Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ nghỉ hè tháng bảy, Từ Nghiên Kỳ đến Trình gia tìm Trình Ngọc.

Bảo mẫu Giang mở cửa cho, sau đó để lại không gian cho hai đứa trẻ cùng tuổi.

Bởi vì đang ở nhà mình, nên Trình Ngọc chỉ mặc chiếc áo hai dây ngắn và quần ngắn bó sát, tóc búi cao, để lộ chiếc cổ trắng nõn, cánh tay hết sức nhỏ, cặp đùi mịn màng, mắt cá chân nhỏ cùng với đôi bàn chân núp sau đôi dép nâu, những ngón chân cuộn tròn rồi lại xòe ra, đứng cứ ngả ngả nghiêng nghiêng không ngay thẳng tí nào.

Từ Nghiên Kỳ nói: "Tớ tới nhìn cậu một chút."

Trình Ngọc đặc biệt thẳng thắn: "Có gì đẹp đâu mà nhìn?"

Từ Nghiên Kỳ nhịn, "Không gặp nhau lâu vậy rồi không được ghé thăm cậu một chút được hay sao chứ?"

Trình Ngọc gật gật đầu, sau đó tránh sang: "Đừng đứng nói chuyện, mỏi chân quá."

Từ Nghiên Kỳ thở dài, "Cậu có thể lớn lên một chút được không?"

Trình Ngọc nghi hoặc quay đầu lại, không biết tại sao mình lại bị nói như thế.

Từ Nghiên Kỳ lắc đầu một cái thôi kệ đi, vào phòng khách với Trình Ngọc.

Trình Ngọc lại quay người đi xuống nhà bếp lấy đồ uống, từ xa xăm hô to: "Cậu ăn kem không?"

"Không ăn." Từ Nghiên Kỳ nói xong không nhịn được lại thở dài.

Hôm nay cô tới là có mục đích, giống như lời của cô nói đến để thăm Trình Ngọc một chút, xem cậu đã sống như thế nào.

Qua hai năm đại học Từ Nghiên Kỳ đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều, mái tóc dài được uốn thành lọn, ăn mặc cũng thiên về gợi cảm hơn. Ngược lại với Trình Ngọc, hầu như không thay đổi chút nào, mái tóc được nuôi dài giống như hồi cấp ba, vẫn cứ như tính tình của bản thân muốn như thế nào thì như thế đấy.

Trình Ngọc bê đồ uống lên bàn, chiếc áo hai dây lỏng lẻo mặt trên người, hễ cứ hạ người xuống là sẽ thấy hết được mọi thứ bên trong.

Từ Nghiên Kỳ tự giác quay đầu đi chỗ khác, chờ đến khi Trình Ngọc ngồi thẳng lại trên ghế mới nhớ ra, sao mình lại phải tránh, rõ ràng mình mới là con gái...

Cô ngẩng đầu lên: "Sao lại mặc thành thế này?"

Trình Ngọc tùy ý dựa vào trên sô pha cắn một miếng kem vani, "Tại nóng á."

Cô biết ngay mà.

Trình Ngọc đứa nhóc vô dụng không có não này.

"Bị người khác thấy là không được." Từ Nghiên Kỳ nhắc nhở, "Cậu cũng phải để ý tí đi."

"Để ý gì? Trong nhà có ai đâu." Trình Ngọc nói.

Từ Nghiên Kỳ mím môi.

Vốn dĩ không có nhiều người tới Trình gia thăm hỏi, không phải là bởi vì cậu ở đây sao.

Trình Gia Văn sẽ không cho phép người khác bắt gặp được bộ dáng này của em gái.

Trong lòng cô suy nghĩ nhiều như thế đó, nhưng chỉ nói ra ngoài miệng một câu: "Cũng phải."

Trình Ngọc cởi dây chun xuống, để tóc xõa tung rồi ngồi dựa trên ghế salon.

Máy điều hòa ở phòng khách nhiệt độ vừa vặn thích hợp, cho nên Trình Ngọc ăn mặc mát mẻ như này cũng không thấy lạnh, chỉ khổ Từ Nghiên Kỳ, mặc trên người chiếc đầm dài bao mông hễ cứ nhúc nhích là liền đổ mồ hôi.

Cô vén tóc ra sau tai để lộ đôi khuyên tai tinh xảo, cầm ly đồ uống lạnh trên bàn uống một ngụm: "Tớ nghe nói cậu muốn dọn ra ngoài không?"

