Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cục vàng thứ 1

Nguyên Bảo hôm nay vừa vặn hai trăm tuổi, là một ngày đáng làm kỉ niệm. Hơn nữa hôm nay lại là ngày tốt nghiệp Tài Thần Học Viện ở Thiên đình, càng làm cậu thêm hưng phấn.

Người khác chỉ cần bốn mươi năm là có thể thuận lợi tốt nghiệp, nhưng mà Nguyên Bảo cần hẳn sáu mươi năm. Kì thật chuyên ngành của Nguyên Bảo là "Thiên đình tài chính học"," Phàm nhân giải bào học","Thế gian năm nghìn loại ngoại ngữ học", học từ từ đều gần như hoàn thành hết, hoàn toàn người nổi bật trong học viện Thần tài.

Với thành tích cao ngất ngưỡng như thế nhưng phải lưu ban hai-mươi-năm mới tốt nghiệp, điều này đều là do thành tích môn thể dục của Nguyên Bảo quá kém, vô số lần không đủ tư cách xét tốt nghiệp.

Cái đau khổ nhất của Nguyên Bảo chính là kiểm tra chạy bộ vạn dặm, cũng không phải là cậu chạy quá chậm, mà là kì thi yêu cầu phải chạy đạt tiêu chuẩn ở mức ba mươi giây, lúc này đông đủ các học sinh, nhưng là có một điều kiện tiên quyết, chính là trong quá trình kiểm tra không được bị lạc đường.

Nguyên Bảo thuộc dạng mù đường, xếp vào loại cực kì nghiêm trọng, mỗi lần thi, cậu luôn cộng thêm tận hai mươi giây thời gian đi đường vòng, kết quả mỗi lần đều không đạt, cho nên lưu ban hai-mươi-năm.

Nhớ tới cuộc sống đại học bi thảm, Nguyên Bảo còn có chút đau đầu, từng đám từng đám học đệ học muội biến thành tiền bối, điều này làm cho cậu bị áp lực rất lớn.

Nhưng mà hiện tại khá khẩm lên rồi, Nguyên Bảo đã gần chính thức tốt nghiệp, trở thành một Thần tài thực tập, được phân công chỉ định xuống thế gian khu vực thượng lưu.

Nguyên Bảo cầm chiếc điện thoại di động cẩn thận, đó là thống nhất phân chia cho sinh viên tốt nghiệp, cũng không phải một cái di động bình thường, bên trong có phần mềm chuẩn bị cho Thần tài thực tập "Thoải mái làm Thần tài app". Lão sư đã cho bọn họ phổ cập khoa học, chỉ cần làm theo các bước mà app hướng dẫn để làm nhiệm vụ, hoàn thành một nhiệm vụ chính cùng 99 nhiệm vụ phụ, là có thể thuận lợi thăng cấp, chỉ cần chút công sức là được công nhận chính thức, nhận luôn bằng hạng tốp.

Lão sư kêu đích danh Nguyên Bảo, Nguyên Bảo vội vàng đáp một tiếng, rồi đi vào trong phòng.

Một nữ lão sư trẻ tuổi, đeo kính mắt, trong tay cầm một cái máy tính bảng. Nàng liếc mắt nhìn Nguyên Bảo một cái, rồi lại nhìn thoáng qua máy tỉnh bản của mình, nói: "Nguyên Bảo phải không?"

"Phải" Nguyên Bảo nói.

Nữ lão sư nói: "Yêu cầu thực tập ngươi đều biết rồi?"

Nguyên Bảo liên tục gật đầu.

Nữ lão sư còn nói: "Ta đây sẽ không lặp lại. À đúng rồi, ngươi đối với thân thể và thân phận mới có ý kiến gì không?"

Thực tập sinh đến thế gian thực tập, phải tìm một cơ thể làm vỏ bọc, như vậy hoạt động ở thế gian mới thuận lợi, bằng không có thể làm nhiễu loạn trật tự tam giới, mang đến một ít phiền toái không cần thiết.

Cái gọi là vỏ ngoài, chính là thân thể của một phàm nhân. Bọn họ chọn những người vừa chết, hơn nữa thân thể còn nguyên vẹn, như vậy linh hồn của người chết mới có thể đi đến địa phủ luân hồi, thân thể cũng không bị lãng phí.

Nguyên Bảo nói: "Chọn một thân thể không cha không mẹ không thân thích thì sao?"

Nữ lão sư liếc nhìn cậu một cái, gật gật đầu.

Nguyên Bảo nhẹ nhõm thở ra, sư phụ cậu thường nói cậu phạm nhị, nếu không chọn thân thể theo tiêu chuẩn ba không (không cha không mẹ không thân thích), sẽ dễ làm mọi thứ xung quanh hỏng bét. Thân thể mồ côi không thân thích là thích hợp nhất với tiêu chuẩn của Nguyên Bảo, sẽ không có người phát hiện là giả mạo.

