấy hai phó bản trước lời dẫn luôn ám chỉ đến các thông tin quan trọng, cậu cực kỳ cẩn thận lặp đi lặp lại từng chữ một, xem xét kỹ càng cả thẻ thân phận mới được phát.

Hung thủ, bạn bè của cảnh sát...

Cậu ngồi lên vali, nhỏ giọng hỏi hệ thống: [Ờ...có phải hung thủ là người bạn cảnh sát siêu thông minh kia của tôi đúng không?]

001: [...]

Thấy hệ thống im lặng, Ôn Khinh càng khẳng định suy đoán của mình hoàn toàn chính xác.

Thứ nhất, 001 sẽ không đưa ra đáp án.

Thứ hai, với cái tính chó ngu xuẩn thích đào hố chôn người ta của hệ thống chủ thì việc đưa bạn thân cảnh sát lên hàng ngũ hung thủ là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Có cái câu gì mà mọi người sẽ không bao giờ hoài nghi người bên cạnh. Cân nhắc lên cân nhắc xuống, Ôn Khinh cảm thấy con đường trước mắt sáng người, phảng phất mình thông minh đến lạ.

001 im lặng rất lâu, lạnh lùng nói: [Nhiệm vụ thăng cấp: Hỗ trợ cảnh sát tìm ra hung thủ trong vụ án mất tích liên hoàn.]

Ôn Khinh khó hiểu: [Ừm thì...?]

001 cường điệu gằn từng chữ từng chữ: [Hỗ, trợ, cảnh, sát.]

Ôn Khinh chớp mắt, thử hỏi: [Ý là hỗ trợ người bạn kia của tôi hả?]

001 phun trào: [Còn ai vào đây nữa?]

Ôn Khinh chậm rì rì tỉnh lại, chứ không phải có thẻ thân phận này, cậu không thể hỗ trợ cảnh sát. Gương mặt cậu nóng lên, thấp giọng ừ ờ vài tiếng rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: [Tôi tưởng hệ thống chủ muốn trêu tôi.]

001 không đáp.

Ôn Khinh đỏ mặt, cố gắng bào chữa: [Chuyện tôi đoán nhầm...bình thường lắm mà.]

Lúc này 001 mới ừ một tiếng.

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng phảng phất cậu cảm nhận được chút vui vẻ trong âm sắc của nó.

Mặt Ôn Khinh càng đỏ hơn.

.

Lúc Hình Trạch tới sân bay, liếc mắt đã nhìn thấy Ôn Khinh đang ngồi trên vali.

Cậu mặc chiếc áo hoodie màu đen to thùng hình, làn da trắng bị ánh nắng chiếu vào như đang phát sáng. Cơn gió thổi qua, có vẻ khá lạnh nên Ôn Khinh co người, vạt áo rộng bị tốc lên phác họa ra hình dáng cơ thể gầy gò tinh tế, eo thon như mấy cô gái nhỏ.

Bước chân Hình Trạch hơi dừng, nâng mắt nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Ôn Khinh, nghĩ thầm đúng là phi giới tính thật.

"Ôn Khinh."

Nghe thấy tên mình, cậu mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang đi tới. Ngũ quan anh ta lạnh lẽo, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.

Ôn Khinh đoán có lẽ đây chính là người bạn cảnh sát trong truyền thuyết, vội vàng đứng lên ừ một tiếng.

Hình Trạch xách vali, mở miệng nói: "Lên xe."

Đến cả giọng cũng lạnh như băng, Ôn Khinh hoảng hồn, cứ cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.

Hình Trạch đi được hai bước, thấy cậu chưa theo kịp bèn dừng lại. Anh ta bất đắc dĩ đặt vali xuống, tiến tới trước mặt Ôn Khinh giang hai cánh tay ra.

Cậu còn đang mải buồn bực vì không biết làm gì thì đã bị cánh tay rắn chắc siết chặt.

