Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26.1: Scandal

Dịch: Kogi

Cố Trường Đình làm việc xong không thấy Triệu Giản đâu, định đi ra ngoài tìm nhân tiện thư giãn gân cốt.

Không biết Triệu Giản đi đâu mà nửa ngày không thấy về, trợ lý Triệu Đan Tinh biết hắn đi đâu, tất nhiên không phải vì hắn nói cho cô biết mà là cô tình cờ nhìn thấy.

Lúc Triệu Giản rời khỏi công ty thì Triệu Đan Tinh đang nhận bưu kiện ở quầy lễ tân dưới tầng một, đúng lúc trông thấy Triệu Giản ra ngoài đi vào quán cà phê đối diện, vì vậy Cố tổng vừa hỏi, Triệu Đan Tinh liền nói ngay cho anh biết.

Cố Trường Đình vào quán cà phê ngó thử, quả nhiên trông thấy Triệu Giản ở đó, không biết hắn đến đây làm gì, mà đi cùng hắn còn có em ba của Triệu Giản, Đào Kỳ đang khóc nước mắt dầm dề, trông vô cùng bi thảm.

Triệu Giản vội vàng đứng dậy, luống cuống nói: "Bà xã, anh không làm gì cả, anh không hề bắt nạt nó".

Đào Kỳ thấy Cố Trường Đình đến lại càng hoảng sợ, nhưng cậu ta đang khóc nấc cả lên, muốn dừng cũng không dừng được, nói chuyện cũng giật cục: "Anh Cố, không phải anh em, không phải...không phải anh em...".

Cậu ta vừa khóc thút thít vừa nói, kết hợp với bộ mặt non choẹt của thanh niên trông lại càng đáng thương. Triệu Giản cảm thấy Cố Trường Đình nghe xong, không hiểu sao lại hung hăng trừng mắt lườm mình như thể hắn vừa bắt nạt Đào Kỳ thật vậy.

Cố Trường Đình rút khăn tay ra đưa cho Đào Kỳ, nói: "Đừng khóc nữa, mặt đỏ hết lên rồi, có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ giúp cậu".

Triệu Giản vô tội nép một bên nhìn Cố Trường Đình an ủi Đào Kỳ, an ủi một lúc lâu Đào Kỳ mới nín khóc.

Cố Trường Đình dẫn Đào Kỳ đi, trước hết anh đưa cậu ta về công ty bảo cậu ta đi rửa mặt, nghỉ ngơi một lúc, sau khi lại sức thì sẽ đưa Đào Kỳ về nhà cùng ăn cơm.

Đào Kỳ đi rửa mặt nhưng trên mặt không có một giọt nước mắt nào, nhưng mắt và mũi hồng hồng trông đáng yêu như một chú mèo hoa.

Cố Trường Đình bảo Triệu Đan Tinh rót cho cậu ta một cốc nước ấm, hỏi: "Cậu từ nhà ra đây à, giờ đang ở đâu?".

"Ở...Ở...".

Đào Kỳ ấp úng không dám nói, mấy lần lén liếc mắt nhìn Triệu Giản.

Triệu Giản hơi đau đầu, hắn cũng không biết Đào Kỳ đang ở đâu, nhưng nhìn ánh mắt cậu ta hắn đã thấy không lành rồi.

Nói thật là diễn xuất của Đào Kỳ quá tệ, mấy lần cậu ta liếc nhìn Triệu Giản, Cố Trường Đình đều thấy hết.

Cố Trường Đình nói: "Hai anh em cậu liếc mắt ra hiệu gì thế? Có phải không có chỗ ở không?".

"Không không...Em có...". Đào Kỳ vội vàng nói, "Cách...cách nơi này không xa, chỉ mấy trạm xe buýt thôi...".

Đào Kỳ lắp bắp hồi lâu cuối cùng vẫn phải nói, đúng là cách nơi này không xa, chỉ có 3 km, thuận lợi vô cùng, nhưng Triệu Giản vừa nghe đã hiểu ngay, thảo nào cậu ta không dám nói.

Chỗ đó nổi tiếng là hỗn tạp, gọi là phố đèn đỏ cũng không quá lời.

Đào Kỳ trốn khỏi nhà bố nuôi, lúc đi không mang theo tiền, bị người chuyên tìm ngôi sao đường phố phát hiện ra, cậu ta cứ tưởng có thể tự nuối sống mình rồi, ai ngờ làm nghệ sĩ không hề giống tưởng tượng của cậu ta chút nào.

Sau khi ký hợp đồng, Đào Kỳ từng diễn vai người qua đường mấy lần, nhưng vì diễn xuất quá tệ, không xuất thân chính quy, cho nên dù có nhan sắc cũng bị đào thải.

Về sau hình như quản lý thấy cậu ta không còn giá trị gì nữa nên cũng vứt bỏ, gần như là nuôi thả. Đào Kỳ và bốn nghệ sĩ vô danh khác sống ở nơi công ty thuê cho, nhưng nơi đó quả thực rất tạp nham, hạng người nào cũng có.

Cố Trường Đình vừa nghe xong sắc mặt lập tức trở nên khó coi, quay sang trừng mắt lườm Triệu Giản.

Triệu Giản kêu lên oan uổng, nói: "Bà xã, anh không biết gì hết".

Đào Kỳ cũng vội nói: "Anh Cố, anh cả em không biết thật, em không muốn làm phiền người nhà, em đã 18 tuổi rồi mà".

Cố Trường Đình nói: "Chỗ đó hỗn loạn như vậy, ngộ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao? Hay là đừng ở đó nữa, theo bọn anh về nhà đi, đằng nào nhà anh cũng rộng, chẳng qua cách đây hơi xa".

Đào Kỳ vừa nghe vậy liền xua tay: "Không không không, em không muốn quấy rầy cuộc sống của hai anh".

Lúc này tim Triệu Giản đang rỉ máu, lúc trước nhà có một Trâu Tung vào ở đã loạn lắm rồi, giờ lại thêm cả Đào Kỳ, vậy thì còn gì là thế giới tân hôn hai người nữa.

Đào Kỳ từ chối nửa ngày Cố Trường Đình vẫn không cho phép, anh nói hoặc là Đào Kỳ tìm được chỗ ở khác, hoặc là đến nhà mình ở.

Lúc tan tầm về nhà, Cố Trường Đình lái xe, Triệu Giản ngồi ở ghế phó lái, hàng ghế sau là Đào Kỳ vẫn còn rụt rè.

Dọc đường Cố Trường Đình sợ Đào Kỳ căng thẳng, anh còn hỏi xem buổi tối cậu ta thích ăn món gì để về nhà nấu.

Đào Kỳ cảm động vô cùng, nói: "Cái gì em cũng ăn".

Ba người thuận lợi về đến nhà, đỗ xe xong liền dẫn Đào Kỳ vào biệt thự.

Cố Trường Đình vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, thấy trên bàn đã bày một bữa tối thịnh soạn, vừa nhìn đã biết là Trâu Tung nấu, sắc hương vị đủ cả.

Triệu Giản vừa nhìn cũng biết ngay là Trâu Tung đã về.

Cố Trường Đình nói: "Thôi xong rồi, không cần nấu cơm nữa, mau lại ăn đi cho nóng".

Đào Kỳ vừa ngửi thấy mùi đã suýt chảy nước miếng, thèm đến mức mắt bắt đầu sáng lên, vội vàng đi theo Cố Trường Đình vào phòng vệ sinh rửa tay.

Cố Trường Đình bảo Triệu Giản lên lầu gọi Trâu Tung, nhưng Triệu Giản tìm một vòng lại phát hiện ra Trâu Tung không có nhà.

Tìm khắp một lượt Triệu Giản mới phát hiện ra mảnh giấy nhỏ trên bàn trà, là giấy nhớ Trâu Tung để lại, bảo cơm tối đã nấu xong rồi, nhưng anh ta không về ăn, khỏi chờ.

Không biết Trâu Tung đi đâu, anh ta không nói.

Cuối cùng chỉ có Cố Trường Đình, Triệu Giản và Đào Kỳ ngồi xuống ăn cơm.

Đào Kỳ cơm nước no nê, vì vẫn đang trong giai đoạn phát triển chiều cao nên cậu ta ăn rất khỏe, sắp sửa đuổi kịp Triệu Giản đến nơi, có điều khổ người cậu ta không thể nào sánh bằng hắn, trông vẫn nhỏ hơn mấy vòng.