Nữ lão sư nói: "Còn gì nữa không?"

Nguyên Bảo chớp mắt, suy nghĩ ngiêm túc, nói: "Có thể.... dễ coi một chút?"

Nữ lão sư: "........"

Nguyên Bảo kì thật không phải là nhan khống , chỉ là cậu chưa đến thế gian bao giờ, nhưng các nghe sư huynh sư tỷ nói, thế gian mọi người thực rất xấu xí, giống như là tiến hóa chưa hết. Cho nên Nguyên Bảo  lo lắng, nếu soi gương không cẩn thận có thể hù chết chính mình.

Nữ lão sư rốt cục gật đầu, cũng không hỏi thêm yêu cầu gì của Nguyên Bảo nữa, nói: "Được rồi, ngươi theo phiến môn kia đi ra ngoài, là có thể đến thế gian."

Nguyên Bảo nhìn chằm chằm phiến môn kia, trong lòng kích động vô cùng, tạ ơn qua lão sư, lập tức liền bước đến. Tay đặt lên nắm cửa, "ca" một tiếng, đại môn mở ra, bên trong một mảng tối om.

Nguyên Bảo bước lên trước một bước, thân thể cậu lập tức bị mảng tối nuốt trọn, biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi.

Giây lát sau, Nguyên Bảo cảm giác được có thật nhiều thứ này nọ nhét vào đầu, có điểm không đáp ứng xuể. Kia hẳn là trí nhớ của thân thể này ở thế gian đi.

Ước chừng nửa phút, Nguyên Bảo cùng thân thể mới dung hợp.

Nguyên Bảo cảm giác cả người ấm áp, thậm chí nóng đến đổ mồ hôi.

Nơi này chính là thế gian, thiên đình một năm bốn mùa đều như xuân, cũng không có thời điểm nào nóng như vậy.

Nguyên Bảo mở mắt, không thích ứng được chớp chớp, sau đó cẩn thận nhìn bốn phía.

Cậu nằm trên giường trong một cái phòng nhỏ, phòng đại khái khoải mười mét vuông, không phải là quá lớn, bàn học giường ngủ cùng tủ quần áo thực ra là đầy đủ, Nguyên Bảo đều biết mấy thứ này dùng để làm gì, sách giáo khoa ở trường đều đã đề cập qua, bất qua vẫn là lần đầu nhìn thấy vật thật giá thật, khó tránh khỏi có điểm tò mò.

"Hình như là..... hơi bừa" Nguyên Bảo nhìn cái bàn học, nhịn không được lầm bầm làu bàu.

Đối diện giường là một mảng lộn xộn trên bàn, chai chai lọ lọ cơ hồ thành một bãi đầy, có cái còn chẳng đậy nắp, phơi miệng chai ra. Điều này làm cho sự yêu sạch sẽ của Nguyên Bảo bắt buộc phải trỗi dậy.

Nguyên Bảo từ trên giường nhảy xuống, hai chân cũng không thèm chạm đất, liền trực tiếp bay đến cái bàn trước mặt. Nếu như lúc này có người nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không cho rằng cậu là thần tiên, mà liền khẳng định cậu là quỷ.

"Ba" một tiếng.

Nguyên Bảo búng tay một cái, tất cả chai lọ trên bàn nháy mắt liền tự động sắp hàng chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.

Nguyên Bảo nhìn thoáng qua, lúc này mới cảm thấy vừa lòng.

Sau đó cậu xoay người, thấy đống quần áo treo trong tủ, còn có một tấm gương dài.

Trong gương phản chiếu hình ảnh một nam nhân ước chừng hai mươi tuổi, cao chưa đến mét tám, không thấp, chỉ là có điểm gầy, thuộc loại ngoại hình tinh tế, thắt-lưng-nhỏ-nhắn phỏng chừng là không ít nữ sinh ghen tị.

Về phần bộ dạng.

Nguyên Bảo nhẹ nhàng thở ra, cậu đối với bộ mặt mới của mình thực vừa lòng, tuy rằng không thuận mắt bằng nguyên bản, nhưng trong mắt Nguyên Bảo, cũng không xem là xấu, Nguyên Bảo cảm thấy như thế này là đủ.

"Hiện tại liền chuẩn bị khởi công!"

Nguyên Bảo quả thực giống như là món đồ chơi vừa lên hết cót, khẩn trương liều mạng đứng dậy.

Cậu lấy ra di động của mình, vui vẻ mở app làm Thần tài ra.

