Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Ngọc được Trình Gia Văn ôm vào trong ngực, cái lồn nước ở phía dưới bị con cặc thô to dập nát vào bên trong. Hai người hôn môi, đầu lưỡi quấn quýt nút lấy nhau làm chảy cả nước bọt dâm mỹ ra ngoài.

Trình Ngọc khóc cho đã đời rồi khoát hai tay lên bả vai của anh trai cậu, bị đụ cho rung lắc tứ phía, qua một lúc sau chịu hết nỗi đành phải bắn ra trước vài lần.

Trình Gia Văn rút cặc ra, khe lồn bị đâm thành cái lỗ rồi từ từ khép lại, sau đó lấy ngón tay xoa xoa hột le, Trình Ngọc mẫn cảm giật nảy người hai lần, uốn éo cặp mông muốn né tránh.

"Em gái ngoan nào." Trình Gia Văn dỗ dành cậu.

"Đừng, đừng xoa nữa mà..."

Trình Ngọc bị Trình Gia Văn đè xuống giường, dạng rộng hai chân, lại bị thúc vào một cách dễ dàng, con coo tấn công bướm thịt kịch liệt địt vào rút ra còn liên tục kích thích hạt le.

Cảm giác sung sướng tràn tới như thủy triều, lan tới toàn thân, Trình Ngọc nhịn không được tự sờ ngực mình, tay cậu không có lớn như tay của Trình Gia Văn, nhưng cũng là tay của con trai, nên vẫn bao lấy hết được đầu vú mềm mại xoa xoa theo vòng tròn rồi nhéo nhéo ấn lún núm xuống.

"Không được." Trình Gia Văn hạ thấp người dập càng lúc càng dữ, khi đâm cặc lút cán mới cảm nhận được sự căng mịn ở trong lồn, nắm lấy cổ tay Trình Ngọc: "Em gái không được tự bóp vú."

"Mắc mớ gì...Ưm."

Trình Ngọc thả lỏng tay, trên bộ ngực trắng nõn của cậu hiện lên dấu vết đầu ngón tay mờ nhạt rất nhanh đã bay biến.

Trình Gia Văn cúi đầu ngậm núm vú, phát ra tiếng mút 'chụt chụt chụt', Trình Ngọc tức giận không nhịn được chửi: "Đồ biến thái, đồ điên này."

Trình Gia Văn bú đầu nhũ của em gái vào trong miệng, thè đầu lưỡi khảy khảy, tay phía dưới không ngừng day le, trong lồn của Trình Ngọc ướt muốn bấy nhầy nhễu nhạo, lúc đẩy thân cặc vào trong lồn toàn nghe thấy tiếng nước ọt ọt.

Trình Ngọc đẩy đầu Trình Gia Văn, bất mãn nói: "Anh đừng có mút nữa, đau quá đi."

Thực ra không phải đau, chỉ là làm vậy nhanh ra lắm, cậu không muốn ra sớm, muốn lâu hơn chút nữa, Trình Gia Văn kéo dài được lâu, sao cậu lại không thể chớ!

Trình Gia Văn nhả núm vú, dính theo sợi chỉ bạc kéo ra ngoài, mặt Trình Ngọc ửng hồng lấy ngón tay quẹt đứt sợi chỉ nước miếng, đẩy đẩy ngực anh cậu, nghiêm túc nói: "Tập trung địt em đi, đừng có chơi nữa."

"Là em gái quyến rũ anh trước." Trình Gia Văn lau nước miếng dính trên môi, tay lại sáp tới cặp vú của Trình Ngọc, lấy hai ngón tay kẹp đầu vú.

"Em mới không có! Em xoa xoa ngực mình chút xíu bộ không được hả?" Trình Ngọc còn nói, "Anh sờ chỗ đó, phía dưới của em cứ chảy nước mãi, ngứa lắm..."

Tiếc là không ai nói với em gái rằng thành thật quá sẽ bị rất dễ bị thiệt.

Ví dụ như bây giờ, Trình Gia Văn hỏi: "Chỗ đó là chỗ nào?"

Trình Ngọc mở to đôi mắt tròn vo như hạnh nhân, chớp chớp hàng mi ngắn: "Hột le."

Trình Gia Văn lại càng nhắm sâu vào trong mà thúc: "Thế anh đang đụ chỗ nào?"

Trình Ngọc thấy sai sai, giơ tay bịt miệng Trình Gia Văn: "Đồ lưu manh."

Trình Gia Văn thè lưỡi liếm ướt lòng bàn tay em gái, gỡ tay xuống ôm lấy Trình Ngọc vào trong lòng.

