Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra lễ trao giải này chẳng có liên quan gì đến Tống Thanh Hàn lắm, vai Vô Diêu trong "Trấn sơn hà" mà cậu diễn chỉ là nam bốn, ngay cả nam phụ cũng chưa tới, chỉ đến đây đi ké thảm đỏ thôi.

Chẳng qua Trần An rất chú trọng lần đi thảm đỏ này của cậu. Lần này xem như lần đầu tiên Tống Thanh Hàn bước vào nơi như này, hơn nữa cậu còn là một trong số những người được chính ekip lễ trao giải mời, điều này đối với một diễn viên đã được coi là một loại công nhận.

Tống Thanh Hàn lẳng lặng ngồi trên ghế, luôn giữ nụ cười nhạt trên môi. Lúc máy quay đảo qua dưới sân khấu, trong chớp mắt gương mặt xinh đẹp hơn người làm người quay phim ở trên sân khấu lơ đãng "không cẩn thận" đưa cậu lên hình.

Mỗi một lần màn hình đảo qua là phát sóng trực tiếp lại có mấy câu bình luận thể hiện liêm sỉ của fan.

"Giải thưởng tiếp theo là..." Từng cúp một được trao, người trao giải đều là người có địa vị trong giới, quả thực là khiến cho những người được giải nở mày nở mặt.

Tuy rằng "Trấn sơn hà" là phim thương mại nhưng Trương Thắng cũng hao tâm tổn trí chẳng khác gì phim nghệ thuật. Cho dù là biên tập, phối nhạc hay là hiệu ứng trang phục, ông cũng dùng hai trăm phần trăm sức để làm. Hơn nữa tập đoàn Sở thị tăng cường đầu tư nên sau khi kết thúc lễ trao giải, ông mang về hai cái cúp hình Gấu ngây thơ đáng yêu.

Tống Thanh Hàn nhìn Trương Thắng bước từng bước vững vàng lên sân khấu, cực kỳ điềm tĩnh, ngọn đèn tụ trên người ông. Giờ khắc này, ông được vạn người theo dõi.

Tất cả ánh mắt phía dưới đổ dồn vào người ông, tất cả máy quay đều nhắm ngay mặt.

Cậu hiểu vì sao nhiều người trong giới nỗ lực cả đời để lên đó. Bởi vì đó là niềm vinh quang tối thượng, cũng là sự tán thành đầy mạnh mẽ.

Hướng Duy nhìn ông già đối thủ nhiều năm nói chuyện công thức hóa trên sân khấu, nhàm chán thu hồi ánh mắt, đảo mắt nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó cười khẽ.

Trong đôi mắt trong veo lại ngập tràn ánh sáng ngọc rực rỡ là dã tâm khiến cho người ta phải run lẩy bẩy.

Đó là một kiểu "dã tâm" rất thuần khiết, cũng là chất xúc tác lớn nhất để một diễn viên không ngừng tôi luyện bản thân.

Đối với Hướng Duy, diễn xuất của Tống Thanh Hàn trong "Trấn sơn hà" cũng linh hoạt, nhưng cậu khởi bước quá muộn. Nếu như được phát hiện sớm hơn thì không chừng ở tuổi này cậu đã cho mọi người trong giới một niềm vui bất ngờ cực lớn.

Chẳng qua lớn tuổi chút cũng tốt, hiện tại Tống Thanh Hàn có kiểu khí chất không vội không chậm đến là kỳ lạ, làm cho cậu bớt đi cảm giác bồng bột của người trẻ tuổi, lúc trầm tĩnh lại có hơi thở bể dâu(*) phả vào mặt.

(Rút gọn từ thành ngữ Hán "thương hải biến vi tang điền", chỉ những sự thay đổi lớn lao trong đời)

Điểm này rất kỳ lạ. Không ít thanh niên vừa nói xong lại im lặng như Tống Thanh Hàn, nhưng họ thường tỏ vẻ buồn bực thất bại chán nản hoặc là không vượt qua được khó khăn trước mắt mà lựa chọn sa đọa, rất ít người có cảm giác tang thương lại cứng cỏi như Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nếu là Tống Thanh Hàn lúc thường thì cậu thanh niên trẻ này rất nghiêm cẩn, nhưng khi cậu an tĩnh lại hoặc là ngẫm nghĩ thì người ta có cảm giác cậu có thêm vài phần lắng đọng lại ý nhị.