Ôn Khinh muốn nói chuyện, ngay sau đó, cái ót đã nằm trong tay người ta. Đại khái vì đối phương dùng quá nhiều sức, chỉ đúng bằng một động tác, mặt Ôn Khinh đã đập vào ngực anh ta, nghẹn đến mức không thở nổi.

Cậu vội vàng đẩy Hình Trạch, nhưng anh ta cứ tưởng cậu đang đùa lại, càng dùng thêm lực ôm chặt Ôn Khinh.

"Được rồi, đi thôi." Tuy Hình Trạch nói thế nhưng cánh tay hoàn toàn không định buông ra.

Mắt Ôn Khinh tối sầm, vừa ngứa vừa đau, cái eo gần như đứt thành hai mảnh.

Mắc gì anh phải ôm tôi!

Một lúc lâu sau, cậu mới rít từ kẽ răng ra được mấy chữ: "Buông... buông tay!"

Nghe thấy giọng Ôn Khinh không đúng, Hình Trạch thả lỏng người, cúi đầu đối diện với hốc mắt đỏ lòm của cậu.

Anh ta nhíu mày: "Sao thế?"

Hai mắt Ôn Khinh đẫm lệ nhìn Hình Trạch, nghĩ thầm sao sao cái con khỉ, anh khỏe thế nào mà bản thân anh còn không biết hả?

Thấy vậy, mày Hình Trạch càng ngày càng nhăn: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ôn Khinh mím môi, nhỏ giọng cáo trạng: "Anh làm tôi đau."

Giọng nói mang theo chút nức nở, lòng Hình Trạch bay bay: "Tôi xin lỗi."

Ôn Khinh lắc đầu: "Không sao, anh không cố ý."

"Đi thôi, chỗ này không thể đỗ xe lâu." Theo bản năng Hình Trạch vươn tay định khoác vai cậu. Cơ mà lúc liếc tới con mắt vẫn còn hơi long lanh của Ôn Khinh, anh ta đột nhiên khựng lại, sợ sức mình lớn quá lại chọc cậu khóc.

Tay trái cứ thế treo giữa không trung, một lúc sau, khoác vai biến thành dắt tay.

"Đi nào." Hình Trạch nắm chặt tay Ôn Khinh, đưa cậu tới xe mình đang đậu ở ven đường.

Đồng tử Ôn Khinh co chặt, cơ thể cứng đờ.

Mẹ kiếp, bạn bè bình thường ai lại đi nắm tay nhau bao giờ!

Cậu vội vàng cầu cứu hệ thống: [Bạn là bạn theo nghĩa đen hay bạn trai đấy?]

001 khẳng định chắc nịch: [Bạn.]

Ôn Khinh thở ra thật mạnh, vội vàng lôi tay mình ra, lắp bắp: "Đàn ông đàn ang, dắt tay gì chứ."

Hình Trạch: "Tại tôi sợ làm cậu đau."

Ôn Khinh chả hiểu logic đấy từ đâu, buồn bực nói: "Đi đường bình thường thôi, không cần phải đụng chạm."

Hình Trạch ngẩn tò te, thực ra chính bản thân anh ta cũng chả biết tại sao, chỉ tự nhiên nghĩ muốn ôm Ôn Khinh một chút.

Mấy cô gái đi ngang qua bọn họ, hết nhìn Hình Trạch rồi lại ngó qua Ôn Khinh, mỉm cười ẩn ý rồi chạy biến.

Tai Ôn Khinh hơi nóng lên, không thèm để ý Hình Trạch nữa, chạy vội lên xe ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn thật cẩn thận. Làm xong một loạt các động tác, cậu thở phào dựa vào ghế, dùng mu bàn tay tự hạ nhiệt độ trên mặt mình.

Hình Trạch lên sau, tầm mắt đảo qua Ôn Khinh, thuận miệng hỏi: "Nãy có ai xin Wechat hả?'

Ôn Khinh ngạc nhiên, ăn ngay nói thật: "Không hề."

Cậu khó hiểu hỏi lại: "Sao tự nhiên anh lại nghĩ thế?"

