Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối Trình Gia Văn về, thì Trình Ngọc đã ngủ say.

Hắn tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc bộ đồ ngủ hình con vịt nhỏ màu vàng, cúi đầu nhìn người đang ngủ bên trong chăn.

Trình Gia Văn vén một góc chăn lên, Trình Ngọc ngủ vạt áo bị hất lên trên, lộ ra nửa bộ ngực bên trong áo, cặp vú nho nhỏ, trông có vẻ không vừa một nắm tay.

Gần đây trời trở lạnh, Trình Ngọc rất nhanh đã cuộn thành một cục tròn, nhắm nghiền hai mắt quơ tay tìm chăn, không mò được chăn đâu mà lại mò được một người đang sống sờ sờ bên cạnh.

Trình Gia Văn nắm lấy tay cậu, kéo cậu dậy, ôm trọn vào trong ngực giống như hôm qua.

Trình Ngọc buộc phải hé mắt ra, tựa cằm lên vai anh trai, "Anh phiền chết đi được."

Trình Gia Văn sờ sờ đuôi tóc của em gái, tay thò vào trong áo ngủ vuốt ve dọc theo sống lưng.

Trình Ngọc mở choàng mắt, trong giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi: "Hôm nay không muốn làm."

Trình Gia Văn vùi mặt vào hõm cổ của Trình Ngọc, nhẹ gặm cắn cổ cậu: "Anh cứng rồi."

"Cứng cũng không được." Trình Ngọc lấy tay đẩy người đàn ông ra, vẫn còn đang rất buồn ngủ, ánh mắt lười biếng: "Em muốn ngủ."

Cơ bắp trên người Trình Ngọc không quá rõ, nhưng đường cong thân thể rất đẹp, bụng dưới bằng phẳng, lông mao thì chả có bao nhiêu, hiện ra dáng vẻ quá mức sạch sẽ, trông có vẻ vừa ngây ngô non nớt còn có một chút gì đó rất khiêu dâm.

Trình Gia Văn lại sờ tới sờ lui cậu, bàn tay bóp lấy đôi vú mềm mại.

Trình Ngọc thấy đau, bất mãn bĩu môi, nhõng nhẽo bảo: "Không được bóp, đau mà." Nói xong lại ưỡn ngực lên, rõ ràng là muốn dâng ngực mình vào trong vòng tay của người đàn ông.

Trình Gia Văn hỏi: "Đau làm sao?"

Trình Ngọc cau mày nghĩ một hồi, sau đó mơ hồ miêu tả: "Đau ở trong vú, ấn nhẹ thôi cũng đau."

Trình Gia Văn rút tay ra khỏi áo ngủ của em gái, niết cằm Trình Ngọc liếm mút lên bờ môi cậu, liếm càng lúc càng ướt, ướt đến khi Trình Ngọc tự hé miệng lập tức thuồn đầu lưỡi càn quấy ở bên trong.

Trình Ngọc hoàn toàn bị hắn làm cho tỉnh giấc, có hơi bực bội, đôi mắt hạnh nhân trợn tròn, hàng mi ngắn vội chớp chớp chớp.

"Chắc là đang phát dục." Trình Gia Văn nói.

Trình Ngọc nhất thời quên mất mình ý định muốn mắng chửi của mình, nắm cổ áo của Trình Gia Văn, ghé sát tới hỏi: "Cái gì phát dục cơ?"

"Ngực em."

"Mới không phải!" Trình Ngọc chợt lớn tiếng, cậu không muốn có bộ ngực tròn đâu.

Trình Gia Văn lấy ngón tay lau nước bọt dính trên mép của cậu: "Ừm, không phải."