Hướng Duy nhìn cậu thêm mấy lần, sau đó khi cậu hoàn hồn mới thu hồi tầm mắt.

"Chúc mừng đạo diễn Trương." Trương Thắng xuống sân khấu, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.

Trương Thắng buông cúp xuống, thở dài, trên mặt có niềm vui, cũng có một ít buồn bã.

Giải Kim Hùng quả đúng là một giải thưởng có vị thế, dù chỉ là giải biên tập xuất sắc chẳng đáng được quan tâm nhưng trong cả giới cũng có thể xếp vào top 3.

Nhưng ông là một đạo diễn. Giải mà ông muốn giành được nhất không phải là giải biên tập xuất sắc nhất mà giải liên quan đến đạo diễn và phim.

Chẳng qua "Trấn sơn hà" là phim thương mại nên đương nhiên không phù hợp với tiêu chí của ban giám khảo.

Trương Thắng nhìn cái cúp trong tay, lại nhìn ông già đối thủ Hướng Duy đã bước lên thảm đỏ lên sân khấu, đạo diễn xuất sắc nhất.

Có lẽ ông nên chuẩn bị phim tiếp theo nhân lúc mình chưa già đến độ không đi nổi.

"Cảm ơn các vị giám khảo đã đánh giá cao bộ phim của tôi..."

Hướng Duy giống như một lão già vui tính, khi nói còn xen vài câu bông đùa vào làm người trên dưới sân khấu cười ha ha, rating phát sóng trực tiếp cao lên hẳn.

Giải phim ngắn hay nhất làm người người bất ngờ khi một bộ phim nghệ thuật ít được quần chúng biết đoạt giải. Lúc bế mạc lễ trao giải phim này cũng được chiếu một lần.

Giải thưởng Kim Hùng lần này không khác quá nhiều so với giải mà đời trước Tống Thanh Hàn biết, khác biệt duy nhất... có lẽ là có thêm cậu.

Cậu xem hết bộ phim đó, sau đó theo chân đám người rời hội trường. Một chiếc ô tô đơn giản mà lại xa hoa chậm rãi đến, đỗ lại trước mặt cậu.

"Trợ lý Ngụy." Tống Thanh Hàn liếc mắt một cái là nhận ra người trong xe, cảm thấy bất đắc dĩ cho vị trợ lý cao cấp bị Sở Minh biến thành y như anh lái xe này.

"Cậu Hàn, lên xe đi." Ngụy Khiêm nghiêng đầu mỉm cười với Tống Thanh Hàn, xuống xe mở cửa.

"Gọi tôi là Thanh Hàn cũng được." Tống Thanh Hàn lên xe, cười nói.

Ngụy Khiêm lắc đầu, quay đầu xe: "Nếu tôi dám gọi như vậy thì ngày mai sẽ thất nghiệp."

Cậu bật cười: "Sở Minh sẽ không làm như vậy đâu."

Ngụy Khiêm thầm nghĩ anh ta ở trong mắt cậu đương nhiên không phải vậy rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi ấy à, tôi hiểu, tôi hiểu hết đấy.

Hắn nhớ Sở đại ma vương nhẹ nhàng liếc mắt một cái mà làm cho Giám đốc bộ phận kinh doanh sợ tới mức chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống, sợ run cả người.

Thôi bỏ đi, mạng nhỏ quan trọng hơn.

"Hôm nay cậu Hàn vui vẻ nhỉ?" Ngụy Khiêm liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy gương mặt Tống Thanh Hàn đầy ý cười, anh cũng mỉm cười bắt chuyện.

"Vâng." Tống Thanh Hàn trầm ngâm một lát, nụ cười trên môi vẫn chưa nhạt đi, "Gặp được rất nhiều người thú vị."

Ngụy Khiêm âm thầm lắc đầu. Hiện tại không chỉ không hiểu Sở Minh, ngay cả Tống Thanh Hàn hắn cũng không hiểu luôn.

Đây là bi kịch của cún độc thân hả?

"Sở Minh bảo anh đưa tôi đi đâu vậy?" Tống Thanh Hàn nhìn phương hướng, dường như là đang đi vào trung tâm thành phố.