Một bữa cơm vô cùng hòa thuận, không có gì bất ngờ xảy ra. Tuy diễn xuất của Đào Kỳ rất kém, nhưng cậu ta lại rất biết điều, không nói lung tung, đây là chuyện khiến Triệu Giản hài lòng nhất.

Ăn xong Cố Trường Đình bảo Triệu Giản đi rửa bát, còn mình dẫn Đào Kỳ đi dọn phòng, để cậu ta ở phòng cho khách.

Triệu Giản không yên tâm để hai người ở riêng, nhưng hết cách rồi, bà xã đã lên tiếng, hắn chỉ có thể im lặng rửa bát, tính rửa thật nhanh để chạy ngay lên lầu giám sát.

Khi Triệu Giản lên lầu thì Đào Kỳ và Cố Trường Đình đang trò chuyện rất vui vẻ, không biết nói gì mà cả hai đều cười rộ lên.

Triệu Giản nhìn mà giấm chua bốc lên nồng nặc, hỏi: "Bà xã, hai người đang cười gì vậy?'.

Cố Trường Đình chỉ nhướng mày chứ không nói cho Triệu Giản khiến hắn lại càng ghen tợn.

"Ding doong" một tiếng.

Điện thoại di động trong người Đào Kỳ vang lên.

Đào Kỳ giật mình, vội vàng móc điện thoại ra ấn một cái rồi nhanh chóng nhét vào túi, bộ dạng trông như ăn trộm.

Triệu Giản nói: "Thôi, chúng ta để thằng bé nghỉ ngơi đi, khụ khụ, hôm nay là ngày đầu tiên nó đến đây, chắc là chưa quen phải không? Đừng quấy rầy nó nữa".

Triệu Giản nói một cách vô cùng chính trực, nói điêu mà mặt không đỏ tim không đập.

Đào Kỳ còn phối hợp gật đầu.

Cố Trường Đình thấy cũng phải, đáp: "Vậy cậu nghỉ sớm đi, sáng mai anh sẽ lái xe chở cậu đi, dù sao cũng thuận đường".

Đào Kỳ ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn anh Cố".

"Không cần cảm ơn".

Cuối cùng Triệu Giản cũng lừa được vợ về phòng, hắn cấp tốc đóng sập cửa lại, sau đó đè Cố Trường Đình lên cửa, cúi đầu xuống áp trán mình lên trán anh.

"Bà xã, anh ghen".

Cố Trường Đình buồn cười: "Ghen gì? Cậu ấy là em trai anh mà, em đối tốt với cậu ấy chẳng phải cũng là vì anh sao?".

Triệu Giản nghe thấy cũng có lý liền bật cười nói: "Bà xã nói chí phải, mà tự nhiên anh phát hiện ra miệng em rất ngọt nhé, anh muốn nếm thử".

Triệu Giản bắt đầu không đàng hoàng rồi, Cố Trường Đình đỏ mặt đẩy hắn, nói: "Em phải đi làm việc rồi".

Triệu Giản: "Làm việc gì?".

Cố Trường Đình: "Còn một đống email chưa trả lời".

Triệu Giản ôm chặt không cho anh đi, nói: "Bà xã, em cứ thế thì mệt chết mất, hay là tạm thời thả lỏng trước đã, được không?".

Kể từ khi Cố Trường Đình giành được 38% cổ phần công ty, quả thực anh bận hơn trước rất nhiều, nhưng anh cảm thấy vẫn chưa đến mức mệt chết, cũng bình thường thôi.

Triệu Giản ôm Cố Trường Đình ăn vạ, không ngừng cọ môi vào tai anh khiến anh nhột không chịu nổi, anh dựa người vào cánh cửa, hai chân nhũn đến mức sắp ngồi trượt xuống.

Cố Trường Đình cảm thấy tim mình sắp vọt lên cổ họng đến nơi rồi, tên ngốc Triệu Giản này, lúc hormone bùng phát phải nói là quyến rũ vô cùng, Cố Trường Đình bắt đầu hoa mắt chóng mặt.

Anh dứt khoát vòng tay ôm cổ Triệu Giản, ngẩng đầu chủ động hôn môi hắn.

Triệu Giản lập tức sướng điên lên, dẫn dắt Cố Trường Đình làm nụ hôn này càng sâu hơn.

Mặc dù Cố Trường Đình khá là non nhưng xem ra anh học rất nhanh, Triệu Giản dạy cái gì anh liền làm theo đó, chẳng mấy chốc Triệu Giản đã đỏ mặt tía tai, chỉ muốn nuốt chửng Cố Trường Đình vào bụng.

Hai người hôn nhau đến mức thở hổn hển, Cố Trường Đình cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, tay bám trên bả vai Triệu Giản đã mất hết sức lực, cả người trượt xuống dưới.

Triệu Giản vừa thở gấp vừa bế bổng Cố Trường Đình lên rồi bước đến bên giường thả anh xuống.

Cố Trường Đình thấy trời đất quay cuồng, lúc này mới tỉnh táo lại.

Triệu Giản trông như một con thú dữ đang nhìn chằm chằm Cố Trường Đình, đôi mắt sâu không thấy đáy phản chiếu bóng dáng hoảng hốt của anh.

Dường như Cố Trường Đình biết hắn muốn làm gì, nhưng anh thực sự vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vì vậy liền ngăn hắn lại, nói: "Em...Em còn có việc...".

Triệu Giản thở hồng hộc nhìn Cố Trường Đình luống cuống né tránh ánh mắt của mình, cảm thấy hơi đau lòng. Hắn bất giác vươn tay ra sờ mặt Cố Trường Đình, nói: "Bà xã, em không phải sợ, anh thật lòng thích em, dù em thế nào anh cũng thích".

Triệu Giản hít sâu mấy hơi rồi đứng lên, cách xa giường lớn rồi mới nói: "Em làm việc đi, anh đi tắm".

Cố Trường Đình gật đầu, thấy Triệu Giản định ra ngoài thì lấy làm lạ: "Sao không tắm trong này?".

Triệu Giản đã sờ tay đến nắm cửa, hắn ngoảnh lại cười nói: "Không được đâu bà xã ạ, anh phải đi giội nước lạnh, rồi tự giải quyết ván đề sinh lý nữa, chắc là sẽ lâu đấy. Phòng tắm ở đây em cứ dùng đi, anh sang phòng cho khách tắm cũng được".

Cố Trường Đình nghe hắn nói toạc móng heo ra như vậy mặt lập tức đỏ bừng lên, nhìn cũng không dám nhìn, chỉ bảo hắn mau đi ra ngoài.

Triệu Giản rời khỏi phòng Cố Trường Đình, thở dài quay về phòng cho khách tắm nước lạnh, nghĩ đến cái số mình còn phải cấm dục một thời gian mà rầu hết cả lòng.

Triệu Giản thực sự đi rất lâu, Cố Trường Đình mắt nhìn email nhưng lòng thì không yên chút nào, cứ liên tục nghĩ đến Triệu Giản rồi bắt đầu tưởng tượng những chuyện linh ta linh tinh.

Chẳng hạn như...

Tưởng tượng dáng vẻ Triệu Giản tắm nước lạnh, hoặc là dáng vẻ hắn tự xử.

Mặt Cố Trường Đình càng đỏ tợn, email cũng đọc không vào, thế là dứt khoát vào phòng tắm tắm rửa, anh cảm thấy mình cũng cần giội nước lạnh cho tỉnh táo mới được.

Lúc Triệu Giản quay lại thì đã không còn sớm nữa, 11 giờ hơn. Hắn cũng biết mình đi khá lâu, thầm nghĩ chắc là Cố Trường Đình ngủ rồi nhỉ?

Từ phòng khách đi ra, đang định đi về phòng ngủ của Cố Trường Đình, hắn bỗng thấy một bóng người đang thập thò lén lút ở cầu thang.

Triệu Giản lập tức bước nhanh tới, thấy bóng người đó hình như đang định xuống lầu, tay cầm vật gì đó đang phát sáng, chắc là điện thoại di động.

Triệu Giản tưởng là Trâu Tung về, nhưng nghĩ lại thì Trâu Tung không có chìa khóa, nếu về chắc chắn sẽ gọi cửa, chứng tỏ đây không phải Trâu Tung.

Hắn nhìn lại lần nữa, không ngờ lại là Đào Kỳ.

Đào Kỳ nghe thấy tiếng động đằng sau liền quay lại nhìn thì thấy là Triệu Giản. Đào Kỳ đang lén lút giật thót một cái, suýt nữa lăn xuống cầu thang.