Hắn nghe theo lời của Trình Ngọc, nhưng Trình Ngọc không vui, ngồi dậy trên giường vạch áo ngủ mình lên tự cúi đầu dòm. Kiểm tra vậy rồi mà còn chưa đủ, cậu còn cắn cả góc áo rồi lấy hai tay bóp bóp bộ ngực nhỏ tội nghiệp, phải chắc chắn là lúc nâng cặp vú lên thấy không có bị bự ra thì cậu mới yên tâm được, vừa ngẩng đầu lên chợt nhận ra Trình Gia Văn đang nhìn mình chằm chằm.

Trình Ngọc nhả góc áo ra khỏi miệng, vạt áo được thả xuống, "Anh nhìn cái gì mà nhìn?"

Trình Gia Văn quỳ hờ trên giường, gập người dí tới gần Trình Ngọc.

Trình Ngọc không một chút lễ phép nào đẩy mặt anh cậu ra, cũng chẳng hỏi han xem anh ăn cơm chưa công ty có bận không, bơ người ta, chỉ nói: "Giờ mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ rưỡi." Trình Gia Văn nhắm bừa thời gian.

Trình Ngọc nói: "Anh về quá trễ."

Trình Gia Văn: "Vậy mai anh sẽ về sớm..."

Trình Ngọc còn nói: "Quấy em đang ngủ."

Trình Gia Văn: "..."

Trình Ngọc hoàn toàn trở thành một đứa nhóc vô tâm, Trình Gia Văn cụp mắt, hàng lông mi dày rũ xuống tạo thành cái bóng mờ.

Hắn im lặng, Trình Ngọc không khỏi liếc nhìn hắn vài cái, thầm nghĩ anh cậu giả vờ giỏi thật, lại nhìn nhìn vài lần, cuối cùng ngồi không nỗi nữa ngoái đầu lại muốn nhìn thử vẻ mặt của Trình Gia Văn rốt cuộc là dạng gì.

Kết quả là mới xoay qua một tí là đã bị bắt được, Trình Gia Văn đè cậu xuống giường hôn hít một phen, bị sờ soạng khắp nơi trên người.

Trình Ngọc lớn tiếng muốn phản kháng, nhưng chẳng ít gì, chỉ có thể nhìn lăm lăm tới nốt ruồi nhỏ trước mắt của Trình Gia Văn, mới đầu nhìn thì cảm thấy vô cùng mê hoặc, bộ dạng trưởng thành nghiêm túc dần biến thành một con yêu quái, trong đôi mắt càng lúc càng u tối.

Ầm ĩ như thế một trần, làm Trình Ngọc thở hồng hộc, ngược lại Trình Gia Văn chả bị làm sao.

"Bộ đồ kia của Từ Nghiên Kỳ..." Trình Ngọc còn đang bị hắn đè ở dưới thân, bỗng nói: "Anh mua chưa?"

Trình Gia Văn cúi đầu nhìn cậu.

Trình Ngọc tưởng hắn nghe không hiểu, lặp lại lần nữa: "Là cái váy hổm bị làm bẩn đó."

Trình Gia Văn "Ừ" một tiếng.

Trình Ngọc thở phào, "Vậy thì tốt, em còn không dám nói cho cô ấy... anh đưa váy đây cho em, mai em đem trả cho cô ấy."

Trình Gia Văn nói: "Cô ta không thiếu váy đó."

Trình Ngọc không hề cảm thấy một tí nguy hiểm nào, qua loa bảo: "Em biết rồi, nhưng là tự em muốn mình đi trả cho cô ấy được chưa..."

Lúc nãy Trình Ngọc nói không muốn làm, Trình Gia Văn không ra tay thật, dưới đũng quần còn gồ lên một bọc bự rõ ràng nhưng vẫn ráng nhịn, bây giờ lại không nhịn được nữa.

Áo ngủ của Trình Ngọc rất dễ cởi, dăm ba lần là lột xuống tuốt luốt. Trình Gia Văn đè cả người cậu trai trần truồng ở dưới thân, móc ra con cặc dữ tợn cọ cọ xuống xương hông của Trình Ngọc.

Trình Ngọc né tránh các kiểu, mở miệng to gan nói: "Anh còn ghen đấy à?"

