Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Ngũ Nhất- không thấy Ba Ba!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biến cố đột nhiên xảy ra, làm cho tất cả mọi người đều biến sắc. Sự việc này hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được rằng nó sẽ xuất hiện, đến một cách bất ngờ khiến mọi người không ứng phó kịp

Ngũ Nhất rơi xuống cá voi tang thi rồi biến mất ngay trước mắt Nhiếp Tiêu, làm cho khủng hoảng trong lòng hắn phóng lên cực đại, tất cả lý trí cùng bình tĩnh đều biến mất chỉ còn lại dư ảnh thân chuột nhỏ bé rời khỏi tầm nhìn của hắn. Đôi mắt ngày thường chỉ chứa đựng sự bình lặng thì giờ đây đôi mắt ấy lại nhiễm lên huyết sắc, những tơ máu hiện lên đến doạ người. Hắn lúc này căn bản đã không còn tỉnh táo để suy nghĩ đến nguyên nhân tại sao bé cưng lại rơi xuống, cũng hoàn toàn quên rằng đối phương còn có năng lực không gian tự vệ.

Mắt định thần lại, nhìn về phía thứ đã tạo ra hết thảy sự việc này, chính nó Cá voi tang thi. Nhiếp Tiêu đáy lòng cuồn cuộn hận ý ngập trời, cơ hồ đem tất cả tâm tình phát tiết vào nó, giận chó đánh mèo.

Thứ âm thanh đinh tai nhức ốc của sấm cùng với đó là tiếng gào thét nghiêng trời, cuồng phong ở tứ phương nổi lên , dần dần gây nên một luồng sức mạnh phảng phất có thể nhấc bỏng nhẹ nhàng 1 cây cổ thụ to lớn, giờ đây trên người Nhiếp Tiêu hơi thở chết tróc tràn đầy

Đoạn Ôn Nhu bọn họ chưa từng thấy phần điên cuồng đáng sợ như thế này trên người lão đại của họ bao giờ, tất cả đều thập phần sợ hãi, lúc này nam nhân như thể bị người ta cưỡng bách đào đi miếng thịt ở trên người, bị trộm đi người thương mà hắn hết lòng bảo vệ, điên cuồng mà hướng về con cá voi tang thi phát động sức mạnh đáng sợ nhất mà công kích.

Mọi người xung quanh đều hô hào gọi tên để hắn có thể bình tĩnh lại, nhưng bên tai Nhiếp Tiêu lúc này đã không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào gọi hắn nữa, tất cả tri giác đều đã biến mất, trong đầu bây giờ chỉ còn hình ảnh biến mất của tiểu chuột đồng, sức mạnh càng phát động, lực đánh lần sau càng mãnh liệt hơn so với lần đầu.Càng đánh càng hăng nhưng sức mạnh dị năng bên trong cơ thể có hạn, nhanh chóng tiêu hao nguồn năng lượng cực lớn, tốc độ hấp thu tinh hạch bổ sung năng lượng căn bản không sánh bằng tốc độ tiêu sài này. Trong thời gian nhất định, sức mạnh dị năng trong cơ thể Nhiếp Tiêu khô cạn, bỗng trốc cả người đều cảm nhận được nổi đau như bị xé rách cơ thể, nhưng hắn căn bản không quan tâm.

Hắn hiện tại chỉ muốn huỷ diệt tất cả những gì ngay trước mắt.

..........

Mà vào giờ phút này, kẻ đầu sỏ gây nên tình cảnh phía trên tiểu chuột đồng Ngũ Nhất, đã thuận lợi trượt vào lỗ phun nước trên đỉnh đầu của cá voi tang thi. Tiến vào bên trong là vị thịt thối mục nát, bé chuột cố gắng chịu đựng thứ mùi khiến người khác ngửi thấy liền muốn tránh xa đó, móng vuốt nhỏ nhỏ biến biến, trong tay xuất hiện một thứ đồ chơi như chiếc xẻng sắt, trực tiếp tại đầu của cá voi tang thi mà đào vào.

