Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Ngọc mặt mày tươi cười: "Buổi trưa không phải là em đã đi chạy bộ đó sao? Trên người toàn là mồ hôi, chưa kịp tắm nữa... đồ ngủ thì phải tắm rửa rồi mới mặc." Nên là tìm bừa một cái áo của anh để thay.

Bộ đồ ngủ của mình không được cho dính mồ hôi.

Còn đồ của anh trai thì được!

Trình Gia Văn chả hề cảm thấy bất ngờ chút nào với đứa nhóc vô tâm Trình Ngọc có thể làm ra được việc như thế này đây.

"Thế sao không mặc quần?"

Trình Ngọc vén vạt áo sơ mi rộng thùng thình lên, lộ ra vòng eo bằng phẳng, "Quần của anh toàn cỡ to không hà, không có vừa eo, nên em chỉ mặc quần lót thôi."

Trình Gia Văn nghi Trình Ngọc đây là cố ý, cúi người sờ mó chân Trình Ngọc.

"Không lạnh à?"

"Có máy sưởi mà, hơn nữa điều hòa còn đang mở ở nhiệt độ ấm lắm." Trình Ngọc tóm lấy tay Trình Gia Văn nói sang chuyện khác: "Trước hết đừng nói tới cái này nữa, em còn câu hỏi không biết nè."

Trên bàn trong phòng khách để vài bịch đồ ăn vặt, TV cũng bật, sách vở còn lở dở đang bày bừa ra ghế salon.

Trình Gia Văn quay đầu: "Làm bài hả?"

Trình Ngọc hắng giọng, cố gắng làm cho mình bớt áy náy, gật đầu nói: "Đúng á!"

Trình Gia Văn cầm lấy remote ấn tắt TV, "Vào thư phòng viết bài đi, chỗ này không phải là chỗ để làm bài."

Trình Ngọc nhỏ giọng bảo: "Trên bàn này cũng được mà..."

Trình Gia Văn nhìn cậu

Cậu chột dạ, gồng mình để giữ thể diện, nói: "Được thôi, đi thì đi."

Trình Gia Văn đã đi lên lầu, cậu lại cầm lấy bịch bánh để trên bàn nhét một họng đầy miệng, nhồi đến độ phồng lên hai bên má.

Trình Gia Văn đứng ở trên lầu: "Tối chưa ăn cơm à?"

Trình Ngọc che miệng, mồm nói không rõ: "Ưn nhồi." (ăn rồi =))))

Trình Gia Văn chịu thua bảo: "Thế thì lên đây nhanh."

Sàn nhà vào mùa đông rất ấm áp, Trình Ngọc càng thích cởi dép đi chân trần giẫm trên sàn, Trình Gia Văn lại không cho, lo sẽ bị cảm lạnh.

Bên này Trình Ngọc dép xong rồi đi vào thư phòng, Trình Gia Văn cởi hai nút của tay áo sơ mi ra xắn tay áo lên.

Trình Ngọc cười nhạo chẳng kiêng nể gì: "Biết nóng rồi hả, có còn thấy lạnh không?"

Trình Gia Văn không thèm đôi co với cậu, cầm cây bút máy trên bàn viết đề bài lên tờ giấy trắng: "Qua đây ngồi, anh chỉ cho."

Trình Ngọc ngồi lên cái ghế duy nhất có trong phòng.

Trình Gia Văn giảng bài rất mạch lạc rõ ràng cũng dễ hiểu, hơn nữa hắn không cho phép Trình Ngọc lơ là, buộc Trình Ngọc lại cho thật vững kề ở bên tai giảng cho cậu nghe, một khi thần trí Trình Ngọc mà mơ màng một cái, là hắn sẽ nhéo chân cậu, bấu cho Trình Ngọc hét lên.

"Tập trung nghe giảng." Trình Gia Văn nói.

Trình Ngọc tập trung không nổi, qua một lúc là lại lén thò hay tay xuống dưới bàn.

Trình Gia Văn thấy nhưng không nhắc nhở, giảng bài tiếp. Mấy cái chỗ bị khoanh mực đỏ đều được giảng qua hết một lần, bút viết đầy rẫy hai trang giấy, bày ra tất cả các ý để giải bài.

