Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Đấu trí (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chân dung vừa hiện ra rõ ràng, Đào Long Dược đầu tiên là kinh hãi, sau đó nghi hoặc: "Cho dù vậy, ngày xảy ra án mạng cô ta cũng không có tiến vào Tùng gia."

"Việc này thì phải hỏi Lý Duệ." Tạ Lam Sơn giương mắt nhìn Thẩm Lưu Phi quăng bút vẽ xuống, một chữ cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt câu lấy, hai người cùng lúc bước ra khỏi cửa.

"Hở, các ngươi đây là đi đâu?" Đào Long Dược nhất thời choáng váng, không kịp phản ứng.

"Đồ đần" Tạ Lam Sơn tung chìa khóa xe trong tay, sau đó vững vàng dùng tay kia bắt lấy, "Đương nhiên là đi tìm Lý Duệ."

Ba người khỏi cục đi đến bãi đậu xe, đến trước mặt chiếc SUV màu xanh quân đội. Đào Long Dược theo thói quen định ngồi ghế phụ, không ngờ tới lại bị Tạ Lam Sơn duỗi tay ra chặn lại, bĩu môi nói: "Ngươi ngồi ghế sau đi."

"Thường ngồi xe của ngươi, giờ cũng nên đáp lễ lại, cho ngươi trải nghiệm một chút kỹ thuật lái của ta." Tạ Lam Sơn kéo mở cửa xe, đối Thẩm Lưu Phi hơi nghiêng người, cười đặc biệt xinh đẹp: "Thẩm lão sư, mời."

Đào Long Dược không vui cả đoạn đường. Ngồi bên cạnh ghế lái của nam nhân, đây là vị trí tương đối thân mật. Bởi vì quan hệ đặc biệt với Tạ Lam Sơn, vừa là trúc mã vừa là đồng nghiệp. Cho nên Đào Long Dược từng thề son sắt tỏ thái độ với Tạ Lam Sơn, ghế phụ của ta vĩnh viễn để cho ngươi, trừ khi ngày nào đó ta có vợ, còn bạn gái cũng không được.

Tạ Lam Sơn cũng đĩnh đạc mà trả lời, hắn cười cong cong đôi mắt nói, ta cũng vậy.

Hiện tại thì sao, nhìn xem.

Đào Long Dược ngồi ở ghế sau, nghe Thẩm Lưu Phi cùng Tạ Lam Sơn ngươi một câu ta một câu mà phân tích vụ án.

Ngày xảy ra án mạng, Tracy trốn trong cốp xe Lý Duệ rồi được đưa đến vườn Cảnh Giang, vì nhà để xe ngầm của biệt thự nằm trong nhà nên đây là nơi duy nhất mà camera không thể giám sát đến. Đợi thời cơ chín muồi cô ta sử dụng thiết bị thoát hiểm trong cốp xe để ra ngoài, lợi dụng màn đêm giết chết cả nhà Tùng Dĩnh. Trước tiên dùng điện thoại di động của Tùng Dĩnh gọi tới Trương Ngọc Xuân đặt thức ăn ngoài, giả làm dì ở nhà vừa gội đầu xong, nhân cơ hội đó dùng thuốc mê đánh ngất Trương ngọc Xuân. Sau khi dàn dựng hiện trường, cô ta mặc áo khoác và đội mũ bảo hiểm sau đó rời khỏi hiện trường một cách công khai dưới camera giám sát. Cuối cùng cô ta dùng điện thoại di động của Tùng Dĩnh gửi lại tin tức cho Lý Duệ, để hắn tới lấy xe chở đi Trương Ngọc Xuân đang bị giấu trong cốp sau.

Đào Long Dược từ đầu tới cuối như đang nghe nói mơ giữa ban ngày, mắt trừng lớn há hốc mồm, biểu tình vô cùng đặc sắc.

Tạ Lam Sơn nói: "Ta đã hỏi Emily, cô ấy xác nhận xe Tracy đúng là Audi đỏ."