"Thì...bình thường cậu được nhiều người theo đuổi." Hình Trạch hơi dừng lời, tiếp tục liếc sang: "Không ai xin mà mặt đỏ quá vậy."

Ôn Khinh mím môi, thầm nghĩ tại vừa đến đây đã đoán sai đáp án, xong lại còn...

"Bị anh chọc."

Hình Trạch bật cười: "Ôn Tiểu Khinh, một năm không gặp, cậu càng ngày càng điệu."

Ôn Khinh nhìn bắp tay rắn chắc của anh ta rồi lại ngó sang cây củi của mình, lí nhí phản bác: "Tại anh khỏe quá thì có."

Hình Trạch ừ một tiếng: "Tại tôi, tại tôi khỏe."

Ôn Khinh nghe xong, cứ cảm thấy câu này có chút quái quái. Kiểu mấy đôi yêu nhau, bạn gái giận dỗi xong bạn trai nhận lỗi về mình?

Cậu vội vàng lắc đầu, thầm nhủ giữa đàn ông con trai với nhau thỉnh thoảng cũng như vậy, lạ cái gì mà lạ.

.

Khởi động xe xong, theo thói quen Hình Trạch mở tin tức buổi sáng.

Ôn Khinh thất thần nhìn phong cảnh đường phố, một thế giới xa lạ mà đầy quen thuộc. Trong nháy mắt, cậu thực sự có cảm giác mình đã về nhà.

Thế nhưng, giọng MC nữ trong tin tức vang lên trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ ấy.

"...Không thể liên lạc được với con gái mình là cô Trần, người nhà cô ấy vô cùng lo lắng. Gia đình nhớ đến án mất tích liên hoàn xảy ra gần đây nên ngay lập tức đã báo lên các cơ quan chức năng..."

"Cảnh sát đã tiến hành điều tra bước đầu, may mắn thay đã tìm ra manh mối, cô Trần bị bạn học lừa bán cho các tổ chức đa cấp xuyên quốc gia..."

Ôn Khinh hơi do dự, dựa theo bản tin khơi gợi câu chuyện: "Ừm...vụ án mất tích liên hoàn trước đây thế nào rồi?"

Hình Trạch: "Chưa tìm ra manh mối."

"Không thấy người, không thấy thi thể."

Ôn Khinh chớp mắt: "Có khả năng còn sống không?"

"Xác suất cực kỳ thấp." Hình Trạch lắc đâu: "Người bị hại đều là nữ, tuổi từ hai mươi đến ba mươi, lần mất tích gần đây nhất xảy ra vào khoảng tháng trước, khả năng sống gần như bằng không, huống hồ gì những người khác đã quá lâu rồi."

Ôn Khinh lo lắng cào lòng bàn tay: "Nghe thôi đã thấy đây là vụ án khó."

Cậu nên biết thân biết phận làm nhiệm vụ chính, đừng mơ tưởng hão huyền.

Hình Trạch ừ một tiếng: "Không có thi thể nên chúng tôi không kết luận được người bị hại sống hay chết, chỉ có thể dựa vào manh mối mất tích để điều tra."

Ôn Khinh tò mò nhìn sang: "Không quay lại được gì sao?"

"Địa điểm người bị hại mất tích không có camera, hoặc là camera không ghi lại được hắn." Hình Trạch lạnh lùng nhìn chiếc xe phía trước, đáp lời cậu: "Hung thủ rất thông minh."

Ôn Khinh nghiêng đầu khó hiểu: "Sao anh biết có hung thủ?"

Hình Trạch nhàn nhạt phân tích: "Nghề nghiệp của người bị hại lần lượt là MC, phóng viên, luật sư, tiếp thị."

Cậu càng mờ mịt hơn: "Nghề nghiệp đó làm sao?"

Hình Trạch chậm rãi đáp: "Đều là những ngành nghề khiến tội phạm biến thái hưng phấn muốn nhắm vào."

"Theo logic đó, bọn chúng thích xuống tay với người bị hại."