Triệu Giản nhanh tay kéo cậu ta lại, nhờ thế mà Đào Kỳ mới không biến thành một quả bóng cao su.

Đào Kỳ sợ hãi, tay bám chặt thành cầu thang, mở to mắt nhìn Triệu Giản.

Triệu Giản hỏi: "Cậu đang định làm gì?".

Đào Kỳ lắp bắp nói: "Em...Em định ra ngoài một lát...".

"Ra ngoài?". Triệu Giản lấy làm lạ, "Đã 11 giờ hơn rồi".

Mặc dù đối với bọn cú đêm, 11 giờ mới là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, nhưng biệt thự của Cố Trường Đình nằm ở nơi tương đối hẻo lánh, 11 giờ ngoài đường vắng hoe, đến một chiếc taxi cũng không có, muốn đi đâu bắt buộc phải lái xe, nếu không thì chẳng biết đi bộ đến lúc nào mới nhìn thấy bóng xe hơi.

Đào Kỳ cuống lên, nói: "Em không muốn làm phiền anh và anh Cố, em có việc gấp phải đi ngay bây giờ...Sáng sớm mai em sẽ quay lại, không để anh Cố phát hiện ra đâu".

Triệu Giản nói: "Không phải vì chuyện đó, muộn thế này rồi cậu ra ngoài không an toàn, hơn nữa ở đây không có xe, cậu định cuốc bộ chắc?".

Đào Kỳ ngơ người, cậu ta chưa từng đến đây nên không biết.

Đúng lúc Đào Kỳ đang không biết nên nói gì, điện thoại trong tay cậu ta lại đổ chuông "Đinh đoong đinh đoong", hình như là tin nhắn, gửi liên tục mấy cái liền.

Đào Kỳ vội cầm lên nhìn, nhìn xong xuống quýt đến mức suýt đổ mồ hôi hột.

Triệu Giản không định nhìn lén điện thoại của Đào Kỳ, nhưng vì Đào Kỳ tương đối thấp, ban nãy Triệu Giản nói chuyện với cậu ta phải cúi đầu xuống, thế nên dễ dàng nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu ta.

Mấy tin nhắn đến liên tiếp, một tin viết địa chỉ, một tin giục Đào Kỳ mau đến đó.

Có vẻ đối phương giục rất gắt, Đào Kỳ đã vội lắm rồi.

Triệu Giản vô tình nhìn thấy địa chỉ đó, rất ngắn, nhưng lại đúng là chỗ Triệu Giản biết, đó là địa chỉ một khu ăn chơi.

Cũng không phải khu ăn chơi cao cấp gì, chẳng khác nào một cái hộp đêm, bên trong thác loạn vô cùng.

Triệu Giản lập tức nhíu mày hỏi: "Cậu định đi đến đó?".

Thảo nào gần nửa đêm mới đi, ban ngày nơi đó đâu có mở cửa chứ.

Đào Kỳ vừa nghe hắn nói vậy liền đỏ mặt, vội vàng giấu điện thoại đi, cúi thấp đầu không ho he gì.

Triệu Giản nghĩ, Đào Kỳ là nghệ sĩ, có rất nhiều nghệ sĩ không nhận được quảng cáo, không có thù lao, vì vậy chỉ có thể làm công việc tiếp rượu, quả thực cũng kiếm được kha khá tiền.

Triệu Giản nghiêm túc nhìn cậu ta, nói: "Công ty mà biết cậu lén nhận công việc này thì sẽ xử lý cậu đấy".

Tuy Đào Kỳ không nổi tiếng nhưng dù sao cũng là người của công ty nhà họ Đường, một số quy định trong công ty Triệu Giản cũng nắm rõ.

Đào Kỳ vội lắc đầu, nói: "Không phải em lén nhận...Em cũng có muốn đi đâu".

Triệu Giản hơi buồn bực, nói: "Không phải cậu lén nhận ư?".

Nói xong mặt hắn sầm xuống, trông Đào Kỳ có vẻ cũng không muốn đi, nhưng không đi không được. Nếu không phải cậu ta lén nhận thì chắc chắn là quản lý sắp xếp cho. Công ty của nhà họ Đường xưa nay nổi tiếng là thương gà nhà mình, nghiêm cấm quản lý nhận công việc kiểu dạng như tiếp rượu cho nghệ sĩ.

Nhưng công ty lớn như vậy khó đảm bảo sẽ không có con sâu làm rầu nồi canh, vì kiếm tiền, rất nhiều quản lý vẫn không từ thủ đoạn.

Triệu Giản nói: "Là quản lý nhận cho cậu à?".

Đào Kỳ bất lực gật gật đầu: "Vâng...".

Triệu Giản nghe xong thì vô cùng giận dữ, chuyện thế này mà lại để hắn bắt gặp, làm sao không tức giận cho được.

Điện thoại Đào Kỳ lại đổ chuông, lần này không phải âm báo tin nhắn mà là cuộc gọi đến.

Đào Kỳ hốt hoảng, vội vàng tắt âm điện thoại. Tuy chuông ngừng kêu nhưng điện thoại vẫn chưa ngắt máy, đối phương đang rất tích cực gọi đến.

Triệu Giản nhìn màn hình điện thoại của Đào Kỳ, bên trên hiện hai chữ "quản lý".

Triệu Giản dứt khoát nói: "Đưa điện thoại đây, để tôi nói giúp cậu".

Đào Kỳ vội vàng lắc đầu, nói: "Nhưng quản lý bảo em là nếu lần này không đi thì em đừng hòng nhận quảng cáo nữa".

Triệu Giản nghe xong càng tức hơn: "Cậu cứ đưa điện thoại đây cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với hắn, không ảnh hưởng đến công việc của cậu đâu mà lo".

Đào Kỳ nửa tin nửa ngờ, nhưng vì trông Triệu Giản có vẻ hung dữ, Đào Kỳ hơi sợ, thế là đành phải đưa điện thoại cho hắn.

Triệu Giản cầm máy nhận cuộc gọi, vừa kết nối đầu bên kia lập tức vang lên giọng của một người đàn ông trung niên.

Ông ta sốt ruột nói: "Đào Kỳ! Cậu có muốn làm nữa không đây! Cho cậu thêm nửa tiếng nữa, nếu không đến thì chờ bị đóng băng đi, cậu ký hợp đồng 10 năm với công ty đấy, tôi nói cho cậu biết, 10 năm tới cậu đừng hòng kiếm được dù chỉ một đồng, để rồi xem cậu có chết đói không!".

Triệu Giản im lặng nghe một tràng trách mắng của người đàn ông trung niên, hắn cũng không vội cướp lời, Đào Kỳ cũng nghe thấy rõ ràng.

Nghe xong hắn mới thong thả nói: "Lén nhận công việc kiểu này cho nghệ sĩ, tôi thấy người sắp chết đói hình như là anh mới phải".

"Alo? Cậu là ai hả?". Đối phương nghe giọng trong điện thoại không phải Đào Kỳ, khó hiểu hỏi: "Đào Kỳ đâu? Cậu là ai, sao lại chõ mõm vào chuyện này".

Triệu Giản đáp: "Anh không cần biết tôi là ai, anh bị sa thải".

Dứt lời hắn liền ngắt máy, sau đó kéo số quản lý vào danh sách đen, xong xuôi đâu đấy mới trả lại Đào Kỳ, nói: "Muộn thế này rồi, về ngủ đi, sau này công ty sẽ sắp xếp quản lý mới cho cậu".

Đào Kỳ không thể tin nổi, ánh mắt nhìn Triệu Giản cũng thay đổi, trở nên vô cùng ngưỡng mộ.

Đào Kỳ hỏi: "Thật ạ?".

Triệu Giản gật đầu.

Đào Kỳ vẫn thấy hơi khó tin, nhưng nghĩ lại thì hình như anh Triệu quen cậu út nhà họ Đường - Đường Quý Khai, chắc cũng là nhân vật có máu mặt cũng nên.

Đào Kỳ chần chừ, trước khi về phòng còn hỏi lại: "Không cần đi thật hả anh?".

Triệu Giản đau hết cả đầu, nói: "Ừ ừ, về ngủ đi".

Đào Kỳ nghe vậy liền chạy biến, trông có vẻ sung sướng lắm.

Triệu Giản thở dài, trước khi trở về phòng Cố Trường Đình còn tựa ở cầu thang gọi một cuộc điện thoại cho Đường Quý Khai.

