Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Nuôi trạch linh

Edit: Sên

Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo

***

Tôn Diệu Quang bị bệnh.

Phong hàn.

Đây là bệnh nặng, bên trong có tới mấy y quan từ trong cung tới, ôm vẻ mặt đau khổ vào phủ, sau lại càng ôm cái mặt đau khổ hơn mà xuất phủ, sau đó khắp nơi đều truyền, Tam điện hạ sợ là không xong.

Lời này không biết bằng cách nào đã truyền đến tai Nam Vinh Kỳ.

"Nghe nói sáng sớm ở bên ngoài chờ đợi hai canh giờ, lúc này mới mắc phong hàn, cũng không biết có thể chịu nổi hay không."

Nam Vinh Kỳ nghe xong khó tránh khỏi cảm thấy áy náy cùng lo lắng, sợ rằng hắn cũng giống như Diêu Thuấn chết vì phong hàn.

Cho dù hắn không có quan hệ gì với y.

Mà Tôn Diệu Quang giờ phút này đang ngồi xếp bằng trên giường, bọc trong chăn bông nhỏ màu đỏ, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm tượng gỗ nhỏ trong tay đã khắc được một nửa, luôn cảm thấy chỗ nào đó không quá giống, hắn biết khắc tượng gỗ, có điều tướng quân lại quá tuấn, khắc không ra gương mặt kia, cái này khiến Tôn Diệu Quang cực kì buồn rầu.

Về phần phong hàn, không có.

Hắn không cố ý giả bệnh, làm sao tiếp tục lôi kéo làm quen đây với Nam Vinh Kỳ.

"Tam điện hạ, Diêu Cơ phu nhân đến thăm."

Tôn Diệu Quang đổi lại một tư thế dễ chịu, liếc tâm phúc của mình một chút, "Không gặp, nói là sợ lây cho nàng."

Hắn chán ghét Diêu Cơ trước hôn nhân từng cùng người bên cạnh làm ra chuyện tằng tựu, Diêu Cơ trong lòng mình cũng biết, ngày thường đều núp ở bên trong viện tử của mình, nhưng mà loại thời điểm này nàng còn phải đến chào hỏi, bất kể nói thế nào cũng phải giả ân ái cho bên ngoài xem.

"Tam điện hạ, An Lỗ Vương đến thăm."

Mắt Tôn Diệu Quang sáng lên, hắn tiện tay nhét tượng gỗ vào dưới đệm chăn, giả suy yếu nằm xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn bất lực "Để y tiến vào đi."

Nam Vinh Kỳ vừa vào cửa đã nghe một trận ho khan rất nhỏ, y đi lên trước, nhu nhu hỏi "Ngươi khỏe lên chưa?"

Tướng quân ôn nhu như vậy, Tôn Diệu Quang đâu chỉ là khỏe, hắn muốn thăng luôn rồi, "Không có gì đáng ngại..."

Nam Vinh Kỳ đưa tay sờ sờ trán Tôn Diệu Quang, y an tâm rất nhiều "Ừ, không nóng, ngươi tu dưỡng cho tốt, không cần lo lắng."

"Không nóng sao?" Bỗng nhiên, Tôn Diệu Quang bắt được bàn tay muốn rút ra của y, đặt ở trên gương mặt mình, khàn khàn cuống họng hỏi.

----------

Biểu diễn rất nhanh kết thúc.

Cố Nại ngồi ở trong xe, nhìn người đi đường rời đi, cuộc tán gẫu dừng lại ở câu cuối cùng Nam Vinh Kỳ gửi tới.

"Hắc! Bạn thân, thế nào?"

Cố Nại gượng cười hai tiếng "Cũng được."

Thời Tự am hiểu nhìn thấu tâm tư người khác, trừng mắt xem thường "Cậu không thấy đúng không."

"Cậu đến xem cái này." Cố Nại đưa di động nhắm ngay bạn, Thời Tự nhìn thoáng qua, cười, "Nghiêm trang chững chạc gây cười ghê ~"

"Cho nên tôi mới nói người này kỳ quái."