"Đến nơi cậu Hàn sẽ biết." hiển nhiên Ngụy Khiêm được Sở Minh dặn dò nên không hé răng nửa lời.

Lần này Sở Minh làm cho cậu thấy hiếu kỳ. Thấy Ngụy Khiêm không chịu nói, cậu cúi đầu lấy điện thoại nhắn tin cho Sở Minh.

Hàn Hàn: Niềm vui bất ngờ là gì thế anh? (*▽≦)

Sở Minh Minh: Không nói trước =3=

Hàn Hàn: Muốn biết cơ!

Sở Minh Minh: Chút nữa sẽ biết (==)

Tống Thanh Hàn nhìn thấy hai đường lượn sóng mất hồn ở cuối tin nhắn của Sở Minh mà phải che môi cười khẽ một tiếng, Ngụy Khiêm nghe thấy tiếng động liếc nhìn, sau đó bị mùi yêu đương chua lòe phả đầy mặt. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"..."

Sao, sao có khả năng, không ngồi với nhau mà vẫn có ánh sáng lấp lóe chíu chíu lên thế được hả! Ngụy Khiêm bi phẫn giận dỗi trong lòng, nhìn thấy tòa nhà trước mặt, dừng xe lại.

"Cậu Hàn, đến nơi rồi."

Hắn mở cửa xe, Tống Thanh Hàn xuống xe nhìn khu nhà mà hắn dừng xe.

Đoạn đường này rất phồn hoa, nhưng trước cửa chỗ mà Ngụy Khiêm dừng xe thì có thể gọi là giăng lưới bắt chim, kiểu trang trí chứa đầy hơi thở nghệ thuật, trông giống một gian phòng làm việc vừa mới được chuẩn bị xong.

"George"

Chữ kiểu Trung uốn lượn được khắc trên cổng, phô bày ra sự tự tin và khí chất hơn người của chủ nhân.

Tống Thanh Hàn nhìn thấy tên này đã loáng thoáng cảm giác được gì đó.

Vài bóng người lấp ló sau cánh cửa thủy tinh, chỉ chốc lát sau cái đầu đầy phong tình dị quốc của George ló ra: "Hey, Hàn, cậu muốn đứng làm tượng ở đấy à?"

Nói xong, hắn nhướng mày với Tống Thanh Hàn.

Ngụy Khiêm cũng bảo cậu đi vào: "Tiên sinh ở trong."

Cậu gật đầu, đẩy cửa thủy tinh ra đi vào.

So sánh với thiết kế hoa lệ bên ngoài, trong phòng làm việc thiết kế tràn ngập cảm giác phục cổ tinh xảo, loại cảm giác này... khá giống với lý niệm của Ozeth.

"Hàn Hàn." Sở Minh ngồi ở sofa thấy Tống Thanh Hàn vào thì vội đặt báo sang một bên, sau đó đứng lên, cười dịu dàng.

George đi theo Tống Thanh Hàn nhìn mặt Sở Minh như thể gặp quỷ, sau đó lại nhìn Tống Thanh Hàn, tấm tắc lấy làm lạ: "Chẳng trách Trung Quốc các cậu có câu ngạn ngữ gì mà... Cái gì bách luyện cương nhiễu thủ nhu..."

"Là nhiễu chỉ nhu(*)." Sở Minh nhíu mày, thản nhiên sửa đúng.

(Bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu, ý chỉ người lạnh lùng quật cường được cảm hóa trở nên mềm lòng)

George không hiểu mấy cái này lắm, nhưng lại nhiệt tình vận dụng các loại điển cố danh ngôn Trung Quốc, nghe Sở Minh sửa đúng, vỗ vỗ tay: "À đúng! Là trăm luyện cương nhiễu chỉ nhu!"

Hắn chỉ Sở Minh: "Trăm luyện cương."

Lại nhìn Tống Thanh Hàn: "Nhiễu chỉ nhu."

Tống Thanh Hàn thấy hắn như thế thì ho khẽ một tiếng, mỉm cười.

George nhìn mặt cậu, dường như mới chú ý tới, biểu tình bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.

Tống Thanh Hàn: "?"

Sở Minh thì bình tĩnh hơn, kéo tay cậu ngồi xuống ghế sofa: "Mặc kệ cậu ta đi."

George ở đằng sau kêu gào, sau đó đánh giá hai người Sở Minh và Tống Thanh Hàn một vòng: "Hai cậu là người yêu thật đấy hả?"

