Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 (H)

Sở Hằng vội vã đưa tay tiếp được Phó Thu Trị, đem hắn ôm vào lòng, kêu: "Thu Trị, ngươi tỉnh lại đi!"

Phó Thu Trị như rơi vào bên trong mây, mây này vừa lạnh lẽo lại mát mẻ, mang theo một hơi khí lạnh, hơi hóa giải một chút nóng rực trong người. Hắn không ngừng xích lại gần hơn, ngồi thẳng lên hướng cổ Sở Hằng dụi dụi.

Lúc dán lên da dẻ Sở Hằng, trước mắt Phó Thu Trị run rẩy, một luồng cảm giác tê dại kỳ dị từ chỗ hai người dán sát tán ra, hắn không khỏi thở dài một tiếng đầy thỏa mãn.

Nhưng mà lòng bàn tay cũng đang bốc lửa, đang cần gấp tìm kiếm chỗ mát mẻ, Phó Thu Trị giơ tay vòng lấy vai Sở Hằng, cách một lớp y phục, thấy không giống cảm giác khi da dẻ dán vào nhau, tay hắn chuyển qua cổ áo đối phương, mò vào.

Khi sờ vào lồng ngực Sở Hằng, Sở Hằng cả kinh, vội vàng cầm tay hắn không cho mò vào sâu hơn nữa.

Phó Thu Trị bất mãn nhíu mày lại, gối lên bả vai y chếch lên, ghé vào lỗ tai y, hắn tựa như không cao hứng lẩm bẩm một câu: " Nóng quá...". Cánh môi đóng mở, sát qua gò má Sở Hằng, một trận nóng lên.

Phó Thu Trị tránh ra tay Sở Hằng, tiếp tục vào sâu bên trong áo y, từ xương quai xanh từng chỗ đi xuống, đột nhiên sượt qua chỗ nào đó nổi lên, Sở Hằng hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt phức tạp kéo ra khoảng cách của hai người , y tựa như cố nén cái gì đó, tiếng nói khàn khàn hỏi:

"Thu Trị, ta là ai?"

Phó Thu Trị mắt điếc tai ngơ, hai cái tay đang không ngừng tìm tòi, tựa hồ cảm thấy hai cái thứ bất ngờ nổi lên kia chơi rất vui, hắn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa bóp, đưa tới Sở Hằng một tiếng thở dốc.

Sở Hằng lên giọng, tiếp tục nói: "Phó Thu Trị, ta là ai?"

Phó Thu Trị lúc này con mắt mới kéo ra một cái khe, ánh mắt mê mang mà ướt át, hắn nói rằng:

"Sở huynh, ngươi là Sở huynh..."

"Gọi tên của ta."

"Sở Hằng..." Phó Thu Trị đột nhiên dừng tay lại, tựa như ý thức được gì đó, thống khổ kêu lên: " Sở Hằng, ta...ta thật khó chịu, ngươi đừng tới gần ta..."

Trong đầu của hắn hỗn loạn như có dòng lũ cuốn qua, căn bản không biết vừa nãy đang làm gì, mọi thứ đều dựa vào bản năng.

Sở Hằng nhẹ nhàng kéo hắn qua, nhìn sát vào khuôn mặt ửng hồng, hôn một cái, ôn nhu nói:

"Như vậy, thoải mái sao?".

Phó Thu Trị cảm thấy trên môi đột nhiên lạnh lẽo, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, cảm giác lạnh lẽo kia đã rời xa hắn, vội vàng gật đầu nói:

"Thoải mái....."

Sở Hằng cúi xuống, dùng đầu lưỡi miêu tả bờ môi hắn, tiếp đó đẩy ra hàm răng đang đóng lại, ở trong miệng hắn tinh tế liếm láp.