Trình Gia Văn chẳng ừ hử gì, cúi đầu hí hoáy đùa bỡn cơ thể của Trình Ngọc, ngón tay vừa to vừa thô chọc vào trong, trêu chọc khiến Trình Ngọc rên rỉ thành tiếng.

Trình Ngọc cố ý, cười híp mắt gọi: "Anh ơi."

Cậu cười rộ lên trông thật tỏa nắng, là chồi non xanh biếc mới nhú của mùa xuân, phải cần có đầy đủ ánh sáng và đất, thiếu một chút cũng không được.

Trình Gia Văn rút ngón tay ra, bợ lấy cặc bự dứt khoát đâm vào trong lỗ lồn nhỏ hẹp. Cơ thể của Trình Ngọc rất đặc thù, đụ nhiều lần như thế mà vẫn còn rất bót, vách thịt mút chặt lấy con cu khủng, nuốt chửng nguyên cây có hơi khó khăn, cũng may đã đút được lút cán vào trong, miệng bướm căng tràn lộ ra hai mép thịt đỏ hỏn non mềm bên trong.

Cặp vú bị xoa xoa nhẹ, Trình Gia Văn ngậm nó vào trong miệng, hung ác day cắn phát ra tiếng chụt chụt chụt.

Trình Ngọc đá chân lung tung bị Trình Gia Văn tóm lấy, dập "bạch bạch" bốn, năm phát, tiếng rên rỉ trong cổ họng, dần bị lắng xuống.

Trình Ngọc không nhịn được, cứ thúc một lần là ré lên một tiếng, bị nắc liên tục rên "ư ư ư" không ngừng, tiếng rên rỉ không lố lăng như trên phim, cũng không phải là bộ dạng nhu tình dâm đãng trong điện ảnh, mà là một tiếng kêu nhỏ nhẹ, có hơi khàn khàn, vừa yếu ớt vừa nũng nịu, nghe rõ được đó là tiếng rên của cậu trai, bị địt hét lên thành tiếng.

Con cặc xoắn đi vào rồi lại rút ra, thụi điên cuồng vài phát, dập cho miệng lồn tả tơi sùi ra bọt trắng, nhiễu nước len lỏi xuống khe mông.

Trình Gia Văn quệt một ít nước ngay chỗ giao hợp của bọn họ, giơ tay lên trước mặt Trình Ngọc, Trình Ngọc liều mạng lắc đầu nguầy nguậy.

"Em không muốn, ưm...anh bị điên à! Em không muốn ngửi cũng không muốn nếm đâu."

Trình Ngọc bị đụ cho ná thở không ngậm được mồm, chỉ có thể lắc lắc mông mụp đáp lại, ưỡn một hồi thì lại mỏi eo, thôi thì đành nằm sụp xuống để mặc cho hắn chịch.

Đúng thật là một nhóc vô dụng.

Trình Gia Văn cúi người, hút lấy nước bọt tràn ra khóe môi của Trình Ngọc.

Trình Gia Văn nói: "Xấu hổ quá đi."

Cơ thể Trình Ngọc cứ luôn căng chặt, lỗ lồn bị cặc bự nhồi đầy không ngừng co bóp ứ nước ra ngoài, Trình Gia Văn dừng lại một hồi sau đó lại bắt đầu một vòng đăm rút mới.

Ngón tay của Trình Gia Văn dính nước dâm trét lên giữa môi của Trình Ngọc, Trình Ngọc lập tức bùng nổ: "Trình Gia Văn !"

Trình Gia Văn dường như không hiểu lắm: "Sao em chê thế? Là đồ của em mà, nó chảy từ trong lồn em ra."

Trình Gia Văn ăn nói cực trắng trợn, Trình Ngọc che lại miệng mình: "Không muốn, bẩn."

Trình Gia Văn ngậm lấy ngón tay của cậu, đè lại eo Trình Ngọc thúc mạnh vào trong: "Chỗ nào bẩn?"