Giờ đã sắp 11 rưỡi, Đường Quý Khai ngủ rồi nhưng điện thoại vẫn chưa tắt, đang ngủ thì bị đánh thức, lơ mơ nói "Alo".

Triệu Giản: "Mày ngủ sớm thế?".

Đường Quý Khai ngáp liên tục, đáp: "Vâng, em vẫn là trẻ con mà, phải ngủ sớm dậy sớm, đã thế cũng không cần sống về đêm. Muộn thế này rồi anh còn gọi cho em, có vợ rồi mà vẫn không sinh hoạt ban đêm à?".

Triệu Giản: "...".

Triệu Giản nói: "Anh có chuyện này cần nói với mày".

Đường Quý Khai: "Anh nói đi...Em buồn ngủ quá".

Triệu Giản nói: "Quản lý của Đào Kỳ giấu công ty nhận công việc tiếp rượu cho Đào Kỳ, mày sa thải lão đi".

Triệu Giản nói dứt lời, đầu dây bên kia liền trầm mặc hồi lâu, Triệu Giản tưởng điện thoại đã bị ngắt, nhưng nhìn lại thì thấy vẫn đang kết nối, chẳng lẽ Đường Quý Khai ngủ rồi?

"Ê? Đừng ngủ, mày nghe thấy anh nói gì không?". Triệu Giản nói.

"Nghe rồi". Đường Quý Khai đáp: "Chỉ là em đang suy ngẫm về cuộc sống".

Triệu Giản: "...".

Đường Quý Khai nói: "Em đang nghĩ, em rốt cuộc có phải em ruột anh hay không, em đang rất nghi ngờ, Đào Kỳ mới là em ruột anh...".

Triệu Giản nói: "Anh thấy mày hết buồn ngủ rồi, còn ở đây lắm điều với anh mày".

Đường Quý Khai bất mãn nói: "Hơn nửa đêm em đang ngủ, anh lại gọi dậy nói chuyện này, anh không biết tự gọi điện thoại đến công ty giải quyết sao? Em rốt cuộc có phải em trai ruột của anh không hả".

Triệu Giản nói: "Chẳng phải là vì thân phận của anh bây giờ quá bất tiện sao? Thôi, không làm phiền mày nữa, nhớ phải giúp anh đấy, biết chưa? Đừng có quên".

Đại diện của Đào Kỳ là một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, làm việc trong giới khoảng hai mươi năm nay, thế nhưng dưới trướng không có nghệ sĩ tiếng tăm nào, hầu như là nghệ sĩ tuyến hai tuyến ba, hoặc là ở tầng chót, giống như Đào Kỳ vậy.

Đúng là công ty không cho phép quản lý nhận công việc tiếp rượu cho nghệ sĩ, nhưng đã có quy định thì sẽ có người làm trái, dù sao nghệ sĩ vô danh thì cũng chẳng có mấy ai chú ý, bọn họ không bao giờ gặp lãnh đạo cấp cao nên cũng không thể tố cáo được, vừa ho he đã bị quản lý dìm xuống.

Quản lý gọi điện thoại cho Đào Kỳ vốn đã giận sẵn, ai ngờ còn bị một gã không biết từ đâu chui ra nói ông ta bị sa thải.

Quản lý không tin, lại gọi điện cho Đào Kỳ nhưng không gọi được, ông ta giận điên lên, miệng không ngừng văng tục.

"Anh Chu".

Quản lý bị gọi bất ngờ liền giật thót, ngoảnh lại thì thấy cửa phòng bao mở ra, một người đàn ông chừng 30 tuổi bước ra ngoài.

Quản lý trông thấy người đàn ông đó thì lập tức ngoan như cún, cúi gập người nói: "Ngài Lê, ngài Lê, sao ngài lại ra đây thế này?".

Người được gọi là ngài Lê này trông có vẻ khá khó tính, khóe miệng hơi trễ xuống, đôi mắt hẹp dài, đóng bộ âu phục đen nhìn đã biết là đắt đỏ, chắc chắn là một nhân vật mà tay quản lý họ Chu kia không dám đắc tội.

Ngài Lê bắt đầu mất kiên nhẫn, nhìn đồng hồ xong liền hỏi: "Sao vẫn chưa đến?".

Quản lý họ Chu hoảng lên, hấp tấp đáp: "Đào Kỳ...Cậu ta, cậu ta có việc bận, hay là, hay là tôi gọi người khác cho ngài nhé? Tôi vừa ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới, cậu ta đủ 18 tuổi rồi, ưa nhìn hơn Đào Kỳ. Hay là...Nếu ngài Lê nhất quyết muốn Đào Kỳ thì...thì ngày mai, đúng rồi, chậm nhất là ngày mai, tôi sẽ đưa Đào Kỳ đến biệt thự của ngài, vậy được không? Tôi sẽ để cậu ta ngoan ngoãn nằm trên giường ngài".

Ngài Lê vốn đã không mấy vui vẻ, nghe xong những lời quản lý nói sắc mặt lại càng tệ hơn.

Quản lý họ Chu đổ mồ hôi hột, hình như ngài Lê là người rất có máu mặt.

Ngài Lê dứt khoát nói: "Đưa địa chỉ của Đào Kỳ đây cho tôi".

Quản lý vội vàng gật đầu như giã tỏi, sau đó đọc địa chỉ cho hắn.

Nghe xong địa chỉ này, sắc mặt ngài Lê càng đen hơn, không nói hai lời lập tức xoay người bỏ đi.

Quản lý chạy theo sau liên tục gập người xin lỗi, nhưng ngài Lê không để ý đến lão, nhanh chóng bước ra khỏi khu ăn chơi.

Vệ sĩ đi theo ngài Lê mời hắn lên xe, sau đó đóng cửa, hỏi: "Giờ chúng ta đi đâu ạ?".

Ngài Lê đọc địa chỉ cho vệ sĩ, đáp: "Đến chỗ này".

Tuy quản lý đã cho ngài Lê địa chỉ của Đào Kỳ, nhưng có thể tưởng tượng được, ngài Lê đến nơi cũng chẳng tìm được người.

Bạn cùng phòng của Đào Kỳ cũng là nghệ sĩ tiểu tốt, thấy một quý ngài giàu có đến tìm Đào Kỳ lúc đêm hôm đều không kìm được dò xét thêm mấy lần.

Nhưng bạn cùng phòng cũng không biết Đào Kỳ đi đâu, chỉ nói cậu ta vẫn chưa về, chắc qua đêm bên ngoài rồi.

Kogi: Tui đoán ngài Lê là bố nuôi Đào Kỳ :)))


Chương 26.2: Scandal

Dịch: Kogi

Gọi điện xong Triệu Giản mới đi vào phòng, Cố Trường Đình vẫn chưa ngủ, nhưng anh cũng đã tắm xong, đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường cầm máy tính bảng check mail.

Triệu Giản nhìn dáng vẻ này của anh, cảm thấy mình phải tắm nước lạnh một lần nữa mới được.

Hắn nhắm mắt nhắm mũi bò lên giường, ngoan ngoãn không dám táy máy gì cả, nếu không người khó chịu chỉ có chính hắn mà thôi.

Cố Trường Đình thấy hắn trông như đang nghẹn một cục ở họng thì cười nói: "Cũng muộn rồi, ngủ đi".

Triệu Giản ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Trường Đình để máy tính bảng sang một bên, Triệu Giản liếc mắt nhìn, hỏi: "Bà xã, em đang xem công ty của nhà họ Đào à?".

Cố Trường Đình gật đầu đáp: "Phải. Đào Yến Cần năm lần bảy lượt kiếm chuyện với em, em cũng không thể để cô ta thoải mái được, đúng không?".

Triệu Giản cười nói: "Bà xã nói chí phải".

Cố Trường Đình nói: "Sổ sách nhà họ Đào rối tinh rối mù, đã thế còn nợ đầm đìa, em nhìn sơ bộ một lượt thì thấy muốn đạp đổ nhà họ Đào cũng không khó, có điều hơi mất công".

Nhà họ Đào nợ một đống, toàn phải giật gấu vá vai lấy chỗ này đắp chỗ nọ, trông thì có vẻ giàu có nhưng thực ra không chịu nổi một đòn.

Cố Trường Đình ngẫm nghĩ, quyết định sẽ tự mình xử lý, chỉ cần chặt đứt một mắt xích nợ nần của nhà họ Đào thì bọn họ sẽ sụp đổ ngay lập tức, chắc chắn không thể huy động vốn được nữa, tài chính không thể quay vòng, ngày phá sản gần ngay trước mắt.