Phó Thu Trị cảm thấy trong miệng có con rắn nhỏ lạnh lẽo chui vào, linh hoạt đa động, không kìm lòng được cùng nó đồng thời truy đuổi, hai người gắn bó kề sát, thỉnh thoảng âm thanh ' lép nhép' vang lên, một tia nước bọt từ trong miệng buông xuống, dính vào vạt áo hai người, nhưng ai cũng không để ý.

Tay Sở Hằng ở bên hông Phó Thu Trị nhẹ nhàng lôi kéo, thắt lưng gấm hắc hồng liền rơi xuống trên mặt đất, tức khắc, hồng y nhẹ tản, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn.

Sở Hằng lần thứ hai kéo dài khoảng cách hai người, như có lời muốn nói. Nhưng Phó Thu Trị tham lạnh vẫn muốn theo đuổi lại đây, Sở Hằng đầu nhẹ nghiêng, Phó Thu Trị liền chạm vào cằm của y, cảm thấy ôn lạnh thoải mái, liền tiếp tục hôn.

Sở Hằng bất đắc dĩ nói: "Thu Trị, chuyện như vậy chỉ có thể cùng người tâm niệm làm, nếu ngày hôm nay chúng ta...Sau này ngươi không thể yêu thêm người khác, cũng không có hồng nhan tri kỷ, ngươi biết sao?"

Phó Thu Trị theo cằm của y liếm đi xuống, liếm đến hầu kết của Sở Hằng, nhẹ nhàng cắn, Sở Hằng ngẩng đầu lên 'Ưm..' một tiếng, cứng rắn nâng mặt hắn lên, hỏi:

" Sau này ngươi chỉ có thể yêu mỗi mình ta, được không?"

Phó Thu Trị hai mắt mông lung, mặt hiện xuân sắc, đôi môi bị hôn tới sưng đỏ, khó nhịn đáp một tiếng.

Sở Hằng cười đắc ý, đẩy Phó Thu Trị ngã xuống đất, cúi người hôn hắn.

Đẩy ra y phục, theo cái cổ thon dài, một đường hôn đến trước ngực, cuối cùng dừng lại ở hai đầu vú đỏ bừng, nhẹ nhàng liếm qua.

Phó Thu Trị thân thể run rẩy, giọt nước mắt lướt qua gò má. Sở Hằng cảm thấy người dưới thân mẫn cảm, môi dừng lại không động đậy, tay y thì nhẹ nhàng mơn trớn một viên đầu vú khác, đi qua vòng eo mạnh mẽ, đi vào vị trí trọng yếu nào đó, khẽ véo nhẹ.

Chỉ nghe Phó Thu Trị 'A' một tiếng, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của hắn.

Phó Thu Trị hai mắt mở to, nước mắt vẫn còn treo nơi khóe măt, sợi tóc do mồ hôi làm ướt nhẹp dính vào trên gương mặt. Thời điểm Sở Hằng đụng tới hạ thân hắn, hắn cảm giác mình sinh ra ảo giác xông vào dung nham, tiến vào đi ra, hắn cảm được địa phương nào đó của mình vừa nóng rực lại cứng rắn.

Sở Hằng cảm thấy người dưới thân vào lúc này dáng vẻ ngơ ngác thì lại thích hơn, y hôn thái dương hắn, nỉ non:

"Thu Trị, ngươi thả lỏng.."

Phó Thu Trị lắc đầu một cái, nỗ lực đem táo ý ngột ngạt này xua đi, nhưng dưới sự xoa xoa lạnh lẽo của Sở Hằng thì càng khó khắc chế hơn, hắn nghĩ hóa thân thành con bướm ở rừng trúc múa kiếm, từ Lăng Vân ngọn núi bay qua, ở trong trăm hoa lăn lộn. Hắn càng muốn ở trong người Sở Hằng loạn động.

Phó Thu Trị vươn mình, trong nháy mắt hai người liền thay đổi vị trí. Hắn không có kết cấu lôi kéo y phục Sử Hằng, như Sở Hằng từng làm, hắn ở trước ngực Sở Hằng lưu luyến.