Trình Ngọc nhìn cô: "Sao lúc nào cũng nghe đồn không thế, rốt cuộc là cậu nghe ai nói?"

Là Từ Nguyện nói với cô.

Tất nhiên Từ Nghiên Kỳ sẽ không bán đứng anh mình, lúc này cô bày ra thái độ ngang ngược giống khi còn bé: "Cậu bớt hỏi đi, tớ hỏi cậu có đúng là như vậy không?"

"Ừ, chờ qua một khoảng thời gian nữa đã." Trình Ngọc thành thật trả lời.

"Chuyển đi đâu?" Từ Nghiên Kỳ không nhịn được nghiêng người về phía trước.

Trình Ngọc nhìn thấy được vẻ khẩn trương của Từ Nghiên Kỳ, một mặt khó giải thích bảo: "Là chỗ lúc trước tớ sống."

Từ Nghiên Kỳ sững sờ, "Là nơi lúc học cấp ba đấy hả?"

"Đúng vậy."

Từ Nghiên Kỳ buột miệng nói: "Thế chẳng phải là ở cùng với Trình Gia Văn..."

Trình Ngọc nhận ra có gì đó không đúng: "Nếu không thì sao?"

Cậu chú ý cách xưng hô của Từ Nghiên Kỳ đã thay đổi.

Từ Nghiên Kỳ há miệng, "Nhưng sống ở đâu cũng vậy mà, sao phải dọn ra ngoài?"

"Mấy ngày nữa bảo mẫu Giang phải về quê không còn làm việc ở đây." Trình Ngọc đáp, "Giúp anh trai bà chăm cháu, bà ấy thích trẻ con."

Từ Nghiên Kỳ có chút mất mác, bảo mẫu Giang cũng nhìn cô lớn lên từ khi còn nhỏ, cô không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bà ấy sẽ rời đi.

Mới đầu khi bảo mẫu Giang nhắc đến chuyện này, Trình Ngọc cũng rất khó để thích ứng, tối ngày hôm ấy Trình Gia Văn ôm cậu ngủ, cậu mới nói: "Em có chút không nỡ xa bảo mẫu Giang."

Trình Gia Văn vỗ về lưng cậu an ủi.

Trình Ngọc còn nói: "Thế nhưng bà cũng không thể làm bảo mẫu của Trình gia cả đời được, chắc chắn là bà càng muốn được sống cùng với gia đình hơn."

Trình Gia Văn cúi đầu dụi dụi vào mái tóc mềm mại của em gái, Trình Ngọc ngẩng đầu lên "Sau này lâu lâu đi thăm bà ấy vậy."

Xa cách là một chuyện rất bình thường, khi Trình Ngọc còn là Doãn Thù đã từng từ biệt chị gái, và ngày hôm nay thế nhưng cũng lặp lại sự từ biệt đó một lần nữa mà thôi.

Vẻ trưởng thành của một cậu trai tưởng chừng như chậm chạp nhưng thực ra lại rất nhanh.

Trình Ngọc có thể mãi mãi ngây thơ, nhưng đôi khi cũng cần phải hiểu đời.

##

Từ Nghiên Kỳ còn đang ngơ ngác, Trình Ngọc còn nói: "Nơi này quá lớn, chỉ có tớ và Trình Gia Văn ở với nhau không cần một nơi to như vậy."

Từ Nghiên Kỳ nhìn về phía cậu.

Trình Ngọc giẫm hai chân lên ghế salon, nghiêng đầu lại nhìn Từ Nghiên Kỳ, đuôi tóc dài trượt xuống vai.

Từ Nghiên Kỳ nói: "Đầu óc cậu cũng không tính là quá ngốc nhỉ."

Trình Ngọc cau mày không hài lòng, sao ai cũng nói cậu ngốc thế.

"Tớ còn tưởng Trình Gia Văn nhốt cậu ở trong này luôn ấy chứ." Từ Nghiên Kỳ thở ra một hơi: "Nhưng mà hiện giờ xem ra là không phải."

"Hắn? Nhốt tớ á?" Trình Ngọc ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau đó hạ thấp giọng nói: "Nhốt được tớ chắc?"

Từ Nghiên Kỳ ngượng ngùng cười: "Cũng phải..."

Cô sẽ không nói ra lời trong lòng mình - sao mà nhốt không được chứ.

Chỉ cần Trình Gia Văn muốn, tất nhiên là được hết.

Đó là điều đáng sợ nhất ở đàn ông.

Từ Nghiên Kỳ nói: "Vậy là cậu với anh ấy yêu đương tự nguyện à?"