App đã cho cậu một cái nhiệm vụ chính, cùng hai cái nhiệm vụ phụ. Nhiệm vụ chính không thể bỏ qua, nhiệm vụ phụ thì có thể bỏ rồi nhận lại cũng được.

Mỗi mười ngày app sẽ có một nhiệm vụ phụ mới, trong vòng mười ngày không hoàn thành thì cái mới cũng sẽ xuất hiện, nhiệm vụ phụ cũ sẽ không thể làm tiếp, chỉ có thể làm cái mới. Hoàn thành nhiệm vụ phụ có thể nhận được nhiều điểm, điểm có thể dùng để lấy thêm nhiệm vụ mới. Người mới như Nguyên Bảo mà nói, điểm luôn là zê-rô, chỉ có thể chờ app tự nhảy nhiệm vụ mới.

Mà nhiệm vụ chính thì sẽ không xuất hiện cái mới, có điểm cũng bằng thừa, nói cách khác nhiệm vụ chính là phải hoàn thành, nếu hoàn thành không được, vậy vĩnh viện cũng không có biện pháp thành Thần tài chính thức.

Nguyên Bảo hít sâu lại hít sâu, mở app ra, xem nhiệm vụ chính của mình. Cậu hi vọng nhiệm vụ chính dễ dễ một chút, như vậy mới thuận lợi chuyển thành chính thức.

"Đinh" một tiếng, nhiệm vụ chính xuất hiện.

Nội dung nhiệm vụ một dòng vô cùng đơn giản.

—— trợ giúp Thái Thúc Thiên Khải trở thành người giàu nhất châu Á.

Giàu nhất châu Á . . . . . .

Nguyên Bảo nghĩ, may mà không phải là giàu nhất tam giới, tựa hồ vẫn là có hi vọng được chuyển chính thức.

Nguyên Bảo lần đầu đến thế gian, đối với cụm từ "Giàu nhất châu Á" hoàn toàn không có khái niệm, cảm thấy đối với mình mà nói hẳn không có vấn đề gì đi.

Vì thế cậu nhấn mở tên Thái Thúc Thiên Khải, bắt đầu kiểm tra tài liệu của hắn.

Thái Thúc Thiên Khải, nam, ba mươi hai tuổi, phàm nhân, độc thân, giàu nhất thành phố C.

Nguyên lai là đã rất có tiền, thế nhưng app cảm thấy hắn cần phải càng giàu có hơn nữa.

Nguyên Bảo bấm vào ảnh chụp của Thái Thúc Thiên Khải, phát hiện phàm nhân này nguyên lai không chỉ là có tiền, bộ dáng còn rất tốt. Nguyên Bảo cảm thấy mình bị sư huynh sư tỷ lừa gạt, phàm nhân cũng có thể trưởng thành đẹp trai như vậy a.

Tựa hồ nhìn còn quen mắt?

Nguyên Bảo có điểm buồn bực, cậu trước kia chẳng lẽ gặp qua phàm nhân Thái Thúc Thiên Khải này?

Cậu cố gắng hồi tưởng, bỗng nhiên một trận choáng váng đầu, trước mắt nhất thời thoảng qua hàng loạt hình ảnh mơ hồ.

Nguyên Bảo bị các hình ảnh doạ cho hoảng sợ, cậu cảm thấy thiên toàn địa chuyển, nhìn đến hai nam nhân thân-thể-xích-loã nằm trên giường lớn. Trong đó người bị đặt phía dưới thân, tựa hồ là chính mình?

Cậu hổn hển rên-rỉ, cánh tay gắt gao ôm lấy nam nhân phía trên mình, chủ động yêu cầu sâu thêm nữa.

Nguyên Bảo vội vàng lắc lắc đầu, đem thất loạn bát tao trong não vứt hết đi. Người nam nhân kia, nếu đoán không sai, chính là Thái Thúc Thiên Khải . . . . . .

Nguyên Bảo sợ tới mức ngây dại, cậu hậu tri hậu giác phát hiện, này tựa hồ là trí nhớ của "thân thể" cậu, trước kia không phải là của cậu, mà hiện tại về sau mới là của cậu.

Thật sự là làm cho người ta. . . . . .

Kinh ngạc lại bối rối.

Nguyên Bảo lập tức lấy di động, rất nhanh xem bản ghi chép thân phận của mình.

Không cha không mẹ, cũng không có thân thích!

Diện mạo xem cũng tốt lắm chứ. Hai yêu cầu này đều hoàn toàn phù hợp, nhưng Nguyên Bảo không nghĩ tới, "chính mình" thế nhưng lại có người yêu!

Hơn nữa còn giống như là kiểu "Tiền nhiệm" . . . . .

e

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top