Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cục vàng thứ 7


Thiếu niên nọ chính là Nguyên Bảo, cậu vừa cùng thân thể này dung hợp, cũng có phần không kiểm soát nổi, đâm ra thi thoảng vẫn sẽ có cảm giác mệt mỏi.

Nguyên Bảo bất tri bất giác ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, thiếu điều dù trời có sập xuống cũng không tỉnh, ngược lại Thái Thúc Thiên Khải bên cạnh đã thức dậy trước rồi.

Thái Thúc Thiên Khải dần dần nhớ lại, rằng tối qua vào lúc giữa đêm, đột nhiên nhìn thấy thiếu niên này ngồi ở đầu giường mình.

Mặc dù trẻ tuổi, vóc dáng cũng thật mê người, nhưng mà nửa đêm canh ba làm như vậy, cũng có chút ghê rợn đi.

Sau đó...

Thái Thúc Thiên Khải đột nhiên lên cơn hen suyễn, rồi...

Hai người liền hôn nhau.

Thái Thúc Thiên Khải cảm thấy có gì đó hơi sai sai, bây giờ nói gì cũng không hợp lý, bất quá hắn mang máng nhớ là như thế.

Về sau nữa chuyện gì xảy ra, Thái Thúc Thiên Khải không nhớ. Hắn chỉ nhớ, mình đem thiếu niên này đè dưới thân, điên cuồng hôn cậu, mút lấy đầu lưỡi non mềm. Loại cảm giác ấy thật làm cho người ta say đắm, hắn cũng chẳng biết tại sao, thật giống như đợi chờ bị đè nén quá lâu, hắn không đợi nổi nữa, chỉ muốn chiếm lấy cậu cho riêng mình.

Thái Thúc Thiên Khải ngồi dậy, sau đó lật chăn lên, đoạn chăn khoác trên người Nguyên Bảo cũng bị hất lên, liền lộ ra cặp chân trần.

Nguyên Bảo sao lại không mặc quần...

Đây là một chuyện dễ gây hiểu lắm lắm nha.

Tối hôm qua, Thái Thúc Thiên Khải đem thắt lưng của Nguyên Bảo vứt đi, đến giờ vẫn còn vắt vẻo ở mép giường. Nguyên Bảo trước kia không có mang thắt lưng của phàm nhân bao giờ, cho nên cũng quên mất phải đeo lên.

Sau đó cậu ngủ mất, nằm trên giường lăn tới lăn lui, eo cậu lại nhỏ, quần thì rộng, lại không mang thắt lưng...

Cọ cọ một hồi quần bị tuột, Nguyên Bảo dứt khoát đạp tung quần xuống giường.

Thái Thúc tiên sinh lập tức hiểu nhầm, cho rằng hôm qua mình uống quá say, liền cùng thiếu niên này làm chuyện mờ ám.

Thái Thúc Thiên Khải lộ ra biểu tình ảo não không thôi.

Nguyên Bảo bị hiểu nhầm vẫn say sưa ngủ, hoàn toàn không hay biết bên cạnh mình có một người đang chìm trong miên man suy ngẫm.

Thái Thúc Thiên Khải đứng lên bắt đầu mặc quần áo, người đầu tiên qua đêm trong biệt thự nhà hắn, trên chính chiếc giường hắn, chính lại là Nguyên Bảo.

Ban đầu thiếu niên này rơi vào mắt Thái Thúc Thiên Khải âu chỉ là một đoạn tình cờ, hắn phát hiện ánh mắt người nọ mơ hồ gợi lại cho hắn cỗ cảm giác thật thân quen. Có gì đó trong lòng hắn hằng chôn giấu, nhưng vĩnh viễn chẳng thể bới lại được, loại cảm giác ấy, thực vô cùng khó chịu.

Thái Thúc Thiên Khải vì bận rộn, nên không có thời gian yêu đương, bất quá hắn cũng phải có tí vấn đề sinh lý cần giải quyết. Đúng lúc người quản lý của cậu muốn lấy lòng Thái Thúc Thiên Khải, bất giác nghĩ đến đôi mắt người nọ, Thái Thúc Thiên Khải liền quyết định nhận bao dưỡng cậu.

Sau đó đồn chín đồn mười liên tiếp ra vào. Có người bảo Thái Thúc Thiên Khải trong lòng nung nấu một bóng hình, thiếu niên kia vừa vặn cùng người kia dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng thực ra chỉ là kẻ thế thân.

Thế thân -- từ này cũng làm Thái Thúc Thiên Khải hoang mang, rốt cục hắn chẳng biết rõ ràng mình đang tìm kiếm thứ gì.

Thái Thúc Thiên Khải sau khi nhận bao dưỡng thiếu niên nọ, liền có chút hối hận. Bởi vì ám ảnh chuyện gia đình hồi bé, Thái Thúc Thiên Khải đối với loại tình cảm trăng gió này càng cẩn trọng, hoàn toàn không có chút gì tùy tiện qua loa, vì hắn không muốn trở thành một người như cha.