Trình Ngọc lại bắt đầu rên rỉ, tiếng rên từ bên trong kẽ tay tràn ra ngoài, liên tục bắt nạt bé mèo nhỏ kêu thành tiếng, còn mang theo mùi sữa.

Trình Ngọc kêu gào muốn mỏi nhừ, một mặt toàn là nước mắt, quẹt mặt lung tung trả lời anh trai cậu: "Ở trong bẩn."

Trình Gia Văn nói: "Không có bẩn."

Trình Ngọc bị làm phiền khó chịu muốn chết, dứt khoát nói: "Thế anh ăn đi."

Cậu là một đứa có trí nhớ không tốt, mắt thấy Trình Gia Văn rút cặc ra thật, tóm hai chân cậu giơ lên cao thì lúc đó mới biết hoảng loạn.

"Không muốn... Trình Gia Văn, em không muốn... huhu."

Trình Ngọc biết nên mới xấu hổ, cậu không thích Trình Gia Văn liếm chỗ đó của mình. Cái chỗ nữ tính đó, chẳng những nhỏ, mà hạt le cũng nhỏ xíu, bị nút vào trong miệng, khe lồn cứ giật giật rồi phun nước.

Cậu thấy chỗ đó bẩn cũng thấy mất mặt, sao Trình Gia Văn cứ đụ hoài chỗ đó của cậu thế!

"Biến thái! Anh điên rồi!" Cậu không nhịn được mắng, trong lòng vừa sợ vừa tủi.

Bên trong lỗ bướm cứ kỳ kỳ, muốn bắn ra thật nhiều nước, dù dương vật có xìu xuống thì nó vẫn còn rất sướng.

Trình Gia Văn lấy hai ngón tay đút vào lỗ hoa, đầu lưỡi vừa liếm hạt le vừa thọc ngón tay đâm vào trong.

Trình Ngọc muốn đẩy Trình Gia Văn ra, nhưng chỉ đành bất lực dạng chân: "Anh ơi, đừng liếm nữa xót quá à, em muốn tiểu ra rồi."

Lời nói ngây thơ của em gái càng kích thích hắn hơn, ngón tay liên tiếp chọc nhanh vào trong lồn, không ngừng moi ra nước dâm kêu "ọt ọt ọt".

Một lúc sau Trình Ngọc nẩy eo lên, dương vật yếu ớt phụt nước ra ngoài, khe bướm tràn ra nước dâm xối ướt ngón tay của Trình Gia Văn.

Cậu thấy Trình Gia Văn rút tay ra, thè lưỡi liếm láp.

Trình Ngọc lấy tay che lại lỗ lồn ngập ngụa nước của mình, dương vật cũng chặn lại nốt, viền mắt hồng hồng, không dám nhìn anh cậu.

Trình Gia Văn kéo cậu vào trong ngực, ghé vào bên tai trầm giọng bảo: "Anh còn chưa ra."

Trình Ngọc rụt đầu lại, không còn kiêu ngạo như trước kia nữa, ỉu xìu bảo: "Để em tuốt cho anh bắn, anh đừng đụ phía dưới của em."

Trình Gia Văn ngoan ngoãn đáp: "Được."

Trình Ngọc nắm cặc bự của người đàn ông ở trong tay thì cứng đờ người, giương đôi mắt lên, vô cùng đáng thương nói: "Ở trên có...có, đồ của em." Con cặc mới rút ra từ trong cơ thể của cậu, dính một ề dâm dịch quanh thân cặc.

"Thế phải làm sao bây giờ?" Trình Gia Văn rũ mắt hỏi.

Trình Ngọc dần tuốt chậm lại sau đó dừng hẳn, chẳng sợ gì, nhỏ giọng bảo: "Anh tự làm đi."

"Hửm?" Trình Gia Văn nhẹ giọng hỏi.