Thời Tự ý vị thâm trường nhìn hắn một cái "Hiếu kì, là bắt đầu việc yêu một người."

Cố Nại cũng ý vị thâm trường cười, "Bạn thân, hiện tại tôi bắt đầu cảm thấy hiếu kì đối với việc cậu hài hước như vậy."

...

Sáng sớm thứ hai, Thư Viễn Sâm đi làm, Úc Vũ Hủy đi học, hai người cùng nhau đi ra ngoài, Thư Viễn Sâm đứng một bên ở cửa vừa xỏ giày vừa nói "Vinh Kỳ, giữa trưa tôi sẽ giúp anh gọi thức ăn ngoài, anh ăn cái gì?"

Nam Vinh Kỳ đang ngồi ở trên ghế sa lông xem kênh tin tức, y đối Thư Viễn Sâm lắc đầu "Không cần, hôm nay tôi muốn ra ngoài một chuyến."

Đi ra ngoài.

"Đi nơi nào? Cần tôi đi cùng anh không?"

Nam Vinh Kỳ nhìn thoáng qua Úc Vũ Hủy tại cửa ra vào đang đợi, cười nhạt, "Về nhà."

"Về nhà?!" Úc Vũ Hủy dịch người tới, "Anh nhớ lại nhà anh ở đâu rồi hả?"

Nói dối chính là như vậy, một lời nói dối cần một trăm lời nói dối tiếp đến chu toàn, có điều như thế này cũng tốt "Ừ, nhớ lại rồi."

Thư Viễn Sâm không nói một lời, chờ câu sau của y.

"Vậy anh còn tới đây ở không?" Ở cùng một chỗ thời gian dài, có chút tình cảm, Úc Vũ Hủy còn rất luyến tiếc Nam Vinh Kỳ.

"Tới."

"A --" Úc Vũ Hủy bật ngón tay cái với y, "Anh thật là tốt."

Thư Viễn Sâm nhẹ nhàng thở ra, cầm túi sách của cô đem cô túm ra cửa, "Tranh thủ thời gian, nhanh kẻo muộn."

Nam Vinh Kỳ muốn xuống mộ một chuyến, thứ nhất là y cần rất nhiều tiền, nghĩ cách mưu sinh. Thứ hai y sợ có người thông qua tòa nhà rỗng kia tiến vào trong mộ, người vô tội mất mạng với y mà nói là chuyện nhỏ, nhưng nếu như bị người phát hiện Hoạt Tử Nhân mộ sẽ không tốt.

Người, giống nhau ở có căn cơ, có người căn cơ là cha mẹ, có người căn cơ là phòng ở, có người căn cơ là vợ con. Cái gọi là căn cơ, chính là thứ bản thân cùng thế giới này có liên quan đồng thời cũng là liên lụy, cái gì cũng không có tựa như lục bình trôi trên biển, phiêu diêu không nơi nương tựa.

Mộ thất của y chính là căn cơ của y.

Sáng nay lúc Nam Vinh Kỳ tỉnh lại thì ẩn ẩn có loại cảm giác không tốt lắm, lúc này mới muốn đi nhìn một chút.

Quả nhiên, lúc y đến tòa nhà, trong nội viện đang có một ông lão sầu mi khổ kiểm thu dọn đồ đạc, lão nhìn Nam Vinh Kỳ đi vào liền vội hỏi "Cậu là tìm đến người?"

Nam Vinh Kì không có trả lời, hỏi lại, "Ông là?"

"Tôi chủ cho thuê nhà này, đến kì thu tiền thuê, người thuê không biết chạy đi đâu rồi, tôi nhìn đồ vật bên trong cũng không có dọn đi, nếu bọn họ không trở lại tôi cần phải quăng hết đồ đạc đi, còn phải tiếp tục cho thuê nữa."

