Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Đấu trí (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xin lỗi, để anh chờ lâu." Lý Duệ từ ngoài cửa đi vào. Đây là chỗ ở của hắn, hắn mới vừa ở bên ngoài gọi một cú điện thoại. Lý Duệ tỏ vẻ quá mức thận trọng, nói thẳng với Thẩm Lưu Phi, "Có thể tắt điện thoại không, tôi không hy vọng chúng ta nói chuyện bị ghi âm."

Trước mặt Lý Duệ, Thẩm Lưu Phi lấy điện thoại ra, tắt máy.

Lý Duệ liếc mắt đánh giá trên người Thẩm Lưu Phi, vẫn tỏ vẻ do dự đề phòng.

"Cậu muốn soát người sao?" Thẩm Lưu Phi cười khẽ khinh thường, mở hai tay ra, làm ra bộ dáng mặc người kiểm tra. Anh dùng hành động chứng minh, mình không mang máy ghi âm nào cả.

Đây là tranh tài một đối một. Còn dây dưa vấn đề này, ngược lại sẽ khiến khí thế của mình rơi xuống thế yếu, Lý Duệ duy trì mỉm cười lễ phép, giơ tay lên ghế salon mời: "Ngồi."

Thấy Thẩm Lưu Phi ngồi xuống, hắn nói: "Ngày hôm qua nhận được điện thoại của anh, đến giờ tôi vẫn cảm thấy rất kinh ngạc."

Kể từ sau cuộc đối đầu kinh tâm động phách với Tạ Lam Sơn trong văn phòng ngày hôm đó, Lý Duệ đã chờ đợi người kia quay lại lần nữa, nhưng hắn không nghĩ tới rằng người đến trước lại là một người khác. Cho nên hắn đặc biệt chuẩn bị một phen, rửa mặt, cạo râu, mặc lên bộ âu phục quý giá nhất, mỗi một sợi tóc đều chải chuốt tươm tất, bóng đến có thể soi gương.

Hắn tỉ mỉ chăm chút vẻ ngoài của mình, như là đội mũ mang áo giáp, chuẩn bị nghênh tiếp một cuộc chiến tranh.

"Tôi tới không phải vì án diệt môn, ít nhất không phải hoàn toàn." Thẩm Lưu Phi đưa cho Lý Duệ một quyển sách, là "Trắng đen không sai" của anh: "Tôi mới biết cô ấy vì cậu mới đến khoa tôi, Tùng Dĩnh là học sinh rất xuất sắc, thông minh lại có linh tính."

Lý Duệ không nghe nổi người đàn ông này khen bạn gái quá cố của mình, hắn vẫn cho rằng quan hệ của bọn họ không bình thường. Hắn đưa tay nhận lấy sách, giật giật nhếch lên nụ cười, cố làm ra vẻ thờ ơ.

"Không mở ra xem?" Thẩm Lưu Phi nói.

"Ta đã xem rồi." Chuyện đến nước này không cần thiết phải ngụy biện, tin đối phương không lén lút ghi âm, Lý Duệ hào phóng thừa nhận, "Mỗi tác phẩm của anh tôi đều yêu thích, mỗi quyển sách cũng đều muốn thu gom."

"Vậy thì cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ dễ dàng hơn." Thẩm Lưu Phi có vẻ hài lòng gật đầu, "Tôi tới đây là vì một vụ án khác, mấy ngày trước tôi đến thăm bạn bè của cha cậu, từ một người trong số đó tìm được chút manh mối. Cho nên tôi có một suy đoán, tai nạn xe năm đó không phải ngoài ý muốn, cũng không phải cha cậu tự sát lừa gạt tiền bảo hiểm, ông ấy bị người mưu sát."

Lý Duệ trợn to mắt, nhắc tới vụ án cũ này, trong mắt đột ngột xuất hiện một tia đau đớn khó thấy, hắn lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Đây đã là vụ án hai mươi năm trước, hiện tại nhắc lại còn có ý nghĩa sao?"

