Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 20

CHƯƠNG 20:

Cố Duy Thâm vẫn luôn chú ý đến Phương Duyệt Thanh, chỉ mới dời tầm mắt một chút mà đã không thấy tăm hơi Phương Duyệt Thanh đâu, ngồi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng cậu nên anh đứng ngồi không yên. Anh lấy cớ đi ra ngoài, tìm một vòng mà vẫn không tìm được, lúc chuẩn bị trở về hỏi thăm thì đụng phải Phương Duyệt Thanh.

"Không phải em rất gan à? Sao lại sợ thế?" Cố Duy Thâm thấy cậu đụng vào anh thì lập tức lùi lại, anh cất bước tới gần cậu nói với giọng điệu nghiêm khắc.

"Tôi đi toilet...Chuyện trước đây, ờm, xin lỗi anh, thật sự tôi không cố ý..." Phản ứng đầu tiên khi Phương Duyệt Thanh đụng trúng Cố Duy Thâm là chạy trốn, mới vừa lùi một bước là đã bị anh tới gần dồn vào một góc đường ở hành lang. Cậu vừa sợ Cố Duy Thâm kề sát mình vừa sợ có người sẽ đi qua lối này bắt gặp được, cậu nhìn Cố Duy Thâm với ánh mắt mang theo nài nỉ, sau đó thuận theo xin lỗi, đây mới là kế hay...

"Sao sắc mặt kém như vậy? Không khỏe à?" Phương Duyệt thanh ngẩng đầu nhìn Cố Duy Thâm, mặt cậu tái nhợt, môi cũng trắng bệch, trong đôi mắt to lộ ra sự đáng thương, từng sợi lông mi đều mang theo bọt nước.

"Bụng khó chịu, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, tôi có thể đi được chưa?" Phương Duyệt Thanh thử hỏi, mắt láo liên tìm kẽ hở.

"Ăn ngon cũng đừng ăn quá nhiều." Cố Duy Thâm thấy Phương Duyệt Thanh đáng thương nên đành thả người đi, lúc kề sát người cậu, anh ngửi được mùi sữa thơm làm anh rất muốn nếm thử hương vị đó nên càng đến gần hơn một chút. Không biết có phải ảo giác của anh không, mà anh cảm thấy làn da của cậu so với trước kia còn mịn màng hơn, vừa tinh tế vừa trắng nuột, làm anh không nhịn được sờ vào mặt cậu.

Phương Duyệt Thanh phát hiện cậu cẩn thận từng li từng tí cũng không có tác dụng gì, đã vậy Cố Duy Thâm còn mang theo vẻ 'đáng khinh' muốn hôn cậu thì cậu lập tức nóng nảy, đầu gối co lên đá vào phía dưới của Cố Duy Thâm.

"Tên già lưu manh, đừng hòng đụng vào người tôi, có ngon thì anh cứ đuổi việc tôi đi." Đùi của Phương Duyệt Thanh bị Cố Duy Thâm siết chặt, cậu tức giận nói.

Cố Duy Thâm nhìn bé đáng thương giơ móng vuốt ác ma thì cười khổ, hình như anh lại thấy sắc nảy lòng tham nữa rồi...

"Em đi đi..." Cố Duy Thâm thả chân Phương Duyệt Thanh rồi lùi ra sau một bước.

Phương Duyệt Thanh trợn mắt trừng Cố Duy Thâm, cậu đề phòng lui lại mấy bước rồi chạy nhanh rời khỏi Cố Duy Thâm. Lần trước cậu cho rằng Cố Duy Thâm đi rồi nghĩa là không còn hứng thú với cậu nữa, lần này gặp lại cậu cũng chỉ cho là chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ Cố Duy Thâm cố tình gây khó dễ cậu, nhưng không ngờ tên lưu manh này vẫn ham mê sắc đẹp muốn quấy rối cậu như cũ.

Phương Duyệt Thanh quyết định lén thả tin xấu của Cố Duy Thâm lên mạng, vạch rõ bộ mặt dối trá của người này, mệt cho nhiều người còn sùng bái anh ta, đúng là cặn bã!

"Duyệt Thanh, sao cậu đi lâu quá vậy, ra hết mấy món rồi đó." Phương Duyệt Thanh tức giận đi về chỗ ngồi, Tống Tuệ Dĩnh còn chuyên gắp một chén nhỏ thức ăn để dành cho cậu.

