Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Giai điệu đảo ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn năm tiếng nữa.

Đường Diệc Bộ để đũa xuống, có chút tiếc nuối uống hết một chút nước mì cuối cùng.

Rau củ được làm khô và ướp lạnh không còn ngon mấy, nhưng hương vị cũng tạm được. Đường Diệc Bộ ăn rất nhanh, đám tặc đất khác với mới ăn được một nửa, hắn đã bắt đầu xé chút thịt khô xem như đồ tráng miệng sau bữa ăn rồi.

Trên đùi hắn còn quấn chặt băng vải. Vì để tăng cường ấn tượng của Phàn Bạch Nhạn nên sau khi giao hẹn với Đoàn Ly Ly, Đường Diệc Bộ sẽ chỉ ngẫu nhiên đi mấy bước, đảm bảo dáng người khập khễnh của mình lọt vào đa số camera.

Đối với nhà nghiên cứu mà nói, hàng mẫu sai lệch quá nhiều mới có nhiều giá trị nghiên cứu. Đáng tiếc đám tặc đất của thuyền Cực Lạc lại giống như những kiến trúc được xây dựng theo quy hoạch, không có gì khác nhau cả, hiệu quả xấu xí lại đều như nhau. Giống như là cùng một trái tim lồng vào những thân xác khác biệt vậy.

Ít nhất biểu hiện của bọn họ đều như vậy.

Nếu như thuyền Cực Lạc là một công ty, hiệu quả và lợi ích của nó nhất định sẽ không tệ. Đường Diệc Bộ nhai thịt khô, ánh mắt chạy từ một đầu cái bàn tới bên kia. Những người mới ban đầu còn có chút sức sống, nhưng mà mấy ngày kế tiếp, khuôn mặt tươi cười của bọn họ bắt đầu càng lúc càng giống với đám tặc đất.

Đó là một loại trống rỗng sau khi đến điểm cuối nào đấy.

Vào thời hòa bình, mọi người sẽ còn theo đuổi một chút vài thứ liên quan đến nội tâm và tương lai — ví dụ như muốn có thứ gì đó quý giá, những chuyến du lịch thay đổi hoàn cảnh, một căn phòng yêu thích hoặc là một cuộc tình dài ngắn gì đó. Như thế bọn họ sẽ còn có thể phàn nàn vài câu trong cuộc sống lao động nặng nề. Tìm kiếm kích thích và thỏa mãn là một trong những thiên tính của loài người, cho dù biết lý tưởng sinh hoạt của mình thật sự tồn tại ở thế gian, đa số vẫn có khuynh hướng tiến lên vì mục tiêu.

Nhưng hôm nay loài người đã mất đi tất cả. Không còn ai muốn ra bên ngoài thám hiểm, lại không còn ai sẽ tính toán đến việc vay tiền và dưỡng lão xa xôi.

Có lẽ giấc mơ đẹp mà nơi này cung cấp không chỉ có đom đóm. Đường Diệc Bộ dùng đầu ngón tay vuốt ve viên thuốc được phát sau bữa ăn, thành phần gây ảo ảnh mang mùi bơ đặc biệt dính vào ngón tay.

Sau khi cất thuốc đi, Đường Diệc Bộ nhìn về phía Phàn Bạch Nhạn. Lão già kia rời khỏi vị trí, đi về phía bục chính. Đoàn Ly Ly còn bị nhốt ở trong phòng, lúc này cái chuông được vệ sĩ đưa tới.

"Tối ngày kia, máy bay giám sát trật tự sẽ đến trừ độc." Giọng nói của Phàn Bạch Nhạn rất bình ổn, giống như đang thảo luận về thời tiết hôm nay của Biển phế tích vậy: "Mọi người không cần khẩn trương, lão già tôi chắc chắn sẽ không thừa cơ lừa phí lên thuyền của mọi người. Đều là miễn phí, đều là miễn phí cả. Tôi nói chuyện này là muốn nhắc nhở mọi người, cho dù có phải làm việc bên ngoài hay không thì nhất định phải trở về đây giữa trưa ngày kia."

Vẻ mặt đám tặc đất đều thả lỏng, không ít người nâng chén ra hiệu với Phàn Bạch Nhạn.