Trình Ngọc gật gật đầu, thừa nhận một cách hào phóng.

Từ Nghiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, "Thế thì được, đừng ép buộc nhau là tốt rồi."

"Sao cậu biết?"

"Anh của tớ nói cho tớ biết." Lúc này Từ Nghiên Kỳ không sợ bán đứng anh trai nữa, dứt khoát nói.

"Ủa sao Từ Nguyện lại biết?" Trình Ngọc bất mãn nói.

"Phải nói là rất nhiều người ai cũng biết." Từ Nghiên Kỳ do dự rồi nói: "Cậu tưởng rằng chuyện này có thể giấu nổi à? Trình Gia Văn không nói cho cậu biết sao?"

Trình Ngọc lộ vẻ mặt khờ ngang chả biết gì.

Từ Nghiên Kỳ bất đắc dĩ xoa xoa trán: "Xem ra Trình Gia Văn không có nói cho cậu, nhưng cậu yên tâm, hắn biết cách giải quyết." Phải nói là đã bịt miệng được hơn phân nửa người rồi.

Trình Ngọc: "Ừm."

Từ Nghiên Kỳ sửng sốt một chút, "Ơ thế không hỏi nữa à?"

"Còn gì nữa đâu mà hỏi?" Trình Ngọc khó hiểu.

Từ Nghiên Kỳ thật sự bái phục Trình Ngọc, rồi lại vén tóc lên vì nóng.

Trình Ngọc nhìn cô chằm chằm.

Từ Nghiên Kỳ có hơi nghi hoặc.

"Bấm lỗ tai đau không?" Trình Ngọc đột nhiên hỏi.

Từ Nghiên Kỳ bấy giờ mới nhận ra, thứ cậu nhìn nãy giờ chính là chiếc khuyên tai của mình.

##

Mười giờ tối, thời tiết càng ngày càng mát mẻ, Trình Ngọc kéo cửa trượt ra ngồi trên sàn gỗ để cho làn gió ấm dạt dào thổi qua, thõng một chân ra ngoài cửa sổ, đung đưa.

Khi Trình Gia Văn trở về thì thấy cậu dựa nửa người ra ngoài cửa sổ ăn kem: "Lại mặc thế này nữa."

Trình Ngọc ngẩng đầu lên, "Về rồi sao?"

"Nóng lắm à?" Trình Gia Văn cúi thấp người ôm Trình Ngọc vào trong ngực.

Người đàn ông luôn luôn đúng mực thậm chí còn không đi thẳng vào cửa trước, mà là vòng qua cửa kính ngoài sân bước vào nhà, lên lầu hai tiến vào phòng của mình.

Trình Ngọc cắn hết miếng kem cuối cùng, vị bơ tan vào trong miệng, đôi môi lạnh như băng, được Trình Gia Văn tỉ mỉ mút hôn thưởng thức.

"Hôm nay Từ Nghiên Kỳ có tới." Trình Ngọc bị hôn nhắm nghiền hai mắt, vẫn còn dính một ít nhân của bánh sữa trên tay, thè đầu lưỡi liếm sạch.

Trình Gia Văn đặt Trình Ngọc lên giường, lần mò tay vào bên trong vòng eo nhỏ của em gái, nắn bóp cặp vú bé xinh.

Trình Ngọc thở dốc hổn hển: "Cô ấy biết mối quan hệ của hai ta..."

"Em ngại sao?" Trình Gia Văn hỏi.

"Hả? Không ngại." Trình Ngọc ngẩng đầu lên, "Nhưng còn những người khác... không sao chứ?" Có hơi lo.

"Nếu người khác không đồng ý thì em muốn rời khỏi anh sao?" Trình Gia Văn mặt không cảm xúc hỏi.

"Không được đâu, anh nhất định sẽ khóc huhu cho coi." Trình Ngọc cười hì hì, nguy hiểm rình rập cũng không sợ: "Từ Nghiên Kỳ còn tưởng tượng anh cưỡng ép em, cho rằng em bị anh nhốt lại, lo lắng em dọn ra ngoài là vì muốn chạy trốn."

"Nếu như anh nhốt em lại thật, thì em có trốn không?" Trình Gia Văn nhẹ giọng hỏi, không rõ đây là chuyện đùa hay thật. Hắn vuốt ve cơ thể mềm mại của Trình Ngọc, cách lớp vải sa tanh trơn mượt nhào nặn bộ ngực nhỏ của em gái.

Trình Ngọc suy nghĩ hai, ba giây, "Cũng sẽ không trốn đâu."