"Cắm sâu như thế này." Trình Ngọc lặng lẽ bám vào bên tai Trình Gia Văn: "Em hỏi anh chứ ưm."

"Hả?"

"Rốt cuộc là em có tử cung không?" Vẻ mặt Trình Ngọc tò mò.

Trình Gia Văn mím chặt môi, đáy mắt lộ ra ý cười, "Em gái muốn biết à?"

"Ừm, ừm." Trình Ngọc khao khát muốn biết cực kỳ.

"Đụ một cái là biết ngay, xem thử xem có địt được tận cùng bên trong thúc mở khoang tử cung hay không." Trình Gia Văn dùng giọng điệu nghiêm túc nhất nói.

Trình Ngọc sững sờ, "Nhưng mà đã sâu lắm rồi...Á!"

Trình Ngọc thế mới biết vẫn còn có thể sâu hơn nữa, trong bụng vừa đầy vừa căng, Trình Gia Văn đâm liên tục lút cán cho bốn năm lần, cậu liền rơi nước mắt, lên án bảo: "Anh nói dối phải không?"

"Hả?"

"Mới nãy anh còn nói sẽ luôn thích em, nhưng bây giờ anh hết cưng em rồi." Trình Ngọc vùi mặt vào gáy anh trai cậu: "Hèn gì Từ Nghiên Kỳ nói người chủ động sẽ là người chịu thiệt hơn mà."

Trình Gia Văn đưa đẩy chậm lại: "Em gái à."

"Cái gì?" Còn không chịu ngước đầu dậy.

"Ở trên giường mà em gọi tên của người khác anh sẽ ghen." Trình Gia Văn nói.

Rốt cuộc Trình Ngọc cũng ngẩng đầu, "Anh phải nói ngon nói ngọt."

Trình Gia Văn: "..."

Hắn dụi đầu vào ngực Trình Ngọc, chóp mũi cọ cọ núm vú mẫn cảm.

Trình Ngọc được an ủi một chút, miễn cưỡng làm hòa với anh trai: "Thế anh làm chậm thôi, em không muốn nhanh."

"Em gái muốn từ từ sao?"

Trình Ngọc gật gật đầu, ngồi thẳng dậy đưa tay vòng ra sau lưng sờ xuống chỗ giao hợp của hai người, ướt nhẹp lênh láng: "Muốn cùng anh..."

"Được."

"Bộ anh chỉ biết nói 'Được' thôi đó hả?" Trình Ngọc bất mãn túm tóc anh trai.

Trình Gia Văn nói: "Còn muốn nghe gì nữa?"

Trình Ngọc chưa kịp nói, Trình Gia Văn đã nói tiếp: "Địt chết em."

Trình Ngọc: "..."

Cậu có hơi sợ Trình Gia Văn nói chuyện tục tĩu, không biết anh trai đang nói thật hay nói đùa.

"Anh trai ơi." Trình Ngọc không chịu được nên kêu vài lời ngon ngọt, tự mình xoắn eo ngồi xuống nhịp nhàng, bị đâm sướng lồn rên khẽ thành tiếng.

"Đáng yêu quá." Trình Gia Văn nhỏ giọng nói.

Trình Ngọc không nghe rõ.

"Em gái là của anh..."

Lần này Trình Ngọc nghe rõ được vài từ đầu. hai từ cuối nghe không được: "Anh nói gì?"

Trình Gia Văn ghé sát vào tai cậu: "Em gái là cục cưng."

Trình Ngọc chớp chớp mắt, mang tai dần đỏ lên, cảm thấy cách gọi này mắc cỡ quá chừng, nhưng mà giọng của Trình Gia Văn nghe hay ghê.

Gọi, gọi thêm nữa đi!

Vẻ mặt Trình Ngọc háu hức mong chờ.

Nhưng Trình Gia Văn lại không gọi, hắn để Trình Ngọc nằm ngửa xuống giường, từ ở bên cạnh hẩy cặc đâm lồn, rung lắc một hồi Trình Ngọc hết chịu nổi, cầm tay Trình Gia Văn đặt lên ngực mình, thúc giục: "Anh cũng mau bắn đi, muốn cùng..."

"Cầu xin anh." Trình Gia Văn trong miệng thì nói như thế nhưng vẫn tăng nhanh tốc độ.

Đầu óc Trình Ngọc mơ hồ, dựa tới gần rồi mở miệng: "Xin anh...Ư, chồng ơi chồng."

Trình Gia Văn tối sầm mắt nắc hì hục càng sâu: "Trình Ngọc."

