Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 21

CHƯƠNG 21:

"Ngại quá, tôi không có cố ý." Phương Duyệt Thanh nhanh chóng nói.

Cố Duy Thâm không nói gì, anh sửa sang lại quần áo rồi sau đó đi đến vị trí nhóm của bọn họ, Phương Duyệt Thanh trợn mắt cầm ly nước đi theo phía sau.

Lúc Cố Duy Thâm tới thì thấy Phương Duyệt Thanh đang ngáp, hai mắt ngập nước làm anh thấy buồn cười nhưng cũng có chút đau lòng, anh nhìn cậu lảo đảo đi rót nước mà có chút lo lắng. Anh bước nhanh tới chỗ cậu, còn chưa kịp dìu cậu thì bị cậu bắt lấy, đã vậy còn bị đụng vào chỗ nhạy cảm. Lúc sờ sờ mó mó sửa sang lại quần áo cho cậu lại làm anh có phản ứng, cũng may anh mặc quần áo rộng rãi, đúng là nhóc ác ma không khiến người ta bớt lo!

Gần một tháng sau, tuy Cố Duy Thâm không còn xuất hiện trước mặt Phương Duyệt Thanh nhưng chỉ cần anh tới thì đều sẽ âm thầm quan sát cậu, đồng thời theo dõi tiến độ làm việc của cậu. Chương trình training không chỉ đơn giản huấn luyện một vài kỹ năng mà còn sẽ làm một ít thí nghiệm để công ty càng hiểu rõ mọi người hơn, theo đó sẽ biết được họ thích hợp vào vị trí gì.

Biểu hiện của Phương Duyệt Thanh trong mắt Cố Duy Thâm không được xem là xuất sắc nhất, không quá nhiệt huyết, cũng không thể hiện được năng lực lãnh đạo, nhưng vẫn làm anh cảm thấy khá thú vị.

Phương Duyệt Thanh không thích luồn cúi, tuy rằng nhìn có vẻ ngây ngốc vô tư nhưng luôn biết giữ chừng mực, những người ở bên cạnh cậu cũng khá tốt, đều là người khá đơn giản. Bọn họ không ham cạnh trạnh mà chỉ yên lặng làm việc, gặp được vấn đề về chuyên môn thì cũng sẽ cố gắng tìm hiểu, không phải ai nói gì cũng sẽ tin.

Phương Duyệt Thanh chưa bao giờ phàn nàn công việc quá nhiều hay quá mệt mỏi, cậu sẽ luôn nghiêm túc hoàn thành phần công việc được giao, những thứ học được trong chương trình học đều được thể hiện rõ trên người cậu, bởi vì cậu đang không ngừng tiến bộ...

Trong mắt Cố Duy Thâm là nhóc ác ma, trong mắt người khác bây giờ chính là cậu nhóc vừa ngoan vừa chăm học, khả năng học hỏi cao, điển hình cho trẻ nhỏ dễ dạy, xếp hạng khá tốt trong tổng hợp thứ hạng dành cho người mới cùng đợt, làm cho Cố Duy Thâm cũng cảm thấy 'cùng chung danh dự'.

"Đây là tài liệu yêu cầu à? Mấy yêu cầu này hoàn toàn có thể hợp thành một cái, không cần thiết phải chia ra nhiều như vậy...Rõ ràng yêu cầu này không hợp lý, tại sao không thương lượng lại?" Cố Duy Thâm đi qua chào những người ngồi ở chỗ Phương Duyệt Thanh rồi đến chỗ ngồi xuống xem tài liệu đã được in ra của bọn họ.

"Mục tiêu của mọi người là phải đạt được sự hài lòng của khách hàng mà không phải chỉ hoàn thành là xong, nếu mỗi hạng mục đều hoàn toàn dựa theo yêu cầu của khách hàng để làm thì các bạn sẽ mãi mãi rơi vào thế bị động..."

"Cần phải học được cách giải thích và thuyết phục khách hàng...Thúc đẩy tư duy, vừa đơn giản hóa lại vừa thực dụng mà không cần phải tốn công vô ích."

"Nói cách khác, các bạn chính là người đào giếng nước, mục tiêu là phải đào ra nước chứ không phải đào hố ở khắp nơi. Cái hố không có nước là cái hố chả có tác dụng gì."

