Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Hạnh phúc đến quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Diệp kéo Luyến Nhi vào trong lồng ngực: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Miệng không ngừng nói xin lỗi, cũng không làm gì phản bác, mặc cho hai tay nhỏ bé đánh loạn ở trên người mình, chỉ cần y còn đánh hắn cũng đã thực vui vẻ.

"Ngươi muốn giết ta." Luyến Nhi phẫn hận nói.

"Chúng ta đã bị Cảnh vương lừa, đây là âm mưu mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt."

"Ngươi mắng ta, ngay cả chết cũng không cho ta chết thoải mái một chút." Luyến Nhi lại ủy khuất nói.

"Đây là quốc pháp, nghịch thần đều phải lăng trì."

"Ngươi giết cả nhà ta một trăm ba mươi sáu người." Luyến Nhi kích động rống to.

"Đó không phải ta giết, ta là hạ chỉ truy sát Cảnh vương, người nhà của ngươi là bị thủ hạ Cảnh vương giết."

"Ngươi còn gọi thái giám tra tấn ta." Luyến Nhi thương tâm nói.

"Đó không phải ta hạ mệnh lệnh, ta chỉ bảo bọn họ nhốt ngươi tại nơi đó, sau này ta cũng mới biết bọn họ lại đối với ngươi như vậy, đó là do Lan quý phi và mấy vị phi tần ra tay."

"Dù sao cũng là của ngươi." Luyến Nhi hung hăng dùng sức gạt đi nước mắt trên mặt.

Dung Diệp hôn hôn mặt Luyến Nhi: "Phải, đều là ta sai, là ta không tốt, là ta đã quên, đã quên chúng ta là phu thê, người khác tổn thương ngươi cũng không nhiều bằng ta đã tổn thương ngươi, hiện tại ta đã biết rõ, không, kỳ thật ta đã sớm hiểu được, nhưng hiểu được cũng đã quá muộn."

Bên trong thực im lặng giống như đã ngủ, ánh nến cô độc ở trên bàn không ngừng lập lòe. Đợi cho Luyến Nhi tỉnh táo lại, Dung Diệp mới cẩn thận điều chỉnh tư thế, không muốn kinh động tới Luyến Nhi, để cho y thoải mái một chút trong lồng ngực chính mình.

Dung Diệp ngồi ở đầu giường, Luyến Nhi ngồi ở trên đùi hắn, im lặng giống như một búp bê không có sinh mệnh, y khiến Dung Diệp nhớ đến ngày trước, khi Luyến Nhi ngồi ở trong lồng ngực chính mình cũng là im lặng như vậy, chỉ là Dung Diệp thực thích bộ dáng y đấu khí với chính mình.

Ba năm trôi qua, Luyến Nhi đã thay đổi rất nhiều, vóc dáng cũng cao lên, ngày trước ôm y cũng chỉ tới cằm, bây giờ đã cao đến tai, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn đã biến thành khuôn mặt trưởng thành nhưng gầy yếu, đôi mắt to tròn bây giờ có chút dài nhỏ, vô luận nhìn sao cũng thấy được y đã trưởng thành rồi.

Luyến Nhi ngoan ngoãn ngồi ở trong lồng ngực Dung Diệp. Người này vừa mới nói sẽ bảo vệ chính mình, nên tin hắn một lần nữa không? Nhưng nếu lại gặp phải kết cục như trước, Luyến Nhi nghĩ y cũng sẽ không còn dũng khí để tiếp tục sống.

Lúc này, giọng nói Dung Diệp chua xót từ đỉnh đầu vang lên.

"Luyến Nhi, ta biết hết thảy mọi thứ không thể làm lại, nhưng năm tháng sau này ta sẽ bồi đắp cho ngươi, vô luận tương lai ra sao, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta sẽ không bao giờ buông tay ngươi nữa. Chỉ cần ngươi còn thích ta, ta sẽ vĩnh viễn là của ngươi, là của một mình ngươi. Cái gì giang sơn, cái gì thiên hạ, ta đều không cần. Nếu cho ta cơ hội chọn lại một lần nữa, ta vẫn chọn ngươi."

"Ngươi vĩnh viễn chỉ biết nói chứ không thể làm." Luyến Nhi cúi đầu, bình tĩnh nói.