"Cám ơn, tôi ăn không vô, cậu ăn đi." Phương Duyệt Thanh nói. Vừa rồi cậu đã ói một đống nên không còn có cảm giác thèm ăn nữa, cậu không ăn món gà tiềm đầy ớt này, cũng không dám ăn thêm món cá hầm ớt và Mao Huyết Vượng lềnh bềnh dầu và ớt đỏ kia...

Phương Duyệt Thanh gắp một đũa cải thảo xào, nhìn trắng nhách như không thêm gia vị rồi bỏ vào miệng, mới ăn vào liền phun ra dĩa, cay quá đi!

Thay đổi một miếng rau xào, cũng quá cay!

Lại gắp một đũa thịt luộc chấm tương, tanh quá trời!

Sao trước giờ cậu chưa từng phát hiện mình kén ăn tới mức này chứ!

Phương Duyệt Thanh không thèm ăn nữa, lát nữa lại ói thì mắc công ảnh hưởng mọi người đang ăn uống.

"Cháo gạo kê, điểm tâm, trái cây thập cẩm..." Phương Duyệt Thanh buông đũa không lâu thì có phục vụ bưng lên thức ăn nhẹ khai vị, mỗi bàn đều có. Phương Duyệt Thanh cũng không nghĩ nhiều, dạ dày trống trơn cũng rất khó chịu, đám người còn lại đều giành ăn món chính nên cũng đang no nóc, không ai giành phần của cậu nên cậu từ từ bắt đầu ăn.

Trong lúc đang ăn cơm, Cố Duy Thâm ngồi ở bàn dành cho các sếp lớn một lát sau thì đứng dậy đến các bàn chào hỏi, dùng rượu nho và thức uống khác cụng ly với mọi người.

Đến phiên bàn này của Phương Duyệt Thanh, Tống Tuệ Dĩnh hơi kích động kéo Phương Duyệt Thanh đang bù đầu uống cháo.

"Ngài Cố, anh còn nhận ra tôi không? Tôi là Tống Tuệ Dĩnh bạn học của Cố Duy Sâm, hơn một tháng trước chúng ta từng gặp qua đó." Tống Tuệ Dĩnh chào hỏi Cố Duy Thâm, tiện thể kéo kéo áo của Phương Duyệt Thanh.

"Đương nhiên nhớ rồi, không ngờ cô cũng trong nhóm người ở đây, khá lắm." Cố Duy Thâm lộ ra nụ cười trưởng bối hòa ái dễ gần với cô.

"Tôi cũng không ngờ sẽ gặp ngài Cố, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Tống Tuệ Dĩnh hơi kích động nói, hiển nhiên cũng đã trở thành fans của Cố Duy Thâm.

Nếu không biết cái người được mệnh danh 'Thần trong truyền thuyết' là Cố Duy Thâm, nói không chừng cậu cũng sẽ sùng bái theo, trở thành fans của anh. Nhưng sau khi biết rồi, cậu nhìn anh ra dáng thầy cô nói chuyện với Tống Tuệ Dĩnh thì trong lòng thầm phản cảm không thôi, cáo già xảo quyệt, già mà không đứng đắn, làm bộ làm tịch, kỹ thuật diễn cao siêu, tên già lưu manh...

Đầy đầu Phương Duyệt Thanh đều là bình luận tiêu cực, biểu tình ngốc ngốc, miệng dính hạt cháo, cực kỳ khác biệt với những người khác đang tỏ ra sùng bái anh.

Tống Tuệ Dĩnh thấy dáng vẻ Phương Duyệt Thanh như này, cô sợ đại thần sẽ có ấn tượng không tốt về cậu nên vội vàng lấy khăn giấy chùi miệng cho Phương Duyệt Thanh.

"Cậu ấy là Phương Duyệt Thanh, rất hay mơ màng...Chính là người lần trước bị rớt xuống mương, sau đó có việc phải đi trước nên có lẽ ngài Cố chưa từng gặp cậu ấy. Cậu ấy rất thông minh, luôn đứng hạng nhất trong lớp của chúng tôi." Tống Tuệ Dĩnh thấy Phương Duyệt Thanh đang ngơ ngác không biết chào hỏi thì nói giùm cậu.