Lòng Ôn Khinh hẫng một nhịp, hung thủ lần này là một tên biến thái? Ơn giời, thân phận của cậu là du học sinh bình thường.

Nhận ra Ôn Khinh sợ hãi, Hình Trạch khẽ nhíu mày, ý thức được mình lỡ lời.

Người bị hại trong vụ án mất tích liên hoàn và nạn nhân trong vụ án mạng liên hoàn, khác nhau vài chữ nhưng mức độ nghiêm trọng khủng khiếp hơn nhiều.

Hình Trạch mím môi bảo Ôn Khinh: "Đó chỉ là phỏng đoán ban đầu từ phía cảnh sát, cậu nghe chơi chơi thôi."

"Cũng có thể sẽ như tin tức nói, họ bị kẻ xấu lừa bán vào tổ chức đa cấp."

Ôn Khinh vội vàng lắc đầu: "Thực, thực ra tôi cũng cảm thấy có hung thủ."

Tầm mắt Hình Trạch nghiêm lại: "Tại sao?"

"Chả phải phim truyền hình toàn thế à?" Cậu khô cằn giải thích: "Mất tích, án mạng gì đó."

Hình Trạch gật đầu, chần chờ nói: "Thực ra tin tức chúng tôi nhận được từ người mất tích đầu tiên, cô ấy ở cùng khu đô thị cậu thuê nhưng khác tòa nhà."

Mí mắt Ôn Khinh giật liên tục, nhỏ giọng hỏi: "Thế các anh có nghĩ là do hộ gia đình ở đó làm không?"

"Có chứ, nhưng người bị hại không liên quan đến hàng xóm láng giềng mấy. Cô ấy làm phóng viên, hầu như toàn bộ thời gian đều cắm chốt trong đài truyền hình, rất ít khi về nhà, mà có về cũng chẳng ra ngoài chơi bời. Mấy hộ gia đình bên cạnh hoàn toàn không có động cơ gây án, mặt khác, các nạn nhân còn lại trải rộng trong thành phố..."

Ôn Khinh ồ một tiếng, im lặng ghi tạc thông tin.

Đột nhiên, bên tai vang lên câu hỏi tựa như bật thốt ra của Hình Trạch: "Cậu hứng thú với vụ án này phết ha?"

Theo bản năng, Ôn Khinh nghiêng đầu, phát hiện ra sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Cậu hết hồn, mắc cái gì nhạy bén quá thể vậy?

Ôn Khinh sốt ruột gào hệ thống: [Trong thế giới này tôi có thiết lập tính cách không?]

Tổ tông đáp: [Thẻ thân phận.]

Ôn Khinh hỏi đến cùng: [Không còn nữa?]

Thẻ thân phận nào viết cái gì quan trọng đâu! Cậu thực sự hoảng đấy, tên cảnh sát này có vẻ như biết rất rõ tính cách của cậu!

001: [Ừ.]

Ôn Khinh rũ mắt: [Nếu, nếu anh ta phát hiện tôi khác thường thì sẽ thế nào?]

001 lạnh lùng nhả châu ngọc: [Đây là thế giới bình thường.]

Cậu bất ngờ phát hiện mình đã quen với cách nói nửa vời này của hệ thống. Đây là thế giới bình thường, thế giới bình thường mà bị bạn thân phát hiện mình không đúng...có khả năng anh ta sẽ nghĩ đầu óc cậu có vấn đề rồi, rồi ném vào viện nghiên cứu?

Lông mi Ôn Khinh run lên, vừa đúng lúc đụng phải con ngươi của Hình Trạch. Chắc tại do thân phận cảnh sát của anh ta, cậu cứ có cảm giác bị người khác nhìn thấu.

Ôn Khinh khóc không ra nước mắt, đừng nói mới ngày đầu đã bị bắt quả tang đấy? Cậu hoảng hồn, mà càng hoảng thì càng không nghĩ ra lý do mình có hứng thú với vụ án, ấp úng mãi cũng chả thốt thành lời hoàn chỉnh.