Từ lâu thần kinh của cá voi tang thi đã hoại tử và mục nát, phản ứng đối với cảm giác đau đớn thập phần trì độn, vậy nên đối với sự xuất hiện của bé chuột bên trong mình nó không có có cảm nhận được, cơ hồ nếu có trăm hay một ngàn bé chuột chít chít đi chăng nữa thì cũng không khác gì với bây giờ.

Càng đào vào sau, Bé chuột lại phát hiện mình vào bên trong đột phá ra bên ngoài là lựa chọn không hề sai lầm. So với bên ngoài cứng rắn ngoan cố thì thịt bên trong đã hư hổng, chiếc xẻng trong tay đào thịt như đang cắt vào miếng đậu phụ không quá sai biệt, mọi thứ đều quá dễ dàng. Chỉ có điều bé chuột không thích cái mùi hôi thối khó chịu này, cùng với cảm giác nghẹt thở do bị thiếu oxi, cơ hồ muốn chui vào bên trong nữa thì nó phải tiến vào không gian để hít một hơi quá hà.

Đào lại đào tiếp tục đào Mục tiêu của bé chuột rất rõ ràng, thẳng đến nơi viên tinh thạch trong đầu cá voi tang thi, lấy đi cội nguồn của năng lượng thì hết thảy mọi vấn đề đều được giải quyết.(hà hà ta thông minh quá đi mà: lời của editor nói thay giùm bé cưng)

........

Tại đầu cá voi tang thi, bé chuột chậm rãi đào, lại đào ra ra một cái động thì bên ngoài đã lộn tùng phèo hết cả lên. Từ đầu đã có một Nhiếp tiêu phát rồ hết lên thì bây giờ còn có Tướng quân đại lão hổ cũng đồng dạng nhìn thấy bé chuột biến mất trong tầm mắt. Cả hai đều triệt triệt để để mà tiến nhập vào trạng thái điên cuồng.

Cả hai không cùng suy nghĩ mà đều hướng đến cá voi tang thi mà phát động tấn công, dù cho năng lượng đã triệt để đạt tới cực hạn. Một người một hổ giết đến đỏ cả mắt. Bọn người Đoạn Ôn Nhu gọi cũng gọi không được, có kêu thế nào thì cả hai đều đều không đáp trả cơ hồ chỉ có tiếng đánh nhau ầm ầm, tâm trạng cũng bất an bồn chồn, trong mắt cũng chỉ là một mảng đỏ chót.

"Bình tĩnh một chút! ! !"

" Hai người các ngươi đều không muốn sống nữa à!"

Tại đây như vậy đấu pháp muốn đến mạng. Nhưng ngay sau đó Tướng Quân dần dần yếu đi, vốn năng lực của nó đã hao tổn một khoảng lớn, rốt cục lại phát bạo tấn công chiêu nào chiêu nấy như đòn tối hậu, cuối cùng bộc phát chiêu cuối triệt để không chịu được nữa mà từ không trung rơi xuống.

Mọi người xung quanh bên dưới nhanh tay lẹ mắt xông tới, bắt được Lão Tướng Quân, vận động hết sức chín trâu hai hổ thì mới kéo được đại hổ vào trong thuyền. Nhưng mà tướng quân được cứu về lại triệt để lâm vào hôn mê, tạm thời không có dấu hiệu tỉnh lại( Tướng Quân à báo quá hà: lời của editor gửi đến tướng quân).

Cuối cùng, sức chiến đấu chủ chốt chỉ còn lại Nhiếp Tiêu và bọn họ, mà từ đầu đến cuối con cá voi to lớn này không có nữa điểm uể oải mệt mỏi, lại không ngừng áp sát tới Nhiếp Tiêu và mọi người, làm cả bọn thương tổn không ít. Lúc này, Nhiếp Tiêu hội nhập vào cả dị năng cả người hoá thành đạo phong sấm sét, sát quyền lẫn chiêu cước, tốc độ cực nhanh mà công kích tới, từng chiêu một đều nện lên đâu cá voi mà đánh tới. Nhưng rất nhanh, tinh hạch bổ sung năng lượng hiếm hoi trên người Nhiếp Tiêu đã tiêu hao sạch sẽ, năng lượng của tinh hạch vẫn là không đủ để cung cấp cho sự tiêu hao này, Nhiếp Tiêu không thể không liền biến về trạng thái thân thể ban đầu.