"Ta chỉ muốn nói ra những điều lòng ta muốn nói."

"Ngươi trở về đi, ta cảm thấy sống như hiện tại đã tốt rồi."

"Luyến Nhi... Ta biết ngươi nhất thời không thể chấp nhận, mỗi ngày ta đến không phải cầu ngươi tha thứ ta, chỉ hi vọng ngươi có thể nhận lại ta..." Dung Diệp ôm Luyến Nhi vào trong lồng ngực: "Ta sẽ không buông tha, chỉ cần ta có thể tìm được ngươi, nhất định ta sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi." Cho Luyến Nhi một nụ cười ôn nhu, rồi mới hôn một cái ở trên mặt y.

"Hoàng Thượng..." Mới nói hai chữ đã bị Dung Diệp chặn miệng.

"Không được gọi ta là Hoàng Thượng. Ở trước mặt ngươi, ta chỉ là một nam nhân bình thường, một nam nhân muốn cùng thê tử khoái hoạt, một nam nhân muốn hạnh phúc."

"Diệp..."

Cách thật lâu, lâu đến Dung Diệp nghĩ Luyến Nhi sẽ không mở miệng, Luyến Nhi mới miễn cưỡng nói ra một chữ. Chính một chữ này đã có thể khiến cho Dung Diệp hưng phấn cả một đêm.

Lại xoa địa phương giữa hai chân Luyến Nhi, cảm giác được y rõ ràng kháng cự. Dung Diệp thương tiếc hôn môi Luyến Nhi, dời đi lực chú ý của y, thời điểm hôn môi lại càng ôn nhu chậm rãi, cuối cùng Luyến Nhi đã quên khẩn trương hạ thân.

Dung Diệp vẫn cố gắng muốn làm Luyến Nhi thoải mái một chút, nhưng vô luận cố gắng như thế nào vẫn vô dụng, Dung Diệp có chút uể oải.

"Diệp, không sao, kỳ thật..."

Luyến Nhi xấu hổ cúi đầu: "Chỉ dùng mặt sau cũng... Cũng đã... Thoải mái." Vài chữ cuối cùng hầu như nghe không được, nhưng Dung Diệp vẫn hiểu được ý tứ của y.

Chậm rãi quan sát, thẳng đến khi hắn xác định Luyến Nhi thật sự thoải mái mới chậm rãi đẩy mạnh cự vật vào địa phương hắn mong nhớ bốn năm qua. Cự vật nhanh chóng được ấm áp bao bọc.

Nơi đó vẫn câu hồn hắn như vậy.

Luyến Nhi khó nhịn rên rỉ ra tiếng, tay nhỏ bé nắm chặt áo hắn, hoàn toàn là ý tứ thúc giục. Dục vọng khiến cho Luyến Nhi không thể nhịn được, Dung Diệp hai ba cái đã giải phóng hạ thân không còn bao nhiêu quần áo, bắt đầu hung mãnh luật động.

Một đêm tròn, Luyến Nhi trầm trầm chìm đắm trong dục vọng, tuy rằng phía trước đã không còn cảm thụ, nhưng Dung Diệp vẫn có thể mang đến cho y cao trào mà y chưa bao giờ cảm thụ qua. Thời điểm sắc trời tờ mờ sáng, Luyến Nhi mới mơ màng ngủ ở trong lồng ngực Dung Diệp. Trước khi ngủ, Luyến Nhi lại mơ hồ lầm bầm một tiếng: "Diệp."

Nghe thấy ái nhân gọi tên mình, Dung Diệp ôm Luyến Nhi càng chặt. Hắn vừa mới ôm được thê tử trở về, sợ hãi lại chia lìa, rất muốn cột y vào trên người hắn, cả đời phải ở một chỗ cùng hắn.

Trời đã sáng, hôm nay còn phải vào triều sớm, thật sự là không muốn rời thê tử. Dung Diệp nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai Luyến Nhi: "Luyến Nhi, ta muốn đi vào triều, ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại nha."

Nhìn thấy Luyến Nhi nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh mắt mông lung buồn ngủ nói một câu: "Đi đi."

Hắn mới yên tâm rời đi.