Trình Ngọc run lên, "Vậy thì dùng chân đi..."

Nghe có hơi gượng gạo, nhưng vẫn còn sợ lắm.

Trình Gia Văn nghe theo cậu, khép hai chân Trình Ngọc lại sau đó đâm vào khe đùi, cu bự lâu lâu sượt qua mép lồn đẩy tới dương vật ở phía trước.

Cơ thể Trình Ngọc rất nhạy cảm, hễ cứ bị nắc sâu là cặp mông múp lại run rẩy, cuối cùng không biết khi nào lại lén đâm vào trong, lỗ đít bỗng xịt nước tung tóe trong lần thúc cuối cùng, ẩm mướt bọc lấy thân cặc nhiễu nhạo ra ngoài.

Trình Ngọc mắng hắn: "Đồ xấu xa!"

Càng mắng càng hết từ.

Trình Gia Văn hôn nhẹ lên mắt của cậu vừa rót đầy ụ vào trong khe mông của cậu, rút cặc ra rồi còn nói: "Kẹp cho chặt."

Trình Ngọc tất nhiên sẽ không nghe lời hắn, lẻn đi moi tinh dịch xuất ở sâu bên trong lỗ ra ngoài.

Trình Gia Văn chặn cậu lại, phạt bằng cách cắn lấy đầu núm của cậu.

Trình Ngọc biết khi Trình Gia Văn được thỏa mãn rồi thì sẽ không làm ra chuyện xấu gì nữa, vì thế lớn gan bảo: "Em đã nói em không muốn nữa sao anh còn đụ em, em tiểu ra ngoài mất rồi."

Trình Gia Văn sửa lại: "Cái này không phải là nước tiểu, là em phun nước đấy."

Trình Ngọc ngốc ngốc hỏi: "Không phải phía trước mới phun nước à?"

Trình Gia Văn nói: "Mặt sau cũng phun được."

Trình Ngọc suy nghĩ một phút chốc, "Con gái mới dùng ở phía sau, còn em không thì không được."

Con gái không có lập dị như cậu.

Trình Gia Văn cũng rất kiên nhẫn, lấy tay nhẹ nhàng banh lỗ đít, moi tinh dịch trắng đục ở bên trong ra ngoài.

Cái người vừa mới bảo không cho Trình Ngọc móc ra ngoài là hắn, và hiện tại người đang giúp móc ra vẫn là chính hắn.

"Đụ chỗ này khó chịu lắm sao?"

"Cũng không phải, nhưng mà hơi kỳ kỳ."

"Thế có sướng không?"

"Cũng được." Trình Ngọc đối với chuyện tình dục rất thành thật, "Có hơi hơi sướng."

"Chỉ hơi hơi thôi sao?"

"Thì hơi hơi nhiều nhiều chút." Trình Ngọc tự thuyết phục chính mình.

Qua một hồi sau, Trình Gia Văn tưởng là cậu đã ngủ rồi, cậu bèn lên tiếng bảo: "Sao anh không muốn em nhắc tới Từ Nghiên Kỳ?"

Trình Gia Văn trầm mặc.

Trình Ngọc nói: "Anh ghen thật đấy à?"

Ngay khi cậu cho rằng Trình Gia Văn sẽ không trả lời, Trình Gia Văn mở miệng: "Còn thích cô ta sao?"

Lúc này lại là Trình Ngọc không trả lời.

Trình Gia Văn gọi: "Trình Ngọc."

"Hả?"

"Ở bên anh không được nghĩ tới người khác."

"Em không có thích cô ấy." Trình Ngọc cụp mắt: "Em thích anh."

Cậu nói dối.

Trình Gia Văn không vạch trần lời cậu nói, cúi đầu hôn lên mặt của em gái, rất dịu dàng, như thể cũng yêu cậu thật lòng.

Trình Ngọc hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của Trình Gia Văn, núp ở trong lồng ngực của anh trai giống như cực kỳ ngoan ngoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top