Cố Duy Thâm rất nghiêm túc chia sẻ với nhóm của Phương Duyệt Thanh, anh chỉ ra những điểm mấu chốt khiến cho mọi người sáng mắt ra, giúp bọn họ có thể chỉnh lý hạng mục của nhóm mình càng thêm rõ ràng chính xác, những chiến lược anh giảng dạy cùng với việc thường xuyên rót canh gà cũng làm cho bọn họ vô cùng biết ơn...

"Cám ơn Cố tổng, chúng tôi sẽ cố gắng học hỏi để hoàn thiện bản thân mình hơn." Trưởng nhóm liên tục nói lời cám ơn, Phương Duyệt Thanh yên lặng đứng ở phía sau Cố Duy Thâm.

Cố Duy Thâm chỉ vừa nhìn sơ qua tài liệu là đã chỉ ra được những điểm thiết yếu làm cho Phương Duyệt Thanh rất khâm phục, những gì anh nói tiếp đó cũng làm cậu thấy rất có lý, nếu bỏ qua thành kiến cá nhân thì cậu sẽ khiêm tốn nhận lấy sự 'dạy dỗ' này của Cố Duy Thâm.

Cố Duy Thâm không ở lại lâu, động viên mọi người xong thì tiếp tục đi qua nhóm khác.

Trong lúc các thành viên trong nhóm nghiêm túc suy nghĩ lại những 'lời vàng' của Cố Duy Thâm, thảo luận sửa lại thế nào để đạt hiệu suất cao hơn. Bọn họ lại không biết Cố Duy Thâm nói nhiều như thế, chủ yếu mục đích chỉ có một, đó là khiến cho bọn họ nhanh chóng làm xong để có thể về ngủ sớm một chút.

Trong đó rút bớt lại thì trọng điểm chính là để Phương Duyệt Thanh được hưởng ké, vì vậy sau khi sửa sang lại vốn dĩ Phương Duyệt Thanh tính tăng ca thức đêm thì lại hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự định, còn dư lại thời gian thì cậu dựa theo Cố Duy Thâm linh hoạt tạo ra thêm tính năng nhỏ khiến cho người khác bất ngờ, sau khi tổng hợp rồi thí nghiệm xong không phát hiện ra vấn đề gì mới gọi giám đốc bộ phận đào tạo tới nghiệm thu.

"Làm rất khá, làm cho người ta phải bất ngờ, đặc biệt là tính năng này, tôi cảm thấy có thể tiến cử thêm vào website mua hàng online của chúng ta, rất thực dụng, còn có cái này..." Giám đốc phụ trách của bọn họ đánh giá xong thì khen ngợi nhóm của bọn họ.

"Tốt quá rồi, lần này chúng ta làm rất ổn áp, hợp tác rất tốt, nhất là Duyệt Thanh, làm tốt lắm!" Tính năng mà thầy huấn luyện khen chính là do Phương Duyệt Thanh làm. Sau khi thầy huấn luyện đi rồi thì nhóm trưởng xoa đầu Phương Duyệt Thanh nói, những người khác cũng đến gần 'đùa giỡn' Phương Duyệt Thanh, nữ thì bẹo má, nam thì đánh một quyền vào ngực...

Vốn dĩ Phương Duyệt Thanh hơi chóng mặt, giờ này đã quá giờ cơm, vừa đói vừa mệt lại bị bọn họ lăn lộn như thế. Gương mặt đang tươi cười cũng không nhịn được nữa, trước mặt tối sầm mất đà ngã quỵ xuống, cái trán đụng trúng bàn rồi ngã lăn ra đất.

Người trong nhóm la lên, còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên mọi người đã bị một cánh tay mạnh mẽ đẩy ra.

"Duyệt Thanh, tỉnh tỉnh..." Cố Duy Thâm lo lắng kêu Phương Duyệt Thanh. Trước khi bọn họ gọi thầy huấn luyện tới thì Cố Duy Thâm đã chú ý đến bên này, anh nhìn một đám tổ viên sờ sờ mó mó Phương Duyệt Thanh thì chỉ ước gì xách áo bọn họ ném đi hết. Khi bên này phát hiện Phương Duyệt Thanh có vấn đề thì anh lập tức chạy đến đây, không ngờ vẫn chậm một bước, cái trán của Phương Duyệt Thanh bị đụng sưng to như trái chanh.

"Tôi, tôi không sao..." Phương Duyệt Thanh mờ mịt bị Cố Duy Thâm gọi dậy, cậu híp mắt trả lời, bỗng nhiên cảm thấy thân thể bị nhấc lên, sau lưng và dưới gối đã bị một đôi tay bế lên.