"Đương nhiên, lần này chắc chắn vẫn phải bỏ phiếu. Lúc này đối thủ một mất một còn của chúng ta - Dư Nhạc đã bị cho vào danh sách. Cần ném chết ai cũng không cần tôi nhiều lời chứ nhỉ? ...Chờ Dư Nhạc xong đời rồi, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó chiếm được một vùng đất xung quanh Điểm chôn vùi. Lần này cậu bạn Đường còn phát minh ra phương pháp tăng gia sản xuất cỏ sáng tắt, đến lúc đó giá của đom đóm sẽ tiện nghi hơn nhiều."

Đám tặc đất của thuyền Cực Lạc nhếch môi, không ít người lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Hoàn toàn không hề khẩn trương khi tính mạng đang có khả năng bị uy hiếp. Bọn họ bắt đầu ồn ào, Phàn Bạch Nhạn lại rung chuông lần nữa thì đám tặc đất mới yên tĩnh lại.

"Vừa vặn tôi cũng nói với những người mới một chút. Đừng sợ, chỉ là vụ nổ hình thức xuyên thấu thôi. Tôi quản lý cái thuyền này mấy năm rồi, đảm bảo đạn nổ sẽ không thể chạm vào thuyền." Phàn Bạch Nhạn chuyển ánh mắt về hướng cái bàn nhỏ mà đám người mới ngồi, "Bỏ phiếu cũng không khó — Đến khi bắt đầu trừ độc, bọn họ sẽ bắn ra một màn hình nhỏ trước mặt mỗi người, xem là hiểu. Nếu như mọi người đồng ý bỏ một phiếu cho thuyền trưởng Dư Nhạc của thuyền Tẩu Thạch, tôi sẽ cho sáu viên đom đóm. Giữ lại để tự dùng hoặc là đổi phụ nữ, đều tùy ý."

Ông ta còn đặc biệt nhìn về phía Đường Diệc Bộ gật đầu: "Đây chính là điều tôi muốn nói, không có việc lớn gì cả, mọi người cứ tiếp tục ăn."

Đường Diệc Bộ mỉm cười với ông ta.

Đến khi hắn trèo lên mái nhà, ý cười này vẫn còn chưa biến mất.

Từ tầng bốn trở lên đều có lính tuần tra trấn giữ, đi vào từ trong phòng rất có thể khiến đám tặc đất cảnh giác. Sau khi đắp cái chăn của mình thành một cục để giả vờ như có người đang ngủ bên trong, Đường Diệc Bộ buộc máy can thiệp vào sau lưng, nhảy ra khỏi cửa sổ lần nữa.

Hắn cạy cửa sổ ra một cái khe, xác định Phàn Bạch Nhạn đang làm thủy liệu pháp(*) trên tầng ba. Sau thủy liệu pháp là cơm trưa, ăn xong liền đến phòng trà uống trà đọc sách rồi mới trở về phòng ngủ trưa. Là một lão già đã có tuổi, giờ giấc của Phàn Bạch Nhạn luôn bền lòng vững dạ từ trước đến nay.

(*) Thủy liệu pháp hay liệu pháp thủy sinh là biện pháp vật lý sử dụng nước hồ bơi hoặc môi trường nước để tác động lên toàn bộ cơ thể giúp điều trị bệnh và cải thiện sức khỏe.

Thời gian của mình có hạn.

Nhưng nếu đã biết phòng của Phàn Bạch Nhạn vốn là thuyền thì mọi chuyện dễ làm hơn rất nhiều. Đường Diệc Bộ cõng cái máy can thiệp không hề nhỏ đi trong bóng đêm, đúng là đã dựa vào hai cánh tay trèo lên trên tầng cao nhất.

Còn ba giờ nữa.

Tòa nhà này xây dựng chẳng theo quy tắc gì, Đường Diệc Bộ phải bỏ ra gần nửa giờ mới leo đến nóc nhà, dựa vào âm thanh thăm dò cốt thép và bê tông thuyền được khảm vào trong.

Nếu như là máy sơ cấp loại S thì chỉ cần năm phút là đủ rồi. Lúc đào được hòn đá vụn đầu tiên trên nóc nhà, Đường Diệc Bộ có chút tủi thân thầm nghĩ.