"Sao lại nói thế?" Sở Minh không nhanh không chậm trả lời.

George đảo mắt nhìn tây trang của hai người: "Hai cậu mặc đồ đôi."

Sở Minh thản nhiên nhìn hắn một cái, George vội che miệng lại gật đầu như giã tỏi: "I know."

Dường như Sở Minh cam chịu nên George tìm được cảm hứng vậy, anh đi quanh Tống Thanh Hàn một vòng, sau đó rút một bộ quần áo trên giá xuống: "Thử xem?"

Tống Thanh Hàn nhìn Sở Minh.

"Đi đi." Biểu cảm Sở Minh dịu đi, hắn vỗ vỗ mu bàn tay cậu, "Đi thử xem."

Tống Thanh Hàn nhận quần áo trên tay George, đi vào phòng thay quần áo.

"Minh, trước đó ông nói không thích đàn ông mà." George tò mò mở miệng nói, "Năm đó Weiyi thổ lộ với ông, ông trả lời cậu ta thế mà."

Sở Minh nhíu mày: "Hàn Hàn khác."

Mặc dù có lúc dùng sai từ, nhưng tiếng Trung của George khá ổn, nghe Sở Minh nói như vậy thì đăm chiêu gật đầu: "Hàn quả thật rất được."

Ngũ quan có thể không so được với Weyi năm đó, nhưng khí chất lại cực kỳ đặc biệt. Đây có lẽ là sự hấp dẫn của người đẹp phương Đông?

George nghĩ, liếc mắt nhìn phòng thay quần áo.

Anh và Sở Minh đã khá lâu không liên hệ, lần này anh đến Trung Quốc tuy rằng liên hệ với Sở Minh trước, nhưng Sở Minh tốt bụng giúp anh liên hệ với người Trung Quốc, nguyên nhân lớn nhất hẳn là người thanh niên tên Tống Thanh Hàn này.

Không thể tưởng được Sở Minh năm đó được Weyi vạn người mê tỏ tình cũng không hề mảy may rung động thế mà lại rơi vào lưới tình với một người đàn ông.

Đúng là thú vị ghê.

"Cạch -" Tống Thanh Hàn kéo rèm cửa phòng thay quần áo, cài cúc áo cổ tay đi ra.

Sở Minh nhìn theo tiếng động, đón nhận ánh mắt của Tống Thanh Hàn.

Từ trên cao nhìn xuống, ngầm có ý khiêu khích.

Sở Minh ngẩn ra, sau đó đáy lòng dâng lên cảm giác chiếm hữu mãnh liệt, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm.

"Này này này," George vội vàng cắt ngang họ, "Đây là công ty của tôi, không thể làm bừa."

Tống Thanh Hàn: "..."

Sở Minh liếc George một cái, anh nghiêm nghị không sợ ngẩng đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối không dung túng cho người có hành vi làm bừa ở công ty của mình!

"Đây là niềm vui bất ngờ à?" Tống Thanh Hàn nhìn tây trang trên người. Khác với sự phục hưng xa hoa của Ozeth, bộ tây trang này có hơi thở hiện đại, đường may dứt khoát gọn gàng, chỉ có cổ tay áo và đường may có vẻ mềm mại, phối hợp với khuôn mặt thanh tú của Tống Thanh Hàn, liếc mắt một cái là như thể thấy được người từng đi nghe kinh. Có sự cao ngạo lạnh lùng của thế hệ trước, lại có nét bồng bột của thế hệ sau. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh đảo mắt nhìn Tống Thanh Hàn một vòng, đáy mắt tràn ra ý cười thản nhiên: "Coi như vậy."

Tống Thanh Hàn nhướng mày.

Sở Minh cực kỳ yêu dáng vẻ ngạo kiều của cậu, khác hẳn với vẻ đáng yêu ngoan ngoãn khi say rượu, Tống Thanh Hàn như giờ giống như một con mèo con đang cong đuôi, làm cho người ta muốn sờ sờ.

Đương nhiên, Sở đại cẩu không dám quá trớn khiêu khích Tống tiểu miêu...

Hai người họ liếc mắt đưa tình, George lại vòng quanh Tống Thanh Hàn mấy vòng, sau đó một tay nâng cằm, nhìn lưng cậu mấy lần: "Số đo không vừa."