Nhưng mà dù thân thể không thể hội nhập dị năng hay năng lượng đều đã cạn kiệt thì Nhiếp Tiêu vẫn cố chấp khởi động dị năng, đối với thân thể truyền đến cảm giác như bị xé rách từ bên trong đầu lại ngoảnh mặt là ngơ, vẫn tiếp tục mà chiến đấu với cá voi tang thi, khuôn mặt không hề có cảm xúc như một cái máy chiến đấu vô tri vô giác.

Nhìn tình cảnh này, Đoạn Ôn Nhu cùng Tiêu Nghiên, bọn họ đều sợ hãi. Dù biết rằng sự tồn tại của Ngũ Nhất đối với lão đại của họ là đặc biệt phi thường, nhưng bọn họ không nghĩ đến rằng tình cảm của Nhiếp Tiêu lại sâu đậm đến nhường này.

" Người Này Điên rồi sao! ! !"

Lúc này, Đoạn Ôn Nhu không đoái hoài gì tới con cá voi tang thi, xông lên chỗ Nhiếp Tiêu kéo hắn lại gần, muốn phân tinh hạch trên người mình ra nhưng ngẩng đầu lên lại đối mặt với cặp mắt bi ai tới cực độ kia, gần như đôi mắt ăn sâu vào ý thức khiến toàn thân tê dại trống trải.

Nhiếp Tiêu nhìn, khiến tay Đoạn Ôn Nhu không nhịn được mà run lên.

Liền tại lúc này, cá voi tang thi vung vẩy đuổi lên, thẳng tắp hướng về phía Nhiếp Tiêu và Đoạn Ôn Nhu mà đến, Nhiếp Tiêu gần như theo bản năng đẩy Đoạn Ôn Nhu ra nhanh chóng, còn bản thân hứng trọn cú đánh nặng nè tiếp tới.

Phút chốc, Nhiếp Tiêu bị đánh bay ra đến ngoài trăm thước, giống như con diều bay trước gió bị đứt đoạn, từ không trung rớt xuống.

" Lão Đại !!!"

" Nhiếp Tiêu !!! "

Nhiếp Tiêu Ngơ ngác mà rớt xuống, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, cực đại thống khổ làm cho hắn không có nữa điểm khí lực để giãy dụa. Bất quá trong tiềm thức Nhiếp Tiêu vẫn luôn nghĩ rằng bản thân phải chôn thây ở nơi biển rộng này hay sao. Tâm trí không ngừng thôi thức hai tinh hạch năng lượng đã khô cạn trong đầu, cuối cùng, chỉ nghe được hai tiếng âm thanh lanh lảnh "Răng rắc".

---- Tựa hồ như cái gì đó vỡ vụn.

Đoạn Ôn Nhu đuổi theo, bước đến muốn đỡ Nhiếp Tiêu, nhưng khi tới nơi lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thân thể của đối phương hoá vụn, sau đó biến mất trong không khí.

---Dường như đôi mắt này không dùng được nữa, ban ngày ban mặt lại chỉ thấy ảo giác.

........

Mà lúc này, bé chuột ở bên trong thân thể cá voi tang thi, rốt cuộc cũng sắp đào tới chỗ tinh hạch tồn tại rồi, ánh sáng của tinh hạch cách một tầng thịt thối len lỏi khắp nơi bên trong.

Nhưng mà đào đến tận trong này, cá voi tang thi lại phát hiện, cảm giác được bên trong cơ thể mình có đồ vật uy hiếp đến chính sự sinh tồn mạng sống của mình, nhất thời nó giãy dụa kịch liệt lên, thân thể nhấc lên con sóng thần, thứ âm thanh đinh tai nhức óc kia lại được phát ra.