"Ừ, rất tốt, mọi người phải nhớ làm việc học tập cho tốt, tôi cũng sẽ không nể tình châm chước mà sẽ càng nghiêm khắc hơn đấy." Cố Duy Thâm nhìn Tống Tuệ Dĩnh thân mật với Phương Duyệt Thanh, anh hơi cau mày, rất có hàm ý nhìn Phương Duyệt Thanh nói.

"Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Tống Tuệ Dĩnh nghiêm túc đáp.

Sau khi Cố Duy Thâm qua bàn này chào hỏi xong, mấy người trên bàn đều đã biết Tống Tuệ Dĩnh có quen biết với Cố Duy Thâm rồi và người ta vẫn còn nhớ rõ cô. Cho dù có tâm tư gì đi nữa thì những người này đều thân thiện với Tống Tuệ Dĩnh hơn, còn phương Duyệt Thanh không nói câu nào nên chả ai để ý đến cậu.

Phương Duyệt Thanh ăn xong thức ăn khai vị vừa đem ra, rốt cuộc dạ dày thấy thoải mái hơn một chút, cậu vuốt vuốt bụng dựa vào ghế ngồi chờ buổi tiệc kết thúc. Lúc này cậu cũng thấy rõ hơn, cậu khá hài lòng với công việc này, phỏng vấn mấy lần mới đậu, cũng coi như công việc cậu tự mình kiếm được. Cậu không muốn mới có công việc đầu tiên lại phải nghỉ, nhưng cũng không có nghĩa là cậu sẽ thỏa hiệp, nên cố gắng thì cố gắng thôi. Nếu thật sự không nổi nữa thì nghỉ việc, cũng không phải cậu không tìm được việc khác.

"Phương Duyệt Thanh, chúng ta đi làm rồi chứ không phải trẻ trâu như trước nữa. Đồ ngốc nhà cậu, biết suy nghĩ hơn chút được không? Nhìn bộ dáng lúc nãy của cậu kìa, mơ mơ màng màng, ít nhất cũng phải chào hỏi người ta một câu chứ." Trên đường đi về, Tống Tuệ Dĩnh ra sức 'dạy dỗ' Phương Duyệt Thanh.

"Ò...Biết rồi, tôi buồn ngủ quá à, cậu có thể đừng xí xô xí xào nữa được không..." Phương Duyệt Thanh bực mình nói. Tính cách của Tống Tuệ Dĩnh khá giống với chị hai Phương Duyệt Hân nhà cậu, cho nên từ lúc cậu quen biết cô thì cảm thấy rất thân thiết rồi từ đó chơi thân với nhau, nói chuyện cũng không tị hiềm gì.

Phương Duyệt Thanh nói xong thì bị Tống Tuệ Dĩnh dạy dỗ cả một đường đi về, đến nỗi Phương Duyệt Thanh muốn kêu cứu mạng, cậu rất muốn nói cho cô biết bộ mặt thật của người nào đó lắm luôn!

Các công nhân viên chức tham gia kỳ thực tập ở khu mới Sơn Thành lần này là từ khắp cả nước đổ về đây, thực tập xong cũng sẽ được chia cho các chi nhánh trong cả nước. Chỗ ăn chỗ ở của bọn họ đều là chung cư chung do công ty thuê, giống y như ký túc xá thời đại học, chỉ có điều là mỗi người mỗi phòng, còn có nguyên cả nhà ăn chuyên dụng, điều kiện khá tốt.

Sau khi tiệc tàn thì Phương Duyệt Thanh trở về chỗ ở của mình, cậu cảm thấy mệt muốn xỉu nên sau khi nói Tống Tuệ Dĩnh đừng làm phiền cậu thì lăn ra ngủ như chết.

Ngày hôm sau, kỳ thực tập của bọn họ chính thức bắt đầu.

Chuyên ngành của Phương Duyệt Thanh là khoa học và công nghệ máy tính, cậu tìm công việc cũng là công nghệ máy tính, cậu không muốn làm phức tạp lên và rất lười quản lý, lúc chia nhóm ở trường thì cậu cũng là người đứng ngoài cuộc chỉ chịu trách nhiệm làm việc.