Thẩm Lưu Phi không trả lời câu hỏi này, tiếp tục nói: "Tôi còn có một suy đoán, không biết xuất phát từ mục đích gì, người giết cha cậu chính là Tùng Chí Minh, là ông ta dùng cờ lê nới lỏng con ốc ở khớp ống phanh. Cha cậu trước khi tông xe liều mạng đạp phanh, thế nhưng loại máy bơm dầu chân không trợ lực phanh xe này, khi dầu rò rỉ ra ngoài phanh xe sẽ hỏng. Cuối cùng ông ấy va chạm với một chiếc xe tải trong tuyệt vọng, xe của ông bị đè bẹp nát thành nhiều mảnh, cha cậu tử vong tại chỗ, hiện trường vô cùng thê thảm..."

Thẩm Lưu Phi điều tra tai nạn xe năm đó vô cùng rõ ràng, từng chữ đều gieo vào trong lòng Lý Duệ, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn.

"Đủ rồi!" Khắp nơi đều là máu, thịt nát, còn có hoa não đỏ đỏ trắng trắng, cảnh tượng đẫm máu ấy tái hiện trước mắt, Lý Duệ giơ tay bưng kín miệng mình, hắn muốn nôn mửa. Một lúc sau, hắn mới thở ra một hơi, cười với Thẩm Lưu Phi, "Tôi khi đó còn nhỏ, cái gì đều không nhớ rõ."

"Cậu đương nhiên nhớ tới. Tôi nghĩ cậu nghiên cứu tiểu thuyết đề tài phạm tội, chính là để thực hiện tội ác hoàn mỹ, báo thù cho cha cậu." Thẩm Lưu Phi giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, cũng giống phòng làm việc, trong nhà Lý Duệ cũng toàn là tiểu thuyết trinh thám hoặc tác phẩm đề tài phạm tội, "Về phần công ty thiết kế mật thất khá thành công hiện nay, khả năng chỉ là tình cờ đi."

Lý Duệ mỉm cười, nhún vai, không nói lời nào.

"Tôi đoán lý do cậu ném hung khí giết người tới Bảo tàng trưng bày tác phẩm nghệ thuật, thứ nhất là bởi vì Tùng Dĩnh kháng cự, trong khe móng tay lưu lại DNA của cậu, cậu lo sẽ lưu lại chứng cứ, chỉ có thể vội vàng chặt đứt hai tay của cô ấy, ngụy trang thành cảnh tượng giống trong bức tranh tôi vẽ. Thứ hai là cậu cho rằng cô ấy ngoại tình với tôi, muốn đổ tội cho tôi. Có điều tôi không hiểu, tại sao cậu không sai Tracy đi, như vậy cậu sẽ không bị ghi lại trên camera giám sát," Thẩm Lưu Phi trầm ngâm chốc lát, tiếp tục nói, "Là bởi vì phòng quản lí bất ngờ bốc cháy, cảnh sát đã tới cửa, cô ta quá sốt sắng, không dám mang theo hung khí và hai tay người chết rời đi?"

"Lá gan của phụ nữa thực sự quá nhỏ, " Lý Duệ nở nụ cười, "Anh quả nhiên không hổ là thần tượng của tôi."

"Khả năng cũng là vào lúc này, cậu nghĩ tới muốn giết Tracy diệt khẩu, dù sao chỉ có người chết mới có thể hoàn toàn giữ bí mật."

"Anh nói gì cũng được." Lý Duệ bảo trì mỉm cười, vẫn như cũ không thừa nhận.

"Đáng tiếc kế hoạch hoàn mỹ cũng không ngăn nổi lòng người biến hóa," Thẩm Lưu Phi bình tĩnh mà nói, "Cậu thật sự đã yêu Tùng Dĩnh."

Khi nói chuyện Thẩm Lưu Phi vẫn luôn nhìn Lý Duệ, nhìn cặp mắt đen ngòm của hắn; nhìn hắn như một con chó giận dữ dựng đứng lông, cái bụng mềm mại úp sấp, nhưng đã thủng bụng xuyên ruột, máu me đầm đìa; nhìn hắn như con bạc cược mười thắng chín, lại ở lần cuối cùng thua thảm bại, vĩnh viễn không vươn mình lên được.