Bé chuột bên trong cơ thể của cá voi cũng bị ảnh hưởng, cua qua cua lại làm hoa mắt chóng mặt nhức hết cả đầu, nhưng vẫn mạnh mẽ cầm cái xẻng nhỏ tiếp tục lái động.

Cho Ngươi tổn thương Ba Ba, ta và mọi người này! ! !

Đào tinh thạch của ngươi! Đào tinh thạch của ngươi!

Đối mặt với con cá voi tang thi đột nhiên bạo động này, bọn Đoạn Ôn Nhu căn bản không rảnh để suy nghĩ rằng Nhiếp Tiêu tại sao lại biến mất. Liên tiếp hai đồng đội đều biến mất tung tích không rõ, mọi người cũng đã bi thương cùng phẫn nộ đến cực hạn, nhất thời quay đầu, đem tâm tình đầy ngập cừa hận , tất cả đều phát tiết vào con cá voi tang thi đáng ghét này.

Bây giờ mọi người cũng giết đỏ cả mắt rồi.

" Đi chết đi !!!!"

" Đ*t c*n m* nhà ngươi, giết chết ngươi!!"

Cá voi tang thi lúc này không rãnh mà để đối phó với bọn Ôn Nhu. Lĩnh Vực tinh hạch đang bị xâm phạm, cảm giác tràn ngập nguy hiểm này càng làm nó phát rồ hơn, giãy dụa giằng co không được nó lại mở cái miệng lớn như chậu máu ra mà phát một đạo cõi lòng tan nát.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị âm thanh lớn rung động đến đại não làm đại não chững lại trong vài giây. Bạch Mân lại nặng hơn, từ trong miệng phun ra một ngụm máu thẳng tắp.

Bé chuột đang chiến đấu ở nơi khác cuối cùng cũng đào tới được vị trí của tinh hạch, chiếc xẻng trong móng vuốt nhỏ cắt tới phần thịt cuối cùng, lộ ra bên trong là viên tinh hạch to như nấm đấm của người lớn, tinh xảo lấp lánh như một viên bảo thạch, Ngũ Nhất không nghĩ gì nữa móng vuốt nhỏ liền vươn ra đặt vào phía bên ngoài của viên tinh hạch, sau đó dùng hết sức lực từ khi mới uống sữa đến giờ mới đem được viên tinh hạch này kéo vào bên trong không gian của mình.

Tinh hạch biến mất, cá voi tang thi triệt để mất đi năng lực hành động, thân thể to lớn thẳng tắp mà hướng dưới nước từ từ chìm xuống.

Bé chuột cảm nhận được thân thể cá voi dang chìm xuống nên càng không giám chần chờ mà dừng lại nghỉ ngơi, một đạo thẳng tắp chạy dọc theo đường hầm đào được lúc đó, hướng tới lỗ phun nước mà chạy. Trong một sát na kia, thân thể cá voi chìm hẳn xuống, bé chuột mượn lực giẫm một cái, nhảy vào không trung, trong miệng phát ra một tiếng "chít", tựa hồ như giành thắng lợi trở về mà kêu lên.

Đoạn Ôn Nhu và mọi người còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị một tiếng kêu đáng yêu này xuyên thấu hết mọi loại tạp âm xung quanh mà hấp dẫn lực chú ý.

Nhìn Tiểu đoàn tử biến mất không rõ tung tích bây giờ lại xuất hiện ngay không trung, làm tâm trạng của mọi người được thả lỏng, niềm vui sướng ùa về trong chốc lát. Tiêu Nghiên cách đó gần nhất, lập tức hoá thân thành sương tuyết bay ra ngoài vững vàng mà tiếp được bé chuột vào trong tay.