Nam Vinh Kỳ gật gật đầu, ánh mắt đảo qua nơi hẻo lánh um tùm bụi cỏ ở góc sân, "Tôi biết bọn họ, bọn họ đi nước ngoài, cỡ mấy tháng mới trở về, để cho tôi tới trả tiền thuê."

"Ấy, làm sao cũng không đến thông báo, loạn thế này, tôi cũng không phải cố ý tiến vào, tôi nhìn bên trong quá loạn nên dọn dẹp một chút... Phòng ở nhà mình, đau lòng."

Nam Vinh Kỳ nghe ra được là đám trộm mộ kia đã thông báo chủ thuê nhà là không thể vào.

"Phòng này của ông, bán không?"

Ông lão nghe xong, sắc mặt biến hóa, "Không bán không bán, hai năm này làm ăn không tốt nên muốn phá dỡ."

"Ông nói giá, tôi thành tâm muốn mua, nếu qua hai năm ông cảm thấy giá tiền không thích hợp, đều có thể tới tìm tôi."

"... Cậu này..." Ông lão nghĩ thầm, cái này không phải coi tiền như rác sao, thành tâm đưa tới để lão làm thịt.

Nam Vinh Kỳ nói còn chưa dứt lời, "Huống hồ phòng này ông cũng không dám ở, sao không bán."

Ông lão mặt lúc trắng lúc đỏ "Cậu có ý gì."

"Ý nghĩa ở trên mặt chữ, nếu tôi không nói sai, chủ nhân nguyên bản phòng của ở này cũng không phải ông đi?"

Thời điểm Nam Vinh Kỳ mới từ trong mộ bò ra đã cảm thấy, phòng này là có trạch linh, trạch linh hộ chủ, chủ chết hộ trạch, không ai tới thì cũng thôi, một khi có người sống xâm nhập chắc chắn quấy phá.

Ông lão chịu không nổi nên đã cho thuê phòng ở, thường thường đến xem, hôm nay đến phát giác trong nhà không ai, trong đầu chột dạ, mới có thể tự tiện mở cửa tiến đến.

"Cao nhân! Không nói gạt ngươi, phòng này là của bác Hai tôi, bác Hai tôi chết nên để lại phòng ở cho cháu tôi, năm ngoái cháu tôi và cháu dâu xuất ngoại, phát sinh ngoài ý muốn, chết tại nước ngoài, phòng này liền qua đến tên của tôi, cậu nói chúng tôi một nhà lòng tràn đầy vui vẻ chuyển đến ở, kết quả mới vài ba ngày lại phát sinh quái sự, con tôi hoài nghi là... quỷ phá nên đã dọn ra ngoài, cho người dương khí nặng một chút thuê nhà, thu chút tiền thuê."

Ông lão thở dài, nói thêm, "Hiện tại chờ phá dỡ cấp cho nhà lầu, chúng tôi một nhà năm miệng ăn cũng không cần chen chúc trong hai căn phòng nhỏ kia..."

Nam Vinh Kỳ nhìn sắc mặt biến thành màu đen của ông lão kia, cũng biết phòng này không phải dùng cái thủ đoạn chính đáng nào để đoạt được, chẳng qua, cái này không có quan hệ gì với y "Ông ra một cái giá đi, nếu như phù hợp, ba ngày sau tôi đưa tiền cho ông, nếu như giá cả quá cao, tôi cũng chỉ có thể đi xem gần đây."

"Cái này... Cái này..." Ông lão nhìn y, lại ngó ngó phòng ở cũ niên đại đã trăm năm nhưng thiếu tu sửa, khẽ cắn môi, "Năm trăm vạn, một giá!"

Nam Vinh Kỳ hay xem tin tức, xem báo chí, hiểu rất rõ giá phòng hiện tại thành phố B, ông lão này không thể nghi ngờ là giở công phu sư tử ngoạm.

Kỳ thật ông rất sợ, nhóm người thuê phòng kia vừa nhìn cũng không phải là dạng đứng đắn gì, trong phòng còn nhiều đồ vật kì kì quái quái, thoáng một cái lại đột nhiên đều đi nơi khác, ai biết là làm cái gì...