Đúng như ban đầu anh cùng với Tạ Lam Sơn phác họa, Lý Duệ đối với Tùng Dĩnh, yêu hận chồng chất.

"Kế hoạch phạm tội của cậu gần như hoàn hảo, chỉ có duy nhất một điểm sơ suất," dừng lại vài giây, Thẩm Lưu Phi nói, "Cậu giết lầm người."

"Có ý gì?" Sương mù trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, sắc mặt Lý Duệ khó coi, lại mỉm cười giả vờ thoải mái, đối mặt với Thẩm Lưu Phi, vừa tốn công vừa lao lực, hắn không dám thả lỏng một chút nào

"Cậu giết lầm người, Tùng Chí Minh có lẽ đáng chết, nhưng Tùng Dĩnh thì không." Thẩm Lưu Phi không chút gợn sóng, tránh không trả lười, chỉ đem quyển sách "Trắng đen không sai" mình mang đến lần thứ hai đặt trước mặt Lý Duệ, "Cậu xem cuốn sách này một chút trước đi."

"Anh trước đây đúng là thần tượng tôi, thế nhưng bây giờ không phải." Lý Duệ mở ra sách, qua loa nhìn lướt qua trang bìa, liền ném "Trắng đen không sai" có chữ ký cùng lời nhắn cho người khác qua một bên.

"Tốt nhất cậu vẫn nên nhìn kỹ một chút." Thẩm Lưu Phi rất khách khí, nhưng giọng điệu kiên định không cho phép nghi ngờ.

Lý Duệ không hiểu đối phương trong hồ lô bán thuốc gì, nửa tin nửa ngờ mà lại đem trang bìa mở ra, hắn đọc từng chữ từng câu mà những lời nhắn cho người khác này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trán không ngừng lấm tấm mồ hôi, đến tay cầm trang sách tay cũng run lên.

"Cậu nhìn thấy cái gì?" Thẩm Lưu Phi hỏi.

Lý Duệ không trả lời, cúi đầu cực kỳ thấp gần như vùi đầu vào sách, không ngừng run rẩy, trong cổ họng phát ra vài âm thanh quái dị, nghe tới bi thương không thôi, lại khó hoàn thành câu chữ hoàn chỉnh.

"Chuyện này..." Thật lâu sau, hắn mới run rẩy mở miệng, "Đây không phải là chữ của anh..."

Hắn thông qua những thứ trong hoa hồng gửi cho Tùng Dĩnh, thấy rõ ràng không ít tấm card viết lời tâm tình, ký tên đều là Thẩm Lưu Phi, người đàn ông làm cho hắn xấu hổ tự ti này.

"Còn những tấm ảnh kia? Ta thấy cô ta cùng những người đàn ông kia quần áo xốc xếch mà ôm cùng nhau, cô ta chính là một nữ nhân thấp hèn!" Lý Duệ đột nhiên mất khống chế gầm hét lên, "Ta thậm chí quyết định vì cô ta từ bỏ báo thù cho cha ta, nhưng đồ đê tiện này lại cư nhiên phản bội ta!"

"Đây là khẩu cung của Lang Lệ về việc photoshop," Thẩm Lưu Phi đưa ra một tờ văn kiện, "Làm như vậy không hợp quy củ, nhưng rất cần thiết để cậu tự mắt nhìn."