Bé chuột không nghĩ rằng người đỡ mình cư nhiên lại là Tiêu Nghiên, không nhịn được mà vươn thân hình nhỏ bé nhìn quanh một chút, lại căn bản phát hiện ra không có thân ảnh của Nhiếp Tiêu, một luồng suy nghĩ đáng sợ ập đến, nhất thời cảm giác khủng hoảng ngập tràn trong lòng.

 Bé chuột nhấc mắt lên nhìn Tiêu Nghiêu, liền thấy trong đôi mắt ấy toàn là nước mắt lại chứa đựng như vui mà như buồn. Kèm theo đó là tiếng cá voi lặng lẽ chìm xuống, tong không khí đều phảng phất đều phảng phất một nỗi buồn đáng sợ mà yên tĩnh.

" Chít"

Ba Ba của bảo bảo đâu?

Bé chuột nghi hoặc quay mặt về sau , ánh mắt dấy lên sự lo sợ cùng bất an tột cùng, Tiêu Nghiên căn bản không dám đối mặt nhìn tình cảnh như này , chỉ sợ là nước mắt lại rơi, càng làm cho bé cưng sợ hãi.  Cô đem tiểu đoàn tử vây chặt trong lòng, cùng bọn người Đoạn Ôn Nhu về lại boong thuyền.

Toàn bộ ngoài biển đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó, nhưng mà mọi người bên trong thuyền giờ khắc này lại không thể vui nổi, ánh mắt nhìn bé chuột là càng trốn trốn tránh tránh, căn bản không phải là ánh nhìn tán thưởng giành cho tiểu dũng sĩ dành chiến thắng trở về.

Bé chuột cảm nhận được cảm giác quái dị này, niềm vui sướng trong lòng giống như một chậu nước hất xuống đầu, đem mọi thứ đánh tan, thân hình bé nhỏ của tiểu chuột đồng từ trong tay Tiêu Nghiên Nhảy ra, giống như một tiểu đạo nhanh như chớp mà vào bên trong thuyền tìm kiếm hình ảnh của Nhiếp Tiêu. Nhưng dù đã tìm tất cả mọi ngóc ngách vẫn không thấy.

Ba Ba ta đi đâu rồi?

Bảo Bảo muốn Ba Ba.

Giờ Khắc này, kể cả Khương Thù cũng không nhịn được mà quay lưng lại, ngước đầu mù quáng mà nhìn khắp nơi, Ninh Phong không tiếp thu được hiện thực, quay đầu lại xong ra ngoài, âm thanh khàn khàn mà sắc bén nói.

" Ta muốn đi tìm hắn, Lão đại chắc chắn sẽ không có việc gì! !"

Nghe thấy lời này, Bé chuột cũng nhất thời dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên trên vai của Ninh Phong, trong mắt chứa đựng sự quật cường, như thể không gì cả thể cản bước.

To nhỏ hai người trực tiếp xông ra ngoài, cản cũng cản không được.

Mà liền tại lúc này, toàn bộ tàu thuỷ đột nhiên chấn động mà nghiêng lên, tất cả mọi người thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã sấp xuống.

Bạch Mân lúc này suy yếu đến cùng cực, được La Vân Hải đỡ mới miễn cưỡng đứng vững, sắc mặt tái nhợt mà nhìn phía bên bên ngoài mặt biển.

" Lại tới nữa rồi."

Cá voi tang thi kêu to một tiếng, cơ hồ muốn triệu hoán tất cả cự thú tồn tại quanh thân hải vực đến phát động mà tấn công.

nhìn xung quanh toàn nước và nước, tàu thuỷ như cá trên thớt, bị vây bó xung quanh, một mảnh đơn bạc đáng thương, dễ như ăn cháo có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.

Tất cả mọi người giờ khắc này đều chỉ cảm thấy ngập tràn tuyệt vọng

_______________________

Cảm ơn mọi người đã đọc, và nếu mọi người thấy đoạn nào lủng củng thì xin hãy góp ý ạ, mình cảm ơn, vì đây là chương đầu tiên mình edit và trong thời gian gấp rút nữa nên mong mọi người sẽ bỏ qua.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top