Hai người cùng ôm nhau, rất nhanh liền trần trụi.

Phó Thu Trị cảm thấy toàn bộ lửa nóng trong người tập trung ở dưới thân , hắn nghĩ phát tiết, cũng không biết làm thế nào, chỉ là ôm người dưới thân đến gắt gao, hung hăng sượt qua lại.

Sở Hằng nhìn hắn, con ngươi đen sáng như tinh tú, cười nói: "Để ta đến đi." Liền vươn mình, ép Phó Thu Trị ở dưới người, hắn nhẹ tay khẽ tìm đến phía sau Phó Thu Trị, tìm tòi, tựa hồ phải đẩy vào.

Trong chớp mắt đầu Phó Thu Trị thanh minh lại, ôm Sở Hằng lăn nửa vòng, vững vàng ép ở trên người y, hắn tò mò tách ra hai chân Sở Hằng hướng địa phương ẩn mật kia nhìn vào. Sở Hằng bị hắn nhìn đến nổi da gà, bận bịu kẹp hai chân lại, nói:

"Ngươi sẽ không, vẫn là ta đến đi." Nỗ lực đổi lại vị trí của hai người.

Phó Thu Trị mờ mịt không nói, giữ hai tay Sở Hằng nâng lên đỉnh đầu, cúi người cắn đầu vú trước ngực Sở Hằng, nghe được thanh âm thở khẽ của người dưới thân, nhân cơ hội chen vào giữa hai chân Sở Hằng, dùng hạ thân nóng bỏng chặn lại lối vào ẩn mật.

Hắn động thân, nhưng nơi đó quá mức căng mịn, căn bản không vào được. Nhưng cơn nóng mãnh liệt làm hắn bất chấp về phía trước, hắn một đường thẳng tiến, như là hài tử không bắt được trọng điểm. Phát mang trên đầu theo động tác của hắn bay xuống, mái tóc đen trong nháy mắt tản ra, như thác nước che trụ toàn bộ bả vai hắn, vòng qua cổ của hắn buông xuống trước ngực Sở Hằng, theo động tác của hắn nhẹ nhàng lay động trong không khí.

Cuối cùng, Phó Thu Trị cảm giác mình chen vào một nơi ẩm ướt mà ấm áp, bọc lại quy đầu nóng rực . Hắn nghe thấy Sở Hằng khẽ rên một tiếng, trong đầu càng thêm hưng phấn, không ngừng mà co rúm lại. Hắn tựa hồ đã biến thành con bướm, ở rừng trúc múa kiếm, ở trên đỉnh núi Lăng Vân bay qua, ở trong trăm khóm hoa lăn lộn. Đúng vậy, hắn đang chuyển động.

Sở Hằng đau đến cắn môi, y cảm giác được một dòng nước nóng đang từ địa phương bị xé rách chảy ra, chắc hẳn là máu. Y nhìn Phó Thu Trị, trong mắt lộ ra vẻ mặt mê luyến, thuận theo mở ra hai chân quấn quanh trên eo người kia, để dễ dàng ra vào.

Sở Hằng ôm lưng Phó Thu Trị, vuốt ve xương bướm đang nhô lên, đột nhiên cảm giác trong cơ thể có điểm nào đó bị sượt qua, một cảm giác ngứa ngáy khó có thể dùng lời diễn tả được từ dưới chảy theo toàn thân, xương đều phải mềm nhũn.

" ...Ahh..." Sở Hằng nhắm hai mắt, nhẹ giọng rên rỉ.

Phó Thu Trị một lần lại một lần đẩy người dưới thân. Không biết qua bao lâu, Sở Hằng đã bắn nhiều lần, cảm giác được một luồng nhiệt nóng bỏng bắn ra trong nội bích chật hẹp, y không khỏi bị kích thích đến kẹp càng chặt hơn.

Phó Thu Trị trực tiếp ngã quắp ở trên người y, ngất đi.