"Tôi đưa em ấy đi bệnh viện." Cố Duy Thâm nói rồi nhanh chóng ôm Phương Duyệt Thanh đi ra ngoài. Những người xung quanh đều sợ ngây người, Boss đúng là quan tâm đến nhân viên lắm luôn, anh là sếp mà còn tự mình ôm nhân viên đi bệnh viên, quả là người Boss ấm áp hiểu lòng người, cảm động-ing...

Ấn tượng của Cố Duy Thâm trong lòng mọi người cực kỳ tốt, danh tiếng cũng cao, ngày thường anh cũng không đối xử đặc biệt gì với Phương Duyệt Thanh, thậm chí không nói câu nào với cậu, nếu không phải thân thiết thì ai sẽ nghĩ ra Boss Cố thật ra...

"Để tôi xuống." Phương Duyệt Thanh giật mình nhận ra mình bị ôm theo kiểu công chúa, cậu 囧 suốt đoạn đường rồi đá đá chân nói.

"Đừng nhúc nhích." Cố Duy Thâm nắm chặt Phương Duyệt Thanh, anh trực tiếp bế cậu tới bãi đậu xe.

"Tôi không sao mà." Phương Duyệt Thanh mới nói một câu thì bị Cố Duy Thâm đeo đai an toàn lên.

"Không sao gì? Lúc nãy em bị xỉu đúng không? Lần này bị đụng trúng đầu rồi! Tôi là ông chủ của em, đưa em đi bệnh viện là chuyện nên làm, lần trước em đã nói như thế, tôi sẽ không vượt rào!" Cố Duy Thâm nhìn dáng vẻ đề phòng của Phương Duyệt Thanh, anh cảm thấy chắc anh đã trở thành tên háo sắc trong lòng cậu rồi, anh cũng bó tay, chỉ có thể vừa lái xe vừa trấn an cậu.

Trước đó, Cố Duy Thâm còn cố tình vào hệ thống xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phương Duyệt Thanh. Đó là lúc Phương Duyệt Thanh mới ký hợp đồng với công ty, công ty yêu cầu, Phương Duyệt Thanh nộp lên bản kiểm tra sức khỏe khi còn trong trường. Trong đó ghi rõ các chỉ số sức khỏe của Phương Duyệt Thanh rất tốt, mọi mặt đều rất khỏe mạnh, Cố Duy Thâm yên tâm hơn, nhưng không ngờ hệ tiêu hóa của Phương Duyệt Thanh lại tệ thế này, bây giờ còn té xỉu nên lần này nhất định phải kiểm tra kỹ lại mới được.

"..." Phương Duyệt Thanh nhìn Cố Duy Thâm nghiêm trọng hóa vấn đề thì thấy rất kỳ lạ nên không nói gì thêm, cậu nghĩ khám thì khám đi vậy. Lần trước nói sẽ đi bệnh viện, sau đó bận vụ training nên lười đi, khó chịu không kéo dài nên cậu cũng không cảm thấy gì không thèm để ý, không ngờ lại chóng mặt choáng váng dữ dội.

Sau khi đến bệnh viện, Cố Duy Thâm trực tiếp dẫn Phương Duyệt Thanh tìm người quen, xử lý vết thương trên trán, lấy túi chườm đá đắp lên rồi mới đi xét nghiệm nước tiểu.

"Cả ngày em làm gì, có phải không đi ngủ đúng giờ không? Suốt ngày như chưa tỉnh ngủ cứ mơ mơ màng màng, mệt mỏi chóng mặt mà không biết nghỉ ngơi à?" Lúc ngồi chờ kết quả, Cố Duy Thâm nói với Phương Duyệt Thanh.

"Tôi có làm gì đâu, lúc nào cũng ngủ nghỉ đúng giờ mà." Phương Duyệt Thanh cầm túi chườm đá đắp lên trán, cậu chớp chớp mắt nói. Trước đây cậu còn mắng Cố Duy Thâm là già lưu manh, cậu không biết tại sao anh ta lại đối xử với cậu như vậy, sự quan tâm của anh ta không hề giả dối, chẳng lẽ đây là cách quan tâm của Boss nên ngựa quen đường cũ ư...