Đào Long Dược kinh ngạc: "Ngươi hỏi khi nào? Còn có ...ai là Emily?"

"Cô gái nhỏ mập mạp ở công ty Lý Duệ, thấy ta tuấn tú, nhất định phải nhét số điện thoại di động cho ta, ta không nỡ ném cô ấy mặt mũi, chỉ có thể cung kính không bằng tuân lệnh..." Tạ Lam Sơn quay đầu nhìn Thẩm Lưu Phi liếc mắt một cái, không đứng đắn mà tỏ thái độ, "Thẩm lão sư ngươi đừng để ý, tuy rằng ta với nhân dân tệ giống nhau được người thương nhớ, nhưng làm người tuyệt đối chính trực, một lòng trung trinh."

Thẩm Lưu Phi khẽ mỉm cười: "Mặt mũi ngươi, da mặt ngươi không dùng để nghiên cứu áo chống đạn, thực sự là đáng tiếc."

Tạ Lam Sơn còn ở đó mặt dày "Nào có nào có, quá khen quá khen", Đào Long Dược không nghe nổi hai người "liếc mắt đưa tình" nữa, nhanh chóng xen mồm: "Chỉ có mô phỏng chân dung sợ là còn chưa đủ định tội, vụ án này chi cục 2 của Viện Kiểm Sát Thành phố đã vào cuộc, cũng không biết bị lãnh đạo nào quản chế, tất cả đều cho thấy đường này quá khó đi."

"Thủ pháp này cần phối hợp thời gian cực kỳ chính xác, nếu không kết quả khám nghiệm tử thi sẽ vạch trần, cho nên Tracy đã đặt đồ ăn có thể giao ngay, sau đó xảy ra tranh chấp với chủ quán trong điện thoại, yêu cầu giao đồ ăn ngay lập tức." Tạ Lam Sơn nói, "Chúng ta có thể để cho chủ quán nhận diện cô ta bằng giọng nói trong điện thoại, chứng minh cô ta thực sự ở đó vào lúc ấy."

Đào Long Dược không rõ: "Nhưng ta còn có một điểm không hiểu, nếu như vậy, Tracy tại sao còn muốn đốt phòng quản lý? Băng ghi hình theo dõi chỉ quay đượcTrương Ngọc Xuân, rõ ràng có lợi với cô ta."

Tạ Lam Sơn không tiếp tục nói nữa, điểm ấy hắn cũng tạm thời không nghĩ ra.

"Còn có, " Đào Long Dược tiếp tục hỏi, "Nếu như chân tướng vụ án đúng như ngươi nói, như vậy Lý Duệ ở trong đó đóng vai trò gì, là đồng bọn hay là không hề biết chuyện, chỉ người bị lợi dụng?"

Tạ Lam Sơn suy nghĩ một chút: "Tuy rằng trước mắt vẫn không có chứng cứ, nhưng ta càng nghiêng về ý trước."

"Bởi vì một người phụ nữ như Tracy có ít khả năng hoàn thành phạm tội tinh vi như vậy?"

"Không phải, " Tạ Lam Sơn chép miệng, "Bởi vì như vậy quá vô năng."

Đào Long Dược nghe không hiểu: "Có ý gì? Cái gì vô năng?"

Thẩm Lưu Phi vẫn luôn không tham gia đàm luộn ngồi bên ghế phụ, nhàn nhạt mở miệng: "Hai mươi luật của Van Dine." (*)

(*): Hai mươi luật Van Dine là một bài báo với tựa đề "Hai mươi nguyên tắc khi viết tiểu thuyết trinh thám" do nhà nghiên cứu lịch sử và mỹ thuật S.S. Van Dine biên soạn và được đăng trên tạp chí The American Magazine vào năm 1982. 