Liếc thôi Hình Trạch đã nhận ra Ôn Khinh đang sợ, anh ta quay mặt đi, bất đắc dĩ hỏi: "Sợ lắm à?"

Ôn Khinh ngẩn người ừ một tiếng.

Con ngươi Hình Trạch vẫn nhìn về phía trước, ngữ khí mang theo chút ý cười: "Lớn đầu rồi mà lá gan vẫn bé tí tẹo."

Ôn Khinh trầm mặc, theo ý anh ta tức là từ bé cậu đã nhút nhát, suy ra... mình không khác biệt.

Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hình Trạch quay vô lăng chạy xe vào tòa nhà, nói với Ôn Khinh: "Lúc trước kêu cậu chuyển đi chỗ khác cậu không muốn, giờ sao tự nhiên lại sợ?"

Ôn Khinh bấu góc áo, ai nói cậu không muốn? Là quỷ hệ thống bắt cậu ở chứ bộ.

Hình Trạch lắc đầu, tiếp tục nói: "Đừng lo, chú tôi ở cùng khu với cậu."

"Tầng dưới luôn."

Ôn Khinh ngạc nhiên.

"Trùng hợp không? Thực ra sáng nay tôi mới biết." Hình Trạch dừng lại, tay phải cầm di động nhắc nhở Ôn Khinh: "Hai người có thể kết bạn Wechat, thỉnh thoảng gặp chuyện nhỡ tôi không kịp chạy qua thì cứ gọi cho chú ấy."

Ôn Khinh gật đầu, giây tiếp theo túi quần cậu rung nhẹ, là âm báo của ứng dụng Wechat. Cậu có cảm giác rất lâu rồi mình chưa nghe được âm thanh này, chậm rì rì thò tay móc ra chiếc điện thoại mới tinh.

Ôn Khinh chọc chọc màn hình, mở Wechat, khung trò chuyện xuất hiện.

Ghi chú bên trên là Hình Trạch.

Cậu phát hiện hình như mình chưa biết tên người bạn này, hóa ra anh ta tên Hình Trạch.

Ấn kết bạn xong, Ôn Khinh bắt đầu nghịch điện thoại.

Ở thế giới thực, cậu không phải người lụy đồ công nghệ cao, điện thoại chỉ được xem như công cụ đọc tin tức mỗi buổi sáng tối. Nhưng bây giờ mãi mới được sống trong môi trường bình thường, cậu nhịn không được ấn vào thanh tìm kiếm Wechat.

Thế giới này không khác thế giới thực là bao, trừ thành phố Ôn ra, tất cả địa phương khác đều trùng khớp. Ôn Khinh thử tìm kiếm viện phúc lợi Ấm Áp, không ra kết quả.

Cậu thở dài, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt.

Nếu viện phúc lợi đó tồn tại thì có lẽ cậu sẽ muốn liên hệ, muốn gặp lại mọi người.

May sao nó không xuất hiện.

.

Một tiếng sau, khu đô thị Nam Thành.

Xe ngoài không được phép vào, chỉ có xe chủ hộ đăng ký mới qua nổi cổng, vì vậy nên Hình Trạch đành đậu xe trước cửa.

Ôn Khinh đứng dưới cổng khu đô thị, ngẩng đầu đánh giá xung quanh. Công tác bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, có người đứng coi, đi ba bước thấy một cái camera, mỗi khi có người lạ đến đều phải xuất trình giấy tờ đăng ký.

Sau khi làm xong thủ tục, Hình Trạch đưa Ôn Khinh đến văn phòng bất động sản đăng ký xe cộ phương tiện đi lại rồi mới dẫn cậu lên phòng.

Khu đô thị khá cũ, thiết kế theo kiểu hai nhà đối diện nhau chính giữa là thang máy. Cậu vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy một bên vẫn còn màng bọc nhựa giống như chưa ai ở, một bên được trang bị mắt mèo, khóa điện tử không thiếu thứ gì.

Hình Trạch giải thích: "Đây là khóa tôi lấy từ cục đến, sai mật mã ba lần thì cửa sẽ tự động liên lạc với tôi, đợi lát nữa tôi cài ứng dụng theo dõi cho cậu."