Rất nhanh, đỉnh thuyền xa hoa đã lộ ra. Thuyền của Phàn Bạch Nhạn lớn gấp hai lần chiếc thuyền kia của Tưởng Lâm, đỉnh thuyền dày đến kinh người.

Cũng may nó đã cắm điện, máy móc bên trong còn đang vận hành. Đường Diệc Bộ ấn tay lên cẩn thận sửa lại hình thức. Cũng giống như chiếc thuyền lần trước bọn họ ngồi, đỉnh thuyền chậm rãi mở ra từ bên trong, để lộ bố trí xa hoa.

Toàn bộ buồng thuyền to lớn đều được trang trí thành một cái phòng ngủ. Đồ dùng làm bằng gỗ đỏ cổ kính không nhuốm bụi trần, trong không khí tràn ngập mùi hương. Chăn gối là kiểu dáng của thời đại trước, được nhuộm thành màu xanh sẫm trang trọng trang nhã.

Phàn Bạch Nhạn đặc biệt treo một cái cửa sổ giả lập trong khoang thuyền, bên kia mặt kính là non sông rực rỡ tươi đẹp. Ở bên cạnh đầu giường chạm ngọc là một cái máy quay đĩa kiểu cũ, đĩa nhạc còn chưa kịp gỡ xuống. Đường Diệc Bộ không có hứng thú gì với bố trí tỉ mỉ của Phàn Bạch Nhạn. Sau khi cất máy can thiệp bên cạnh cửa sổ giả lập, hắn đi về hướng bàn điều khiển được cải tạo thành bàn đọc sách.

Sau khi vào phòng, hắn chỉ làm ba chuyện — ngăn cách cảnh báo, mở màn hình ra.

Sau đó trực tiếp phóng tới Điểm chôn vùi.

Con thuyền phát ra tiếng kêu khẽ, thuận lợi khởi động và lặng lẽ trượt vào bóng tối giống như mãng xà. Đống đồ trang trí chạm ngọc vốn đang được xếp ngay ngắn rung động, rơi xuống mặt thảm dày. Đường Diệc Bộ hướng đầu thuyền lên, phóng tới tầng ngoài Biển phế tích.

Nguyễn tiên sinh sẽ ở đó sao?

Nguyễn tiên sinh có chạy trốn không?

Nếu như đối phương chạy trốn, hắn phải làm thế nào để bắt về? Có cần phá hỏng não điện tử của đối phương không?

Vô số loại khả năng sinh ra ở trong đầu hắn, biến thành mạch lá cây. Đường Diệc Bộ không tự giác ngâm nga một điệu hát, tăng nhanh tốc độ tiến lên. Điểm chôn vùi đen sì biến từ nhỏ như cúc áo thành to như mặt kính râm, sau đó là giếng sâu. Nó đang mở rộng ở trong tầm mắt của hắn, cuối cùng hóa thành hư vô đầy mắt.

Điểm chôn vùi ù ù chuyển động, gần đó không có một ai.

Khóe miệng Đường Diệc Bộ tiu nghỉu xuống, hắn nhảy lên thuyền đỉnh, bắt đầu đi qua đi lại xác nhận thời gian — Đồng hồ trong phòng Phàn Bạch Nhạn chỉ là trang trí, quả lắc đồng hồ giống như thi thể dính lại một chỗ không nhúc nhích. Thời gian trên mặt đồng hồ điện tử chỉ hướng 11 giờ 55.

Chờ một chút.

Đường Diệc Bộ đặt máy can thiệp ở trên phế tích gần với Điểm chôn vùi, dùng chén trà Phàn Bạch Nhạn cất giữ rót cho mình một ly kem. Sau khi hoàn thành tất cả sự chuẩn bị có thể làm, hắn vừa liếm từng ngụm kem vừa ngắm nhìn thời gian.

11 giờ 57.

Đường Diệc Bộ đưa tay mở màn hình điều khiển bông tai ra. Suy nghĩ hai giây, hắn lại tắt đi.

11 giờ 59.

Hắn bắt đầu đói bụng.

Ngay lúc Đường Diệc Bộ sắp thành công liếm kem ly thành hình bán cầu, tiếng động cơ vang lên liên tiếp đột nhiên tiến vào tai hắn. Một chiếc thuyền nhỏ cũ nát chui ra từ sàn nhà vỡ vụn một nửa, vọt thẳng tới chỗ Điểm chôn vùi.