Không đợi kẻ thô tục Đào Long Dược tiếp tục đặt câu hỏi, Tạ Lam Sơn đã gật đầu: " Luật Van Dine thứ mười, hung thủ phải là người có một vai trò nhất định trong câu chuyện — đó là một kiểu hung thủ khiến cho độc giả cảm thấy thân thuộc và khiến họ hứng thú. Không thể gán tội cho một nhân vật mờ nhạt không quan trọng, đó là biểu hiện sự vô năng của tác giả - mặc dù bây giờ là đời thật, không phải tiểu thuyết."

"Về phần đến cùng Lý Duệ đóng nhân vật gì trong vụ án, bắt được Tracy hỏi một chút liền biết." Lý do này chợt nghe thấy không hợp lý, tiếp tục nghe lại càng hoang đường, cố tình hai người này một trước một sau lại dùng lời kịch giống nhau, hiểu ngầm mười phần. Tạ Lam Sơn quay đầu cười với Thẩm Lưu Phi, "Nói tóm lại, người hiểu ta, chỉ như Thẩm lão sư vậy."

Tạ Lam Sơn cùng Đào Long Dược vội chạy đến công ty thiết kế, lại nghe Lý Duệ nói Tracy đã xin nghỉ ba ngày.

Cậu của Tùng Dĩnh gần như coi công ty của Lý Duệ thành nhà mình, mỗi lần cảnh sát hình sự tới cửa đều gặp gã xông ra trước mặt, cùng đều bị gã gặng hỏi chất vấn. Tùng Chí Minh vắt cổ chày ra nước, đối xử với thân thích của mình cũng cực keo kiệt, mà Lý Duệ tương đối hào phóng, cậu Tùng Dĩnh không khỏi tiếc hận, nếu như cháu gái ngoại không chết, mình có thể từ cháu rể ngoại ở đây mò đến càng nhiều chỗ tốt.

Khu Công viên Sáng tạo bị mất điện tạm thời. Hiện tại tháng 6 nhiệt độ tăng vọt, điều hòa không thể hoạt động, khuôn mặt của mỗi nhân viên đều ướt đẫm mồ hôi, kem nền trôi cả mặt. Ngoại trừ Lý Duệ. Một thân âu phục đơn bạc, không hề đổ mồ hôi, hắn nho nhã tuấn tú lại khiêm tốn, khác hẳn bộ dạng chật vật lần trước trong phòng thẩm vấn.

Lý Duệ hỏi Đào Long Dược, tìm Tracy có chuyện gì không?

Hắn vừa dứt lời, cậu Tùng Dĩnh liền la lối: "Cái người giao hàng không phải hung thủ thì còn có thể là ai? Tất cả các ngươi đều là ăn lương khô, cầm tiền thuế của chúng ta, lại chuyện gì cũng không làm được!"

Đào Long Dược không thể nổi nóng với người nhà người bị hại, chỉ có thể kiên nhẫn hỏi Lý Duệ: "Nói cho chúng tôi địa chỉ của Tracy, liên quan tới vụ án bạn gái ngươi bị giết, chúng tôi có chút vấn đề muốn hỏi cô ta."

"Tôi không biết địa chỉ của cô ấy, tôi có thể giúp anh hỏi đồng nghiệp trong công ty một chút." Lý Duệ ấn xuống máy bàn, gọi cho Emily. Ánh mắt hắn rời khỏi hai người cảnh sát đã biết, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Lưu Phi, "Vị cảnh sát này trước đây chưa từng thấy, không biết nên xưng hô thế nào?"

Thẩm Lưu Phi bình tĩnh đón lấy ánh mắt Lý Duệ: "Thẩm Lưu Phi."

Emily cùng Tracy thường nói chuyện phiếm, thích bàn tán sau lưng người khác, nhưng kỳ thực tâm tính không xấu, có lần đưa Tracy bị phát tác đua bụng kinh về nhà nên biết được địa chỉ.

Trước khi Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn rời đi, Thẩm Lưu Phi cư nhiên quay đầu mời Lý Duệ: "Lý tổng không cùng đi sao?"

"Đương nhiên." Lý Duệ cười cười, binh tới tướng đỡ, "Tôi cũng muốn biết hung thủ rốt cuộc là ai."