Trình Ngọc ngẩng đầu muốn hôn một cái, môi chu chu tới, nhưng Trình Gia Văn lại chậm rì rì chả hôn cậu.

"Anh hết yêu em rồi." Trình Ngọc giống như cô bạn gái nhỏ rảnh rỗi đi kiếm chuyện, dùng giọng nhỏ nhẹ bảo: "Hôn em đi chồng."

Em gái thích Trình Gia Văn gọi cậu như vậy, còn muốn nghe Trình Gia Văn gọi thêm lần nữa, trông như chú chó con lắc lắc đuôi.

"Cục cưng đáng yêu chết mất." Trình Gia Văn nói.

Thỏa mãn rồi!

Nhóc vô dụng cười ngốc: "Anh yêu em nhiều quá."

Trình Gia Văn không nhịn được cũng cười, hôn một cái lên môi em gái, nghiêm túc nói rằng: "Ừm anh yêu em."

##

Sáng sớm hôm sau Trình Ngọc đau lưng mỏi eo tỉnh dậy, Trình Gia Văn đã dậy đi mua xong đồ ăn sáng, đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại.

Trình Ngọc lấy một cái bánh bao nóng hổi từ trong túi ni lông, mới vừa cắn được hai miếng thì Trình Gia Văn đi tới.

"Hôm nay anh phải trở về đúng không?" Trình Ngọc đang nhai đồ ăn trong miệng ồm ồm không nói rõ được.

Trình Gia Văn trực tiếp ôm lấy cậu, cúi người tựa đầu lên vai Trình Ngọc: "Không nỡ bỏ em gái lại."

Biết làm nũng ghê.

Trình Ngọc tiếp tục ăn bánh bao, xoa xoa bừa đầu Trình Gia Văn: "Không sao, sắp tới Quốc khánh là chúng em được nghỉ."

"Trình Ngọc." Trình Gia Văn ngước đầu liếm liếm hai bầu má Trình Ngọc, lần này có hơi giống chó thật.

Trình Ngọc cọ mặt một cái: "Em đói bụng lắm rồi, anh để cho em ăn xong cái đã..."

"Không cho đi giao lưu bạn bè nữa." Trình Gia Văn nói, "Kết được bạn mới thì phải nói với anh."

Trình Ngọc ăn hết một cái bánh bao, "Công nhận là anh khùng...Được em biết rồi, nếu mà em không nói cho anh nghe thì anh sẽ lại đi điều tra người ta, thiếu điều muốn tìm người giám sát em!"

Trình Gia Văn mím môi: "Như thế khiến em khó chịu sao?"

"Vẫn ổn, em quen rồi."

Trình Gia Văn tưởng Trình Ngọc không muốn: "Anh sẽ cố gắng kiềm chế..."

Trình Ngọc ngắt lời nói: "Anh hiểu lầm em rồi!"

Trình Gia Văn ngẩn người.

Trình Ngọc sốt ruột, cậu rất phiền khi mọi người đều giấu chuyện ở trong lòng mà không nói ra, tuy lúc trước cậu cũng thế, nhưng giờ thì khác.

Trình Ngọc biết Trình Gia Văn thích cậu, trong lòng rất có tự tin.

"Tốt nhất là anh nên nhìn em ở mọi lúc mọi nơi, mỗi ngày phải nghĩ đến em, không có gì cũng phải hỏi em xem em đang làm gì, như vậy thì em sẽ vui hơn." Trình Ngọc nhấn mạnh: "Hiểu chưa? Hiểu thì anh nói 'được'."

Trình Gia Văn mỉm cười, xoa đầu Trình Ngọc: "Được, cục cưng."

Trình Ngọc thích cái cách gọi này thật, hai mắt sáng lên thấy rõ.

Trong căn nhà trống trải lạnh lẽo không một ai hướng về phía cậu, chỉ có Trình Gia Văn là mãi mãi thiên vị cậu.

Bọn họ giống như một cặp trời sinh vì đối phương mà tồn tại, và không thể sống nếu thiếu một trong hai.

Cuối cùng, người đầu tiên không chịu nổi sự cô đơn vẫn là Trình Ngọc, ngày thứ năm sau khi Trình Gia Văn rời đi, nhóc vô dụng trong điện thoại phàn nàn bảo: "Sau chúng em vẫn chưa được nghỉ lễ."

Muốn về quấn quýt với anh trai, cũng không biết phải nói như nào.

Trình Gia Văn: "Anh nhớ em gái rồi."

Nghe thấy anh trai cậu chủ động nói, lúc này Trình Ngọc mới bỏ đi dè dặt, vui vẻ nói: "Em cũng nhớ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top