Cảm nhận được vị trí bọn họ giao hợp đang còn chặt chẽ quấn quýt, Sở Hằng thở ra một hơi, nhẹ nhàng nhấc thân thể Phó Thu Trị, dương vật ở trong cơ thể y liền thuận thế trượt ra ngoài, một dòng tinh dịch trắng đục từ dưới thân Sở Hằng chảy ra, trộn lẫn với từng tia máu.

Sở Hằng mặc y phục vào, thỉnh thoảng động tới vết thương dưới thân, gợi ra từng trận đau đớn, nhưng điểm đau ấy so với trước ở trên giang hồ bị thương mà nói, thực sự không đáng nhắc tới.

Y đỡ Phó Thu Trị, nhặt y phục rải rác lên, ôm ngang người đang bất tỉnh nhân sự kia, từng bước đi ra ngoài.

Hiện tại nên tìm một chỗ nước sạch để hai người còn thanh tẩy.

Nhưng theo bước chân luân phiên, Sở Hằng cảm thấy có thứ gì đó đang theo bắp đùi của y chảy xuống. Khuôn mặt quanh năm tái nhợt đột nhiên thay đổi.

Trên mặt một trận đỏ bừng.

Như Phó Thu Trị đoán, trên đường Sở Hằng liền tỉnh lại, đại khái là do dược hiệu trên nước khói mê thạch dần dần giảm bớt, hai người cũng không bị Vô Cực Môn hạn chế.

Lúc đó y bị người Tân Sái đang đi tuần tra dẫn tới một lối vào khác, y nhớ tới có đi qua một mảnh rừng hoa đào, bên trong rừng hoa đào thì có một dòng suối. Lúc đó y làm bộ vẫn đang hôn mê, kẻ tuần tra kia như mệt mỏi liền đem y thả xuống, cúi người uống nước trong khe, cũng không có gì dị thường. Nghĩ đến chỗ kia là một nguồn nước khác, nên không có độc, y liền ôm người đi chỗ đó thanh tẩy.

Đi ra chỗ sơn động phức tạp, sắc trời đã sáng choang, thì ra từ đêm qua tiến vào, đã qua một đêm.

Chỗ lối ra này mở ở vách núi cheo leo, bên cạnh có một con đường nhỏ uốn lượn để xuống núi. Đứng đầu huyền nhai, chỉ thấy dưới chân rừng cây rậm rạp, cách đó không xa có một đám hồng lớn, chính là rừng hoa đào. Rừng còn tràn ngập sương khói sáng sớm, gió núi đưa hàn khí tới, có chút lạnh.

Sở Hằng nhìn gương mặt an tĩnh say ngủ của Phó Thu Trị, trên mặt của hắn không còn ửng hồng, trái lại hoàn toàn trắng bệch, liền lấy y phục ôm hắn chặt hơn nữa.

Sở Hằng hít sâu một hơi, không có từ con đường kia xuống núi, ôm Phó Thu Trị trực tiếp nhảy xuống sườn núi, đạp mấy cây cỏ trên vách đá, nhảy ngang dọc xuống núi.

Đến bên dòng suối nhỏ trong rừng hoa đào, Sở Hằng nhẹ nhàng lột ra y phục Phó Thu Trị, đỡ hắn đến trong nước ngồi dựa vào chính mình. Thời điểm thanh tẩy cho Phó Thu Trị nhìn thấy trên thân thể hắn đầy dấu hôn xanh xanh tím tím, không kìm lòng được cúi xuống hôn nhẹ cổ hắn.

Đợi khi hai người đều rửa sạch, Sở Hằng cũng có chút mệt mỏi.

Rừng hoa đào cánh hoa như mưa bay, phủ kín toàn bộ không gian, Sở Hằng ôm Phó Thu Trị để hắn tựa ở trong lồng ngực mình, đồng thời nằm trên mặt đất, lấy hoa đào làm giường, ngửi hương hoa nhàn nhạt, một lúc sau liền ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top