Kỳ thực tập cũng nhắm vào hướng đi của mỗi người nên chương trình đào tạo cũng không quá giống nhau, nhưng vẫn có một vài chương trình học chung, ví dụ như: Khóa quản lý thời gian, kỹ năng giao tiếp, kỹ năng viết mail...v...v...

Cố Duy Thâm càng phụ trách chuyện quan trọng hơn, việc huấn luyện người mới chỉ là một việc nhỏ trong vô vàn việc khác, nhưng vì Phương Duyệt Thanh nên anh mới chú ý nhiều hơn một chút.

Anh không chịu trách nhiệm giảng dạy nên chỉ khi nào rảnh rỗi mới đến xem một lát, trò chuyện và quan sát người mới dưới hình thức thảo luận với nhau, vừa để hiểu bọn họ hơn vừa để rót canh gà làm cho anh đi đến đâu cũng khiến cho người khác càng sùng bái anh thêm.

Mặc dù đã một đoạn thời gian Phương Duyệt Thanh không gặp được Cố Duy Thâm, có điều 'ta không ở giang hồ nhưng giang hồ luôn nhắc đến ta', ngày nào lỗ tai cậu cũng phải nghe Cố Duy Thâm giỏi giang thế nào, quyến rũ thế nào, với việc này, cậu chỉ có thể hờ hờ hờ trong lòng thôi...

Lúc bấy giờ, tổ của Phương Duyệt Thanh mô phỏng xây dựng lại một trang web nhỏ, cũng trao đổi xong với giám đốc đào tạo giả làm khách hàng rồi đưa ra phương án, viết lại yêu cầu của khách cùng với bản mẫu thiết kế, sau đó bọn họ mới dựa theo đó thực hiện. Bởi vì thời gian eo hẹp mà còn phải thi đấu với nhóm khác, cho nên tổ của bọn họ đã phải làm việc cực kỳ chăm chỉ.

Phương Duyệt Thanh vừa gõ chữ trên máy tính vừa đánh ngáp, muốn nằm lăn ra đất ngủ luôn, nhưng mà cậu vẫn chưa hoàn thành công việc tổ giao cho cậu, làm xong thì cậu còn phải sửa sang lại thành quả, ngày mai phải giao nộp rồi. Cậu không kiên trì nổi thì cũng phải kiên trì, mọi người đều trông rất động lực, năng lượng giống như vô tận, cậu không thể tụt hậu được.

Sau khi kết thúc công việc, Phương Duyệt Thanh đứng lên vươn vai, cậu ngáp một cái đến nỗi chảy nước mắt, cậu dùng mu bàn tay lau khóe mắt rồi đi ra ngoài rót nước uống.

Khom lưng rót ly nước xong, Phương Duyệt Thanh mới đứng lên một nửa thì cảm thấy trước mắt tối sầm hoa mắt chóng mặt, cậu lập tức huơ tay lung tung chộp lấy một thứ gì để đứng vững lại, tránh cho khỏi bị ngã.

"Xin lỗi." Phương Duyệt Thanh cảm giác hình như mình nắm được quần áo của một người nào đó, sau khi ổn lại rồi thì mới mở mắt ra, tiếp đó cậu...hóa đá. Đúng là cậu nắm được quần áo của một người, nhưng chỗ cậu nắm bị sai sai, cậu nắm được quần của người ta, chẳng những làm tuột khóa dây thắt lưng của người ta mà còn kéo quần người ta xuống một chút, áo sơ mi phẳng phiu cũng bị cậu làm nhăn nhúm.

Ai vậy trời, chân dài quá đi, bộ dài tới ngực hay gì?

"Xin lỗi, xin lỗi..." Phương Duyệt Thanh vừa thầm lẩm bẩm vừa giúp người đó sửa sang lại quần áo, nhưng khi cậu vừa động tay thì đã bị người đó nắm lấy.

"Không cần." Giọng nói trầm thấp vang lên, Phương Duyệt Thanh cứng đờ, máy móc ngẩng đầu. Lúc nhìn ra là ai thì đầu cậu trong chớp mắt như bị hàng vạn con ngựa giẫm qua, có cần chơi cậu như thế không hả? Không hề phòng bị, không hề đắn đo, tên già lưu manh anh lại tới nữa rồi, đã vậy còn xảo quyệt đến mức làm cậu giở trò lưu manh với anh ta...

END CHƯƠNG 20.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top