Nhưng mà không ai từng nghĩ tới, thời điểm bọn họ tìm tới Tracy đã chết, chết ở bên trong xe Audi đỏ của cô ấy.

Trời nắng rất to, mọi người la hét xung quanh xe Audi. Một người đàn ông dáng dấp có vẻ là bảo an đang giơ ghế tựa đạp vỡ cửa kính ô tô, còn có người ở trong đám đông hô to: "Tôi thấy chiếc xe đậu ở đây từ hai ngày trước, còn tưởng cô ấy chỉ là đang ngủ!"

Trước khi đội pháp y đuổi đến, Đào đội trưởng bắt tay chuẩn bị khám nghiệm hiện trường. Từ dấu hiệu bên ngoài của thi thể cho thấy, Tracy đã chết hơn 48 giờ, sau khi cửa sổ xe bị phá vỡ, mùi hôi thối xộc vào mũi.

Bên trong không gian xe nhỏ hẹp bị bịt kín, một chậu than đã cháy hết, một tấm băng dính đen khổ rộng được dán vào bên trong xe, đem bốn cánh cửa cửa sổ trước sau đóng kín đến chặt chẽ.

Đào đội trưởng căm tức vì chính mình tới chậm một bước, ác thanh ác khí (*) gọi điện thoại về cục thành phố. Thẩm Lưu Phi vẫn luôn quan sát Tạ Lam Sơn. Nam nhân này, đối mặt với thi thể tỏa ra mùi hôi thối phảng phất như nghiêng người ngửi hương hoa, thần sắc chăm chú lại ẩn ẩn chưa cả hưng phấn.

(*) ác thanh ác khí: nói chung là cục súc, mình không biết dịch dư lào nên để nguyên

"Tạ Lam Sơn, ngươi xem." Thẩm Lưu Phi chỉ vào cửa sổ bên cạnh ghế phụ, cả chiếc xe nhìn như tạo thành một mật thất kín mít, nhưng cánh cửa sổ vẫn chạm lên nóc, nó giữ lại một hở khó phát hiện.

Tạ Lam Sơn khẽ cau mày, nhìn chằm chằm khe hở suy tư một lúc lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Sự kiện giết người ở Bảo tàng Bò sát"

Thẩm Lưu Phi khẽ mỉm cười: "John Dickson Carr " (*)

(*): John Dickson Carr là nhà văn trinh thám ni tiếng, chuyên v "mt tht án mng". Trong th loi này, án mng thường xy ra trong phòng kín, hoc không gian nào đó tương t được canh phòng cn mt, tưởng như chng có cách nào cho hung th ln vào hành động mà không b phát hin.

Hai người ăn ý đạt được nhận thức chung, đồng thời ngẩng đầu quay người, liếc mắt nhìn Lý Duệ cách đó không xa.

"Tuổi trẻ còn xinh đẹp như vậy, vì sao lại muốn tự sát?"

Mọi người yêu thích những tai nạn kịch tính như vậy, môi trên chạm môi dưới, cộp cộp liền băt đầu bàn tán. Lý Duệ nhìn như đang thảo luận về nguyên nhân cái chết của Tracy giữa đám đông người xem, nhưng trên thực tế hắn hoàn toàn không hòa hợp với mọi người. Hắn nhận ra có người đang nhìn mình nên quay đầu hào phóng nhìn lại Tạ Lam Sơn và Thẩm Lưu Phi.

Vẻ mặt Lý Duệ vẫn bình thường, không nhìn ra là bi ai hay vui mừng, mà ánh mắt hắn có điều gì đó loáng một cái rồi biến mất, chỉ có Tạ Lam Sơn nhìn thấy.

Ánh mắt này làm cậu cảm thấy quen thuộc lại thân thiết, en lẫn nụ cười ám muội cùng đắc ý mơ hồ. Một Lý Duệ luôn luôn ôn hòa khiêm tốn, bởi vì ánh mắt này, trở nên ngông cuồng ngạo mạn, kiêu căng tự đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top