Phương Duyệt Thanh không nhìn mặt với Cố Duy Thâm, cậu xem xét xung quanh phòng rồi đưa mắt nhìn lên bảng làm việc dán trên tường, cậu thấy được một cái tên quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó? Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, chẳng phải đây là tên của bác sĩ mà người thanh niên tên Chu Lạc đã đưa danh thiếp cho cậu sao?

Chu Lạc đó nghi ngờ cậu mang thai, hại cậu mơ thấy ác mộng, hình như xét nghiệm máu và nước tiểu có thể kiểm tra có mang thai hay không nhỉ, lỡ đâu mang thai thì sao? Biết đâu chừng?

Khoan, khoan đã, mang thai cái khỉ khô, cậu là nam thì làm sao có thể mang thai được, mấy ví dụ đàn ông mang thai tra trên mạng đều đã làm phẫu thuật thay đổi giới tính, có cở sở khoa học đàng hoàng, căn bản không phải đàn ông chính gốc mang thai. Đàn ông không có tử cung, tinh trùng nhỏ xíu xiu lại không có dưỡng chất từ trứng cung cấp, hai cái tinh trùng phóng chung với nhau thì làm sao có thể ra chuyện gì được chứ, nếu có thai, chẳng phải đàn ông sẽ có thể tự thụ thai dẫn đến chỉ một giới tính phát triển thôi à?

"Nghĩ gì thế? Em nghe tôi nói gì không?" Cố Duy Thâm cau mày nhìn Phương Duyệt Thanh như người mất hồn, anh thở dài cốc đầu cậu một cái.

"A, xin lỗi, anh nói gì cơ?" Phương Duyệt Thanh hoàn hồn hỏi, cậu nghĩ nhiều quá rồi, đều do Chu Lạc hại.

"Em thằng nhóc này, tôi lặp lại lần nữa, em nhớ cho kỹ... Công việc hiện giờ không hề quy định ép buộc em mấy giờ đi làm mấy giờ về, điểm đánh giá cũng không phải cứng nhắc. Ví dụ như giám đốc Lý, ông ta là người không thích theo khuôn khổ, em không hoàn thành được yêu cầu của ông ta nhưng nếu trong đó có phần sáng tạo thì ông ta sẽ cho điểm tuyệt đối. Ví dụ như giám đốc Trương, ông ấy không quá thích người nói nhiều, coi trọng nhất chính là chất lượng, em không cần phải tốn công tốn sức vào việc diễn tả thuyết trình những thứ em làm ra làm gì, chỉ cần trực tiếp lấy ra cho ông ấy xem là được...Giám đốc Vương, bà ấy là người không rành về kỹ thuật, có đôi khi thích suy nghĩ quá nhiều, những yêu cầu của bà ấy cho dù rất đơn giản nhưng nếu em thấy không cần thiết thì có thể nói thẳng với bà ấy, việc này tốn quá nhiều thời gian không đáng để làm thì bà ấy sẽ không để em làm..."

"Làm việc phải biết linh hoạt, như vậy thì mới có thời gian dành cho chính mình."

Những gì Cố Duy Thâm nói với Phương Duyệt Thanh, thật ra chính là dạy Phương Duyệt Thanh làm sao để 'sử dụng chiêu trò', 'liệu cơm gắp mắm', vừa có thể tranh thủ được độ hài lòng vừa có thể tranh thủ được nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

"Tôi biết rồi, cám ơn." Phương Duyệt Thanh nhìn vào mắt Cố Duy Thâm. Dù sao đi nữa, những gì anh mới nói đều giúp đỡ cậu phần nào đó, mỗi người đều có tiêu chuẩn khác nhau, không phải chỉ cần bạn cố gắng dựa theo tiêu chuẩn của mình làm việc thì sẽ được khen là giỏi.

"Kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu sơ bộ cho thấy vẫn ổn, chỉ hơi bị thiếu máu, tôi sẽ kê chút thuốc bổ máu, còn kết quả kiểm tra sâu hơn thì cần phải chờ thêm một lát. Lúc nãy cậu nói cậu còn bị đau dạ dày, có thể kiểm tra dạ dày tá tràng, làm siêu âm B..." Bác sĩ mà Cố Duy Thâm quen biết đi vào nói kết quả.

"Kiểm tra tất cả đi." Cố Duy Thâm nói, anh cần phải xác nhận nhóc con không có bất kỳ vấn đề nào, khỏe mạnh dồi dào...

ENDCHƯƠNG 21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top