Cố Trường Đình nói: "Đến lúc đó chắc cửa nhà họ Đào sẽ bị chủ nợ chen nhau chật kín cho xem".

Triệu Giản nịnh: "Bà xã thông minh quá đi".

Cố Trường Đình: "Ngủ nhanh lên, mai còn phải mời cậu Đường ăn trưa, em cũng còn nhiều việc phải làm, tự giải quyết chuyện nhà họ Đào chắc chắn sẽ bận rộn lắm đấy".

Ngày mai phải mời Đường Quý Khai ăn cơm á, không biết thằng nhóc này định giở trò gì nữa đây, cứ nghĩ là lại đau hết cả đầu.

Triệu Giản đã định đi ngủ rồi, đèn cũng tắt rồi, nhưng bỗng nhiên hắn lại nghĩ, liệu có nên giả vờ trở mình rồi ôm bà xã đi ngủ không nhỉ? Liệu bà xã có đạp bay hắn xuống giường không?

Trước khi Triệu Giản nghĩ xong, điện thoại trên tủ đầu giường của Cố Trường Đình chợt đổ chuông.

Cố Trường Đình vươn tay cầm điện thoại lên nhìn, ngạc nhiên nói: "Trâu Tung gọi?".

"Muộn thế này rồi anh ta còn gọi làm gì?". Triệu Giản nói.

"Không biết". Cố Trường Đình nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng Trâu Tung: "Trường Đình, cậu đã ngủ chưa?".

Cố Trường Đình đáp: "Chuẩn bị ngủ".

Trâu Tung vội nói: "Vậy à, giờ cậu có tiện ra ngoài một lát không?".

"Ra ngoài? Làm gì? Muộn thế này rồi". Cố Trường Đình nói, "Mà cậu đi đâu thế, sao vẫn chưa về".

Trâu Tung hắng giọng, đáp: "Mình đang ở trên đường, bị mấy tay săn ảnh chặn rồi, cậu lái xe đến đón mình được không? Không thì mình không về được".

Cố Trường Đình càng nghe càng khó hiểu: "Bị mấy tay săn ảnh chặn?".

Triệu Giản ở bên cạnh nghe bập bõm được một ít là đủ hiểu, chắc chắn Trâu Tung đang ở cùng Tống Hữu Trình, nếu không không thể bị bọn săn ảnh chầu chực được.

Có vẻ Cố Trường Đình cũng đã hiểu ra vấn đề, anh nói: "Có phải anh Tống đang ở bên cạnh cậu không?".

Trâu Tung lúng túng nói: "Ừ, tất cả đều là phiền phức anh ta gây ra đấy! Tại anh ta hết!".

"Các cậu đang ở đâu, giờ mình lái xe đến". Cố Trường Đình nói.

Trâu Tung hớn hở: "Trường Đình à, cậu đúng là bạn tốt, mình gửi địa chỉ luôn đây, cậu đi đường cẩn thận, đừng để bọn săn ảnh tóm được".

Cố Trường Đình: "Biết rồi, các cậu cứ chờ đấy là được".

Cố Trường Đình ngắt máy, đứng dậy rời giường rồi bắt đầu mặc quần áo: "Anh ngủ trước đi, em ra ngoài đón Trâu Tung với anh Tống về, không thì chắc họ không về được thật mất".

Triệu Giản cũng đứng dậy mặc quần áo, nói: "Anh đi cùng em".

Cố Trường Đình bật cười: "Anh đi theo làm gì? Anh có biết lái xe đâu, em đi một mình là được rồi".

"Không được". Triệu Giản nói, "Đêm khuya để em đi một mình anh lo lắm".

Triệu Giản nhất quyết đòi đi theo, Cố Trường Đình hết cách, nhìn đồng hồ thấy sắp 12 giờ, mai còn phải dậy sớm nữa, thực ra anh muốn để Triệu Giản ngủ sớm một lát.

Cuối cùng vẫn là hai người cùng nhau ra khỏi biệt thự, lái xe đến địa chỉ Trâu Tung gửi cho.

Nơi đó cách biệt thự của Cố Trường Đình khá xa, cũng là một khu biệt thự, thế nhưng cao cấp hơn biệt thự của Cố Trường Đình nhiều, nhìn giống như nơi tập trung những người giàu có vậy.

Hôm nay Trâu Tung nấu cơm tối xong, chưa kịp ăn đã nhận được điện thoại của Tống Hữu Trình, thế là dứt khoát để lại giấy nhắn rồi chạy đi tìm hắn.

Trong khu này có một biệt thự của Tống Hữu Trình, tương đối bí mật, ngay cả quản lý và trợ lý của hắn cũng không biết, vậy mà không hiểu sao đám paparazzi lại phát hiện ra.

Ban đầu Trâu Tung cũng không quan tâm lắm, nhưng không ngờ từ một hai tên thoắt cái biến thành một lũ, cứ thế chầu chực bên ngoài biệt thự, đã thế còn hỏi thăm người xung quanh xem đây có phải nơi ở của Tống Hữu Trình không, có kẻ còn định gõ cửa nhà Tống Hữu Trình.

Trâu Tung sợ đám săn ảnh chụp được gì đó, hơn nửa đêm ngôi sao Tống Hữu Trình đơn độc ở chung phòng với trai lạ, chắc chắn sẽ viết được một tin tức lớn cho xem.

Trâu Tung sốt sình sịch, Tống Hữu Trình thì cứ bình chân như vại, Trâu Tung cảm thấy thế này như kiểu hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp vậy. Anh suy nghĩ một lát, quyết định gọi điện thoại cho Cố Trường Đình nhờ anh lặng lẽ đón họ đi.

Trâu Tung cũng không lái xe tới, Tống Hữu Trình có mấy chiếc xe riêng, nhưng chiếc nào paparazzi cũng biết, vì vậy đương nhiên họ không thể lái xe của Tống Hữu Trình ra ngoài, chỉ có thể chờ Cố Trường Đình đến cứu.

Cố Trường Đình lái xe đến nơi, từ rất xa đã thấy vô số giá đỡ camera, mấy tay săn ảnh giơ máy lên chỉ chờ bắt từng khoảnh khắc, số lượng đúng là không ít.

Cố Trường Đình nhắn tin bảo Trâu Tung rằng anh đến rồi.

Triệu Giản nhìn cảnh tượng bên ngoài mà đã thấy đau đầu, hơn nửa đêm rồi mà vẫn náo nhiệt thế này.

Chẳng mấy chốc Trâu Tung và Tống Hữu Trình đã đến, hai người đều ăn mặc khiêm tốn, chạy lại gần mở cửa xe vào ngồi, Trâu Tung nói ngay: "Đi đi, đi mau lên, đừng để bọn họ phát hiện".

Cố Trường Đình cũng không dám nán lại lâu, lập tức vòng xe đi luôn.

Trâu Tung thở phào nhẹ nhõm, Tống Hữu Trình bỏ mũ xuống, vẻ mặt thản nhiên như thường.

Cố Trường Đình hỏi: "Sao nhiều paparazzi thế? Hai người đã làm gì vậy?".

"Mình chẳng làm gì cả!". Trâu Tung lập tức thanh minh cho bản thân.

Tống Hữu Trình thờ ơ nói: "Cũng chẳng làm gì, là mấy tên phóng viên cứ thích làm quá lên thôi. Chắc lâu rồi họ không bới được tin gì hot nên đói ấy mà".

Triệu Giản nhíu mày, lấy điện thoại ra tìm tên Tống Hữu Trình trên mạng, hơn 100 triệu kết quả trong vòng 0,40 giây, tin tức nhiều vô số kể.

Triệu Giản ấn bừa vào một tin, đúng là hot thật, hắn kinh ngạc quay sang liếc mắt nhìn Tống Hữu Trình.

Tống Hữu Trình vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, tuy Trâu Tung còn hơi ngơ ngác nhưng trông khá vui vẻ, khóe miệng cứ nhếch lên mãi.

Cố Trường Đình cũng phát hiện ra, hôm qua Trâu Tung còn thở ngắn than dài, sau một đêm không về nhà, tâm trạng bỗng nhiên tốt đến mức lạ thường.

Cố Trường Đình nói: "Trâu Tung, câu sắp chảy nước miếng rồi kìa".

Trâu Tung giật mình, suýt nữa thì nhảy cẫng lên: "Chảy nước miếng gì, mình có cười đâu".

Cố Trường Đình hỏi: "Có chuyện gì vui à?".

"Không có".