Anh bảo Tống Thanh Hàn cởi áo khoác ra để sửa, sau đó bảo cậu mặc lại.

"Không đúng, không đúng." Anh lắc đầu lia lịa, giơ tay muốn chạm vào mặt Tống Thanh Hàn, sau đó lại bị Sở Minh đi đến ngăn lại.

"Khụ, nhầm lẫn tí." George ho nhẹ một tiếng, sau đó dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn, "Cậu cởi kính ra được không?"

Không biết anh lấy được cái kính một mắt phục cổ ở chỗ nào, đặt vào tay Tống Thanh Hàn: "Đeo cái này."

Cậu nhíu mày, sau đó cởi kính gọng vàng xuống đeo kính một mắt mà George đưa cho.

Dây kính tinh tế theo gọng kính rơi xuống, Tống Thanh Hàn nhét sợi dây vào túi áo, khi giương mắt bởi vì mi cần dùng sức nên hốc mắt thật sâu, mắt híp lại, người có vẻ sắc bén hơn nhiều --

"Đúng! Đúng là thế này!" George hưng phấn, sau đó nhìn trái nhìn phải, tìm ra một đôi găng tay nhét vào tay cậu: "Đeo thêm cái này!"

Găng tay màu trắng thêu tên Ozeth màu trắng bạc, hoa văn cầu kì rất hút mắt.

Tống Thanh Hàn nâng tay lên sửa sang lại găng tay. George lấy ra một cái máy ảnh không biết ở đâu ra, điên cuồng chụp cậu.

"Cảm giác này! Thầy giáo sắc bén!" George cầm máy ảnh tán thưởng, "Cậu vừa diễn phải không? Khí chất của cậu thay đổi khá xuất sắc..."

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn Sở Minh. Cách một lớp thủy tinh, ánh mắt cậu tựa hồ cũng phủ kín một tầng sương, trông vừa thần bí, vừa quyến rũ, giống như hoa cà độc dược nở rộ trong bóng đêm.

"Muốn trở thành người mẫu của tôi không?" George nhìn máy ảnh đầy ảnh, cảm thấy mỹ mãn.

Sở Minh mỉm cười nhìn Tống Thanh Hàn.

"Thôi bỏ qua chuyện người mẫu đi," George gãi gãi quả đầu vàng, "Nhưng tôi cảm thấy cậu rất hợp với bộ tây trang mới thiết kế này, cậu thử cho tôi chụp mấy tấm poster được không?"

"Được chứ." Tống Thanh Hàn gật đầu.

George hài lòng, chỉ tây trang trên người Tống Thanh Hàn: "Tặng cậu bộ này!"

"Hy vọng về sau chúng ta có cơ hội hợp tác!"

"Được."

Sở Minh đứng cạnh lẳng lặng nhìn, họ nói xong mới nâng chân đi tới chỗ George.

"Ê....." máy ảnh bị cầm đi, George khẽ kêu một tiếng, lại thấy Sở Minh bấm xem ảnh.

"Ông nhớ email của tôi không?"

George vội đáp: "Đương nhiên!"

Tống Thanh Hàn: "..."

Cuối cùng Tống Thanh Hàn không chỉ được George hữu tình tặng một bộ tây trang mới tinh, Sở Minh còn lấy vài bộ tây trang phong cách khác nhau cho cậu trong tiệm của George. Bốn bộ tây trang từ thoải mái đến nghiêm túc, cái gì cần có cũng có.

Lúc quẹt thẻ, Tống Thanh Hàn không biết George bán lãi hay quá lãi?

Thấy George cười híp mắt thành một đường chỉ, chắc là rất lãi.

Sở Minh cho địa chỉ của tập đoàn Sở thị, khi quần áo làm xong thì George sẽ gọi người đưa đồ đến.

"Đây là niềm vui bất ngờ nữa à?" Tống Thanh Hàn kéo cà vạt, cười nói.

Ai biết Sở Minh lại lắc đầu: "Không tính."

Tống Thanh Hàn: "... ?"

Sở Minh mở cửa xe ra, không biết Ngụy Khiêm đi đâu rồi. Hắn lái xe quay đầu về bên kia, chạy đến một khu chung cư cao cấp mới dừng xe.