Ôn Khinh ngẩn ngơ nhìn Hình Trạch, tự nhiên cảm thấy hình tượng anh ta vô cùng cao lớn.

Hình Trạch đẩy cửa, bước vào huyền quan. Quay đầu lại vẫn thấy Ôn Khinh còn đứng bên ngoài: "Sao thế?"

Ôn Khinh hốt hoảng: "Không, chỉ cảm thấy làm bạn của cảnh sát rất an toàn."

Hình Trạch bật cười thành tiếng.

Ôn Khinh bước theo, tò mò hỏi: "Chú của anh cũng là cảnh sát hả?"

Dưới tầng cậu ở có cảnh sát, Ôn Khinh càng yên tâm hơn.

Hình Trạch lắc đầu: "Không, chú ấy là bác sĩ."

Ôn Khinh gật đầu, thuận miệng nói: "Bác sĩ chắc bận lắm."

"Thực ra chú ấy là chuyên gia tư vấn tâm lý, có phòng khám riêng." Hình Trạch hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Bình thường chú ấy thích ở nhà, không hay đi làm đâu. Người bệnh phải đặt lịch trước nên nếu có chuyện gì không giải quyết được, cậu cứ tới tìm chú ấy."

Ôn Khinh gật đầu, mắt nhìn xuống điện thoại. Chú của Hình Trạch còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn.

Hình Trạch ngó đồng hồ: "Bốn giờ rồi, cậu sắp xếp đồ đạc rồi còn ăn cơm, tôi..."

Lời chưa dứt, chuông điện thoại đã reo ầm ĩ: "Đợi chút, tôi nghe điện thoại đã."

Ôn Khinh gật đầu, trước hết cậu dạo xung quanh thám thính, nơi đây thiết kế khá giống chỗ cậu thuê ở nhân gian nhưng rộng hơn, ba phòng một bếp.

Xong xuôi cậu xách vali bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Hầu hết đều là đồ dùng sinh hoạt cá nhân nên làm rất nhanh.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, lúc liếc qua huyền quan, Ôn Khinh phát hiện có bóng người đang đứng. Đó là một cậu thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất đẹp trai, mặc bộ đồng phục xanh trắng đang ngạc nhiên nhìn mình.

Ôn Khinh còn ngạc nhiên hơn: "Cậu, cậu vào đây bằng cách nào?"

Cậu thanh niên cười thật tươi lộ ra cặp má lúm đồng tiền: "Em chào anh ạ!"

Thấy đối phương lễ phép bất ngờ, Ôn Khinh ngẩn tò te: "Chào, chào cậu."

"Tại nãy em gõ cửa không ai nghe, mà cửa lại không khóa.." Cậu thanh niên giải thích: "Anh là bạn của anh họ phải không ạ?"

Anh họ?

Ôn Khinh ngơ ngác nhìn cậu ta: "Xin hỏi cậu là..."

Cậu thanh niên lại cười, tự giới thiệu: "Em tên Quý Thanh, là em họ anh Hình Trạch, em ở tầng dưới."

Ôn Khinh gật đầu ngó về phía ban công: "Hình Trạch đang nghe điện thoại."

Lời vừa dứt, Hình Trạch xuất hiện. Thấy Quý Thanh, bước chân anh ta hơi dừng lại: "Sao em lại ở đây?"

Rồi quay ngược bảo Ôn Khinh: "Đây là em họ của tôi..."

Ôn Khinh nhỏ giọng: "Tôi biết, ở tầng dưới."

Quý Thanh cong môi cười: "Anh, ba nhỏ càu nhàu không gọi được cho anh nên kêu em lên xem thử các anh đã về chưa."

"Ổng nói đợi ổng tan làm sẽ vào bếp nấu đồ ăn ngon, ăn ở nhà cho sạch."

Hình Trạch giải thích: "Nãy tôi định bảo cậu tối nay theo tôi sang nhà chú ăn cơm, tiện giới thiệu cậu cho mọi người luôn."