Từ trong khẩu cung, những vu khống ô uế trước đây được làm sáng tỏ, đột nhiên, ngọt ngào cùng năm xưa cùng gặp phản bội thống khổ thấu tim, luân phiên hiện lên trước mắt hắn, Lý Duệ vừa khóc vừa cười, gào to:

"Ta không có giết sai người! Là Tùng Chí Minh giết cha của ta! Lúc hắn vừa mới bắt đầu làm ăn, quay vòng vốn khó khăn, tìm cha ta mượn một khoản tiền rất lớn. Cha ta là người luôn luôn nhiệt tình, với đồng hương gần như hữu cầu tất ứng, thế nhưng khi chính ông gặp rủi ro, lại không một người nguyện ý ra tay giúp ông! Khi đó nhà ta đã phi thường khó khăn, đòi nợ ba ngày tới cửa hai lần, mẹ ta mỗi ngày quở trách cha ta, làm chính mình tức đến bệnh. Nhưng cha ta không đem chuyện Tùng Chí Minh có nợ không trả nói cho ta mẹ, ông nói với tính khí mẹ ta nhất định sẽ đến náo nhà họ Tùng, vợ lão Tùng còn đang ở cữ, lúc sinh con bị băng huyết, nháo như thế khẳng định có ảnh hưởng với thân thể bà ấy. Còn nói ai làm ăn cũng không dễ dàng, ông định cùng lão Tùng đàm luận, lão Tùng cũng nhất định sẽ thông cảm ông khó xử, đem tiền trả lại. Cha ta vừa ra đến trước cửa vừa cho ta xem qua giấy vay nợ của Tùng Chí Minh, nhưng sau khi ông có chuyện, Tùng Chí Minh lại nói với cảnh sát, cha ta là đi tìm hắn vay tiền, hắn không cho, cha ta liền tự sát."

Mắt Lý Duệ đỏ như máu, thống khổ chất vấn: "Cha ta làm sao có khả năng tự sát! Ông nửa đời nhiệt tình trợ giúp người, kết quả chết rồi lại bị vấy bẩn thành kẻ tự sát lừa gạt tiền bảo hiểm!"

"Sách cờ vua" nói rằng người thua tốt là thua không loạn, gia hỏa thông minh tuyệt đỉnh vừa là kỳ thủ thiện mưu vừa là sát nhân lãnh khốc này, chưa bao giờ thất bại, cũng không giỏi thua. Mà lúc trước đối mặt Tạ Lam Sơn, sự tự tin của hắn đã xuất hiện vết nứt, lại vì Thẩm Lưu Phi nói ra chân tướng, niềm tin trì vẫn luôn vững chắc rốt cục sụp đổ hoàn toàn, Lý Duệ gần như điên cuồng hỗn loạn, nói cùng một câu nhiều lần: "Ta không tin! Cha nào con nấy, cả nhà bọn họ đều là kẻ ác nên xuống địa ngục!"

Thẩm Lưu Phi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt vẫn luôn lạnh nhạt, biểu tình trong mắt không biết là xem thường hay là thương hại.

"Đừng nghĩ lừa ta đi tự thú dễ dàng như vậy! Những thứ này đều là giả, đều là giả!" Lý Duệ cười gằn, hắn rốt cục tỉnh táo lại, mà một loại biểu cảm điên cuồng hơn theo nhau mà tới, "Thẩm lão sư, buổi sáng hôm đó tôi đi ngang qua dưới lầu nhà anh, trùng hợp phát hiện một bí mật của anh, phát hiện một người đối với anh phi thường quan trọng."

Thẩm Lưu Phi khẽ cau mày, buổi sáng hôm đó hắn không phải sinh ra ảo giác, quả thật trong bóng tối có người nhìn chằm chằm vào mình.

"Anh lẽ nào chưa hề nghĩ tới, vì sao tôi lại kêu anh tắt máy sao?" Lý Duệ lấy ra một cái cờ lê từ trong túi tiền, trên miệng cơ lê còn dính vết dầu.

Thẩm Lưu Phi nắm chặt ngón tay, chân mày nhíu chặt hơn, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm mơ hồ.

"Trước khi vào nhà, tôi đã gọi điện nói với cảnh sát Tạ rằng tôi vì diệt khẩu mà giết anh. Anh ta không thể liên lạc được với anh, hiện tại nên phát điên mà lái xe tìm anh rồi đi." Lý Duệ đột nhiên cười lạnh giễu cợt, "Nhưng phải làm sao đây? Xe của anh ta không có phanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top