Đường Diệc Bộ cất cái chén trong tay đi, trầm eo xuống, lưng kéo căng như là một cái cung.

Nhưng mà bên trên chiếc thuyền kia không có giám sát trật tự, tặc đất lạ lẫm hay là đối thủ gì đó.

Con thuyền dừng lại ở gần đó, cộng tác của hắn thò ra khỏi đỉnh thuyền, một cái tay cắm ở trong áo khoác trắng. Châu Sắt thì duỗi bốn cái chân nhỏ xíu từ trong lỗ thủng hình tròn, thét lên cạc cạc. Có vẻ nó rất muốn xông lại, nhưng lại e ngại hư không đen sì sau lưng Đường Diệc Bộ, thế là nó đổi sang một phương pháp lòng vòng để cân bằng tâm trạng của mình — Đường Diệc Bộ thấy nó xông lại ba bước, lại run rẩy lui về sau hai bước, sau đó lặp đi lặp lại lặp lại quá trình này.

Cộng tác của hắn không hề nói cái gì. Nguyễn tiên sinh không thèm để ý đến Châu Sắt như bị điên kia, mà trực tiếp vươn tay.

"Thuyền của cậu quá cao, tôi không nhảy lên được. Kéo tôi một cái."

"Anh đến muộn." Đường Diệc Bộ nói đúng sự thật, nắm chặt cái tay kia.

"Không đến một phút." Sau khi đứng vững trên thuyền lớn, Nguyễn Nhàn vuốt mái tóc, "Tình huống ở thuyền Tẩu Thạch còn phiền phức hơn tôi nghĩ, nhưng mà mọi chuyện vẫn còn ở trong phạm vi khống chế... Được rồi, lắp đặt thứ này trước đi đã. Tránh khỏi trò chuyện một chút đã bị hút vào."

Phế tích còn đang tiến lên rất nhanh, thuyền của bọn họ cách Điểm chôn vùi càng ngày càng gần, tiếng thét của Châu Sắt càng thêm chói tai.

Đối với thính giác trở nên mẫn cảm mà nói, tiếng thét này không khác gì cực hình. Nguyễn Nhàn bực bội vọt tới trước máy can thiệp, nhíu mày lại chặt hơn: "Mùi gì đây?"

"Kem đậu nành." Đường Diệc Bộ cầm lấy cái ly mình mới ăn một nửa, ngồi trên máy can thiệp. Cuối cùng Châu Sắt đã đuổi kịp, đang kề sát mắt cá chân hắn: "Tôi phải kiếm cớ đặt máy can thiệp ở trong phòng."

"Được rồi." Nguyễn Nhàn đột nhiên có chút bất lực. Anh lắc lắc đầu, tập trung sự chú ý lên chuyện trước mặt.

"Nói tóm lại, anh đã thực hiện lời hứa." Đường Diệc Bộ nhìn chằm chằm Nguyễn Nhàn đang loay hoay trên bàn điều khiển, nói: "Về phần khen thưởng... Anh có muốn ăn kem không? Tôi đi lấy cho anh một chén nhé?"

"Nếu cậu còn không ngậm miệng, tôi sẽ chạy chạy cho cậu xem. Cộng tác không phải huấn luyện chó, nhớ kỹ cho tôi." Tiếng rì rầm của Đường Diệc Bộ và tiếng thét của Châu Sắt khiến Nguyễn Nhàn chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung.

Ban đầu anh định lấy tinh thần chuẩn bị cho một hành động phá hỏng kinh thiên động địa. Nhưng hai vị bên cạnh này cứ luôn kiên trì bền bỉ phá hư bầu không khí, đúng là khiến việc khiêu chiến quyền uy của não chủ chẳng khác gì sửa ống cống.

Đường Diệc Bộ mất mát ngồi xổm trên máy can thiệp, ủ rũ liếm kem ly. Châu Sắt ngồi ở bên chân Đường Diệc Bộ, không biết mệt mỏi cao giọng thét lên.