Nhân lúc đèn đỏ, Cố Trường Đình nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Trâu Tung và Tống Hữu Trình ngồi ghế sau đang nắm tay nhau. Tất nhiên là Tống Hữu Trình nắm tay Trâu Tung, Trâu Tung hất mấy lần không được đành thôi.

Cố Trường Đình nhướng mày hỏi: "Hai người quay lại rồi à?".

Trâu Tung đỏ mặt, chối đây đẩy: "Ai quay lại với anh ta? Mình vẫn chưa nghĩ xong đâu".

Tống Hữu Trình nghe vậy liền mỉm cười, nghiêng người ghé vào tai Trâu Tung nói: "Em không quay lại với anh? Thế chúng ta bây giờ là thế nào? Bạn chịch à?".

Trâu Tung trừng mắt lườm Tống Hữu Trình.

Tuy Tống Hữu Trình nói rất nhỏ nhưng không gian trong xe cũng chỉ rộng bấy nhiêu, lại không bật nhạc, thế là Cố Trường Đình và Triệu Giản ngồi hàng ghế trước nghe rõ mồn một.

Trâu Tung cảm thấy mình không biết giấu mặt đi đâu nữa, chỉ muốn đạp bay Tống Hữu Trình xuống xe.

Tống Hữu Trình nói tiếp: "Vì em mà anh đắc tội với cả quản lý lẫn công ty đấy, nếu đến em cũng mặc kệ anh thì anh lỗ to rồi".

Trâu Tung nhìn hắn ra vẻ tội nghiệp, diễn xuất phải nói là đỉnh của đỉnh, dứt khoát không thèm nhìn hắn nữa.

Cố Trường Đình hỏi: "Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?".

Tống Hữu Trình mỉm cười không nói, Trâu Tung đỏ mặt ngại không dám nói.

Triệu Giản nói thay: "Bà xã, về nhà em lên mạng tra là biết ngay".

Cố Trường Đình tỉnh ngộ: "Đúng rồi".

Khi bốn người về đến nhà Cố Trường Đình thì đã hai giờ hơn, Tống Hữu Trình rất tự nhiên đi theo Trâu Tung về phòng ngủ.

Cố Trường Đình vừa tò mò vừa lo lắng cho Trâu Tung, anh bèn lên mạng tra xem thế nào, đúng như lời Triệu Giản nói, tra cái là rõ, thảo nào paparazzi tụ tập đông thế.

Hôm đó Tống Hữu Trình lái xe đến thôn tìm Trâu Tung, nhưng không gặp được Trâu Tung mà lại tình cờ gặp Cố Trường Đình và Triệu Giản.

Lúc đó Triệu Giản đã bảo Tống Hữu Trình, nếu có bạn gái mới rồi thì đừng làm phiền Trâu Tung nữa. Tống Hữu Trình nói đó là người công ty sắp xếp để tạo scandal mà thôi, không phải là thật. Nhưng Triệu Giản nói đúng, trong mắt người ngoài và fans, đó đều là sự thật không thể thật hơn.

Tống Hữu Trình chỉ đáp lại một câu, "Tôi hiểu rồi", sau đó quay người bỏ đi.

Thực ra hắn cũng không đi hẳn mà chỉ lái xe ra khỏi thôn, tìm một nơi có tín hiệu để gọi một cuộc điện thoại cho đàn em.

Đàn em của Tống Hữu Trình chính là đối tượng bị tạo scandal với hắn, vì hai người từng diễn cặp với nhau mấy lần nên thường bị gán ghép thành một đôi, công ty đánh hơi thấy nguồn thu từ đây nên quyết định thổi phồng lên luôn.

Tống Hữu Trình yêu cầu gỡ tin đồn xuống, thẳng thắn nói với đàn em rằng người hắn thích đã về, hắn không muốn chọn sai đến lần thứ hai, hy vọng cô có thể thông cảm.

Đàn em của Tống Hữu Trình im lặng một lát rồi ngắt máy mà không nói gì thêm. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã gửi cho anh một tin nhắn, nội dung là: Em biết rồi, chúc anh hạnh phúc.

Tống Hữu Trình trao đổi xong với đàn em liền lập tức đăng một bài thông báo lên Weibo, sau đó nhắn tin cho quản lý. Mọi chuyện xong xuôi mới lái xe quay lại thôn, chuẩn bị gặp Trâu Tung.

Tất nhiên Tống Hữu Trình không thể thừa nhận vụ scandal này, dù hắn không ngại đi nữa, danh dự bên nữ cũng là một vấn đề. Vì vậy trên Weibo chỉ viết ngắn gọn, hắn và bên nữ chia tay trong hòa bình.

CP ngọt nhất bất ngờ chia tay, đây chính là một tin động trời, sau khi Tống Hữu Trình đăng bài lên Weibo, cả giới giải trí đều sôi sục.

Quản lý của Tống Hữu Trình gọi cho hắn mãi không được, hắn đã quay về thôn tìm Trâu Tung rồi, tín hiệu không có thì làm sao tìm được người.

Chính vì tin tức này nên hai ngày nay, gần như tất cả phóng viên báo lá cải đều chực chụp được ảnh Tống Hữu Trình hòng soi ra chút nội tình gì đó, bản thảo đã viết xong, nào là ngoại tình, nào là bắt cá hai tay, muốn bao nhiêu máu chó có bấy nhiêu máu chó, chỉ chờ chụp được một bức ảnh là tung bản thảo ra như thật.

Bởi vậy nên hôm nay khi bị mấy tay săn ảnh chặn đường, Trâu Tung mới lo lắng như vậy. Anh ta không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Tống Hữu Trình. Từ một chàng trai nghèo tay trắng trở thành một siêu sao như ngày hôm nay, tất cả đều là mồ hôi nước mắt hắn đổ ra để giành được, vất vả thế nào không ai biết, sau ánh hào quang khổ tâm thế nào cũng chẳng ai hay. Hắn xứng đáng nhận lại những điều đó, Trâu Tung không muốn vì mình mà tất cả bị hủy hoại.

Cố Trường Đình đọc tin tức, suy đoán kiểu gì cũng có, nhưng không ai đoán được sự thật, cũng không một ai nhắc đến Trâu Tung nửa lời.

Cố Trường Đình không kìm được lắc đầu, nói: "Hai người kia đúng là giày vò nhau quá đủ rồi".

Nhưng Cố Trường Đình cuối cùng cũng yên lòng, xem ra Tống Hữu Trình thật lòng thích Trâu Tung, không uổng công hai người dây dưa không dứt bao năm qua.

Mọi người về nhà không bao lâu thì trời sáng, Cố Trường Đình mơ màng ngồi dậy, cảm thấy hai mí mắt như muốn dính vào nhau.

Anh đang ngồi ngủ gật trên giường thì bỗng bị ai đó ôm chầm lấy bế lên.

Cố Trường Đình giật mình mở to mắt.

Triệu Giản đã áo mũ chỉnh tề từ bao giờ, bộ tây trang vừa người tôn lên vóc dáng của hắn, tuy chỉ là trang phục vệ sĩ nhưng thế cũng đủ để phụ trợ cho giá trị nhan sắc của Triệu Giản rồi. Đã không mặc thì thôi, mặc lên nhìn vô cùng lịch sự tuấn tú.

Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của anh mà buồn cười, còn trêu chọc hôn chụt một cái nói: "Bà xã, không dậy ngay là muộn đấy".

Cố Trường Đình lập tức tỉnh táo lại, mở to mắt che miệng nói: "Em chưa súc miệng đâu".

Triệu Giản bật cười: "Không sao, anh súc miệng rồi".

Cố Trường Đình quả thực ngửi thấy mùi bạc hà dịu nhẹ khiến tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.

Cố Trường Đình đỏ bừng mắt, vội vàng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, cơn buồn ngủ cũng bay biến sạch.

Trâu Tung và Tống Hữu Trình vẫn chưa rời giường, cửa phòng khóa chặt. Cố Trường Đình không định đánh thức bọn họ, dù sao cũng chẳng có việc gì.

Đào Kỳ đang ngồi dưới lầu, trông đến là ngoan ngoãn, hai mắt lộ rõ vẻ mong ngóng nhìn lên cầu thang. Cố Trường Đình và Triệu Giản vừa ra cậu ta lập tức đứng dậy.

Cố Trường Đình nói: "Để anh đưa cậu đi, đằng nào cũng tiện đường".

Đào Kỳ gật đầu, đi theo hai người ra ngoài lên xe.