Trình Gia Văn mới nói: "Trình Ngọc, em đang làm gì?"

Dáng người của Trình Ngọc với Trình Gia Văn kém rất xa nhau, vai hơi rụt lại là cổ áo liền trễ xuống, đồ không treo trên người được, chỉ cần kéo một cái là có thể thấy được cảnh sắc ở bên trong.

Bây giờ em gái đang mặc đồ không phải của mình, hai má ửng hồng, miệng hé mở lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ, khẽ thở dốc. Nơi nào của cậu cũng mềm, thủ dâm không mấy thành thạo, tự tay tuốt tuốt dương vật nhỏ mềm của mình.

"Đang, ư, đang sướng." Trình Ngọc ngẩng đầu lên, khao khát đòi hôn, vừa ngây ngô lại vừa gợi tình.

Trình Gia Văn cúi đầu nhẹ hôn cái 'chụt' lên môi cậu cũng chẳng chịu hôn sâu hơn: "Sao lại cảm thấy như vậy?"

Trình Ngọc không hài lòng ưm ưm vài tiếng, lấy hai bàn tay dính đầy tinh của mình nâng mặt Trình Gia Văn, thè lưỡi ra muốn Trình Gia Văn tự sáp tới hôn cậu.

"Anh đang hỏi em đấy, trả lời."

Lần này Trình Gia Văn không chiều theo Trình Ngọc, Trình Ngọc ngâm nga vài tiếng rên nho nhỏ trong cổ họng, như nhỏ giọng cầu xin, muốn hôn hôn, muốn anh trai ôm một cái.

"Anh cứ ghé sát tai em nói mãi..." Trình Ngọc đổ thừa Trình Gia Văn: "Nhột lắm, làm nóng hết cả người."

Trình Gia Văn nâng cằm cậu lên: "Là tại vì chuyện này à?"

"Ừm, ừm." Trình Ngọc dần cạ cạ về phía trước muốn hôn hôn, sau đó được hôn như ý nguyện, phía dưới cũng bị nắm chặt sục lên sục xuống nhiều lần rất mau đã bắn phụt ra ngoài.

Trình Gia Văn ôm cậu lên bàn, Trình Ngọc có hơi sợ, mông mụp bị áp xuống mặt bàn lạnh căm khiến tinh thần trở nên tỉnh táo được đôi chút.

"Đừng ở đây mà...em còn chưa tắm, cơ thể bốc mùi rồi."

Trình Gia Văn khẽ ngửi nách cậu, làm một tư thế rất mập mờ, giương mắt lên trông như ngưng đọng vài giây.

Trình Ngọc đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu nói: "Em đã nói là có mùi mà...!"

Cậu trai cứ vận động xong là sẽ chảy mồ hôi, mồi hôi hai bên má, mồ hôi dưới hõm cổ, ngay cả ở giữa hai bắp đùi cũng đổ mồ hôi, chỉ sờ qua một cái là đã đủ thấy mồ hôi chảy có bao nhiêu ẩm mướt. Là sự pha trộn giữa ánh nắng và cỏ xanh, rất nhẹ nhàng, nhưng lại khêu gợi, giống như đã làm ra chuyện gì đó và đã lưu lại mùi vị này.

Trình Gia Văn tách hai chân cậu ra, ngậm mút núm vú bên ngoài lớp áo sơ mi, làm Trình Ngọc nảy người lên cao.

"Mặc áo của anh, thủ dâm trước mặt anh, còn có mùi tinh dịch dính trên người." Trình Gia Văn thốt ra từng câu từng chữ: "Em gái thật dâm đãng."

Hắn gỡ chun cột tóc của Trình Ngọc xuống, tóc được bung xõa phía sau lưng.

Trình Ngọc hơi kẹp chân lại: "Uớt rồi."

Trình Gia Văn lấy dầu bôi trơn ở dưới ngăn bàn ra, Trình Ngọc không thể tin được nhìn hắn, một lúc sau cậu mới biết, cái đồ chó Trình Gia Văn này nói không chừng đã sớm muốn làm như thế này rồi!

"Đồ lưu manh!" Trình Ngọc trầm bổng thốt ra hai từ này.