"Tính thời gian." Nguyễn Nhàn đập vào máy can thiệp, trong giọng nói đã có chút giận dữ, "Chúng ta muốn cướp thứ này, chứ không phải đến du lịch. Đừng có ăn nữa, tranh thủ thời gian tính thời gian chính xác cho tôi, phương pháp gì cũng được — Lần tấn công kế tiếp nhất định phải đúng giờ, sớm hay muộn nửa giây đều không được."

Dứt lời, Nguyễn Nhàn đè lên huyệt thái dương: "Thuận tiện bảo vật nhỏ kia ngậm miệng, nó sắp khiến tôi phát điên rồi."

Đường Diệc Bộ đưa tay ấn lên Châu Sắt. Sau khi ánh sáng màu lam nhạt đi, Châu Sắt thu hồi bốn cái chân, cong vẹo nhấp nhô, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy nhỏ bé. Hắn ôm nó về buồng nhỏ trên thuyền lớn, không lâu sau bối cảnh rối loạn trí mạng đã biến thành tiếng hát du dương.

Là "Em ở cạnh anh" của Carlo · Wang, Nguyễn Nhàn nhận ra bài hát này. Nó bay ra từ buồng nhỏ sau anh, trải qua loa khuếch đại, âm thanh tươi mát động lòng người.

"Anh có thể tính ra thời gian dựa theo nhịp." Đường Diệc Bộ hô lên từ trong khoang thuyền, giọng nói suýt nữa bị tiếng ca che lại: "Máy sơ cấp —"

"Không thành vấn đề, tôi biết." Cảm ơn trời đất, sự bực bội giống như bị kim đâm kia cuối cùng đã biến mất. Đường Diệc Bộ leo ra khỏi buồng nhỏ, robot hình người kia không còn nhảy lên máy can thiệp nữa, mà xích đến bên cạnh mình.

Ấm áp dễ chịu, Nguyễn Nhàn nghĩ thầm.

Trong vô số những dây cung đang kéo căng lại có một dây không thể kiềm được mà nới lỏng.

"Tôi phụ trách điều chỉnh tham số tức thời, anh phụ trách lập ra hình thức tấn công." Đường Diệc Bộ duỗi hai tay ra. Nguyễn Nhàn liếc nhìn nửa bên bàn điều khiển. Nhìn điệu bộ này, hai người bọn họ cũng hơi giống người chơi dương cầm biểu diễn bốn tay cùng đàn.

"Ừm." Nguyễn Nhàn đáp ngắn gọn, "Chú ý số độ trên mặt đồng hồ."

Bọn họ đối mặt với đen nhánh trống rỗng càng ngày càng gần, đầu ngón tay bay tán loạn, thỉnh thoảng còn lướt qua tay của nhau. Đường Diệc Bộ cố định máy can thiệp rất chặt, nhưng khi cách Điểm chôn vùi càng ngày càng gần, nó dần dần có hướng lệch về phía sau.

Số độ trên mặt đồng hồ rung động, trị số mục tiêu chỉ còn cách bọn họ một khoảng nhất định.

Nguyễn Nhàn nuốt nước bọt. Ca khúc trữ tình thư giãn mập mờ còn đang phát ra, bị nhuộm chút vị bi thương dưới tình cảnh này. Anh có thể cảm nhận được máu tươi xông vào đại não, nhịp tim đụng vào màng nhĩ. Mồ hôi chảy ra từ trong lòng bàn tay, mặt anh cương cứng đến mức đau nhức.

Điểm chôn vùi cách bọn họ còn bốn năm bước.

Đường Diệc Bộ đột nhiên chìa một cái tay ra chọc chọc mặt anh.

"Không sao." Robot hình người kia nói, trong hô hấp còn mang theo vị ngọt: "Cùng lắm thì ném thứ này đi, tôi dẫn anh chạy."

Hai cánh tay trở lại bàn điều khiển lần nữa, giọng điệu của Đường Diệc Bộ rất nghiêm túc: "Tôi rất có kinh nghiệm ở phương diện này."

"Tới lượt cậu." Nguyễn Nhàn phun ra một hơi, cảm giác khẩn trương bị bất lực quấy nát: "Tôi cũng không thích thua."

Điểm chôn vùi đang gần ngay trước mắt.