Tống Thanh Hàn xuống xe theo Sở Minh, đi thẳng đến căn biệt thự nhỏ.

Hắn lấy một chùm chìa khóa trong túi áo ra, sau đó đặt vào tay cậu: "Về sau chúng ta ở đây đi."

Tống Thanh Hàn nhìn cái chìa khóa trong tay, nhíu mày, vừa định nói chuyện đã bị giọng nói tủi thân của Sở Minh làm nghẹn trong cổ họng.

Hắn nói: "Hàn Hàn, đừng khách sáo với anh."

Tống Thanh Hàn ngẩn người, sau đó cầm chìa khóa gật đầu: "Vâng."

Sở Minh thở phào, cười cười, lấy một cái chìa khóa khác ra mở cửa.

"Anh đã gọi người đến quét tước rồi." Sở Minh mở đèn, căn phòng sáng rực lên.

Thảm thật dày, sofa mềm mại, đèn thiết kế giản lược đặt dưới đất...

Trông vừa thoải mái vừa ấm áp.

"Thích không?" Sở Minh cởi áo khoác treo lên móc quần áo ở cạnh cửa, quay đầu nhìn Tống Thanh Hàn.

"Thích." Cậu nhìn quanh nhà, khi hắn hỏi thì kiễng chân hôn hắn một cái.

"Đi xem phòng ngủ không?" Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn đứng ở huyền quan ngắm nghía, kéo tay cậu đi vào trong.

Đi vào trong phòng, cảm giác ấm áp càng thêm mãnh liệt. Bố trí căn phòng giống như là được thiết kế theo sở thích của Tống Thanh Hàn, mỗi một thứ trong mắt cậu đều ngập tràn hơi thở hòa hợp vui vẻ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh đã muốn chuẩn bị một căn nhà như vậy cho Tống Thanh Hàn từ lâu. Đời trước cho dù cậu rơi vào cảnh khốn cùng nhưng cuộc sống của cậu vẫn đâu vào đấy, tràn ngập niềm vui.

Cậu thích cái gì, không thích cái gì, Sở Minh biết hết. Hơn nữa một đời này cũng không gì hắn không làm được cho cậu.

Sở Minh dành thời gian chọn lựa kĩ càng khu chung cư này. Đa số người ở đây là người quyền quý và minh tinh, tính bảo mật và an toàn rất tốt. Hơn nữa nơi này ở tuyến giao thông lớn nhất thủ đô, đến Tinh Hải hay là đến tập đoàn Sở thị cũng không tốn thời gian. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến hắn lựa chọn nơi này.

Từ chỗ George quay về bên này đã gần mười một giờ, Sở Minh đưa Tống Thanh Hàn xem phòng một lần, tự về phòng tắm rửa. Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Trần An nhận được hai tin làm anh lên cơn đau tim.

Thứ nhất, nghệ sĩ của anh được chính lãnh đạo của mình khiêng về nhà mới ở chung.

Thứ hai, nghệ sĩ của anh được nhà thiết kế nổi tiếng thế giới George mời, trở thành người mẫu hẹn trước.

Nghệ sĩ trong hai tin này lại còn là một người.

Trần An ôm tim, cảm giác mình không thở nổi.

May mà chỗ ở mới của Tống Thanh Hàn có tính bảo mật cao hơn chỗ ở cũ của cậu. Dưới uy lực của người lãnh đạo trực tiếp, Trần An không dám nói gì, chỉ dặn cậu bình thường phải chú ý nhiều hơn. Dù sao hiện tại cậu được coi là diễn viên "khá nổi" đối với giới truyền thông.

Còn lời mời của George, ban đầu Trần An phấn khích, mà chốc lát sau đã bình tĩnh lại.

Tuy George là nhà thiết kế chính của Ozeth, nhưng khi anh nói chuyện với Tống Thanh Hàn mới biết lời mời này là của nhà thiết kế tư nhân... Tuy không có gì không ổn, nhưng so với lời mời của nhãn hàng, lời mời tư nhân chỉ có thể xem như một kiểu thử nghiệm.

Chẳng qua nếu nhà thiết kế chính mời, vậy có nghĩa là... có tiềm năng phát triển.


Tác giả có lời muốn nói:

Sở · tủi thân · Minh: Hàn Hàn luôn khách sáo với tui QAQ

Hàn Hàn:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top