Trình Gia Văn khẽ mỉm cười, mặt hồ vào mùa đông thì đóng băng vào mùa xuân thì nứt thành một kẽ hở, mặt hồ sẽ tan chảy, sớm muộn gì cũng sẽ hòa tan.

Ngón tay Trình Gia Văn chạm vào lỗ đít căng mịn, men theo dầu bôi trơn chầm chậm chen vào trong.

Hai tay Trình Ngọc chống xuống mặt bàn: "Bài tập..."

"Phải làm thật kỹ, làm ướt đã nếu không sẽ không thể đút vào được." Trình Gia Văn nói.

Trình Ngọc không ngờ anh trai cậu lại xấu xa như thế, cậu duỗi chân đá vào ngực Trình Gia Văn, Trình Gia Văn tóm lấy cổ chân, liếm lên mu bàn chân của cậu.

Cả người Trình Ngọc như nổ tung: "Trình Gia Văn!"

Người đàn ông móc ra con cặc cứng ngắc của mình, cọ cọ vào giữa cặp đùi của Trình Ngọc.

Trình Ngọc không hiểu sao mỗi lần Trình Gia Văn lôi cặc bự ra đều cứng như đá thế, đầu cu to khủng hơn cậu rất nhiều lần mà cứ thích đụ vào lỗ của cậu, đã vậy còn muốn giữ lại hạt giống trắng đục ở bên trong.

Trình Gia Văn cúi người, đút hai ngón tay vào lỗ hậu chậm rãi chọc ngoáy: "Em mặc đồ của anh."

Là bởi vì như vậy á? Bởi vì thấy Trình Ngọc mặc đồ của mình mà phấn khích như vậy á?

Trình Ngọc thở dồn dập: "Thế sao không đụ đằng trước..."

Cậu muốn mà.

Trình Gia Văn rút tay ra, kề dương vật lên sát lỗ đít vừa mới nới rộng xong, chỗ đó đã bị thọc thành một cái lỗ nhỏ, nó đang mấp máy chờ muốn nuốt đầu cu.

Trình Gia Văn từ từ đâm vào lỗ, lấy hai ngón tay kẹp hai mép lồn ở phía trước chậm rãi xoa xoa,: "Hơi sưng."

Là vài ngày trước do quá nứng nên bị địt quá mức mãnh liệt, bây giờ sờ vẫn còn thấy đau.

Trong nháy mắt Trình Ngọc đã nhớ tới vào đêm hôm trước, Trình Gia Văn đè cậu xuống ghế salon, dương vật to khỏe đâm thọc hết lần này tới lần khác, cậu hoàn toàn có thể nhớ như in hình dạng của nó, giống như bây giờ đây nó đang ngâm lút cán vào bên trong cơ thể của cậu.

Túi yếu ớt nhỏ lại bắt đầu rồi: "Tại anh hết đó!"

Trình Gia Văn cúi đầu: "Ừm, tại anh."

Hắn thúc hông ra vào, làm con cặc địt mở lối đi chật hẹp, từng tầng vách thịt non mềm mút siết lấy thân cặc của hắn. Trình Ngọc lại rên ư ử, không muốn kiềm lại tiếng của mình nữa. Trình Gia Văn lắc lư vòng eo mỗi cú dập xuống đều đụ vừa nhanh lại vừa sâu, không lâu sau đã nghe thấy tiếng nước, chả thua kém gì cái lồn ướt ở phía trước.

Trình Ngọc chịu không nổi, áo sơ mi bị đụ đến nhăn nhúm lật cả lên trên, lộ ra chiếc bụng nhỏ với cái rốn tròn tròn, Trình Gia Văn ấn nhẹ lên đó, thấp giọng nói: "Muốn địt cho nó gồ lên."

Trình Ngọc chảy nước bọt không ngừng, mơ hồ bảo: "Đồ biến thái, đồ điên..."

Trình Gia Văn gặm cổ cậu: "Có được không? Lần sau thúc cho nó gồ lên ở chỗ này." Hắn nhấn xuống bụng Trình Ngọc, nói ra một câu đáng sợ.

Trình Ngọc bắt lấy tay hắn, bị đụ cho ná thở: "Được rồi, được rồi, vậy xoa xoa phía trước đi."