Kết hợp với nhịp điệu bài hát, Nguyễn Nhàn nặng nề gõ lên bàn phím, bỗng nhiên kéo cần điều khiển xuống. Một tiếng nhắc nhở bén nhọn vang lên, kim đồng hồ chậm rãi chỉ về hướng mục tiêu ——

Một giây sau, máy can thiệp bị Điểm chôn vùi hoàn toàn nuốt hết.

Đường Diệc Bộ nắm chặt cổ áo Nguyễn Nhàn, trực tiếp nhảy ra ngoài trăm mét.

"Nếu như anh không đến trễ, khoảng cách kia hẳn là vừa vặn." Đường Diệc Bộ nghiêm túc chỉ trích.

"Có lẽ cậu có thể đợi tôi đến rồi hẵng lắp đặt." Nguyễn Nhàn bắt lấy cổ áo, anh bị ghìm đến khó chịu: "Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý."

Đường Diệc Bộ nhấc anh lên, tiện tay phủi bụi trên cái áo khoác trắng. Bài hát "Em ở cùng anh" vừa vặn đến hồi cuối, sau khi tiếng nhạc cuối cùng kết thúc, khúc nhạc dạo của một bài hát khác vang lên.

Phế tích bị đè ép dưới chân bọn họ, khe hở thật sâu lan tràn từ Điểm chôn vùi ra phía ngoài.

"Chúng ta về thuyền." Nguyễn Nhàn vuốt cổ áo nhăn nhúm, vượt qua một vết nứt: "Phế tích ở đây bắt đầu sập, trước tiên cần phải lái đến khu vực an toàn."

Anh cẩn thận dẫm lên phiến đá dưới chân, chỉ sợ đạp hụt. Giọng nữ êm tai quen thuộc lại vang lên lần nữa, anh có ấn tượng khá sâu về bài hát này—

Giai điệu của "Bắt chước mù quáng" phiêu đãng trên Biển phế tích, mình và Đường Diệc Bộ đang nhảy vọt trên những vết nứt. Nguyễn Nhàn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười.

"...Cứ như đang khiêu vũ vậy." Anh lầu bầu một câu từ trong cổ họng. Nếu có nhịp điệu, kiểu gì con người cũng sẽ bị nhịp điệu ảnh hưởng.

Kết quả suy nghĩ này còn chưa kịp rời khỏi não Nguyễn Nhàn, Đường Diệc Bộ đã dừng bước. Bọn họ đang đứng trên những tảng đá trong một sân bóng rổ lớn, bên trên tảng đá còn khảm đá cẩm thạch đẹp đẽ.

"Đây không phải hẹn hò." Đường Diệc Bộ quay sang.

"Nó chỉ là một sự ví von thôi." Nguyễn Nhàn ngắm nhìn phế tích trước mặt, bắt đầu tính liệu mình có thể thuận lợi nhảy qua khe hở không.

"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm hẹn hò, tôi có chút hiếu kỳ." Đường Diệc Bộ nháy mắt mấy cái, duỗi một cái tay ra: "Nhưng mà ở đây không có phim, không có trò chơi, cũng không có công viên... Ờm, anh có muốn khiêu vũ không?"

Nguyễn Nhàn nhìn về phía cái tay kia, đột nhiên không kịp lấy lại tinh thần.

Tiếng ca tràn vào trong tai, bàn tay của Đường Diệc Bộ trắng kinh người dưới ánh mặt trời giữa trưa. Tất cả đều có một cảm giác quen thuộc đến hoảng hốt, Nguyễn Nhàn bắt được nó, xé phần cảm xúc kia ra từng tầng từng tầng.

Đúng là rất quen thuộc, anh nghĩ.

Có lẽ Đường Diệc Bộ không phải hứng khởi nhất thời, hắn thích bài hát này, thích đến mức còn chủ động ngâm nga. Nguyễn Nhàn tốn hết công sức mới ý thức được chuyện này —

Robot hình người kia đang hát ngược.

Có lẽ đây là một điểm vào, Nguyễn Nhàn nghĩ. Mình có thể bắt lấy nó. Hơn nữa anh... cũng không chán ghét ca khúc này lắm.

"Được."

Thế là anh đưa lưng về phía hư vô cắn nuốt tất cả, nắm lấy bàn tay đưa tới kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top