Đào Kỳ bảo Cố Trường Đình thả cậu ta giữa đường, sau đó vẫy vẫy tay, thoáng cái đã chạy mất dạng.

Cố Trường Đình tiếp tục lái xe đến công ty, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.

Trợ lý Triệu Đan Tinh trông thấy Cố tổng đến liền lập tức cầm máy tính bảng của mình lên, bắt đầu trình bày lịch trình hôm nay của anh.

Buổi sáng Cố Trường Đình phải giải quyết chuyện nhà họ Đào, cần gặp hai đối tác hợp tác với nhà họ Đào.

Buổi trưa Đường Quý Khai tới đây cùng họ ăn trưa.

Buổi chiều xử lý công việc nội bộ nhà họ Cố, quả thực một phút rảnh rỗi cũng không có.

Triệu Giản thì rảnh rồi, ngoài việc ngồi yên một chỗ đóng vai vệ sĩ ra thì gần như chẳng còn việc gì khác.

Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình bận tối tăm mặt mũi mà thương, thầm nghĩ mình chẳng giúp gì được cho vợ cả.

Công việc buổi sáng giải quyết rất suôn sẻ, hai quản lý hợp tác với nhà họ Đào đến gặp Cố Trường Đình. Vì họ nghe nói Cố Trường Đình sắp sửa hợp tác với nhà họ Đường nên đều có ý nịnh bợ anh.

Trước đây bọn họ cho nhà họ Đào vay rất nhiều tiền, nhưng vì giữ thể diện nên dù nhà này không trả tiền đúng hạn, họ cũng không mặt dày đi đòi nợ. Thế là người nhà họ Đào không e ngại gì nữa, cứ lần lữa mãi.

Hai người vốn đã bất mãn với nhà họ Đào sẵn, giờ lại muốn nịnh bợ Cố Trường Đình, vì vậy dứt khoát đồng ý là sẽ chơi bài ngửa với nhà họ Đào, ngay chiều nay sẽ lập tức rút vốn.

Chiêu này quá hiểm độc, chẳng khác nào rút củi dưới đáy nồi.

Nhà họ Đào vốn đã khó khăn trong việc quay vòng vốn, giờ đột nhiên còn bị rút vốn nữa, đảm bảo không chịu được quá nửa tháng.

Cố Trường Đình cảm thấy thời hạn một tháng mình nói với Đào Yến Cần lúc trước đúng là quá dư dả, quá thừa thãi rồi.

Hai quản lý đang sôi nổi trò chuyện thì thư ký Triệu Đan Tinh nhẹ nhàng đi vào, hình như có chuyện muốn nói với Cố Trường Đình.

Triệu Giản thấy vậy liền đứng lên, khẽ hỏi: "Có việc gì?".

Triệu Đan Tinh đáp: "Cậu Đường đến rồi, để tôi mời cậu ấy sang phòng nghỉ bên cạnh chờ một lát".

Triệu Giản nghe nói Đường Quý Khai đến sớm như vậy liền dứt khoát nói: "Tạm thời đứng làm phiền Cố tổng, tôi đi gặp cậu Đường cho".

Triệu Đan Tinh gật đầu cùng Triệu Giản rời khỏi phòng làm việc của Cố Trường Đình.

Quả nhiên Đường Quý Khai đang chờ ở phòng nghỉ, hai chân bắt tréo, nhàn nhã uống trà, trông thảnh thơi vô cùng.

Đường Quý Khai thấy Triệu Giản vào nói ngay: "Sao lại là anh, anh dâu em bận thế cơ à".

Triệu Giản sợ người khác nghe thấy, vội vàng đóng cửa lại rồi nhắc: "Ở ngoài đừng có gọi lung tung".

Đường Quý Khai đáp: "Có ai nghe thấy đâu. Anh dâu em bận thế mà anh cũng không biết đường giúp một tay, nhỡ anh ấy mệt lả đi thì sao?".

Triệu Giản nói: "Anh cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng mà sợ bị lộ".

Đường Quý Khai vỗ vai hắn, nói: "Không phải sợ".

Triệu Giản cũng không muốn sợ, nhưng hắn bỗng có cảm giác ngày nào mình cũng có nguy cơ bị lộ, ngày nào cũng sống trong lo lắng.

Đường Quý Khai híp mắt cười nói: "Mà này, hôm qua em trai em ở nhà các anh thế nào?".

"Em trai nào của mày?". Triệu Giản khó hiểu.

Đường Quý Khai cười đáp: "Tự nhiên anh có thêm một thằng em ba còn gì, em trai anh thì không phải em trai em chắc".

Triệu Giản bất lực nói: "Cũng được, khá ngoan, tạm thời chưa lộ tẩy. Chuyện hôm qua anh gọi cho mày thế nào rồi? Tay quản lý ấy đã bị sa thải chưa, công ty không nuôi loại người hèn hạ như vậy đâu".

Đường Quý Khai nói: "Sa thải rồi sa thải rồi, tối qua em gọi ngay cho cấp dưới làm bọn họ sợ cuống lên, cứ tưởng xảy ra chuyện gì".

Triệu Giản nói: "Thế thì tốt, chọn một quản lý đáng tin cho Đào Kỳ, tuy Đào Kỳ trông hơi đần nhưng cũng là một thằng bé thật thà, chắc sẽ không kém ai đâu".

Đường Quý Khai nghe xong không ngừng cười phá lên, nói: "Sao anh lại bảo người ta đần, sao người ta lại đần được chứ? Cậu ta không làm anh lộ tẩy đã rất thông minh rồi đấy".

Triệu Giản nói: "Phải rồi, Tống Hữu Trình là người của công ty nào? Giờ hắn đang gặp chuyện, lãnh đạo công ty sẽ không ưa hắn đâu, mày có thể nhân cơ hội lôi kéo xem sao".

Đường Quý Khai nói: "Em đang định hỏi anh đây, sao anh lại quen Tống Hữu Trình?".

"Cũng không hẳn là quen". Triệu Giản cảm thấy mối quan hệ này thật phức tạp, đó là người đàn ông của bạn trúc mã của bà xã nhà mình...nói ra đã thấy rắc rối rồi.

Đường Quý Khai nói: "Không hẳn là quen, scandal của hai người lên cả báo rồi còn kêu không quen!".

"Cái gì?". Triệu Giản mờ mịt, "Scandal gì cơ? Ai với ai?".

"Anh với Tống Hữu Trình chứ ai". Đường Quý Khai đáp.

Triệu Giản ngơ ngác nhìn Đường Quý Khai, cậu ta nói tiếp: "Anh không tin hả, chứng cứ rành rành đây này!".

Đường Quý Khai lập tức lấy ra mấy tấm ảnh như làm ảo thuật, đập xuống bàn cho Triệu Giản xem.

Triệu Giản vừa nhìn liền trợn tròn mắt.

Ảnh chụp tối mù, chẳng nhìn ra ai với ai, nhưng nhìn kĩ lại thì tim Triệu Giản rơi bịch một cái.

Là ảnh chụp ngày hôm qua, lúc Cố Trường Đình và Triệu Giản lái xe đi đón Trâu Tung và Tống Hữu Trình.

Không ngờ cẩn thận thế rồi mà vẫn bị chụp được.

Có tổng cộng hai tấm ảnh, cả hai đều chụp mờ căm, không chụp được Cố Trường Đình và Trâu Tung nhưng lại bắt được một góc của Triệu Giản và Tống Hữu Trình.

Triệu Giản ngồi ở ghế phó lái, vì cách tấm cửa kính xe nên chụp khá mờ. Còn Tống Hữu Trình thì đang khom người ngồi vào xe, thế là hai người họ bị chụp chung một khung hình như kỳ tích.

Đường Quý Khai nhìn Triệu Giản trưng vẻ mặt lơ mơ không hiểu, đắc ý nói: "Nhìn đi! Có ảnh làm bằng chứng đây, nếu không nhờ em phát hiện sớm thì mấy tấm ảnh này đã bị tung ra rồi, đến bản thảo cũng viết xong rồi, anh có muốn nghe thử không? Siêu sao Tống Hữu Trình hẹn gặp trai lạ lúc nửa đêm gì gì đó".

Triệu Giản nói: "Không thể bị phát tán được, nếu không thì gay to".

Nếu tin này bị tung ra, rất có thể sẽ có người nhận ra Triệu Giản, đến lúc đó hắn không thể giữ bí mật về thân phận của mình được nữa, Cố Trường Đình sẽ phát hiện ra.