"Xoa chỗ nào?" Trình Gia Văn trở tay bóp bóp mông mập của cậu, nơi đó múp thịt cực, khắp toàn thân Trình Ngọc từ trên xuống dưới có chỗ này là múp nhất.

"Ở phía trước." Trình Ngọc từ đưa tay sờ xuống, tự mò hạt le của mình day cho nó ứa nước ra ngoài.

Ướt nhẹp một bãi ở đằng trước.

Trình Gia Văn nhìn cậu tự dùng hay ngón tay day le mình, đầu ngón tay cậu day càng lúc càng nhanh nhưng làm sao cũng không sướng tới được.

"Ở phía trước là ở đâu?" Trình Gia Văn dụ dỗ bảo.

Trình Ngọc chớp chớp mắt: "Ở phía trước thì là ở phía trước đó."

"Sai rồi."

Trình Ngọc gấp lắm rồi: "Anh trai dạy em đi."

Trình Gia Văn rút cặc ra, bợ cu quất lên mép lồn của Trình Ngọc, Trình Ngọc hẩy hẩy mông, giọng nũng nịu dẻo dẹo như thác nước: "Dạy em đi mà."

"Là hạt le." Trình Gia Văn thì thầm.

Trình Ngọc lại chớp chớp mắt lần nữa: "Cái đó thì...em biết mà."

Không đợi Trình Gia Văn nói, Trình Ngọc ngây thơ nói: "Em còn biết chỗ này gọi là gì nữa nè." Cậu lấy ngón tay banh lồn mình ra, bộ dạng rất đắc ý.

Trình Gia Văn ánh mắt tối sầm lại, bình tĩnh hỏi: "Là gì?"

Trình Ngọc ôm cổ Trình Gia Văn, giọng mềm ngọt như vừa mới lén ăn mức dâu tây: "Em coi phim nên thấy á."

"Ai cho em xem?"

"Tất nhiên là tự em xem rồi!" Trình Ngọc nói.

Cậu nhích nhích đôi gò mông lắc lắc trong lồng ngực của Trình Gia Văn: "Ở trong đó á, cái cô đó bị đụ rên lớn lắm."

Trình Gia Văn hỏi: "Thích không?"

"Không thích." Trình Ngọc vội khoe khoang nên mới không thèm quan tâm anh cậu đang dò hỏi: "Anh nghe em nói trước đi!"

"Được." Trình Gia Văn một lần nữa chen vào lỗ đít của Trình Ngọc, nghe cậu rên lên một tiếng: "Anh nghe."

"Cái ở phía trước của cổ gọi là lồn...hưm!" Trình Gia Văn nắc mạnh một cú, Trình Ngọc rên rỉ vừa nói lời dâm đãng, không thấy xấu hổ tí nào.

Trình Gia Văn nhấp ngày một nhanh: "Thích được gọi như vậy sao?"

"Anh trai ơi sâu quá, đụ vào mông sâu lắm rồi..." Đương nhiên Trình Ngọc có một chút cố ý, cái đó cũng đâu có gì khó nói, nhưng muốn nghe thấy chính miệng của Trình Gia Văn, không biết có hiểu được không...

"Cũng đụ đụ ở đằng trước đi..." Trình Ngọc yêu cầu bảo.

Trình Gia Văn ôm lấy cậu, thong thả nhấp: "Sao không nói?"

Trình Ngọc vùi đầu vào gáy hắn, vừa rên vừa bảo: "Muốn nghe anh nói..."

Trình Gia Văn lại ghìm chặt cậu xuống bàn lần nữa: "Muốn anh đụ lồn dâm hửm?"

Trình Ngọc mở to mắt, toàn thân như thể bị nung cháy vì xấu hổ.

Tự mình gọi đâu có như thế đâu!

Sao tới Trình Gia Văn gọi thì lại chịu không nổi thế này!

"Không được, không được, đừng gọi nữa mà anh ơi...hưm ưm ưm."

Hai người từ trên bàn chịch cho tới trong phòng ngủ, cái từ kia cứ lặp lại mãi, cuối cùng Trình Ngọc khóc lóc thảm thiết, lúc này Trình Gia Văn mới buông tha cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top