Thiếu niên nọ cùng Thái Thúc Thiên Khải tầm một tuần gặp mặt một lần, bất quá chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng không cùng nhau lăn giường, cho nên lúc Nguyên Bảo nói rằng "Chỉ mỗi Thái Thúc tiên sinh thôi", Thái Thúc Thiên Khải mới nói rằng hắn diễn thật khéo.

Mối quan hệ kéo dài tầm ba tháng, thiếu niên nọ thực sự không chịu nổi tịch mịch, bèn ra ngoài kết giao loạn lạc. Y chắc mẩm Thái Thúc Thiên Khải chắc chắn sẽ không phát hiện ra được, vì bình thường cả hai cũng không gặp mặt.

Thiếu niên nọ đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, Thái Thúc Thiên Khải vốn đối với y chẳng có tình cảm mặn nồng, nhưng vì ám ảnh người bố của mình, nên hắn càng ghét loại người như thế này, một phen kiên quyết cắt đứt liên hệ.

Nhưng bây giờ đây, thiếu niên kia đang cùng hắn nằm trên một chiếc giường...

Thái Thúc Thiên Khải đến chết cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, phải chăng thật sự có phát sinh mờ ám.

Nguyên Bảo cổ họng hừ hừ khe khẽ, hai chân trắng nõn đè lên cả chăn, nhúc nhích hai cái, hình như đang nằm mơ.

Nguyên Bảo chính xác là đang chìm trong mộng, còn là một giấc mộng kì quái. Chỉ sợ tối hôm qua bị dọa, bây giờ mơ thấy mình cùng Thái Thúc Thiên Khải nằm trên giường làm chuyện xấu hổ.

Nguyên Bảo trong mơ tự an ủi mình, đây chính là giấc mơ mà thôi, nhất định vì thân xác này cùng Thái Thúc tiên sinh phát sinh quan hệ này, mình lại đang dùng kí ức của y, dẫu sao bọn họ trước kia cũng từng cùng nhau lăn lộn, nên mình mới mơ thấy những thứ kì quái như thế này.

Nhưng trong nháy mắt, Nguyên Bảo trở nên hỗn loạn, cậu cảm thấy, kí ức này hình như không phải của thân xác cậu đang mượn, mà chính là xuất phát từ bên trong cậu, chứ chẳng liên quan gì đến thiếu niên kia, Nguyên Bảo chỉ mới quen biết Thái Thúc tiên sinh có một ngày thôi, chẳng lẽ trước kia từng gặp qua hắn ư?

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Nguyên Bảo cũng không rõ. Nhưng trong mơ, Nguyên Bảo lại chân thật cảm thấy bị khoái cảm của hắn làm cho cả người nhũn đi.

Thái Thúc Thiên Khải đang mặc quần áo, nghe thấy tiếng rên rầm rì liền quay lại nhìn, trọn vẹn thu vào mắt động tác của cậu, đột nhiên cảm thấy bụng dưới như vừa bị châm lửa. Hắn nhớ lại nụ hôn tối qua, thật vô cùng câu nhân.

Nhất là ánh mắt ấy, ánh mắt của cậu.

Thái Thúc Thiên Khải có chút mê mang nhìn cậu, nhẹ nhàng sờ đến, nhịp tim kịch liệt nhảy lên hai cái.

Nguyên Bảo mắt vừa mở, phát hiện cằm bị bắt lấy, môi đột nhiên bị cưỡng đoạt.

Nguyên Bảo trợn to mắt, ánh nhìn không có tiêu cự, hiển nhiên là chưa tỉnh hẳn. Cậu mơ mơ màng màng, cái gì cũng chưa hiểu, để mặc cho người hôn.

Thái Thúc Thiên Khải ngậm lấy đầu lưỡi cậu, dùng lực mà mút lấy, lại nhẹ nhàng gặm cắn, nếm hết từng tấc mềm mại trong miệng cậu, cảm giác thiếu niên này đối với mình bỗng dưng có sức hấp dẫn đến chết người.

Nguyên Bảo bị hút lấy hết không khí, hai chân trắng nõn giãy giụa không ngừng. Nhưng đối với Thái Thúc Thiên Khải mà nói, Nguyên Bảo cứ như là đang câu dẫn hắn, đang dùng hai chân kia quấn lấy eo hắn thêm chặt.

Nguyên Bảo cảm thấy không ổn, liền bắt lấy cái gối đập lên đầu hắn.

Thái Thúc Thiên Khải đột nhiên bị đập một cái đến choáng váng, trong óc ong ong.

Nguyên Bảo nhìn một cái, bỏ mịa, quên khống chế lực tay mất, đành vội vàng bò lại đỡ lấy Thái Thúc Thiên Khải, nói: "Thái Thúc tiên sinh, anh có sao không? Tôi không cố ý đâu."