"Tại sao?"

"Anh sẽ bắt em lại, sau đó sẽ chơi hư em." Trình Ngọc nứng chịu không nổi cách sờ mó như thế này, dứt khoát tự vén vạt áo ưỡn ngực lên: "Em không thể bị chơi hư thế được."

Trình Gia Văn hết cách không còn gì để nói đành hôn một cái lên khóe mắt Trình Ngọc: "Được rồi, sẽ đụ em gái thật là chậm, không đụ hư em."

Trình Ngọc nhoẻn miệng cười, cố ý vén hai bên tóc ra sau tai để lộ vành tai có đính vật lạ.

Trình Gia Văn đã phát hiện ra từ lâu, lúc bế em gái lên lầu đã thấy nhưng không có hỏi, bây giờ đang giơ ngón tay nhẹ nhàng mân mê vành tai có đính hạt kim cương nhỏ.

"Là Từ Nghiên Kỳ cho em á, em thấy cô ấy xỏ nên mới hỏi." Trình Ngọc chủ động nói, "Thế là cô ấy kẹp lên tai cho em."

Trình Gia Văn trầm mặc tháo xuống chiếc khuyên tai dạng kẹp, vành tai Trình Ngọc bị kẹp hằn lên dấu ấn tròn tròn.

"Bộ em đeo xấu lắm hả?" Trình Ngọc hỏi.

Trình Gia Văn thè lưỡi liếm liếm chỗ dấu ấn tròn, sau đó hôn lên mang tai ửng hồng của em gái, làm Trình Ngọc run rẩy vì nhạy cảm.

"Anh muốn đeo cho em gái." Trình Gia Văn nói.

Trình Ngọc ngoáy đầu lại: "Anh ghen tị hả?"

Trình Gia Văn lại trầm mặc, sau đó trầm giọng nói: "Ừm."

Trình Ngọc nói: "Thế anh mua cho em đi."

Trình Gia Văn nói: "Được."

Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng rèm trong phòng ngủ đã bị kéo kín mít.

Chiếc quần đùi của Trình Ngọc bị vứt sang một bên, hé ra lỗ lồn ngọt đầy nước, Trình Gia Văn cắm một ngón tay vào khe âm đạo, chậm rãi thọt vào rút ra.

Trình Ngọc cong người lên muốn người đàn ông đút vào càng sâu, cặp nhũ trước ngực đã bị vò nắn hằn in dấu tay. Cậu suy nghĩ một lúc rồi tóm lấy cánh tay của Trình Gia Văn bảo hắn rút ngón tay ra, bên trong khe thịt mềm mại vẫn còn đang lưu luyến khẽ mút chùn chụt lấy ngón tay, Trình Ngọc cảm nhận được vách thịt co rút ngón tay không cho Trình Gia Văn chạy thoát.

Cậu gượm dậy xoa xoa đầu nấm khổng lồ còn nằm bên trong đũng quần của người đàn ông, cây chày này một lát nữa sẽ tiến vào bên trong cậu đụ lỗ lồn đụ lỗ đít cậu, bắn cho cậu một bụng tinh dịch đầy ụ. Trình Ngọc vì cái suy nghĩ của mình mà đỏ bừng mặt, to gan mò vào trong đũng móc ra con cá chà bặc, ưỡn ngực cọ đầu cặc lên núm mình.

Bả vai cậu trai trắng nõn phấn hồng, ưỡn cặp vú đi chọc ghẹo con cặc dựng đứng, bộ ngực mềm mại ọp ẹp nhầy nhụa nhớp nháp.

Trình Gia Văn tối sầm mắt, đẩy ngã Trình Ngọc xuống giường, banh hai chân cậu ra cúi người húp xì xụp môi lồn dâm ngọt đang tràn nước lên láng.

Trình Ngọc ngứa chịu không nổi, đầu lưỡi Trình Gia Văn từng chút từng chút chọt sâu vào mép, làm nước dâm rỉ ra càng nhiều, thấm ướt cả ga trải giường.

Trình Gia Văn vừa chịch bằng đầu lưỡi thọc sướng lỗ bướm mẫn cảm, vừa lấy tay quẹt một ít nước của lồn dâm bôi xuống dưới làm mềm lỗ đít nhăn nheo.

Trình Ngọc hét lên thành tiếng, "Đừng liếm nữa, ngứa..."

Mãi cho tới khi Trình Ngọc lên đỉnh thì Trình Gia Văn mới rút lưỡi ra, lau đi vệt nước dâm còn dính trên môi: "Em gái chảy nhiều nước thật đấy."