Đường Quý Khai nói: "Em biết chứ sao không biết. Thế nên mới tốn bao nhiêu tiền để mua lại ảnh chụp, bây giờ ảnh đang ở trong tay em, anh mau mau mua lại đi, nếu không em đưa cho anh dâu xem, mách anh trèo tường đấy".

Triệu Giản nghe Đường Quý Khai lảm nhảm mà đau hết cả đầu, nói: "Sao mày cứ tranh thủ cơ hội thế nhỉ".

Đường Quý Khai đáp: "Em là thương nhân mà, lợi ích làm đầu".

Triệu Giản nói: "Anh nhắc mày đi lôi kéo Tống Hữu Trình rồi còn gì? Mày mà lôi được Tống Hữu Trình về, hắn sẽ kiếm cho mày cả đống tiền, coi như phí mua lại ảnh chụp".

Đường Quý Khai: "Keo kiệt!".

Hai người nói chuyện một lúc thì Cố Trường Đình tới, cơm trưa đã đặt trước ở nhà hàng đối diện công ty, một nơi khá sang trọng.

Cố Trường Đình, Triệu Giản và Đường Quý Khai cùng ăn cơm trưa, lúc ăn, Đường Quý Khai còn giở đủ trò "bắt nạt" Triệu Giản.

Ví dụ như lúc ngồi vào bàn, Đường Quý Khai đòi ngồi bên cạnh Cố Trường Đình, Triệu Giản sao chịu, người yêu phải ngồi cùng một bên chứ, làm gì có chuyện đến lượt Đường Quý Khai.

Đường Quý Khai chính trực nói: "Nhưng mà tôi với Cố tổng ngồi cùng bên thì tiện hơn, lát nữa chúng tôi có thể vừa ăn vừa thảo luận về hợp đồng, như vậy thì có thể xem chung mà không cần đưa qua đưa lại".

Triệu Giản: "...".

Nghe cũng có lý.

Nhưng Triệu Giản tin chắc rằng đây chỉ là cái cớ.

Tuy nhiên Cố Trường Đình nghe vậy liền nói: "Thế cũng được", sau đó bảo Triệu Giản ngồi đối diện.

Triệu Giản cô đơn ngồi một mình, tức nghiến răng nghiến lợi.

Tuy Đường Quý Khai ham chơi nhưng làm ăn vẫn rất nghiêm túc, hợp đồng nhanh chóng được kí kết, việc hợp tác đi vào hoạt động, tuần đầu tiên, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, thậm chí lợi nhuận nhiều hơn Cố Trường Đình tính toán rất nhiều.

Những người không phục Cố Trường Đình trong công ty đều im thin thít, ai lại chê tiền cơ chứ? Bọn họ cứ im lặng làm việc, Cố Trường Đình bảo sao nghe vậy.

Tuần thứ ba, trong cuộc họp thường kỳ, ông Cố không giả bệnh nữa mà cũng ra mặt, ngồi chiếc ghế bên cạnh Cố Trường Đình, dù sao ông ta cũng là một trong những cổ đông lớn.

Chủ đề của cuộc họp thường kỳ lần này là thảo luận và bỏ phiếu về tiến trình hợp tác với nhà họ Đường, hôm nay ông Cố đến đây chỉ để rước bực vào người, ngoài một tấm phiếu trắng của ông ta ra, ai cũng bỏ phiếu tán thành.

Nhưng dù ông ta có phản đối cũng vô ích, ông ta chỉ có 30% cổ phần công ty.

Cuộc họp thường kỳ kết thúc thuận lợi, Triệu Giản và Cố Trường Đình rời khỏi phòng họp, ông Cố cũng nhanh chân đuổi theo, gọi: "Cố Trường Đình, cậu đứng lại đó, tôi có chuyện muốn nói".

Cố Trường Đình quay lại nhìn ông ta, thờ ơ hỏi: "Ông có thắc mắc gì về cuộc họp ban nãy à?".

Ông Cố do dự một lát, đáp: "Tôi muốn nói về chuyện nhà họ Đào, sao cậu có thể bạc bẽo như thế hả? Cậu quá độc ác rồi đấy, là ai dạy cậu? À, cậu muốn dồn họ vào đường cùng chứ gì? Cậu...".

Cố Trường Đình nghe vậy bỗng cười nhạt, thì ra là chuyện nhà họ Đào. Anh thực sự đã đánh giá quá cao người nhà này, mới chưa đầy nửa tháng nhà họ Đào đã không chống đỡ được rồi. Vậy nên Đào Yến Cần lại đi tìm ông Cố nhờ giúp đỡ.

Nhưng bây giờ ông Cố cũng chẳng có cách nào giúp nhà họ Đào. Trước đây công ty do ông Cố nắm quyền, muốn bơm chút tiền cho Đào Yến Cần chỉ cần một câu nói. Nhưng giờ thì khác, ông Cố đừng hòng bòn rút được một đồng tiền của công ty như trước.

Cố Trường Đình ngắt lời ông ta: "Chuyện nhà họ Đào là ân oán cá nhân của tôi, không liên quan đến công ty, vì vậy không nói ở đây không ổn lắm đâu. Ngoài ra, ông với tôi cũng chẳng có quan hệ gì, không tiện nói về chuyện riêng tư của nhau".

Ông Cố nghe anh nói vậy thì sa sầm mặt mũi, còn Cố Trường Đình nói xong rồi xoay người đi luôn, hoàn toàn không định nhiều lời với ông ta.

Ông Cố tức giận định đuổi theo, nhưng Triệu Giản đang đi bên cạnh Cố Trường Đình có thể sánh ngang với chục tay vệ sĩ. Ông ta vừa bị Triệu Giản trừng mắt nhìn đã sợ hãi lùi lại, không dám bám theo nữa.

Cố Trường Đình nghe nói nhà họ Đào không chống đỡ được nữa thì vui lắm, nói: "Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, chúng ta về nhà nhé?".

Triệu Giản đồng ý ngay, chẳng mấy khi được về sớm.

Cố Trường Đình nói: "Hôm nay vẫn sớm, tối nay anh muốn ăn gì để em nấu".

Triệu Giản nghe Cố Trường Đình nói sẽ có bữa tối tình yêu, đương nhiên là món gì cũng muốn ăn rồi. Nhưng thực ra Triệu Giản muốn ăn Cố Trường Đình nhất, nếu anh tắm rửa sạch sẽ tự dâng mình lên thì...

Triệu Giản nghĩ mà suýt nữa chảy máu mũi, nhưng hắn cũng biết mình tưởng tượng hơi quá đà, món chỉ được nhìn thôi chứ chưa được ăn.

Cố Trường Đình ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Phải rồi, Đào Kỳ bảo là muốn ăn lẩu, Trâu Tung cũng thích lẩu, không biết anh Tống có thích không nhỉ? Hay là hôm nay ăn lẩu đi, món này chuẩn bị cũng nhanh".

Triệu Giản: "...".

Triệu Giản bỗng nhiên cảm thấy địa vị của mình đang bị đe dọa, không những không được nhìn không được ăn mà xung quanh còn có một đống người tranh sủng với mình. Biệt thự của Cố Trường Đình đã chật kín rồi, không còn phòng khách nào trống nữa.

Triệu Giản gắng gượng đáp: "Cái gì anh cũng ăn".

Sau khi rời công ty Cố Trường Đình và Triệu Giản đến siêu thị mua đồ, mua bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, sau đó mới lái xe về nhà.

Một mình Triệu Giản xách luôn năm túi, tay trái hai túi tay phải ba túi, hắn đi xuống xe nói: "Để anh cầm cho, em đi mở cửa đi".

Cố Trường Đình nhanh chóng khóa xe chuẩn bị đi mở cửa. Nhưng anh vừa đi đến bậc thang trước cửa biệt thự, một bóng người bất ngờ lao tới.

Cố Trường Đình giật mình, Triệu Giản không vui, hắn xách một đống đồ chắn trước mặt anh.

Không ngờ người xông ra lại là Đào Yến Cần.

Hôm nay cô ta không trang điểm, mặt vàng như nến, khác hẳn điệu bộ vênh váo lộng lẫy trước đây, vành mắt đen gần như sắp trễ đến tận quai hàm, nếu gặp lúc tối trời khéo còn tưởng là ma nữ.

Đào Yến Cần xông ra quỳ sụp trước mặt Cố Trường Đình. Không những vậy còn gào mồm lên: "Ngài Cố! Ông chủ Cố! Xin hãy tha cho tôi! Ngài bao dung độ lượng tha cho tôi đi mà!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top