Thái Thúc Thiên Khải thật sự bị Nguyên Bảo làm cho tức chết đi mà, bao nhiêu người nhìn thấy hắn đều lao đầu vào ve vãn, bây giờ lại là bị người ta đánh, thật giống như hắn cưỡng ép Nguyên Bảo làm trò đồi bại.

Thái Thúc Thiên Khải đỡ lấy đầu mình, cảm thấy nếu Nguyên Bảo nặng tay hơn tí nữa là có thể chấn thương sọ não chết luôn không chừng.

Nguyên Bảo trơ mắt nhìn Thái Thúc Thiên Khải chật vật, dáng vẻ đầy đáng thương.

Thái Thúc Thiên Khải tự thấy bản thân mình mới là nạn nhân đây này. Nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt kia, vô lý liền bị mềm lòng.

Lại là ánh mắt ấy, chết tiệt.

Thái Thúc Thiên Khải đỡ đầu đứng lên, nói: "Trong ngăn kéo có thẻ, không có mật mã, em muốn dùng bao nhiêu thì dùng, cầm rồi đi ngay đi."

Nguyên Bảo vừa nghe xong, nhảy dựng lên: "Tôi không muốn tiền."

Nguyên Bảo trong đầu nghĩ, mình là thần tài cơ mà, dù chỉ mới thực tập thôi, nhưng mình mới là phía đưa tiền chứ!!

Nguyên Bảo nghĩ vẫn không thông tại sao Thái Thúc tiên sinh toàn trút giận lên mình.

Tuyệt đối chỉ là ảo giác.

"Vậy em muốn gì?" Thái Thúc Thiên Khải hỏi

Nguyên Bảo chân thành đáp: "Tôi muốn được bên cạnh anh, trợ giúp cho anh!"

Thái Thúc Thiên Khải cười một tiếng, nghe như châm biếm: "Giúp tôi? Giúp được gì?"

Hắn vừa nói, mập mờ kề lại gần, ở bên tai Nguyên Bảo thổi hơi nóng: "Em cùng lắm chỉ có thể giúp tôi giải quyết vài vấn đề sinh lý, nhưng mà khi nãy còn cầm gối mà đánh tôi thế kia."

Nguyên Bảo mặt có chút đỏ hồng, trong lòng thì liên tục phỉ nhỏ phi phi Thái Thúc tiên sinh là loại nhỏ mọn thù dai.

Sau đó cậu nghiêm mặt: "Tôi có thể giúp anh kiếm tiền, đúng rồi, còn có thể giúp anh tìm được ý trung nhân."

Thái Thúc Thiên Khải sửng sốt một chút, ý trung nhân? Là ai.

Thái Thúc Thiên Khải sống trên đời ba mươi hai năm nay, còn chưa hề đặc biệt yêu thích bất kì ai, ý trung nhân cái rắm gì. Nhưng có lẽ... trước đây thật lâu đúng là cũng có.

Hắn cũng chẳng biết tại sao mình lại dấy lên ý niệm ấy, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại thôi.

Nguyên Bảo lập tức rút di động ra bấm bấm, giống như đang tìm cái gì đó.

Nguyên Bảo tuy ngốc ngốc, nhưng nhìn hình vẫn hiểu được, Thái Thúc tiên sinh đối với người đàn ông kia nhất định là có tình cảm đặc biệt.

Nguyên Bảo đột nhiên thấy sư phụ nói thật đúng, Thái Thúc tiên sinh nếu thực thích người kia, nhất định sẽ thích linh hồn y hơn là một cái xác rỗng. Nếu như mình giúp Thái Thúc tiên sinh tìm được kiếp sau của y, Thái Thúc tiên sinh nhất định sẽ rất cảm kích mà rơi cả lệ!

"Dễ thôi." Nguyên Bảo hưng phấn nói: "Thái Thúc tiên sinh, anh xem, chính là người này, là y đấy!"

Thái Thúc Thiên Khải bị cậu làm cho quay mòng mòng, mặc dù hắn không biết Nguyên Bảo ý muốn gì, bất quá theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại cậu.

Trong đó hiển thị hình ảnh của một cậu nhóc.

Mập mạp tròn trịa, trắng tròn hô hô!

Tầm 4, 5 tuổi.

Thái Thúc Thiên Khải càng thêm bối rối hỏi: "Đây là ai?"

"Đây chính là ý trung nhân của anh đó." Nguyên Bảo khẳng định, "Đây này."

Người đàn ông mất năm năm trước, uống canh Mạnh Bà xong lần nữa đầu thai làm người, bây giờ chỉ mới là thằng nhóc con bốn, năm tuổi thôi.

Thái Thúc Thiên Khải mặt sầm xuống, cho dù Nguyên Bảo có đôi mắt mà hắn say mê, hắn cũng phải đem tên này đá đít khỏi nơi đây, trước khi hắn bị chọc tức đến lên cơn suyễn.

Thái Thúc tiên sinh cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc bản thân bỗng dưng bị biến thành tên ấu dâm biến thái thích đứa nhỏ 4, 5 tuổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top