Trình Ngọc tự thò tay xuống sờ thử, đúng là ướt dầm dề, dưới hai cánh mông cũng toàn là nước.

"Trình Gia Văn." Trình Ngọc tách hai mép lồn của mình, trước tiên vẫn là muốn người đàn ông đụ mình cái đã: "Muốn chịch."

Ngay sau đó Trình Gia Văn lập tức ọt lút cán vào lỗ, Trình Ngọc ngửa cổ lên, mồ hôi hòa cùng nước mắt lần lượt chảy xuống, tóc tài dính vào hai bên má được Trình Gia Văn vén lên.

Trình Ngọc chậm rãi tự đi sục dương vật hơi cương của mình, giọng khàn nhưng lại mềm mại bảo: "Muốn bị chịch bắn."

"Thế thì em không cần sục." Trình Gia Văn nói rồi kéo tay Trình Ngọc ra, bìu nặng trĩu của hắn dập bành bạch đánh vào cặp mông múp, mạnh quá mức làm đầu cu của Trình Ngọc cứ lắc lư không thôi.

"Không được, không được đâu..." Trình Ngọc liền vội vàng nói, "Không tuốt là bắn không ra."

Dương vật của Trình Ngọc trông như một món đồ trang trí tinh xảo, nhỏ nhỏ hồng hồng, màu nhạt hơn lỗ bướm một chút, cặc nhỏ không thành thạo chỉ sục sục vài cái đã muốn phụt ra ngoài, cao trào làm lỗ lồn cũng nhạy cảm thít chặt, mút Trình Gia Văn suýt tí nữa cũng muốn chịu hết nổi.

"Được mà." Trình Gia Văn dụ dỗ, "Em gái có thể bắn khi lồn em bị chịch."

Trình Ngọc nghe mấy lời tục tĩu của anh trai cậu không có chút phản kháng nào, mơ hồ nói: "Vậy, thử xem sao." Trong lòng cảm động không thôi, em gái đúng là cục cưng dễ dụ mà.

Cuối cùng thật sự bị đụ co giật lên đỉnh liên hồi, tinh dịch chảy òng ọc như nước, bị chịch cho ná thở không vui tí nào, Trình Gia Văn cũng cùng bắn tới tấp theo rút con cặc xìu được một nửa ra, khe bướm của Trình Ngọc vẫn còn hé mở hô hấp, hộc tinh dịch trắng đục len lỏi theo cánh mông ra ngoài.

"Em gái bị anh đụ không khép lại được nữa rồi." Trình Gia Văn trông có vẻ rất thích thú, ôm Trình Ngọc hôn nhẹ sờ nhẹ.

Trình Ngọc giơ cánh tay mềm nhũn đập cho Trình Gia Văn một cái, giả vờ hung ác bảo: "Anh là chó à, nắc em dính cứng ngắc đẩy thế nào cũng không ra!"

Nào có ai chửi người khác như thế, chửi luôn cả chính mình.

Trình Gia Văn nghe vậy bèn nói: "Chó nhưng cũng phải nuôi em gái."

Ngày hôm sau Trình Gia Văn mua khuyên tai dạng kẹp về thật, là cặp khuyên có hình mặt trăng và ngôi sao nhỏ.

Trình Ngọc rất thích bảo: "Anh đeo lên cho em đi."

Trình Gia Văn nghe lời đeo cho Trình Ngọc.

Trình Ngọc hài lòng gật gật đầu: "Đeo cho em thì em sẽ là của anh, chúng ta mãi mãi ở bên nhau."

Cậu nói ra lời thề thốt nghe dường như thật dễ dàng, Trình Gia Văn lại ngây ngẩn cả người.

Trình Ngọc dang tay ôm lấy Trình Gia Văn: "Anh mau trả lời."

"Được."

Trình Gia Văn trả lời luôn là một chữ đơn giản như vậy, nhưng Trình ngọc lại không hề lo lắng chút nào.

Mỗi lần anh trai nói "Được" đều sẽ nói được làm được, và hắn cũng sẽ làm được đúng như lời thề của cậu.

Cậu không có nơi nào khác để đi, Trình Gia Văn ở đâu thì nơi đó sẽ là nhà.

Bọn họ mãi mãi ở bên nhau.

___________________________________
<End rùi mấy ní, mí nai tui bận bịu quá hên là kết thúc được truyện gòi. Hẹn mấy ní ở truyện khác nhen mà ko bit khi nào thui. :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top