Hồi cung chuyện thứ nhất chính là giao đãi cho Phúc Y nhanh chóng đến Luyến Tâm tú phường hầu hạ Luyến Nhi, mặc dù Luyến Nhi tỉnh lại không thấy được chính mình, nhưng hắn muốn làm cho y cảm nhận được sự quan tâm của hắn, không muốn làm lòng y lạnh đi.

Phúc Y một đường thúc ngựa chạy tới Luyến Tâm tú phường theo phân phó của Hoàng Thượng, nhìn thấy Luyến Nhi còn đang ngủ, lúc này mới yên lòng.

Thẳng đến giữa trưa, Dung Diệp trở về Luyến Nhi vẫn còn ngủ. Nhìn thấy thụy nhan của y, Dung Diệp thỏa mãn nở nụ cười.

Phúc Y đưa một chiếc khăn đã tẩm ướt qua: "Hoàng Thượng, công tử vẫn an ổn ngủ, chưa tỉnh qua."

Lau mặt xong, Dung Diệp đi đến bên người Luyến Nhi, nhẹ nhàng lau xung quanh mặt y, đứng dậy mở ra hai tay. Phúc Y hiểu được ý tứ của hắn, đến chỗ hắn giúp tháo ra thắt lưng.

"Trẫm đã một đêm không ngủ, có chút mệt mỏi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Chờ Phúc Y đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa, Dung Diệp khinh thủ khinh cước leo lên giường, ôm Luyến Nhi vào lồng ngực thiếp đi.

Thời điểm hai người một trước một sau từ trong mộng đẹp tỉnh lại, không hẹn mà cùng hoảng sợ.

"Thái... Thái hậu, người... tại sao lại đến đây." Luyến Nhi khẩn trương đến nói lắp. Hiện tại trước mặt Thái hậu quần áo y lại không chỉnh tề thì còn ra thể thống gì! Luyến Nhi vội vàng nhìn Dung Diệp, thật may quần áo hắn coi như chỉnh tề, nhưng hai người ôm nhau ở trên giường, nói sao cũng quá khó coi, Luyến Nhi xấu hổ đến đỏ cả người như con tôm luộc.

Dung Diệp vẫn đang mơ màng khi Luyến Nhi bị Thái hậu dọa sợ, bây giờ đã tỉnh táo lại, điều đầu tiên nghĩ đến chính là: lão thái bà, nếu hiện tại ngươi có ý làm hại Luyến Nhi, trẫm lập tức biếm ngươi vào lãnh cung.

Hiển nhiên, Thái hậu cũng phát hiện chính mình có chút mất thân phận, lại dám ngồi trong phòng ngủ của Hoàng Thượng nhìn Hoàng Thượng ôm mỹ ái phi ngủ. Khuôn mặt trung niên cũng có chút đỏ lên, ẩn ý cười nhìn Dung Diệp và Luyến Nhi, đứng dậy đi ra gian ngoài.

"Diệp..." Luyến Nhi có chút lo lắng nhìn về phía Dung Diệp, sợ hãi Thái hậu sẽ chán ghét y.

"Đừng sợ, có ta ở đây, nàng không dám đụng tới ngươi." Dung Diệp giúp Luyến Nhi mặc quần áo, một bên mặc còn một bên ăn đậu hũ trên người Luyến Nhi. Lúc chuyển tới sau lưng Luyến Nhi, nhìn thấy trên lưng y có mấy vết sẹo, có lẽ là khi đó lưu lại, Dung Diệp đau lòng ôm sát Luyến Nhi, nhẹ nhàng hôn hôn trên vết sẹo.

"Diệp, ta đã quên rồi, đừng làm cho ta nhớ lại nữa, nhé?" Luyến Nhi trở lại ôm lấy đầu hắn, vuốt ve tóc muốn an ủi.

"Luyến Nhi." Dung Diệp đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên nghị: "Ta sẽ không lại làm việc có lỗi với ngươi, ta sẽ cố gắng cho ngươi cảm thấy được hạnh phúc, ta sẽ cho ngươi khoái hoạt đến quên đi quá khứ đau xót."

"Ngươi nói được phải làm được nha." Nước mắt ở hốc mắt lay chuyển, trên mặt Luyến Nhi cuối cùng cũng lộ ra ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top