Ôn Khinh nghe xong mà cứ có cảm giác mình sắp ra mắt phụ huynh.

Cậu mới quen Hình Trạch được hai tiếng, hơn nữa hơi sợ khi phải đối mặt với anh ta, càng đừng nói đến chuyện sang nhà chú Hình Trạch ăn tối.

Ôn Khinh do dự một lát, uyển chuyển từ chối: "Hình như... hơi phiền anh rồi."

Hình Trạch còn chưa kịp đáp, Quý Thanh bên cạnh đã chen mồm: "Phiền gì chứ ạ."

"Ba nhỏ em thích nấu ăn lắm, cũng mong anh tới nếm thử nữa."

Ôn Khinh khô cằn gật đầu, đưa mắt nhìn Hình Trạch.

Đương nhiên Hình Trạch nhận ra cậu không muốn đi, thấp giọng nhắc nhở: "Cậu phải trọ ở đây hai tháng."

"Bán bà con xa, mua láng giềng gần."

Ôn Khinh ồ lên, hiểu hiểu. Sớm hay muộn gì cậu cũng phải tới nhà chú Hình Trạch chào hỏi, chọn ngày không bằng hợp ngày, thôi đành vậy.

"Được."

Ôn Khinh vừa định bước ra ngoài, đột nhiên dừng lại, quét một vòng nhìn căn phòng trống rỗng, nhỏ giọng bảo Hình Trạch: "Tôi xuống tầng mua ít hoa quả."

Tay không sang thăm nhà người ta thì hơi bất lịch sự.

"Anh đừng mua." Quý Thanh lập tức nói: "Ba lớn ba nhỏ của em không chú ý đâu."

Ôn Khinh đang buồn bực ba lớn ba nhỏ gì, Hình Trạch đã vội chen vào: "Đừng mua, tôi mang chai rượu vang đỏ rồi."

Nói xong, anh ta chỉ vào cái túi được đóng gói tỉ mỉ trên bàn. Cầm đồ lên, Hình Trạch nhắc Ôn Khinh: "Đi nào."

Nhà Ôn Khinh ở là 1201, nhà chú Hình Trạch là 1101, kết cấu hai căn nhà giống nhau như đúc nhưng cách bài trí lại khác xa hoàn toàn.

Hai màu đen trắng đối lập, trừ những thiết bị gia dụng cần thiết ra hoàn toàn không có đồ thừa, phòng ốc sạch sẽ không một hạt bụi, y chang nhà mẫu không ai ở.

Ôn Khinh đổi giày xong, câu nệ bước vào phòng khách.

Cậu vừa ngồi xuống ghế sô pha đã thấy người đàn ông bước từ bếp ra, ngũ quan lạnh nhạt tương tự Quý Thanh, liếc mắt đã nhận được hai người có quan hệ huyết thống.

Ôn Khinh lập tức đứng dậy, chào hỏi: "Chào chú Hình...à không, chú Quý..."

Nói được một nửa thì chữ mắc nghẹn trong họng, đột nhiên cậu không biết nên xưng hô kiểu gì.

Chú của Hình Trạch, theo lý thuyết phải họ Hình, nhưng Quý Thanh họ Quý...

Quý Thanh hay Hình Trạch theo họ mẹ? Lắm họ vậy???

Ôn Khinh nghiêng đầu cầu xin sự giúp đỡ từ anh bạn cảnh sát tài giỏi.

Hình Trạch sờ đầu cậu, lễ phép chào người đàn ông: "Chú Hạ."

???

Nháy mắt, Ôn Khinh héo.

Hết chương 42 – Dấu chân lạc lối 02

---Kidoisme: 1 nhà ba họ, giải cứu Ôn Khinh -)))))) Đùa chứ hồi trước tui đọc vô hạn lưu thụ giỏi siêu đẳng tính kế ngược thế giới quen rồi xong vớ được cái bộ thụ suy luận kiểu gì cũng chệch này tự dưng cảm thấy mắc cười đến lạ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top