"Vậy cậu.... cảm thấy nhiều hay ít phù hợp?"

Có tiền không thể phung phí, tiết kiệm một chút là một chút, Nam Vinh Kỳ xem chừng tòa nhà lớn nhỏ, cho một cái giá cả thích hợp, "368 vạn 7,603."

???

Ông lão nghe một lần, chỉ nhớ kỹ 368 vạn, đằng sau chính xác ông không nhớ được.

368 vạn cũng được! Ngoại ô thành phố B rách nát toàn nhà trệt, 368 vạn vừa vặn, "Được! Liền theo cậu nói."

"Ừ, ba ngày sau tôi sẽ chuyển tiền tới thẻ của ông, ông có thể đi."

"A? A! Được được, vậy tôi đi trước."

Xác nhận ông lão rời đi, Nam Vinh Kỳ giữ cửa đại môn từ bên trong khóa kỹ, lúc này mới xuống mộ.

Càng hiểu rõ thế giới này, Nam Vinh Kỳ liền càng rõ ràng, mình bây giờ là một thổ hào. ( =)))) )

Những người kia ngày đó vì đợi y tỉnh lại mà chuẩn bị vàng thỏi, ngược lại không đáng tiền bằng cái bô ba ngàn năm trước.

Nam Vinh Kỳ rất cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.

Y lấy ra mười mấy dạng vật không hợp mắt từ trong mộ, sau khi gói ghém chặt chẽ, bỏ vào trong túi du lịch sau lưng, lại cột chặt dây thừng đã chuẩn bị trước vào, trước tiên từ động trộm bò ra ngoài, sau đó dùng dây thừng cố gắng lối những vật đồng thau kia ra khỏi động trộm chật hẹp.

Đặt túi ở tủ bát trong phòng, Nam Vinh Kỳ lại lấy ra hương nến mà bọn trộm mộ lưu lại từ trong ngăn kéo, đốt xong cắm vào trong lư hương, tiếp đó y đặt một sống tiền xu lớn nhỏ Trấn Hồn bảo châu các thứ vào trong bát sứ, lại đi vào bên trong đổ lấy một bát nước, cắt ngón tay của mình nhỏ máu vào trong nước, sau đó đặt bát sứ ở bên cạnh lư hương.

Trấn Hồn bảo châu hơi ảm đạm lập tức trở nên óng ánh sáng long lanh, tỏa ra ánh sáng lung linh, ngay cả nước bình thường cũng lộ ra mấy phần tinh khiết thanh tịnh, mà vết máu lại biến mất vô tung vô ảnh.

Nam Vinh Kỳ nuôi trạch linh ở đây.

Bất luận dù là quỷ hay là thần linh, đều là đồ vật yếu ớt vô cùng, trạch linh còn tốt chút, chúng mời thần tiên đến, không nói tới mùng một mười lăm bày đồ cúng, nếu muốn cải thiện cơm nước, không lấy trước cho nó nếm thử, nhất định nó sẽ phát cáu.

Nam Vinh Kỳ phát hiện, hiện tại những ngày này vẫn có người thờ phụng gìn giữ gia tiên, nhưng trạch linh lại bị phá dỡ theo phòng ở cũ, càng ngày càng thưa thớt, so với gia tiên, trạch linh càng hộ chủ.

Nam Vinh Kỳ đem linh khí của Trấn Hồn bảo châu thông qua loại phương thức này nuôi nấng cho trạch linh, dùng cái này thu phục được sự tán thành của trạch linh, kể từ đó, y sẽ không cần thời khắc đều phải lo âu chuyện người sống lại từ mộ bị lật tẩy.

Làm tốt xong xuôi, Nam Vinh Kỳ khóa lại cửa, đón xe đi phòng đấu giá đồ cổ lớn nhất thành phố B.

...

Lúc Thư Viễn Sâm tan tầm về nhà, Nam Vinh Kỳ ở trong phòng bếp mân mê nồi cơm điện, nhìn anh trở về cười cười xấu hổ "Cái này, khó dùng."

"Tôi xem cho." Thư Viễn Sâm đi qua xem xét, nhịn không được cười lên "Anh canh thời gian, ba giờ sau mới có thể bắt đầu chín cơm, mở cái này lên là được."

"Ra là vậy..." Nam Vinh Kỳ hiểu rõ điện thoại, lại không hiểu rõ nồi cơm điện.

Với việc nấu cơm, hắn thật sự dốt đặc cán mai.

"Có điều, tự nhiên anh nấu cơm làm cái gì?"

"Nên học, dù sao cũng phải học." Nam Vinh Kỳ tựa ở trên bàn, hai chân thon dài chống đất, y nhìn ngang Thư Viễn Sâm, tiện tay phủi bụi trên vai anh "Tôi cũng lớn như vậy rồi, không thể phiền anh chiếu cố mãi được."

...

"Ừm, anh trưởng thành rồi." Thư Viễn Sâm cười tủm tỉm trêu chọc y, nhìn giống như ngày thường, nhưng cảnh lại thay đổi, lần đầu gặp Nam Vinh Kỳ anh cảm thấy mới lạ, cảm thấy thần kỳ nên chiếu cố Nam Vinh Kỳ như con trai, dù mệt mỏi nhưng cũng rất vui, mỗi một ngày đều có tư có vị, nhìn thấy Nam Vinh Kỳ phạm lỗi, anh liền bật cười.

Nhưng bây giờ Nam Vinh Kỳ đã không còn cần anh...

"Ai u... Hai người đang làm gì đó." Mới vừa lên lầu, Úc Vũ Hủy trêu ghẹo hai người đàn ông đang đứng đối mặt nhau "Thật chịu không được, các người kết hôn đi thôi, kết hôn đi!"

Mỗi lúc trời tối Nam Vinh Kỳ đều bị ép đi theo Úc Vũ Hủy xem những chương trình tạp kỹ kì quái một chút, quen thuộc phương thức nói đùa của người hiện đại, cũng không để ở trong lòng, dù sao có những câu nói rất có lí, nghiêm túc bạn liền thua.

Đi ra phòng bếp, y hỏi Úc Vũ Hủy, "Thế nào, hành trình của Cố Nại..."

Y chưa nói xong, Úc Vũ Hủy đột nhiên hưng phấn lên "Tôi biết Cố Nại tại sao muốn về thành phố B! Hắn muốn quay tạp kỹ!"

Tạp kỹ...

"Chính là cái tôi hay dùng máy tính xem đó, Ước vọng cuối tuần, ngay tại ngoại ô thành phố B khu làng du lịch..."

Nhìn một già một trẻ tràn đầy phấn khởi đàm luận có quan hệ đến chuyện của Cố Nại, Thư Viễn Sâm cười, khuôn mặt thanh nho tuấn nhã lộ ra một chút biểu tình bất lực.

Kỳ thật, như Cố Nại chỉ là một minh tinh, không có chút nào liên quan tới Nam Vinh Kỳ, vậy anh sẽ rất hưởng thụ thời gian hiện tại. Tới gần chạng vạng tối, ánh nắng ôn nhu xuyên qua lụa mỏng, rơi vào trên sàn nhà màu sáng, Nam Vinh Kỳ đưa lưng về phía anh chuyên chú nghe Úc Vũ Hủy túi sách còn chưa để xuống đã không ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng gật gật đầu, thỉnh thoảng còn nhếch lên khóe miệng.

Có lẽ, sâu trong nội tâm của anh cũng không hi vọng Nam Vinh Kỳ đuổi theo Cố Nại đi.

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tôi không phải không viết nữa đâu... Tôi thề, không có lần sau!

Beta có lời muốn nói: Ai u Tình đơn phương a.... 🎵 🎶 Nhiều lần ngập ngừng muốn nói ~ Tiếng yêu đương sao không thành câu ~ 🎵 🎶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top